Editor: Vân Nghiên
“Hoàng hậu……… Trẫm cảm thấy…….. Đứa nhỏ kia thật sự không được……..”
“Hoàng thượng! Người lại bị sao thế? Lần này không phải chính người nói có thể suy nghĩ à!”
“Chính vì thế đấy, trẫm suy nghĩ kỹ rồi, trẫm cảm thấy nhất định là không được, cái đó, chỉ cần vừa mới bắt đầu một chút thôi là sẽ có rất nhiều vấn đề xảy ra!”
“Bệ hạ! Đời người chính là như vậy, nô tỳ biết người nhìn ra rất nhiều vấn đề, cũng hiểu được cảm giác của người, nhưng mà…..”
“Không không không! Nàng chắc chắn không hiểu được cảm giác của trẫm, chắc chắn!”
“Vậy người nói đi, cuối cùng là người bị làm sao?”
Bị làm sao? Thật ra hắn cũng muốn tìm ai để hỏi cho rõ.
Tục ngữ có câu, trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng, đây là tục lệ từ đời xưa truyền lại. Hơn nữa còn là nhà đế vương, vì sự nghiệp kéo dài quyền lực, vậy nên chuyện liên hôn chính là một trong những cách thức hữu hiệu để dò xét thực lực lẫn nhau, cùng sinh sống, cùng vinh nhục, nói chung chính là kết hôn sớm thì siêu sinh sớm.
Nhớ năm đó, Dự Lâm vương mới mười tuổi đã bị chỉ hôn, hoàng đế với thân phận thái tử còn gây chú ý hơn nữa, mới có mười lăm tuổi mà đã bị nhét vào vòng luân lý rồi. Thời gian trôi đi trong nháy mắt, hoàng đế ngay cả vợ cũng đã có một đống, thái hậu không còn ai để mai mối đột nhiên nhớ ra cháu gái trưởng Tương Nghi công chúa của mình, bấm ngón tay tính toán sơ sơ thì cũng đã được mười tuổi, vậy nên thái hậu liền hớn ha hớn hở muốn thay con bé tìm một mối nhân duyên tốt.
Đối với “ý tốt” của mẹ chồng, trước đây hoàng hậu luôn lấy mấy câu “Nó còn quá nhỏ” hay “Bàn bạc kỹ lưỡng” qua loa đại khái để từ chối hết, nhưng năm nay mấy chiêu này đột nhiên mất tác dụng, bởi vì thái hậu đã có sẵn một bằng chứng điển hình.
“Các người xem Viên gia tứ nha đầu kia không phải chỉ lớn hơn Trinh Phong một tuổi thôi sao! Kể cả có không làm ngay bây giờ thì cũng phải định ra sẵn rồi chứ! Phải biết nam nhân tốt không dễ kiếm, nếu đã tìm ra được rồi thì lý do gì không kéo dài tương lai?”
Chẳng biết là ví dụ Viên tứ tiểu thư khiến hoàng hậu lay động hay do lời nói của thái hậu có vài phần lý lẽ, cuối cùng hoàng hậu cũng mở miệng chấp nhận. Nàng chỉ cho là thái hậu quá buồn chán, muốn mượn cháu gái để chơi cho đã một trận thôi, sau khi hết hứng trí rồi thì liền cho qua mọi chuyện.
Có chuyện để làm thì thái hậu liền hết sức vui vẻ, đại khái là do Tứ tiểu thư Viên gia cùng Dự Lâm vương im lặng quá lâu rồi, nên lần này bà cực kỳ thừa năng lượng.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả các gia đình quyền quý trong kinh thành đều như nhận được minh kỳ ám chỉ (ám chỉ lộ liễu), cùng nhau náo nức chuẩn bị đưa con trai/ cháu trai ruột/ cháu trai họ hàng xa tít xa tắp/…. có độ tuổi phù hợp vào cung tham tuyển.
Đáng tiếc dù thái hậu kì công chuẩn bị các mặt thế nào thì người duy nhất có đủ khả năng bàn lùi, cũng là người quan trọng nhất có quyền quyết định cuối cùng vẫn là —— cha của công chúa, hoàng đế bệ hạ.
Trước đây căn bản hắn chẳng quan tâm đến chuyện này lắm, bởi vì đám người thái hậu muốn lôi ra gán ghép bừa bãi đều là con cháu của vị biểu thúc, biểu ca nào đó, mà nhà hắn thì đông đúc vô cùng, họ hàng cũng quá là xa, nên việc chỉ bừa ai đấy cho thái hậu vui lòng cũng chẳng phải chuyện khó khăn.
Nhưng mà lần này khác, Trinh Phong là đứa con đầu tiên của hắn đấy! Hắn nhớ hồi còn là một tiểu tử choai choai, lúc con bé vừa sinh ra mình còn đem nó bế đi lung tung, nhìn thấy ai cũng khoe loạn cả lên cơ mà. Bây giờ muốn hắn hai tay dâng tặng bảo bối cho người ta? Xong còn phải khuyến mãi thêm một đống lớn vàng bạc châu báu?
Không được! Bất kể ra sao cũng không cho!
Hoàng đế với thái hậu hoàng hậu cùng nhau phụ trách đại hội tuyển chọn thiếu niên, ấy thế mà hoàng đế lại mang đầy một bụng oán khí như thế thì kết quả sao tốt nổi? Vị giám khảo này căn bản có thành kiến từ trước rồi, cho dù thí sinh xuất sắc bao nhiêu thì kiểu gì hắn cũng nắm chắc một phiếu phủ quyết.
“Không được, quá cao!”
“Không phải có tướng phu thê rất hợp với Trinh Phong sao!”
“À……… Quá gầy!”
“Thiếu niên mà, phải từ từ mới lớn được chứ!”
“Không được! Tên này quá đẹp!”
“Đẹp mà cũng không hợp mắt ngươi?”
Thái hậu nhịn, nhịn lại nhịn, bà thật sự rất muốn đập cho Hoàng đế một cái.
“Trẫm sao có thể gả nữ nhi cho một thằng nhóc còn đẹp hơn cả nữ nhân thế được? Đây là tai họa! Tai họa!”
“Đúng là không phải ruột thịt thì sẽ có khoảng cách mà!! Tính ra ai gia tuổi cũng một bó to rồi, chỉ muốn quan tâm tiểu bối một chút không phải sao! Cái kẻ làm cha như ngươi lại cho ai gia có lòng lang dạ thú!!!!”
Nhịn một hồi lâu, thái hậu cuối cùng cũng tung chiêu bài bách phát bách trúng của mình —— ăn vạ. Ai ngờ lần này hoàng đế lại lạnh mặt thờ ơ, nhìn lão thái thái nước mắt nước mũi đầy mặt, hắn cũng chẳng có tí tâm tư áy náy cắn rứt nào. Hoàng hậu thấy hiện trường đang giương cung bạt kiếm tóe lửa liền vội vàng chạy ra hạ nhiệt
“Thái hậu đừng giận, Hoàng thượng người……… chỉ là tâm tư của bậc làm cha mẹ thôi, năm đó thái hậu người không phải cũng từng trải qua cảm giác ấy rồi sao?”
Hoàng hậu vừa nói như vậy, thái hậu cũng nhớ đến một đoạn chuyện cũ từng xảy ra trước đây, bà cũng từng đau lòng khóc lóc van xin không muốn nữ nhi rời khỏi mình, thậm chí còn mắng trượng phu là kẻ chuyên môn đi chia rẽ cốt nhục của người ta. Vì thế thái hậu cuối cùng cũng chịu lau khô nước mắt, dùng giọng mũi nghẹn đặc hỏi hoàng đế
“Cảm giác của người……. Không phải ai gia không hiểu. Nhưng người nói xem, phải là dạng người thế nào người mới vừa lòng đây?”
“……….”
Vấn đề này đúng thật là làm khó hoàng đế. Tục ngữ nói, mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa lòng. Nhưng mà bố vợ cùng con rể thì trời sinh lại là cừu địch. Hoàng đế càng nhìn đám thiếu niên này thì lại càng thấy không ưa nổi, chẳng có kẻ nào xứng đôi với Trinh Phong nhà hắn hết!!
~~~~~~~
“Trinh Phong, con thích kiểu ca ca như thế nào?”
Bởi vì tất cả các thí sinh đều có một hay nhiều đặc điểm bị hoàng đế chê bai, vậy nên hoàng hậu đã nghĩ ra một kế, đó là phải đột phá phòng tuyến từ bên trong. Nếu chuyện này là do chính miệng nữ nhi mình nói thì hẳn là hoàng đế sẽ xem xét lại.
“Ca ca sao………”
Đại công chúa thậm chí còn nghiêm túc sờ cằm suy nghĩ. Ức hiếp đệ đệ mãi cũng chán, nếu đổi một người khác có phải sẽ vui hơn không?
“Con đương nhiên thích người nào có thể chơi được với con! Phải biết kể chuyện cười này, chơi nhảy dây, cả đá cầu nữa…… Còn phải cùng con đi cưỡi ngựa!”
“……….”
Quên đi quên đi, chỉ là trẻ con thôi, có mấy yêu cầu đấy cũng là dễ hiểu.
“Vậy nếu mẫu hậu cùng với hoàng tổ mẫu tìm được một ca ca như vậy cho con, con có vui không?”
“Đương nhiên là vui!”
“Nhưng mà phụ hoàng con lại không vui tí nào.”
“Tại sao?”
“Phụ hoàng con lo lắng ca ca kia sẽ bắt nạt con, làm cho con khóc.”
Đại công chúa bất mãn gãi đầu, cảm thấy như phụ hoàng coi thường khả năng chính mình, đúng là khiến lòng tự trọng của bé tổn thương quá nha. Vì thế nên vào giữa trưa của một ngày nào đó, sau khi mưu kế của hoàng hậu được thiết lập, đại công chúa đã tự đứng ra hỏi xin hoàng đế.
Hoàng đế hết sức kinh ngạc, hẳn là hắn không rõ chuyện bé gái thời kỳ này sẽ trưởng thành sớm hơn các bé trai, nhưng mà hắn thật sự cảm thấy mới ở độ tuổi này mà con gái mình đã có nhu cầu thế kia thì….. Nó mới chỉ là một nụ hoa nhỏ nhắn mập mạp thôi mà! Vậy mà đã nghĩ tới chuyện tìm phu quân? Giời ơi con bé đã muốn rời khỏi đôi cánh của mình rồi sao?! Hoàng đế vừa uể oải lại vừa thương tâm, nhưng dưới sự kiên trì không ngừng nghỉ của đại công chúa, kết hợp với mấy lời lẽ cổ xúy dài dòng “trời không thể không mưa, con gái không thể không lấy chồng” của thái hậu, hoàng đế đành phải gác cảm nhận của mình sang một bên, đồng ý với đòi hỏi của nữ nhi.
Nhưng hắn vẫn không quên dặn dò hoàng hậu mấy lời
“Nàng nhất định phải tìm người có thể nghe Trinh Phong nói, vì Trinh Phong mà lên núi đao xuống biển lửa, thịt nát xương tan cũng không từ ấy!”
“Bệ hạ muốn nói người giống như lục phò mã sao?”
“Đương nhiên không phải! Thôi Cảnh mà có bản lĩnh lên núi đao xuống biển lửa hả? Hắn cùng lắm chỉ dám lên núi đất xuống suối nhỏ thôi.”
“Vậy hoàng thượng muốn tìm người thế nào?”
Hoàng đế bla blô blê miêu tả một hồi lâu, không ngờ dạng người muốn tìm cho con gái lại là lên được phòng khách xuống được nhà bếp, còn là sự kết hợp của nam tử hán cùng bị vợ quản! Tư tưởng của hoàng đế rất tốt, nhưng rất tiếc là sự thật tàn khốc hơn suy nghĩ rất nhiều. Đứa nhỏ có thể lên được phòng khách rất nhiều, xuống được nhà bếp cũng không ít, nhưng mà loại hình nhân tài hai trong một này thì………. Hơi bị khó tìm. Vì thế sau khi đánh rớt tất cả các thí sinh tham dự, hoàng đế liền hết sức vui vẻ. Nhìn đi nhìn đi, có phải là hắn quá khắt khe đâu, là do không có ai phù hợp đấy chứ!
~~~~~~~~
“Nghe nói Thái hậu cùng nương nương đang vì Tương Nghi công chúa chọn phò mã tương lai sao?”
“Đúng thế, nhưng mà yêu cầu của Hoàng thượng…….”
Vừa nhắc đến chuyện Hoàng đế tìm cách làm khó hiền tế (con rể) tương lai, hoàng hậu lại vô thức giơ tay xoa xoa Huyệt Thái Dương.
“Điều này muội muội cũng từng nghe nói, thật ra, trong số họ hàng của muội cũng có một đứa nhỏ, cũng khá được.”
“Thật?”
Bởi vì Khang phi ít khi nghe mấy chuyện bát quái, cũng chẳng bao giờ có hứng thú làm nguyệt lão, cho bên lần này nàng chủ động đề cử người nhà mình với hoàng hậu, đương nhiên hoàng hậu sẽ cảm thấy có độ tin cậy cao hơn. Ngoài ra gia tộc của Khang phi là gia tộc thư hương nhàn tản của quan văn, quan hệ với người quen đương nhiên hiểu rõ, vậy nên hoàng hậu quyết định gặp đứa nhỏ tên Trình Lan này một lần.
Trình Lan tiểu thiếu gia năm nay mười ba tuổi, văn văn tĩnh tĩnh, mặt mũi thong dong không có nửa điểm xấu hổ, cũng có thể coi là một người khiêm nhường. Hoàng hậu có để ý đến mấy vấn đề mà cậu đã trả lời, vừa nhịp nhàng ăn khớp, lại hay ngẫu nhiên lấy mấy dẫn chứng điển cố điển tích trong thi từ xưa, quả không hổ danh là họ hàng thân thích với Khang phi.
“Bình thường ngươi hay chơi những thứ gì?”
Sau khi tổng điều tra về mặt dân cư xong, hoàng hậu nhớ tới mấy yêu cầu mà nữ nhi đã đề cập, không thể không làm trò để hỏi han một chút. Tuy nói nàng cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, nhưng mà ít nhất cũng nên để giữa hai nhà không có mâu thuẫn quá lớn mới tốt.
“Hồi bẩm nương nương, bình thường hay xem sách, sau đó thì nhảy dây hay đá cầu gì đó…….”
Gì cơ gì cơ! Nàng không nghe nhầm đấy chứ?
“Là……. mấy trò mà con gái hay chơi, nhảy dây hay đá cầu đúng chứ?”
Hoàng hậu vội vàng xác nhận lại, vô cùng vừa lòng nhìn Trình tiểu công tử gật gật đầu.
“Thế còn…… Kể chuyện ma cùng với chuyện cười?”
“A, nương nương không nói thì tiểu nhân cũng quên mất, tiểu nhân cũng có sở thích này.”
“Ngươi thích mấy cái đó sao?”
“Hồi bẩm nương nương, nếu nói là thích, chi bằng nói là chơi nhiều thành thói quen.”
“Vậy còn……… Cưỡi ngựa thì sao?”
Hoàng hậu nuốt nuốt nước miếng, ngưng trọng hỏi vấn đề cuối cùng. Chỉ thấy Trình tiểu công tử cười đến mặt mày sáng lạn, tựa như tỏa ra ánh sáng lung linh chói mắt, hồn nhiên hồi đáp
“Hồi bẩm nương nương, cái này là điểm mạnh nhất của tiểu nhân đấy ạ!”
~~~~~~~
Sau khi nghe Khang phi giải thích, hoàng hậu cũng biết rõ tại sao nhóc con này lại đa tài đến thế. Hóa ra vốn Trình tiểu công tử là con thứ trong nhà, xếp bên trên đều là các tỷ tỷ. phụ thân hàng năm vẫn bôn ba bên ngoài, vậy nên tuổi thơ của cậu bé đều là gắn liền với các cô gái mới lớn, các thói quen sinh hoạt chơi đùa thường ngày tương đối giống các tỷ tỷ, khiến cho hoàng hậu có hơi băn khoăn về chuyện liệu cậu có không bình thường mặt nào không. Mà ý kiến phản hồi của Đại công chúa cũng vô cùng tốt, chỉ mới qua một buổi chiều thôi mà Trình tiểu công tử gần như đã đọc được hết các thú vui thường ngày của cô nàng, xem diễn biến kia, chỉ sợ kể cả không trở thành phu quân, Đại công chúa cũng sẽ không buông tha cho vị “Tri kỷ” hiếm có này.
Tổng kết lại tất cả các hạng mục, trên phương diện “Xuống nhà bếp” Trình tiểu công tử có khả năng cực kỳ hoàn mỹ, còn phương diện “Lên phòng khách”……. ít nhất cũng là bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư (*), mặt tiền không tồi chút nào. Vì thế lượt quyết định cuối cùng, nên làm hay không nên làm, tất cả đều phụ thuộc vào hoàng đế.
(*)nhìn lên trên thì không bằng ai, nhưng nhìn xuống dưới cũng có thừa. Giống câu “Trông lên thì chẳng bằng ai, trông xuống thì chẳng thấy ai bằng mình” của Việt Nam.
Chúng phi nghe nói nhà Khang phi có một họ hàng thân thích được hoàng hậu nhìn trúng, vậy nên hôm Hoàng đế mở cuộc thẩm tra, tất cả đều tề tựu đầy đủ tại Mặc Ấm đường, mỗi người một cái quạt phẩy phẩy phẩy phẩy, chĩa ánh mắt xoi mói hết sức vào tiểu nam hài đang đứng ở giữa.
Ngồi chính giữa một loạt những vị cầm quạt là hoàng đế, trái ngược hẳn với bầy oanh oanh yến yến của mình, mặt của hoàng đế bệ hạ đen sì sì, bên ngoài còn cố tỏ vẻ nghiêm túc, cảm giác như hắn sẵn sàng đem câu “Lôi ra ngoài chém cho trẫm” ra hét mọi lúc mọi nơi, giải quyết nhanh gọn Trình tiểu công tử ngay tại trận.
Thứ bất mãn oán khí mãnh liệt như thế tất cả mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được, vậy nên chúng phi cũng chỉ dám thầm đánh giá Trình tiểu công tử trong lòng thôi, không ai dám mở miệng đưa đầu cho hoàng đế chém đầu tiên. Trình tiểu công tử cũng không phải đồ ngốc, tuy đối mặt với đủ loại ánh mắt soi mói của chúng phi nhưng cậu vẫn bình thản ung dung lạ kỳ, duy chỉ có lúc nhìn hoàng đế là để lộ ra vài điểm mất tự nhiên mà thôi.
Không khí im lặng đến quỷ dị cuối cùng cũng phải bị phá tan, dù sao hoàng đế cũng nhận ra rằng, hắn gọi Xú tiểu tử này tới không phải để bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ lẫn nhau, cẩn thận ai không biết còn tưởng bọn hắn đang ỷ đông hiếp yếu, khi dễ trẻ nhỏ ấy chứ! Cho nên hoàng đế vờ vịt khụ khụ hai tiếng, bắt đầu hỏi cung.
Ban đầu hắn cũng chỉ hỏi mấy câu chung chung kiểu tên gì, bao tuổi, quê quán vân vân mây mây thôi, sau đó mới tiến đến vấn đề chính, tức là “Ngươi hiểu bao nhiêu về mấy trò chơi của nữ nhi”, “Ngươi thấy mình có khí khái nam nhi hay không” linh tinh vớ vẩn, nhiệt độ tại hiện trường lập tức giảm một cách đột ngột.
Hoàng đế đương nhiên không khách khí như hoàng hậu, trên thực tế là hắn còn ước Trình tiểu công tử bị hắn hỏi đến mức quá xấu hổ, tự thân biến mất khỏi đây là tốt nhất. Tiếc là không rõ nguyên do do thần kinh quá thô hay làm người quá thành thật, dù gặp phải mấy vấn đề mang tính chất đâm thọc đủ kiểu bị hoàng đế hỏi đi hỏi lại thì Trình tiểu công tử vẫn kính cẩn lắng nghe, vẫn đối đáp một cách trôi chảy, khiến cho gian kế của hoàng đế không cách nào thực hiện được.
Hoàng hậu nhìn hoàng đế khi dễ trẻ con một cách trắng trợn như thế thì không thể ngồi yên nổi. Chúng phi vốn cũng có hảo cảm với Trình tiểu công tử, lại nghe thấy hoàng hậu đi đầu bênh vực rồi thì cũng không thèm cố kỵ gì nữa, từng người từng người bắt đầu mở máy phát ngôn.
“Ôi trời trời, đứa nhỏ này ngoan thật đó, càng nhìn lại càng thấy trầm ổn quá đi mất!”
“Đúng vậy, đầu năm nay nam nhân nguyện ý hiểu lòng phụ nữ không phải dễ tìm đâu!”
“Nghe nói ngươi còn có thể nấu ăn nữa? Rất giỏi đó!”
“Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, Các lãnh phong tao sổ bách niên.”(*)
Khang phi cũng cùng hùa vào khen ngợi họ hàng của mình.
(*)Hai câu thơ trích trong “Luận thi”- Triệu Dực
Nguyên văn:
Lí Đỗ thi thiên vạn nhân truyền
Chí kim dĩ giác bất tân tiên .
Giang sơn đại hữu tài nhân xuất
Các lãnh phong tao sổ bách niên.
“Toàn bộ câm miệng cho trẫm!”
Hoàng đế không chịu nổi nữa.
Làm ơn đi! Trước mặt người ngoài mà mấy người này cũng không thèm chừa ra chút mặt mũi nào cho hắn hết sao? Hắn không phải đang cố gắng biểu hiện vẻ mặt không hờn không giận với tiểu tử này đây à? Thế mà các người còn đi khích lệ nó nữa! Vì thế nên hoàng đế dứt khoát đem đám phi tần đuổi hết ra ngoài, nói là muốn tiến hành “cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông”, sau đó đóng chặt cửa điện giữ Trình tiểu công tử lại.
Trong suy nghĩ của hoàng đế, đây chính là tên kẻ trộm muốn trộm đi nữ nhi bảo bối của hắn! À không, không phải trộm, là cướp mới đúng!!
Cho nên sau khi tất cả mọi người đều đã rời khỏi điện, hắn ngay cả nói cũng không thèm nói, chỉ nheo mắt nhìn chằm chằm Trình tiểu công tử, tiện thể rèn luyện kỹ xảo “Dùng mắt giết người”.
Ấn tượng đầu tiên mà Trình tiểu công tử gây cho người ta tuy có chút văn nhược yếu đuối, nhưng khi đối mặt với hoàng đế lại không một điểm kinh hoàng sợ sệt, trong mắt của hoàng đế liền tự động định nghĩa thành kẻ này có ý khiêu chiến hắn. Khi mà hoàng đế đang tiếp tục “Thị uy bằng mắt” một cách cật lực thì cuối cùng hắn cũng phát hiện ra có điểm gì đó bất thường, Trình tiểu công tử này không chỉ không hoảng sợ nhìn hắn, thậm chí còn có chút thẹn thùng, ơ, còn đỏ mặt nữa.
Ôi tôi có chỗ nào khiến cho con trai phải đỏ mặt thế??
“Bệ…….. bệ hạ………”
Cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông, thế mà lại do người đàn ông nhỏ mở miệng trước.
“Chuyện gì?!”
Hoàng đế hung dữ nói.
“Bình thường bệ hạ đều là như vậy sao?”
“Cái gì như vậy cơ?”
“Chính là…….. Bộ dáng uy nghiêm khí khái như vậy…….”
Đây là đang khen hắn sao? Hứ! Tiểu quỷ nhà ngươi, đừng có tưởng rằng nói vài câu dễ nghe với trẫm là trẫm sẽ mắc mưu nhé!! Vậy nên hoàng đế tương kế tựu kế, giả vờ làm dáng uy nghiêm khí khái trả lời
“Đúng vậy! Bình thường trẫm chính là bộ dạng nghiêm khắc thế này, đứa trẻ giống như ngươi, chắc là không hợp ý trẫm đâu.”
“Hợp hay không hợp, tiểu nhân cũng không biết. Nhưng mà tiểu nhân chưa từng gặp nam tử nào có khí chất như……..Bệ hạ……..”
Trình tiểu công tử càng nói càng nhỏ giọng, còn hoàng đế đối với mấy từ ngữ khen ngợi này luôn luôn rất nhạy cảm. A! Có khí chất nam nhân sao? Đúng là biết nhìn người đó! Hoàng đế bỗng nhiên cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt, cũng đột nhiên cảm thấy Trình tiểu công tử này nhìn rất chi là thuận mắt.
“Ờ, đứa nhỏ này……. Ít nhất ngươi có ánh mắt nhìn người khiến trẫm tán thưởng.”
Thấy hoàng đế lần đầu tiên dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn mình, Trình tiểu công tử càng đỏ mặt dữ hơn, nhất thời mở miệng phun ra một câu mờ ám hết sức.
“Tạ ơn…… Tạ ơn bệ hạ khen ngợi, tiểu nhân cũng rất…… Thích bệ hạ…….”
Phát ngôn lúc ấy của Trình tiểu công tử cũng không khiến hoàng đế bệ hạ chú ý lắm —— cho tới một ngày đại công chúa chạy tới tìm hắn hỏi
“Phụ hoàng, nếu con lập gia đình thì còn có thể ở trong cung không?”
Hoàng đế vừa nghe đến chuyện này liền hết sức phiền muộn. Đương nhiên là không thể ở trong cung, vậy nên người làm cha như hắn mới không muốn nhìn vào sự thật “nữ nhi đến tuổi phải lấy chồng” này chứ!
“Sao con lại nhắc đến chuyện này?”
Hoàng đế ngữ điệu ỉu xìu hỏi.
“Bởi vì Trình Lan hỏi con nếu con gả cho cậu ta, vậy thì bọn con sẽ ở trong cung hay là chuyển đến nhà cậu ấy?”
Cái thằng nhóc khốn kiếp kia!! Hoàng đế hoàn toàn bốc hỏa, hắn vừa mới quyết định khách khí với nó một chút, thế mà thằng nhóc này đã suy nghĩ xem nên đưa con gái mình đi đâu rồi, hoàng đế hắn còn chưa đáp ứng cuộc hôn nhân này đâu đấy!!
“Ở nhà nó? Không có cửa đâu! Đương nhiên là con phải ở trong cung!”
Câu này ngụ ý chính là hắn tuyệt đối sẽ không đem nữ nhi gả cho thằng nhóc họ Trình kia. Chỉ là không biết đại công chúa có hiểu được phần ngụ ý này hay không, không những không tỏ ra mất hứng mà cư nhiên còn hoan hô ầm ĩ một trận.
“Tốt quá rồi!! Con đi nói cho Trình Lan!”
“Aizzz, con vui sướng cái gì chứ?”
Hoàng đế nghĩ đến nữ nhi là người theo địch phản quốc như vậy thì ít nhiều cũng có điểm khổ sở.
“Bởi vì Trình Lan muốn ở trong cung mà!”
“Gì, gì cơ?”
Hoàng đế như lọt vào trong sương mù, nghĩ thầm chẳng lẽ thằng nhóc này gan to đến thế, tuổi còn nhỏ đã có niềm tin nhổ được răng cọp?
“Trình Lan nói cậu ấy thích con, nhưng lại càng thích phụ hoàng hơn, cho nên rất mong chúng ta có thể ở cùng một chỗ!”
Đại công chúa chớp chớp ánh mắt trong suốt, gần như đắm chìm vào trong hoạt cảnh một nhà hòa thuận vui vẻ, vừa có phụ thân, vừa có nam hài cô bé thích, hạnh phúc vô cùng.
~~~~~~~~
“Ngươi nói muốn cùng Trinh Phong sống trong cung là có ý gì?”
“Chính là…….. Chính là nghĩa trên mặt chữ……..”
“Trên mặt chữ có ý gì?”
“Chính là……. tiểu nhân hy vọng có thể được sống cùng một chỗ với bệ hạ và điện hạ……”
“Gì?”
Hoàng đế giật mình nhìn chằm chằm Trình tiểu công tử. Không tính chuyện ở cùng với nữ nhi của hắn, thằng nhóc này còn muốn ở cùng với hắn làm cái gì? Vấn đề nan giải này của đại công chúa lần đầu khiến hắn cảm thấy có chút dự cảm mơ hồ, lúc này mới cấp tốc triệu Trình tiểu công tử đến đây, ba mặt một lời cho rõ ràng.
“Bởi vì…….. Bởi vì……. Tiểu nhân rất thích bệ hạ…….”
Hả? Thế là sao? Nếu người nói ra câu ấy là một tiểu cô nương thì hắn còn có thể tự sướng về mị lực của mình được chứ, vấn đề đây lại là từ miệng của một thằng nhóc, hắn thật sự cảm thấy không biết nên nói gì cho phải.
Tiểu Trình công tử cẩn thận ngẩng đầu nhìn hoàng đế, thấy đối phương chẳng có phản ứng gì, cậu nhăn nhó một hồi lâu, cũng chẳng biết đang nghĩ cái gì trong đầu, cuối cùng hạ quyết tâm, hít mạnh một hơi hô to
“Bởi vì tiểu nhân thích bệ hạ! Muốn được ở cùng một chỗ với bệ hạ!”
Nói gì thế, thích không với không thích cái gì……… A? Gì? Gì gì gì gì?! Hoàng đế nghẹn họng nhìn Trình tiểu công tử, lúc này mới kịp phản ứng ra là “thích” thằng nhóc này nói không phải là “thích” kia.
Này này này, nghiêm trọng rồi đây! Con rể thích bố vợ —— lý do này cũng có thể dùng để bác bỏ hôn nhân của Đại công chúa cùng với Trình tiểu công tử hả? Cái này đương nhiên là được! Không chỉ được, mà còn đầy đủ kín kẽ tới mức không chê trách vào đâu được nữa ấy! Mà hoàng đế lại không có chút cảm giác không vui sướng nào hết cả, hắn cảm thấy bây giờ mình không cần sử dụng mấy biện pháp thần kinh kia để ngăn cản hôn nhân của con gái nữa rồi.
~~~~~~~
“Hoàng thượng, người nói đùa đúng không?”
Quả nhiên, vào một lúc nào đó sau của sau của sau khoảng thời gian hoàng đế bàng hoàng do dự, căn cứ vào mức độ khó khăn của sự việc, hắn bèn đem chuyện này đi thú nhận thẳng thắn với hoàng hậu, không ngoài dự liệu bị nàng quăng cho một câu như vậy. Thật ra đối với hiểu biết của hoàng hậu về hoàng đế, trượng phu của nàng thật sự không có trình độ hài hước đến bậc này, ngoại trừ lần đó ra, hoàng hậu nhất thời im lặng lúc lâu mà vẫn chưa tỉnh táo lại nổi.
“Trẫm cũng mong đây là chuyện đùa lắm……..”
“Người nói là đứa nhỏ kia chưa từng gặp qua nam nhân nào mạnh hơn người, thế nên nó mới ngưỡng mộ người đúng không? Còn Trinh Phong, là do con bé giống hệt người, cho nên thằng nhóc mới……..”
“Nó nói thế thật đấy.”
Nhưng vấn đề là trừ lão cha của thằng nhóc đấy thì “tất cả nam nhân” thằng nhóc gặp qua cùng lắm chỉ là mấy kẻ hàng xóm. Mà mạnh hơn mấy kẻ đó…….. nghe tự hào lắm hay sao hả?!
“Thật sự không phải do hoàng thượng người đã làm gì đấy chứ? Nô tỳ biết lời này có chút đường đột, nhưng mà hoàng thượng, người cẩn thận nghĩ lại xem, người có vô tình làm gì đó……”
“Không có không có! Trẫm cái gì cũng không có làm mà!!”
Đối mặt với biểu tình hoài nghi của hoàng hậu, hoàng đế liền thấy nhục nhã hết sức. Không phải mọi người đều thấy rõ thái độ của hắn đối với thằng nhóc này luôn là lạnh lùng nghiêm nghị sao! Nếu cái thể loại này mà cũng có người thích được thì tại sao không ai nghĩ đến việc kẻ kia mắc bệnh cuồng ngược đi, mà lại cứ nghĩ trẫm chuyên đi dụ dỗ trẻ nam thế hả?!
“Việc đã đến nước này, Hoàng thượng người nói phải làm sao đây?”
“Cái đó…….. Cái đó, không phải trẫm đến thương lượng với nàng sao!”
Hoàng hậu thở dài, gõ nhẹ tay lên bàn
“Theo như nô tỳ thấy, cũng chỉ còn cách hoàng thượng người ra mặt giải thích với Trinh Phong thôi, ăn ngay nói thật với con bé rằng người Trình Lan thích là người, cho nên không thể ở cùng với nó được.”
“Hoàng… Hoàng hậu, nàng không bắt trẫm phải làm như thế thật chứ?”
Hoàng hậu đương nhiên không ngốc như vậy, phải đề ra phương án phá hoại cực điểm như vậy thì hoàng đế mới chịu tiếp nhận phương án đằng sau của nàng.
“Thật ra ngoài cách đó nô tỳ vẫn còn một biện pháp khác, chỉ là hơi thiệt thòi cho Hoàng thượng……..”
“Không đâu! Trẫm không thiệt thòi tí nào đâu!”
Hoàng đế quả nhiên mắc mưu, hắn cảm thấy chỉ cần bản thân không phải đứng trước mặt nữ nhi trần thuật cái sự thật tàn khốc đến mất mặt như thế thì bảo hắn làm gì cũng được, vậy nên liền đồng ý với hoàng hậu vô điều kiện, mặc kệ cho nàng nói ra biện pháp gì.
~~~~~~~
“Trình Lan, lại đây lại đây, ăn cái này đi.”
Hoàng hậu ôn nhu cầm một miếng bánh hoa đào đưa cho Trình tiểu công tử, mà Trình tiểu công tử nhận miếng đồ ăn thứ n do hoàng hậu đưa cho, nhạt nhẽo ăn.
Cậu tuổi tuy còn nhỏ, nhưng cũng biết điều mà mình nói mấy hôm trước là đại nghịch bất đạo cỡ nào, cho nên nhìn hoàng đế tỏ ra không có chuyện gì, tay chân cậu hết sức luống cuống, còn nhìn vẻ mặt ôn nhu của hoàng hậu, trong lòng cậu lại dấy lên cảm giác áy náy hết sức.
Hoàng hậu đương nhiên là nhìn thấy hết biểu tình của đứa trẻ này, chính là nàng chỉ bất động thanh sắc ngồi yên bên cạnh hoàng đế nói tiếp
“Ngươi cũng đừng khẩn trương, lần này Hoàng thượng cùng bản cung gọi ngươi đến là để thương lượng lại chút chuyện của ngươi cùng Tương Nghi công chúa, nếu ngươi có ý kiến gì thì cũng có thể nói ra.”
“Trẫm vẫn là câu nói đó thôi, không đồng ý!”
Hoàng đế ngồi yên sắm vai “Uy mãnh cường ngạnh” của hắn, vì tương lai không bị đối xử ác liệt hơn, đành phải cố gắng đóng cho giống.
“Nhưng mà bệ hạ, đứa nhỏ này cùng với Trin Phong thật sự rất hòa hợp, chúng ta làm cha mẹ sao có thể ngăn cảm chứ.”
“Ai quan tâm nó thế nào, trẫm nói không được là không được!”
“Hoàng thượng, sao người có thể không nói lý lẽ như vậy!!”
“Trẫm đương nhiên có thể không lý lẽ như thế!!”
Hoàng đế cùng Hoàng hậu ngươi một câu ta một câu đối chọi gay gắt, buổi đàm phán vốn tương đối hòa hợp giờ trở thành mây đen mù trời, mà Trình tiểu công tử đã sớm bị ném qua một bên không người quan tâm. Hơn nữa cậu còn phát hiện ra một điều, Hoàng hậu nương nương thường ngày luôn ôn nhu hiền đức giờ ngày càng có xu hướng trở nên…….. hung hãn.
“Đây là hạnh phúc của Trinh Phong, người sao có thể chỉ dựa vào yêu ghét của bản thân thế được!”
“Trinh Phong là nữ nhi của trẫm, trẫm đương nhiên có thể làm theo ý mình!”
“Hoàng thượng!”
Hoàng hậu bất mãn đập mạnh một chưởng lên bàn. Còn người ngồi ở phía trên, hoàng đế, tựa hồ bị khí thế của hoàng hậu dọa, nhất thời cũng mất đi khí thế.
“Nàng, nàng muốn làm gì?”
Ngữ điệu của hoàng đế yếu đi trong nháy mắt.
Hoàng hậu lập tức cười lạnh hai tiếng, một tay chống thắt lưng một tay vuốt má hoàng đế.
“Chuyện đối ngoại nô tỳ không có khả năng quản, nhưng mà trong nhà này, xin người nhớ cho, đây là địa bàn của thiếp!!”
Cho dù là có khoảng cách nhất định, cũng không nhìn thấy ánh mắt của hai người lớn đang chơi diễn trò kia, nhưng Trình tiểu công tử vẫn tinh tường nhận ra ngữ khí lạnh lẽo của hoàng hậu. Mà khẩu khí này, động tác này, thậm chí cả nội dung câu nói đều là những điều cậu hết sức quen thuộc —— đây chính là mẫu thân cùng các vị tỷ tỷ vô cùng “hiểu chuyện” của cậu. Nghĩ đến đây, cậu không khỏi chăm chú quan sát hoàng đế, đó chính là vẻ mặt giận dữ đến mặt không đổi sắc a, so với vị phụ thân mới chỉ chống cự vài câu đã vội cười làm hòa với mẫu thân của cậu thì hẳn đã là rất cường đại rồi.
Còn hoàng đế của chúng ta đương nhiên không làm Trình tiểu công tử thất vọng, không làm cái kiểu mới chịu uất ức vài câu đã vội vàng mở miệng lấy lòng thê tử. Hắn đây xoạt một tiếng đứng dậy, ai nhìn vào cũng nghĩ hắn sẽ quyết phân cao thấp với hoàng hậu, cho nàng thấy khí chất nam tử của mình, nhưng rồi đột nhiên hắn quỳ sập xuống, mấy giai đoạn nhu hòa nịnh nọt van xin không thiếu lấy một bước mở miệng.
“Hoàng hậu! Trẫm sai rồi, từ nay về sau trẫm sẽ không bao giờ…. dám khoa chân múa tay can thiệp vào chuyện nhà nữa, nàng đại nhân đại lượng tha cho trẫm lần này đi!!!”
“Vậy người nói đi, có chịu phạt hay không?”
“Chịu chịu chịu, buổi tối trẫm nhất định sẽ tới Hoàn Khôn cung, thành thành thật thật chịu tội với hoàng hậu!”
Hoàng đế vừa nói còn vừa kéo váy hoàng hậu, một chút vê mặt không cam lòng cũng không có, trái lại còn như con cún vẫy đuôi với chủ, vẻ mặt vui mừng như chiếm được rất nhiều tiện nghi.
~~~~~~~
“Aizzzz ……… Cái này cuối cùng cũng xong rồi.”
Ngay sau khi Trình tiểu công tử tím mặt chạy ra ngoài, còn bỏ lại câu “Bệ hạ thật sự khiến tiểu nhân quá thất vọng.”, hoàng đế rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm đứng lên, phủi phủi quần áo bám bụi một chút, trong lòng còn cực độ bất mãn làu làu.
“Đúng là, trẫm làm cho thằng nhóc kia thất vọng cái gì chứ!”
Rõ ràng là do nó tự ảo tưởng hắn rất vĩ đãi đó chứ, không phải chỉ là cúi đầu với thê tử thôi sao!
“Cũng không hẳn là vậy, nhưng mà đứa nhỏ này đúng là khiến người ta khó hiểu. Có thể nói lúc trước hoàng thượng kiên quyết phản đối chuyện này là hết sức sáng suốt!!
Hoàng hậu khiêm nhường phụ họa. Nhưng mà thực sự nàng cũng không hiểu hoàn toàn chuyện này, đầu tiên nàng chỉ cảm thấy đứa nhỏ này được nuôi dưỡng trong một môi trường thiếu nam tính như thế, nhất định sẽ sinh ra dấu hiệu của một hội chứng mà thời hiện đại gọi là “Luyến phụ tình kết”(*), hơn nữa dưới sự diễn xuất phối hợp của hoàng đế, cuối cùng đã thành công sửa đúng lại suy nghĩ lệch lạc của thằng bé.
(*)Tức là hội chứng yêu những người bằng tuổi cha mình.
Chính là sau khi thấy hình tượng “Nam tử khí khái” của hoàng đế đổ sập ầm ầm, thậm chí còn không có biểu hiện gì là nhục nhã, xấu hổ, hoàng hậu không khỏi âm thầm thở dài. Có khi nào mình đối đã với trượng phu đã sai phương pháp rồi không? Bằng không sao hắn lại có thể diễn hình tượng khuất phục cam chịu, không tôn nghiêm mất thể diện tự nhiên thuần thục như vậy chứ?
Aizzz……. dù là vì phòng ngừa cho con trai không biến thành người như Trình Lan hay là cái gì khác, hoàng hậu cũng vẫn cảm thấy mình nên tăng cường “Phu cương” lên một chút thôi. Đăng bởi: admin
“Hoàng hậu……… Trẫm cảm thấy…….. Đứa nhỏ kia thật sự không được……..”
“Hoàng thượng! Người lại bị sao thế? Lần này không phải chính người nói có thể suy nghĩ à!”
“Chính vì thế đấy, trẫm suy nghĩ kỹ rồi, trẫm cảm thấy nhất định là không được, cái đó, chỉ cần vừa mới bắt đầu một chút thôi là sẽ có rất nhiều vấn đề xảy ra!”
“Bệ hạ! Đời người chính là như vậy, nô tỳ biết người nhìn ra rất nhiều vấn đề, cũng hiểu được cảm giác của người, nhưng mà…..”
“Không không không! Nàng chắc chắn không hiểu được cảm giác của trẫm, chắc chắn!”
“Vậy người nói đi, cuối cùng là người bị làm sao?”
Bị làm sao? Thật ra hắn cũng muốn tìm ai để hỏi cho rõ.
Tục ngữ có câu, trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng, đây là tục lệ từ đời xưa truyền lại. Hơn nữa còn là nhà đế vương, vì sự nghiệp kéo dài quyền lực, vậy nên chuyện liên hôn chính là một trong những cách thức hữu hiệu để dò xét thực lực lẫn nhau, cùng sinh sống, cùng vinh nhục, nói chung chính là kết hôn sớm thì siêu sinh sớm.
Nhớ năm đó, Dự Lâm vương mới mười tuổi đã bị chỉ hôn, hoàng đế với thân phận thái tử còn gây chú ý hơn nữa, mới có mười lăm tuổi mà đã bị nhét vào vòng luân lý rồi. Thời gian trôi đi trong nháy mắt, hoàng đế ngay cả vợ cũng đã có một đống, thái hậu không còn ai để mai mối đột nhiên nhớ ra cháu gái trưởng Tương Nghi công chúa của mình, bấm ngón tay tính toán sơ sơ thì cũng đã được mười tuổi, vậy nên thái hậu liền hớn ha hớn hở muốn thay con bé tìm một mối nhân duyên tốt.
Đối với “ý tốt” của mẹ chồng, trước đây hoàng hậu luôn lấy mấy câu “Nó còn quá nhỏ” hay “Bàn bạc kỹ lưỡng” qua loa đại khái để từ chối hết, nhưng năm nay mấy chiêu này đột nhiên mất tác dụng, bởi vì thái hậu đã có sẵn một bằng chứng điển hình.
“Các người xem Viên gia tứ nha đầu kia không phải chỉ lớn hơn Trinh Phong một tuổi thôi sao! Kể cả có không làm ngay bây giờ thì cũng phải định ra sẵn rồi chứ! Phải biết nam nhân tốt không dễ kiếm, nếu đã tìm ra được rồi thì lý do gì không kéo dài tương lai?”
Chẳng biết là ví dụ Viên tứ tiểu thư khiến hoàng hậu lay động hay do lời nói của thái hậu có vài phần lý lẽ, cuối cùng hoàng hậu cũng mở miệng chấp nhận. Nàng chỉ cho là thái hậu quá buồn chán, muốn mượn cháu gái để chơi cho đã một trận thôi, sau khi hết hứng trí rồi thì liền cho qua mọi chuyện.
Có chuyện để làm thì thái hậu liền hết sức vui vẻ, đại khái là do Tứ tiểu thư Viên gia cùng Dự Lâm vương im lặng quá lâu rồi, nên lần này bà cực kỳ thừa năng lượng.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả các gia đình quyền quý trong kinh thành đều như nhận được minh kỳ ám chỉ (ám chỉ lộ liễu), cùng nhau náo nức chuẩn bị đưa con trai/ cháu trai ruột/ cháu trai họ hàng xa tít xa tắp/…. có độ tuổi phù hợp vào cung tham tuyển.
Đáng tiếc dù thái hậu kì công chuẩn bị các mặt thế nào thì người duy nhất có đủ khả năng bàn lùi, cũng là người quan trọng nhất có quyền quyết định cuối cùng vẫn là —— cha của công chúa, hoàng đế bệ hạ.
Trước đây căn bản hắn chẳng quan tâm đến chuyện này lắm, bởi vì đám người thái hậu muốn lôi ra gán ghép bừa bãi đều là con cháu của vị biểu thúc, biểu ca nào đó, mà nhà hắn thì đông đúc vô cùng, họ hàng cũng quá là xa, nên việc chỉ bừa ai đấy cho thái hậu vui lòng cũng chẳng phải chuyện khó khăn.
Nhưng mà lần này khác, Trinh Phong là đứa con đầu tiên của hắn đấy! Hắn nhớ hồi còn là một tiểu tử choai choai, lúc con bé vừa sinh ra mình còn đem nó bế đi lung tung, nhìn thấy ai cũng khoe loạn cả lên cơ mà. Bây giờ muốn hắn hai tay dâng tặng bảo bối cho người ta? Xong còn phải khuyến mãi thêm một đống lớn vàng bạc châu báu?
Không được! Bất kể ra sao cũng không cho!
Hoàng đế với thái hậu hoàng hậu cùng nhau phụ trách đại hội tuyển chọn thiếu niên, ấy thế mà hoàng đế lại mang đầy một bụng oán khí như thế thì kết quả sao tốt nổi? Vị giám khảo này căn bản có thành kiến từ trước rồi, cho dù thí sinh xuất sắc bao nhiêu thì kiểu gì hắn cũng nắm chắc một phiếu phủ quyết.
“Không được, quá cao!”
“Không phải có tướng phu thê rất hợp với Trinh Phong sao!”
“À……… Quá gầy!”
“Thiếu niên mà, phải từ từ mới lớn được chứ!”
“Không được! Tên này quá đẹp!”
“Đẹp mà cũng không hợp mắt ngươi?”
Thái hậu nhịn, nhịn lại nhịn, bà thật sự rất muốn đập cho Hoàng đế một cái.
“Trẫm sao có thể gả nữ nhi cho một thằng nhóc còn đẹp hơn cả nữ nhân thế được? Đây là tai họa! Tai họa!”
“Đúng là không phải ruột thịt thì sẽ có khoảng cách mà!! Tính ra ai gia tuổi cũng một bó to rồi, chỉ muốn quan tâm tiểu bối một chút không phải sao! Cái kẻ làm cha như ngươi lại cho ai gia có lòng lang dạ thú!!!!”
Nhịn một hồi lâu, thái hậu cuối cùng cũng tung chiêu bài bách phát bách trúng của mình —— ăn vạ. Ai ngờ lần này hoàng đế lại lạnh mặt thờ ơ, nhìn lão thái thái nước mắt nước mũi đầy mặt, hắn cũng chẳng có tí tâm tư áy náy cắn rứt nào. Hoàng hậu thấy hiện trường đang giương cung bạt kiếm tóe lửa liền vội vàng chạy ra hạ nhiệt
“Thái hậu đừng giận, Hoàng thượng người……… chỉ là tâm tư của bậc làm cha mẹ thôi, năm đó thái hậu người không phải cũng từng trải qua cảm giác ấy rồi sao?”
Hoàng hậu vừa nói như vậy, thái hậu cũng nhớ đến một đoạn chuyện cũ từng xảy ra trước đây, bà cũng từng đau lòng khóc lóc van xin không muốn nữ nhi rời khỏi mình, thậm chí còn mắng trượng phu là kẻ chuyên môn đi chia rẽ cốt nhục của người ta. Vì thế thái hậu cuối cùng cũng chịu lau khô nước mắt, dùng giọng mũi nghẹn đặc hỏi hoàng đế
“Cảm giác của người……. Không phải ai gia không hiểu. Nhưng người nói xem, phải là dạng người thế nào người mới vừa lòng đây?”
“……….”
Vấn đề này đúng thật là làm khó hoàng đế. Tục ngữ nói, mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa lòng. Nhưng mà bố vợ cùng con rể thì trời sinh lại là cừu địch. Hoàng đế càng nhìn đám thiếu niên này thì lại càng thấy không ưa nổi, chẳng có kẻ nào xứng đôi với Trinh Phong nhà hắn hết!!
~~~~~~~
“Trinh Phong, con thích kiểu ca ca như thế nào?”
Bởi vì tất cả các thí sinh đều có một hay nhiều đặc điểm bị hoàng đế chê bai, vậy nên hoàng hậu đã nghĩ ra một kế, đó là phải đột phá phòng tuyến từ bên trong. Nếu chuyện này là do chính miệng nữ nhi mình nói thì hẳn là hoàng đế sẽ xem xét lại.
“Ca ca sao………”
Đại công chúa thậm chí còn nghiêm túc sờ cằm suy nghĩ. Ức hiếp đệ đệ mãi cũng chán, nếu đổi một người khác có phải sẽ vui hơn không?
“Con đương nhiên thích người nào có thể chơi được với con! Phải biết kể chuyện cười này, chơi nhảy dây, cả đá cầu nữa…… Còn phải cùng con đi cưỡi ngựa!”
“……….”
Quên đi quên đi, chỉ là trẻ con thôi, có mấy yêu cầu đấy cũng là dễ hiểu.
“Vậy nếu mẫu hậu cùng với hoàng tổ mẫu tìm được một ca ca như vậy cho con, con có vui không?”
“Đương nhiên là vui!”
“Nhưng mà phụ hoàng con lại không vui tí nào.”
“Tại sao?”
“Phụ hoàng con lo lắng ca ca kia sẽ bắt nạt con, làm cho con khóc.”
Đại công chúa bất mãn gãi đầu, cảm thấy như phụ hoàng coi thường khả năng chính mình, đúng là khiến lòng tự trọng của bé tổn thương quá nha. Vì thế nên vào giữa trưa của một ngày nào đó, sau khi mưu kế của hoàng hậu được thiết lập, đại công chúa đã tự đứng ra hỏi xin hoàng đế.
Hoàng đế hết sức kinh ngạc, hẳn là hắn không rõ chuyện bé gái thời kỳ này sẽ trưởng thành sớm hơn các bé trai, nhưng mà hắn thật sự cảm thấy mới ở độ tuổi này mà con gái mình đã có nhu cầu thế kia thì….. Nó mới chỉ là một nụ hoa nhỏ nhắn mập mạp thôi mà! Vậy mà đã nghĩ tới chuyện tìm phu quân? Giời ơi con bé đã muốn rời khỏi đôi cánh của mình rồi sao?! Hoàng đế vừa uể oải lại vừa thương tâm, nhưng dưới sự kiên trì không ngừng nghỉ của đại công chúa, kết hợp với mấy lời lẽ cổ xúy dài dòng “trời không thể không mưa, con gái không thể không lấy chồng” của thái hậu, hoàng đế đành phải gác cảm nhận của mình sang một bên, đồng ý với đòi hỏi của nữ nhi.
Nhưng hắn vẫn không quên dặn dò hoàng hậu mấy lời
“Nàng nhất định phải tìm người có thể nghe Trinh Phong nói, vì Trinh Phong mà lên núi đao xuống biển lửa, thịt nát xương tan cũng không từ ấy!”
“Bệ hạ muốn nói người giống như lục phò mã sao?”
“Đương nhiên không phải! Thôi Cảnh mà có bản lĩnh lên núi đao xuống biển lửa hả? Hắn cùng lắm chỉ dám lên núi đất xuống suối nhỏ thôi.”
“Vậy hoàng thượng muốn tìm người thế nào?”
Hoàng đế bla blô blê miêu tả một hồi lâu, không ngờ dạng người muốn tìm cho con gái lại là lên được phòng khách xuống được nhà bếp, còn là sự kết hợp của nam tử hán cùng bị vợ quản! Tư tưởng của hoàng đế rất tốt, nhưng rất tiếc là sự thật tàn khốc hơn suy nghĩ rất nhiều. Đứa nhỏ có thể lên được phòng khách rất nhiều, xuống được nhà bếp cũng không ít, nhưng mà loại hình nhân tài hai trong một này thì………. Hơi bị khó tìm. Vì thế sau khi đánh rớt tất cả các thí sinh tham dự, hoàng đế liền hết sức vui vẻ. Nhìn đi nhìn đi, có phải là hắn quá khắt khe đâu, là do không có ai phù hợp đấy chứ!
~~~~~~~~
“Nghe nói Thái hậu cùng nương nương đang vì Tương Nghi công chúa chọn phò mã tương lai sao?”
“Đúng thế, nhưng mà yêu cầu của Hoàng thượng…….”
Vừa nhắc đến chuyện Hoàng đế tìm cách làm khó hiền tế (con rể) tương lai, hoàng hậu lại vô thức giơ tay xoa xoa Huyệt Thái Dương.
“Điều này muội muội cũng từng nghe nói, thật ra, trong số họ hàng của muội cũng có một đứa nhỏ, cũng khá được.”
“Thật?”
Bởi vì Khang phi ít khi nghe mấy chuyện bát quái, cũng chẳng bao giờ có hứng thú làm nguyệt lão, cho bên lần này nàng chủ động đề cử người nhà mình với hoàng hậu, đương nhiên hoàng hậu sẽ cảm thấy có độ tin cậy cao hơn. Ngoài ra gia tộc của Khang phi là gia tộc thư hương nhàn tản của quan văn, quan hệ với người quen đương nhiên hiểu rõ, vậy nên hoàng hậu quyết định gặp đứa nhỏ tên Trình Lan này một lần.
Trình Lan tiểu thiếu gia năm nay mười ba tuổi, văn văn tĩnh tĩnh, mặt mũi thong dong không có nửa điểm xấu hổ, cũng có thể coi là một người khiêm nhường. Hoàng hậu có để ý đến mấy vấn đề mà cậu đã trả lời, vừa nhịp nhàng ăn khớp, lại hay ngẫu nhiên lấy mấy dẫn chứng điển cố điển tích trong thi từ xưa, quả không hổ danh là họ hàng thân thích với Khang phi.
“Bình thường ngươi hay chơi những thứ gì?”
Sau khi tổng điều tra về mặt dân cư xong, hoàng hậu nhớ tới mấy yêu cầu mà nữ nhi đã đề cập, không thể không làm trò để hỏi han một chút. Tuy nói nàng cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, nhưng mà ít nhất cũng nên để giữa hai nhà không có mâu thuẫn quá lớn mới tốt.
“Hồi bẩm nương nương, bình thường hay xem sách, sau đó thì nhảy dây hay đá cầu gì đó…….”
Gì cơ gì cơ! Nàng không nghe nhầm đấy chứ?
“Là……. mấy trò mà con gái hay chơi, nhảy dây hay đá cầu đúng chứ?”
Hoàng hậu vội vàng xác nhận lại, vô cùng vừa lòng nhìn Trình tiểu công tử gật gật đầu.
“Thế còn…… Kể chuyện ma cùng với chuyện cười?”
“A, nương nương không nói thì tiểu nhân cũng quên mất, tiểu nhân cũng có sở thích này.”
“Ngươi thích mấy cái đó sao?”
“Hồi bẩm nương nương, nếu nói là thích, chi bằng nói là chơi nhiều thành thói quen.”
“Vậy còn……… Cưỡi ngựa thì sao?”
Hoàng hậu nuốt nuốt nước miếng, ngưng trọng hỏi vấn đề cuối cùng. Chỉ thấy Trình tiểu công tử cười đến mặt mày sáng lạn, tựa như tỏa ra ánh sáng lung linh chói mắt, hồn nhiên hồi đáp
“Hồi bẩm nương nương, cái này là điểm mạnh nhất của tiểu nhân đấy ạ!”
~~~~~~~
Sau khi nghe Khang phi giải thích, hoàng hậu cũng biết rõ tại sao nhóc con này lại đa tài đến thế. Hóa ra vốn Trình tiểu công tử là con thứ trong nhà, xếp bên trên đều là các tỷ tỷ. phụ thân hàng năm vẫn bôn ba bên ngoài, vậy nên tuổi thơ của cậu bé đều là gắn liền với các cô gái mới lớn, các thói quen sinh hoạt chơi đùa thường ngày tương đối giống các tỷ tỷ, khiến cho hoàng hậu có hơi băn khoăn về chuyện liệu cậu có không bình thường mặt nào không. Mà ý kiến phản hồi của Đại công chúa cũng vô cùng tốt, chỉ mới qua một buổi chiều thôi mà Trình tiểu công tử gần như đã đọc được hết các thú vui thường ngày của cô nàng, xem diễn biến kia, chỉ sợ kể cả không trở thành phu quân, Đại công chúa cũng sẽ không buông tha cho vị “Tri kỷ” hiếm có này.
Tổng kết lại tất cả các hạng mục, trên phương diện “Xuống nhà bếp” Trình tiểu công tử có khả năng cực kỳ hoàn mỹ, còn phương diện “Lên phòng khách”……. ít nhất cũng là bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư (*), mặt tiền không tồi chút nào. Vì thế lượt quyết định cuối cùng, nên làm hay không nên làm, tất cả đều phụ thuộc vào hoàng đế.
(*)nhìn lên trên thì không bằng ai, nhưng nhìn xuống dưới cũng có thừa. Giống câu “Trông lên thì chẳng bằng ai, trông xuống thì chẳng thấy ai bằng mình” của Việt Nam.
Chúng phi nghe nói nhà Khang phi có một họ hàng thân thích được hoàng hậu nhìn trúng, vậy nên hôm Hoàng đế mở cuộc thẩm tra, tất cả đều tề tựu đầy đủ tại Mặc Ấm đường, mỗi người một cái quạt phẩy phẩy phẩy phẩy, chĩa ánh mắt xoi mói hết sức vào tiểu nam hài đang đứng ở giữa.
Ngồi chính giữa một loạt những vị cầm quạt là hoàng đế, trái ngược hẳn với bầy oanh oanh yến yến của mình, mặt của hoàng đế bệ hạ đen sì sì, bên ngoài còn cố tỏ vẻ nghiêm túc, cảm giác như hắn sẵn sàng đem câu “Lôi ra ngoài chém cho trẫm” ra hét mọi lúc mọi nơi, giải quyết nhanh gọn Trình tiểu công tử ngay tại trận.
Thứ bất mãn oán khí mãnh liệt như thế tất cả mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được, vậy nên chúng phi cũng chỉ dám thầm đánh giá Trình tiểu công tử trong lòng thôi, không ai dám mở miệng đưa đầu cho hoàng đế chém đầu tiên. Trình tiểu công tử cũng không phải đồ ngốc, tuy đối mặt với đủ loại ánh mắt soi mói của chúng phi nhưng cậu vẫn bình thản ung dung lạ kỳ, duy chỉ có lúc nhìn hoàng đế là để lộ ra vài điểm mất tự nhiên mà thôi.
Không khí im lặng đến quỷ dị cuối cùng cũng phải bị phá tan, dù sao hoàng đế cũng nhận ra rằng, hắn gọi Xú tiểu tử này tới không phải để bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ lẫn nhau, cẩn thận ai không biết còn tưởng bọn hắn đang ỷ đông hiếp yếu, khi dễ trẻ nhỏ ấy chứ! Cho nên hoàng đế vờ vịt khụ khụ hai tiếng, bắt đầu hỏi cung.
Ban đầu hắn cũng chỉ hỏi mấy câu chung chung kiểu tên gì, bao tuổi, quê quán vân vân mây mây thôi, sau đó mới tiến đến vấn đề chính, tức là “Ngươi hiểu bao nhiêu về mấy trò chơi của nữ nhi”, “Ngươi thấy mình có khí khái nam nhi hay không” linh tinh vớ vẩn, nhiệt độ tại hiện trường lập tức giảm một cách đột ngột.
Hoàng đế đương nhiên không khách khí như hoàng hậu, trên thực tế là hắn còn ước Trình tiểu công tử bị hắn hỏi đến mức quá xấu hổ, tự thân biến mất khỏi đây là tốt nhất. Tiếc là không rõ nguyên do do thần kinh quá thô hay làm người quá thành thật, dù gặp phải mấy vấn đề mang tính chất đâm thọc đủ kiểu bị hoàng đế hỏi đi hỏi lại thì Trình tiểu công tử vẫn kính cẩn lắng nghe, vẫn đối đáp một cách trôi chảy, khiến cho gian kế của hoàng đế không cách nào thực hiện được.
Hoàng hậu nhìn hoàng đế khi dễ trẻ con một cách trắng trợn như thế thì không thể ngồi yên nổi. Chúng phi vốn cũng có hảo cảm với Trình tiểu công tử, lại nghe thấy hoàng hậu đi đầu bênh vực rồi thì cũng không thèm cố kỵ gì nữa, từng người từng người bắt đầu mở máy phát ngôn.
“Ôi trời trời, đứa nhỏ này ngoan thật đó, càng nhìn lại càng thấy trầm ổn quá đi mất!”
“Đúng vậy, đầu năm nay nam nhân nguyện ý hiểu lòng phụ nữ không phải dễ tìm đâu!”
“Nghe nói ngươi còn có thể nấu ăn nữa? Rất giỏi đó!”
“Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, Các lãnh phong tao sổ bách niên.”(*)
Khang phi cũng cùng hùa vào khen ngợi họ hàng của mình.
(*)Hai câu thơ trích trong “Luận thi”- Triệu Dực
Nguyên văn:
Lí Đỗ thi thiên vạn nhân truyền
Chí kim dĩ giác bất tân tiên .
Giang sơn đại hữu tài nhân xuất
Các lãnh phong tao sổ bách niên.
“Toàn bộ câm miệng cho trẫm!”
Hoàng đế không chịu nổi nữa.
Làm ơn đi! Trước mặt người ngoài mà mấy người này cũng không thèm chừa ra chút mặt mũi nào cho hắn hết sao? Hắn không phải đang cố gắng biểu hiện vẻ mặt không hờn không giận với tiểu tử này đây à? Thế mà các người còn đi khích lệ nó nữa! Vì thế nên hoàng đế dứt khoát đem đám phi tần đuổi hết ra ngoài, nói là muốn tiến hành “cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông”, sau đó đóng chặt cửa điện giữ Trình tiểu công tử lại.
Trong suy nghĩ của hoàng đế, đây chính là tên kẻ trộm muốn trộm đi nữ nhi bảo bối của hắn! À không, không phải trộm, là cướp mới đúng!!
Cho nên sau khi tất cả mọi người đều đã rời khỏi điện, hắn ngay cả nói cũng không thèm nói, chỉ nheo mắt nhìn chằm chằm Trình tiểu công tử, tiện thể rèn luyện kỹ xảo “Dùng mắt giết người”.
Ấn tượng đầu tiên mà Trình tiểu công tử gây cho người ta tuy có chút văn nhược yếu đuối, nhưng khi đối mặt với hoàng đế lại không một điểm kinh hoàng sợ sệt, trong mắt của hoàng đế liền tự động định nghĩa thành kẻ này có ý khiêu chiến hắn. Khi mà hoàng đế đang tiếp tục “Thị uy bằng mắt” một cách cật lực thì cuối cùng hắn cũng phát hiện ra có điểm gì đó bất thường, Trình tiểu công tử này không chỉ không hoảng sợ nhìn hắn, thậm chí còn có chút thẹn thùng, ơ, còn đỏ mặt nữa.
Ôi tôi có chỗ nào khiến cho con trai phải đỏ mặt thế??
“Bệ…….. bệ hạ………”
Cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông, thế mà lại do người đàn ông nhỏ mở miệng trước.
“Chuyện gì?!”
Hoàng đế hung dữ nói.
“Bình thường bệ hạ đều là như vậy sao?”
“Cái gì như vậy cơ?”
“Chính là…….. Bộ dáng uy nghiêm khí khái như vậy…….”
Đây là đang khen hắn sao? Hứ! Tiểu quỷ nhà ngươi, đừng có tưởng rằng nói vài câu dễ nghe với trẫm là trẫm sẽ mắc mưu nhé!! Vậy nên hoàng đế tương kế tựu kế, giả vờ làm dáng uy nghiêm khí khái trả lời
“Đúng vậy! Bình thường trẫm chính là bộ dạng nghiêm khắc thế này, đứa trẻ giống như ngươi, chắc là không hợp ý trẫm đâu.”
“Hợp hay không hợp, tiểu nhân cũng không biết. Nhưng mà tiểu nhân chưa từng gặp nam tử nào có khí chất như……..Bệ hạ……..”
Trình tiểu công tử càng nói càng nhỏ giọng, còn hoàng đế đối với mấy từ ngữ khen ngợi này luôn luôn rất nhạy cảm. A! Có khí chất nam nhân sao? Đúng là biết nhìn người đó! Hoàng đế bỗng nhiên cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt, cũng đột nhiên cảm thấy Trình tiểu công tử này nhìn rất chi là thuận mắt.
“Ờ, đứa nhỏ này……. Ít nhất ngươi có ánh mắt nhìn người khiến trẫm tán thưởng.”
Thấy hoàng đế lần đầu tiên dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn mình, Trình tiểu công tử càng đỏ mặt dữ hơn, nhất thời mở miệng phun ra một câu mờ ám hết sức.
“Tạ ơn…… Tạ ơn bệ hạ khen ngợi, tiểu nhân cũng rất…… Thích bệ hạ…….”
Phát ngôn lúc ấy của Trình tiểu công tử cũng không khiến hoàng đế bệ hạ chú ý lắm —— cho tới một ngày đại công chúa chạy tới tìm hắn hỏi
“Phụ hoàng, nếu con lập gia đình thì còn có thể ở trong cung không?”
Hoàng đế vừa nghe đến chuyện này liền hết sức phiền muộn. Đương nhiên là không thể ở trong cung, vậy nên người làm cha như hắn mới không muốn nhìn vào sự thật “nữ nhi đến tuổi phải lấy chồng” này chứ!
“Sao con lại nhắc đến chuyện này?”
Hoàng đế ngữ điệu ỉu xìu hỏi.
“Bởi vì Trình Lan hỏi con nếu con gả cho cậu ta, vậy thì bọn con sẽ ở trong cung hay là chuyển đến nhà cậu ấy?”
Cái thằng nhóc khốn kiếp kia!! Hoàng đế hoàn toàn bốc hỏa, hắn vừa mới quyết định khách khí với nó một chút, thế mà thằng nhóc này đã suy nghĩ xem nên đưa con gái mình đi đâu rồi, hoàng đế hắn còn chưa đáp ứng cuộc hôn nhân này đâu đấy!!
“Ở nhà nó? Không có cửa đâu! Đương nhiên là con phải ở trong cung!”
Câu này ngụ ý chính là hắn tuyệt đối sẽ không đem nữ nhi gả cho thằng nhóc họ Trình kia. Chỉ là không biết đại công chúa có hiểu được phần ngụ ý này hay không, không những không tỏ ra mất hứng mà cư nhiên còn hoan hô ầm ĩ một trận.
“Tốt quá rồi!! Con đi nói cho Trình Lan!”
“Aizzz, con vui sướng cái gì chứ?”
Hoàng đế nghĩ đến nữ nhi là người theo địch phản quốc như vậy thì ít nhiều cũng có điểm khổ sở.
“Bởi vì Trình Lan muốn ở trong cung mà!”
“Gì, gì cơ?”
Hoàng đế như lọt vào trong sương mù, nghĩ thầm chẳng lẽ thằng nhóc này gan to đến thế, tuổi còn nhỏ đã có niềm tin nhổ được răng cọp?
“Trình Lan nói cậu ấy thích con, nhưng lại càng thích phụ hoàng hơn, cho nên rất mong chúng ta có thể ở cùng một chỗ!”
Đại công chúa chớp chớp ánh mắt trong suốt, gần như đắm chìm vào trong hoạt cảnh một nhà hòa thuận vui vẻ, vừa có phụ thân, vừa có nam hài cô bé thích, hạnh phúc vô cùng.
~~~~~~~~
“Ngươi nói muốn cùng Trinh Phong sống trong cung là có ý gì?”
“Chính là…….. Chính là nghĩa trên mặt chữ……..”
“Trên mặt chữ có ý gì?”
“Chính là……. tiểu nhân hy vọng có thể được sống cùng một chỗ với bệ hạ và điện hạ……”
“Gì?”
Hoàng đế giật mình nhìn chằm chằm Trình tiểu công tử. Không tính chuyện ở cùng với nữ nhi của hắn, thằng nhóc này còn muốn ở cùng với hắn làm cái gì? Vấn đề nan giải này của đại công chúa lần đầu khiến hắn cảm thấy có chút dự cảm mơ hồ, lúc này mới cấp tốc triệu Trình tiểu công tử đến đây, ba mặt một lời cho rõ ràng.
“Bởi vì…….. Bởi vì……. Tiểu nhân rất thích bệ hạ…….”
Hả? Thế là sao? Nếu người nói ra câu ấy là một tiểu cô nương thì hắn còn có thể tự sướng về mị lực của mình được chứ, vấn đề đây lại là từ miệng của một thằng nhóc, hắn thật sự cảm thấy không biết nên nói gì cho phải.
Tiểu Trình công tử cẩn thận ngẩng đầu nhìn hoàng đế, thấy đối phương chẳng có phản ứng gì, cậu nhăn nhó một hồi lâu, cũng chẳng biết đang nghĩ cái gì trong đầu, cuối cùng hạ quyết tâm, hít mạnh một hơi hô to
“Bởi vì tiểu nhân thích bệ hạ! Muốn được ở cùng một chỗ với bệ hạ!”
Nói gì thế, thích không với không thích cái gì……… A? Gì? Gì gì gì gì?! Hoàng đế nghẹn họng nhìn Trình tiểu công tử, lúc này mới kịp phản ứng ra là “thích” thằng nhóc này nói không phải là “thích” kia.
Này này này, nghiêm trọng rồi đây! Con rể thích bố vợ —— lý do này cũng có thể dùng để bác bỏ hôn nhân của Đại công chúa cùng với Trình tiểu công tử hả? Cái này đương nhiên là được! Không chỉ được, mà còn đầy đủ kín kẽ tới mức không chê trách vào đâu được nữa ấy! Mà hoàng đế lại không có chút cảm giác không vui sướng nào hết cả, hắn cảm thấy bây giờ mình không cần sử dụng mấy biện pháp thần kinh kia để ngăn cản hôn nhân của con gái nữa rồi.
~~~~~~~
“Hoàng thượng, người nói đùa đúng không?”
Quả nhiên, vào một lúc nào đó sau của sau của sau khoảng thời gian hoàng đế bàng hoàng do dự, căn cứ vào mức độ khó khăn của sự việc, hắn bèn đem chuyện này đi thú nhận thẳng thắn với hoàng hậu, không ngoài dự liệu bị nàng quăng cho một câu như vậy. Thật ra đối với hiểu biết của hoàng hậu về hoàng đế, trượng phu của nàng thật sự không có trình độ hài hước đến bậc này, ngoại trừ lần đó ra, hoàng hậu nhất thời im lặng lúc lâu mà vẫn chưa tỉnh táo lại nổi.
“Trẫm cũng mong đây là chuyện đùa lắm……..”
“Người nói là đứa nhỏ kia chưa từng gặp qua nam nhân nào mạnh hơn người, thế nên nó mới ngưỡng mộ người đúng không? Còn Trinh Phong, là do con bé giống hệt người, cho nên thằng nhóc mới……..”
“Nó nói thế thật đấy.”
Nhưng vấn đề là trừ lão cha của thằng nhóc đấy thì “tất cả nam nhân” thằng nhóc gặp qua cùng lắm chỉ là mấy kẻ hàng xóm. Mà mạnh hơn mấy kẻ đó…….. nghe tự hào lắm hay sao hả?!
“Thật sự không phải do hoàng thượng người đã làm gì đấy chứ? Nô tỳ biết lời này có chút đường đột, nhưng mà hoàng thượng, người cẩn thận nghĩ lại xem, người có vô tình làm gì đó……”
“Không có không có! Trẫm cái gì cũng không có làm mà!!”
Đối mặt với biểu tình hoài nghi của hoàng hậu, hoàng đế liền thấy nhục nhã hết sức. Không phải mọi người đều thấy rõ thái độ của hắn đối với thằng nhóc này luôn là lạnh lùng nghiêm nghị sao! Nếu cái thể loại này mà cũng có người thích được thì tại sao không ai nghĩ đến việc kẻ kia mắc bệnh cuồng ngược đi, mà lại cứ nghĩ trẫm chuyên đi dụ dỗ trẻ nam thế hả?!
“Việc đã đến nước này, Hoàng thượng người nói phải làm sao đây?”
“Cái đó…….. Cái đó, không phải trẫm đến thương lượng với nàng sao!”
Hoàng hậu thở dài, gõ nhẹ tay lên bàn
“Theo như nô tỳ thấy, cũng chỉ còn cách hoàng thượng người ra mặt giải thích với Trinh Phong thôi, ăn ngay nói thật với con bé rằng người Trình Lan thích là người, cho nên không thể ở cùng với nó được.”
“Hoàng… Hoàng hậu, nàng không bắt trẫm phải làm như thế thật chứ?”
Hoàng hậu đương nhiên không ngốc như vậy, phải đề ra phương án phá hoại cực điểm như vậy thì hoàng đế mới chịu tiếp nhận phương án đằng sau của nàng.
“Thật ra ngoài cách đó nô tỳ vẫn còn một biện pháp khác, chỉ là hơi thiệt thòi cho Hoàng thượng……..”
“Không đâu! Trẫm không thiệt thòi tí nào đâu!”
Hoàng đế quả nhiên mắc mưu, hắn cảm thấy chỉ cần bản thân không phải đứng trước mặt nữ nhi trần thuật cái sự thật tàn khốc đến mất mặt như thế thì bảo hắn làm gì cũng được, vậy nên liền đồng ý với hoàng hậu vô điều kiện, mặc kệ cho nàng nói ra biện pháp gì.
~~~~~~~
“Trình Lan, lại đây lại đây, ăn cái này đi.”
Hoàng hậu ôn nhu cầm một miếng bánh hoa đào đưa cho Trình tiểu công tử, mà Trình tiểu công tử nhận miếng đồ ăn thứ n do hoàng hậu đưa cho, nhạt nhẽo ăn.
Cậu tuổi tuy còn nhỏ, nhưng cũng biết điều mà mình nói mấy hôm trước là đại nghịch bất đạo cỡ nào, cho nên nhìn hoàng đế tỏ ra không có chuyện gì, tay chân cậu hết sức luống cuống, còn nhìn vẻ mặt ôn nhu của hoàng hậu, trong lòng cậu lại dấy lên cảm giác áy náy hết sức.
Hoàng hậu đương nhiên là nhìn thấy hết biểu tình của đứa trẻ này, chính là nàng chỉ bất động thanh sắc ngồi yên bên cạnh hoàng đế nói tiếp
“Ngươi cũng đừng khẩn trương, lần này Hoàng thượng cùng bản cung gọi ngươi đến là để thương lượng lại chút chuyện của ngươi cùng Tương Nghi công chúa, nếu ngươi có ý kiến gì thì cũng có thể nói ra.”
“Trẫm vẫn là câu nói đó thôi, không đồng ý!”
Hoàng đế ngồi yên sắm vai “Uy mãnh cường ngạnh” của hắn, vì tương lai không bị đối xử ác liệt hơn, đành phải cố gắng đóng cho giống.
“Nhưng mà bệ hạ, đứa nhỏ này cùng với Trin Phong thật sự rất hòa hợp, chúng ta làm cha mẹ sao có thể ngăn cảm chứ.”
“Ai quan tâm nó thế nào, trẫm nói không được là không được!”
“Hoàng thượng, sao người có thể không nói lý lẽ như vậy!!”
“Trẫm đương nhiên có thể không lý lẽ như thế!!”
Hoàng đế cùng Hoàng hậu ngươi một câu ta một câu đối chọi gay gắt, buổi đàm phán vốn tương đối hòa hợp giờ trở thành mây đen mù trời, mà Trình tiểu công tử đã sớm bị ném qua một bên không người quan tâm. Hơn nữa cậu còn phát hiện ra một điều, Hoàng hậu nương nương thường ngày luôn ôn nhu hiền đức giờ ngày càng có xu hướng trở nên…….. hung hãn.
“Đây là hạnh phúc của Trinh Phong, người sao có thể chỉ dựa vào yêu ghét của bản thân thế được!”
“Trinh Phong là nữ nhi của trẫm, trẫm đương nhiên có thể làm theo ý mình!”
“Hoàng thượng!”
Hoàng hậu bất mãn đập mạnh một chưởng lên bàn. Còn người ngồi ở phía trên, hoàng đế, tựa hồ bị khí thế của hoàng hậu dọa, nhất thời cũng mất đi khí thế.
“Nàng, nàng muốn làm gì?”
Ngữ điệu của hoàng đế yếu đi trong nháy mắt.
Hoàng hậu lập tức cười lạnh hai tiếng, một tay chống thắt lưng một tay vuốt má hoàng đế.
“Chuyện đối ngoại nô tỳ không có khả năng quản, nhưng mà trong nhà này, xin người nhớ cho, đây là địa bàn của thiếp!!”
Cho dù là có khoảng cách nhất định, cũng không nhìn thấy ánh mắt của hai người lớn đang chơi diễn trò kia, nhưng Trình tiểu công tử vẫn tinh tường nhận ra ngữ khí lạnh lẽo của hoàng hậu. Mà khẩu khí này, động tác này, thậm chí cả nội dung câu nói đều là những điều cậu hết sức quen thuộc —— đây chính là mẫu thân cùng các vị tỷ tỷ vô cùng “hiểu chuyện” của cậu. Nghĩ đến đây, cậu không khỏi chăm chú quan sát hoàng đế, đó chính là vẻ mặt giận dữ đến mặt không đổi sắc a, so với vị phụ thân mới chỉ chống cự vài câu đã vội cười làm hòa với mẫu thân của cậu thì hẳn đã là rất cường đại rồi.
Còn hoàng đế của chúng ta đương nhiên không làm Trình tiểu công tử thất vọng, không làm cái kiểu mới chịu uất ức vài câu đã vội vàng mở miệng lấy lòng thê tử. Hắn đây xoạt một tiếng đứng dậy, ai nhìn vào cũng nghĩ hắn sẽ quyết phân cao thấp với hoàng hậu, cho nàng thấy khí chất nam tử của mình, nhưng rồi đột nhiên hắn quỳ sập xuống, mấy giai đoạn nhu hòa nịnh nọt van xin không thiếu lấy một bước mở miệng.
“Hoàng hậu! Trẫm sai rồi, từ nay về sau trẫm sẽ không bao giờ…. dám khoa chân múa tay can thiệp vào chuyện nhà nữa, nàng đại nhân đại lượng tha cho trẫm lần này đi!!!”
“Vậy người nói đi, có chịu phạt hay không?”
“Chịu chịu chịu, buổi tối trẫm nhất định sẽ tới Hoàn Khôn cung, thành thành thật thật chịu tội với hoàng hậu!”
Hoàng đế vừa nói còn vừa kéo váy hoàng hậu, một chút vê mặt không cam lòng cũng không có, trái lại còn như con cún vẫy đuôi với chủ, vẻ mặt vui mừng như chiếm được rất nhiều tiện nghi.
~~~~~~~
“Aizzzz ……… Cái này cuối cùng cũng xong rồi.”
Ngay sau khi Trình tiểu công tử tím mặt chạy ra ngoài, còn bỏ lại câu “Bệ hạ thật sự khiến tiểu nhân quá thất vọng.”, hoàng đế rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm đứng lên, phủi phủi quần áo bám bụi một chút, trong lòng còn cực độ bất mãn làu làu.
“Đúng là, trẫm làm cho thằng nhóc kia thất vọng cái gì chứ!”
Rõ ràng là do nó tự ảo tưởng hắn rất vĩ đãi đó chứ, không phải chỉ là cúi đầu với thê tử thôi sao!
“Cũng không hẳn là vậy, nhưng mà đứa nhỏ này đúng là khiến người ta khó hiểu. Có thể nói lúc trước hoàng thượng kiên quyết phản đối chuyện này là hết sức sáng suốt!!
Hoàng hậu khiêm nhường phụ họa. Nhưng mà thực sự nàng cũng không hiểu hoàn toàn chuyện này, đầu tiên nàng chỉ cảm thấy đứa nhỏ này được nuôi dưỡng trong một môi trường thiếu nam tính như thế, nhất định sẽ sinh ra dấu hiệu của một hội chứng mà thời hiện đại gọi là “Luyến phụ tình kết”(*), hơn nữa dưới sự diễn xuất phối hợp của hoàng đế, cuối cùng đã thành công sửa đúng lại suy nghĩ lệch lạc của thằng bé.
(*)Tức là hội chứng yêu những người bằng tuổi cha mình.
Chính là sau khi thấy hình tượng “Nam tử khí khái” của hoàng đế đổ sập ầm ầm, thậm chí còn không có biểu hiện gì là nhục nhã, xấu hổ, hoàng hậu không khỏi âm thầm thở dài. Có khi nào mình đối đã với trượng phu đã sai phương pháp rồi không? Bằng không sao hắn lại có thể diễn hình tượng khuất phục cam chịu, không tôn nghiêm mất thể diện tự nhiên thuần thục như vậy chứ?
Aizzz……. dù là vì phòng ngừa cho con trai không biến thành người như Trình Lan hay là cái gì khác, hoàng hậu cũng vẫn cảm thấy mình nên tăng cường “Phu cương” lên một chút thôi. Đăng bởi: admin
/36
|