Trương cô nương. Hạ Vãn Thu ngẩng đầu nhìn Trương Oánh Oánh, Cám ơn ngươi quan tâm. Nói xong còn khẽ nhún người.
Trương Oánh Oánh bị lời nói của Hạ Vãn Thu làm cho sững sờ, ngay cả Lưu Bội Lan cũng kinh ngạc nhìn Hạ Vãn Thu.
Không biết ngươi đã đi thăm Tần thiếu gia chưa, nghe nói gả nha hoàn trong phủ cho gã sai vặt cũng bị dọa sợ, hôm nay cũng không có nha hoàn nào nguyện ý hầu hạ gần người, cũng không biết là có thật không. Chiếc quạt tròn Trương Oánh Oánh nắm trong tay cứng giống như lơ đãng khẽ lắc lư một cái, hình con bướm trên quạt tròn giống như còn sống, đang nhảy múa trên vườn hoa.
Hạ Vãn Thu cũng đã thấy không ít tranh chữ đẹp, chỉ là thấy hình trên chiếc quạt tròn này cũng không thể không khen một chữ “đẹp”, chợt nhớ tới, giống như mẫu thân mình đề cập tới Trương Oánh Oánh đã đính hôn, nghe nói là một tài tử, hắn vẽ càng tuyệt diệu.
Lại đưa mắt nhìn chiếc quạt tròn kia, Hạ Vãn Thu mới cười nói, Cũng không biết ai nghe nói nhảm, lại lừa gạt Trương cô nương, những thứ khác không nói, nói đến nha hoàn trong phủ, đều ký khế ước bán thân, đâu đến phiên bọn họ kén cá chọn canh, chẳng lẽ là nhà Trương cô nương. . . . . . Cũng là Trương cô nương quá mức mềm lòng rồi.
Trương Oánh Oánh biến sắc, mặc dù Lưu Bội Lan cảm thấy hả giận, nhưng dù sao đây cũng là nhà nàng, nếu làm cho không vui, ngược lại không được nên cười nói: Trương muội muội, chiếc quạt tròn của muội thật đẹp.
Sắc mặt Trương Oánh Oánh từ từ hòa hoãn lại: Nếu Lưu tỷ tỷ thích, thì đưa cho tỷ tỷ. Loại người như các nàng khi làm việc đều sẽ giữ lại ba phần tình cảm và thể diện.
Sao có thể đoạt vật trong lòng của muội muội được. Lưu Bội Lan khẽ cười nói.
Hạ Cẩm Nhi mở trừng hai mắt, nũng nịu nói, Tỷ tỷ, muội nhớ Tần thiếu gia cũng vẽ tranh, bảo Tần thiếu gia vẽ cho tỷ tỷ một bức là được mà.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của những người ở chỗ này đều thay đổi, Hạ Vãn Thu nhìn Hạ Cẩm Nhi, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Trương Oánh Oánh nói: Đây là ai vậy, ta và Lưu tỷ tỷ nói chuyện, ngươi có thể chen miệng vào sao?
Gia thế như Trương Oánh Oánh, nhà ai mà không có mấy người muội muội thứ xuất, những thứ thủ đoạn nhỏ kia các nàng đã thấy nhiều, lại nói Trương Oánh Oánh không ngốc, làm sao có thể nguyện ý bị người lợi dụng, nàng và Hạ Vãn Thu tranh hơn thua, đó là Hạ Vãn Thu có thân phận và tư cách.
Thứ muội không hiểu chuyện, xin Trương tỷ tỷ tha lỗi. Lúc đầu Hạ Vãn Thu nghe Trương Oánh Oánh nói chuyện cũng sửng sốt một chút, dù sao cũng kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy dù Trương Oánh Oánh này kiêu ngạo, nhưng cũng đáng yêu hơn những người dấu đao trong người kia, tất nhiên xưng hô cũng thay đổi.
Trương Oánh Oánh chỉ hừ một tiếng, nhìn lướt qua Hạ Cẩm Nhi, lộ ra mấy phần khinh thường, Ta đi trước đây. Nói xong lập tức xoay người rời đi, đám người vây xung quanh cũng chào Lưu Bội Lan và Hạ Vãn Thu rời đi cùng với Trương Oánh Oánh.
Dù gia thế của những người kia kém Hạ gia, nhưng rốt cuộc đều là dòng chính nữ trong nhà, coi như lấy lòng cũng không lấy lòng một thứ nữ.
Khi Trương Oánh Oánh mở miệng Hạ Cẩm Nhi đã thay đổi sắc mặt mấy lần, lúc này đã khôi phục lại vẻ mặt ngây thơ.
Muội trở về trước đi. Hạ Vãn Thu liếc nhìn Hạ Cẩm Nhi, nói.
Vâng Hạ Cẩm Nhi hơi mím môi, giống như có chút ngượng ngùng nhỏ giọng mà nói ra, Tỷ tỷ, muội vừa mới rước lấy phiền toái cho tỷ rồi.
Không có việc gì. Hạ Vãn Thu cười, Muội còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Đa tạ tỷ tỷ. Nói xong, Hạ Cẩm Nhi mới mở vui vẻ đi vào trong viện, chỉ là khi đưa lưng về phía Hạ Vãn Thu, sắc mặt trầm xuống.
Lưu Bội Lan nhìn Hạ Cẩm Nhi đi vào, mới lên tiếng, Người muội muội này của muội không đơn giản.
Hạ Vãn Thu cười cười, ôm cánh tay Lưu Bội Lan, Yên tâm đi, trong lòng muội có tính toán.
Vậy thì tốt. Lưu Bội Lan cũng phải xuất giá rồi, nhìn Hạ Vãn Thu, có chút không bỏ được, quan hệ của hai người bọn họ luôn rất tốt, Thấy muội có chủ ý hơn trước kia rất nhiều, tỷ cũng yên tâm hơn.
Trước kia muội muội không hiểu chuyện, phiền tỷ tỷ lo lắng rồi. Hạ Vãn Thu thấy trong lòng nóng lên, nhỏ giọng nói.
Lưu Bội Lan vỗ vỗ tay Hạ Vãn Thu, chỉ là nghĩ đến chuyện của Tần gia, vẫn còn có chút đáng tiếc, Cũng không biết sau này tỷ muội chúng ta còn có thể vui vẻ ở cùng nhau như vậy hay không.
Hạ Vãn Thu im lặng, nàng nghĩ đến kiếp trước sau khi mình lập gia đình, cũng không liên lạc qua lại với Lưu Bội Lan, trong lòng có chút áy náy, Tỷ tỷ nói như vậy, chẳng lẽ lập gia đình thì tỷ không phải là Bội Lan tỷ tỷ của muội, muội cũng không phải là Vãn Thu muội muội của tỷ hay sao?
Nói cũng phải. Lưu Bội Lan vừa nghe, cũng cảm thấy mình nghĩ quá nhiều,
Trương Oánh Oánh bị lời nói của Hạ Vãn Thu làm cho sững sờ, ngay cả Lưu Bội Lan cũng kinh ngạc nhìn Hạ Vãn Thu.
Không biết ngươi đã đi thăm Tần thiếu gia chưa, nghe nói gả nha hoàn trong phủ cho gã sai vặt cũng bị dọa sợ, hôm nay cũng không có nha hoàn nào nguyện ý hầu hạ gần người, cũng không biết là có thật không. Chiếc quạt tròn Trương Oánh Oánh nắm trong tay cứng giống như lơ đãng khẽ lắc lư một cái, hình con bướm trên quạt tròn giống như còn sống, đang nhảy múa trên vườn hoa.
Hạ Vãn Thu cũng đã thấy không ít tranh chữ đẹp, chỉ là thấy hình trên chiếc quạt tròn này cũng không thể không khen một chữ “đẹp”, chợt nhớ tới, giống như mẫu thân mình đề cập tới Trương Oánh Oánh đã đính hôn, nghe nói là một tài tử, hắn vẽ càng tuyệt diệu.
Lại đưa mắt nhìn chiếc quạt tròn kia, Hạ Vãn Thu mới cười nói, Cũng không biết ai nghe nói nhảm, lại lừa gạt Trương cô nương, những thứ khác không nói, nói đến nha hoàn trong phủ, đều ký khế ước bán thân, đâu đến phiên bọn họ kén cá chọn canh, chẳng lẽ là nhà Trương cô nương. . . . . . Cũng là Trương cô nương quá mức mềm lòng rồi.
Trương Oánh Oánh biến sắc, mặc dù Lưu Bội Lan cảm thấy hả giận, nhưng dù sao đây cũng là nhà nàng, nếu làm cho không vui, ngược lại không được nên cười nói: Trương muội muội, chiếc quạt tròn của muội thật đẹp.
Sắc mặt Trương Oánh Oánh từ từ hòa hoãn lại: Nếu Lưu tỷ tỷ thích, thì đưa cho tỷ tỷ. Loại người như các nàng khi làm việc đều sẽ giữ lại ba phần tình cảm và thể diện.
Sao có thể đoạt vật trong lòng của muội muội được. Lưu Bội Lan khẽ cười nói.
Hạ Cẩm Nhi mở trừng hai mắt, nũng nịu nói, Tỷ tỷ, muội nhớ Tần thiếu gia cũng vẽ tranh, bảo Tần thiếu gia vẽ cho tỷ tỷ một bức là được mà.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của những người ở chỗ này đều thay đổi, Hạ Vãn Thu nhìn Hạ Cẩm Nhi, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Trương Oánh Oánh nói: Đây là ai vậy, ta và Lưu tỷ tỷ nói chuyện, ngươi có thể chen miệng vào sao?
Gia thế như Trương Oánh Oánh, nhà ai mà không có mấy người muội muội thứ xuất, những thứ thủ đoạn nhỏ kia các nàng đã thấy nhiều, lại nói Trương Oánh Oánh không ngốc, làm sao có thể nguyện ý bị người lợi dụng, nàng và Hạ Vãn Thu tranh hơn thua, đó là Hạ Vãn Thu có thân phận và tư cách.
Thứ muội không hiểu chuyện, xin Trương tỷ tỷ tha lỗi. Lúc đầu Hạ Vãn Thu nghe Trương Oánh Oánh nói chuyện cũng sửng sốt một chút, dù sao cũng kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy dù Trương Oánh Oánh này kiêu ngạo, nhưng cũng đáng yêu hơn những người dấu đao trong người kia, tất nhiên xưng hô cũng thay đổi.
Trương Oánh Oánh chỉ hừ một tiếng, nhìn lướt qua Hạ Cẩm Nhi, lộ ra mấy phần khinh thường, Ta đi trước đây. Nói xong lập tức xoay người rời đi, đám người vây xung quanh cũng chào Lưu Bội Lan và Hạ Vãn Thu rời đi cùng với Trương Oánh Oánh.
Dù gia thế của những người kia kém Hạ gia, nhưng rốt cuộc đều là dòng chính nữ trong nhà, coi như lấy lòng cũng không lấy lòng một thứ nữ.
Khi Trương Oánh Oánh mở miệng Hạ Cẩm Nhi đã thay đổi sắc mặt mấy lần, lúc này đã khôi phục lại vẻ mặt ngây thơ.
Muội trở về trước đi. Hạ Vãn Thu liếc nhìn Hạ Cẩm Nhi, nói.
Vâng Hạ Cẩm Nhi hơi mím môi, giống như có chút ngượng ngùng nhỏ giọng mà nói ra, Tỷ tỷ, muội vừa mới rước lấy phiền toái cho tỷ rồi.
Không có việc gì. Hạ Vãn Thu cười, Muội còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Đa tạ tỷ tỷ. Nói xong, Hạ Cẩm Nhi mới mở vui vẻ đi vào trong viện, chỉ là khi đưa lưng về phía Hạ Vãn Thu, sắc mặt trầm xuống.
Lưu Bội Lan nhìn Hạ Cẩm Nhi đi vào, mới lên tiếng, Người muội muội này của muội không đơn giản.
Hạ Vãn Thu cười cười, ôm cánh tay Lưu Bội Lan, Yên tâm đi, trong lòng muội có tính toán.
Vậy thì tốt. Lưu Bội Lan cũng phải xuất giá rồi, nhìn Hạ Vãn Thu, có chút không bỏ được, quan hệ của hai người bọn họ luôn rất tốt, Thấy muội có chủ ý hơn trước kia rất nhiều, tỷ cũng yên tâm hơn.
Trước kia muội muội không hiểu chuyện, phiền tỷ tỷ lo lắng rồi. Hạ Vãn Thu thấy trong lòng nóng lên, nhỏ giọng nói.
Lưu Bội Lan vỗ vỗ tay Hạ Vãn Thu, chỉ là nghĩ đến chuyện của Tần gia, vẫn còn có chút đáng tiếc, Cũng không biết sau này tỷ muội chúng ta còn có thể vui vẻ ở cùng nhau như vậy hay không.
Hạ Vãn Thu im lặng, nàng nghĩ đến kiếp trước sau khi mình lập gia đình, cũng không liên lạc qua lại với Lưu Bội Lan, trong lòng có chút áy náy, Tỷ tỷ nói như vậy, chẳng lẽ lập gia đình thì tỷ không phải là Bội Lan tỷ tỷ của muội, muội cũng không phải là Vãn Thu muội muội của tỷ hay sao?
Nói cũng phải. Lưu Bội Lan vừa nghe, cũng cảm thấy mình nghĩ quá nhiều,
/16
|