"Khanh khanh dang tay ra."
Phu quân luồn áo vào tay y, chất vải mịn và mát lành khiến da thịt khoai khoái. Phu quân không vội cột nút áo mà nhẹ nhàng mơn trớn eo y, đẩy cổ áo trượt xuống, hôn làn da dưới gáy y.
"Hoa quế thơm thật nhỉ?" Phu quân vuốt tóc y, trầm thấp hỏi: "Khanh khanh có biết dáng vẻ hiện tại của mình quyến rũ thế nào không?"
Y đang hoàn toàn trần trụi, chỉ khoác hờ hững một tấm áo lót mỏng hơi dán vào da thịt âm ẩm, đôi chân thon dài mơ hồ ẩn hiện. Cổ áo sau lưng trễ nải vì phu quân vừa tạo ra dưới gáy y dấu ấn của mình. Nghe lời đó, y lùi lại áp sát vào thân thể phu quân, ma mãnh cong mắt ngửa đầu nhìn hắn, vạt áo lót bị đẩy xuống cẳng tay, cảnh xuân tươi đẹp cứ thể rơi hết vào mắt Cơ Lân.
Kính Minh thấy hắn thở nặng hơn, mắt cũng tối xuống, không an phận cọ xát sau lưng mình với hắn, duỗi lưỡi liếm quai hàm Cơ Lân, cầm hai tay phu quân đặt lên người mình. Trong thời gian còn bị thương khắp người, phu quân đã tự tay chăm sóc y từng li từng tí từ tắm gội tới bôi thuốc, lúc này dù bắt y trần trụi quyến rũ hắn, y cũng không thấy thẹn thùng.
Yêu tinh nhỏ đã nhiệt tình đến mức này, phải là thái giám mới kháng cự nổi. Vì thế nên Cơ Lân hít thật sâu bóp chặt eo y, đặt ngón cái lên huyệt Khí Hải, tụ khí đánh mình một chưởng, lập tức kêu lớn gục xuống. Thân dưới của nam tử đúng là không thể đùa được, hắn đau đến tái mét mặt mũi, dục vọng gì cũng theo đó bị quét sạch.
Kính Minh bối rối ôm phu quân, ngây thơ cứ ăn mặc khêu gợi vậy mà ngồi xổm lo lắng nhìn hắn. Cơ Lân nóng hết cả người, tự nhiên ấm ức, quay mặt nói: "Lần trước chê ta làm đau, bây giờ còn cần ta chi nữa."
Kính Minh không hiểu vì sao hắn giận, cố gắng khua tay phân trần, sau đó rưng rưng nước mắt ôm đầu gối, ảo não thút thít. Cơ Lân mềm lòng xoa đầu y: "Thôi, không sao."
Kính Minh ngoan ngoãn cột nút áo, mặc y phục ngay ngắn rồi đỡ phu quân đang thẹn gần chết về giường. Cơ Lân trở tay lôi y xuống nệm, lau khóe mắt ướt át của y, gọi trêu: "Bé con mít ướt."
Y xòe bàn tay hắn ra, mím môi viết vào hai chữ: 'Ta xấu.' rồi rũ mắt, căng thẳng vê vạt áo. Cơ Lân đọc được liền hiểu, thở dài áp lên y, luồn ngón tay cởi tuột nút áo, mở thân thể người hắn thương ra trước mắt.
Da lộ ra ngoài của y vốn đã tái nhợt, làn da bên trong lại càng sáng màu tới độ trong suốt, khiến cơ thể y trông mong manh như pha lê, vừa gợi cảm giác muốn bảo vệ vừa khơi dục vọng chiếm đoạt y của kẻ khác. Nhưng những vết sẹo chồng chéo, chằng chịt đã phá hủy mỹ cảm này, trên ngực và bụng y là vết roi da đánh, sau lưng là dấu trượng đập, quanh cổ lưu lại một vòng xích sắt, tay chân đều bị cắt bằng dao lưỡi cùn, dưới gan bàn chân còn in thêm sẹo bỏng. Tổng thể quả thật làm người ta rùng mình trước các cực hình y đã phải chịu.
Ta xấu. Kính Minh tự ti che thân lại. Cơ Lân đau xót gỡ hai tay y ra, hôn nhẹ: "Không xấu."
Kính Minh lắc đầu nguây nguẩy, cuộn tròn mình đưa lưng với Cơ Lân, tóc mai lòa xòa che khuất khuôn mặt. Tư thế giữa đôi bên thế này gợi Cơ Lân nhớ lại đêm đầu tiên, hắn hôn xuống cổ y, nhè nhẹ cắn làn da yếu ớt ấy khiến Kính Minh run rẩy cả người, hỏi: "Khanh khanh thật sự muốn ngủ với ta? Không thể chờ tới khi hai ta về nhà?"
Bọn họ vẫn đang ở chùa, hương khói thành kính ngập tràn, dù Cơ Lân làm việc luôn không nhìn sắc mặt kẻ khác nhưng cũng không muốn quấy nhiễu sự thanh tịnh của chùa.
Tuy nhiên, y quan trọng hơn... Nghĩ vậy, Cơ Lân liền cúi đầu, tỉ mỉ hôn những vết thương của y. Kính Minh yên lặng cảm nhận đôi môi hầu gia lướt qua từng tấc da thịt, tới đùi và cẳng chân cũng không bỏ qua. Rồi y nghe thấy tiếng quần áo sột soạt bị vứt xuống đất, qua một lúc, hầu gia lật y lại hôn sâu, đầu mày hắn nhíu chặt. Môi lưỡi tách rời, Kính Minh mới sửng sốt nhận ra phu quân đang quỳ trên y, tự mình bôi trơn hậu huyệt.
Y sợ ngây người, mấp máy môi như ngăn cản. Cơ Lân đè vai y lại, chạm vào nam căn bán cương của y, lòng bàn tay chai sạn mang tới cho Kính Minh những kích thích không tưởng. Y ửng đỏ mặt thở dốc, lắc lắc đầu đẩy tay, cong chân muốn trốn. Cơ Lân thấy phiền toái, rút dây cột tóc trói tay Kính Minh vào đầu giường, tự thân đúc kiếm đánh trận, rồi một tay nắm eo y, một tay đỡ nam căn, chậm rãi ngồi xuống.
Tiếng thở dốc, tiếng nước dấp dính và âm thanh giường trúc cũ kêu kẽo kẹt văng vẳng rõ rệt trong gian phòng tối yên tĩnh loang loáng ánh trăng bạc. Hai dáng hình chìm nổi tranh sáng tranh tối trông từ xa như một bức họa xuân kiều diễm.
Hai tay bị trói ở trên đầu, Kính Minh không thể cử động được, chỉ đành để Cơ Lân vừa làm càn vừa hôn cắn trên người mình. Từng giọt mồ hôi trong suốt chảy xuôi trên cơ bắp gọn gàng, xinh đẹp của hầu gia nhỏ xuống người Kính Minh nóng bỏng như lửa, tóc hắn gãi eo y ngứa ngáy kinh khủng, y thở hắt một hơi, không nhịn được nhấn hông lên khiến Cơ Lân suyễn khí trượt chân. Lần trượt chân này khiến đôi bên kết hợp quá sâu, đều run bắn người trước cơn khoái cảm ập tới, trong chốc lát chỉ biết thở hổn hển mà không nói được lời nào.
Cơ Lân nhíu mày, thầm nghĩ y không ngoan, ngước mắt thấy tình nhân nhỏ đang khóc nức nở.
Khi hắn làm y, y khóc rất đáng thương; y làm hắn, y cũng khóc đáng thương không kém là sao? Cơ Lân bất lực hôn viền mắt ướt mèm của y, hỏi: "Khanh khanh đau ở chỗ nào?"
Kính Minh lắc đầu quay mặt đi, tiếp tục rơi nước mắt như mưa. Cơ Lân lo lắng vừa hôn vừa dỗ y: "Ta làm khanh khanh đau ở đâu? Khanh khanh? Minh Nhi, đừng khóc nữa. Ta đau..."
Cơ Lân nói hai chữ cuối thiết tha như van xin. Chợt thấy Kính Minh ấm ức cựa quậy đôi tay bị trói, hắn liền vội vàng cởi dây trói, xoa xoa thổi thổi hai cổ tay đỏ bừng của y: "Ta xin lỗi, xin lỗi."
Phu quân lúc nào cũng thương y bị đau, Kính Minh nén nước mắt, giận dỗi hừ qua mũi, đoạn bất ngờ nắm vai Cơ Lân đảo khách thành chủ, hung hăng gặm cắn hầu gia trả thù. Cơ Lân xoa bóp eo y, quan tâm hỏi: "Khanh khanh làm được không? Lỡ mệt thì sao? Để ta tiếp tục đi. A? Sao khanh khanh lại khóc nữa?"
...
..
Thân mật một đêm mà mắt Kính Minh sưng lên hồng hồng vì khóc quá nhiều, Cơ Lân phải hứa sẽ không bao giờ nghi ngờ khả năng của y nữa.
Khi hắn thức dậy thì y đang dùng kim xỏ khuyên tai cho mình, chỉ một bên, vì theo truyền thống kết hôn của Điệp Cách, phu quân phải tự tay làm một đôi khuyên tai để đeo một chiếc cho thê tử vào đêm tân hôn cũng như thê tử sẽ đeo cho phu quân chiếc còn lại.
"Vậy thì nam tử Điệp Cách đều phải khéo tay lắm." Cơ Lân thư thả gối đầu lên đùi y, lim dim mắt.
Kính Minh gật đầu, viết vào bàn tay Cơ Lân. Đúng vậy, khuyên tai được làm càng tỉ mỉ, cầu kỳ, bền lâu càng chứng tỏ sự trân quý, yêu thương của phu quân với thê tử, không đặt nặng ở chỗ chất liệu quý giá.
Cơ Lân soi vào gương đồng, thấy tai trái mình đeo một chiếc khuyên tai hoa sen, ba lớp cánh hoa được tỉ mỉ uốn cong tạo ra cảm giác mềm mại, không gãy. Những cánh hoa cũng được chăm chút cẩn thận xòe đều trên đế sen. Hắn thấy Kính Minh hồi hộp nhìn mình chằm chằm, dịu dàng bẹo má y: "Đẹp lắm. Ta rất thích."
Y liền hân hoan hôn lên môi hắn, ôm hông hắn thật chặt, cười tươi như nắng xuân ấm áp chỉ tai của mình. Cơ Lân cũng đeo chiếc khuyên tai còn lại vào tai phải y, buột miệng nói: "Ta thật nhớ giọng của khanh khanh."
Nghe vậy, thân thể y chợt cứng lại, như nhớ về một ký ức kinh khủng mà bắt đầu run lên. Y tái nhợt người, ôm miệng lắc lắc đầu trước những lời hỏi han của Cơ Lân, chỉ rúc vào lòng hắn, cắn môi run lẩy bẩy như chìm trong đầm băng. Cơ Lân ôm y vỗ về một lúc thì cảm thấy bất thường, mạnh tay đẩy người ra, phát hiện y đã cắn nát môi, máu vấy đỏ như tô son.
"Khanh khanh nhả ra!" Cơ Lân hoảng hốt bóp cằm y, nghiến răng quát: "Kính Minh, nhả ra!"
Kính Minh miễn cưỡng bị ép mở miệng, Cơ Lân liền đưa ngón tay vào phòng khi y tiếp tục cắn. Nhưng y không cắn hắn, chỉ ngậm như vậy, ngoan ngoãn để phu quân ôm mình đi tìm Vô Sắc hòa thượng. Vô Sắc thấy tình trạng của y thì giật cả mình, kín đáo dò xét sắc mặt Cơ Lân trong khi nhanh nhẹn lấy hòm thuốc ra.
Kính Minh ôm khư khư cánh tay phu quân, sắc mặt vẫn hoảng loạn tái nhợt khi Vô Sắc đã chữa thương xong, cứ cúi đầu giấu mặt vào vai Cơ Lân, mười ngón chân căng thẳng co quắp lại. Cơ Lân ra hiệu ánh mắt cho Vô Sắc rồi ôm người về phòng, ru y ngủ thiếp đi, sau đó trở lại hỏi chuyện ông.
Vô Sắc lắc đầu nói: "Kính thí chủ quả thực đánh mất tiếng nói vì tâm bệnh nhưng dù bần tăng hỏi thăm dò xét như thế nào, y cũng không chịu tiết lộ nguồn cơn. Làm sao bần tăng chữa bệnh được cho Kính thí chủ khi không biết gì về nguyên nhân hay triệu chứng? Hầu gia là người thân cận với y nhất, dựa vào những biểu hiện hồi nãy của y, ngài nghĩ đến điều gì chăng?"
Quả thật, chính Cơ Lân cũng không biết lý do Kính Minh mất đi tiếng nói. Nghe vậy, hắn tập trung suy nghĩ, đồng tử chậm rãi dãn ra đoạn đột ngột co rút. Đúng rồi, Kính Minh đã từng hoảng loạn như vậy khi bị hắn phát hiện dấu hôn dưới cổ...
Tiếng cửa sắt nặng nề mở ra ngân vang 'u, u' giữa chốn lao tù tối tăm, tĩnh mịch. Hàng ngũ lính canh, cai ngục mau mắn gập lưng hành lễ với người đến: "Bái kiến Chu Lễ Triều Hầu gia!"
Kẻ tù đeo cùm chợt thấy một nam tử áo trắng xuất hiện trước cửa phòng giam của mình. Vẻ mặt hắn lãnh đạm, đôi mắt thờ ơ ẩn chứa cao ngạo như thể không để thứ gì lọt vào. Kẻ tù bất chợt rùng mình, hãi hùng với đôi mắt ấy, đề phòng căng cứng cơ bắp.
"Thất vương tử?" Cơ Lân hỏi: "Biết tiếng Tần không?"
Kẻ tù chần chừ gật đầu.
"Tốt." Hầu gia gõ chấn song, hạ lệnh: "Trói gã này vào giá tra khảo. Đích thân bổn hầu tra vấn."
Ánh mắt thất vương tử lóe lên hoảng loạn rồi lập tức chìm vào trầm ngâm, nước gã xưng thần với Tần, hoàng thất cũ bị tiêu diệt, hoàng thất mới do Tần đế chọn ra chỉ làm bù nhìn. Điệp Cách mất rồi, sống chết của bọn gã đã định, không cần phát hoảng tự làm mình mất mặt.
Cơ hầu cầm một cây roi da, sợi roi xẻ tưa nhỏ xíu như gai, ung dung ngồi xuống ghế nói: "Bổn hầu thấy ngươi có vẻ thức thời. Thấy thứ kia không?"
Trong góc gian đối diện có một con ngựa sắt bập bênh như đồ chơi của trẻ con, lưng ngựa được đúc một mũi gai dài tầm hơn nửa thước, thân tua tủa gai nhỏ, bụng ngựa rỗng, có cửa, vẫn còn xác gỗ cháy ửng đỏ dưới ánh đuốc. Máu khô đọng lại từng mảng trên thân ngựa.
"Hoàng đế đã cho bổn hầu toàn quyền quyết định cách hành hình các ngươi."
Thất vương tử kinh hoàng ra mặt, chết nhục nhã như vậy trước bao nhiêu người còn chẳng bằng lăng trì gã! Nhưng gã cũng nhanh chóng hoàn hồn lại, nhủ lòng: không thể nào, gã chỉ là một vương tử non trẻ không tham gia vào chiến tranh, Cơ hầu còn phải giữ mặt mũi 'nhân hậu' cho Tần đế thì sao mà có thể thực sự ra tay như vậy...
Cơ Lân chợt cười khẽ: "Nhưng bổn hầu có thể xử riêng ngươi trước mặt thân nhân và người hầu của ngươi."
"Ngươi muốn gì ở ta?" Thất vương tử hãi hùng hỏi. Bọn vương tử ăn sung mặc sướng như gã chỉ toàn nhìn dân đen bằng nửa con mắt, chưa từng biết chữ 'khổ' viết thế nào, bị dọa chút là sợ sệt ngay.
"Ăn ngay nói thật, năm đó cửu vương tử rơi vào tay các ngươi, đã bị đối xử như thế nào?"
"Cửu, cửu đệ sao? Ta không nhớ rõ lắm. Thật... Y bị lôi ra đánh trượng trước mắt mọi người để làm, làm... làm gương rồi phụ vương xóa tên và tống y vào ngục. Vào trong ngục tức là y đã mất thân phận hoàng thất, bọn ngục tốt muốn hành hạ y thế nào cũng... được. Ta, ta, ta thực sự không biết chúng làm gì y, khi lục ca dẫn ta đến thì y đã bị thương rất nhiều, khóc không ra nước mắt nữa..."
Cơ Lân siết chặt roi trong tay, cố ép giọng bình thường: "Nói rõ hơn về lục vương tử đi."
Thất vương tử như hiểu ra gì đó mà phát hoảng chớp mắt liên hồi: "Lục vương tử? Lục ca, lục ca, hắn, hắn không được bình thường! Ta, ta không biết gì hết. Lục ca nói hắn thích cửu đệ từ, từ lâu lắm rồi... Hắn rất ghét ngươi, bởi vì do cứu ngươi nên cửu đệ mới bị xóa tên. Lục ca cố ý để cửu đệ bị hành hạ rồi mới xuất hiện cứu y nhằm khiến y biết ơn mình. Nhưng dù hắn đối xử tốt với y thế nào, y cũng chỉ cảm kích lục ca. Đỉnh điểm làm hắn tức giận là khi bị đau, cửu đệ thà chịu đựng mà khóc gọi ngươi còn hơn đi tìm lục ca..."
Thà chịu đựng mà khóc gọi ngươi... Cơ Lân cảm thấy ruột gan mình như bị xâu xé, đè tay lên mi mắt cay xót, gằn giọng hỏi: "Hắn, đã làm gì y?"
"Lục ca, lục ca đè y xuống giường, làm chuyện đại nghịch bất đạo..." Thất vương tử lắp bắp kinh hãi, sống lưng rét run trước luồng sát khí kinh khủng của người kia.
"Lục vương tử bắt y gọi ngươi đi, bắt y gọi ngươi đến coi mình bị hắn làm nhục. Y kháng cự, khóc lóc, ôm miệng quyết không hé răng nửa chữ dù bị lục vương tử nhục nhã như thế nào..."
Rắc.
Roi da bị bóp gãy, máu chảy đầm đìa trên bàn tay tái ngắt của Cơ Lân, hắn không còn nghe rõ gì nữa, toàn thân vô lực, lạnh lẽo như thể bị những câu từ kia đâm thủng lỗ chỗ trên người, máu tuôn ra òng ọc.
Thất vương tử Điệp Cách không biết nét mặt hiện tại của Chu Lễ Triều Hầu ra sao, nơm nớp lo sợ thuật nốt câu cuối: "... Khi ấy, chúng ta phát hiện cửu đệ không còn có thể phát ra tiếng nói nữa."
Gã dứt lời, không gian lập tức chìm vào một sự im lặng nặng nề, căng thẳng trước tâm trạng của Chu Lễ Triều Hầu. Cơ Lân cứ ngồi yên chẳng khác gì tượng đá một hồi lâu, máu trên tay nhỏ từng giọt, từng giọt xuống sàn nhà giam cách đều những quãng im ắng gần như tuyệt đối, đẩy tâm lý hoang mang của thất vương tử chạm tới đỉnh kinh hoảng: "Ta nói xong hết rồi! Ngươi còn chờ gì nữa!"
Cơ Lân chậm rãi chuyển mắt nhìn gã, ánh nhìn khiến tâm linh gã kinh khiếp, hận không thể lập tức biến mất khỏi tầm mắt người kia. Gã thấy hắn đứng dậy lại gần mình, kinh hoàng la lên: "Ngươi, ngươi, ngươi, định làm gì? Ta không tham gia với lục vương tử! Ngươi muốn trả thù thì đi tìm hắn ấy!"
"Bổn hầu biết ngươi không tham gia." Cơ Lân áp đầu roi gãy nhọn hoắt vào tròng mắt yếu ớt của gã, ngữ khí nhẹ hẫng trái ngược với hành động tàn nhẫn: "Nhưng ngươi đã đứng quan sát..."
Tiếng kêu thét chói tai cắt đứt lời hắn nói, vang vọng lẩn quẩn giữa gian tra khảo. Máu tươi bắn lên vạt áo trắng tinh, Cơ Lân rút đầu roi đẫm máu ra, khóe môi cong lên một nụ cười dửng dưng, chuyển sang con mắt kia, chậm chạp hành hạ.
Đây là lần đầu tiên Cơ Lân thấu hiểu chấp niệm bình định đất Điệp Cách những năm trước kia của Sa Thương đế. Hắn quả là đã sai khi nói hoàng đế hồ đồ, phải rơi vào cảnh ngộ tương tự thì mới hiểu được cảm giác muốn diệt một vạn người chỉ vì một người là thế nào.
...
Mùa hoa đang sắp qua, từng đóa hoa quế nhỏ bé đắp lên sân một lớp voan vàng, Kính Minh đang ngồi nghịch bút giữa sân. Cơ Lân cẩn thận kiểm tra xem tay còn mùi máu không mới đi đến bên tình nhân nhỏ, xoa đầu y: "Lại không chăm chỉ luyện chữ mà ngồi nghịch ngợm. Chữ Minh Nhi chỉ đẹp hơn gà bới có chút xíu, biết không?"
Kính Minh vui vẻ nhào lên người phu quân, giật mình thấy tay hắn bị thương liền lo lắng nâng niu bàn tay ấy, thắc mắc nhìn Cơ Lân. Cơ Lân đè nén đau đớn trong lòng, hôn y: "Ta không cẩn thận thôi, đừng lo."
Y lập tức tươi tắn trở lại, trộm hôn thật nhanh lên môi hắn rồi nhân lúc hắn bất ngờ mà hôn lần nữa, sau đó vòng tay ôm eo phu quân, ra sức dụi dụi làm nũng như mèo nhỏ. Cơ Lân liền hôn đáp trả y, đè y ngã nằm xuống khăn trải lấm tấm hoa quế li ti, thấy y cười mà cảm tưởng như máu cả đời này mình đổ ra bằng hết chỉ để cầu điều đơn giản trước mắt...
Phu quân luồn áo vào tay y, chất vải mịn và mát lành khiến da thịt khoai khoái. Phu quân không vội cột nút áo mà nhẹ nhàng mơn trớn eo y, đẩy cổ áo trượt xuống, hôn làn da dưới gáy y.
"Hoa quế thơm thật nhỉ?" Phu quân vuốt tóc y, trầm thấp hỏi: "Khanh khanh có biết dáng vẻ hiện tại của mình quyến rũ thế nào không?"
Y đang hoàn toàn trần trụi, chỉ khoác hờ hững một tấm áo lót mỏng hơi dán vào da thịt âm ẩm, đôi chân thon dài mơ hồ ẩn hiện. Cổ áo sau lưng trễ nải vì phu quân vừa tạo ra dưới gáy y dấu ấn của mình. Nghe lời đó, y lùi lại áp sát vào thân thể phu quân, ma mãnh cong mắt ngửa đầu nhìn hắn, vạt áo lót bị đẩy xuống cẳng tay, cảnh xuân tươi đẹp cứ thể rơi hết vào mắt Cơ Lân.
Kính Minh thấy hắn thở nặng hơn, mắt cũng tối xuống, không an phận cọ xát sau lưng mình với hắn, duỗi lưỡi liếm quai hàm Cơ Lân, cầm hai tay phu quân đặt lên người mình. Trong thời gian còn bị thương khắp người, phu quân đã tự tay chăm sóc y từng li từng tí từ tắm gội tới bôi thuốc, lúc này dù bắt y trần trụi quyến rũ hắn, y cũng không thấy thẹn thùng.
Yêu tinh nhỏ đã nhiệt tình đến mức này, phải là thái giám mới kháng cự nổi. Vì thế nên Cơ Lân hít thật sâu bóp chặt eo y, đặt ngón cái lên huyệt Khí Hải, tụ khí đánh mình một chưởng, lập tức kêu lớn gục xuống. Thân dưới của nam tử đúng là không thể đùa được, hắn đau đến tái mét mặt mũi, dục vọng gì cũng theo đó bị quét sạch.
Kính Minh bối rối ôm phu quân, ngây thơ cứ ăn mặc khêu gợi vậy mà ngồi xổm lo lắng nhìn hắn. Cơ Lân nóng hết cả người, tự nhiên ấm ức, quay mặt nói: "Lần trước chê ta làm đau, bây giờ còn cần ta chi nữa."
Kính Minh không hiểu vì sao hắn giận, cố gắng khua tay phân trần, sau đó rưng rưng nước mắt ôm đầu gối, ảo não thút thít. Cơ Lân mềm lòng xoa đầu y: "Thôi, không sao."
Kính Minh ngoan ngoãn cột nút áo, mặc y phục ngay ngắn rồi đỡ phu quân đang thẹn gần chết về giường. Cơ Lân trở tay lôi y xuống nệm, lau khóe mắt ướt át của y, gọi trêu: "Bé con mít ướt."
Y xòe bàn tay hắn ra, mím môi viết vào hai chữ: 'Ta xấu.' rồi rũ mắt, căng thẳng vê vạt áo. Cơ Lân đọc được liền hiểu, thở dài áp lên y, luồn ngón tay cởi tuột nút áo, mở thân thể người hắn thương ra trước mắt.
Da lộ ra ngoài của y vốn đã tái nhợt, làn da bên trong lại càng sáng màu tới độ trong suốt, khiến cơ thể y trông mong manh như pha lê, vừa gợi cảm giác muốn bảo vệ vừa khơi dục vọng chiếm đoạt y của kẻ khác. Nhưng những vết sẹo chồng chéo, chằng chịt đã phá hủy mỹ cảm này, trên ngực và bụng y là vết roi da đánh, sau lưng là dấu trượng đập, quanh cổ lưu lại một vòng xích sắt, tay chân đều bị cắt bằng dao lưỡi cùn, dưới gan bàn chân còn in thêm sẹo bỏng. Tổng thể quả thật làm người ta rùng mình trước các cực hình y đã phải chịu.
Ta xấu. Kính Minh tự ti che thân lại. Cơ Lân đau xót gỡ hai tay y ra, hôn nhẹ: "Không xấu."
Kính Minh lắc đầu nguây nguẩy, cuộn tròn mình đưa lưng với Cơ Lân, tóc mai lòa xòa che khuất khuôn mặt. Tư thế giữa đôi bên thế này gợi Cơ Lân nhớ lại đêm đầu tiên, hắn hôn xuống cổ y, nhè nhẹ cắn làn da yếu ớt ấy khiến Kính Minh run rẩy cả người, hỏi: "Khanh khanh thật sự muốn ngủ với ta? Không thể chờ tới khi hai ta về nhà?"
Bọn họ vẫn đang ở chùa, hương khói thành kính ngập tràn, dù Cơ Lân làm việc luôn không nhìn sắc mặt kẻ khác nhưng cũng không muốn quấy nhiễu sự thanh tịnh của chùa.
Tuy nhiên, y quan trọng hơn... Nghĩ vậy, Cơ Lân liền cúi đầu, tỉ mỉ hôn những vết thương của y. Kính Minh yên lặng cảm nhận đôi môi hầu gia lướt qua từng tấc da thịt, tới đùi và cẳng chân cũng không bỏ qua. Rồi y nghe thấy tiếng quần áo sột soạt bị vứt xuống đất, qua một lúc, hầu gia lật y lại hôn sâu, đầu mày hắn nhíu chặt. Môi lưỡi tách rời, Kính Minh mới sửng sốt nhận ra phu quân đang quỳ trên y, tự mình bôi trơn hậu huyệt.
Y sợ ngây người, mấp máy môi như ngăn cản. Cơ Lân đè vai y lại, chạm vào nam căn bán cương của y, lòng bàn tay chai sạn mang tới cho Kính Minh những kích thích không tưởng. Y ửng đỏ mặt thở dốc, lắc lắc đầu đẩy tay, cong chân muốn trốn. Cơ Lân thấy phiền toái, rút dây cột tóc trói tay Kính Minh vào đầu giường, tự thân đúc kiếm đánh trận, rồi một tay nắm eo y, một tay đỡ nam căn, chậm rãi ngồi xuống.
Tiếng thở dốc, tiếng nước dấp dính và âm thanh giường trúc cũ kêu kẽo kẹt văng vẳng rõ rệt trong gian phòng tối yên tĩnh loang loáng ánh trăng bạc. Hai dáng hình chìm nổi tranh sáng tranh tối trông từ xa như một bức họa xuân kiều diễm.
Hai tay bị trói ở trên đầu, Kính Minh không thể cử động được, chỉ đành để Cơ Lân vừa làm càn vừa hôn cắn trên người mình. Từng giọt mồ hôi trong suốt chảy xuôi trên cơ bắp gọn gàng, xinh đẹp của hầu gia nhỏ xuống người Kính Minh nóng bỏng như lửa, tóc hắn gãi eo y ngứa ngáy kinh khủng, y thở hắt một hơi, không nhịn được nhấn hông lên khiến Cơ Lân suyễn khí trượt chân. Lần trượt chân này khiến đôi bên kết hợp quá sâu, đều run bắn người trước cơn khoái cảm ập tới, trong chốc lát chỉ biết thở hổn hển mà không nói được lời nào.
Cơ Lân nhíu mày, thầm nghĩ y không ngoan, ngước mắt thấy tình nhân nhỏ đang khóc nức nở.
Khi hắn làm y, y khóc rất đáng thương; y làm hắn, y cũng khóc đáng thương không kém là sao? Cơ Lân bất lực hôn viền mắt ướt mèm của y, hỏi: "Khanh khanh đau ở chỗ nào?"
Kính Minh lắc đầu quay mặt đi, tiếp tục rơi nước mắt như mưa. Cơ Lân lo lắng vừa hôn vừa dỗ y: "Ta làm khanh khanh đau ở đâu? Khanh khanh? Minh Nhi, đừng khóc nữa. Ta đau..."
Cơ Lân nói hai chữ cuối thiết tha như van xin. Chợt thấy Kính Minh ấm ức cựa quậy đôi tay bị trói, hắn liền vội vàng cởi dây trói, xoa xoa thổi thổi hai cổ tay đỏ bừng của y: "Ta xin lỗi, xin lỗi."
Phu quân lúc nào cũng thương y bị đau, Kính Minh nén nước mắt, giận dỗi hừ qua mũi, đoạn bất ngờ nắm vai Cơ Lân đảo khách thành chủ, hung hăng gặm cắn hầu gia trả thù. Cơ Lân xoa bóp eo y, quan tâm hỏi: "Khanh khanh làm được không? Lỡ mệt thì sao? Để ta tiếp tục đi. A? Sao khanh khanh lại khóc nữa?"
...
..
Thân mật một đêm mà mắt Kính Minh sưng lên hồng hồng vì khóc quá nhiều, Cơ Lân phải hứa sẽ không bao giờ nghi ngờ khả năng của y nữa.
Khi hắn thức dậy thì y đang dùng kim xỏ khuyên tai cho mình, chỉ một bên, vì theo truyền thống kết hôn của Điệp Cách, phu quân phải tự tay làm một đôi khuyên tai để đeo một chiếc cho thê tử vào đêm tân hôn cũng như thê tử sẽ đeo cho phu quân chiếc còn lại.
"Vậy thì nam tử Điệp Cách đều phải khéo tay lắm." Cơ Lân thư thả gối đầu lên đùi y, lim dim mắt.
Kính Minh gật đầu, viết vào bàn tay Cơ Lân. Đúng vậy, khuyên tai được làm càng tỉ mỉ, cầu kỳ, bền lâu càng chứng tỏ sự trân quý, yêu thương của phu quân với thê tử, không đặt nặng ở chỗ chất liệu quý giá.
Cơ Lân soi vào gương đồng, thấy tai trái mình đeo một chiếc khuyên tai hoa sen, ba lớp cánh hoa được tỉ mỉ uốn cong tạo ra cảm giác mềm mại, không gãy. Những cánh hoa cũng được chăm chút cẩn thận xòe đều trên đế sen. Hắn thấy Kính Minh hồi hộp nhìn mình chằm chằm, dịu dàng bẹo má y: "Đẹp lắm. Ta rất thích."
Y liền hân hoan hôn lên môi hắn, ôm hông hắn thật chặt, cười tươi như nắng xuân ấm áp chỉ tai của mình. Cơ Lân cũng đeo chiếc khuyên tai còn lại vào tai phải y, buột miệng nói: "Ta thật nhớ giọng của khanh khanh."
Nghe vậy, thân thể y chợt cứng lại, như nhớ về một ký ức kinh khủng mà bắt đầu run lên. Y tái nhợt người, ôm miệng lắc lắc đầu trước những lời hỏi han của Cơ Lân, chỉ rúc vào lòng hắn, cắn môi run lẩy bẩy như chìm trong đầm băng. Cơ Lân ôm y vỗ về một lúc thì cảm thấy bất thường, mạnh tay đẩy người ra, phát hiện y đã cắn nát môi, máu vấy đỏ như tô son.
"Khanh khanh nhả ra!" Cơ Lân hoảng hốt bóp cằm y, nghiến răng quát: "Kính Minh, nhả ra!"
Kính Minh miễn cưỡng bị ép mở miệng, Cơ Lân liền đưa ngón tay vào phòng khi y tiếp tục cắn. Nhưng y không cắn hắn, chỉ ngậm như vậy, ngoan ngoãn để phu quân ôm mình đi tìm Vô Sắc hòa thượng. Vô Sắc thấy tình trạng của y thì giật cả mình, kín đáo dò xét sắc mặt Cơ Lân trong khi nhanh nhẹn lấy hòm thuốc ra.
Kính Minh ôm khư khư cánh tay phu quân, sắc mặt vẫn hoảng loạn tái nhợt khi Vô Sắc đã chữa thương xong, cứ cúi đầu giấu mặt vào vai Cơ Lân, mười ngón chân căng thẳng co quắp lại. Cơ Lân ra hiệu ánh mắt cho Vô Sắc rồi ôm người về phòng, ru y ngủ thiếp đi, sau đó trở lại hỏi chuyện ông.
Vô Sắc lắc đầu nói: "Kính thí chủ quả thực đánh mất tiếng nói vì tâm bệnh nhưng dù bần tăng hỏi thăm dò xét như thế nào, y cũng không chịu tiết lộ nguồn cơn. Làm sao bần tăng chữa bệnh được cho Kính thí chủ khi không biết gì về nguyên nhân hay triệu chứng? Hầu gia là người thân cận với y nhất, dựa vào những biểu hiện hồi nãy của y, ngài nghĩ đến điều gì chăng?"
Quả thật, chính Cơ Lân cũng không biết lý do Kính Minh mất đi tiếng nói. Nghe vậy, hắn tập trung suy nghĩ, đồng tử chậm rãi dãn ra đoạn đột ngột co rút. Đúng rồi, Kính Minh đã từng hoảng loạn như vậy khi bị hắn phát hiện dấu hôn dưới cổ...
Tiếng cửa sắt nặng nề mở ra ngân vang 'u, u' giữa chốn lao tù tối tăm, tĩnh mịch. Hàng ngũ lính canh, cai ngục mau mắn gập lưng hành lễ với người đến: "Bái kiến Chu Lễ Triều Hầu gia!"
Kẻ tù đeo cùm chợt thấy một nam tử áo trắng xuất hiện trước cửa phòng giam của mình. Vẻ mặt hắn lãnh đạm, đôi mắt thờ ơ ẩn chứa cao ngạo như thể không để thứ gì lọt vào. Kẻ tù bất chợt rùng mình, hãi hùng với đôi mắt ấy, đề phòng căng cứng cơ bắp.
"Thất vương tử?" Cơ Lân hỏi: "Biết tiếng Tần không?"
Kẻ tù chần chừ gật đầu.
"Tốt." Hầu gia gõ chấn song, hạ lệnh: "Trói gã này vào giá tra khảo. Đích thân bổn hầu tra vấn."
Ánh mắt thất vương tử lóe lên hoảng loạn rồi lập tức chìm vào trầm ngâm, nước gã xưng thần với Tần, hoàng thất cũ bị tiêu diệt, hoàng thất mới do Tần đế chọn ra chỉ làm bù nhìn. Điệp Cách mất rồi, sống chết của bọn gã đã định, không cần phát hoảng tự làm mình mất mặt.
Cơ hầu cầm một cây roi da, sợi roi xẻ tưa nhỏ xíu như gai, ung dung ngồi xuống ghế nói: "Bổn hầu thấy ngươi có vẻ thức thời. Thấy thứ kia không?"
Trong góc gian đối diện có một con ngựa sắt bập bênh như đồ chơi của trẻ con, lưng ngựa được đúc một mũi gai dài tầm hơn nửa thước, thân tua tủa gai nhỏ, bụng ngựa rỗng, có cửa, vẫn còn xác gỗ cháy ửng đỏ dưới ánh đuốc. Máu khô đọng lại từng mảng trên thân ngựa.
"Hoàng đế đã cho bổn hầu toàn quyền quyết định cách hành hình các ngươi."
Thất vương tử kinh hoàng ra mặt, chết nhục nhã như vậy trước bao nhiêu người còn chẳng bằng lăng trì gã! Nhưng gã cũng nhanh chóng hoàn hồn lại, nhủ lòng: không thể nào, gã chỉ là một vương tử non trẻ không tham gia vào chiến tranh, Cơ hầu còn phải giữ mặt mũi 'nhân hậu' cho Tần đế thì sao mà có thể thực sự ra tay như vậy...
Cơ Lân chợt cười khẽ: "Nhưng bổn hầu có thể xử riêng ngươi trước mặt thân nhân và người hầu của ngươi."
"Ngươi muốn gì ở ta?" Thất vương tử hãi hùng hỏi. Bọn vương tử ăn sung mặc sướng như gã chỉ toàn nhìn dân đen bằng nửa con mắt, chưa từng biết chữ 'khổ' viết thế nào, bị dọa chút là sợ sệt ngay.
"Ăn ngay nói thật, năm đó cửu vương tử rơi vào tay các ngươi, đã bị đối xử như thế nào?"
"Cửu, cửu đệ sao? Ta không nhớ rõ lắm. Thật... Y bị lôi ra đánh trượng trước mắt mọi người để làm, làm... làm gương rồi phụ vương xóa tên và tống y vào ngục. Vào trong ngục tức là y đã mất thân phận hoàng thất, bọn ngục tốt muốn hành hạ y thế nào cũng... được. Ta, ta, ta thực sự không biết chúng làm gì y, khi lục ca dẫn ta đến thì y đã bị thương rất nhiều, khóc không ra nước mắt nữa..."
Cơ Lân siết chặt roi trong tay, cố ép giọng bình thường: "Nói rõ hơn về lục vương tử đi."
Thất vương tử như hiểu ra gì đó mà phát hoảng chớp mắt liên hồi: "Lục vương tử? Lục ca, lục ca, hắn, hắn không được bình thường! Ta, ta không biết gì hết. Lục ca nói hắn thích cửu đệ từ, từ lâu lắm rồi... Hắn rất ghét ngươi, bởi vì do cứu ngươi nên cửu đệ mới bị xóa tên. Lục ca cố ý để cửu đệ bị hành hạ rồi mới xuất hiện cứu y nhằm khiến y biết ơn mình. Nhưng dù hắn đối xử tốt với y thế nào, y cũng chỉ cảm kích lục ca. Đỉnh điểm làm hắn tức giận là khi bị đau, cửu đệ thà chịu đựng mà khóc gọi ngươi còn hơn đi tìm lục ca..."
Thà chịu đựng mà khóc gọi ngươi... Cơ Lân cảm thấy ruột gan mình như bị xâu xé, đè tay lên mi mắt cay xót, gằn giọng hỏi: "Hắn, đã làm gì y?"
"Lục ca, lục ca đè y xuống giường, làm chuyện đại nghịch bất đạo..." Thất vương tử lắp bắp kinh hãi, sống lưng rét run trước luồng sát khí kinh khủng của người kia.
"Lục vương tử bắt y gọi ngươi đi, bắt y gọi ngươi đến coi mình bị hắn làm nhục. Y kháng cự, khóc lóc, ôm miệng quyết không hé răng nửa chữ dù bị lục vương tử nhục nhã như thế nào..."
Rắc.
Roi da bị bóp gãy, máu chảy đầm đìa trên bàn tay tái ngắt của Cơ Lân, hắn không còn nghe rõ gì nữa, toàn thân vô lực, lạnh lẽo như thể bị những câu từ kia đâm thủng lỗ chỗ trên người, máu tuôn ra òng ọc.
Thất vương tử Điệp Cách không biết nét mặt hiện tại của Chu Lễ Triều Hầu ra sao, nơm nớp lo sợ thuật nốt câu cuối: "... Khi ấy, chúng ta phát hiện cửu đệ không còn có thể phát ra tiếng nói nữa."
Gã dứt lời, không gian lập tức chìm vào một sự im lặng nặng nề, căng thẳng trước tâm trạng của Chu Lễ Triều Hầu. Cơ Lân cứ ngồi yên chẳng khác gì tượng đá một hồi lâu, máu trên tay nhỏ từng giọt, từng giọt xuống sàn nhà giam cách đều những quãng im ắng gần như tuyệt đối, đẩy tâm lý hoang mang của thất vương tử chạm tới đỉnh kinh hoảng: "Ta nói xong hết rồi! Ngươi còn chờ gì nữa!"
Cơ Lân chậm rãi chuyển mắt nhìn gã, ánh nhìn khiến tâm linh gã kinh khiếp, hận không thể lập tức biến mất khỏi tầm mắt người kia. Gã thấy hắn đứng dậy lại gần mình, kinh hoàng la lên: "Ngươi, ngươi, ngươi, định làm gì? Ta không tham gia với lục vương tử! Ngươi muốn trả thù thì đi tìm hắn ấy!"
"Bổn hầu biết ngươi không tham gia." Cơ Lân áp đầu roi gãy nhọn hoắt vào tròng mắt yếu ớt của gã, ngữ khí nhẹ hẫng trái ngược với hành động tàn nhẫn: "Nhưng ngươi đã đứng quan sát..."
Tiếng kêu thét chói tai cắt đứt lời hắn nói, vang vọng lẩn quẩn giữa gian tra khảo. Máu tươi bắn lên vạt áo trắng tinh, Cơ Lân rút đầu roi đẫm máu ra, khóe môi cong lên một nụ cười dửng dưng, chuyển sang con mắt kia, chậm chạp hành hạ.
Đây là lần đầu tiên Cơ Lân thấu hiểu chấp niệm bình định đất Điệp Cách những năm trước kia của Sa Thương đế. Hắn quả là đã sai khi nói hoàng đế hồ đồ, phải rơi vào cảnh ngộ tương tự thì mới hiểu được cảm giác muốn diệt một vạn người chỉ vì một người là thế nào.
...
Mùa hoa đang sắp qua, từng đóa hoa quế nhỏ bé đắp lên sân một lớp voan vàng, Kính Minh đang ngồi nghịch bút giữa sân. Cơ Lân cẩn thận kiểm tra xem tay còn mùi máu không mới đi đến bên tình nhân nhỏ, xoa đầu y: "Lại không chăm chỉ luyện chữ mà ngồi nghịch ngợm. Chữ Minh Nhi chỉ đẹp hơn gà bới có chút xíu, biết không?"
Kính Minh vui vẻ nhào lên người phu quân, giật mình thấy tay hắn bị thương liền lo lắng nâng niu bàn tay ấy, thắc mắc nhìn Cơ Lân. Cơ Lân đè nén đau đớn trong lòng, hôn y: "Ta không cẩn thận thôi, đừng lo."
Y lập tức tươi tắn trở lại, trộm hôn thật nhanh lên môi hắn rồi nhân lúc hắn bất ngờ mà hôn lần nữa, sau đó vòng tay ôm eo phu quân, ra sức dụi dụi làm nũng như mèo nhỏ. Cơ Lân liền hôn đáp trả y, đè y ngã nằm xuống khăn trải lấm tấm hoa quế li ti, thấy y cười mà cảm tưởng như máu cả đời này mình đổ ra bằng hết chỉ để cầu điều đơn giản trước mắt...
/168
|