Hỗn âm đang tụng vang nghe như tiếng chuông chùa trang nghiêm, hàm chứa nội lực cuồng phá, đánh vào người làm xương cốt cũng phải lẩy bẩy. Thu Nhậm ướt rượt tóc tai, chưa từng nghĩ có một ngày cả thân võ công sẽ bị trấn áp tuyệt đối bằng cách này. Hai mắt y đăm đăm không chớp nhìn Lý Thương Lan, sự minh mẫn như một tấm thảm bị gió mạnh cuốn vào, lê từng bước chân nặng trĩu hướng tới A Lan của mình.
"A... Lan..." Thu Nhậm run rẩy chạm vào bàn tay Lý Thương Lan, khom lưng ôm cơ thể đẫm máu thân thương vào lòng, tinh thần căng như dây đàn chống chọi lại hỗn âm. Môn trang màu đen chẳng nhìn ra vết máu nhưng xem dải đỏ sậm phía sau hắn mà ghê rợn, mất máu nhiều như vậy thì người thường làm sao có thể còn sống?
Sắc mặt Lý Thương Lan trắng như giấy, tay chân đều buốt giá. Thu Nhậm lau vết máu vấy trên gò má và bờ môi hắn, nhẹ nhõm trước hơi thở phả vào tay. Từng nhịp hô hấp đều khiến y đau thấu ngũ tạng, y cắn răng nhẫn nại, mở to mắt, sờ soạng tìm thương tích của sư đệ, tạm thời ép tay vào rồi cõng hắn hướng về phía Lôi đài. Áo của y, là tấm áo trắng lão Bồng Vân cay nghiệt bức y phải ghi nhớ thân phận của mình, chầm chậm nhuộm đỏ theo từng bước chân.
Y hiểu rõ, Lôi đài chính là tâm trận. Phá giải từ đó luôn là con đường hiệu quả nhất.
Nhưng đương nhiên Trọng Yên không để Thu Nhậm như ý, bà ta phất tay áo, tức khắc có bốn dải lụa phóng ra quấn chặt lấy toàn thân y - thậm chí siết cả cổ, kéo y ngã sấp xuống đất. Lụa của Nghê Mi rất dai, sức nam nhi khỏe mạnh cũng khó mà xé rách nổi.
"Nể tình sư huynh đệ các ngươi đã chăm sóc con gái ta mấy năm qua, an phận một chút." Trọng Yên vươn tay nâng cằm Thu Nhậm, bấm móng vào gò má y đến bật máu, thầm thì giữa hai người: "Ta kể bóng gió với hắn về bí mật của ngươi, hắn phẫn nộ đến mức hận không thể xé rách miệng ta. Thu Nhậm, ngươi nói xem giữa ta và ngươi có gì khác nhau? Đều là những kẻ chó cùng rứt giậu..."
Đều là những kẻ chó cùng rứt giậu.
"Ngươi chủ động ngủ với Lý Thương Lan vì lý do gì ta tin chắc trong lòng ngươi tự rõ ràng."
Thu Nhậm hận không thể bịt tai mình lại, trên môi nếm được vị sắt, ánh mắt bấy giờ không đủ dũng khí nhìn thẳng vào Lý Thương Lan. Y chẳng thể cãi lại Trọng Yên một lời, năm ấy A Lan vẫn còn nhỏ, nếu y chưa từng bắt đầu thì có lẽ... có lẽ A Lan đã sống tốt hơn.
Lão Bồng Vân mắng đúng, tâm tư y vốn vô liêm sỉ, không biết thân, biết phận muốn trèo cao.
Cha bỏ, mẹ mất, chị gái gả đến phương xa. Ngươi chỉ là một kẻ sa cơ thất thế, không chốn dung thân, ta nhận ngươi làm đệ tử đã là quá tốt! Sớm biết mẹ con ngươi vô dụng như vậy thì ta còn vờ vịt ân nghĩa làm cái gì? Ngươi chưa hiểu à? Trước kia ngươi đáng giá bởi vì còn thân phận con trai của quan quản đốc, hiện tại ngươi chẳng là gì cả! Thứ mồ côi xúi quẩy! Không vì mặt mũi thì ta còn giữ lại ngươi chắc?
So với y, Lý Thương Lan xuất thân tốt hơn rất nhiều, tuy không phải thiếu gia nhưng cũng là cậu ấm. Giống như Trọng Yên nói, y chó cùng rứt giậu, ngủ với A Lan chỉ vì tìm một chỗ dựa. Nghĩ mà nực cười, mười ba năm trước A Lan mới bao nhiêu tuổi chứ? Vả lại ai sẽ dựa vào người đàn em của mình?
Càng xét càng thấy bản thân vô liêm sỉ, làm hỏng một thiếu niên tốt đẹp như vậy.
Trọng Yên hả giận với đằng này, phủi tay áo quay sang đằng kia.
Thính giác của Quân Huyền hiện tại thực là điểm yếu chết người, hỗn âm xâm nhập vào nội tạng làm dạ dày hắn nôn nao, phế phổi như hóa đá, trí óc bị xáo trộn rối mù, yếu ớt hồ biến thành bùn xuân. Mạc Tử Liên nhíu mày ôm hắn trong lòng, liên tục vận công truyền vào chùm chuông và nhạc phách trên người nhưng không đọ được bao nhiêu so với âm trận được sắp đặt kỳ công.
Âm trận này tên là Thiên Cương Địa Sát Chiếu, gồm ba mươi sáu chuông thanh đồng và bảy mươi hai khánh bạc. Chuông thanh đồng dùng để trấn quỷ, khánh bạc dùng để chiêu hồn, kết hợp với hàng trăm lục lạc nhỏ ẩn mình dưới lốt đèn hoa giăng ở bốn mặt tường và đan chéo trên vòm trời Lôi đài. Các dây nối một trăm lẻ tám chuông, khánh và lục lạc tụ về trên mặt trống đồng, thế nên chỉ cần vận công đánh trống là lập tức kích hoạt trận. Âm trận vang xa năm mươi trượng, nội lực công phá ba mươi ba trượng làm cho ngũ tạng co thắt, lòng người đảo điên, chẳng may còn có thể gây ra đột tử.
Hao tâm tốn sức sắp đặt trận tới vậy chứng tỏ Trọng Yên vô cùng xem trọng thứ ẩn dưới cơ quan Lôi đài.
Muốn phá Thiên Cương Địa Sát Chiếu nhất định cần có trăng: trăng rạng, tinh tú mờ, Thiên Cương trốn, Địa Sát chạy. Mạc Tử Liên nhẩm tính, càng chau mày cảm thấy đêm nay khó có ánh trăng.
Ca ca ở trong ngực y bị dày vò co quắp cả người, y đau lòng lắm, nhẹ nhàng xoa gáy hắn hỏi: "Ta đánh ngất ca ca nhé? Ta đưa huynh rời khỏi đây nhé?"
Đánh ngất chỉ có thể giảm thiểu tác động của âm thanh làm nhiễu loạn nhân tâm còn muốn thoát khỏi sức ép nội lực thì phải rời xa phạm vi ảnh hưởng của nó. Sở dĩ Mạc Tử Liên không bị ảnh hưởng đơn giản là vì luyện Mạn Châu Sa, nội lực đánh vào người y đều bị 'ăn' mất rồi. Vả lại bản thân y là Vu sư, luyện Âm thuật đã mòn thân, đứng ở trong trận này chỉ như dầm mưa tầm tã là cùng.
Quân Huyền đang loạn tâm trí, chẳng rõ có nghe hiểu Mạc Tử Liên nói gì không, mơ hồ nhìn y, hai tay bỗng gắng sức quàng qua cổ y, ấm ách nói: "Liên... Nhi, đừng đi... Đừng, bỏ ta..."
"Huyền ca của ta, huynh nói gì vậy?" Huynh đang gặp ảo giác gì vậy chứ? Mạc Tử Liên nhũn tim hôn lên mi mắt hắn: "Ta làm sao nỡ bỏ huynh?"
Dẫu sao y cũng bóp ngất hắn, tìm một nơi che chắn an toàn đặt ca ca nhà mình nằm đoạn hất vạt áo nhảy xuống sân. Trọng Yên nhìn y đau đáu, nét mặt có vẻ bình tĩnh song đề phòng cất giọng hàm chứa nội lực: "Cốc chủ dường như không có lý do gì để ngăn chặn chuyện của bổn phái?"
Mạc Tử Liên nghe vậy, cười rộ một tiếng đáp: "Quả thực không có lý do gì. Chính tà đối nghịch, chính đạo không vui, bổn tọa dĩ nhiên vui. Cơ mà đã là tà ma ngoại đạo, đi phá hoại người khác cũng cần lý do sao?"
"Vậy đành thất lễ!"
Trọng Yên công lực cao cường, thừa sức chống đỡ trận, nhuyễn kiếm chém xuống tựa như khuấy lên bão lốc dời sông chuyển núi. Mạc Tử Liên ỷ vào khinh công nhanh nhẹn, giữa ngọn xoáy dữ tợn như hồng nhạn phi thân. Roi Tử Đằng Xà được bện từ da rắn, vảy rắn chẻ tưa sắc nhọn tích độc dược, lưỡi đao bán nguyệt là nanh vuốt quấy nhiễu, cũng là đòn hiểm trong tối.
Vệt máu dài thườn thượt đó hiển nhiên không chỉ là máu của Lý Thương Lan mà còn có cả máu của Trọng Yên. Phải nhờ Lý Thương Lan đón đầu Trọng Yên trước nên hiện tại y mới có thể tạm so chiêu ngang sức với bà ta. Binh khí va chạm chát chúa, tua áo của Mạc Tử Liên tựa như lông vũ rơi rụng, Trọng Yên biết y không chịu rời xa khỏi Quân Huyền, lơ đễnh cười hỏi: "Ban nãy cốc chủ nói ta thua thảm là thế nào?"
Mạc Tử Liên điều hòa nhịp thở, liếc qua bốn gác lầu: "Lễ chiêu hồn này không thể thành công bởi vì bà lấy máu tế âm giới tức là đang triệu quỷ chứ chẳng phải chiêu hồn."
Trăng mờ hoang lạnh soi chiếu bóng người đen đủi gục gặc trên lầu cao. Ở mỗi gác lầu đặt bốn mặt trống đồng lớn, và một hàng nhân ảnh chìm trong bóng đêm liên tục vận công đánh trống như điên dại, như những con rối bị giật dây, như quỷ hồn nhảy múa.
"Triệu quỷ?" Trọng Yên ngửa mặt cười dài rồi bảo: "Lời của Vu sư, có lẽ ta cũng nên cân nhắc một chút. Vậy theo cốc chủ, tình hình này phải sửa chữa làm sao?"
Mạc Tử Liên thở dài nhìn bà ta, ngữ điệu hàm ẩn đôi phần xót thương: "Đem thứ ở dưới Lôi đài lên, hỏa thiêu sạch sẽ."
"Ta không cho phép!" Trọng Yên gầm rít, lần nữa vung kiếm chẻ núi tách biển.
Giấc nồng của muôn người trong phạm vi bán kính năm mươi trượng xung quanh Lôi đài đều bị thứ âm thanh như trời cao thét sấm bất thình lình vực dậy. Ngũ tạng co thắt, tứ chi nặng trĩu, Quân Tiêu Mặc trừng to mắt dùng gối che tai, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, thấy các đồng bạn cũng đang vật vã như mình: có, có chuyện gì xảy ra vậy?
Rầm! Đại sư huynh tông cửa xông vào, một tay chống vào cửa để đứng vững, thở hổn hển nói: "Tất cả mau rời khỏi đây! Mau lên!"
Một đám thiếu niên lập tức lồm cồm bò dậy, dép chẳng kịp xỏ, nghiêng trái ngả phải bịt tai, cắm cổ dìu dắt nhau bám theo đại sư huynh lấy hết sức bình sinh chạy thẳng ra đường. Tất cả ôm đầu chạy mãi cho tới khi chạm phải một đám đông đủ thứ loại người cũng đang hoang mang.
Quân Tiêu Mặc vẫn nghe thấy tiếng ồn nhưng cơ thể không còn bức bối khủng khiếp như hồi nãy. Cậu chỉnh trang lại bản thân trong lúc đưa mắt quan sát xung quanh, đa số là người giang hồ, dường như cũng chỉ mới chạy thoát nên đều mang vẻ mặt mờ mịt, hỏi han nhau về thứ âm thanh gay gắt kia.
"A di đà Phật, a di đà Phật." Phùng Xuân đại sư chợt nhận ra âm thanh này là gì, biến sắc niệm Phật hiệu luôn miệng, quay sang Diệp Bái đang mắng đám đệ tử Cái Bang: "Đây là Thiên Cương Địa Sát Chiếu trận có uy lực hàng chục trượng, người luyện nội công thì đủ sức chạy khỏi phạm vi của trận, còn người bình thường e là sẽ bị trấn áp cho vô phương cử động!"
Diệp bang chủ nghe vậy liền vung bàn tay to bè đập nát bươm một mảng ngói nhà, vận công quát: "Trật tự!"
Nộ Long Ngâm của Diệp Bái như hổ gầm sóng thét, so với hỗn âm ở xa thì càng làm cho người ta lùng bùng lỗ tai, hồn phách tán loạn. Bang chủ Cái Bang ngồi chàng hảng trên mái nhà, vò mái tóc muối tiêu bù xù, nửa thân trên lực lưỡng xăm trổ, chõ ngón cái về phía sau, nghiêm túc nói: "Tất cả đều nghe thấy cái âm thanh quỷ quái đó rồi đấy! Phùng Xuân đại sư bảo là do có kẻ gian giăng pháp trận. Chúng ta là người luyện võ nên mới kịp thời chạy thoát nhưng vẫn còn dân chúng không sức kháng cự bị mắc kẹt! Ai cảm thấy mình có khả năng trở vào trong đó mà chưa phải bò lê bò lết, ai cảm thấy mình không phải mai rùa đen có rắm cũng chả dám thả thì mau giơ tay xung phong đi cứu người!"
Lập tức có rất nhiều người giơ tay. Quân Tiêu Mặc và bạn bè cũng giơ tay, Cái Bang phái chẳng ai dám không giơ tay, Diệp Bái rảo mắt nhanh qua hết thảy rồi vỗ đùi đứng dậy, vươn tay trỏ vào mấy đám Mộ Chỉ và Quân Tiêu Mặc: "Đám nhóc con các ngươi chia nhau ra đi dựng dậy các đại phu ở vòng ngoài, lôi họ tới đây hết để chờ tiếp ứng người bị thương. Đám bên này thì ở lại phụ giúp Phùng Xuân đại sư tìm cách giải quyết tình hình. Còn tất cả các vị tráng sĩ vừa giơ tay thì chia thành hai hướng, cứu người ở gần trước rồi vào sâu. Bắt đầu hành động!"
Diệp Bái phân chia công việc đâu đó xong thì quay lại hỏi Phùng Xuân: "Đại sư có thể tìm ra cách phá giải trận pháp này không?"
Đại sư cau mày: "Nếu ở tại núi Phật Thủ thì hoàn toàn có thể lập trận phá trận nhưng tại đây thì... A di đà Phật, bần tăng thực sự không thể nghĩ ra cách nào khác ngoài xông vào tâm trận phá hết một trăm lẻ tám chuông khánh."
Diệp Bái liền xoa tay: "Vậy để tại hạ..."
"Khoan, khoan, Diệp huynh bình tĩnh đã nào. Cái Bang các huynh sao cứ tóm đằng đuôi mà không nhìn đằng đầu thế vậy chứ?" Hồng Tùy vuốt ria mép, lắc lư lướt đến, gấp quạt sắt thưa với Phùng Xuân: "Thỉnh đại sư nói thêm chi tiết về cách bày bố thế trận và chỉ dẫn phương pháp phá trận."
"A di đà Phật, đây là lần đầu tiên bần tăng nhìn thấy một trận pháp có sức ảnh hưởng rộng như vậy, mỗi vấn đề nội lực cần thiết để duy trì trận đã là điều không tưởng. Càng vào tâm trận càng phải chịu sức tác động mạnh mẽ, phá trận thì dễ nhưng làm thế nào để phá mới là chỗ khó, a di đà Phật." Phùng Xuân cân nhắc một chút rồi tiếp: "Còn có một phương pháp bần tăng không chắc hữu dụng chăng..."
Hồng Tùy vội bảo: "Đại sư cứ nói."
"Á á á!" Phùng Xuân mới vừa há miệng thì đột ngột đám thiếu niên hét lên thất thanh dồn về sau. Diệp Bái và Hồng Tùy tức thì biến sắc, phản ứng cực nhanh phi xuống, song song giáp ở hai bên cánh đám trẻ chém gục một toán người áo đen lăm lăm khí giới từ ngõ nào đó xông ra tấn công.
Bọn áo đen xuất hiện quá bất ngờ, số lượng đông đảo tản ra bốn phương, tám hướng như bầy ong vỡ tổ đằng đằng sát khí. Phùng Xuân trợn mắt, cũng dộng phương trượng nhảy xuống, giữa thập diện mai phục cao giọng: "Dân thường dồn vào trong cùng! Người giang hồ lập thành thủ trận! Tất cả rút binh khí ra đặt ngang ngực! Hai chân rộng bằng vai! Khom về phía trước phụ người trước mặt chống đỡ! Ai bị thương hoặc quá mệt thì lùi vào trong! Nhịp nhàng giữ vững trận!"
Đám thiếu niên bị luồng nội lực mạnh mẽ của đại sư rống như nghe tiếng trời, cơ thể lập tức phản xạ, kịp thời chống cự sự tấn công của phe Đen, rất nhanh vào trận. Diệp Bái đánh được hơn trăm chưởng chỉ trong chớp mắt, quét sạch bên cánh mình đứng thông thoáng, gân cổ lên quát Hồng Tùy: "Á đù đù! Trong lúc chúng ta bàn bạc không hề có kịch bản này nhé!"
Hồng Tùy chém quạt sắt liên hồi, cũng gào lên đáp: "Đậu má ta cũng có ngờ đến tình huống này đâu! Bọn chúng chui từ lỗ đít nào ra vậy?"
Phùng Xuân ho một tiếng: "Thỉnh hai thí chủ cẩn thận ngôn từ trước trẻ con."
"Khốn nạn!" Diệp Bái nghe hai chữ 'trẻ con' thì tái mét: "Đám nhóc đi tìm đại phu không ổn rồi!"
Hồng Tùy tức khắc nhuộm máu cả hai tay, đạp chân phóng đi, gửi lại tiếng gió: "Đại sư và lão Diệp phụ trách chỗ này! Ta đi gom bọn nhỏ!"
Phùng Xuân đại sư vừa vung trượng khuấy động sóng gầm vừa liên thanh cổ vũ đám thiếu niên giữ vững tinh thần và tư thế. Diệp Bái đánh quyền như tường sập, hạ cước như núi đổ, yểm trợ cho những ai bận tay cứu người. Phe Đen hồ chẳng sợ chết, từng lớp trùng trùng xông lên, sát khí bốc cao ngùn ngụt, phút chốc đè ép không khí ngột ngạt.
Mắt Diệp Bái vừa thấy bọn áo đen tấn công cả thường dân, tức thì căm phẫn dâng trào. Đáng lẽ chỉ nên thanh toán giang hồ thôi chứ! Lý gì lại xuống tay lạm sát? Bang chủ Cái Bang vào thế đứng tấn, vỗ ngực hô hào mấy câu: "Hôm nay Diệp mỗ đại khai sát giới! Chư sĩ chớ thấy mà chùn! Giang hồ lâu nay an phận đã mòn, chớ quên đại nghĩa, chớ mất nhiệt tâm!"
Giang hồ ngủ quên lâu quá rồi, nhẽ nào còn chưa muốn tỉnh? Nhẽ nào còn muốn tiếp tục luồn cúi dưới ô quan, nịnh thần?
Giết chóc trận này! Giết sạch sự hèn nhát của giang hồ chính đạo!
Quân Tiêu Mặc bị sư tỷ gắt gao ép vào tường, bịt kín miệng. Mộ Chỉ trợn mắt đối diện với cậu, cắn môi nín thở, áp sát cơ thể của nàng chế ngự thiếu niên không thể động đậy. Cậu căng thần kinh ngồi bệt dưới mặt đất trong con hẻm tối tăm, lưng sũng mồ hôi lạnh, nàng quỳ ngồi trên cậu, cả hai núp sau một chồng rơm.
Bên kia chồng rơm vừa kết thúc cảnh tượng chém giết, máu vẫn đang chảy, loang vào chồng rơm, mùi tanh tưởi lờm lợm theo gió xộc vào mũi hai đứa. Kẻ thủ ác giết xong cũng chẳng buồn kiểm tra xung quanh, lập tức bỏ đi tìm con mồi mới.
Mộ Chỉ thận trọng chờ thêm một hồi nữa rồi mới ngã ngửa về sau thở hổn hển. Bên tai Quân Tiêu Mặc cơ hồ vẫn văng vẳng tiếng đao kiếm chém vào thân người và âm thanh nạn nhân hấp hối, cậu sững sờ nhìn bội kiếm trong tay, chợt xúc động run bần bật, la lên: "Chúng ta - chúng ta đã có thể giúp người ấy!"
"Không đâu!" Mộ Chỉ lắc đầu, cũng nâng giọng đáp lại như một phản xạ trấn an bản thân, đoạn che miệng thì thầm: "Đệ không thấy là ban đầu bọn họ có ba người sao, nhưng cũng chẳng đánh lại gã sát thủ đó. Hai ta lao ra thì có thể làm được gì ngoài cũng nộp mạng chứ?"
Có thể là do bản năng sinh tồn hoặc do kinh nghiệm mà nàng liếc mắt liền biết bọn họ không phải đối thủ của gã sát thủ vừa rồi.
"Nhưng chúng ta cứ trơ mắt nhìn họ chết sao được!" Quân Tiêu Mặc ửng đỏ hốc mắt vác trọng kiếm đứng dậy, lảo đảo lao ra ngoài. Mộ Chỉ thót tim vội vàng đuổi theo, lo hoảng định há miệng gọi nhưng không muốn 'lạy ông tôi ở bụi này' nên bèn cắn môi.
Quân Tiêu Mặc không phụ sự lo lắng của nàng, chạy bừa cũng đâm đầu vào đúng chỗ nguy hiểm. Ngay trước mặt cả hai là ba đệ tử nhỏ phái Bồng Vân mắc kẹt ở ngõ cụt đang chật vật chống lại hai gã sát thủ. Cậu núp sau bức tường, đôi mắt bình tĩnh đến lạ đưa chân đá văng một viên đá, ra dấu đếm lùi với Mộ Chỉ. Nàng hiểu ý đồ của cậu, hồi hộp quên cả thở. Cả hai đồng thời ngưng thần, bàn tay toát mồ hôi nắm chặt kiếm, đợi một gã sát thủ tiến tới khoảng cách thích hợp đoạn tức khắc hành động.
Uỳnh! Bụi cát tung lên mù mịt kéo theo kình phong quét đất, Thiên Nhai Đoạn Trường kiếm giáng xuống chấn động lòng người. Tiểu Nhạc Khê vạch ra một đường cung sắc lẹm đâm lún vào ngực sát thủ, Mộ Chỉ lạnh lùng xoáy kiếm rút ra, máu tươi vấy bẩn lá trúc xanh.
"Cẩn thận!" Quân Tiêu Mặc thấy gã còn lại xông về phía sư tỷ với sát khí đáng hãi, biến sắc vung kiếm gạt nàng qua một bên tiếp chiêu của địch. Nhưng như Quân Huyền đã nói, hiện tại cậu vẫn chưa dùng trọng kiếm thuần phục, khối lượng của nó hợp với sức lực của đối thủ ép cậu trật cả khớp, nhất thời chẳng phản ứng kịp. Mắt thấy đao của sát thủ sắp chém vào cổ cậu, Mộ Chỉ thất kinh ngã sấp: "Mặc!"
Quân Tiêu Mặc căng thẳng nín thở hồi lâu rồi mở choàng mắt, trái tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, run rẩy đánh rớt kiếm nhìn cái xác không đầu òng ọc chảy máu trước mắt. Cậu nuốt xuống dịch chua trong họng, ngước mặt nhìn ân nhân.
Một nữ tử mặc váy trắng cài phù dung trên tóc đang giương một thanh trường kiếm tại tư thế vừa trảm đầu. Nàng vẩy sạch kiếm rồi thu vào bao, khẽ lẩm bẩm: "Ta dùng kiếm để cứu người, A Bích sẽ không trách ta..."
Rồi nàng rũ mi nhìn người thiếu niên, nói: "Giang hồ trước đây không phải giang hồ." Nàng liếc qua cái xác không đầu: "Đây mới là giang hồ. Giang hồ hiểm ác."
Nàng chẳng để ai kịp nói lời đa tạ, nhón chân điểm nhẹ như cánh hạc lả lướt phi lên lầu cao, xứng khen khinh công trác tuyệt. Trong tay bỗng nhiên bung ra một chiếc ô giấy vẽ hải đường, nàng che trăng đón gió hướng về phía Lôi đài.
Quân Tiêu Mặc cắn răng siết chặt Tiểu Trùng Sơn, vịn tường đứng dậy, vươn tay nắm tay Mộ Chỉ, đôi mắt sáng lên ánh nhìn kiên cường, quay đầu về phía ba đệ tử nhỏ bảo: "Cầm chắc binh khí của mình, chúng ta phải đi tiếp!"
Mộ Chỉ có chút ngẩn ngơ nhìn phía sau người thiếu niên, đột nhiên phát hiện sải vai cậu chàng trong thoáng chốc trở nên dày rộng hơn, vững vàng đi trước dẫn đường.
"A... Lan..." Thu Nhậm run rẩy chạm vào bàn tay Lý Thương Lan, khom lưng ôm cơ thể đẫm máu thân thương vào lòng, tinh thần căng như dây đàn chống chọi lại hỗn âm. Môn trang màu đen chẳng nhìn ra vết máu nhưng xem dải đỏ sậm phía sau hắn mà ghê rợn, mất máu nhiều như vậy thì người thường làm sao có thể còn sống?
Sắc mặt Lý Thương Lan trắng như giấy, tay chân đều buốt giá. Thu Nhậm lau vết máu vấy trên gò má và bờ môi hắn, nhẹ nhõm trước hơi thở phả vào tay. Từng nhịp hô hấp đều khiến y đau thấu ngũ tạng, y cắn răng nhẫn nại, mở to mắt, sờ soạng tìm thương tích của sư đệ, tạm thời ép tay vào rồi cõng hắn hướng về phía Lôi đài. Áo của y, là tấm áo trắng lão Bồng Vân cay nghiệt bức y phải ghi nhớ thân phận của mình, chầm chậm nhuộm đỏ theo từng bước chân.
Y hiểu rõ, Lôi đài chính là tâm trận. Phá giải từ đó luôn là con đường hiệu quả nhất.
Nhưng đương nhiên Trọng Yên không để Thu Nhậm như ý, bà ta phất tay áo, tức khắc có bốn dải lụa phóng ra quấn chặt lấy toàn thân y - thậm chí siết cả cổ, kéo y ngã sấp xuống đất. Lụa của Nghê Mi rất dai, sức nam nhi khỏe mạnh cũng khó mà xé rách nổi.
"Nể tình sư huynh đệ các ngươi đã chăm sóc con gái ta mấy năm qua, an phận một chút." Trọng Yên vươn tay nâng cằm Thu Nhậm, bấm móng vào gò má y đến bật máu, thầm thì giữa hai người: "Ta kể bóng gió với hắn về bí mật của ngươi, hắn phẫn nộ đến mức hận không thể xé rách miệng ta. Thu Nhậm, ngươi nói xem giữa ta và ngươi có gì khác nhau? Đều là những kẻ chó cùng rứt giậu..."
Đều là những kẻ chó cùng rứt giậu.
"Ngươi chủ động ngủ với Lý Thương Lan vì lý do gì ta tin chắc trong lòng ngươi tự rõ ràng."
Thu Nhậm hận không thể bịt tai mình lại, trên môi nếm được vị sắt, ánh mắt bấy giờ không đủ dũng khí nhìn thẳng vào Lý Thương Lan. Y chẳng thể cãi lại Trọng Yên một lời, năm ấy A Lan vẫn còn nhỏ, nếu y chưa từng bắt đầu thì có lẽ... có lẽ A Lan đã sống tốt hơn.
Lão Bồng Vân mắng đúng, tâm tư y vốn vô liêm sỉ, không biết thân, biết phận muốn trèo cao.
Cha bỏ, mẹ mất, chị gái gả đến phương xa. Ngươi chỉ là một kẻ sa cơ thất thế, không chốn dung thân, ta nhận ngươi làm đệ tử đã là quá tốt! Sớm biết mẹ con ngươi vô dụng như vậy thì ta còn vờ vịt ân nghĩa làm cái gì? Ngươi chưa hiểu à? Trước kia ngươi đáng giá bởi vì còn thân phận con trai của quan quản đốc, hiện tại ngươi chẳng là gì cả! Thứ mồ côi xúi quẩy! Không vì mặt mũi thì ta còn giữ lại ngươi chắc?
So với y, Lý Thương Lan xuất thân tốt hơn rất nhiều, tuy không phải thiếu gia nhưng cũng là cậu ấm. Giống như Trọng Yên nói, y chó cùng rứt giậu, ngủ với A Lan chỉ vì tìm một chỗ dựa. Nghĩ mà nực cười, mười ba năm trước A Lan mới bao nhiêu tuổi chứ? Vả lại ai sẽ dựa vào người đàn em của mình?
Càng xét càng thấy bản thân vô liêm sỉ, làm hỏng một thiếu niên tốt đẹp như vậy.
Trọng Yên hả giận với đằng này, phủi tay áo quay sang đằng kia.
Thính giác của Quân Huyền hiện tại thực là điểm yếu chết người, hỗn âm xâm nhập vào nội tạng làm dạ dày hắn nôn nao, phế phổi như hóa đá, trí óc bị xáo trộn rối mù, yếu ớt hồ biến thành bùn xuân. Mạc Tử Liên nhíu mày ôm hắn trong lòng, liên tục vận công truyền vào chùm chuông và nhạc phách trên người nhưng không đọ được bao nhiêu so với âm trận được sắp đặt kỳ công.
Âm trận này tên là Thiên Cương Địa Sát Chiếu, gồm ba mươi sáu chuông thanh đồng và bảy mươi hai khánh bạc. Chuông thanh đồng dùng để trấn quỷ, khánh bạc dùng để chiêu hồn, kết hợp với hàng trăm lục lạc nhỏ ẩn mình dưới lốt đèn hoa giăng ở bốn mặt tường và đan chéo trên vòm trời Lôi đài. Các dây nối một trăm lẻ tám chuông, khánh và lục lạc tụ về trên mặt trống đồng, thế nên chỉ cần vận công đánh trống là lập tức kích hoạt trận. Âm trận vang xa năm mươi trượng, nội lực công phá ba mươi ba trượng làm cho ngũ tạng co thắt, lòng người đảo điên, chẳng may còn có thể gây ra đột tử.
Hao tâm tốn sức sắp đặt trận tới vậy chứng tỏ Trọng Yên vô cùng xem trọng thứ ẩn dưới cơ quan Lôi đài.
Muốn phá Thiên Cương Địa Sát Chiếu nhất định cần có trăng: trăng rạng, tinh tú mờ, Thiên Cương trốn, Địa Sát chạy. Mạc Tử Liên nhẩm tính, càng chau mày cảm thấy đêm nay khó có ánh trăng.
Ca ca ở trong ngực y bị dày vò co quắp cả người, y đau lòng lắm, nhẹ nhàng xoa gáy hắn hỏi: "Ta đánh ngất ca ca nhé? Ta đưa huynh rời khỏi đây nhé?"
Đánh ngất chỉ có thể giảm thiểu tác động của âm thanh làm nhiễu loạn nhân tâm còn muốn thoát khỏi sức ép nội lực thì phải rời xa phạm vi ảnh hưởng của nó. Sở dĩ Mạc Tử Liên không bị ảnh hưởng đơn giản là vì luyện Mạn Châu Sa, nội lực đánh vào người y đều bị 'ăn' mất rồi. Vả lại bản thân y là Vu sư, luyện Âm thuật đã mòn thân, đứng ở trong trận này chỉ như dầm mưa tầm tã là cùng.
Quân Huyền đang loạn tâm trí, chẳng rõ có nghe hiểu Mạc Tử Liên nói gì không, mơ hồ nhìn y, hai tay bỗng gắng sức quàng qua cổ y, ấm ách nói: "Liên... Nhi, đừng đi... Đừng, bỏ ta..."
"Huyền ca của ta, huynh nói gì vậy?" Huynh đang gặp ảo giác gì vậy chứ? Mạc Tử Liên nhũn tim hôn lên mi mắt hắn: "Ta làm sao nỡ bỏ huynh?"
Dẫu sao y cũng bóp ngất hắn, tìm một nơi che chắn an toàn đặt ca ca nhà mình nằm đoạn hất vạt áo nhảy xuống sân. Trọng Yên nhìn y đau đáu, nét mặt có vẻ bình tĩnh song đề phòng cất giọng hàm chứa nội lực: "Cốc chủ dường như không có lý do gì để ngăn chặn chuyện của bổn phái?"
Mạc Tử Liên nghe vậy, cười rộ một tiếng đáp: "Quả thực không có lý do gì. Chính tà đối nghịch, chính đạo không vui, bổn tọa dĩ nhiên vui. Cơ mà đã là tà ma ngoại đạo, đi phá hoại người khác cũng cần lý do sao?"
"Vậy đành thất lễ!"
Trọng Yên công lực cao cường, thừa sức chống đỡ trận, nhuyễn kiếm chém xuống tựa như khuấy lên bão lốc dời sông chuyển núi. Mạc Tử Liên ỷ vào khinh công nhanh nhẹn, giữa ngọn xoáy dữ tợn như hồng nhạn phi thân. Roi Tử Đằng Xà được bện từ da rắn, vảy rắn chẻ tưa sắc nhọn tích độc dược, lưỡi đao bán nguyệt là nanh vuốt quấy nhiễu, cũng là đòn hiểm trong tối.
Vệt máu dài thườn thượt đó hiển nhiên không chỉ là máu của Lý Thương Lan mà còn có cả máu của Trọng Yên. Phải nhờ Lý Thương Lan đón đầu Trọng Yên trước nên hiện tại y mới có thể tạm so chiêu ngang sức với bà ta. Binh khí va chạm chát chúa, tua áo của Mạc Tử Liên tựa như lông vũ rơi rụng, Trọng Yên biết y không chịu rời xa khỏi Quân Huyền, lơ đễnh cười hỏi: "Ban nãy cốc chủ nói ta thua thảm là thế nào?"
Mạc Tử Liên điều hòa nhịp thở, liếc qua bốn gác lầu: "Lễ chiêu hồn này không thể thành công bởi vì bà lấy máu tế âm giới tức là đang triệu quỷ chứ chẳng phải chiêu hồn."
Trăng mờ hoang lạnh soi chiếu bóng người đen đủi gục gặc trên lầu cao. Ở mỗi gác lầu đặt bốn mặt trống đồng lớn, và một hàng nhân ảnh chìm trong bóng đêm liên tục vận công đánh trống như điên dại, như những con rối bị giật dây, như quỷ hồn nhảy múa.
"Triệu quỷ?" Trọng Yên ngửa mặt cười dài rồi bảo: "Lời của Vu sư, có lẽ ta cũng nên cân nhắc một chút. Vậy theo cốc chủ, tình hình này phải sửa chữa làm sao?"
Mạc Tử Liên thở dài nhìn bà ta, ngữ điệu hàm ẩn đôi phần xót thương: "Đem thứ ở dưới Lôi đài lên, hỏa thiêu sạch sẽ."
"Ta không cho phép!" Trọng Yên gầm rít, lần nữa vung kiếm chẻ núi tách biển.
Giấc nồng của muôn người trong phạm vi bán kính năm mươi trượng xung quanh Lôi đài đều bị thứ âm thanh như trời cao thét sấm bất thình lình vực dậy. Ngũ tạng co thắt, tứ chi nặng trĩu, Quân Tiêu Mặc trừng to mắt dùng gối che tai, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, thấy các đồng bạn cũng đang vật vã như mình: có, có chuyện gì xảy ra vậy?
Rầm! Đại sư huynh tông cửa xông vào, một tay chống vào cửa để đứng vững, thở hổn hển nói: "Tất cả mau rời khỏi đây! Mau lên!"
Một đám thiếu niên lập tức lồm cồm bò dậy, dép chẳng kịp xỏ, nghiêng trái ngả phải bịt tai, cắm cổ dìu dắt nhau bám theo đại sư huynh lấy hết sức bình sinh chạy thẳng ra đường. Tất cả ôm đầu chạy mãi cho tới khi chạm phải một đám đông đủ thứ loại người cũng đang hoang mang.
Quân Tiêu Mặc vẫn nghe thấy tiếng ồn nhưng cơ thể không còn bức bối khủng khiếp như hồi nãy. Cậu chỉnh trang lại bản thân trong lúc đưa mắt quan sát xung quanh, đa số là người giang hồ, dường như cũng chỉ mới chạy thoát nên đều mang vẻ mặt mờ mịt, hỏi han nhau về thứ âm thanh gay gắt kia.
"A di đà Phật, a di đà Phật." Phùng Xuân đại sư chợt nhận ra âm thanh này là gì, biến sắc niệm Phật hiệu luôn miệng, quay sang Diệp Bái đang mắng đám đệ tử Cái Bang: "Đây là Thiên Cương Địa Sát Chiếu trận có uy lực hàng chục trượng, người luyện nội công thì đủ sức chạy khỏi phạm vi của trận, còn người bình thường e là sẽ bị trấn áp cho vô phương cử động!"
Diệp bang chủ nghe vậy liền vung bàn tay to bè đập nát bươm một mảng ngói nhà, vận công quát: "Trật tự!"
Nộ Long Ngâm của Diệp Bái như hổ gầm sóng thét, so với hỗn âm ở xa thì càng làm cho người ta lùng bùng lỗ tai, hồn phách tán loạn. Bang chủ Cái Bang ngồi chàng hảng trên mái nhà, vò mái tóc muối tiêu bù xù, nửa thân trên lực lưỡng xăm trổ, chõ ngón cái về phía sau, nghiêm túc nói: "Tất cả đều nghe thấy cái âm thanh quỷ quái đó rồi đấy! Phùng Xuân đại sư bảo là do có kẻ gian giăng pháp trận. Chúng ta là người luyện võ nên mới kịp thời chạy thoát nhưng vẫn còn dân chúng không sức kháng cự bị mắc kẹt! Ai cảm thấy mình có khả năng trở vào trong đó mà chưa phải bò lê bò lết, ai cảm thấy mình không phải mai rùa đen có rắm cũng chả dám thả thì mau giơ tay xung phong đi cứu người!"
Lập tức có rất nhiều người giơ tay. Quân Tiêu Mặc và bạn bè cũng giơ tay, Cái Bang phái chẳng ai dám không giơ tay, Diệp Bái rảo mắt nhanh qua hết thảy rồi vỗ đùi đứng dậy, vươn tay trỏ vào mấy đám Mộ Chỉ và Quân Tiêu Mặc: "Đám nhóc con các ngươi chia nhau ra đi dựng dậy các đại phu ở vòng ngoài, lôi họ tới đây hết để chờ tiếp ứng người bị thương. Đám bên này thì ở lại phụ giúp Phùng Xuân đại sư tìm cách giải quyết tình hình. Còn tất cả các vị tráng sĩ vừa giơ tay thì chia thành hai hướng, cứu người ở gần trước rồi vào sâu. Bắt đầu hành động!"
Diệp Bái phân chia công việc đâu đó xong thì quay lại hỏi Phùng Xuân: "Đại sư có thể tìm ra cách phá giải trận pháp này không?"
Đại sư cau mày: "Nếu ở tại núi Phật Thủ thì hoàn toàn có thể lập trận phá trận nhưng tại đây thì... A di đà Phật, bần tăng thực sự không thể nghĩ ra cách nào khác ngoài xông vào tâm trận phá hết một trăm lẻ tám chuông khánh."
Diệp Bái liền xoa tay: "Vậy để tại hạ..."
"Khoan, khoan, Diệp huynh bình tĩnh đã nào. Cái Bang các huynh sao cứ tóm đằng đuôi mà không nhìn đằng đầu thế vậy chứ?" Hồng Tùy vuốt ria mép, lắc lư lướt đến, gấp quạt sắt thưa với Phùng Xuân: "Thỉnh đại sư nói thêm chi tiết về cách bày bố thế trận và chỉ dẫn phương pháp phá trận."
"A di đà Phật, đây là lần đầu tiên bần tăng nhìn thấy một trận pháp có sức ảnh hưởng rộng như vậy, mỗi vấn đề nội lực cần thiết để duy trì trận đã là điều không tưởng. Càng vào tâm trận càng phải chịu sức tác động mạnh mẽ, phá trận thì dễ nhưng làm thế nào để phá mới là chỗ khó, a di đà Phật." Phùng Xuân cân nhắc một chút rồi tiếp: "Còn có một phương pháp bần tăng không chắc hữu dụng chăng..."
Hồng Tùy vội bảo: "Đại sư cứ nói."
"Á á á!" Phùng Xuân mới vừa há miệng thì đột ngột đám thiếu niên hét lên thất thanh dồn về sau. Diệp Bái và Hồng Tùy tức thì biến sắc, phản ứng cực nhanh phi xuống, song song giáp ở hai bên cánh đám trẻ chém gục một toán người áo đen lăm lăm khí giới từ ngõ nào đó xông ra tấn công.
Bọn áo đen xuất hiện quá bất ngờ, số lượng đông đảo tản ra bốn phương, tám hướng như bầy ong vỡ tổ đằng đằng sát khí. Phùng Xuân trợn mắt, cũng dộng phương trượng nhảy xuống, giữa thập diện mai phục cao giọng: "Dân thường dồn vào trong cùng! Người giang hồ lập thành thủ trận! Tất cả rút binh khí ra đặt ngang ngực! Hai chân rộng bằng vai! Khom về phía trước phụ người trước mặt chống đỡ! Ai bị thương hoặc quá mệt thì lùi vào trong! Nhịp nhàng giữ vững trận!"
Đám thiếu niên bị luồng nội lực mạnh mẽ của đại sư rống như nghe tiếng trời, cơ thể lập tức phản xạ, kịp thời chống cự sự tấn công của phe Đen, rất nhanh vào trận. Diệp Bái đánh được hơn trăm chưởng chỉ trong chớp mắt, quét sạch bên cánh mình đứng thông thoáng, gân cổ lên quát Hồng Tùy: "Á đù đù! Trong lúc chúng ta bàn bạc không hề có kịch bản này nhé!"
Hồng Tùy chém quạt sắt liên hồi, cũng gào lên đáp: "Đậu má ta cũng có ngờ đến tình huống này đâu! Bọn chúng chui từ lỗ đít nào ra vậy?"
Phùng Xuân ho một tiếng: "Thỉnh hai thí chủ cẩn thận ngôn từ trước trẻ con."
"Khốn nạn!" Diệp Bái nghe hai chữ 'trẻ con' thì tái mét: "Đám nhóc đi tìm đại phu không ổn rồi!"
Hồng Tùy tức khắc nhuộm máu cả hai tay, đạp chân phóng đi, gửi lại tiếng gió: "Đại sư và lão Diệp phụ trách chỗ này! Ta đi gom bọn nhỏ!"
Phùng Xuân đại sư vừa vung trượng khuấy động sóng gầm vừa liên thanh cổ vũ đám thiếu niên giữ vững tinh thần và tư thế. Diệp Bái đánh quyền như tường sập, hạ cước như núi đổ, yểm trợ cho những ai bận tay cứu người. Phe Đen hồ chẳng sợ chết, từng lớp trùng trùng xông lên, sát khí bốc cao ngùn ngụt, phút chốc đè ép không khí ngột ngạt.
Mắt Diệp Bái vừa thấy bọn áo đen tấn công cả thường dân, tức thì căm phẫn dâng trào. Đáng lẽ chỉ nên thanh toán giang hồ thôi chứ! Lý gì lại xuống tay lạm sát? Bang chủ Cái Bang vào thế đứng tấn, vỗ ngực hô hào mấy câu: "Hôm nay Diệp mỗ đại khai sát giới! Chư sĩ chớ thấy mà chùn! Giang hồ lâu nay an phận đã mòn, chớ quên đại nghĩa, chớ mất nhiệt tâm!"
Giang hồ ngủ quên lâu quá rồi, nhẽ nào còn chưa muốn tỉnh? Nhẽ nào còn muốn tiếp tục luồn cúi dưới ô quan, nịnh thần?
Giết chóc trận này! Giết sạch sự hèn nhát của giang hồ chính đạo!
Quân Tiêu Mặc bị sư tỷ gắt gao ép vào tường, bịt kín miệng. Mộ Chỉ trợn mắt đối diện với cậu, cắn môi nín thở, áp sát cơ thể của nàng chế ngự thiếu niên không thể động đậy. Cậu căng thần kinh ngồi bệt dưới mặt đất trong con hẻm tối tăm, lưng sũng mồ hôi lạnh, nàng quỳ ngồi trên cậu, cả hai núp sau một chồng rơm.
Bên kia chồng rơm vừa kết thúc cảnh tượng chém giết, máu vẫn đang chảy, loang vào chồng rơm, mùi tanh tưởi lờm lợm theo gió xộc vào mũi hai đứa. Kẻ thủ ác giết xong cũng chẳng buồn kiểm tra xung quanh, lập tức bỏ đi tìm con mồi mới.
Mộ Chỉ thận trọng chờ thêm một hồi nữa rồi mới ngã ngửa về sau thở hổn hển. Bên tai Quân Tiêu Mặc cơ hồ vẫn văng vẳng tiếng đao kiếm chém vào thân người và âm thanh nạn nhân hấp hối, cậu sững sờ nhìn bội kiếm trong tay, chợt xúc động run bần bật, la lên: "Chúng ta - chúng ta đã có thể giúp người ấy!"
"Không đâu!" Mộ Chỉ lắc đầu, cũng nâng giọng đáp lại như một phản xạ trấn an bản thân, đoạn che miệng thì thầm: "Đệ không thấy là ban đầu bọn họ có ba người sao, nhưng cũng chẳng đánh lại gã sát thủ đó. Hai ta lao ra thì có thể làm được gì ngoài cũng nộp mạng chứ?"
Có thể là do bản năng sinh tồn hoặc do kinh nghiệm mà nàng liếc mắt liền biết bọn họ không phải đối thủ của gã sát thủ vừa rồi.
"Nhưng chúng ta cứ trơ mắt nhìn họ chết sao được!" Quân Tiêu Mặc ửng đỏ hốc mắt vác trọng kiếm đứng dậy, lảo đảo lao ra ngoài. Mộ Chỉ thót tim vội vàng đuổi theo, lo hoảng định há miệng gọi nhưng không muốn 'lạy ông tôi ở bụi này' nên bèn cắn môi.
Quân Tiêu Mặc không phụ sự lo lắng của nàng, chạy bừa cũng đâm đầu vào đúng chỗ nguy hiểm. Ngay trước mặt cả hai là ba đệ tử nhỏ phái Bồng Vân mắc kẹt ở ngõ cụt đang chật vật chống lại hai gã sát thủ. Cậu núp sau bức tường, đôi mắt bình tĩnh đến lạ đưa chân đá văng một viên đá, ra dấu đếm lùi với Mộ Chỉ. Nàng hiểu ý đồ của cậu, hồi hộp quên cả thở. Cả hai đồng thời ngưng thần, bàn tay toát mồ hôi nắm chặt kiếm, đợi một gã sát thủ tiến tới khoảng cách thích hợp đoạn tức khắc hành động.
Uỳnh! Bụi cát tung lên mù mịt kéo theo kình phong quét đất, Thiên Nhai Đoạn Trường kiếm giáng xuống chấn động lòng người. Tiểu Nhạc Khê vạch ra một đường cung sắc lẹm đâm lún vào ngực sát thủ, Mộ Chỉ lạnh lùng xoáy kiếm rút ra, máu tươi vấy bẩn lá trúc xanh.
"Cẩn thận!" Quân Tiêu Mặc thấy gã còn lại xông về phía sư tỷ với sát khí đáng hãi, biến sắc vung kiếm gạt nàng qua một bên tiếp chiêu của địch. Nhưng như Quân Huyền đã nói, hiện tại cậu vẫn chưa dùng trọng kiếm thuần phục, khối lượng của nó hợp với sức lực của đối thủ ép cậu trật cả khớp, nhất thời chẳng phản ứng kịp. Mắt thấy đao của sát thủ sắp chém vào cổ cậu, Mộ Chỉ thất kinh ngã sấp: "Mặc!"
Quân Tiêu Mặc căng thẳng nín thở hồi lâu rồi mở choàng mắt, trái tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, run rẩy đánh rớt kiếm nhìn cái xác không đầu òng ọc chảy máu trước mắt. Cậu nuốt xuống dịch chua trong họng, ngước mặt nhìn ân nhân.
Một nữ tử mặc váy trắng cài phù dung trên tóc đang giương một thanh trường kiếm tại tư thế vừa trảm đầu. Nàng vẩy sạch kiếm rồi thu vào bao, khẽ lẩm bẩm: "Ta dùng kiếm để cứu người, A Bích sẽ không trách ta..."
Rồi nàng rũ mi nhìn người thiếu niên, nói: "Giang hồ trước đây không phải giang hồ." Nàng liếc qua cái xác không đầu: "Đây mới là giang hồ. Giang hồ hiểm ác."
Nàng chẳng để ai kịp nói lời đa tạ, nhón chân điểm nhẹ như cánh hạc lả lướt phi lên lầu cao, xứng khen khinh công trác tuyệt. Trong tay bỗng nhiên bung ra một chiếc ô giấy vẽ hải đường, nàng che trăng đón gió hướng về phía Lôi đài.
Quân Tiêu Mặc cắn răng siết chặt Tiểu Trùng Sơn, vịn tường đứng dậy, vươn tay nắm tay Mộ Chỉ, đôi mắt sáng lên ánh nhìn kiên cường, quay đầu về phía ba đệ tử nhỏ bảo: "Cầm chắc binh khí của mình, chúng ta phải đi tiếp!"
Mộ Chỉ có chút ngẩn ngơ nhìn phía sau người thiếu niên, đột nhiên phát hiện sải vai cậu chàng trong thoáng chốc trở nên dày rộng hơn, vững vàng đi trước dẫn đường.
/168
|