Tây Quan ải như bị ngâm trong một hũ sương đêm, không khí lạnh giá như lớp màng giọt sương căng mọng ôm lấy gò má người ta. Con mèo mun nằm sấp trên lưng ngựa ô lim dim, hai chiếc đuôi cùng nhịp quất qua lại. Ai đi đường cũng thích thú với chúng.
Không khí trong quán rượu cũng khá lạnh, Quân Huyền chỉnh cổ áo, chụm tay hít mũi một cái, cảm thấy hơi không khỏe, có lẽ là do khí hậu không hợp.
"Quân tiểu ca à..." Người ngồi đối diện là chủ của bàn ăn này, Thất Thất đầy tự đắc cười ngoác miệng, giả giọng nhão nhoét kéo dài chữ 'à' cuối cùng, dùng đôi tay nâng một thanh kiếm dài cỡ hai thước, với một cử chỉ khoa trương, đặt lên bàn rượu chếch về phía Quân Huyền: "Nghe đồn huynh phá được Thập Bát La Hán trận của Thiếu Lâm hả? Lợi hại, quá lợi hại."
Quân Huyền chẳng tỏ rõ vui buồn, cũng chưa vội đáp lời thừa nhận hay phủ nhận, áp lòng bàn tay trên bao kiếm, cảm nhận nét hoa văn bị mài mòn thân thuộc rồi tuốt kiếm ra. Ánh sáng trắng bạch lóe lên lóa mắt, hai ngón trỏ và giữa khép lại vuốt dọc theo thân kiếm, hơi lạnh và sự sắc bén của kim loại toát ra sức đe dọa trầm tĩnh, kín kẽ. Quân Huyền hài lòng tán thưởng: "Đa tạ Thất huynh đưa kiếm. Thật là tay nghề rèn kiệt xuất."
Mặt tiền của Cái Bang phái tuy gồm toàn ăn mày rách nát, bụi bặm khiến người ngoài chê cười nhưng ẩn trong nội bộ lại sở hữu các chất liệu và thợ rèn binh khí bậc nhất. Một thanh thép chỉ mới được rèn thô cũng đáng giá cao trên giang hồ.
"Thập Bát La Hán trận là diệu trận của Thiếu Lâm tự, ta đây có tài cán gì mà phá được? Thất huynh đừng nghe đồn bậy bạ."
Tiếng cười cợt của những kẻ say mèm ở bàn khác át cả giọng nói của Quân Huyền. Hắn đặt Diễm Dương đè lên Trường Dạ, tư thái ngay thẳng như tùng, ngoài cánh tay thì toàn thân đều bất di dịch, ánh sáng trong hai con ngươi đen không thấy đáy cũng lười dao động.
Một đĩa thịt bò xào đậu được tiểu nhị bày lên cùng với một vò rượu hoa quế thơm nức mũi, Thất Thất uống trước rồi thổi thổi một miếng thịt, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: "Quân tiểu ca, năm nay thực sự là một năm cát tường của huynh đấy, từ đầu năm đến cuối năm, tên huynh đều được cả giang hồ réo gọi."
"Thật sao?" Quân Huyền đáp không rõ ý: "Ta lại cảm thấy bản thân cứ cố tình bị chú ý."
"Hờ, cũng đúng." Mi mắt Thất Thất cụp xuống, con ngươi đảo lên, nheo nheo với nét buồn bực: "Huynh luôn luôn được các cô nương chú ý, hoa đào nở mười dặm, đứng im một chỗ thôi cũng có người đổ trong khi ta trăm tính, ngàn tính, tán tây tán đông, cô nương lúc nào cũng về tay người khác. Đúng cái vận số đen đủi, già khú rồi mà vẫn chưa kiếm được vợ."
Thất Thất dốc ngược rượu vào cổ, đập chén xuống bàn, vò vò tóc sau gáy ngó mắt ra ngoài đường, rung đùi như bồn chồn.
"Thất huynh thật sự là bằng hữu tốt." Quân Huyền nghiêng vò thêm rượu cho hắn, ngữ khí vẫn nhàn nhạt: "Ta đã biết từ sớm là Diệp bang chủ theo dõi mình."
Nghe hắn nói trúng tim đen, mặt mũi Thất Thất nhanh chóng nhăn nhó như một đứa nhỏ bị phụ mẫu từ chối mua kẹo. Hắn tiếp tục vò tóc, ánh mắt phức tạp, chưa đáp lại.
Sư phụ của Quân Huyền và Bang chủ Cái Bang Diệp Bái cũng là đằng có giao tình thâm niên nên khi bị nhất Nhị chấn Thiếu Lâm 'để mắt', hắn chẳng còn cách nào khác ngoài nhờ vả Nhị chấn còn lại - Cái Bang phái, những người hắn tin tưởng tuyệt đối vào việc giao Diễm Dương cho họ. Sư phụ cho phép hắn làm như vậy, có thể nói đây là cách sư phụ âm thầm đỡ nâng hắn, đồ đệ người đơn độc trên giang hồ hiểm ác.
Quân Huyền không biết Diệp bang chủ bắt đầu trông coi bản thân từ khi nào, cả thiên hạ đều là địa bàn hoạt động của Cái Bang, muốn tránh tai mắt dù hữu ý hay vô tình của họ đều rất khó. Hắn chỉ dám đoán e là sư phụ đã biết hết tất cả, vậy nên người mới chẳng hỏi hắn lời nào về hai năm tránh mặt, chẳng hỏi hắn về Mạc Tử Liên, vì sư phụ được Diệp bang chủ báo lại toàn bộ rồi.
"Quân huynh..." Thất Thất rốt cuộc thả tay xuống, đè lên chiếc dép vải cũ mèm, vá lỗ chỗ của mình, ỉu xìu nói, "ta tin là huynh hiểu, chuyện này cũng rất khó xử cho ta. Ta luôn xem huynh là bằng hữu, giữa bằng hữu với nhau thì làm như thế thật sự khó chấp nhận được. Nay huynh đã phát hiện thì ta cũng dám thú nhận với huynh, bang chủ đúng là đã sai chúng ta theo dõi và báo cáo lại hành tung của huynh."
Thần sắc của Quân Huyền trầm xuống, chẳng ai thích bị người khác bí mật theo dõi, hắn đẩy chén rượu của Thất Thất về phía đối diện, hỏi: "Thất huynh có thể cho ta biết Diệp bang chủ ra mệnh lệnh đó từ lúc nào không?"
Thất Thất lại vò vò tóc, rối rắm đấu tranh.
"Thất huynh." Quân Huyền đẩy chén rượu gọi lại, Thất Thất va phải ánh mắt lạnh lùng của hắn liền giơ tay đầu hàng: "Chính là từ sau trận thách đấu giữa Thu đường chủ và Liên công tử."
Quả nhiên, Quân Huyền đã hiểu, bản thân hắn chẳng qua chỉ là tấm bình phong, người mà Diệp bang chủ thực sự theo dõi phải là Mạc Tử Liên. Thất Thất vẫn tiếp tục vò rối tung tóc, do dự nhìn hắn: "Quân huynh, ta biết chuyện này thật đã làm xúc phạm đến huynh nhưng xin huynh nể tình nghĩa với ta, có thể đừng trở mặt với Cái Bang không?"
"Trở mặt?" Ngữ khí của Quân Huyền như là buồn cười, đáp lại rằng: "Thất huynh nghĩ rằng ta trở mặt với Cái Bang thì sẽ giải quyết được gì sao? Hay là huynh và đồng bạn theo dõi ta đến nay mà vẫn chưa nhìn ra ta dính líu vào chuyện gì, nếu không phải Thất huynh muốn thoái thác thì lẽ nào còn mong ta được bớt bạn thêm thù chăng?"
Lời đó thực sự có phần quá đáng khi vừa châm chọc Thất Thất thiếu nghĩa khí vừa mang ý ám chỉ chữ 'thù' nọ cũng bao gồm cả Cái Bang. Vốn Quân Huyền cũng không muốn nặng lời với Thất Thất, Thất Thất thực thà đến khờ khạo, hoàn toàn không biết cách 'nói mát' nên mới bị cô nương bỏ rơi hoài, nhưng sự việc liên quan tới Liên là một, tương lai hắn cũng không muốn bị người mình coi là bằng hữu thọc gậy bánh xe là hai, hiện tại lời nào nói được thì hắn cũng nói thẳng.
Thất Thất bị hắn nói cho đỏ bừng cả mặt, càng thêm chộn rộn lắp bắp: "Ta, ta, ta không có ý đó. Quân tiểu ca, huynh - huynh đừng nghĩ như vậy, Cái Bang chúng ta nào có thể, có thể..."
Thất Thất không thể nói ra vế sau, đành im bặt, dùng ánh mắt bày tỏ sự chân thành tha thiết của mình. Quân Huyền tự nhiên cầm lấy chén rượu trước mặt Thất Thất, chén rượu mình đã rót lúc nãy, thẳng tay hất đổ toàn bộ rượu hoa quế xuống đất rồi trả lại chỗ cũ, nghiêng vò rót chén mới, nói với người đối diện đang chết sững: "Được rồi, chuyện này xem như giống lượng rượu dưới kia, ta cũng hiểu rằng chẳng thể đổ tất cả tội lỗi lên đầu Thất huynh. Thật may Thất huynh thường ngày hảo rượu tới mức qua ba câu liền hết một vò nãy giờ mới chỉ uống một chén, chứ nếu rượu trong vò đã cạn thì sợ rằng lúc này ta bèn phải bảo 'hữu tình cũng dứt'."
Quân Huyền rót rượu xong, làm cử chỉ 'mời'. Thất Thất bị lời lẽ của hắn dọa sợ ngây người, hai người làm bằng hữu với nhau hơn năm năm, thâm tâm vừa có nể phục vừa có quý mến, tình nghĩa cũng xem như là thước tấc, thế mà Quân Huyền lại dựa vào việc vò rượu vơi đầy hay cạn để quyết định nên làm bằng hữu tiếp hay không sao? Hắn thất thần, trừng mắt nhìn người trước mặt, chợt phát hiện ra đôi mắt Quân Huyền khang khác. Lãnh đạm thì vẫn lãnh đạm, lạnh lùng thì có hơn một chút, tuy nhiên cái khác nhất phải là cảm xúc ẩn chứa bên trong, không tồn tại thất vọng hay phiền sầu, không có sự niệm nể tình xưa, hoàn toàn vô cảm.
Nhớ tới việc trước kia mắt Quân Huyền không thể mở ra, bây giờ mở ra rồi thì lại thay đổi nhiều như vậy, Thất Thất hơi rùng mình với mức độ nghiêm trọng của vấn đề hắn mắc phải. Lấy lại tinh thần, Thất Thất nghiêm túc cầm chén rượu dốc hết vào họng, chùi mép nghĩ: dù Quân Huyền vừa tuấn tú vừa giỏi võ, lúc nào cũng hấp dẫn hết cô nương hắn thích nhưng cái hạng bỏ rơi bạn bè thì đáng bị dúi mặt vào phân bò!
Thất Thất thấy Quân Huyền mỉm cười nhưng xem vào mắt hắn thì lại chẳng biết hắn vui thật hay giả, tuy nhiên cũng bật cười. Đang khi hai người bắt đầu hòa hợp trở lại tán dóc, mắt Quân Huyền liếc ra ngoài phố chợt trừng to, tức thì - vô cớ hắn ném cả vò rượu ra ngoài. Thất Thất ngu người, thấy con ngươi nam tử đối diện tối tăm, hắn thình lình cầm kiếm đứng dậy, quay đi không từ biệt.
Bấy giờ Thất Thất mới ngó ra ngoài, dòm thấy một nam nhân vẫn đang đơ như cây cơ đứng trước bãi sành sứ sắc nhọn, hít mùi rượu xộc lên, tự dưng bối rối: ủa rồi Quân tiểu ca nói còn rượu là còn hữu tình, hắn vừa ném cả vò đi là muốn đoạn tình với mình hay gì?
Ý nghĩ này làm Thất Thất rầu thúi ruột, bồn chồn không yên.
Còn gì tức giận hơn là sau khi bản thân lặn lội dặm trường vì lo lắng tìm kiếm tình nhân mà lại bắt gặp y dung dẻ dạo chơi với một kẻ khác? Quân Huyền giận đến độ suýt ném vò rượu vào đầu gã xa lạ kia.
Sắp tới giao thừa, chợ đêm ở Tây Quan rất náo nhiệt, đèn hoa đủ màu xâu thành chuỗi giăng dọc đường phố, mắc trên đầu cầu, hàng sạp. Những ánh sáng sặc sỡ, tươi vui ấy rơi vào mắt Quân Huyền lại trở nên nhức mỏi, phiền toái vô cùng. Chúng không thể tụ lại thành quầng mà cứ nhòe ra như mực bị dính nước, loang lổ vào nhau, đánh mất khuôn dạng khiến hắn hầu như không thể phân biệt thứ gì với thứ gì. So với việc mở mắt và cố một cách vô ích xem rõ mọi thứ, Quân Huyền càng thích nhắm mắt để lắng nghe, âm thanh chảy vào trong tai hắn trật tự và dễ nắm bắt hơn nhiều.
"Meo." Bao Hắc Tử lười biếng vươn móng vuốt bám cánh tay hắn rồi trèo lên vai. Ngựa ô hất hất bờm giục hắn chạy nhanh hơn, hắn siết cương ngựa, chân đá vào bụng ngựa. Đầu nóng bừng cả lên chẳng rõ là vì quá tức giận hay thế nào, hắn chợt quay ngựa, chạy về hướng cũ, nghiêng tai chắt lọc âm thanh. Tiến vào đường lớn đông đúc, Quân Huyền phải xuống ngựa dắt bộ, sắp tới một năm mới nữa rồi, người ta hân hoan chuẩn bị đón tân niên, hắn còn chưa biết mình sẽ trải qua ở đâu.
Quân Huyền lần nữa chỉnh lại cổ áo, hít mũi một cái, vuốt qua vừng trán nóng hổi, ngày càng cảm thấy không khỏe...
"Ca ca. Ca ca, ca ca ơi... Hắt xì!"
Mạc Tử Liên bị cát bay vào mũi, gập lưng hắt hơi một tiếng rõ to khiến người đi đường phải quay lại nhìn ngó. Thoạt tiên họ thấy một giai nhân vận y phục dị tộc xoa xoa sụt sịt chiếc mũi đẹp ửng đỏ, tóc như làn sóng nên thơ ôm lấy khuôn mặt thon gọn, bờ mi cong cong phủ trên đôi mắt phượng hẹp dài chứa đựng hai con ngươi sáng long lanh ướt át đầy phong tình. Khi y thả tay xuống, người ta mới thấy yết hầu rõ ràng của y, giật mình hớt hải nhận ra y là nam, mới nhận ra y cao đến thế nào, dáng dấp như xuân sơn kia lại toát lên khí khái ra làm sao, nữ nhi tình trường đâu thể sánh bằng?
Quả là một nam tử tuấn nhã phong lưu rất vừa ý người ta, bận nỗi y lại dùng hương liệu quá nồng, điều này khá chướng đối với người Tư. Dù mùi hương tỏa lan từ y thật hết sức cuốn hút, như một vò rượu ngon mời gọi người thưởng thức. Trong mắt người Tư, chỉ những kẻ xuất thân từ quán trăng hoa thấp kém mới sử dụng hương liệu như vậy.
Mạc Tử Liên dĩ nhiên chẳng hay biết các quan niệm này và dù biết thì cũng không quan tâm, y còn đang tìm ca ca của mình cơ mà. Ca ca cưỡi ngựa chạy đi mất rồi, y không đuổi kịp bốn chân ngựa, buồn thiu đứng tại chỗ, mím môi cảm thấy kỳ này mình bị ghét bỏ thật rồi. Bạch Bồng chui ra khỏi áo, quan tâm dụi đầu vào má y.
Mạc Tử Liên cứ chốc chốc lại nâng mắt dõi về phía trước, mũi chân khảy viên đá dưới đất rồi tiếp tục chạy đi tìm, chẳng bao lâu sau rốt cuộc cũng mừng rỡ nhìn thấy dáng dấp quen đến không thể quen hơn.
Giữa những dây đèn hoa nhiều màu giăng chéo, một tay dắt ngựa, một tay xem hàng, áo trắng tóc đen, tấm lưng thẳng tắp đeo Trường Dạ, vòng hông gọn gàng giắt Diễm Dương, ngay thẳng như trúc xanh, đoan chính như ngọc sáng.
Mạc Tử Liên qua loa quệt mồ hôi, nhanh nhẹn chạy đến, cười tới mức đôi mắt cong thành trăng non, ngọt ngào gọi lớn: "Ca ca ơi!"
Người đó chậm rãi quay lại nhìn y, hai con ngươi tràn đầy ánh sáng êm dịu.
Cánh cửa gian phòng thượng hạng của khách điếm đóng sập vào một cách bạo lực. "Méo!" Con mèo mun bị kinh sợ nhảy xuống khỏi vai sen, bốn chân dang rộng, lông tơ xù lên ngoái nhìn người nó quen mùi bị một người xa lạ 'bốc mùi' làm điếc mũi nó 'chèn ép' vào cánh cửa. Nó trừng mắt ngó, chẳng hiểu gì cả, theo bản năng muốn xông đến bảo vệ sen của mình. Ai ngờ lại thình lình bị một con vật dài thòng chui ra từ áo người nọ quất một phát ngã xuống sàn.
"Xì!" Con vật trụi lủi lông đó hung dữ đe dọa, thè lè chiếc lưỡi đỏ lòm và răng nanh nhọn hoắt. Bao Hắc Tử cũng nào có thua kém, nhe răng trợn mắt, bật móng vuốt ra. Chớp mắt, hai đứa lao vào cắn nhau.
Quân Huyền nghe tiếng mèo và rắn kêu gào, có hơi cụt hứng xoa eo người thương, bàn tay trườn xuống vặn khóa cửa. Mạc Tử Liên hiểu ý, duỗi chân về sau canh đúng lúc ca ca hé cửa, y liền đá hai đứa nhóc phá đám đang quần nhau thành một cục bay ra ngoài. Quân Huyền khóa trái, thế là không gian chỉ còn lại mỗi hai người.
Khó khăn lắm cả hai mới chịu buông môi nhau ra thở, Mạc Tử Liên ửng đỏ mặt, sóng mắt lưu chuyển toàn là xuân tâm nhộn nhạo, hơi thở đầy sắc dục, vuốt hõm lưng Quân Huyền và đặt tay hắn lên ngực trái, than như nỉ non: "Ca ca, thỏ nhỏ nhớ ca ca nhiều lắm, vừa nhìn thấy ca ca là liền nhảy loạn xạ..."
"Thật vậy sao?" Quân Huyền ám muội xoa bóp đi xuống eo y, bật ra tiếng cười nhạt nhẽo, ngữ điệu cũng nhạt nhẽo: "Ta rất tin tưởng bé thỏ, nó mới thực sự ngoan ngoãn, đâu như người trước mắt ta... quả thật lẳng lơ vô cùng."
"Ca - ca ca?" Mạc Tử Liên mở to mắt, không ngờ được hắn sẽ nói như vậy. Đáng lẽ ra Quân Huyền muốn thương y rất nhiều nhờ đôi con ngươi gợi tình này nhưng lúc này trong bụng hắn là một đống lửa cháy bỏng tà ý và ghen tức, chỉ muốn y phải hối lỗi với mình. Eo và tai là điểm mẫn cảm của y, Quân Huyền chưa bao giờ quên, khi đùa nghịch kết hợp cả hai, y sẽ nhanh chóng mềm ra.
"Liên Nhi, đệ nói coi, làm sao mà đến hòa thượng cũng có thể bị đệ quyến rũ? Làm sao mà hễ đệ đi tới đâu, ta đều cảm thấy ánh mắt nam tử khác đặt lên người đệ vậy chứ?" Quân Huyền trừng phạt nhéo eo làm y run rẩy cả người, hận không thể cắn thành dấu vĩnh viễn trên tai y.
Mạc Tử Liên thực sự dần mềm ra, cả người tựa như rắn không xương dựa sát vào Quân Huyền, Đoạn Hồn Hương trên cơ thể nhờ mồ hôi càng tỏa ra nồng đậm. Y vươn tay khoác qua gáy ca ca, vòng chân quấn lấy chân hắn, bật cười quyến rũ: "Ca ca đào hoa thu hút hoa thơm nở mười dặm ta còn chưa nói gì, ta mới chỉ lộ mặt lừa gạt hai người, huynh đã mắng ta lẳng lơ?"
Quân Huyền không đề phòng thình lình bị y quấn cẳng chân đẩy ngã bệt xuống đất, tựa vào cửa, hai cánh tay của y chống mạnh lên cửa, vây hãm hắn trong lòng. Mạc Tử Liên dùng đôi mắt sáng như sao nhìn hắn, dang chân quỳ trên chân hắn, xốc lên vạt áo xộc xệch, mỉm cười chậm chạp cởi từng lớp y phục: "Huynh mắng ta lẳng lơ với kẻ khác, ta muốn cho huynh thấy ta ở trước huynh lại càng lẳng lơ thế nào..."
Không khí trong quán rượu cũng khá lạnh, Quân Huyền chỉnh cổ áo, chụm tay hít mũi một cái, cảm thấy hơi không khỏe, có lẽ là do khí hậu không hợp.
"Quân tiểu ca à..." Người ngồi đối diện là chủ của bàn ăn này, Thất Thất đầy tự đắc cười ngoác miệng, giả giọng nhão nhoét kéo dài chữ 'à' cuối cùng, dùng đôi tay nâng một thanh kiếm dài cỡ hai thước, với một cử chỉ khoa trương, đặt lên bàn rượu chếch về phía Quân Huyền: "Nghe đồn huynh phá được Thập Bát La Hán trận của Thiếu Lâm hả? Lợi hại, quá lợi hại."
Quân Huyền chẳng tỏ rõ vui buồn, cũng chưa vội đáp lời thừa nhận hay phủ nhận, áp lòng bàn tay trên bao kiếm, cảm nhận nét hoa văn bị mài mòn thân thuộc rồi tuốt kiếm ra. Ánh sáng trắng bạch lóe lên lóa mắt, hai ngón trỏ và giữa khép lại vuốt dọc theo thân kiếm, hơi lạnh và sự sắc bén của kim loại toát ra sức đe dọa trầm tĩnh, kín kẽ. Quân Huyền hài lòng tán thưởng: "Đa tạ Thất huynh đưa kiếm. Thật là tay nghề rèn kiệt xuất."
Mặt tiền của Cái Bang phái tuy gồm toàn ăn mày rách nát, bụi bặm khiến người ngoài chê cười nhưng ẩn trong nội bộ lại sở hữu các chất liệu và thợ rèn binh khí bậc nhất. Một thanh thép chỉ mới được rèn thô cũng đáng giá cao trên giang hồ.
"Thập Bát La Hán trận là diệu trận của Thiếu Lâm tự, ta đây có tài cán gì mà phá được? Thất huynh đừng nghe đồn bậy bạ."
Tiếng cười cợt của những kẻ say mèm ở bàn khác át cả giọng nói của Quân Huyền. Hắn đặt Diễm Dương đè lên Trường Dạ, tư thái ngay thẳng như tùng, ngoài cánh tay thì toàn thân đều bất di dịch, ánh sáng trong hai con ngươi đen không thấy đáy cũng lười dao động.
Một đĩa thịt bò xào đậu được tiểu nhị bày lên cùng với một vò rượu hoa quế thơm nức mũi, Thất Thất uống trước rồi thổi thổi một miếng thịt, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: "Quân tiểu ca, năm nay thực sự là một năm cát tường của huynh đấy, từ đầu năm đến cuối năm, tên huynh đều được cả giang hồ réo gọi."
"Thật sao?" Quân Huyền đáp không rõ ý: "Ta lại cảm thấy bản thân cứ cố tình bị chú ý."
"Hờ, cũng đúng." Mi mắt Thất Thất cụp xuống, con ngươi đảo lên, nheo nheo với nét buồn bực: "Huynh luôn luôn được các cô nương chú ý, hoa đào nở mười dặm, đứng im một chỗ thôi cũng có người đổ trong khi ta trăm tính, ngàn tính, tán tây tán đông, cô nương lúc nào cũng về tay người khác. Đúng cái vận số đen đủi, già khú rồi mà vẫn chưa kiếm được vợ."
Thất Thất dốc ngược rượu vào cổ, đập chén xuống bàn, vò vò tóc sau gáy ngó mắt ra ngoài đường, rung đùi như bồn chồn.
"Thất huynh thật sự là bằng hữu tốt." Quân Huyền nghiêng vò thêm rượu cho hắn, ngữ khí vẫn nhàn nhạt: "Ta đã biết từ sớm là Diệp bang chủ theo dõi mình."
Nghe hắn nói trúng tim đen, mặt mũi Thất Thất nhanh chóng nhăn nhó như một đứa nhỏ bị phụ mẫu từ chối mua kẹo. Hắn tiếp tục vò tóc, ánh mắt phức tạp, chưa đáp lại.
Sư phụ của Quân Huyền và Bang chủ Cái Bang Diệp Bái cũng là đằng có giao tình thâm niên nên khi bị nhất Nhị chấn Thiếu Lâm 'để mắt', hắn chẳng còn cách nào khác ngoài nhờ vả Nhị chấn còn lại - Cái Bang phái, những người hắn tin tưởng tuyệt đối vào việc giao Diễm Dương cho họ. Sư phụ cho phép hắn làm như vậy, có thể nói đây là cách sư phụ âm thầm đỡ nâng hắn, đồ đệ người đơn độc trên giang hồ hiểm ác.
Quân Huyền không biết Diệp bang chủ bắt đầu trông coi bản thân từ khi nào, cả thiên hạ đều là địa bàn hoạt động của Cái Bang, muốn tránh tai mắt dù hữu ý hay vô tình của họ đều rất khó. Hắn chỉ dám đoán e là sư phụ đã biết hết tất cả, vậy nên người mới chẳng hỏi hắn lời nào về hai năm tránh mặt, chẳng hỏi hắn về Mạc Tử Liên, vì sư phụ được Diệp bang chủ báo lại toàn bộ rồi.
"Quân huynh..." Thất Thất rốt cuộc thả tay xuống, đè lên chiếc dép vải cũ mèm, vá lỗ chỗ của mình, ỉu xìu nói, "ta tin là huynh hiểu, chuyện này cũng rất khó xử cho ta. Ta luôn xem huynh là bằng hữu, giữa bằng hữu với nhau thì làm như thế thật sự khó chấp nhận được. Nay huynh đã phát hiện thì ta cũng dám thú nhận với huynh, bang chủ đúng là đã sai chúng ta theo dõi và báo cáo lại hành tung của huynh."
Thần sắc của Quân Huyền trầm xuống, chẳng ai thích bị người khác bí mật theo dõi, hắn đẩy chén rượu của Thất Thất về phía đối diện, hỏi: "Thất huynh có thể cho ta biết Diệp bang chủ ra mệnh lệnh đó từ lúc nào không?"
Thất Thất lại vò vò tóc, rối rắm đấu tranh.
"Thất huynh." Quân Huyền đẩy chén rượu gọi lại, Thất Thất va phải ánh mắt lạnh lùng của hắn liền giơ tay đầu hàng: "Chính là từ sau trận thách đấu giữa Thu đường chủ và Liên công tử."
Quả nhiên, Quân Huyền đã hiểu, bản thân hắn chẳng qua chỉ là tấm bình phong, người mà Diệp bang chủ thực sự theo dõi phải là Mạc Tử Liên. Thất Thất vẫn tiếp tục vò rối tung tóc, do dự nhìn hắn: "Quân huynh, ta biết chuyện này thật đã làm xúc phạm đến huynh nhưng xin huynh nể tình nghĩa với ta, có thể đừng trở mặt với Cái Bang không?"
"Trở mặt?" Ngữ khí của Quân Huyền như là buồn cười, đáp lại rằng: "Thất huynh nghĩ rằng ta trở mặt với Cái Bang thì sẽ giải quyết được gì sao? Hay là huynh và đồng bạn theo dõi ta đến nay mà vẫn chưa nhìn ra ta dính líu vào chuyện gì, nếu không phải Thất huynh muốn thoái thác thì lẽ nào còn mong ta được bớt bạn thêm thù chăng?"
Lời đó thực sự có phần quá đáng khi vừa châm chọc Thất Thất thiếu nghĩa khí vừa mang ý ám chỉ chữ 'thù' nọ cũng bao gồm cả Cái Bang. Vốn Quân Huyền cũng không muốn nặng lời với Thất Thất, Thất Thất thực thà đến khờ khạo, hoàn toàn không biết cách 'nói mát' nên mới bị cô nương bỏ rơi hoài, nhưng sự việc liên quan tới Liên là một, tương lai hắn cũng không muốn bị người mình coi là bằng hữu thọc gậy bánh xe là hai, hiện tại lời nào nói được thì hắn cũng nói thẳng.
Thất Thất bị hắn nói cho đỏ bừng cả mặt, càng thêm chộn rộn lắp bắp: "Ta, ta, ta không có ý đó. Quân tiểu ca, huynh - huynh đừng nghĩ như vậy, Cái Bang chúng ta nào có thể, có thể..."
Thất Thất không thể nói ra vế sau, đành im bặt, dùng ánh mắt bày tỏ sự chân thành tha thiết của mình. Quân Huyền tự nhiên cầm lấy chén rượu trước mặt Thất Thất, chén rượu mình đã rót lúc nãy, thẳng tay hất đổ toàn bộ rượu hoa quế xuống đất rồi trả lại chỗ cũ, nghiêng vò rót chén mới, nói với người đối diện đang chết sững: "Được rồi, chuyện này xem như giống lượng rượu dưới kia, ta cũng hiểu rằng chẳng thể đổ tất cả tội lỗi lên đầu Thất huynh. Thật may Thất huynh thường ngày hảo rượu tới mức qua ba câu liền hết một vò nãy giờ mới chỉ uống một chén, chứ nếu rượu trong vò đã cạn thì sợ rằng lúc này ta bèn phải bảo 'hữu tình cũng dứt'."
Quân Huyền rót rượu xong, làm cử chỉ 'mời'. Thất Thất bị lời lẽ của hắn dọa sợ ngây người, hai người làm bằng hữu với nhau hơn năm năm, thâm tâm vừa có nể phục vừa có quý mến, tình nghĩa cũng xem như là thước tấc, thế mà Quân Huyền lại dựa vào việc vò rượu vơi đầy hay cạn để quyết định nên làm bằng hữu tiếp hay không sao? Hắn thất thần, trừng mắt nhìn người trước mặt, chợt phát hiện ra đôi mắt Quân Huyền khang khác. Lãnh đạm thì vẫn lãnh đạm, lạnh lùng thì có hơn một chút, tuy nhiên cái khác nhất phải là cảm xúc ẩn chứa bên trong, không tồn tại thất vọng hay phiền sầu, không có sự niệm nể tình xưa, hoàn toàn vô cảm.
Nhớ tới việc trước kia mắt Quân Huyền không thể mở ra, bây giờ mở ra rồi thì lại thay đổi nhiều như vậy, Thất Thất hơi rùng mình với mức độ nghiêm trọng của vấn đề hắn mắc phải. Lấy lại tinh thần, Thất Thất nghiêm túc cầm chén rượu dốc hết vào họng, chùi mép nghĩ: dù Quân Huyền vừa tuấn tú vừa giỏi võ, lúc nào cũng hấp dẫn hết cô nương hắn thích nhưng cái hạng bỏ rơi bạn bè thì đáng bị dúi mặt vào phân bò!
Thất Thất thấy Quân Huyền mỉm cười nhưng xem vào mắt hắn thì lại chẳng biết hắn vui thật hay giả, tuy nhiên cũng bật cười. Đang khi hai người bắt đầu hòa hợp trở lại tán dóc, mắt Quân Huyền liếc ra ngoài phố chợt trừng to, tức thì - vô cớ hắn ném cả vò rượu ra ngoài. Thất Thất ngu người, thấy con ngươi nam tử đối diện tối tăm, hắn thình lình cầm kiếm đứng dậy, quay đi không từ biệt.
Bấy giờ Thất Thất mới ngó ra ngoài, dòm thấy một nam nhân vẫn đang đơ như cây cơ đứng trước bãi sành sứ sắc nhọn, hít mùi rượu xộc lên, tự dưng bối rối: ủa rồi Quân tiểu ca nói còn rượu là còn hữu tình, hắn vừa ném cả vò đi là muốn đoạn tình với mình hay gì?
Ý nghĩ này làm Thất Thất rầu thúi ruột, bồn chồn không yên.
Còn gì tức giận hơn là sau khi bản thân lặn lội dặm trường vì lo lắng tìm kiếm tình nhân mà lại bắt gặp y dung dẻ dạo chơi với một kẻ khác? Quân Huyền giận đến độ suýt ném vò rượu vào đầu gã xa lạ kia.
Sắp tới giao thừa, chợ đêm ở Tây Quan rất náo nhiệt, đèn hoa đủ màu xâu thành chuỗi giăng dọc đường phố, mắc trên đầu cầu, hàng sạp. Những ánh sáng sặc sỡ, tươi vui ấy rơi vào mắt Quân Huyền lại trở nên nhức mỏi, phiền toái vô cùng. Chúng không thể tụ lại thành quầng mà cứ nhòe ra như mực bị dính nước, loang lổ vào nhau, đánh mất khuôn dạng khiến hắn hầu như không thể phân biệt thứ gì với thứ gì. So với việc mở mắt và cố một cách vô ích xem rõ mọi thứ, Quân Huyền càng thích nhắm mắt để lắng nghe, âm thanh chảy vào trong tai hắn trật tự và dễ nắm bắt hơn nhiều.
"Meo." Bao Hắc Tử lười biếng vươn móng vuốt bám cánh tay hắn rồi trèo lên vai. Ngựa ô hất hất bờm giục hắn chạy nhanh hơn, hắn siết cương ngựa, chân đá vào bụng ngựa. Đầu nóng bừng cả lên chẳng rõ là vì quá tức giận hay thế nào, hắn chợt quay ngựa, chạy về hướng cũ, nghiêng tai chắt lọc âm thanh. Tiến vào đường lớn đông đúc, Quân Huyền phải xuống ngựa dắt bộ, sắp tới một năm mới nữa rồi, người ta hân hoan chuẩn bị đón tân niên, hắn còn chưa biết mình sẽ trải qua ở đâu.
Quân Huyền lần nữa chỉnh lại cổ áo, hít mũi một cái, vuốt qua vừng trán nóng hổi, ngày càng cảm thấy không khỏe...
"Ca ca. Ca ca, ca ca ơi... Hắt xì!"
Mạc Tử Liên bị cát bay vào mũi, gập lưng hắt hơi một tiếng rõ to khiến người đi đường phải quay lại nhìn ngó. Thoạt tiên họ thấy một giai nhân vận y phục dị tộc xoa xoa sụt sịt chiếc mũi đẹp ửng đỏ, tóc như làn sóng nên thơ ôm lấy khuôn mặt thon gọn, bờ mi cong cong phủ trên đôi mắt phượng hẹp dài chứa đựng hai con ngươi sáng long lanh ướt át đầy phong tình. Khi y thả tay xuống, người ta mới thấy yết hầu rõ ràng của y, giật mình hớt hải nhận ra y là nam, mới nhận ra y cao đến thế nào, dáng dấp như xuân sơn kia lại toát lên khí khái ra làm sao, nữ nhi tình trường đâu thể sánh bằng?
Quả là một nam tử tuấn nhã phong lưu rất vừa ý người ta, bận nỗi y lại dùng hương liệu quá nồng, điều này khá chướng đối với người Tư. Dù mùi hương tỏa lan từ y thật hết sức cuốn hút, như một vò rượu ngon mời gọi người thưởng thức. Trong mắt người Tư, chỉ những kẻ xuất thân từ quán trăng hoa thấp kém mới sử dụng hương liệu như vậy.
Mạc Tử Liên dĩ nhiên chẳng hay biết các quan niệm này và dù biết thì cũng không quan tâm, y còn đang tìm ca ca của mình cơ mà. Ca ca cưỡi ngựa chạy đi mất rồi, y không đuổi kịp bốn chân ngựa, buồn thiu đứng tại chỗ, mím môi cảm thấy kỳ này mình bị ghét bỏ thật rồi. Bạch Bồng chui ra khỏi áo, quan tâm dụi đầu vào má y.
Mạc Tử Liên cứ chốc chốc lại nâng mắt dõi về phía trước, mũi chân khảy viên đá dưới đất rồi tiếp tục chạy đi tìm, chẳng bao lâu sau rốt cuộc cũng mừng rỡ nhìn thấy dáng dấp quen đến không thể quen hơn.
Giữa những dây đèn hoa nhiều màu giăng chéo, một tay dắt ngựa, một tay xem hàng, áo trắng tóc đen, tấm lưng thẳng tắp đeo Trường Dạ, vòng hông gọn gàng giắt Diễm Dương, ngay thẳng như trúc xanh, đoan chính như ngọc sáng.
Mạc Tử Liên qua loa quệt mồ hôi, nhanh nhẹn chạy đến, cười tới mức đôi mắt cong thành trăng non, ngọt ngào gọi lớn: "Ca ca ơi!"
Người đó chậm rãi quay lại nhìn y, hai con ngươi tràn đầy ánh sáng êm dịu.
Cánh cửa gian phòng thượng hạng của khách điếm đóng sập vào một cách bạo lực. "Méo!" Con mèo mun bị kinh sợ nhảy xuống khỏi vai sen, bốn chân dang rộng, lông tơ xù lên ngoái nhìn người nó quen mùi bị một người xa lạ 'bốc mùi' làm điếc mũi nó 'chèn ép' vào cánh cửa. Nó trừng mắt ngó, chẳng hiểu gì cả, theo bản năng muốn xông đến bảo vệ sen của mình. Ai ngờ lại thình lình bị một con vật dài thòng chui ra từ áo người nọ quất một phát ngã xuống sàn.
"Xì!" Con vật trụi lủi lông đó hung dữ đe dọa, thè lè chiếc lưỡi đỏ lòm và răng nanh nhọn hoắt. Bao Hắc Tử cũng nào có thua kém, nhe răng trợn mắt, bật móng vuốt ra. Chớp mắt, hai đứa lao vào cắn nhau.
Quân Huyền nghe tiếng mèo và rắn kêu gào, có hơi cụt hứng xoa eo người thương, bàn tay trườn xuống vặn khóa cửa. Mạc Tử Liên hiểu ý, duỗi chân về sau canh đúng lúc ca ca hé cửa, y liền đá hai đứa nhóc phá đám đang quần nhau thành một cục bay ra ngoài. Quân Huyền khóa trái, thế là không gian chỉ còn lại mỗi hai người.
Khó khăn lắm cả hai mới chịu buông môi nhau ra thở, Mạc Tử Liên ửng đỏ mặt, sóng mắt lưu chuyển toàn là xuân tâm nhộn nhạo, hơi thở đầy sắc dục, vuốt hõm lưng Quân Huyền và đặt tay hắn lên ngực trái, than như nỉ non: "Ca ca, thỏ nhỏ nhớ ca ca nhiều lắm, vừa nhìn thấy ca ca là liền nhảy loạn xạ..."
"Thật vậy sao?" Quân Huyền ám muội xoa bóp đi xuống eo y, bật ra tiếng cười nhạt nhẽo, ngữ điệu cũng nhạt nhẽo: "Ta rất tin tưởng bé thỏ, nó mới thực sự ngoan ngoãn, đâu như người trước mắt ta... quả thật lẳng lơ vô cùng."
"Ca - ca ca?" Mạc Tử Liên mở to mắt, không ngờ được hắn sẽ nói như vậy. Đáng lẽ ra Quân Huyền muốn thương y rất nhiều nhờ đôi con ngươi gợi tình này nhưng lúc này trong bụng hắn là một đống lửa cháy bỏng tà ý và ghen tức, chỉ muốn y phải hối lỗi với mình. Eo và tai là điểm mẫn cảm của y, Quân Huyền chưa bao giờ quên, khi đùa nghịch kết hợp cả hai, y sẽ nhanh chóng mềm ra.
"Liên Nhi, đệ nói coi, làm sao mà đến hòa thượng cũng có thể bị đệ quyến rũ? Làm sao mà hễ đệ đi tới đâu, ta đều cảm thấy ánh mắt nam tử khác đặt lên người đệ vậy chứ?" Quân Huyền trừng phạt nhéo eo làm y run rẩy cả người, hận không thể cắn thành dấu vĩnh viễn trên tai y.
Mạc Tử Liên thực sự dần mềm ra, cả người tựa như rắn không xương dựa sát vào Quân Huyền, Đoạn Hồn Hương trên cơ thể nhờ mồ hôi càng tỏa ra nồng đậm. Y vươn tay khoác qua gáy ca ca, vòng chân quấn lấy chân hắn, bật cười quyến rũ: "Ca ca đào hoa thu hút hoa thơm nở mười dặm ta còn chưa nói gì, ta mới chỉ lộ mặt lừa gạt hai người, huynh đã mắng ta lẳng lơ?"
Quân Huyền không đề phòng thình lình bị y quấn cẳng chân đẩy ngã bệt xuống đất, tựa vào cửa, hai cánh tay của y chống mạnh lên cửa, vây hãm hắn trong lòng. Mạc Tử Liên dùng đôi mắt sáng như sao nhìn hắn, dang chân quỳ trên chân hắn, xốc lên vạt áo xộc xệch, mỉm cười chậm chạp cởi từng lớp y phục: "Huynh mắng ta lẳng lơ với kẻ khác, ta muốn cho huynh thấy ta ở trước huynh lại càng lẳng lơ thế nào..."
/168
|