Chờ Hạ Vãn Thu rời đi, Hạ mẫu gọi Ngân Kiều tới, cẩn thận hỏi nhiều ngày qua nữ nhi mình đã làm những việc gì, sau đó gật đầu: “Bạch Quả đi nói với Cẩm nhi, bắt đầu từ ngày mai trở đi đi theo bên cạnh ta học quản gia.”
“Vâng.” Bạch Quả hơi phúc thân.
“Ngân Kiều, sáng mai ngươi đi nói với cô nương, nói lão gia Vương phủ muốn mừng thọ, bảo nàng viết ra một danh mục quà tặng, còn có tiểu thiếp Lưu gia sinh con, cũng viết ra một danh mục quà tặng.” Hạ mẫu dặn dò nói.
“Vâng.” Dĩ nhiên bọn nha hoàn đều biết cô nương trong lời Hạ mẫu là ai, ở trong mắt các nàng, người có thể xưng là cô nương cũng chỉ có một mình Hạ Vãn Thu.
Hạ mẫu do dự nói: “Bạch Quả cũng nói với Hạ Cẩm Nhi một tiếng, bảo nàng cũng viết ra một bản.” Nói xong liền phất phất tay: “Ngân Kiều ở lại, người khác đều lui xuống đi.”
Chờ nha hoàn hầu hạ trong phòng đều lui xuống, Ngân Kiều ở trên đôn nhỏ nhẹ nhàng đấm chân cho Hạ mẫu.
“Có biết vì sao ta lại bảo Hạ Cẩm Nhi viết ra không?” Hạ mẫu bỗng nhiên mở miệng hỏi.
“Nô tì ngu dốt.” Ngân Kiều theo Hạ mẫu đã lâu, dĩ nhiên biết tính tình của Hạ mẫu rất tốt, cho nên nở nụ cười, hỏi: “Nô tì cảm thấy cô nương đã học rất tốt.”
“Đúng, rất tốt.” Hạ mẫu rất vừa lòng với nữ nhi của mình: “Nhưng thời gian của Thu nhi quá ngắn.”
Hạ Vãn Thu sắp cập kê, sau khi cập kê liền phải gả, không đến thời gian một năm, cho dù học nhiều hơn nữa, Hạ mẫu vẫn cảm thấy không đủ, cho nên mới bảo Hạ Cẩm Nhi viết ra, làm đá mài cho nữ nhi của mình dùng.
Ngân Kiều do dự nói: “Mặc dù cô nương học nhanh, nhưng Tam cô nương thì... quá mức thông tuệ, có phải khiến cô nương chịu thiệt không?”
Hạ mẫu nở nụ cười, ý định ban đầu của nàng là để nữ nhi của mình chịu thiệt vài lần, như vậy sẽ phát triển nhanh hơn: “Nếu như Hạ Cẩm Nhi là người thông minh, nên biết làm thế nào, về sau ta cũng không thể bạc đãi nàng.”
“Là nô tì nghĩ nhiều, có
“Vâng.” Bạch Quả hơi phúc thân.
“Ngân Kiều, sáng mai ngươi đi nói với cô nương, nói lão gia Vương phủ muốn mừng thọ, bảo nàng viết ra một danh mục quà tặng, còn có tiểu thiếp Lưu gia sinh con, cũng viết ra một danh mục quà tặng.” Hạ mẫu dặn dò nói.
“Vâng.” Dĩ nhiên bọn nha hoàn đều biết cô nương trong lời Hạ mẫu là ai, ở trong mắt các nàng, người có thể xưng là cô nương cũng chỉ có một mình Hạ Vãn Thu.
Hạ mẫu do dự nói: “Bạch Quả cũng nói với Hạ Cẩm Nhi một tiếng, bảo nàng cũng viết ra một bản.” Nói xong liền phất phất tay: “Ngân Kiều ở lại, người khác đều lui xuống đi.”
Chờ nha hoàn hầu hạ trong phòng đều lui xuống, Ngân Kiều ở trên đôn nhỏ nhẹ nhàng đấm chân cho Hạ mẫu.
“Có biết vì sao ta lại bảo Hạ Cẩm Nhi viết ra không?” Hạ mẫu bỗng nhiên mở miệng hỏi.
“Nô tì ngu dốt.” Ngân Kiều theo Hạ mẫu đã lâu, dĩ nhiên biết tính tình của Hạ mẫu rất tốt, cho nên nở nụ cười, hỏi: “Nô tì cảm thấy cô nương đã học rất tốt.”
“Đúng, rất tốt.” Hạ mẫu rất vừa lòng với nữ nhi của mình: “Nhưng thời gian của Thu nhi quá ngắn.”
Hạ Vãn Thu sắp cập kê, sau khi cập kê liền phải gả, không đến thời gian một năm, cho dù học nhiều hơn nữa, Hạ mẫu vẫn cảm thấy không đủ, cho nên mới bảo Hạ Cẩm Nhi viết ra, làm đá mài cho nữ nhi của mình dùng.
Ngân Kiều do dự nói: “Mặc dù cô nương học nhanh, nhưng Tam cô nương thì... quá mức thông tuệ, có phải khiến cô nương chịu thiệt không?”
Hạ mẫu nở nụ cười, ý định ban đầu của nàng là để nữ nhi của mình chịu thiệt vài lần, như vậy sẽ phát triển nhanh hơn: “Nếu như Hạ Cẩm Nhi là người thông minh, nên biết làm thế nào, về sau ta cũng không thể bạc đãi nàng.”
“Là nô tì nghĩ nhiều, có
/16
|