Sư phụ trở về trong đêm, bỏ lên bàn một lá thư dặn dò rồi lại tiếp tục ra đi vào lúc tờ mờ sáng. Đây là lần đầu Quân Huyền thấy sư phụ vội vàng, bận rộn như vậy, tự nhủ rằng mình cần phải ra dáng sư huynh hơn nữa.
Tất cả mọi thứ người dân bàn tán đều là về chiến sự. Nghe nói hoàng đế muốn đánh nhanh dẹp gọn nên trực tiếp di tản tất cả dân thành Nam, sử dụng thành cổ như chiến lũy ngăn cản bước đi và giam cầm quân thù.
Hiểu trắng ra, thiên tử đã biến thành Nam thành chiến trường. Không biết trải qua sự tàn phá khốc liệt của chiến tranh, thành cổ có khôi phục lại được nguyên trạng chăng?
"Thành công rồi!" Thanh Đàm bất ngờ đạp cửa xông ra, trên mũi có một con lục điệp đậu, trên mỗi vành tai cũng có một con. Nó hớn ha hớn hở khum hai bàn tay đưa ra trước mặt sư huynh, đắc ý mở hé để lộ màu lam mờ mờ, nói: "Sư huynh coi đệ giỏi chưa nè! Luyện tầng một mà ra tầng hai luôn!"
"Ừ, đệ thật giỏi." Quân Huyền mỉm cười khen.
Cửu Điệp cũng hiếu kỳ thu kiếm chạy đến xem, nheo mắt hoài vẫn chẳng thấy gì ở trong nên bĩu môi: "Ngươi luyện kiểu gì mà nó nhỏ như thế? Màu sắc cũng nhạt nữa. Ngải điệp phải phát sáng mới được gọi là luyện thành."
"Ngươi im đi, ôm kiếm ra chỗ khác." Thanh Đàm làu bàu: "Biết gì mà nói chứ?"
Cửu Điệp liền vươn tay tóm lấy con bướm trên mũi nhóc, bóp trong tay rồi mở ra để Thanh Đàm giật mình thấy cái xác khô, bảo: "Ta chạm vào còn không thấy đau. Ngươi luyện sai rồi, ta đoán là ngươi nhỏ hơi nhiều máu của mình vào lò luyện phải không?"
"Hả? Sao ngươi biết?"
"Dựa vào màu sắc, màu càng nhạt thì độc càng yếu. Ngươi để Ngải điệp uống quá ba giọt máu của mình, độc của chúng sẽ bị loãng, tuổi thọ cũng ngắn lại."
"Sao... sao ngươi biết nhiều vậy? Mà nếu thế" Thanh Đàm xụ mặt, xìu giọng hỏi, "thì phải làm sao đây?"
Cửu Điệp tinh quái nói: "Gọi ta là 'tẩu tẩu*' đi rồi ta trả lời."
* Vợ của anh trai.
"Khụ! Khụ! Khụ!" Quân Huyền đang uống nước bị sặc đến tối tăm mặt mũi, với lấy khăn tay qua loa lau vội mảng áo ướt rồi đeo giỏ đan lên vai, cái gáy đỏ chót: "Ta, ta, ta đi nhặt củi đây. Hai đứa ngoan ngoãn ở nhà, không được cãi nhau."
Cửu Điệp mân mê khuyên tai, lén che miệng cười. Thanh Đàm không hiểu gì hết, hỏi: "Nè, ta phải luyện sao mới đúng? Sách của sư phụ đưa khó hiểu quá. Ta mày mò mãi mới luyện ra ba con này đấy."
"Tại ngươi kém thông minh thôi."
"Ta đập sách vào mặt ngươi bây giờ!"
Cửu Điệp chụp tay muốn bắt một con nữa nhưng Thanh Đàm tránh được. Nhóc thè lưỡi làm mặt xấu, nói: "Còn lâu mới bắt được ta nhé!"
Keng. Cửu Điệp tuốt kiếm khỏi vỏ, cũng cười đến ngọt ngào: "Bây giờ huynh muốn chơi đuổi bắt sao? Nhị sư huynh? Thôi khỏi kéo, búa, bao, muội nhận mình làm quỷ nhé?"
"Đại sư, sư, sư huynh vừa, vừa dặn chúng ta không được cãi, cãi, cãi nhau..."
"Nghĩa là đánh nhau không sao. Nào, muội đếm từ một đến ba, chúng ta bắt đầu trò chơi nhé?" Nó cố ý kéo lê thanh kiếm trên đất tạo ra âm thanh đe dọa.
Thanh Đàm làm gì đợi đếm, vắt giò lên cổ chạy trước.
Sư huynh ơi, cứu đệ!
Đã gần cuối mùa hè rồi, trời còn mưa dăm ba bận nữa là sang thu. Quân Huyền vì muốn nấu một bữa thịnh soạn nên mải mê tìm hái nấm, xế chiều mới cõng giỏ trở về, ngoài ý muốn nhìn thấy một khoảng sân trống không, im lìm.
Trái tim của cậu tức thì như bị treo lên, thường ngày Cửu Điệp luôn ngồi trên ghế tre, vừa đùa giỡn với Tiểu Bạch vừa chờ đợi cậu về mà.
Đèn lồng tối đen không được thắp lên, trời đã đổ mây nhưng sao không ai lấy quần áo đang phơi vào?
Quân Huyền kìm nén sự hốt hoảng, tự nhủ đây chỉ là một trò đùa dai, bước qua cửa gọi: "Điệp Nhi! Thanh Đàm! Sư huynh về rồi! Hôm nay chúng ta có nấm nướng đấy!"
Đáng lẽ nên lập tức có hai đứa trẻ chạy ra tranh giành thức ăn nhưng đáp lại lời cậu là sự yên ắng oằn mình đè trên khung cảnh lốm đốm ánh đỏ giữa nền đen trống hoác.
Quân Huyền liền thả giỏ củi đổ xuống lăn lóc, hấp tấp chạy đi mở cửa từng phòng tìm hai đứa sư đệ muội. Mọi phòng đều tối đen như mực, chợt nghe khè một tiếng, cậu thấy Tiểu Bạch đang đu mình trên mái tre, vươn tay thử, con rắn liền quấn lấy tay cậu. Nhiệt độ lạnh lẽo của nó truyền vào áo khiến cậu nổi da gà.
"Điệp Nhi đâu rồi?" Quân Huyền lo lắng hỏi: "Ngươi biết chủ mình đi đâu không?"
Người hỏi đến lần thứ tư, con rắn mới chợt ngẩng đầu lên, cái đuôi vung vẩy, chiếc lưỡi đỏ lòm thè ra rút lại, đoạn nó hướng về một hướng rồi khè dài.
"Hướng đó sao?" Quân Huyền lập tức đi giắt dao găm và đeo kiếm lên lưng, không quên cầm theo đèn lồng, hướng về phía con rắn chỉ mà vội vã.
Tiểu Bạch trườn lên vai thiếu niên, cứ ngẩng đầu thật cao như nghe ngóng gì đó, chốc chốc lại khè một tiếng. Quân Huyền đổi hướng theo tiếng khè của nó, băng qua đồng cỏ và con suối đom đóm, đến tận phía bên kia khu rừng vừa đi nhặt củi.
Trái tim trong lồng ngực càng treo cao hơn khi cậu thấy một chiếc giày đỏ nằm sát bìa rừng. Cậu quỳ một gối xuống quan sát chiếc giày và dấu chân trên mặt đất, rồi đứng dậy, rút dao găm để đánh dấu lối đi. Mắt không tốt, ánh đèn lại không thể rọi xa, lầm lũi dưới tầng tầng lớp lớp tàn cây đen tối, cậu như mò kim đáy bể. Trên trời, sấm đánh ầm ầm.
"Điệp Nhi! Muội ở đâu?"
Một tiếng sấm vỗ thật lớn xen ngang lời cậu, chớp sáng tàn lá u tối và mưa nặng nề trút xuống, bẻ quặp những tán cây rộng, dập tắt ánh đèn lồng.
Bấy giờ cậu chợt nghe hai giọng nữ vang lên: "Oái! Tự dưng mưa! Đâu rồi? Ta vừa nghe có âm thanh cơ mà. Phải con nhóc đó không?"
"Khó thấy quá. Mưa làm ướt hết đèn rồi. Không còn cách nào khác ngoài lại gần xem đâu."
Quân Huyền nắm chặt lấy chuôi kiếm, nép mình sát vào thân cây lớn, cố gắng nén nhịp thở dồn nửa vì mệt nửa vì hồi hộp. Bao ý nghĩ trong đầu rối rắm thành một mối tơ vò, cậu không biết hai người họ là ai, có ý xấu hay ý tốt, thuộc môn phái nào để có thể ra quyết định tấn công hay không.
Họ còn là nữ tử...
Mưa làm nhòa tiếng bước chân, cậu đã phản ứng chậm và để mình bị đè sấp xuống. "Thiếu niên này từ đâu ra đây?"
Cô gái đè cậu hỏi. Đang khi người kia lúng túng thì Tiểu Bạch bất thình lình bắn mình ra khỏi bụng thiếu niên, cắn vào gót chân cô ấy. Thiếu niên chớp cơ hội đánh người kìm giữ mình, con rắn cũng lập tức quay đầu cắn cô ta. Hai nữ tử mềm nhũn ngã xuống, còn tỉnh nhưng không thể cử động. Một trong hai đập trán trúng đá chảy máu, rên rẩm đau đớn, ánh mắt người đồng bạn như cắt vào da thịt Quân Huyền.
Mưa ồn ã, Quân Huyền lết thân thể ướt đẫm nặng nề với khớp vai đau nhức lần mò trong bóng tối, hơi thở nghẹn ứ vì lạnh. Đi được một quãng khá xa, con rắn đang quấn quanh tay cậu bỗng thả mình rớt xuống đất và trườn thật nhanh đến một cái hang.
"Điệp Nhi..." Cậu phủi lá cây đang che hang, khẽ gọi.
Gọi đến lần thứ hai, mới có âm thanh dè dặt đáp: "... Ca ca?"
"Ta đây."
Lập tức, hai cánh tay vươn ra ôm chặt lấy cậu, cái đầu nho nhỏ vùi vào ngực cậu, giọng nó nghẹn ngào: "Ca ca..."
Người nó cũng lạnh cóng.
"Không sao, ca ca ở đây." Cậu nói, nước mưa trượt khỏi khóe mi như nước mắt. Cửu Điệp ngẩng đầu, quan tâm hỏi: "Huynh sao vậy, ca ca?"
"Ta cảm thấy... mình lại làm tổn thương người khác."
"Vì muội sao?"
"Ừ..."
"Nếu thế thì không sao đâu, ca ca. Muội là thê tử tương lai của huynh, bọn họ có mưu đồ không tốt với muội, huynh đánh lại là điều tất nhiên."
"Làm thế nào... muội biết bọn họ có mưu đồ không tốt?"
"Bởi vì họ muốn đưa muội rời khỏi huynh. Ca ca, muội không muốn rời khỏi huynh."
Ta cũng vậy. Ta cũng không muốn rời khỏi muội.
Quân Huyền nói với lòng.
"Mau đi thôi. Bằng không họ sẽ tìm thấy chúng ta." Cậu nâng tay che bớt mưa trên đầu Cửu Điệp, giúp nó leo ra khỏi hang.
"Vâng."
Con rắn trắng treo trên cổ Cửu Điệp ngẩng cao đầu, đồng tử hẹp dài ngó nghiêng rừng đen.
"Thanh Đàm đâu rồi?"
"Muội bị lạc khỏi nhị sư huynh nên không biết nữa."
Tệ rồi... Đây là rừng hoang, Thanh Đàm không biết cách đi thì không ổn.
Mưa ngày càng tầm tã. Cửu Điệp chợt 'a' một tiếng rồi té ngã, nhăn mặt che bàn chân trần rướm máu. Lúc này Quân Huyền mới nhớ ra nó đã làm rơi một chiếc giày, đi đường rừng bằng chân trần nãy giờ, không biết đã bị thương đến mức nào rồi.
"Sao muội không nói gì với ta?" Cậu tự trách, cắt vạt áo băng tạm cho nó. Vạt áo còn lại tuột ra làm rớt chiếc khăn gấm bọc chiếc bút vẽ mắt.
Cửu Điệp vội vàng nhặt chúng lên, lấy áo của mình cẩn thận lau, đặt trên ngực mà tủi thân đáp: "Muội không muốn huynh lo lắng."
"Muội là đồ ngốc à! Muội cứ để mình bị thương thì ta mới mệt mỏi đấy! Đau thì phải biết nói! Muội có miệng để làm gì!"
"... Ca ca, đằng sau!" Nó đột ngột nhào đến đẩy cậu nằm lăn ra - tức thì, một trượng đập vào lưng nó!
Âm thanh ấy khiến một cái gì đó trong lòng Quân Huyền như vỡ tan.
Trong rừng quá tối mà mưa rơi lại quá ồn, Quân Huyền không thể phân biệt được những tạp âm xen ngang. Đồng tử rụt lại trước bóng người bất ngờ, cậu lập tức trở mình che chắn Cửu Điệp vào lòng, tuốt kiếm đặt ngang ngực, ánh mắt ngập tràn giận dữ.
Ngạc nhiên thay, đó chỉ là một thiếu niên tầm tuổi cậu, da sạm đen và đôi mắt thì hung tàn như dã thú nhìn con mồi. Cậu ta cau có, chặc lưỡi phiền chán, nhấc cây trượng nhanh nhẹn tấn công lần nữa.
Sức lực của đối phương rất lớn, Quân Huyền không thể dùng một tay mà đỡ đòn nổi. Qua chưa đến mười chiêu, xương tay cậu đã bị chấn động mỏi nhừ mà đối thủ vẫn như một tảng đá lớn đang lăn từ triền núi xuống để đè bẹp cậu.
Đối phương là dị tộc, nói ngôn ngữ Quân Huyền nghe không hiểu. Nhưng cậu biết đối phương muốn mình buông mặt trời nhỏ trong lòng ra.
"Tội tình gì thiếu hiệp phải cố chấp như thế?"
Một giọng nữ không lạ. Lụa nghê thường rung rinh như mộng đằng sau lưng cậu, Tiểu Bạch định bắn mình ra cắn nhưng lại bị mùi hương trên người thiếu nữ đẩy lùi. Nó như say, thân thể oặt ẹo xuống, vắt vẻo trên vai Quân Huyền. Một nữ tử nhanh tay cắt đầu nó.
"Khuynh Tự cô nương..." Thiếu niên quệt vết máu trên khóe môi, kiệt sức nhìn bảy, tám nữ tử che mặt theo sau thiếu nữ, "quả thực là có duyên với tại hạ."
"Tiểu nữ thực sự không muốn làm hại thiếu hiệp," Khuynh Tự đứng dưới tán ô, vuốt cây sáo giắt bên eo, "nhưng thiếu hiệp lại làm người của ta bị thương trước nên, ai..."
"Nghê Mi lâu là danh môn chính phái! Tại sao lại làm chuyện trái với đạo nghĩa, bức ép người yếu thế như vậy!"
"Danh môn chính phái tiêu diệt tà ma ngoại đạo là tất nhiên. Tại thiếu hiệp không giao du giang hồ nhiều nên không biết chứ Minh chủ võ lâm đã tán thành việc liệt Hoan Lạc cốc vào hàng ngũ tà đạo rồi. Mà Nghê Mi lâu chúng ta chẳng qua chỉ thực hiện nhiệm vụ. Sao thiếu hiệp lại ngậm máu phun người thế kia?"
Sầm Canh ngắt lời tiếp theo bằng tiếng Điệp Cách: "Nhiều lời vô nghĩa." Đoạn lập tức thủ thế, vận nội lực vung cây trượng xông đến đánh trực diện xuống người Quân Huyền.
Quân Huyền ôm chặt Cửu Điệp trong lòng, vốn đã không còn đường để tránh né, chỉ có thể dùng toàn bộ công lực cản phá chiêu này.
Rắc! Keng!
Dù kiếm đã cản bớt nhưng một trượng ấy đập vào vẫn tựa hồ có thể đập nát xương vai Quân Huyền. Lưỡi kiếm gãy của cậu văng ra và đâm vào bắp tay Sầm Canh, nó đỏ mắt, muốn vung thêm một trượng nữa với công lực ít ỏi còn lại.
"Dừng tay!" Khuynh Tự rút sáo ra, nhanh như cắt kề sát cổ nó, ánh mắt sắc như gai hoa: "Người đã tìm thấy, không được vạ lây thêm người vô can."
Sầm Canh trừng thiếu nữ một lúc rồi thu lại khí giới, ngồi quỳ xuống thiếu niên trọng thương, vòng tay ngang hông nữ hài muốn nhấc lên lại bị giữ chặt. Nó sửng sốt, không ngờ tên kia vẫn còn sức phản kháng.
Khuynh Tự ra hiệu cho Sầm Canh chờ chút, nhấc váy đến gần thiếu niên nửa tỉnh nửa mê đang mấp máy môi, lắng nghe.
"Điệp Nhi... giữ đồ giúp ta... Ngày mai... ta sẽ đi tìm muội, khi nào... gặp lại, ta nhất định sẽ lấy muội làm thê tử... Chờ ta."
Khuynh Tự nghe đến hai, ba lần mới hiểu hết, ngước mắt lên thì thấy trong tay nữ hài dường như bất tỉnh kia vẫn đang nắm chặt một chiếc khăn gấm đỏ.
"Chậc." Sầm Canh mất kiên nhẫn đạp Quân Huyền một cước, vác Cửu Điệp lên vai, cau có bỏ đi trước.
Mưa bớt nặng hạt từ bao giờ. Khuynh Tự bảo người dìu Quân Huyền ngồi tựa vào một thân cây, khuỵu gối tự tay xem xét vết thương và bắt mạch cho cậu, thầm nghĩ: người tên Sầm Canh kia nhỏ tuổi mà xuống tay quá độc ác, nếu một ngày y không còn thuộc danh môn chính phái thì ắt sẽ trở thành đại ma đầu.
"Tiểu nữ chia sẻ với thiếu hiệp một kinh nghiệm quý báu này, giang hồ không phải chỉ là nơi hành hiệp trượng nghĩa, giang hồ hiểm ác, chính đạo chưa chắc là chính đạo, tà ma cũng nào hẳn là tà ma. Lòng người khó đoán, đi một bước thì phải vạch sẵn ba bước."
"Tựa như lúc này..." Khuynh Tự đổ một viên thuốc ra tay, nhét vào môi Quân Huyền, chắc chắn người đã nuốt rồi mới đứng dậy: "Ta trao cho thiếu hiệp một mối ân tình, về sau có duyên gặp lại, thiếu hiệp nhất định phải báo đáp ta."
Dứt lời, thiếu nữ phủi váy rồi dẫn người rời khỏi.
Một nữ tử bước đến đặt Thanh Đàm bị trói gô đang ra sức cựa quậy xuống cạnh thiếu niên. Nhóc thấy vạt áo sư huynh đầm đìa máu thì hoảng cả lên, được cởi trói và lấy ra bịt miệng liền sợ phát khóc lay gọi: "Sư huynh ơi! Tỉnh lại đi, sư huynh!"
Mưa tạnh, kiếm đã gãy, người đi khuất bóng.
Tất cả mọi thứ người dân bàn tán đều là về chiến sự. Nghe nói hoàng đế muốn đánh nhanh dẹp gọn nên trực tiếp di tản tất cả dân thành Nam, sử dụng thành cổ như chiến lũy ngăn cản bước đi và giam cầm quân thù.
Hiểu trắng ra, thiên tử đã biến thành Nam thành chiến trường. Không biết trải qua sự tàn phá khốc liệt của chiến tranh, thành cổ có khôi phục lại được nguyên trạng chăng?
"Thành công rồi!" Thanh Đàm bất ngờ đạp cửa xông ra, trên mũi có một con lục điệp đậu, trên mỗi vành tai cũng có một con. Nó hớn ha hớn hở khum hai bàn tay đưa ra trước mặt sư huynh, đắc ý mở hé để lộ màu lam mờ mờ, nói: "Sư huynh coi đệ giỏi chưa nè! Luyện tầng một mà ra tầng hai luôn!"
"Ừ, đệ thật giỏi." Quân Huyền mỉm cười khen.
Cửu Điệp cũng hiếu kỳ thu kiếm chạy đến xem, nheo mắt hoài vẫn chẳng thấy gì ở trong nên bĩu môi: "Ngươi luyện kiểu gì mà nó nhỏ như thế? Màu sắc cũng nhạt nữa. Ngải điệp phải phát sáng mới được gọi là luyện thành."
"Ngươi im đi, ôm kiếm ra chỗ khác." Thanh Đàm làu bàu: "Biết gì mà nói chứ?"
Cửu Điệp liền vươn tay tóm lấy con bướm trên mũi nhóc, bóp trong tay rồi mở ra để Thanh Đàm giật mình thấy cái xác khô, bảo: "Ta chạm vào còn không thấy đau. Ngươi luyện sai rồi, ta đoán là ngươi nhỏ hơi nhiều máu của mình vào lò luyện phải không?"
"Hả? Sao ngươi biết?"
"Dựa vào màu sắc, màu càng nhạt thì độc càng yếu. Ngươi để Ngải điệp uống quá ba giọt máu của mình, độc của chúng sẽ bị loãng, tuổi thọ cũng ngắn lại."
"Sao... sao ngươi biết nhiều vậy? Mà nếu thế" Thanh Đàm xụ mặt, xìu giọng hỏi, "thì phải làm sao đây?"
Cửu Điệp tinh quái nói: "Gọi ta là 'tẩu tẩu*' đi rồi ta trả lời."
* Vợ của anh trai.
"Khụ! Khụ! Khụ!" Quân Huyền đang uống nước bị sặc đến tối tăm mặt mũi, với lấy khăn tay qua loa lau vội mảng áo ướt rồi đeo giỏ đan lên vai, cái gáy đỏ chót: "Ta, ta, ta đi nhặt củi đây. Hai đứa ngoan ngoãn ở nhà, không được cãi nhau."
Cửu Điệp mân mê khuyên tai, lén che miệng cười. Thanh Đàm không hiểu gì hết, hỏi: "Nè, ta phải luyện sao mới đúng? Sách của sư phụ đưa khó hiểu quá. Ta mày mò mãi mới luyện ra ba con này đấy."
"Tại ngươi kém thông minh thôi."
"Ta đập sách vào mặt ngươi bây giờ!"
Cửu Điệp chụp tay muốn bắt một con nữa nhưng Thanh Đàm tránh được. Nhóc thè lưỡi làm mặt xấu, nói: "Còn lâu mới bắt được ta nhé!"
Keng. Cửu Điệp tuốt kiếm khỏi vỏ, cũng cười đến ngọt ngào: "Bây giờ huynh muốn chơi đuổi bắt sao? Nhị sư huynh? Thôi khỏi kéo, búa, bao, muội nhận mình làm quỷ nhé?"
"Đại sư, sư, sư huynh vừa, vừa dặn chúng ta không được cãi, cãi, cãi nhau..."
"Nghĩa là đánh nhau không sao. Nào, muội đếm từ một đến ba, chúng ta bắt đầu trò chơi nhé?" Nó cố ý kéo lê thanh kiếm trên đất tạo ra âm thanh đe dọa.
Thanh Đàm làm gì đợi đếm, vắt giò lên cổ chạy trước.
Sư huynh ơi, cứu đệ!
Đã gần cuối mùa hè rồi, trời còn mưa dăm ba bận nữa là sang thu. Quân Huyền vì muốn nấu một bữa thịnh soạn nên mải mê tìm hái nấm, xế chiều mới cõng giỏ trở về, ngoài ý muốn nhìn thấy một khoảng sân trống không, im lìm.
Trái tim của cậu tức thì như bị treo lên, thường ngày Cửu Điệp luôn ngồi trên ghế tre, vừa đùa giỡn với Tiểu Bạch vừa chờ đợi cậu về mà.
Đèn lồng tối đen không được thắp lên, trời đã đổ mây nhưng sao không ai lấy quần áo đang phơi vào?
Quân Huyền kìm nén sự hốt hoảng, tự nhủ đây chỉ là một trò đùa dai, bước qua cửa gọi: "Điệp Nhi! Thanh Đàm! Sư huynh về rồi! Hôm nay chúng ta có nấm nướng đấy!"
Đáng lẽ nên lập tức có hai đứa trẻ chạy ra tranh giành thức ăn nhưng đáp lại lời cậu là sự yên ắng oằn mình đè trên khung cảnh lốm đốm ánh đỏ giữa nền đen trống hoác.
Quân Huyền liền thả giỏ củi đổ xuống lăn lóc, hấp tấp chạy đi mở cửa từng phòng tìm hai đứa sư đệ muội. Mọi phòng đều tối đen như mực, chợt nghe khè một tiếng, cậu thấy Tiểu Bạch đang đu mình trên mái tre, vươn tay thử, con rắn liền quấn lấy tay cậu. Nhiệt độ lạnh lẽo của nó truyền vào áo khiến cậu nổi da gà.
"Điệp Nhi đâu rồi?" Quân Huyền lo lắng hỏi: "Ngươi biết chủ mình đi đâu không?"
Người hỏi đến lần thứ tư, con rắn mới chợt ngẩng đầu lên, cái đuôi vung vẩy, chiếc lưỡi đỏ lòm thè ra rút lại, đoạn nó hướng về một hướng rồi khè dài.
"Hướng đó sao?" Quân Huyền lập tức đi giắt dao găm và đeo kiếm lên lưng, không quên cầm theo đèn lồng, hướng về phía con rắn chỉ mà vội vã.
Tiểu Bạch trườn lên vai thiếu niên, cứ ngẩng đầu thật cao như nghe ngóng gì đó, chốc chốc lại khè một tiếng. Quân Huyền đổi hướng theo tiếng khè của nó, băng qua đồng cỏ và con suối đom đóm, đến tận phía bên kia khu rừng vừa đi nhặt củi.
Trái tim trong lồng ngực càng treo cao hơn khi cậu thấy một chiếc giày đỏ nằm sát bìa rừng. Cậu quỳ một gối xuống quan sát chiếc giày và dấu chân trên mặt đất, rồi đứng dậy, rút dao găm để đánh dấu lối đi. Mắt không tốt, ánh đèn lại không thể rọi xa, lầm lũi dưới tầng tầng lớp lớp tàn cây đen tối, cậu như mò kim đáy bể. Trên trời, sấm đánh ầm ầm.
"Điệp Nhi! Muội ở đâu?"
Một tiếng sấm vỗ thật lớn xen ngang lời cậu, chớp sáng tàn lá u tối và mưa nặng nề trút xuống, bẻ quặp những tán cây rộng, dập tắt ánh đèn lồng.
Bấy giờ cậu chợt nghe hai giọng nữ vang lên: "Oái! Tự dưng mưa! Đâu rồi? Ta vừa nghe có âm thanh cơ mà. Phải con nhóc đó không?"
"Khó thấy quá. Mưa làm ướt hết đèn rồi. Không còn cách nào khác ngoài lại gần xem đâu."
Quân Huyền nắm chặt lấy chuôi kiếm, nép mình sát vào thân cây lớn, cố gắng nén nhịp thở dồn nửa vì mệt nửa vì hồi hộp. Bao ý nghĩ trong đầu rối rắm thành một mối tơ vò, cậu không biết hai người họ là ai, có ý xấu hay ý tốt, thuộc môn phái nào để có thể ra quyết định tấn công hay không.
Họ còn là nữ tử...
Mưa làm nhòa tiếng bước chân, cậu đã phản ứng chậm và để mình bị đè sấp xuống. "Thiếu niên này từ đâu ra đây?"
Cô gái đè cậu hỏi. Đang khi người kia lúng túng thì Tiểu Bạch bất thình lình bắn mình ra khỏi bụng thiếu niên, cắn vào gót chân cô ấy. Thiếu niên chớp cơ hội đánh người kìm giữ mình, con rắn cũng lập tức quay đầu cắn cô ta. Hai nữ tử mềm nhũn ngã xuống, còn tỉnh nhưng không thể cử động. Một trong hai đập trán trúng đá chảy máu, rên rẩm đau đớn, ánh mắt người đồng bạn như cắt vào da thịt Quân Huyền.
Mưa ồn ã, Quân Huyền lết thân thể ướt đẫm nặng nề với khớp vai đau nhức lần mò trong bóng tối, hơi thở nghẹn ứ vì lạnh. Đi được một quãng khá xa, con rắn đang quấn quanh tay cậu bỗng thả mình rớt xuống đất và trườn thật nhanh đến một cái hang.
"Điệp Nhi..." Cậu phủi lá cây đang che hang, khẽ gọi.
Gọi đến lần thứ hai, mới có âm thanh dè dặt đáp: "... Ca ca?"
"Ta đây."
Lập tức, hai cánh tay vươn ra ôm chặt lấy cậu, cái đầu nho nhỏ vùi vào ngực cậu, giọng nó nghẹn ngào: "Ca ca..."
Người nó cũng lạnh cóng.
"Không sao, ca ca ở đây." Cậu nói, nước mưa trượt khỏi khóe mi như nước mắt. Cửu Điệp ngẩng đầu, quan tâm hỏi: "Huynh sao vậy, ca ca?"
"Ta cảm thấy... mình lại làm tổn thương người khác."
"Vì muội sao?"
"Ừ..."
"Nếu thế thì không sao đâu, ca ca. Muội là thê tử tương lai của huynh, bọn họ có mưu đồ không tốt với muội, huynh đánh lại là điều tất nhiên."
"Làm thế nào... muội biết bọn họ có mưu đồ không tốt?"
"Bởi vì họ muốn đưa muội rời khỏi huynh. Ca ca, muội không muốn rời khỏi huynh."
Ta cũng vậy. Ta cũng không muốn rời khỏi muội.
Quân Huyền nói với lòng.
"Mau đi thôi. Bằng không họ sẽ tìm thấy chúng ta." Cậu nâng tay che bớt mưa trên đầu Cửu Điệp, giúp nó leo ra khỏi hang.
"Vâng."
Con rắn trắng treo trên cổ Cửu Điệp ngẩng cao đầu, đồng tử hẹp dài ngó nghiêng rừng đen.
"Thanh Đàm đâu rồi?"
"Muội bị lạc khỏi nhị sư huynh nên không biết nữa."
Tệ rồi... Đây là rừng hoang, Thanh Đàm không biết cách đi thì không ổn.
Mưa ngày càng tầm tã. Cửu Điệp chợt 'a' một tiếng rồi té ngã, nhăn mặt che bàn chân trần rướm máu. Lúc này Quân Huyền mới nhớ ra nó đã làm rơi một chiếc giày, đi đường rừng bằng chân trần nãy giờ, không biết đã bị thương đến mức nào rồi.
"Sao muội không nói gì với ta?" Cậu tự trách, cắt vạt áo băng tạm cho nó. Vạt áo còn lại tuột ra làm rớt chiếc khăn gấm bọc chiếc bút vẽ mắt.
Cửu Điệp vội vàng nhặt chúng lên, lấy áo của mình cẩn thận lau, đặt trên ngực mà tủi thân đáp: "Muội không muốn huynh lo lắng."
"Muội là đồ ngốc à! Muội cứ để mình bị thương thì ta mới mệt mỏi đấy! Đau thì phải biết nói! Muội có miệng để làm gì!"
"... Ca ca, đằng sau!" Nó đột ngột nhào đến đẩy cậu nằm lăn ra - tức thì, một trượng đập vào lưng nó!
Âm thanh ấy khiến một cái gì đó trong lòng Quân Huyền như vỡ tan.
Trong rừng quá tối mà mưa rơi lại quá ồn, Quân Huyền không thể phân biệt được những tạp âm xen ngang. Đồng tử rụt lại trước bóng người bất ngờ, cậu lập tức trở mình che chắn Cửu Điệp vào lòng, tuốt kiếm đặt ngang ngực, ánh mắt ngập tràn giận dữ.
Ngạc nhiên thay, đó chỉ là một thiếu niên tầm tuổi cậu, da sạm đen và đôi mắt thì hung tàn như dã thú nhìn con mồi. Cậu ta cau có, chặc lưỡi phiền chán, nhấc cây trượng nhanh nhẹn tấn công lần nữa.
Sức lực của đối phương rất lớn, Quân Huyền không thể dùng một tay mà đỡ đòn nổi. Qua chưa đến mười chiêu, xương tay cậu đã bị chấn động mỏi nhừ mà đối thủ vẫn như một tảng đá lớn đang lăn từ triền núi xuống để đè bẹp cậu.
Đối phương là dị tộc, nói ngôn ngữ Quân Huyền nghe không hiểu. Nhưng cậu biết đối phương muốn mình buông mặt trời nhỏ trong lòng ra.
"Tội tình gì thiếu hiệp phải cố chấp như thế?"
Một giọng nữ không lạ. Lụa nghê thường rung rinh như mộng đằng sau lưng cậu, Tiểu Bạch định bắn mình ra cắn nhưng lại bị mùi hương trên người thiếu nữ đẩy lùi. Nó như say, thân thể oặt ẹo xuống, vắt vẻo trên vai Quân Huyền. Một nữ tử nhanh tay cắt đầu nó.
"Khuynh Tự cô nương..." Thiếu niên quệt vết máu trên khóe môi, kiệt sức nhìn bảy, tám nữ tử che mặt theo sau thiếu nữ, "quả thực là có duyên với tại hạ."
"Tiểu nữ thực sự không muốn làm hại thiếu hiệp," Khuynh Tự đứng dưới tán ô, vuốt cây sáo giắt bên eo, "nhưng thiếu hiệp lại làm người của ta bị thương trước nên, ai..."
"Nghê Mi lâu là danh môn chính phái! Tại sao lại làm chuyện trái với đạo nghĩa, bức ép người yếu thế như vậy!"
"Danh môn chính phái tiêu diệt tà ma ngoại đạo là tất nhiên. Tại thiếu hiệp không giao du giang hồ nhiều nên không biết chứ Minh chủ võ lâm đã tán thành việc liệt Hoan Lạc cốc vào hàng ngũ tà đạo rồi. Mà Nghê Mi lâu chúng ta chẳng qua chỉ thực hiện nhiệm vụ. Sao thiếu hiệp lại ngậm máu phun người thế kia?"
Sầm Canh ngắt lời tiếp theo bằng tiếng Điệp Cách: "Nhiều lời vô nghĩa." Đoạn lập tức thủ thế, vận nội lực vung cây trượng xông đến đánh trực diện xuống người Quân Huyền.
Quân Huyền ôm chặt Cửu Điệp trong lòng, vốn đã không còn đường để tránh né, chỉ có thể dùng toàn bộ công lực cản phá chiêu này.
Rắc! Keng!
Dù kiếm đã cản bớt nhưng một trượng ấy đập vào vẫn tựa hồ có thể đập nát xương vai Quân Huyền. Lưỡi kiếm gãy của cậu văng ra và đâm vào bắp tay Sầm Canh, nó đỏ mắt, muốn vung thêm một trượng nữa với công lực ít ỏi còn lại.
"Dừng tay!" Khuynh Tự rút sáo ra, nhanh như cắt kề sát cổ nó, ánh mắt sắc như gai hoa: "Người đã tìm thấy, không được vạ lây thêm người vô can."
Sầm Canh trừng thiếu nữ một lúc rồi thu lại khí giới, ngồi quỳ xuống thiếu niên trọng thương, vòng tay ngang hông nữ hài muốn nhấc lên lại bị giữ chặt. Nó sửng sốt, không ngờ tên kia vẫn còn sức phản kháng.
Khuynh Tự ra hiệu cho Sầm Canh chờ chút, nhấc váy đến gần thiếu niên nửa tỉnh nửa mê đang mấp máy môi, lắng nghe.
"Điệp Nhi... giữ đồ giúp ta... Ngày mai... ta sẽ đi tìm muội, khi nào... gặp lại, ta nhất định sẽ lấy muội làm thê tử... Chờ ta."
Khuynh Tự nghe đến hai, ba lần mới hiểu hết, ngước mắt lên thì thấy trong tay nữ hài dường như bất tỉnh kia vẫn đang nắm chặt một chiếc khăn gấm đỏ.
"Chậc." Sầm Canh mất kiên nhẫn đạp Quân Huyền một cước, vác Cửu Điệp lên vai, cau có bỏ đi trước.
Mưa bớt nặng hạt từ bao giờ. Khuynh Tự bảo người dìu Quân Huyền ngồi tựa vào một thân cây, khuỵu gối tự tay xem xét vết thương và bắt mạch cho cậu, thầm nghĩ: người tên Sầm Canh kia nhỏ tuổi mà xuống tay quá độc ác, nếu một ngày y không còn thuộc danh môn chính phái thì ắt sẽ trở thành đại ma đầu.
"Tiểu nữ chia sẻ với thiếu hiệp một kinh nghiệm quý báu này, giang hồ không phải chỉ là nơi hành hiệp trượng nghĩa, giang hồ hiểm ác, chính đạo chưa chắc là chính đạo, tà ma cũng nào hẳn là tà ma. Lòng người khó đoán, đi một bước thì phải vạch sẵn ba bước."
"Tựa như lúc này..." Khuynh Tự đổ một viên thuốc ra tay, nhét vào môi Quân Huyền, chắc chắn người đã nuốt rồi mới đứng dậy: "Ta trao cho thiếu hiệp một mối ân tình, về sau có duyên gặp lại, thiếu hiệp nhất định phải báo đáp ta."
Dứt lời, thiếu nữ phủi váy rồi dẫn người rời khỏi.
Một nữ tử bước đến đặt Thanh Đàm bị trói gô đang ra sức cựa quậy xuống cạnh thiếu niên. Nhóc thấy vạt áo sư huynh đầm đìa máu thì hoảng cả lên, được cởi trói và lấy ra bịt miệng liền sợ phát khóc lay gọi: "Sư huynh ơi! Tỉnh lại đi, sư huynh!"
Mưa tạnh, kiếm đã gãy, người đi khuất bóng.
/168
|