Sáng sớm, bình minh đánh thức cả bầu trời, nắng ấm tràn ngập lan can, xua đi những làn sương mờ còn đọng lại từ tối qua.
Lâm Hinh dậy từ rất sớm, cô đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi đi xuống nhà, mở cửa chạy ra ngoài biển chơi.
Buổi sáng ở biển vẫn là thích nhất!
Sóng sầm rì, lớp bọt trắng đua nhau chạy vào biển, chưa đầy hai giây đã tan vào cát. Biển xanh mát, màu xanh ngọc ngà như làn váy của người con gái, lớp cát trắng xoá lại giống làn da mịn màng, đám mây trên cao lại tựa mái tóc bồng bềnh, óng ả.
Lâm Hinh hào hứng chạy xuống ven bở, tận hưởng dòng nước vừa lạnh vừa ấm bao lấy chân mình, bên trên là các tia nắng dịu dàng xuyên qua kẽ tóc. Cô vươn tay thật cao, cảm nhận làn gió đặc trưng của biển thổi tới, hai mắt khép lại, hoà mình vào khung cảnh bình yên đẹp đến nao lòng.
Cô ghen tị với Mạc Tử Ân khi có nhà ở một nơi tuyệt diệu thế này! Đứng từ đâu cũng có thể nhìn thấy biển, kể cả trong nhà, trong phòng, thậm chí còn trong phòng vẽ nữa!
Không biết kiếp trước anh đã cứu thế giới hay làm gì mà lại có số hưởng đó...
Lâm Hinh chơi đã dưới nước xong, cô vui vẻ ngồi lên mặt cát ấm nóng, vun tay đắp một lâu đài cát nhỏ.
Nếu có thể, cô thực sự mong muốn có thể ở nơi này mãi thôi...
Lâu đài cát của Lâm Hinh cứ đắp được một ít là nước lại tràn vào kéo cát đi xa, cuối cùng mãi không thể xây cho nó cao lên được. Cô kiên trì chưa được năm phút đồng hồ đã bỏ cuộc, cầm nắm cát trên chóp lâu đài ném về phía dòng nước.
Bụp!
Nắm cát chìm xuống đáy, từng giọt nước nhỏ bắn lên tung toé, khuấy động mặt biển đang yên tĩnh.
Lâm Hinh lại vo thêm hai ba nắm cát nữa, ném xuống mặt nước như tìm thấy thú vui mới.
Mạc Tử Ân ngồi trên bàn công híp mắt quan sát cô, tay cầm bút chì vẽ lia lịa lên giấy. Mỗi hành động, cử chỉ của cô đều được thu vào trong trí nhớ anh, cứ thế dần dần hình thành một bức tranh toàn cảnh sống động. Anh dựa theo cảm nhận, khắc hoạ từng đường nét của Lâm Hinh, một chi tiết cũng không thiếu.
Anh đã nghĩ với tính cách thay đổi liên tục thì cô sẽ không quá hứng thú với một thứ gì đó dài lâu, vậy mà tính đến bây giờ, cô ngồi vo cát ném đi đã được hơn nửa tiếng, vo hết viên này tớ viên khác mà không thấy chán.
Lúc mới gặp nhau anh đã thấy cô kì lạ, cho tới lúc tiếp xúc với cô thì sự hiếu kì ấy chỉ có tăng chứ không giảm.
Mạc Tử Ân bất giác đặt tay lên môi, cú nhìn bóng lưng Lâm Hinh mãi không rời.
Vậy đâu là nhân cách thật của cô?
Anh đã tự hỏi chính mình câu hỏi này không biết bao nhiêu lần rồi...
Nhìn vẻ ngoài của cô Mạc Tử Ân lại có cảm giác Lâm Hinh là một cô tiểu thư xuất thân từ gia đình có tiền nhưng không mấy bề thế, thế mà quan sát cách cô làm việc, anh lại có ý nghĩ ngược lại. Vốn dĩ không muốn quan tâm tới thân phận và đời tư của cô, vậy mà Lâm Hinh lại kéo cho anh không ít tò mò.
Mạc Tử Ân cắt đứt suy nghĩ của mình khi thấy cô cuối cùng cũng đứng lên đi vào nhà, anh chớp mắt, bỏ bút chì xuống.
Chiếc điện thoại bên cạnh bàn bỗng nhiên đổ chuông, anh liếc mắt qua.
Đây là điện thoại tối hôm qua Lâm Hinh đã để trước cửa phòng trả anh, Mạc Tử Ân lười không muốn cất vào tủ nên vứt trên bàn.
Anh nhìn dãy số lạ hiển thị trên àm hình, nhấn nút bắt máy.
Mạc Tử Ân chưa kịp mở lời, người đàn ông đầu dây bên kia đã lên tiếng, âm điệu tức giận: Lâm Hinh! Cô còn muốn gì nữa?! Nhà tôi đã đủ xấu hổ vì cô rồi, cô còn muốn doạ dẫm Bắc Đồng! Tôi thấy thật phí phạm khi nhận là bố cô và nuôi cô đến bây giờ đấy!
Anh nhíu mày, khó chịu trước thái độ của bố Lâm Hinh.
Lâm Hinh không ở đây. Mạc Tử Ân lên tiếng, trong lời nói chả có tí cảm xúc nào.
Ít nhất ông ta cũng phải bình tĩnh và xem mình đang nói chuyện với ai chứ!
Người đàn ông nghe vậy liềm trở nên im lặng trong hai giây, sau đó đổi giọng, hoà hoãn hơn: Nó đâu?
Nó đương nhiên là Lâm Hinh.
Anh đứng dậy, đi ra khỏi phòng và bước chân xuống nhà tìm cô.
Đợi một chút.
Lâm Hinh đang mở tủ lạnh lấy bánh mì để làm bữa sáng, thấy Mạc Tử Ân đi xuống, cô tốt bụng hỏi anh: Muốn ăn sáng không? Tôi sẽ làm cho anh.
Anh đưa điện thoại cho cô, tinh ý thu nhận phản ứng trên mặt Lâm Hinh.
Điện thoại của cô.
Cô khá bất ngờ, nhìn dãy số hiện thị cuộc gọi đang mở, nét mặt Lâm Hinh khẽ biến sắc, cô vội vàng che lấp nó đi thế nhưng điều đó đã được Mạc Tử Ân thấy. Cô nhanh chóng bỏ túi bánh mì xuống, nhìn anh một lần rồi nhận lấy điện thoại, bước ra ngoài cửa tìm không gian riêng.
Anh dõi theo bóng cô hoà với làn cát trắng, đáy mắt đen gợn sóng.
...
Lâm Hinh cầm điện thoại đứng trước bờ biển gợn sóng, cô hít sâu, cố gắng ổn định tâm trạng, hàm răng nghiến chặt.
Cuộc gọi này chắc chắn là vì tên khốn nạn Bắc Đồng kia rồi!
Nếu không thì bố cô sẽ chẳng thể nào gọi tới sau khi đã đuổi cô ra khỏi nhà!
Lâm Hinh nắm tay, chậm chạp áp điện thoại bên tai: Alo.
Nghe được âm thanh con gái mình, Lâm Mạnh bùng nộ sự giận dữ, quát tháo không thương tiếc: Cô còn có não không vậy?! Tôi đã phải hạ mình xin lỗi từng người trong họ, đền bù tổn thất cho bên nhà họ Bắc, cô đã bay cao bay xa thế mà vẫn gọi điện uy hiếp Bắc Đồng được, rốt cuộc cô không thể trả ơn tôi và mẹ cô và để cho bọn tôi yên sao?!
Quả nhiên...cô vẫn luôn đúng.
Lâm Hinh đón nhận từng cơn thịnh nộ giáng xuống đầu mình, lãnh cảm đáp lại: Bao giờ bố mới nhận ra mình bị Bắc Đồng dắt mũi?
Cô nói gì?! Lâm Mạnh nói lớn, không thể tin được cô lại có thể nói ra thứ như vậy.
Anh ta còn không xứng làm một người đàn ông! Lúc đầu cố gắng lấy lòng bố, đợi bố tín nhiệm đưa anh ta vào làm cổ đông, tổ chức hôn lễ với con thì bắt đầu lật mặt, tự động bỏ rơi con ở lễ đường, than vãn với mọi người rằng đã bị con lừa gạt tình cảm trong khi con chưa từng làm vậy! Bố biết lúc con đợi ở lễ đường, anh ta còn đang vui đùa bên cạnh người đẹp trong bar không?! Mọi chuyện đổ vỡ hết, bố một mực tin tưởng anh ta, đuổi cổ con ra khỏi nhà, thăng tiến cho anh ta, bao giờ bố mới tỉnh lại vậy?!
Lâm Hinh cứ thế tuôn ra lời trong đáy lòng, không nhận ra nước mắt đã rơi trên mặt mình từ lúc nào không hay.
Lâm Mạnh không hề nghe lọt vào tai chữ nào mà cô nói, cứ nghĩ bây giờ đuổi cô rồi, cô không còn coi ai ra gì nữa, đến cả bố mẹ cũng không. Ông tức muốn thổ huyết, gân cổ mắng lại.
Cô đừng có mà bịa chuyện! Bắc Đồng còn gửi cho tôi bức ảnh cô sung sướng ôm ấp một người đàn ông khác, cô còn muốn nói mình không lừa dối nó ư?! Nó bỏ cô ở lễ đường vì nó không muốn kết hôn với thứ người trăng hoa như cô, tôi đã phải đền cho nhà đấy rất nhiều tiền, cô muốn tôi khuynh gia bại sản nữa à?!
Lâm Hinh bật cười, thật không hiểu ai mới là con của nhà họ Lâm nữa.
Cả bố mẹ, dòng họ quay lưng lại với cô, thật không thể nổ một tràng vỗ tay cho diễn xuất bằng trời của Bắc Đồng. Anh ta mà không được đề cử giải thưởng nào cho bộ mặt giả tạo đó, có lẽ cô sẽ lên tiếng kiện đài truyền hình mất!
Bức ảnh cắt ghép tệ hại đó mà bố cũng tin được, con tự hỏi bằng thạc sĩ của đại học Harvard có phải là dùng tiền để mua không nữa.
Cô!
Lâm Hinh dậy từ rất sớm, cô đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi đi xuống nhà, mở cửa chạy ra ngoài biển chơi.
Buổi sáng ở biển vẫn là thích nhất!
Sóng sầm rì, lớp bọt trắng đua nhau chạy vào biển, chưa đầy hai giây đã tan vào cát. Biển xanh mát, màu xanh ngọc ngà như làn váy của người con gái, lớp cát trắng xoá lại giống làn da mịn màng, đám mây trên cao lại tựa mái tóc bồng bềnh, óng ả.
Lâm Hinh hào hứng chạy xuống ven bở, tận hưởng dòng nước vừa lạnh vừa ấm bao lấy chân mình, bên trên là các tia nắng dịu dàng xuyên qua kẽ tóc. Cô vươn tay thật cao, cảm nhận làn gió đặc trưng của biển thổi tới, hai mắt khép lại, hoà mình vào khung cảnh bình yên đẹp đến nao lòng.
Cô ghen tị với Mạc Tử Ân khi có nhà ở một nơi tuyệt diệu thế này! Đứng từ đâu cũng có thể nhìn thấy biển, kể cả trong nhà, trong phòng, thậm chí còn trong phòng vẽ nữa!
Không biết kiếp trước anh đã cứu thế giới hay làm gì mà lại có số hưởng đó...
Lâm Hinh chơi đã dưới nước xong, cô vui vẻ ngồi lên mặt cát ấm nóng, vun tay đắp một lâu đài cát nhỏ.
Nếu có thể, cô thực sự mong muốn có thể ở nơi này mãi thôi...
Lâu đài cát của Lâm Hinh cứ đắp được một ít là nước lại tràn vào kéo cát đi xa, cuối cùng mãi không thể xây cho nó cao lên được. Cô kiên trì chưa được năm phút đồng hồ đã bỏ cuộc, cầm nắm cát trên chóp lâu đài ném về phía dòng nước.
Bụp!
Nắm cát chìm xuống đáy, từng giọt nước nhỏ bắn lên tung toé, khuấy động mặt biển đang yên tĩnh.
Lâm Hinh lại vo thêm hai ba nắm cát nữa, ném xuống mặt nước như tìm thấy thú vui mới.
Mạc Tử Ân ngồi trên bàn công híp mắt quan sát cô, tay cầm bút chì vẽ lia lịa lên giấy. Mỗi hành động, cử chỉ của cô đều được thu vào trong trí nhớ anh, cứ thế dần dần hình thành một bức tranh toàn cảnh sống động. Anh dựa theo cảm nhận, khắc hoạ từng đường nét của Lâm Hinh, một chi tiết cũng không thiếu.
Anh đã nghĩ với tính cách thay đổi liên tục thì cô sẽ không quá hứng thú với một thứ gì đó dài lâu, vậy mà tính đến bây giờ, cô ngồi vo cát ném đi đã được hơn nửa tiếng, vo hết viên này tớ viên khác mà không thấy chán.
Lúc mới gặp nhau anh đã thấy cô kì lạ, cho tới lúc tiếp xúc với cô thì sự hiếu kì ấy chỉ có tăng chứ không giảm.
Mạc Tử Ân bất giác đặt tay lên môi, cú nhìn bóng lưng Lâm Hinh mãi không rời.
Vậy đâu là nhân cách thật của cô?
Anh đã tự hỏi chính mình câu hỏi này không biết bao nhiêu lần rồi...
Nhìn vẻ ngoài của cô Mạc Tử Ân lại có cảm giác Lâm Hinh là một cô tiểu thư xuất thân từ gia đình có tiền nhưng không mấy bề thế, thế mà quan sát cách cô làm việc, anh lại có ý nghĩ ngược lại. Vốn dĩ không muốn quan tâm tới thân phận và đời tư của cô, vậy mà Lâm Hinh lại kéo cho anh không ít tò mò.
Mạc Tử Ân cắt đứt suy nghĩ của mình khi thấy cô cuối cùng cũng đứng lên đi vào nhà, anh chớp mắt, bỏ bút chì xuống.
Chiếc điện thoại bên cạnh bàn bỗng nhiên đổ chuông, anh liếc mắt qua.
Đây là điện thoại tối hôm qua Lâm Hinh đã để trước cửa phòng trả anh, Mạc Tử Ân lười không muốn cất vào tủ nên vứt trên bàn.
Anh nhìn dãy số lạ hiển thị trên àm hình, nhấn nút bắt máy.
Mạc Tử Ân chưa kịp mở lời, người đàn ông đầu dây bên kia đã lên tiếng, âm điệu tức giận: Lâm Hinh! Cô còn muốn gì nữa?! Nhà tôi đã đủ xấu hổ vì cô rồi, cô còn muốn doạ dẫm Bắc Đồng! Tôi thấy thật phí phạm khi nhận là bố cô và nuôi cô đến bây giờ đấy!
Anh nhíu mày, khó chịu trước thái độ của bố Lâm Hinh.
Lâm Hinh không ở đây. Mạc Tử Ân lên tiếng, trong lời nói chả có tí cảm xúc nào.
Ít nhất ông ta cũng phải bình tĩnh và xem mình đang nói chuyện với ai chứ!
Người đàn ông nghe vậy liềm trở nên im lặng trong hai giây, sau đó đổi giọng, hoà hoãn hơn: Nó đâu?
Nó đương nhiên là Lâm Hinh.
Anh đứng dậy, đi ra khỏi phòng và bước chân xuống nhà tìm cô.
Đợi một chút.
Lâm Hinh đang mở tủ lạnh lấy bánh mì để làm bữa sáng, thấy Mạc Tử Ân đi xuống, cô tốt bụng hỏi anh: Muốn ăn sáng không? Tôi sẽ làm cho anh.
Anh đưa điện thoại cho cô, tinh ý thu nhận phản ứng trên mặt Lâm Hinh.
Điện thoại của cô.
Cô khá bất ngờ, nhìn dãy số hiện thị cuộc gọi đang mở, nét mặt Lâm Hinh khẽ biến sắc, cô vội vàng che lấp nó đi thế nhưng điều đó đã được Mạc Tử Ân thấy. Cô nhanh chóng bỏ túi bánh mì xuống, nhìn anh một lần rồi nhận lấy điện thoại, bước ra ngoài cửa tìm không gian riêng.
Anh dõi theo bóng cô hoà với làn cát trắng, đáy mắt đen gợn sóng.
...
Lâm Hinh cầm điện thoại đứng trước bờ biển gợn sóng, cô hít sâu, cố gắng ổn định tâm trạng, hàm răng nghiến chặt.
Cuộc gọi này chắc chắn là vì tên khốn nạn Bắc Đồng kia rồi!
Nếu không thì bố cô sẽ chẳng thể nào gọi tới sau khi đã đuổi cô ra khỏi nhà!
Lâm Hinh nắm tay, chậm chạp áp điện thoại bên tai: Alo.
Nghe được âm thanh con gái mình, Lâm Mạnh bùng nộ sự giận dữ, quát tháo không thương tiếc: Cô còn có não không vậy?! Tôi đã phải hạ mình xin lỗi từng người trong họ, đền bù tổn thất cho bên nhà họ Bắc, cô đã bay cao bay xa thế mà vẫn gọi điện uy hiếp Bắc Đồng được, rốt cuộc cô không thể trả ơn tôi và mẹ cô và để cho bọn tôi yên sao?!
Quả nhiên...cô vẫn luôn đúng.
Lâm Hinh đón nhận từng cơn thịnh nộ giáng xuống đầu mình, lãnh cảm đáp lại: Bao giờ bố mới nhận ra mình bị Bắc Đồng dắt mũi?
Cô nói gì?! Lâm Mạnh nói lớn, không thể tin được cô lại có thể nói ra thứ như vậy.
Anh ta còn không xứng làm một người đàn ông! Lúc đầu cố gắng lấy lòng bố, đợi bố tín nhiệm đưa anh ta vào làm cổ đông, tổ chức hôn lễ với con thì bắt đầu lật mặt, tự động bỏ rơi con ở lễ đường, than vãn với mọi người rằng đã bị con lừa gạt tình cảm trong khi con chưa từng làm vậy! Bố biết lúc con đợi ở lễ đường, anh ta còn đang vui đùa bên cạnh người đẹp trong bar không?! Mọi chuyện đổ vỡ hết, bố một mực tin tưởng anh ta, đuổi cổ con ra khỏi nhà, thăng tiến cho anh ta, bao giờ bố mới tỉnh lại vậy?!
Lâm Hinh cứ thế tuôn ra lời trong đáy lòng, không nhận ra nước mắt đã rơi trên mặt mình từ lúc nào không hay.
Lâm Mạnh không hề nghe lọt vào tai chữ nào mà cô nói, cứ nghĩ bây giờ đuổi cô rồi, cô không còn coi ai ra gì nữa, đến cả bố mẹ cũng không. Ông tức muốn thổ huyết, gân cổ mắng lại.
Cô đừng có mà bịa chuyện! Bắc Đồng còn gửi cho tôi bức ảnh cô sung sướng ôm ấp một người đàn ông khác, cô còn muốn nói mình không lừa dối nó ư?! Nó bỏ cô ở lễ đường vì nó không muốn kết hôn với thứ người trăng hoa như cô, tôi đã phải đền cho nhà đấy rất nhiều tiền, cô muốn tôi khuynh gia bại sản nữa à?!
Lâm Hinh bật cười, thật không hiểu ai mới là con của nhà họ Lâm nữa.
Cả bố mẹ, dòng họ quay lưng lại với cô, thật không thể nổ một tràng vỗ tay cho diễn xuất bằng trời của Bắc Đồng. Anh ta mà không được đề cử giải thưởng nào cho bộ mặt giả tạo đó, có lẽ cô sẽ lên tiếng kiện đài truyền hình mất!
Bức ảnh cắt ghép tệ hại đó mà bố cũng tin được, con tự hỏi bằng thạc sĩ của đại học Harvard có phải là dùng tiền để mua không nữa.
Cô!
/17
|