Ngao Cẩn Phong quan sát, phát hiện giống như lời của Thủy Liên Y. Trừ thân thể không thay đổi, khí chất, thần thái và vẻ mặt đều hoàn toàn không giống nhau! Tựa như lần đầu tiên hắn gặp nàng đã cảm thấy nàng không giống như Tiểu Y!
"Vậy Tiểu Y đi đâu?" Hắn thì thào.
Thủy Liên Y không dám trả lời hắn! Nàng cũng không rõ ràng lắm! Có lẽ nàng vẫn chưa chết, chỉ là hồn phách xuyên qua đến thân thể của người khác rồi! Nhưng mà nàng. . . không phải xuyên đến hiện đại chứ?
"Ngao Cẩn Phong! Ngươi tin tưởng lời ta nói không?"
Nhìn Thủy Liên Y, Ngao Cẩn Phong trầm mặc một hồi.
"Bất kể là thân thể hay linh hồn, bây giờ muội là Tiểu Y! Ta nói rồi, bảo muội chờ ta trở lại! hiện tại ta đã trở lại, sẽ không rời đi nữa! Về sau ta sẽ ở bên cạnh muội bảo vệ muội! Sẽ không để cho muội bị thương tổn! Càng sẽ không để cho muội nửa đêm phát sốt đến bất tỉnh nhân sự!"
Phát sốt? Thủy Liên Y đột nhiên nhớ lại trên đường đến Uyên thành, mình bị tên Cẩm Mao Thử làm cho hôn mê ngất đi. Sau đó nàng sốt cao, nửa đêm có người bảo vệ nàng! Nàng còn mơ thấy Ngao Cẩn Phong! Nam nhân ôm nàng trong mộng không phải Ngao Cẩn Phong chứ?
"Ngao Cẩn Phong. . . . Ta muốn hỏi một câu! Lúc ta đến Uyên thành, có một đêm ta nằm mơ thấy ngươi! Ngươi. . . . Có từng xuất hiện không?"
Trên mặt Ngao Cẩn Phong nở nụ cười! Đưa đôi tay ra vịn bả vai Thủy Liên Y! Hắn hé mở đôi môi màu nhạt, nhẹ nhàng cười! Nụ cười của hắn khiến Thủy Liên Y hoa mắt!
"Ngươi cười cái gì?" Thủy Liên Y cảm thấy kỳ quái!
"Đêm hôm đó là ta!"
Câu trả lời của hắn không nằm ngoài dự liệu của nàng cho nên nàng cũng không bị hắn làm cho phát hoảng! Đêm hôm đó nàng cảm thấy có một nam nhân xuất hiện! Không nghĩ tới lại là hắn!
"Tại sao ngươi muốn làm như vậy? Tại sao lại âm thầm xuất hiện? Tại sao luôn không lộ diện? Còn có... Ở ngoài Xích Thành, ngươi và Kiêu Dương đã đi đâu?"
Thủy Liên Y nhớ tới trước khi mình gặp Hương di, Ngao Cẩn Phong và Kiêu Dương đều không thấy!
Ngao Cẩn Phong thu lại nụ cười trên khuôn mặt trắng nõn, vẻ mặt hắn quá mức bình tĩnh khiến Thủy Liên Y sợ hãi đối diện với hắn.
"Ngươi làm sao vậy?" Nàng thử thăm dò hỏi, nam nhân này có vẻ lịch sự nho nhã, trong suốt như nước, nhưng từ trong ra ngoài đều để lộ ra sự sắc bén, còn đáng sợ hơn người có bề ngoài hung hãn.
"Tiểu Y! Ta không nghĩ tới muội sẽ rời đi! Ta cho là muội sẽ ở lại chờ ta!" Ngao Cẩn Phong không có nói mình đã đi nơi nào, chỉ hơi biểu lộ vẻ bi thương!
Thôi! Hắn không muốn nói thì thôi! Hắn thích đi đâu thì đi nơi đó, không liên quan tới nàng! Thủy Liên Y đưa tay kéo hai tay đang ôm bả vai mình của hắn xuống, không để ý vẻ bi thương của hắn.
"Tiểu Y!"
"Ta đã nói rồi! Ta không phải Tiểu Y của ngươi!" Thủy Liên Y quay đầu sang chỗ khác, chính nàng cũng không hiểu tại sao mình lại giận dỗi hắn.
Ngao Cẩn Phong thở dài, đứng lên.
"Tiểu Y! Muội nghỉ ngơi đi! Chờ thân thể muội tốt rồi! Chúng ta liền rời đi nơi này!"
"Đi nơi nào?" Thủy Liên Y kêu lên, hắn không thể mang nàng đi, nàng còn phải trở lại sơn cốc chờ Sở Mị Dạ!
Thần sắc Ngao Cẩn Phong bỗng thay đổi: "Muội đã đáp ứng đi với ta, về sau ta đi tới chỗ nào muội sẽ phải theo tới đó!" Nói xong thân hình phiêu dật của hắn rời khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng hắn, nhìn cửa phòng đóng lại, trong lòng Thủy Liên Y chợt lạnh?!
Ngao Cẩn Phong? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Tại sao biết nàng không phải Tiểu Y của hắn rồi, còn cố ý mang nàng đi theo?
Nhìn nữ nhi của mình ngủ rất ngon trên giường, Thủy Liên Y cau mày.
"Huyễn Huyễn! Con nói mẹ phải làm sao cho phải đây? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì đây?"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Một tháng sau, thân thể Thủy Liên Y khôi phục, Sở Huyễn Huyễn cũng đã đầy tháng rồi!
Đầy tháng, Thủy Liên Y đi ra khỏi căn phòng đã ở cả tháng nay! Phát hiện nơi này là một dã thôn rất nhỏ, bốn bề được bao phủ bởi núi! Trong thôn có khoảng một trăm gia đình!
Không biết tại sao Ngao Cẩn Phong lại ở chỗ này! Nơi này cách sơn cốc bao xa?
Ngao Cẩn Phong chỉ thu thập sơ qua một chút, một chiếc xe ngựa đã dừng ở bên ngoài .
"Tiểu Y! Chúng ta nên rời đi thôi!"Thanh âm hắn bình thản, vẻ mặt chuyên chú nhìn nàng.
"Đi nơi nào?" thanh âm Thủy Liên Y có chút run rẩy, "Ta. . . Muốn trở về tìm Tiểu Kinh! Nàng biết ta mất tích, nhất định sẽ rất lo lắng!"
Ngao Cẩn Phong dùng cặp mắt trong suốt nhìn nàng, "Chẳng lẽ muội quên mất chuyện đã đồng ý với ta? Phía Tiểu Kinh muội không cần lo lắng, ta sẽ tìm người đưa phong thư cho nàng!"
"Nhưng. . . .!" Nàng còn phải đợi Tiểu Dạ đến tìm nàng a! Sao nàng có thể rời đi với nam nhân khác?
"Đang nhớ Sở Mị Dạ?" trong thanh âm bình tĩnh của Ngao Cẩn Phong tựa hồ có chút hả hê! "Nếu như muội còn nhớ hắn, chỉ sợ muội sẽ phải thất vọng rồi! Hắn sẽ không đi tìm muội nữa đâu!"
Ở trong lòng Thủy Liên Y như có cái gì rơi lộp bộp! Lời của hắn là có ý gì?
"Ngao Cẩn Phong! Tại sao ngươi nói như vậy? Tiểu Dạ thế nào? Tại sao hắn không đi tìm ta? Tại sao?"
"Muốn biết tại sao, thì đi với ta!"
Thủy Liên Y hận sự bình tĩnh của hắn, hận sự vô tình của hắn! Nam nhân như vậy sợ rằng căn bản không biết cái gì là nhân gian! Tại sao hắn gặp phải chuyện gì cũng có thể lạnh nhạt, giống như không chuyện gì có thể ảnh hưởng tới hắn, hoặc là căn bản không có chuyện gì hay người nào có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Thủy Liên Y ôm nữ nhi đi tới trước xe ngựa, chưa kịp xoay mình lên xe, đã cảm thấy thân thể chợt nhẹ.
Không đợi nàng lên tiếng kinh hô, Ngao Cẩn Phong đã ẵm nàng lên xe.
"Hừ. . . .!" Nàng hừ lạnh, mở cửa xe đi vào bên trong xe.
Ngao Cẩn Phong đóng cửa xe lại, đi tới phía trước, đánh xe ngựa.
Dọc theo đường đi, Ngao Cẩn Phong không nói chuyện nhiều, Thủy Liên Y cũng không để ý tới hắn! Trong cảm nhận của nàng, Ngao Cẩn Phong chính là người vô tình vô nghĩa, máu lạnh bạc tình tới cực điểm!
Xe ngựa chạy, trời dần dần tối!
"Tiểu Y! Nên ở trọ rồi!" Ngao Cẩn Phong đánh xe ngựa đến một khách điếm.
Thủy Liên Y từ trên xe bước xuống, phát hiện khách điếm này nhìn rất quen mắt!
Ôm hài tử đi theo Ngao Cẩn Phong vào bên trong, phát hiện khách điếm này chính là khách điếm Tân Long Môn mình đã từng ở lúc đến Uyên thành với lão Từ!
Ngao Cẩn Phong mặc áo trắng, tuấn mỹ tuyệt luân. Thủy Liên Y cũng mặc áo trắng bồng bềnh tuyệt mỹ phi phàm! Hai người cùng nhau xuất hiện, lập tức thu hút mọi ánh nhìn của tất cả nhân sĩ giang hồ đang tụ tập ở đây!
Trong khách sạn truyền đến tiếng ồn ào chói tai và tiếng huýt sáo! Thủy Liên Y ghét cay ghét đắng, hận không thể lập tức xoay người rời đi!
Cánh tay Ngao Cẩn Phong, nhẹ nhàng, rất tự nhiên ôm chặt hông của Thủy Liên Y!
Thân thể Thủy Liên Y run rẩy, có chút bài xích, nhưng cánh tay Ngao Cẩn Phong lại dùng sức giữu nàng lại.
"Khách quan! Ở trọ?" Tiểu nhị chạy tới.
"Một gian phòng hảo hạng!"
"Hai gian!" Thủy Liên Y ra tiếng.
"Dẫn chúng ta đi lên!" Ngao Cẩn Phong tựa như không nghe thấy ý kiến của Thủy Liên Y, trực tiếp ôm nàng đi theo tiểu nhị lên lầu hai!
Ánh mắt tham lam của đám người ở lầu một nhìn vào bọn họ chăm chú, vẫn đưa mắt nhìn đến khi bọn họ biến mất ở lầu hai!
"Vậy Tiểu Y đi đâu?" Hắn thì thào.
Thủy Liên Y không dám trả lời hắn! Nàng cũng không rõ ràng lắm! Có lẽ nàng vẫn chưa chết, chỉ là hồn phách xuyên qua đến thân thể của người khác rồi! Nhưng mà nàng. . . không phải xuyên đến hiện đại chứ?
"Ngao Cẩn Phong! Ngươi tin tưởng lời ta nói không?"
Nhìn Thủy Liên Y, Ngao Cẩn Phong trầm mặc một hồi.
"Bất kể là thân thể hay linh hồn, bây giờ muội là Tiểu Y! Ta nói rồi, bảo muội chờ ta trở lại! hiện tại ta đã trở lại, sẽ không rời đi nữa! Về sau ta sẽ ở bên cạnh muội bảo vệ muội! Sẽ không để cho muội bị thương tổn! Càng sẽ không để cho muội nửa đêm phát sốt đến bất tỉnh nhân sự!"
Phát sốt? Thủy Liên Y đột nhiên nhớ lại trên đường đến Uyên thành, mình bị tên Cẩm Mao Thử làm cho hôn mê ngất đi. Sau đó nàng sốt cao, nửa đêm có người bảo vệ nàng! Nàng còn mơ thấy Ngao Cẩn Phong! Nam nhân ôm nàng trong mộng không phải Ngao Cẩn Phong chứ?
"Ngao Cẩn Phong. . . . Ta muốn hỏi một câu! Lúc ta đến Uyên thành, có một đêm ta nằm mơ thấy ngươi! Ngươi. . . . Có từng xuất hiện không?"
Trên mặt Ngao Cẩn Phong nở nụ cười! Đưa đôi tay ra vịn bả vai Thủy Liên Y! Hắn hé mở đôi môi màu nhạt, nhẹ nhàng cười! Nụ cười của hắn khiến Thủy Liên Y hoa mắt!
"Ngươi cười cái gì?" Thủy Liên Y cảm thấy kỳ quái!
"Đêm hôm đó là ta!"
Câu trả lời của hắn không nằm ngoài dự liệu của nàng cho nên nàng cũng không bị hắn làm cho phát hoảng! Đêm hôm đó nàng cảm thấy có một nam nhân xuất hiện! Không nghĩ tới lại là hắn!
"Tại sao ngươi muốn làm như vậy? Tại sao lại âm thầm xuất hiện? Tại sao luôn không lộ diện? Còn có... Ở ngoài Xích Thành, ngươi và Kiêu Dương đã đi đâu?"
Thủy Liên Y nhớ tới trước khi mình gặp Hương di, Ngao Cẩn Phong và Kiêu Dương đều không thấy!
Ngao Cẩn Phong thu lại nụ cười trên khuôn mặt trắng nõn, vẻ mặt hắn quá mức bình tĩnh khiến Thủy Liên Y sợ hãi đối diện với hắn.
"Ngươi làm sao vậy?" Nàng thử thăm dò hỏi, nam nhân này có vẻ lịch sự nho nhã, trong suốt như nước, nhưng từ trong ra ngoài đều để lộ ra sự sắc bén, còn đáng sợ hơn người có bề ngoài hung hãn.
"Tiểu Y! Ta không nghĩ tới muội sẽ rời đi! Ta cho là muội sẽ ở lại chờ ta!" Ngao Cẩn Phong không có nói mình đã đi nơi nào, chỉ hơi biểu lộ vẻ bi thương!
Thôi! Hắn không muốn nói thì thôi! Hắn thích đi đâu thì đi nơi đó, không liên quan tới nàng! Thủy Liên Y đưa tay kéo hai tay đang ôm bả vai mình của hắn xuống, không để ý vẻ bi thương của hắn.
"Tiểu Y!"
"Ta đã nói rồi! Ta không phải Tiểu Y của ngươi!" Thủy Liên Y quay đầu sang chỗ khác, chính nàng cũng không hiểu tại sao mình lại giận dỗi hắn.
Ngao Cẩn Phong thở dài, đứng lên.
"Tiểu Y! Muội nghỉ ngơi đi! Chờ thân thể muội tốt rồi! Chúng ta liền rời đi nơi này!"
"Đi nơi nào?" Thủy Liên Y kêu lên, hắn không thể mang nàng đi, nàng còn phải trở lại sơn cốc chờ Sở Mị Dạ!
Thần sắc Ngao Cẩn Phong bỗng thay đổi: "Muội đã đáp ứng đi với ta, về sau ta đi tới chỗ nào muội sẽ phải theo tới đó!" Nói xong thân hình phiêu dật của hắn rời khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng hắn, nhìn cửa phòng đóng lại, trong lòng Thủy Liên Y chợt lạnh?!
Ngao Cẩn Phong? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Tại sao biết nàng không phải Tiểu Y của hắn rồi, còn cố ý mang nàng đi theo?
Nhìn nữ nhi của mình ngủ rất ngon trên giường, Thủy Liên Y cau mày.
"Huyễn Huyễn! Con nói mẹ phải làm sao cho phải đây? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì đây?"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Một tháng sau, thân thể Thủy Liên Y khôi phục, Sở Huyễn Huyễn cũng đã đầy tháng rồi!
Đầy tháng, Thủy Liên Y đi ra khỏi căn phòng đã ở cả tháng nay! Phát hiện nơi này là một dã thôn rất nhỏ, bốn bề được bao phủ bởi núi! Trong thôn có khoảng một trăm gia đình!
Không biết tại sao Ngao Cẩn Phong lại ở chỗ này! Nơi này cách sơn cốc bao xa?
Ngao Cẩn Phong chỉ thu thập sơ qua một chút, một chiếc xe ngựa đã dừng ở bên ngoài .
"Tiểu Y! Chúng ta nên rời đi thôi!"Thanh âm hắn bình thản, vẻ mặt chuyên chú nhìn nàng.
"Đi nơi nào?" thanh âm Thủy Liên Y có chút run rẩy, "Ta. . . Muốn trở về tìm Tiểu Kinh! Nàng biết ta mất tích, nhất định sẽ rất lo lắng!"
Ngao Cẩn Phong dùng cặp mắt trong suốt nhìn nàng, "Chẳng lẽ muội quên mất chuyện đã đồng ý với ta? Phía Tiểu Kinh muội không cần lo lắng, ta sẽ tìm người đưa phong thư cho nàng!"
"Nhưng. . . .!" Nàng còn phải đợi Tiểu Dạ đến tìm nàng a! Sao nàng có thể rời đi với nam nhân khác?
"Đang nhớ Sở Mị Dạ?" trong thanh âm bình tĩnh của Ngao Cẩn Phong tựa hồ có chút hả hê! "Nếu như muội còn nhớ hắn, chỉ sợ muội sẽ phải thất vọng rồi! Hắn sẽ không đi tìm muội nữa đâu!"
Ở trong lòng Thủy Liên Y như có cái gì rơi lộp bộp! Lời của hắn là có ý gì?
"Ngao Cẩn Phong! Tại sao ngươi nói như vậy? Tiểu Dạ thế nào? Tại sao hắn không đi tìm ta? Tại sao?"
"Muốn biết tại sao, thì đi với ta!"
Thủy Liên Y hận sự bình tĩnh của hắn, hận sự vô tình của hắn! Nam nhân như vậy sợ rằng căn bản không biết cái gì là nhân gian! Tại sao hắn gặp phải chuyện gì cũng có thể lạnh nhạt, giống như không chuyện gì có thể ảnh hưởng tới hắn, hoặc là căn bản không có chuyện gì hay người nào có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Thủy Liên Y ôm nữ nhi đi tới trước xe ngựa, chưa kịp xoay mình lên xe, đã cảm thấy thân thể chợt nhẹ.
Không đợi nàng lên tiếng kinh hô, Ngao Cẩn Phong đã ẵm nàng lên xe.
"Hừ. . . .!" Nàng hừ lạnh, mở cửa xe đi vào bên trong xe.
Ngao Cẩn Phong đóng cửa xe lại, đi tới phía trước, đánh xe ngựa.
Dọc theo đường đi, Ngao Cẩn Phong không nói chuyện nhiều, Thủy Liên Y cũng không để ý tới hắn! Trong cảm nhận của nàng, Ngao Cẩn Phong chính là người vô tình vô nghĩa, máu lạnh bạc tình tới cực điểm!
Xe ngựa chạy, trời dần dần tối!
"Tiểu Y! Nên ở trọ rồi!" Ngao Cẩn Phong đánh xe ngựa đến một khách điếm.
Thủy Liên Y từ trên xe bước xuống, phát hiện khách điếm này nhìn rất quen mắt!
Ôm hài tử đi theo Ngao Cẩn Phong vào bên trong, phát hiện khách điếm này chính là khách điếm Tân Long Môn mình đã từng ở lúc đến Uyên thành với lão Từ!
Ngao Cẩn Phong mặc áo trắng, tuấn mỹ tuyệt luân. Thủy Liên Y cũng mặc áo trắng bồng bềnh tuyệt mỹ phi phàm! Hai người cùng nhau xuất hiện, lập tức thu hút mọi ánh nhìn của tất cả nhân sĩ giang hồ đang tụ tập ở đây!
Trong khách sạn truyền đến tiếng ồn ào chói tai và tiếng huýt sáo! Thủy Liên Y ghét cay ghét đắng, hận không thể lập tức xoay người rời đi!
Cánh tay Ngao Cẩn Phong, nhẹ nhàng, rất tự nhiên ôm chặt hông của Thủy Liên Y!
Thân thể Thủy Liên Y run rẩy, có chút bài xích, nhưng cánh tay Ngao Cẩn Phong lại dùng sức giữu nàng lại.
"Khách quan! Ở trọ?" Tiểu nhị chạy tới.
"Một gian phòng hảo hạng!"
"Hai gian!" Thủy Liên Y ra tiếng.
"Dẫn chúng ta đi lên!" Ngao Cẩn Phong tựa như không nghe thấy ý kiến của Thủy Liên Y, trực tiếp ôm nàng đi theo tiểu nhị lên lầu hai!
Ánh mắt tham lam của đám người ở lầu một nhìn vào bọn họ chăm chú, vẫn đưa mắt nhìn đến khi bọn họ biến mất ở lầu hai!
/207
|