Trong lúc chờ Đường Hạo đến, Mạc Tử Ân xuống nhà kiếm ít thuốc cho Lâm Hinh. Bình thường anh đều ở nước ngoài, dạo gần đấy mới về nước nên thuốc đã hết hạn từ lâu, gần đây cũng chẳng có hiệu thuốc nào, muốn mua thuốc thì sẽ phải đi quãng đường xa, anh đành phải ngồi bên ngoài phòng khách đợi Đường Hạo tới nấu cháo.
Mạc Tử Ân bật tạm một chương trình giải trí lên để giết thời gian, đúng lúc ấy chiếc điện thoại xui xẻo anh đưa Lâm Hinh lại vang lên.
Anh nhíu mày, không hiểu cô đã làm gì mà người gọi đến còn hơn cả đòi nợ đến như này. Số điện thoại này không phải số điện thoại lúc trước Mạc Tử Ân bắt máy, anh không thể đưa cho Lâm Hinh nghe được nên đành phải nhận cuộc gọi.
Chưa kịp kề điện thoại bên tai, tiếng người đàn ông chua ngoa nào đó vang ra, giọng cực kì khó nghe: Lâm Hinh, tôi không biết cảm ơn em bao nhiêu lần cho đủ đây, nhờ em mà bố em đã cho tôi thêm rất nhiều tiền để quên em, tiền của em hấp dẫn lắm biết không?
Người đàn ông cười lớn, mười phần vô cùng hả hê.
Anh không hiểu, tiền gì?
Mạc Tử Ân phải thừa nhận thân thế của Lâm Hinh quá là kì lạ, lúc anh nhận điện thoại của bố cô, ông ta đã nói cô doạ dẫm ai đó đến nỗi phải đền tiền cho bên kia. Việc doạ dẫm anh không quá bất ngờ, tuy rằng lúc ra ngoài nói chuyện thì cô lại khóc, mà bộ dạng ấy chẳng giống hối lỗi vì việc gì đó, nó...giống đau lòng hơn...
Từ bao giờ anh quản nhiều chuyện vậy không biết?
Anh xua tan đi các hồ nghi đang xuất hiện, từ tốn trả lời đầu dây bên đó: Xin lỗi anh, Lâm Hinh hiện đang không thể nghe máy, anh có muốn tôi chuyển lời vừa nãy tới cô ấy không?
Bắc Đồng nghe được âm thanh từ người không phải Lâm Hinh , hắn đột nhiên tò mò muốn biết anh sao lại cầm điện thoại cô: Anh là ai thế?
Một người bạn Mạc Tử Ân trả lời bừa.
Mới nghe đã biết cuộc đời cô chẳng có tí nào ổn định, bây gì anh mà nói anh đang nuôi cô thì sẽ không biết chuyện gì rơi xuống đầu cô. Anh là đàn ông, ít nhất cũng nên thương cảm cho phái yếu.
Lâm Hinh làm gì mà không thể nghe máy? Hắn ta tra hỏi.
Bắc Đồng khá bất ngờ vì cô có người bạn khác giới, trước đó quen cô từng người bạn của cô hắn đều biết mặt, vụ hắn bỏ cô ở lễ đường ai cũng biết và quay lưng lại với cô, bây giờ nghe cô có bạn khác lại là đàn ông, hắn không biết Lâm Hinh có làm việc gì nhạy cảm , xấu hổ không muốn nghe điện nên nhờ ai đó nhận hộ không?
Nếu Lâm Hinh thực sự làm việc đấy để mưu sinh thì hắn sẽ có nhiều chuyện hay để kể với mọi người, gia đình họ Lâm sẽ bẽ mặt cho mà xem. Tưởng tượng xe việc ấy đã làm lòng dạ Bắc Đồng được trận sung sướng, ý niệm xấu nổi lên.
Bao lâu cô làm hắn đứng ngồi không yên, chỉ sợ một ngày cô tìm đến chỗ hắn tính sổ, bây giờ tình thế lật ngược, hắn phải dồn cô đến nỗi không có chỗ để chui lên hít thở không khí mới có thể thoả mãn.
Có phải cô ta đang chuẩn bị để phục vụ anh không? Cứ nói với tôi, tôi sẽ cho anh tiền.
Mạc Tử Ân cực kì không thích cách Bắc Đồng nói chuyện, so với ý đoán già đoán non của hắn thì càng không. Không thể nghe máy cũng coi là làm chuyện kia ư? Logic kiểu gì vậy?
Người này suy nghĩ nông cạn không ai sánh bằng, điều này không sai chút nào.
Lâm Hinh sao có thể quen với dạng người kiểu này không biết?
Lời Bắc Đồng làm Mạc Tử Ân thấy ớn lạnh, anh tự nhắc nhở mình không được phản ứng thái quá trước người ta.
Xin lỗi anh, điều anh nghĩ đang đi sai hướng, Lâm Hinh đúng là có việc bận không nghe náy được, anh cần gì tôi sẽ chuyển lời tới cô ấy.
Bắc Đồng không tin nổi bạn Lâm Hinh lại bảo vệ cô ta, hắn không hề muốn buông tha cho cô chút nào: Vậy cô ta đang ở đâu? Tôi trực tiếp tìm tới đấy.
Anh ghét việc Bắc Đồng cứ dây dưa, giọng anh vô cảm đi nhiều: Không có sự đồng ý từ Lâm Hinh, tôi không thể tiết lộ cho anh địa chỉ được, mỗi người đều có quyền riêng tư riêng.
Ý hiện trong chữ, Mạc Tử Ân đã nói khéo Bắc Đồng vậy hắn còn không nhận ra, ngược lại tức giận vì anh không chịu nói.
Anh là ai mà bảo vệ cô ta chứ? Kim chủ à?
Được rồi, nói đến đây là anh bắt đầu không hài lòng một tí nào.
Sao tên này mới nói vài câu đã làm người khác khó ưa đến vậy, không những nói xấu cô còn lan sang anh, có bỏ não trong đầu không thế?
Chả hiểu nổi hắn nghĩ cái gì nữa!
Liếc mắt thấy xe của Đường Hạo tiến vào gara, anh tức tối cúp máy, không thèm giằng co thêm với cái thứ kém hiểu biết kia!
Mạc Tử Ân tháo sim điện thoại ném vào thùng rác, đám người quen của cô đúng là phiền phức!
Đường Hạo cầm ô chạy từ gara vào nhà, trên tay xách một loạt túi thức ăn, thấy anh đang đứng cạnh cửa, không kìm nổi lửa giận ném ô về phía anh: Trờ đã mưa còn bắt tôi đến đây, cậu tốt nhất nên chuyển tiền vào tài khoản đi!
Anh đỡ lấy cái ô, gập nó lại và treo lên giá: Đợi Lâm Hinh khoẻ sẽ đưa tiền cho anh.
Đường Hạo mang túi thức ăn vào bếp, mặt mày nhăn như khỉ: Rốt cuộc lòng tốt chăm người ốm của cậu từ đâu mà chui ra thế?
Mạc Tử Ân theo chân Đường Hạo vào bếp, lắc đầu trả lời: Cô ấy là người mẫu, cô ấy mà ốm thì chẳng làm việc được.
Sao bình thường cậu vẽ tranh nhanh lắm cơ mà?
Vẫn là câu nói này!
Anh đảo mắt, nghĩ ra câu đáp hợp lí nhất: Tuỳ cảm hứng.
Cảm hứng hay vì mê cái đẹp?
Đường Hạo buông lời, quay ra sau mở tủ lạnh.
...
Mạc Tử ân?
Anh nhướn mày: Hả?
Sao tủ lạnh nhà cậu lại nhiều đồ ăn vậy?
Bao nhiêu năm quen biết, Đường Hạo hiểu rõ Mạc Tử Ân là con người không bao giờ dự trữ thức ăn chứ đừng nói đến nấu ăn, vậy mà vừa mở cánh tủ lạnh, anh kinh nhạc không thôi. Thịt, trứng, rau củ quả đều chất kín tất cả các khay, vùi hết mấy lon bia và cafe vào tận bên trong cùng, có khi còn không thấy luôn.
Cái gì thế này?
Không phải gã điên đó đổi sang làm nam công gia chánh đấy chứ?
Mạc Tử Ân Ồ nhỏ, đi qua chỗ Đường Hạo xem: Của Lâm Hinh đấy, hôm trước cô ấy kéo tôi đi siêu thị.
Và cậu đồng ý? Đường Hạo nghiêng đâif.
Không đồng ý thì chẳng nhẽ từ chối? Hỏi gì mà lạ!
Đương nhiên.
Đường Hạo hiểu vấn đề, vừa gật gù vừa nổ một tràng vỗ tay.
Cứ tiếp tục thế này tôi sẽ tin rằng cô người mâu đó là vợ mới cưới của cậu mất.
Anh lập tức cho rằng chuyện ấy sẽ không bao giờ có thể xảy ra! Lâm Hinh á? Không phù hợp với anh chút nào. Nói về mẫu người kí tưởng, anh thích cô gái nào hiền lành một tí, dịu dàng, không cần phải xinh đẹp, chỉ tốt tính là được, tất cả điều đó Lâm Hinh không hề có, còn chưa kể mấy người thân cận của cô chả khiến người ta muốn gần gũi chút nào...
Nói chuyện thực tế chút đi, tôi với cô ấy chả xứng đôi tẹo gì.
Đường Hạo lấy mấy thứ trong tủ lạnh ra đặt lên bàn, cười đùa: Tôi lại thấy hai người hợp nhau nha.
Anh cứ thử ở với cô ấy một hôm xem, ấn tượng tốt của anh sẽ bay đi hết.
Tôi thấy cô ấy hài hước.
Mạc Tử Ân: Anh nhầm to rồi.
...
Đường Hạo nấu cháo xong múc ra bát nhỏ bắt Mạc Tử Ân bưng lên nhà. Cửa phòng vừa mở ra, tầm mắt anh liền thu vào hình ảnh Lâm Hinh đang ngồi dựa vào thành giường, nửa người trên thoát khỏi chăn. Anh lướt qua ngực cô, lại nhớ đến chuyện xấu hổ nào đó, ho khụ một tiếng, bưng bát cháo đi vào.
Lâm Hinh nhắm mắt tĩnh tâm, nghe tiếng động mới mở mắt ra, tròng mắt sưng đỏ khó coi.
Đường Hạo thấy dáng vẻ tã tượi của Lâm Hinh không khỏi giật mình.
Cô ấy ốm hay đi đánh nhau thế?
Anh lườm kẻ nhiều chuyện đứng bên cạnh mình, mang bát cháo đặt trên bàn. Lâm Hinh không thèm đoái hoài gì tới hai người còn lại trong phòng, mất hồn mất vía nhìn chằm chằm thứ đối diện.
Đường Hạo giơ tay chào cô, cô im lặng không đáp, không những thế còn không chớp mắt làm anh ta được một cơn rùng mình, chạy đến kéo tay Mạc Tử Ân.
Người ốm đều mất ý thức à?
Anh dẫm vào chân Đường hạo, cho anh ấy cái cốc đầu: Cô ấy mệt thôi.
Đường Hạo nhìn Lâm Hinh thêm lần nữa, tự dưng ngờ ngợi ra một điều: Đợi đã, cô ấy đang mặc áo len của tôi sao?
Mạc Tử Ân bật tạm một chương trình giải trí lên để giết thời gian, đúng lúc ấy chiếc điện thoại xui xẻo anh đưa Lâm Hinh lại vang lên.
Anh nhíu mày, không hiểu cô đã làm gì mà người gọi đến còn hơn cả đòi nợ đến như này. Số điện thoại này không phải số điện thoại lúc trước Mạc Tử Ân bắt máy, anh không thể đưa cho Lâm Hinh nghe được nên đành phải nhận cuộc gọi.
Chưa kịp kề điện thoại bên tai, tiếng người đàn ông chua ngoa nào đó vang ra, giọng cực kì khó nghe: Lâm Hinh, tôi không biết cảm ơn em bao nhiêu lần cho đủ đây, nhờ em mà bố em đã cho tôi thêm rất nhiều tiền để quên em, tiền của em hấp dẫn lắm biết không?
Người đàn ông cười lớn, mười phần vô cùng hả hê.
Anh không hiểu, tiền gì?
Mạc Tử Ân phải thừa nhận thân thế của Lâm Hinh quá là kì lạ, lúc anh nhận điện thoại của bố cô, ông ta đã nói cô doạ dẫm ai đó đến nỗi phải đền tiền cho bên kia. Việc doạ dẫm anh không quá bất ngờ, tuy rằng lúc ra ngoài nói chuyện thì cô lại khóc, mà bộ dạng ấy chẳng giống hối lỗi vì việc gì đó, nó...giống đau lòng hơn...
Từ bao giờ anh quản nhiều chuyện vậy không biết?
Anh xua tan đi các hồ nghi đang xuất hiện, từ tốn trả lời đầu dây bên đó: Xin lỗi anh, Lâm Hinh hiện đang không thể nghe máy, anh có muốn tôi chuyển lời vừa nãy tới cô ấy không?
Bắc Đồng nghe được âm thanh từ người không phải Lâm Hinh , hắn đột nhiên tò mò muốn biết anh sao lại cầm điện thoại cô: Anh là ai thế?
Một người bạn Mạc Tử Ân trả lời bừa.
Mới nghe đã biết cuộc đời cô chẳng có tí nào ổn định, bây gì anh mà nói anh đang nuôi cô thì sẽ không biết chuyện gì rơi xuống đầu cô. Anh là đàn ông, ít nhất cũng nên thương cảm cho phái yếu.
Lâm Hinh làm gì mà không thể nghe máy? Hắn ta tra hỏi.
Bắc Đồng khá bất ngờ vì cô có người bạn khác giới, trước đó quen cô từng người bạn của cô hắn đều biết mặt, vụ hắn bỏ cô ở lễ đường ai cũng biết và quay lưng lại với cô, bây giờ nghe cô có bạn khác lại là đàn ông, hắn không biết Lâm Hinh có làm việc gì nhạy cảm , xấu hổ không muốn nghe điện nên nhờ ai đó nhận hộ không?
Nếu Lâm Hinh thực sự làm việc đấy để mưu sinh thì hắn sẽ có nhiều chuyện hay để kể với mọi người, gia đình họ Lâm sẽ bẽ mặt cho mà xem. Tưởng tượng xe việc ấy đã làm lòng dạ Bắc Đồng được trận sung sướng, ý niệm xấu nổi lên.
Bao lâu cô làm hắn đứng ngồi không yên, chỉ sợ một ngày cô tìm đến chỗ hắn tính sổ, bây giờ tình thế lật ngược, hắn phải dồn cô đến nỗi không có chỗ để chui lên hít thở không khí mới có thể thoả mãn.
Có phải cô ta đang chuẩn bị để phục vụ anh không? Cứ nói với tôi, tôi sẽ cho anh tiền.
Mạc Tử Ân cực kì không thích cách Bắc Đồng nói chuyện, so với ý đoán già đoán non của hắn thì càng không. Không thể nghe máy cũng coi là làm chuyện kia ư? Logic kiểu gì vậy?
Người này suy nghĩ nông cạn không ai sánh bằng, điều này không sai chút nào.
Lâm Hinh sao có thể quen với dạng người kiểu này không biết?
Lời Bắc Đồng làm Mạc Tử Ân thấy ớn lạnh, anh tự nhắc nhở mình không được phản ứng thái quá trước người ta.
Xin lỗi anh, điều anh nghĩ đang đi sai hướng, Lâm Hinh đúng là có việc bận không nghe náy được, anh cần gì tôi sẽ chuyển lời tới cô ấy.
Bắc Đồng không tin nổi bạn Lâm Hinh lại bảo vệ cô ta, hắn không hề muốn buông tha cho cô chút nào: Vậy cô ta đang ở đâu? Tôi trực tiếp tìm tới đấy.
Anh ghét việc Bắc Đồng cứ dây dưa, giọng anh vô cảm đi nhiều: Không có sự đồng ý từ Lâm Hinh, tôi không thể tiết lộ cho anh địa chỉ được, mỗi người đều có quyền riêng tư riêng.
Ý hiện trong chữ, Mạc Tử Ân đã nói khéo Bắc Đồng vậy hắn còn không nhận ra, ngược lại tức giận vì anh không chịu nói.
Anh là ai mà bảo vệ cô ta chứ? Kim chủ à?
Được rồi, nói đến đây là anh bắt đầu không hài lòng một tí nào.
Sao tên này mới nói vài câu đã làm người khác khó ưa đến vậy, không những nói xấu cô còn lan sang anh, có bỏ não trong đầu không thế?
Chả hiểu nổi hắn nghĩ cái gì nữa!
Liếc mắt thấy xe của Đường Hạo tiến vào gara, anh tức tối cúp máy, không thèm giằng co thêm với cái thứ kém hiểu biết kia!
Mạc Tử Ân tháo sim điện thoại ném vào thùng rác, đám người quen của cô đúng là phiền phức!
Đường Hạo cầm ô chạy từ gara vào nhà, trên tay xách một loạt túi thức ăn, thấy anh đang đứng cạnh cửa, không kìm nổi lửa giận ném ô về phía anh: Trờ đã mưa còn bắt tôi đến đây, cậu tốt nhất nên chuyển tiền vào tài khoản đi!
Anh đỡ lấy cái ô, gập nó lại và treo lên giá: Đợi Lâm Hinh khoẻ sẽ đưa tiền cho anh.
Đường Hạo mang túi thức ăn vào bếp, mặt mày nhăn như khỉ: Rốt cuộc lòng tốt chăm người ốm của cậu từ đâu mà chui ra thế?
Mạc Tử Ân theo chân Đường Hạo vào bếp, lắc đầu trả lời: Cô ấy là người mẫu, cô ấy mà ốm thì chẳng làm việc được.
Sao bình thường cậu vẽ tranh nhanh lắm cơ mà?
Vẫn là câu nói này!
Anh đảo mắt, nghĩ ra câu đáp hợp lí nhất: Tuỳ cảm hứng.
Cảm hứng hay vì mê cái đẹp?
Đường Hạo buông lời, quay ra sau mở tủ lạnh.
...
Mạc Tử ân?
Anh nhướn mày: Hả?
Sao tủ lạnh nhà cậu lại nhiều đồ ăn vậy?
Bao nhiêu năm quen biết, Đường Hạo hiểu rõ Mạc Tử Ân là con người không bao giờ dự trữ thức ăn chứ đừng nói đến nấu ăn, vậy mà vừa mở cánh tủ lạnh, anh kinh nhạc không thôi. Thịt, trứng, rau củ quả đều chất kín tất cả các khay, vùi hết mấy lon bia và cafe vào tận bên trong cùng, có khi còn không thấy luôn.
Cái gì thế này?
Không phải gã điên đó đổi sang làm nam công gia chánh đấy chứ?
Mạc Tử Ân Ồ nhỏ, đi qua chỗ Đường Hạo xem: Của Lâm Hinh đấy, hôm trước cô ấy kéo tôi đi siêu thị.
Và cậu đồng ý? Đường Hạo nghiêng đâif.
Không đồng ý thì chẳng nhẽ từ chối? Hỏi gì mà lạ!
Đương nhiên.
Đường Hạo hiểu vấn đề, vừa gật gù vừa nổ một tràng vỗ tay.
Cứ tiếp tục thế này tôi sẽ tin rằng cô người mâu đó là vợ mới cưới của cậu mất.
Anh lập tức cho rằng chuyện ấy sẽ không bao giờ có thể xảy ra! Lâm Hinh á? Không phù hợp với anh chút nào. Nói về mẫu người kí tưởng, anh thích cô gái nào hiền lành một tí, dịu dàng, không cần phải xinh đẹp, chỉ tốt tính là được, tất cả điều đó Lâm Hinh không hề có, còn chưa kể mấy người thân cận của cô chả khiến người ta muốn gần gũi chút nào...
Nói chuyện thực tế chút đi, tôi với cô ấy chả xứng đôi tẹo gì.
Đường Hạo lấy mấy thứ trong tủ lạnh ra đặt lên bàn, cười đùa: Tôi lại thấy hai người hợp nhau nha.
Anh cứ thử ở với cô ấy một hôm xem, ấn tượng tốt của anh sẽ bay đi hết.
Tôi thấy cô ấy hài hước.
Mạc Tử Ân: Anh nhầm to rồi.
...
Đường Hạo nấu cháo xong múc ra bát nhỏ bắt Mạc Tử Ân bưng lên nhà. Cửa phòng vừa mở ra, tầm mắt anh liền thu vào hình ảnh Lâm Hinh đang ngồi dựa vào thành giường, nửa người trên thoát khỏi chăn. Anh lướt qua ngực cô, lại nhớ đến chuyện xấu hổ nào đó, ho khụ một tiếng, bưng bát cháo đi vào.
Lâm Hinh nhắm mắt tĩnh tâm, nghe tiếng động mới mở mắt ra, tròng mắt sưng đỏ khó coi.
Đường Hạo thấy dáng vẻ tã tượi của Lâm Hinh không khỏi giật mình.
Cô ấy ốm hay đi đánh nhau thế?
Anh lườm kẻ nhiều chuyện đứng bên cạnh mình, mang bát cháo đặt trên bàn. Lâm Hinh không thèm đoái hoài gì tới hai người còn lại trong phòng, mất hồn mất vía nhìn chằm chằm thứ đối diện.
Đường Hạo giơ tay chào cô, cô im lặng không đáp, không những thế còn không chớp mắt làm anh ta được một cơn rùng mình, chạy đến kéo tay Mạc Tử Ân.
Người ốm đều mất ý thức à?
Anh dẫm vào chân Đường hạo, cho anh ấy cái cốc đầu: Cô ấy mệt thôi.
Đường Hạo nhìn Lâm Hinh thêm lần nữa, tự dưng ngờ ngợi ra một điều: Đợi đã, cô ấy đang mặc áo len của tôi sao?
/17
|