"Oánh tâm" nghĩa là trái tim trong sáng, thuần khiết, cũng có thể hiểu theo nghĩa tâm hồn ngây thơ, lương thiện.
Warning: Khúc đầu ngọt ngào, khúc sau buồn thảm. Ngược thân công, ngược tâm thụ. Tiểu công dù bị hành hạ, cưỡng bức đến mất đi tiếng nói nhưng vẫn là mặt trời nhỏ đáng yêu; tiểu thụ rất thương, rất cưng, rất chăm tiểu công, không hề coi tiểu công là thế thân cho tình cũ. SE.
Mười thước lụa thắm trải dài, giữa tiếng kèn trống tưng bừng, kiệu đỏ hoa lệ tám người nâng tiến vào cổng lớn Chu Lễ Triều Hầu phủ. Rèm hồng được vấn lên, tân nương đưa bàn tay nõn nà vén rèm châu đặt vào bàn tay tân lang, hậu đậu dẫm phải tà áo. Quan khách chỉ thấy y bất chợt nhào vào ngực Cơ hầu, rồi cứ dựa sát, không ít kẻ nhếch môi cười khinh mạn.
Thần tình hầu gia lạnh nhạt, vô hỉ vô bi, Cơ Lân chậm rãi nắm lấy bàn tay run run của người ấy, khẽ nói: "Đừng sợ."
Hai chữ đơn giản như vậy, dỗ tân nương khôi phục can đảm. Y đứng thẳng dậy, tiếp tục cử hành hôn lễ, năm ngón tay mảnh khảnh, tái nhợt nắm chặt cặp ngón trỏ và cái của Cơ Lân.
Từ đường bày biện rất trang trọng, trước hôm nay thì tam môi lục lễ* cũng được thực hiện đầy đủ và long trọng. Hầu gia đã ngầm tỏ ra đặt nặng hôn lễ này, kẻ khác cũng không dám sơ suất đắc tội. Cơ Lân đi đến đâu, hàng người ở đó liền nghiêm mặt im thin thít. Đi hết tấm thảm hồng, tân nương dường như không muốn buông tay hắn, bàn tay y chợt siết chặt rồi rề rà thả ra. Chủ sự cất cao giọng hô tam bái.
* Những quy tắc và lễ nghi truyền thống trong chung thân đại sự.
Nhất bái thiên địa.
Nhị bái cao đường.
Phu thê giao bái.
Cơ Lân không mỉm cười lấy nửa lần. Tân nương được đưa vào phòng tân hôn, hắn ở lại mời rượu các quan khách.
Cơ Lân nâng cao chén rượu mừng, thầm hồi tưởng, duyên cớ của hôn lễ này cũng thật hoang đường. Nguồn cơn cớ sự hôm nay nguyên là vương hoàng của tộc Điệp Cách ở phía tây đưa cửu vương tử sang nước Tần cầu hòa, Tần đế thấy sứ thần của họ thành khẩn nên rộng lượng nhận lễ phẩm, mời cửu vương tử ở lại làm khách trên đất Tần ba tháng, hào phóng tiếp đãi. Kẻ nông cạn chỉ thấy thiên tử nhân hậu, người khôn ngoan lại thấy ngài đang cách ngạn quan hỏa*, riêng Cơ Lân thì thấy bệ hạ nhàn cư vi bất thiện.
* Một kế trong Binh pháp Tôn Tử: đứng cách bờ xem lửa cháy làm phe địch loạn.
Hoàng đế chán thì tự nhiên sẽ tìm cách khiến mình vui, ai bảo sứ thần Điệp Cách sang nước Tần đúng lúc quá làm chi? Nên xui xẻo bị thiên tử giữ lại trong hoàng cung làm trò tiêu khiển. Lợi ích bộ tộc đặt trên đầu tim, dù bị xào nấu thế nào, sứ thần cũng đành nhẫn nhịn. Nhưng bất ngờ là ba tháng chưa hết thì chiếu chỉ ban hôn đã đột ngột tới cổng Chu Lễ Triều Hầu phủ.
Khi ấy Cơ Lân bảo: "Xin công công nhắc cho, vì ta không nhớ mình đã làm gì đắc tội bệ hạ."
Quý công công thân cận hoàng đế ôn hòa cười: "Cơ đại nhân sao lại nói vậy? Hoàng thượng thấy những năm qua ngài phải liên tục chứng kiến đấng thân sinh tạ thế, một lòng kiên nhẫn giữ đạo hiếu chẳng màng nghi kỳ thất gia* nên mới nhân đây ban hôn thưởng cho đức hạnh của ngài. Với lại, cửu vương tử dạo này được lòng hoàng thượng lắm, bệ hạ không đành sắc phong tại đất xa, lo nghĩ vương tử không hợp khí hậu..."
* Trích từ "Kinh thi" (Khổng Tử): êm ấm gia đình.
Cơ Lân khom lưng dập đầu, ngắt lời: "Vi thần lĩnh chỉ. Cảm tạ long ân." Là được chứ gì.
Nói dông dài văn vẻ, hai ý trọng tâm chỉ là: nếu ngươi thực sự hiếu thảo thì lo mà thành gia lập thất; và - cửu vương tử được lòng quả nhân như vậy đó, ngươi thử từ chối đi, coi quả nhân có đào tám thước đất nhà ngươi lên không?
Nhưng Cơ Lân cũng không hiểu hoàng đế trúng thứ tà gì mà lại ban hôn cho hai người nam, y không quan tâm dân chúng sẽ bàn tán, đồn đại bậy bạ sao?
Và bởi vì hoàng đế thật sự không quan tâm nên hôn lễ hoang đường này cứ thế diễn ra. Trước phòng tân hôn, Cơ Lân uống xong canh giải rượu, đẩy cửa, qua màn mỏng thấy tân nương dựa vào cột giường thở đều đều, ngủ mất rồi. Hắn đang ngà ngà say, không nén được tiếng cười.
Y ngủ cũng không sâu, nghe hắn cười liền giật mình tỉnh dậy, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, hai nắm tay siết chặt trên đầu gối.
"Xin lỗi vì sa đà vào tiệc rượu, ta khiến ngươi chờ lâu rồi..." Cơ Lân chậm rãi tiến gần vén khăn hỉ của y, da tuyết dần dần hiển lộ sau tầng đỏ, hô hấp chợt khựng lại, sự lãnh đạm trên khuôn mặt hắn rạn nứt. Đồng tử dãn hết cỡ rồi lập tức co rụt. Cơ Lân nghiêng ngả lùi hai bước, trừng mắt nhìn đau đáu vào gương mặt kia, nắm tay run rẩy rất lâu mới thoáng bình tĩnh lại, trong khi trái tim vẫn hốt hoảng từng nhịp một.
Cửu vương tử Điệp Cách bẩm sinh mắc bệnh lạ, làm màu da, màu tóc, màu mi mày và mắt đều nhạt hơn so với người đồng tộc bình thường. Trước mắt Cơ Lân là một thiếu niên chưa tới nhược quán, mắt phượng mày mảnh, ngũ quan rạng ngời, tóc mai vàng nhạt tưởng như bạc trắng vấn trang sức đơn giản, da tái nhợt tựa tuyết đầu mùa. Y giống một đám sương khói tụ lại trong hồng trang diễm lệ, bị chạm vào sẽ lập tức tan biến. Đôi mắt xanh phản chiếu khuôn mặt sửng sốt của Cơ Lân ảm đạm xuống, y mím đôi môi son đỏ cúi đầu.
Hồi lâu sau, tiếng bước chân từ tốn tiến gần, đầu ngón tay sờ vào má y, cẩn thận dè dặt như đang thăm dò một ảo ảnh, hắn trầm thấp hỏi: "Tên ngươi là gì?"
"Kính... Minh." Lông mi nhạt màu rũ xuống, giọng của y thanh thanh, rất hợp với vẻ ngoài. "Đó là... tên gọi mà hoàng thượng ban."
"Năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười sáu."
"Kính Minh, ngẩng đầu." Cơ Lân ép thân ngón tay vào gò má mềm mại, như đang xác nhận sự tồn tại chân thực của người nọ, nhìn sâu vào mắt y, xưng từng chữ: "Tên ta là Cơ Lân, Chu Lễ Triều Hầu gia, và nay là phu quân của ngươi."
"Phu quân..." Kính Minh vô thức thốt ra, cõi lòng run rẩy trước đôi mắt sắc bén của hắn. Nam tử trông rất tuấn tú, mày kiếm mũi thẳng, mắt như điểm mực, yết hầu rõ ràng nam tính, khớp tay toát lên sự mạnh mẽ, cao ngạo tận xương.
"Ngoan." Đầu được xoa, Kính Minh ngước mắt nhìn Cơ Lân đi rót hai chén rượu, một đưa y, một cầm, bảo: "Uống rượu giao bôi này là xong. Minh Nhi mệt mỏi thì nên nghỉ sớm đi."
Kính Minh dường như muốn nói gì đó, sau lại thôi, dịu ngoan uống rượu giao bôi, bị vị nồng của rượu lâu năm làm ho đến đỏ bừng mặt mũi.
Cơ Lân phì cười, nói người chuẩn bị chậu nước và khăn, gọi y 'tới đây', rồi tự tay, dịu dàng dùng khăn ướt lau phấn son trên mặt y. Kính Minh quá đỗi ngạc nhiên nhìn hắn, đôi mắt mở to ngập nước, hỉ phục bị vén ra, sắc hồng lan xuống cặp xương quai xanh nửa kín nửa hở. Thế mà Cơ Lân vẫn thản nhiên như chơi búp bê giúp y tháo trang sức trên đầu xuống. Xong xuôi, hắn đứng dậy cởi áo ngoài thấm mùi rượu ra, tới lớp trung y thứ hai mới không còn mùi, rút trâm đầu rồi lên giường vuốt phẳng chăn đệm, nói với ai đang ngơ ngác: "Sáng ta phải vào triều nên ngủ ở ngoài, Minh Nhi ngủ trong. Đừng sợ, ta hứa sẽ không làm gì."
"Ngài, ngài nhắm mắt lại đi. Ta cũng, cởi bớt y phục..." Thiếu niên ngượng nghịu.
Cơ Lân gật đầu nằm vào vị trí: "Nhớ cắt bấc đèn."
Sau khi người kia nhắm mắt lại, Kính Minh còn chờ thêm một lúc mới rón rén chống tay bò tới kiểm tra hơi thở của hắn, nét mặt chợt giận dỗi xụ xuống, lẩm bẩm: "Ta đã diễn như thế rồi mà ngài thực sự không làm gì à? Uổng công ta chuẩn bị một đống thứ để lật ngược tình thế. Đáng ghét. Dù ngài trông rất ngon miệng nhưng quân tử đều là đồ đáng ghét..."
Y không nói sõi tiếng Tần lắm, phát âm không chuẩn, hơi trúc trắc.
Kính Minh ngây thơ dỗi xong thì cẩn thận trèo xuống giường, xoa cái bụng nhỏ xẹp lép lục tìm thức ăn. Cơ Lân mở một mắt quan sát, thấy y không tìm được gì liền thất vọng bĩu môi, đá chân bàn rồi bắt đầu cởi áo, cởi áo xong thì hắt xì thật to, vội vã chạy lên giường, chui vào chăn. Chờ một lúc, Cơ Lân bỗng cảm thấy một mảnh thân nhiệt khác áp sát lưng mình, nghe y oán trách: "Ngài không quan tâm ta tới nơi tới chốn gì hết, ta chờ lâu như vậy thì đói lắm chứ. Hoàng đế đã nói ngài cưới ta là để thương ta, chiều ta cơ mà..."
Cơ Lân nhướng mày, trở mình vòng tay ôm trọn thiếu niên vào lòng, nhịp thở vẫn đều đặn. Kính Minh cứng người một tí, rồi rụt rè dịch sát vào hắn thêm chút nữa, nhỏ giọng: "Lần này ta tha ngài đó."
Chuyện Chu Lễ Triều Hầu phủ rước vào cửa một nam tử là trò cười của toàn kinh thành, dù dân gian chỉ dám cười khẽ. Triều thần lại ngầm suy diễn đủ thứ sự tình, không đoán ra nổi mục đích của hoàng đế khi ban một hôn ước lạ lùng như vậy. Nam nhân cưới nam nhân còn ra thể thống gì nữa?
Nhưng, hoàng đế mắt điếc tai ngơ. Cơ Lân cũng chẳng màng lời nói người đời, tân hôn xong liền vung bạc mua nụ cười của giai nhân, nội trong bốn tháng vang dội tiếng tăm cưng chiều phu nhân, khiến hoàng thành trố rớt mắt, há hốc mồm.
Kính Minh cũng kinh ngạc lắm, đêm động phòng y oán trách Cơ Lân vài ba câu thôi mà được đền quá trời đền, ngại không sao tả được. Tự nhiên y muốn phản nghịch để phu quân bớt chiều đi, lúc Cơ Lân trở về tìm y, y đang vẽ bằng cành cây khô nguệch ngoạc dưới tuyết, tính toán những cách phá phách. Y nghe gọi 'Minh Nhi' trên đầu, liền ngửa cổ, cười cong tít mắt: "Ngài về rồi."
"Ừm." Cơ Lân dịu dàng nâng người đứng dậy, khoác thêm áo bông lên vai y. Thiếu niên tuổi nhỏ, chỉ mới cao hơn cằm hắn, thân thể mảnh mai, tay chân cũng mềm mại, càng khiến y tựa như sương tuyết bị chạm vào sẽ tan.
"Ngài vào triều mệt không?"
"Không mệt."
"Ngài dùng bữa trưa chưa? Lúc nãy Minh Nhi lại được ăn bánh thịt màu trắng trắng chấm với nước màu đen mằn mặn. Minh Nhi thích món đó lắm."
"Thích thì ngày mai lại nói nhà bếp gói thêm há cảo cho Minh Nhi."
Căn bệnh bẩm sinh khiến Kính Minh không thể đi dưới nắng, bằng không da sẽ bị cháy và chẳng lành lại được. Thế nên sau đêm tân hôn, Cơ Lân đã sai người xây thêm mái hiên và trồng cây con của một số loại cây tạo bóng râm trong viện Niệm Hề, quả thật là cưng y như bảo bối.
"Ngài ơi."
"Ừ?"
"Ngài... không thích Minh Nhi à?"
"Tại sao lại hỏi vậy?"
"Tại vì Minh Nhi chưa bao giờ thấy ngài ngủ lại viện của mình. Người khác bảo như thế tức là ta không được đắc sủng, ta chỉ có danh hão thôi, hầu gia không ngủ với ta là không thật tâm thương ta đâu, chẳng qua là lệnh hoàng đế không thể không nghe." Kính Minh nhíu mi lầm bầm, một tay khư khư cầm ống tay áo Cơ Lân, như một đứa trẻ đang mách lẻo với người lớn.
Cơ Lân trở tay nắm trọn bàn tay y, đanh giọng hỏi: "Những ai không biết giữ mồm miệng như vậy?"
Kính Minh ngước mắt hỏi: "Ngài thương ta không?"
"Thương." Cơ Lân đáp lời, không chần chừ, ngữ khí nhẹ tênh như lông hồng.
"Nếu ngài thương ta thì hãy chứng minh điều đó đi. Đêm nay chúng ta nhất định sẽ động phòng hoa chúc!" Thiếu niên nói ra lời này với khuôn mặt ngượng ngùng nhưng trong đôi mắt lại ngập tràn háo hức.
Cơ Lân tự dưng thấy bản thân bị xem nhẹ, cúi đầu hỏi: "Minh Nhi biết ta năm nay bao nhiêu không?"
"Khoảng tầm hơn hai mươi ạ?"
"Ta ba mươi thiếu một rồi."
Kính Minh giật mình thốt lên: "Không thể nào! Ngài trông trẻ thế này cơ mà! Làm sao bằng tuổi anh lớn của ta được? Ngài, ngài để ta kiểm tra." Y vén tay áo: "Ta mới tin."
Cơ Lân chiều y, để mười ngón tay tùy ý sờ soạng trên mặt, nói thêm: "Hoàng đế cũng gần bốn mươi rồi."
"Hoàng đế luôn? Người Tần ai cũng trẻ hơn so với tuổi thật à? Cơ mà, người nước ngài chẳng phải cưới hỏi rất sớm sao? Vì sao ngài tới từng này tuổi mới thành hôn?"
Cơ Lân hời hợt đáp: "Vì thân sinh trong nhà lần lượt tạ thế nên ta phải để tang giữ hiếu liên tục. Ba năm rồi lại ba năm, lúc ta giật mình nhận ra thì đã đi qua nửa kiếp người..."
Hắn bỗng ngừng lại, kinh ngạc với một sợi tóc bạc Kính Minh vuốt ra bên thái dương mình, những lời đằng sau như bị một trận gió đông nơi cõi lòng trống trải thổi qua cuốn trôi đi hết.
"Ngài đừng buồn, Minh Nhi ở đây." Thấy nét mặt bàng hoàng của Cơ Lân, Kính Minh liền nhón chân choàng tay qua cổ hắn, mắt xanh ngắt cười long lanh: "Minh Nhi đi nãy giờ mỏi chân rồi. Ngài cõng Minh Nhi về viện Niệm Hề đi."
Cơ Lân thâm thúy nhìn y một chút rồi mỉm cười hôn lên trán y: "Chiều theo phu nhân hết."
Trọng lượng trên lưng là bằng chứng chân thật nhất về sự tồn tại của thiếu niên, Cơ Lân thích cõng và bế y là vì vậy. Y giống như sương khói bị chạm vào là tan, giống như hoa tuyết sang xuân sẽ hóa nước lọt qua kẽ tay, giống như một ảo ảnh trong muôn vàn giấc mộng ngắn ngủi của hắn.
"Ngài ơi."
"Ừ?"
"Bây giờ ta còn nhỏ nên để ngài cõng mình, qua hai năm nữa ta sẽ cõng lại ngài."
"Ồ?"
"Ngài đừng coi thường, người Điệp Cách chúng ta lớn nhanh lắm, sang năm ta nhất định sẽ cao bằng ngài. Khi đó ngài hãy dạy ta cưỡi ngựa, múa kiếm nhé? Ngài đừng chối, ta thấy ngài múa kiếm rồi, dưới gốc cây khô ấy. Dù mắt không tốt nhưng ta chắc chắn đã thấy. Ngài múa kiếm đẹp lắm. Tại sao ngài lại không thích để người khác thấy mình múa kiếm? Ngài cứ dạy ta đi, ta sẽ cho ngài thấy ngài cầm kiếm đẹp thế nào..."
Lọn tóc vàng thơm tho của y tuột khỏi búi tóc, đâm vào vành tai Cơ Lân nhồn nhột. Kính Minh ngáp một tiếng, tiếp tục rầm rì: "Ngày mai ngài bắt đầu dạy ta viết chữ Tần đi. Ai cũng chê ta viết chữ xấu, chê ta không hiểu lễ nghĩa nữa. Ta không phải không biết bên ngoài bàn tán thế nào về ta với ngài. Ngài dạy ta nhé? Ta sẽ không để ai nói xấu ngài nữa. Ngài thương ta thì phải chiều ta."
"Ừ." Người cõng mỉm cười bất đắc dĩ.
...
..
"Kính Minh ngủ chưa?" Ngồi xếp bằng trước gương đồng, Cơ Lân chậm rãi dùng lược chải tóc bên thái dương, vê ra mấy sợi bạc rồi cẩn thận nhổ ra tận gốc năm, sáu sợi bạc trắng.
"Phu nhân đã ngủ, thưa hầu gia."
"Còn những kẻ không biết giữ mồm miệng?"
"Thưa, đã xử lý."
"Được rồi."
Hắn đuổi người rồi rút ra một chiếc chìa khóa bạc thòng qua vòng cổ, mở ổ khóa của hộp gấm giấu dưới đệm giường, bên trong cất một dải tóc đen buộc lụa đỏ.
Đôi mắt tự nhiên nhiễm tang thương, Cơ Lân nâng tóc trong tay, cẩn thận đặt sáu sợi tóc bạc vừa nhổ vào dải tóc đen óng, cột dây lụa, cất lại vào hộp gấm. Xong xuôi, buông một tiếng thở dài não nề, hắn ngước mắt nhìn bức tranh treo trên thư án vẽ một người không mặt, đề chữ:
"Mồng bốn tháng bốn năm Niên Luân thứ ba,
ý trung nhân Liên Hề tạ thế.
Cơ Lân chấp bút.
Tưởng niệm suốt đời."
Chớp mắt đã mười sáu năm, chưa tới ba mươi mà tóc đã bạc.
Cơ Lân nhắm mắt, hồi tưởng về ngày xưa, mở mắt ra, mi gian đong đầy buồn đau. Tại sao trên thế gian lại tồn tại hai người giống nhau đến vậy?
Warning: Khúc đầu ngọt ngào, khúc sau buồn thảm. Ngược thân công, ngược tâm thụ. Tiểu công dù bị hành hạ, cưỡng bức đến mất đi tiếng nói nhưng vẫn là mặt trời nhỏ đáng yêu; tiểu thụ rất thương, rất cưng, rất chăm tiểu công, không hề coi tiểu công là thế thân cho tình cũ. SE.
Mười thước lụa thắm trải dài, giữa tiếng kèn trống tưng bừng, kiệu đỏ hoa lệ tám người nâng tiến vào cổng lớn Chu Lễ Triều Hầu phủ. Rèm hồng được vấn lên, tân nương đưa bàn tay nõn nà vén rèm châu đặt vào bàn tay tân lang, hậu đậu dẫm phải tà áo. Quan khách chỉ thấy y bất chợt nhào vào ngực Cơ hầu, rồi cứ dựa sát, không ít kẻ nhếch môi cười khinh mạn.
Thần tình hầu gia lạnh nhạt, vô hỉ vô bi, Cơ Lân chậm rãi nắm lấy bàn tay run run của người ấy, khẽ nói: "Đừng sợ."
Hai chữ đơn giản như vậy, dỗ tân nương khôi phục can đảm. Y đứng thẳng dậy, tiếp tục cử hành hôn lễ, năm ngón tay mảnh khảnh, tái nhợt nắm chặt cặp ngón trỏ và cái của Cơ Lân.
Từ đường bày biện rất trang trọng, trước hôm nay thì tam môi lục lễ* cũng được thực hiện đầy đủ và long trọng. Hầu gia đã ngầm tỏ ra đặt nặng hôn lễ này, kẻ khác cũng không dám sơ suất đắc tội. Cơ Lân đi đến đâu, hàng người ở đó liền nghiêm mặt im thin thít. Đi hết tấm thảm hồng, tân nương dường như không muốn buông tay hắn, bàn tay y chợt siết chặt rồi rề rà thả ra. Chủ sự cất cao giọng hô tam bái.
* Những quy tắc và lễ nghi truyền thống trong chung thân đại sự.
Nhất bái thiên địa.
Nhị bái cao đường.
Phu thê giao bái.
Cơ Lân không mỉm cười lấy nửa lần. Tân nương được đưa vào phòng tân hôn, hắn ở lại mời rượu các quan khách.
Cơ Lân nâng cao chén rượu mừng, thầm hồi tưởng, duyên cớ của hôn lễ này cũng thật hoang đường. Nguồn cơn cớ sự hôm nay nguyên là vương hoàng của tộc Điệp Cách ở phía tây đưa cửu vương tử sang nước Tần cầu hòa, Tần đế thấy sứ thần của họ thành khẩn nên rộng lượng nhận lễ phẩm, mời cửu vương tử ở lại làm khách trên đất Tần ba tháng, hào phóng tiếp đãi. Kẻ nông cạn chỉ thấy thiên tử nhân hậu, người khôn ngoan lại thấy ngài đang cách ngạn quan hỏa*, riêng Cơ Lân thì thấy bệ hạ nhàn cư vi bất thiện.
* Một kế trong Binh pháp Tôn Tử: đứng cách bờ xem lửa cháy làm phe địch loạn.
Hoàng đế chán thì tự nhiên sẽ tìm cách khiến mình vui, ai bảo sứ thần Điệp Cách sang nước Tần đúng lúc quá làm chi? Nên xui xẻo bị thiên tử giữ lại trong hoàng cung làm trò tiêu khiển. Lợi ích bộ tộc đặt trên đầu tim, dù bị xào nấu thế nào, sứ thần cũng đành nhẫn nhịn. Nhưng bất ngờ là ba tháng chưa hết thì chiếu chỉ ban hôn đã đột ngột tới cổng Chu Lễ Triều Hầu phủ.
Khi ấy Cơ Lân bảo: "Xin công công nhắc cho, vì ta không nhớ mình đã làm gì đắc tội bệ hạ."
Quý công công thân cận hoàng đế ôn hòa cười: "Cơ đại nhân sao lại nói vậy? Hoàng thượng thấy những năm qua ngài phải liên tục chứng kiến đấng thân sinh tạ thế, một lòng kiên nhẫn giữ đạo hiếu chẳng màng nghi kỳ thất gia* nên mới nhân đây ban hôn thưởng cho đức hạnh của ngài. Với lại, cửu vương tử dạo này được lòng hoàng thượng lắm, bệ hạ không đành sắc phong tại đất xa, lo nghĩ vương tử không hợp khí hậu..."
* Trích từ "Kinh thi" (Khổng Tử): êm ấm gia đình.
Cơ Lân khom lưng dập đầu, ngắt lời: "Vi thần lĩnh chỉ. Cảm tạ long ân." Là được chứ gì.
Nói dông dài văn vẻ, hai ý trọng tâm chỉ là: nếu ngươi thực sự hiếu thảo thì lo mà thành gia lập thất; và - cửu vương tử được lòng quả nhân như vậy đó, ngươi thử từ chối đi, coi quả nhân có đào tám thước đất nhà ngươi lên không?
Nhưng Cơ Lân cũng không hiểu hoàng đế trúng thứ tà gì mà lại ban hôn cho hai người nam, y không quan tâm dân chúng sẽ bàn tán, đồn đại bậy bạ sao?
Và bởi vì hoàng đế thật sự không quan tâm nên hôn lễ hoang đường này cứ thế diễn ra. Trước phòng tân hôn, Cơ Lân uống xong canh giải rượu, đẩy cửa, qua màn mỏng thấy tân nương dựa vào cột giường thở đều đều, ngủ mất rồi. Hắn đang ngà ngà say, không nén được tiếng cười.
Y ngủ cũng không sâu, nghe hắn cười liền giật mình tỉnh dậy, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, hai nắm tay siết chặt trên đầu gối.
"Xin lỗi vì sa đà vào tiệc rượu, ta khiến ngươi chờ lâu rồi..." Cơ Lân chậm rãi tiến gần vén khăn hỉ của y, da tuyết dần dần hiển lộ sau tầng đỏ, hô hấp chợt khựng lại, sự lãnh đạm trên khuôn mặt hắn rạn nứt. Đồng tử dãn hết cỡ rồi lập tức co rụt. Cơ Lân nghiêng ngả lùi hai bước, trừng mắt nhìn đau đáu vào gương mặt kia, nắm tay run rẩy rất lâu mới thoáng bình tĩnh lại, trong khi trái tim vẫn hốt hoảng từng nhịp một.
Cửu vương tử Điệp Cách bẩm sinh mắc bệnh lạ, làm màu da, màu tóc, màu mi mày và mắt đều nhạt hơn so với người đồng tộc bình thường. Trước mắt Cơ Lân là một thiếu niên chưa tới nhược quán, mắt phượng mày mảnh, ngũ quan rạng ngời, tóc mai vàng nhạt tưởng như bạc trắng vấn trang sức đơn giản, da tái nhợt tựa tuyết đầu mùa. Y giống một đám sương khói tụ lại trong hồng trang diễm lệ, bị chạm vào sẽ lập tức tan biến. Đôi mắt xanh phản chiếu khuôn mặt sửng sốt của Cơ Lân ảm đạm xuống, y mím đôi môi son đỏ cúi đầu.
Hồi lâu sau, tiếng bước chân từ tốn tiến gần, đầu ngón tay sờ vào má y, cẩn thận dè dặt như đang thăm dò một ảo ảnh, hắn trầm thấp hỏi: "Tên ngươi là gì?"
"Kính... Minh." Lông mi nhạt màu rũ xuống, giọng của y thanh thanh, rất hợp với vẻ ngoài. "Đó là... tên gọi mà hoàng thượng ban."
"Năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười sáu."
"Kính Minh, ngẩng đầu." Cơ Lân ép thân ngón tay vào gò má mềm mại, như đang xác nhận sự tồn tại chân thực của người nọ, nhìn sâu vào mắt y, xưng từng chữ: "Tên ta là Cơ Lân, Chu Lễ Triều Hầu gia, và nay là phu quân của ngươi."
"Phu quân..." Kính Minh vô thức thốt ra, cõi lòng run rẩy trước đôi mắt sắc bén của hắn. Nam tử trông rất tuấn tú, mày kiếm mũi thẳng, mắt như điểm mực, yết hầu rõ ràng nam tính, khớp tay toát lên sự mạnh mẽ, cao ngạo tận xương.
"Ngoan." Đầu được xoa, Kính Minh ngước mắt nhìn Cơ Lân đi rót hai chén rượu, một đưa y, một cầm, bảo: "Uống rượu giao bôi này là xong. Minh Nhi mệt mỏi thì nên nghỉ sớm đi."
Kính Minh dường như muốn nói gì đó, sau lại thôi, dịu ngoan uống rượu giao bôi, bị vị nồng của rượu lâu năm làm ho đến đỏ bừng mặt mũi.
Cơ Lân phì cười, nói người chuẩn bị chậu nước và khăn, gọi y 'tới đây', rồi tự tay, dịu dàng dùng khăn ướt lau phấn son trên mặt y. Kính Minh quá đỗi ngạc nhiên nhìn hắn, đôi mắt mở to ngập nước, hỉ phục bị vén ra, sắc hồng lan xuống cặp xương quai xanh nửa kín nửa hở. Thế mà Cơ Lân vẫn thản nhiên như chơi búp bê giúp y tháo trang sức trên đầu xuống. Xong xuôi, hắn đứng dậy cởi áo ngoài thấm mùi rượu ra, tới lớp trung y thứ hai mới không còn mùi, rút trâm đầu rồi lên giường vuốt phẳng chăn đệm, nói với ai đang ngơ ngác: "Sáng ta phải vào triều nên ngủ ở ngoài, Minh Nhi ngủ trong. Đừng sợ, ta hứa sẽ không làm gì."
"Ngài, ngài nhắm mắt lại đi. Ta cũng, cởi bớt y phục..." Thiếu niên ngượng nghịu.
Cơ Lân gật đầu nằm vào vị trí: "Nhớ cắt bấc đèn."
Sau khi người kia nhắm mắt lại, Kính Minh còn chờ thêm một lúc mới rón rén chống tay bò tới kiểm tra hơi thở của hắn, nét mặt chợt giận dỗi xụ xuống, lẩm bẩm: "Ta đã diễn như thế rồi mà ngài thực sự không làm gì à? Uổng công ta chuẩn bị một đống thứ để lật ngược tình thế. Đáng ghét. Dù ngài trông rất ngon miệng nhưng quân tử đều là đồ đáng ghét..."
Y không nói sõi tiếng Tần lắm, phát âm không chuẩn, hơi trúc trắc.
Kính Minh ngây thơ dỗi xong thì cẩn thận trèo xuống giường, xoa cái bụng nhỏ xẹp lép lục tìm thức ăn. Cơ Lân mở một mắt quan sát, thấy y không tìm được gì liền thất vọng bĩu môi, đá chân bàn rồi bắt đầu cởi áo, cởi áo xong thì hắt xì thật to, vội vã chạy lên giường, chui vào chăn. Chờ một lúc, Cơ Lân bỗng cảm thấy một mảnh thân nhiệt khác áp sát lưng mình, nghe y oán trách: "Ngài không quan tâm ta tới nơi tới chốn gì hết, ta chờ lâu như vậy thì đói lắm chứ. Hoàng đế đã nói ngài cưới ta là để thương ta, chiều ta cơ mà..."
Cơ Lân nhướng mày, trở mình vòng tay ôm trọn thiếu niên vào lòng, nhịp thở vẫn đều đặn. Kính Minh cứng người một tí, rồi rụt rè dịch sát vào hắn thêm chút nữa, nhỏ giọng: "Lần này ta tha ngài đó."
Chuyện Chu Lễ Triều Hầu phủ rước vào cửa một nam tử là trò cười của toàn kinh thành, dù dân gian chỉ dám cười khẽ. Triều thần lại ngầm suy diễn đủ thứ sự tình, không đoán ra nổi mục đích của hoàng đế khi ban một hôn ước lạ lùng như vậy. Nam nhân cưới nam nhân còn ra thể thống gì nữa?
Nhưng, hoàng đế mắt điếc tai ngơ. Cơ Lân cũng chẳng màng lời nói người đời, tân hôn xong liền vung bạc mua nụ cười của giai nhân, nội trong bốn tháng vang dội tiếng tăm cưng chiều phu nhân, khiến hoàng thành trố rớt mắt, há hốc mồm.
Kính Minh cũng kinh ngạc lắm, đêm động phòng y oán trách Cơ Lân vài ba câu thôi mà được đền quá trời đền, ngại không sao tả được. Tự nhiên y muốn phản nghịch để phu quân bớt chiều đi, lúc Cơ Lân trở về tìm y, y đang vẽ bằng cành cây khô nguệch ngoạc dưới tuyết, tính toán những cách phá phách. Y nghe gọi 'Minh Nhi' trên đầu, liền ngửa cổ, cười cong tít mắt: "Ngài về rồi."
"Ừm." Cơ Lân dịu dàng nâng người đứng dậy, khoác thêm áo bông lên vai y. Thiếu niên tuổi nhỏ, chỉ mới cao hơn cằm hắn, thân thể mảnh mai, tay chân cũng mềm mại, càng khiến y tựa như sương tuyết bị chạm vào sẽ tan.
"Ngài vào triều mệt không?"
"Không mệt."
"Ngài dùng bữa trưa chưa? Lúc nãy Minh Nhi lại được ăn bánh thịt màu trắng trắng chấm với nước màu đen mằn mặn. Minh Nhi thích món đó lắm."
"Thích thì ngày mai lại nói nhà bếp gói thêm há cảo cho Minh Nhi."
Căn bệnh bẩm sinh khiến Kính Minh không thể đi dưới nắng, bằng không da sẽ bị cháy và chẳng lành lại được. Thế nên sau đêm tân hôn, Cơ Lân đã sai người xây thêm mái hiên và trồng cây con của một số loại cây tạo bóng râm trong viện Niệm Hề, quả thật là cưng y như bảo bối.
"Ngài ơi."
"Ừ?"
"Ngài... không thích Minh Nhi à?"
"Tại sao lại hỏi vậy?"
"Tại vì Minh Nhi chưa bao giờ thấy ngài ngủ lại viện của mình. Người khác bảo như thế tức là ta không được đắc sủng, ta chỉ có danh hão thôi, hầu gia không ngủ với ta là không thật tâm thương ta đâu, chẳng qua là lệnh hoàng đế không thể không nghe." Kính Minh nhíu mi lầm bầm, một tay khư khư cầm ống tay áo Cơ Lân, như một đứa trẻ đang mách lẻo với người lớn.
Cơ Lân trở tay nắm trọn bàn tay y, đanh giọng hỏi: "Những ai không biết giữ mồm miệng như vậy?"
Kính Minh ngước mắt hỏi: "Ngài thương ta không?"
"Thương." Cơ Lân đáp lời, không chần chừ, ngữ khí nhẹ tênh như lông hồng.
"Nếu ngài thương ta thì hãy chứng minh điều đó đi. Đêm nay chúng ta nhất định sẽ động phòng hoa chúc!" Thiếu niên nói ra lời này với khuôn mặt ngượng ngùng nhưng trong đôi mắt lại ngập tràn háo hức.
Cơ Lân tự dưng thấy bản thân bị xem nhẹ, cúi đầu hỏi: "Minh Nhi biết ta năm nay bao nhiêu không?"
"Khoảng tầm hơn hai mươi ạ?"
"Ta ba mươi thiếu một rồi."
Kính Minh giật mình thốt lên: "Không thể nào! Ngài trông trẻ thế này cơ mà! Làm sao bằng tuổi anh lớn của ta được? Ngài, ngài để ta kiểm tra." Y vén tay áo: "Ta mới tin."
Cơ Lân chiều y, để mười ngón tay tùy ý sờ soạng trên mặt, nói thêm: "Hoàng đế cũng gần bốn mươi rồi."
"Hoàng đế luôn? Người Tần ai cũng trẻ hơn so với tuổi thật à? Cơ mà, người nước ngài chẳng phải cưới hỏi rất sớm sao? Vì sao ngài tới từng này tuổi mới thành hôn?"
Cơ Lân hời hợt đáp: "Vì thân sinh trong nhà lần lượt tạ thế nên ta phải để tang giữ hiếu liên tục. Ba năm rồi lại ba năm, lúc ta giật mình nhận ra thì đã đi qua nửa kiếp người..."
Hắn bỗng ngừng lại, kinh ngạc với một sợi tóc bạc Kính Minh vuốt ra bên thái dương mình, những lời đằng sau như bị một trận gió đông nơi cõi lòng trống trải thổi qua cuốn trôi đi hết.
"Ngài đừng buồn, Minh Nhi ở đây." Thấy nét mặt bàng hoàng của Cơ Lân, Kính Minh liền nhón chân choàng tay qua cổ hắn, mắt xanh ngắt cười long lanh: "Minh Nhi đi nãy giờ mỏi chân rồi. Ngài cõng Minh Nhi về viện Niệm Hề đi."
Cơ Lân thâm thúy nhìn y một chút rồi mỉm cười hôn lên trán y: "Chiều theo phu nhân hết."
Trọng lượng trên lưng là bằng chứng chân thật nhất về sự tồn tại của thiếu niên, Cơ Lân thích cõng và bế y là vì vậy. Y giống như sương khói bị chạm vào là tan, giống như hoa tuyết sang xuân sẽ hóa nước lọt qua kẽ tay, giống như một ảo ảnh trong muôn vàn giấc mộng ngắn ngủi của hắn.
"Ngài ơi."
"Ừ?"
"Bây giờ ta còn nhỏ nên để ngài cõng mình, qua hai năm nữa ta sẽ cõng lại ngài."
"Ồ?"
"Ngài đừng coi thường, người Điệp Cách chúng ta lớn nhanh lắm, sang năm ta nhất định sẽ cao bằng ngài. Khi đó ngài hãy dạy ta cưỡi ngựa, múa kiếm nhé? Ngài đừng chối, ta thấy ngài múa kiếm rồi, dưới gốc cây khô ấy. Dù mắt không tốt nhưng ta chắc chắn đã thấy. Ngài múa kiếm đẹp lắm. Tại sao ngài lại không thích để người khác thấy mình múa kiếm? Ngài cứ dạy ta đi, ta sẽ cho ngài thấy ngài cầm kiếm đẹp thế nào..."
Lọn tóc vàng thơm tho của y tuột khỏi búi tóc, đâm vào vành tai Cơ Lân nhồn nhột. Kính Minh ngáp một tiếng, tiếp tục rầm rì: "Ngày mai ngài bắt đầu dạy ta viết chữ Tần đi. Ai cũng chê ta viết chữ xấu, chê ta không hiểu lễ nghĩa nữa. Ta không phải không biết bên ngoài bàn tán thế nào về ta với ngài. Ngài dạy ta nhé? Ta sẽ không để ai nói xấu ngài nữa. Ngài thương ta thì phải chiều ta."
"Ừ." Người cõng mỉm cười bất đắc dĩ.
...
..
"Kính Minh ngủ chưa?" Ngồi xếp bằng trước gương đồng, Cơ Lân chậm rãi dùng lược chải tóc bên thái dương, vê ra mấy sợi bạc rồi cẩn thận nhổ ra tận gốc năm, sáu sợi bạc trắng.
"Phu nhân đã ngủ, thưa hầu gia."
"Còn những kẻ không biết giữ mồm miệng?"
"Thưa, đã xử lý."
"Được rồi."
Hắn đuổi người rồi rút ra một chiếc chìa khóa bạc thòng qua vòng cổ, mở ổ khóa của hộp gấm giấu dưới đệm giường, bên trong cất một dải tóc đen buộc lụa đỏ.
Đôi mắt tự nhiên nhiễm tang thương, Cơ Lân nâng tóc trong tay, cẩn thận đặt sáu sợi tóc bạc vừa nhổ vào dải tóc đen óng, cột dây lụa, cất lại vào hộp gấm. Xong xuôi, buông một tiếng thở dài não nề, hắn ngước mắt nhìn bức tranh treo trên thư án vẽ một người không mặt, đề chữ:
"Mồng bốn tháng bốn năm Niên Luân thứ ba,
ý trung nhân Liên Hề tạ thế.
Cơ Lân chấp bút.
Tưởng niệm suốt đời."
Chớp mắt đã mười sáu năm, chưa tới ba mươi mà tóc đã bạc.
Cơ Lân nhắm mắt, hồi tưởng về ngày xưa, mở mắt ra, mi gian đong đầy buồn đau. Tại sao trên thế gian lại tồn tại hai người giống nhau đến vậy?
/168
|