Kinh đau bụng, giằng co vài giờ, đau đến cả người đều là mồ hôi lạnh. Thủy Liên Y gấp đến độ sắp loạn. Nàng không biết đỡ đẻ, cũng chưa đỡ đẻ bao giờ! Tất cả ấn tượng có liên quan đến sinh nở nàng mới chỉ nhìn qua ở trên tivi!
Trình Ngự Thiên chết tiệt! Biết rõ ràng mấy ngày nay Tiểu Kinh khẳng định sẽ sinh! Vì sao còn không xuất hiện! Cho dù không tới ít nhất cũng phải tìm vài người biết đỡ đẻ đến! Nhìn Tiểu Kinh đau thành cái dạng này, tâm Thủy Liên Y thật đau, cũng thật lo lắng!
"Tiểu Kinh! Muội nhẫn nại một chút!" Nàng cầm khăn nóng lau mồ hôi lạnh cho Tiểu Kinh!
"Ngự Thiên!" Tiểu Kinh lớn tiếng hô tên Trình Ngự Thiên!
Mắt Thủy Liên Y đỏ lên! "Tiểu Kinh! Muội có thể! Trình đại ca nhất định có chuyện không thể thoát thân, bằng không hắn nhất định đã chạy tới! Tiểu Kinh! Kiên trì a!"
"Tiểu thư! Ta sẽ!" Sắc mặt Tiểu Kinh tái nhợt, trời ạ! Nàng thật sự đau quá.
Thủy Liên Y đun nước ấm, dùng bồn lớn bưng đến trong phòng, trên tivi đều diễn như vậy! Nàng cũng chỉ biết bắt chước mà thôi.
Lại giằng co thêm vài giờ, Thủy Liên Y rốt cục nhìn thấy đầu đứa nhỏ.
"Tiểu Kinh! Cố lên! Ta nhìn thấy đầu cục cưng rồi! Cố lên a!" Thủy Liên Y lớn tiếng hô.
Tiểu Kinh dùng sức, Thủy Liên Y kêu to, trong phòng ngủ truyền đến tiếng khóc của trẻ con.
"A. . . . . . Tiểu Kinh! Là con trai! Có tiểu J/J! Ha ha! Tiểu Kinh! Muội thành công! Muội thật cường nha!" Thủy Liên Y cắt bỏ cuống rốn, đem đứa nhỏ lau khô sạch sẽ bao lại.
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh suy yếu thở ra một hơi, toàn thân lơi lỏng .
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa thật mạnh.
"Tiểu Kinh! Tiểu Kinh!" Tiếng nam nhân lo lắng truyền đến.
"Là Ngự Thiên!" Tiểu Kinh giật giật thân mình, thân thể mềm yếu không thể động đậy, không có một tia khí lực!
"Muội đừng động, ngoan ngoãn nằm!" Thủy Liên Y đem chăn đắp kín cho Tiểu Kinh, chạy ra mở cửa.
Mở cửa phòng, nhìn bộ dạng phong trần của Trình Ngự Thiên đứng ở ngoài cửa, trên quần áo đều là tro bụi, mặt xám mày tro!
"Trình đại ca! Tiểu Kinh sinh!" Thủy Liên Y mở cửa liền báo tin vui cho hắn.
Trên mặt Trình Ngự Thiên có vô hạn kinh hỉ, xông ào vào phòng ngủ.
"Trình đại ca! Ngươi đừng kích động, đừng đem vợ của ngươi cùng con trai hù dọa!" Trên mặt Thủy Liên Y lộ ra ý cười, lúc nhìn đến người dẫn ngựa đằng sau, môi liền thu lại nụ cười.
Nam nhân thân mặc cẩm bào màu đen, trên khuôn mặt lạnh lùng đầy tro bụi, trên cằm đều là râu. Hắn gầy yếu rất nhiều, sắc mặt cũng tái nhợt rất nhiều.
Trong lòng nàng có tức giận, có khổ sở. Nghĩ muốn quay đầu rời đi không thèm nhìn hắn, nghĩ cùng hắn dỗi nháo một phen! Lại nói, ai yêu đương không nháo vài lần chia tay!
Nhưng . . . . . . Lúc này trong bụng nàng có cốt nhục của hắn, trong lòng nàng có sự hiện hữu của hắn! Tuy rằng giận hắn đem mình dứt bỏ, tuy rằng giận hắn đối với mình không quan tâm. Nhưng, nàng cũng luyến tiếc trách cứ hắn.
"Tiểu Y!" Tiếng nói của Sở Mị Dạ có chút khàn khàn, nhìn thấy Thủy Liên Y vành mắt đỏ lên.
Người nam nhân này yêu nàng như vậy! Nếu không thương nàng, cũng sẽ không để nàng rời đi. Nếu không thương nàng, cũng sẽ không sợ nàng bị thương tổn!
"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y hai mắt đỏ hồng, tay đánh về phía hắn.
Nàng lại gầy đi! Sở Mị Dạ trong nháy mắt ôm nàng, cảm nhận được nữ nhân trong ngực kiều nhỏ gầy yếu như thế nào.
"Thực xin lỗi!"
Nghe hắn nói ra ba chữ kia, xoang mũi Thủy Liên Y ê ẩm! Hắn căn bản không có làm sai cái gì!
"Tiểu Dạ! Ta rất nhớ chàng!" Ôm lấy cổ của hắn, kéo đầu hắn xuống, hung hăng hôn lên môi của hắn.
Ừm! Sở Mị Dạ hừ nhẹ một tiếng, ôm lưng của nàng, dùng sức đem nàng ôm vào trong ngực.
Đầu lưỡi hồng nhạt của nàng cạy mở môi mỏng của hắn, trượt vào trong miệng hắn, liếm qua đầu lưỡi hắn, lại lập tức lẩn tránh.
Nàng một lần lại một lần quyến rũ hắn, đùa hắn.
"Tiểu Y!" Trán Sở Mị Dạ chảy mồ hôi, “Đừng quyến rũ ta!" Sự nhẫn nại của hắn cũng có giới hạn, nàng còn như vậy, hắn nhất định sẽ khống chế không được chính mình!
"Tiểu Dạ! Ta. . . . . .!" Thủy Liên Y đột nhiên đỏ mặt, che bụng của mình, “Ta. . . . . .!"
"Ừ?" Sở Mị Dạ nghi hoặc nhìn nàng.
"Vương gia! Đến xem con ta!" Trình Ngự Thiên cao hứng phấn chấn ở trong phòng tiếp đón.
Thủy Liên Y buông tay đang đặt ở trên lưng Sở Mị Dạ, chuyển thành nắm chặt tay hắn đi vào phòng ngủ.
Tiểu Kinh nghỉ ngơi ở bên trong phòng, đã ngủ rồi! Trình Ngự Thiên ôm đứa nhỏ mới sinh ra, cho Sở Mị Dạ xem.
Ngón tay thon dài của Sở Mị Dạ lướt qua hai má của đứa nhỏ, trên mặt lộ ra hâm mộ, không khỏi chúc phúc.
"Ngự Thiên! Chúc mừng! Cục cưng rất đẹp!"
"Cám ơn Vương gia!" Trình Ngự Thiên ôm con của mình, tuy rằng động tác có chút ngốc, nhưng lại biểu lộ tình thương tràn trề của người cha.
Nhìn Sở Mị Dạ, trong lòng Thủy Liên Y tràn đầy vui sướng.
Nếu như hắn biết mình cũng sắp được làm phụ thân, sẽ có dạng biểu tình gì!
"Ngự Thiên! Ngươi liền ở lại chỗ này đi!" Sở Mị Dạ nhìn về phía Trình Ngự Thiên, "Con của ngươi vừa mới sinh ra, nơi này không có người chiếu cố cũng không được!"
"Vương gia!" Trên mặt Trình Ngự Thiên lộ vẻ khó xử, "Ngự Thiên. . . . . . Thật sự có thể lưu lại?"
"Ừ! Chuyện Uyên thành không cần ngươi quan tâm! Lưu lại hảo hảo chiếu cố thê tử cùng con của ngươi! Giúp ta chiếu cố Tiểu Y!"
Sắc mặt Thủy Liên Y lập tức thay đổi, hắn có ý gì? Hắn còn muốn rời đi? Còn muốn quay về Uyên thành?
"Tiểu Dạ! Chàng. . . . . . Phải rời khỏi?"
Sở Mị Dạ gật gật đầu, "Đột Quyết xâm chiếm, quân đội của Sở Thánh Hạo cùng binh tướng Mặc thành nội ứng ngoại hợp, Uyên thành rất nguy hiểm! Hiện tại dân chúng trong thành đều ra khỏi thành chạy nạn rồi! Binh tướng Uyên thành cùng binh tướng Triệu thành của Húc Vương đều rút ra khỏi Uyên thành! Nơi đó hiện tại đã thành thành trì của Sở Thánh Hạo cùng người của Đột Quyết chiếm cứ!"
Trời ạ! Mấy tháng này thế nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy? Thủy Liên Y nắm chặt tay.
"Sở Thánh Hạo tại sao muốn cùng người Đột Quyết công chiếm quốc gia của mình? Vì sao? Về tình về lý cũng không hợp!" Thủy Liên Y không hiểu, thân là vua của một nước, tại sao muốn cùng ngoại tộc công phá quốc gia của mình!
"Ta cũng không rõ Rốt cuộc là vì sao?" Sở Mị Dạ nắm tay " Ta muốn đi hội họp cùng binh tướng! Mặc kệ mục đích của Sở Thánh Hạo là gì, ta tuyệt đối không thể để cho người Đột Quyết phá tan Uyên thành, gây bất lợi cho Sở Mặc quốc!"
"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y bắt lấy tay Sở Mị Dạ, muốn nói cho hắn biết mình đã có cục cưng của hắn! Nhưng . . . . . . Nàng không thể nói. Bây giờ đang là thời điểm nguy cấp, nếu nói cho hắn, hắn sẽ phân tâm! Hắn nhất định sẽ càng thêm vướng bận với nàng!
"Tiểu Y! Ở chỗ này chờ ta! Chờ ta tìm được Sở Thánh Hạo, ta muốn tự mình hỏi hắn. Vì sao phải sát hại mẫu hậu? Vì sao phải sát hại đệ đệ của mình, vì sao phải cùng Đột Quyết liên hợp công chiếm Uyên thành!"
"Tiểu Dạ! Chàng. . . . . Phải bảo trọng! Ta chờ chàng. . . . . .!" Nhào vào trong ngực của hắn, ôm chặt lấy hắn. Ngửi hơi thở trên người hắn, nàng sợ lần này từ biệt sẽ thật lâu thật lâu!
"Ừ!" Sở Mị Dạ khẽ hôn cái trán của nàng, xoay người rời đi.
Nghe tiếng vó ngựa bên ngoài dần dần càng ngày càng xa, tâm Thủy Liên Y, chậm rãi chìm vào đáy cốc.
Trình Ngự Thiên chết tiệt! Biết rõ ràng mấy ngày nay Tiểu Kinh khẳng định sẽ sinh! Vì sao còn không xuất hiện! Cho dù không tới ít nhất cũng phải tìm vài người biết đỡ đẻ đến! Nhìn Tiểu Kinh đau thành cái dạng này, tâm Thủy Liên Y thật đau, cũng thật lo lắng!
"Tiểu Kinh! Muội nhẫn nại một chút!" Nàng cầm khăn nóng lau mồ hôi lạnh cho Tiểu Kinh!
"Ngự Thiên!" Tiểu Kinh lớn tiếng hô tên Trình Ngự Thiên!
Mắt Thủy Liên Y đỏ lên! "Tiểu Kinh! Muội có thể! Trình đại ca nhất định có chuyện không thể thoát thân, bằng không hắn nhất định đã chạy tới! Tiểu Kinh! Kiên trì a!"
"Tiểu thư! Ta sẽ!" Sắc mặt Tiểu Kinh tái nhợt, trời ạ! Nàng thật sự đau quá.
Thủy Liên Y đun nước ấm, dùng bồn lớn bưng đến trong phòng, trên tivi đều diễn như vậy! Nàng cũng chỉ biết bắt chước mà thôi.
Lại giằng co thêm vài giờ, Thủy Liên Y rốt cục nhìn thấy đầu đứa nhỏ.
"Tiểu Kinh! Cố lên! Ta nhìn thấy đầu cục cưng rồi! Cố lên a!" Thủy Liên Y lớn tiếng hô.
Tiểu Kinh dùng sức, Thủy Liên Y kêu to, trong phòng ngủ truyền đến tiếng khóc của trẻ con.
"A. . . . . . Tiểu Kinh! Là con trai! Có tiểu J/J! Ha ha! Tiểu Kinh! Muội thành công! Muội thật cường nha!" Thủy Liên Y cắt bỏ cuống rốn, đem đứa nhỏ lau khô sạch sẽ bao lại.
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh suy yếu thở ra một hơi, toàn thân lơi lỏng .
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa thật mạnh.
"Tiểu Kinh! Tiểu Kinh!" Tiếng nam nhân lo lắng truyền đến.
"Là Ngự Thiên!" Tiểu Kinh giật giật thân mình, thân thể mềm yếu không thể động đậy, không có một tia khí lực!
"Muội đừng động, ngoan ngoãn nằm!" Thủy Liên Y đem chăn đắp kín cho Tiểu Kinh, chạy ra mở cửa.
Mở cửa phòng, nhìn bộ dạng phong trần của Trình Ngự Thiên đứng ở ngoài cửa, trên quần áo đều là tro bụi, mặt xám mày tro!
"Trình đại ca! Tiểu Kinh sinh!" Thủy Liên Y mở cửa liền báo tin vui cho hắn.
Trên mặt Trình Ngự Thiên có vô hạn kinh hỉ, xông ào vào phòng ngủ.
"Trình đại ca! Ngươi đừng kích động, đừng đem vợ của ngươi cùng con trai hù dọa!" Trên mặt Thủy Liên Y lộ ra ý cười, lúc nhìn đến người dẫn ngựa đằng sau, môi liền thu lại nụ cười.
Nam nhân thân mặc cẩm bào màu đen, trên khuôn mặt lạnh lùng đầy tro bụi, trên cằm đều là râu. Hắn gầy yếu rất nhiều, sắc mặt cũng tái nhợt rất nhiều.
Trong lòng nàng có tức giận, có khổ sở. Nghĩ muốn quay đầu rời đi không thèm nhìn hắn, nghĩ cùng hắn dỗi nháo một phen! Lại nói, ai yêu đương không nháo vài lần chia tay!
Nhưng . . . . . . Lúc này trong bụng nàng có cốt nhục của hắn, trong lòng nàng có sự hiện hữu của hắn! Tuy rằng giận hắn đem mình dứt bỏ, tuy rằng giận hắn đối với mình không quan tâm. Nhưng, nàng cũng luyến tiếc trách cứ hắn.
"Tiểu Y!" Tiếng nói của Sở Mị Dạ có chút khàn khàn, nhìn thấy Thủy Liên Y vành mắt đỏ lên.
Người nam nhân này yêu nàng như vậy! Nếu không thương nàng, cũng sẽ không để nàng rời đi. Nếu không thương nàng, cũng sẽ không sợ nàng bị thương tổn!
"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y hai mắt đỏ hồng, tay đánh về phía hắn.
Nàng lại gầy đi! Sở Mị Dạ trong nháy mắt ôm nàng, cảm nhận được nữ nhân trong ngực kiều nhỏ gầy yếu như thế nào.
"Thực xin lỗi!"
Nghe hắn nói ra ba chữ kia, xoang mũi Thủy Liên Y ê ẩm! Hắn căn bản không có làm sai cái gì!
"Tiểu Dạ! Ta rất nhớ chàng!" Ôm lấy cổ của hắn, kéo đầu hắn xuống, hung hăng hôn lên môi của hắn.
Ừm! Sở Mị Dạ hừ nhẹ một tiếng, ôm lưng của nàng, dùng sức đem nàng ôm vào trong ngực.
Đầu lưỡi hồng nhạt của nàng cạy mở môi mỏng của hắn, trượt vào trong miệng hắn, liếm qua đầu lưỡi hắn, lại lập tức lẩn tránh.
Nàng một lần lại một lần quyến rũ hắn, đùa hắn.
"Tiểu Y!" Trán Sở Mị Dạ chảy mồ hôi, “Đừng quyến rũ ta!" Sự nhẫn nại của hắn cũng có giới hạn, nàng còn như vậy, hắn nhất định sẽ khống chế không được chính mình!
"Tiểu Dạ! Ta. . . . . .!" Thủy Liên Y đột nhiên đỏ mặt, che bụng của mình, “Ta. . . . . .!"
"Ừ?" Sở Mị Dạ nghi hoặc nhìn nàng.
"Vương gia! Đến xem con ta!" Trình Ngự Thiên cao hứng phấn chấn ở trong phòng tiếp đón.
Thủy Liên Y buông tay đang đặt ở trên lưng Sở Mị Dạ, chuyển thành nắm chặt tay hắn đi vào phòng ngủ.
Tiểu Kinh nghỉ ngơi ở bên trong phòng, đã ngủ rồi! Trình Ngự Thiên ôm đứa nhỏ mới sinh ra, cho Sở Mị Dạ xem.
Ngón tay thon dài của Sở Mị Dạ lướt qua hai má của đứa nhỏ, trên mặt lộ ra hâm mộ, không khỏi chúc phúc.
"Ngự Thiên! Chúc mừng! Cục cưng rất đẹp!"
"Cám ơn Vương gia!" Trình Ngự Thiên ôm con của mình, tuy rằng động tác có chút ngốc, nhưng lại biểu lộ tình thương tràn trề của người cha.
Nhìn Sở Mị Dạ, trong lòng Thủy Liên Y tràn đầy vui sướng.
Nếu như hắn biết mình cũng sắp được làm phụ thân, sẽ có dạng biểu tình gì!
"Ngự Thiên! Ngươi liền ở lại chỗ này đi!" Sở Mị Dạ nhìn về phía Trình Ngự Thiên, "Con của ngươi vừa mới sinh ra, nơi này không có người chiếu cố cũng không được!"
"Vương gia!" Trên mặt Trình Ngự Thiên lộ vẻ khó xử, "Ngự Thiên. . . . . . Thật sự có thể lưu lại?"
"Ừ! Chuyện Uyên thành không cần ngươi quan tâm! Lưu lại hảo hảo chiếu cố thê tử cùng con của ngươi! Giúp ta chiếu cố Tiểu Y!"
Sắc mặt Thủy Liên Y lập tức thay đổi, hắn có ý gì? Hắn còn muốn rời đi? Còn muốn quay về Uyên thành?
"Tiểu Dạ! Chàng. . . . . . Phải rời khỏi?"
Sở Mị Dạ gật gật đầu, "Đột Quyết xâm chiếm, quân đội của Sở Thánh Hạo cùng binh tướng Mặc thành nội ứng ngoại hợp, Uyên thành rất nguy hiểm! Hiện tại dân chúng trong thành đều ra khỏi thành chạy nạn rồi! Binh tướng Uyên thành cùng binh tướng Triệu thành của Húc Vương đều rút ra khỏi Uyên thành! Nơi đó hiện tại đã thành thành trì của Sở Thánh Hạo cùng người của Đột Quyết chiếm cứ!"
Trời ạ! Mấy tháng này thế nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy? Thủy Liên Y nắm chặt tay.
"Sở Thánh Hạo tại sao muốn cùng người Đột Quyết công chiếm quốc gia của mình? Vì sao? Về tình về lý cũng không hợp!" Thủy Liên Y không hiểu, thân là vua của một nước, tại sao muốn cùng ngoại tộc công phá quốc gia của mình!
"Ta cũng không rõ Rốt cuộc là vì sao?" Sở Mị Dạ nắm tay " Ta muốn đi hội họp cùng binh tướng! Mặc kệ mục đích của Sở Thánh Hạo là gì, ta tuyệt đối không thể để cho người Đột Quyết phá tan Uyên thành, gây bất lợi cho Sở Mặc quốc!"
"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y bắt lấy tay Sở Mị Dạ, muốn nói cho hắn biết mình đã có cục cưng của hắn! Nhưng . . . . . . Nàng không thể nói. Bây giờ đang là thời điểm nguy cấp, nếu nói cho hắn, hắn sẽ phân tâm! Hắn nhất định sẽ càng thêm vướng bận với nàng!
"Tiểu Y! Ở chỗ này chờ ta! Chờ ta tìm được Sở Thánh Hạo, ta muốn tự mình hỏi hắn. Vì sao phải sát hại mẫu hậu? Vì sao phải sát hại đệ đệ của mình, vì sao phải cùng Đột Quyết liên hợp công chiếm Uyên thành!"
"Tiểu Dạ! Chàng. . . . . Phải bảo trọng! Ta chờ chàng. . . . . .!" Nhào vào trong ngực của hắn, ôm chặt lấy hắn. Ngửi hơi thở trên người hắn, nàng sợ lần này từ biệt sẽ thật lâu thật lâu!
"Ừ!" Sở Mị Dạ khẽ hôn cái trán của nàng, xoay người rời đi.
Nghe tiếng vó ngựa bên ngoài dần dần càng ngày càng xa, tâm Thủy Liên Y, chậm rãi chìm vào đáy cốc.
/207
|