Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu

Chương 92: Húc vương chiếu cố

/207


Hai tròng mắt của Sở Húc Nhật tối sầm lại, “Nếu không muốn vương huynh bởi vì nàng mà phân tâm thì ngoan ngoãn nghe lời!" Trong giọng điệu của hắn có khí phách.

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Sở Húc Nhật, Thủy Liên Y càng thêm lo lắng cho chuyện an toàn của Sở Mị Dạ.

"Tiểu Dạ có phải rất nguy hiểm hay không? Có phải hay không?" Lúc này nàng không sợ nam nhân đã từng thương tổn mình này, nàng chỉ muốn biết Sở Mị Dạ có an toàn trở về hay không.

Sở Húc Nhật gật đầu, Đột Quyết mấy năm nay vẫn luôn như hổ rình mồi, nếu không phải vương huynh vẫn trấn thủ ở Uyên thành, chỉ sợ sớm đã xâm chiếm rồi! Nay truyền đến ngàn dặm cấp báo, không biết bên kia xảy ra chuyện gì! Đầu Sở Húc Nhật có điểm đau, hắn cũng bắt đầu lo lắng.

Ngay cả Sở Húc Nhật đều lộ ra vẻ mặt như thế, xem ra Đột Quyết thật sự rất lợi hại! Sở Mị Dạ sẽ nguy hiểm? Thủy Liên Y lại giãy dụa, tưởng thoát khỏi tay hắn.

"Ta muốn đi tìm hắn! Buông! Sở Húc Nhật! Không nên đụng ta!" Nàng la to, đưa tới thị vệ bên trong phủ!

"Húc Vương?" Nhìn đến Sở Húc Nhật lôi kéo cánh tay của Thủy Liên Y, mặt Trình Ngự Thiên lộ vẻ khó xử! Tuy rằng Vương gia nói qua với hắn Húc Vương sẽ đến bảo hộ Vương Phi, nhưng tình cảnh này hắn giúp Vương Phi hay tùy ý Húc Vương đây?

"Trình tổng quản giúp ta!" Thủy Liên Y kêu to, xin Trình Ngự Thiên giúp đỡ!

Sở Húc Nhật đột nhiên cười tà "Nếu nàng không nghe lời, ta sẽ không khách khí với nàng!" Cánh tay giữ nàng dùng lực, kéo nàngvào trong lòng.

"Buông!" Thủy Liên Y phản xạ có điều kiện đưa tay ngăn trở hắn, lấy chân đá hắn! Người nam nhân này có bệnh! Tiểu Dạ mới vừa đi, hắn làm chuyện xấu khi dễ nàng!

Này là nữ nhân sao? Trên khuôn mặt anh tuấn của Sở Húc Nhật không đề phòng bị nàng cào bị thương, ngay lập tức mắt lộ ra hung quang.

"Nàng có phải không có việc gì nên tìm việc hay không?" Hắn hung thần ác sát hung hăng bắt lấy bả vai của nàng.

Đau! Thủy Liên Y nhíu mày, nghĩ đến Sở Mị Dạ rời đi, hiện tại trong lòng nàng đau, bả vai càng đau.

Thấy nàng chảy nước mắt xuống, Sở Húc Nhật buông lỏng tay ra!

"Khóc cái gì? Sở Vương là chiến thần! Nàng cứ ngoan ngoãn chờ tin tức tốt!" Thấy nàng nước mắt đầy mặt, trong lòng hắn thậm chí có một tia rung động! Con bà nó, hắn chưa từng bị nữ nhân cào thương sau đó còn vẻ mặt ôn hòa đối đãi như thế? Nếu không phải trước khi đi vương huynh giao phó cho hắn, hắn nhất định hung hăng đánh nàng!

Chiến thần? Thủy Liên Y dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, nhìn Sở Húc Nhật, trên mặt hắn có một vết cào rõ ràng. Không biết vì sao trong lòng nàng sinh ra một tia áy náy!

Stop! Đối với nam nhân lưu manh biến thái vô sỉ đê tiện này áy náy cái lông a! Hắn đối với nàng như thế nào! Nhúng chàm nàng, khi dễ nàng, còn làm cho hoàng hậu đưa nàng đến Cánh Luật viện chịu hình! Nàng nhất định phải hận hắn đến vĩnh viễn!

Nhìn đến biểu tình của Thủy Liên Y, một hồi áy náy một hồi vừa thâm thù đại hận, khóe miệng Sở Húc Nhật giật giật, tựa tiếu phi tiếu.

"Có muốn nhìn Vương huynh một chút không?"

"Ừ?" Thủy Liên Y vừa nghe đến chuyện có liên quan đến Sở Mị Dạ, lập tức quên mất mình muốn hận người nam nhân trước mắt này một đời một thế! "Muốn!"

"Đi theo ta!" Sở Húc Nhật đi đến trước tuấn mã của mình, "Lại đây!"

"Ừ!" Thủy Liên Y xách váy chạy tới.

"Vương Phi! Húc Vương!" Trình Ngự Thiên có chút khó xử!

Lúc này Thủy Liên Y căn bản không thèm nghĩ cái khác nữa, chỉ cần có thể để nàng gặp Tiểu Dạ, chẳng sợ chỉ là nhìn từ xa, nàng cũng thấy đủ!

"Lên ngựa!" Sở Húc Nhật đỡ lấy hông của nàng, dùng sức nâng lên, để nàng ngồi ở trên ngựa. Ngay sau đó hắn cũng tung người lên ngựa.

"Ngươi. . . . . .!" Thủy Liên Y cảm thấy cái tư thế này thật không tốt! Nàng chỉ bị Sở Mị Dạ ôm qua như thế.

"Im miệng! Muốn gặp vương huynh đừng nói vô nghĩa!" Sở Húc Nhật phóng ngựa rời đi.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Trình Ngự Thiên cảm thấy là lạ! Chỉ là xem bộ dáng Húc Vương tựa hồ sẽ không làm hại Vương Phi! Sở Vương không phải đã nói để Húc Vương tới bảo vệ an toàn cho Vương phi sao! Hắn không cần quan tâm nhiều!

Sở Húc Nhật giục ngựa phi rất nhanh, nữ nhân trong ngực toàn thân đều tản mát ra mùi thơm ngát thản nhiên, một lần làm cho hắn mê muội! Chỉ là, lúc này chuyện trọng yếu nhất là mang nàng gặp vương huynh nhìn một cái.

Tuấn mã bôn chạy ra Mặc thành, phi nhanh ở trên đường núi, theo đường nhỏ càng ngày càng không dễ đi, cây cối hai bên cũng ngày càng nhiều, ngày càng sum xuê.

"Chúng ta đi làm sao?" Thủy Liên Y phát hiện đây là đường núi, tuấn mã mang theo hai người tựa hồ có chút lực bất tòng tâm.

"Núi Vô Nhai!"

"A?" Thủy Liên Y quay đầu, “Đi núi Vô Nhai làm cái gì?"

Nàng mạnh mẽ vừa quay đầu lại, cái trán trắng noãn vừa vặn đánh vào trên môi Sở Húc Nhật.

Nàng vội vàng truy vấn vì sao, không có phát giác mờ ám lúc này, trong lòng Sở Húc Nhật lại lộp bộp một chút.

"Đến rồi nàng sẽ biết!"

Lần trước cùng Sở Mị Dạ đi qua núi Vô Nhai, nhưng không phải con đường này!

"Sở Húc Nhật! Ngươi có phải đi lầm đường hay không? Lần trước ta có tới rồi, không phải nơi này!"

"Nàng biết cái gì? Nữ nhân nên ngoan ngoãn nghe lời! Nơi này là con đường gần nhất, tuy rằng đi không tốt lắm!" Đường thật đúng là đi không tốt, thân thể tuấn mã của hắn đều bị nhánh cây cào bị thương!

Nữ nhân! Thủy Liên Y cười nhạt!

"Không bằng chúng ta leo lên! Ngựa của ngươi mang theo hai người chúng ta leo núi thực cố hết sức! Chúng ta giống như tàn bạo súc vật!" Thủy Liên Y phát hiện đường núi tựa hồ càng ngày càng không dễ đi! Nàng biết Sở Húc Nhật vì sao mang nàng đi vào núi Vô Nhai, bởi vì đứng ở đỉnh núi, có thể nhìn đến con đường đi Uyên thành! Nếu bọn họ nhanh đến nơi, mới có thể nhìn thấy bóng lưng của Sở Mị Dạ!

Leo núi? Ánh mắt của Sở Húc Nhật nhìn nàng không biết có phải là khinh bỉ hay không!

"Nàng làm được hả?" Hắn mở to mắt nhìn.

"Hay nói giỡn! Ta leo lên chạy xuống, ép buộc ba vòng cũng không có vấn đề gì!" Thủy Liên Y đẩy ra cánh tay hắn, trực tiếp từ trên lưng ngựa nhảy xuống đất.

. . . . . . Sở Húc Nhật mí mắt run rẩy một chút, nữ nhân này!

Hai người từ đường núi leo lên phía trước núi, rốt cục tầm nhìn trống trải, đi tới bên bãi đất trống lần trước cùng Sở Mị Dạ tới, Thủy Liên Y thấy được tấm bia đá núi Vô Nhai.

"Nhìn bên cạnh! Đó là con đường đi thông Uyên thành! Hi vọng còn kịp!" Sở Húc Nhật chỉ hướng phương xa!

Thủy Liên Y nhìn về phía xa xa, nơi đó bụi đất cuồn cuộn, vó ngựa từng trận! Là quân đội Mặc thành! Là đại quân Sở Thánh Hạo cho Sở Mị Dạ.

"Tiểu Dạ. . . . . .!" Hai tay Thủy Liên Y phóng tới bên miệng làm thành loa, lớn tiếng la lên" Tiểu Dạ! Tiểu Dạ. . . . . .!" Tiếng la của nàng quanh quẩn ở trên đỉnh núi, lại bị thanh âm ồn ào của quân đội che dấu.

"Tiểu Dạ! Tiểu Dạ!" Từng tiếng la của Thủy Liên Y dần dần biến mất! Quân đội dưới chân núi dần dần đi xa, bóng người mơ hồ, từ trên núi cao nhìn sang, người lớn nhỏ tựa như bọ cánh cứng nho nhỏ! Cho dù Sở Mị Dạ thật sự xuất hiện căn bản cũng nhìn không tới người nào mới là hắn.

Quân đội đã đi xa! Lưu lại chính là vô biên vô hạn tro bụi! Bóng dáng của Sở Mị Dạ cuối cùng không có xuất hiện ở trong mắt Thủy Liên Y.

Vịn lên tấm bia đá núi Vô Nhai, phía trên kia có tên của hai người bọn họ. Môi Thủy Liên Y rung động, ánh mắt mơ hồ! Hai hàng nước mắt không bị khống chế chảy xuôi xuống dưới.

"Khi ngọn núi không có góc cạnh, khi nước sông không hề chảy,

Khi thời gian dừng lại, ngày đêm chẳng phân biệt được, ngày đó vạn vật hóa thành trống rỗng,

Ta vẫn là không thể cùng chàng chia tay, không thể cùng chàng chia tay,

Ôn nhu của chàng là chờ đợi lớn nhất kiếp này của ta!

Khi mặt trời không hề lên cao, khi địa cầu không hề chuyển động,

Khi xuân hạ thu đông, không hề biến hóa, khi hoa cỏ cây cối toàn bộ lụn bại,

Ta vẫn không thể cùng chàng phân tán, không thể cùng chàng phân tán,

Nụ cười của chàng là quyến luyến lớn nhất kiếp này của ta. . . . . "

Sở Húc Nhật đứng ở phía sau Thủy Liên Y, nhìn bóng lưng mảnh mai của nàng, nghe tiếng ca tuy rằng run run lại êm tai của nàng, ánh mắt của hắn ám trầm! Trong lòng hắn trống rỗng!

Nữ nhân này thật sự yêu Vương huynh, đau thương của nàng làm cho hắn chấn động! Toàn thân nàng phát ra hư ảo, giờ phút này làm cho hắn cảm thấy nàng không thuộc về nơi này, giống như tùy lúc đều có thể biến mất.

Đưa hai tay ra, nhẹ nhàng khoác lên hai bờ vai suy nhược của nàng.

"Bài hát này thật dễ nghe!" Giọng điệu của hắn thực bình thản, không có tà khí như lúc trước.

Thân mình Thủy Liên Y run run, tựa hồ cảm giác hắn không có ác ý, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt xoay người lại!

"Nếu ngươi thích! Ta dạy cho ngươi! Chỉ là! Ngươi phải đáp ứng ta một cái điều kiện!"

/207

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status