Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát
Chương 2: Chém giết xuyên qua trong đêm
/56
|
"Lão Độc Vật, qua đây. Nơi này vẫn còn người sống!"
Một lão đầu với thanh âm hưng phấn hét lên. Tuyệt Sát chỉ cảm thấy thân thể của nàng bỗng nhiên bị lay động, thân thể đau đớn dường như không thuộc về nàng.
Dù sao cũng là sát thủ - Dong Binh, cho dù thân thể nàng không thể nhanh như vậy khôi phục ý thức, nhưng là đầu óc nàng đã bắt đầu tự chủ cưỡng bách mình tỉnh táo lại.
Bầu trời được điểm trang bởi gió và tuyết, một sơn trang với cảnh tượng thê lương không thể nhìn ra bản sắc vốn có. Bốn phía nồng đậm mùi máu tươi, đây là Địa Ngục nhân gian ••••
Bốn bề tràn ngập thi thể, một khung cảnh tàn khốc. Cô gái nhỏ nằm trong vũng máu, chậm rãi mở hai mắt ra. Thân ảnh đập vào mắt chính là lão đầu với tiếng hét chói tai vừa rồi, đi theo phía sau là một bạch y công tử. Bốn phía không còn một ai khác, rất hiển nhiên, nàng hiểu lão độc vật trong lời vừa rồi chính là lão nhân đứng trước mà bạch y công tử gọi.
Nàng cau mày ——
Nàng - Tuyệt Sát. Không! Hiện tại phải gọi là Lãnh Vô Tâm!
Trong đầu nàng đã phân tích rõ tình cảnh hiện tại, đây không phải là thân thể của nàng, nơi đây cũng không phải là Trung Quốc. Đáng chết. Nàng rõ ràng xuyên qua. Càng thêm tức hơn là nàng tá thi hoàn hồn.
Khiếp sợ là khiếp sợ, nhưng nàng rất nhanh liền cưỡng bách mình bình tĩnh lại. Hiện tại, không phải thời điểm để nàng sợ. Cảnh sẽ không bao giờ thích ứng với người, chỉ có người học được cách thích ứng hoàn cảnh.
Sự sợ hãi dần lắng xuống, tin tức trong đầu nàng liên tục không ngừng được cập nhật và chỉnh sửa.
Lãnh Vô Tâm.
Cha nàng là Lãnh Kiến Quốc, Lãnh gia vốn đã có nhiều đời làm tướng quân, từ thời khai thiên lập quốc, đã đạt được vô số chiến công hiển hách nơi chiến trường. Cha nàng có ba người vợ chính, phần quý phi và phi tần thì hơn mười người. Lãnh Vô Tâm, vừa sinh ra liền đươc hoàng đế đương triều phong làm quận chúa, phụ thân là Lãnh gia chủ, mẫu thân là trưởng công chúa được tiên đế sủng ái nhất. Một thân phận hiển hách như vậy, cuối cùng lại diễn ra bi kịch hôm nay.
Cảm giác bị chém giết lúc nãy tựa hồ như vẫn còn tồn tại nơi thể xác này, lòng nàng cảm nhận được sự tức giận cùng oán hận nơi cơ thể, hô hấp không thể nào bình thường lại.
Nàng cau mày, trí nhớ của chủ nhân thân thể tựa không có bất kì tin tức nào về hung thủ . Nhưng lưu lại một cái đầu mối, người đem mẫu thân nàng, cũng là trưởng công chúa đánh chết, chính là bà vú của nàng, bà ấy cũng là người cuối cùng cho nàng một cú trí mạng (tức có nhiều người giết hại nàng , nhưng bà vú ấy là người đâm nhát kiếm cuối cùng kết liễu nàng).
"Lão Độc Vật, nha đầu này không phải sợ đến choáng váng đấy chứ? Thật chẳng thú vị gì."
Lão đầu với bẻ ngoài giống “cái bang” (kẻ ăn xin), một thân quần áo rách vá, quay lại nhìn gương mặt trầm tĩnh của tiểu nữ oa, cùng đôi môi và chân mày nhíu chặt lại của nàng.
Lão đầu nhìn nàng rồi cứ như vậy chau mày, càng cộng thêm cho hắn dáng vẻ của một tên “cái bang nát rượu”, da mặt của lão vốn đã phiến hồng, nhìn sơ qua cực kỳ giống tên hề trong đoàn diễn xiếc.
Bạch y công tử rốt cục cũng cử động, mái tóc đen của hắn bởi vì có dạ phong(gió đêm) mà càng thêm phiêu động, hắn thần sắc hờ hững bỗng nhiên xoay đầu lại nhìn nàng, nhìn kĩ ánh mắt nàng.
Cặp mắt kia ••••
Cặp mắt kia •••••
Cặp mắt kia —— màu xám tro!
Tròng mắt màu xám, chỉ có dã thú mới có!
Đi khắp đại giang nam bắc, gặp qua nhiều loại người, chưa từng thấy mắt ánh mắt như thế. Ánh mắt ấy không phải là ánh mắt của một quận chúa nơi khuê phòng, cũng tuyệt không phải ánh mắt của một cô bé!
Lạnh như băng ——
Cái lạnh như băng từ trong xương tủy!
"Ngươi ••••• ánh mắt •"
"Màu xám tro!"
Cả hai người mặt biến sắc. Tròng mắt màu xám tro, cư nhiên thật sự tồn tại loại tròng mắt này! Quận chúa trong lời đồn đại cùng nàng hình như không giống nhau.
Màu xám tro?
Vô Tâm trong nháy mắt liền hiểu ý của bọn hắn.
Thân thể này mặc dù rất nổi tiếng, nhưng trong trí nhớ khi nàng vẫn sống ở Bắc uyển Lãnh gia, thì nơi này không dễ dàng liền như vậy bị đột kích như vậy, nguyên nhân vì sao?
Nếu không phải là người trong phủ, nguyên nhân chỉ có một!
Ánh mắt xám tro của nàng đột nhiên lóe lên. Đang suy nghĩ, hắn bỗng nhiên đem bội kiếm bên hông ném cho nàng.
"Nếu như có thể thắng lão, ngươi hãy đi cùng ta!"
Hắn cũng đã nhìn ra, lão đầu kia có sát ý, hắn rõ ràng là đã nhìn ra, nhưng là ——
Tròng mắt Vô Tâm khẽ nhíu một cái. Lông mi hắn đã che kín con ngươi, không thể nhìn ra ý định. Nam nhân này, không đơn giản!
Mới vừa rồi lão đầu kia được “lão đầu hắn” gọi là “ Lão Độc Vật”, Độc, thuốc cùng một nhà, nàng hiểu khả năng của Lão Độc Vật kia . Còn “Lão đầu hắn ” thì mặt trẻ tuổi già, nàng không phải là không có mắt. Trước kia nàng từng được thuê giết một chính khách, vốn cùng nam tử trước mắt một dạng, rõ ràng chỉ cần thoạt nhìn sẽ nhận ra đôi mắt của hắn nhìn người rất sắc việc này vốn nhờ tích lũy kinh nghiệm sống nhiều năm!
Cố quận chúa Lãnh Vô Tâm rời khỏi thế gia đến giang hồ chính là bởi vì đôi mắt tuyệt đối không thể xuất hiện trước mọi người này.
Đã khôi phục thể lực nhất định, Lãnh Vô Tâm nàng lảo đảo đứng lên.
Rượu kia tưởng đã phá hỏng mọi giác quan của lão, nhưng bỗng nhận ra điều bất thường, lão đầu nhanh chóng lui ra, tựa hồ là nhìn thấy thứ gì cực kỳ đáng sợ.
Một đôi mắt gắt gao chăm chú nhìn vào Lãnh Vô Tâm.
Sát khí ——
Nàng là sát thủ đứng đầu Dong Binh, nếu như ngay cả sát khí đều không thể cảm giác được, đã sớm chết rồi. Vừa nãy, khi nhìn rõ màu tròng mắt nàng, lão đầu kia vốn đã quyết tâm muốn giết nàng!
Bạch y công tử khoan thai đứng tại chỗ, tựa hồ không thèm để ý.
Một lão đầu với thanh âm hưng phấn hét lên. Tuyệt Sát chỉ cảm thấy thân thể của nàng bỗng nhiên bị lay động, thân thể đau đớn dường như không thuộc về nàng.
Dù sao cũng là sát thủ - Dong Binh, cho dù thân thể nàng không thể nhanh như vậy khôi phục ý thức, nhưng là đầu óc nàng đã bắt đầu tự chủ cưỡng bách mình tỉnh táo lại.
Bầu trời được điểm trang bởi gió và tuyết, một sơn trang với cảnh tượng thê lương không thể nhìn ra bản sắc vốn có. Bốn phía nồng đậm mùi máu tươi, đây là Địa Ngục nhân gian ••••
Bốn bề tràn ngập thi thể, một khung cảnh tàn khốc. Cô gái nhỏ nằm trong vũng máu, chậm rãi mở hai mắt ra. Thân ảnh đập vào mắt chính là lão đầu với tiếng hét chói tai vừa rồi, đi theo phía sau là một bạch y công tử. Bốn phía không còn một ai khác, rất hiển nhiên, nàng hiểu lão độc vật trong lời vừa rồi chính là lão nhân đứng trước mà bạch y công tử gọi.
Nàng cau mày ——
Nàng - Tuyệt Sát. Không! Hiện tại phải gọi là Lãnh Vô Tâm!
Trong đầu nàng đã phân tích rõ tình cảnh hiện tại, đây không phải là thân thể của nàng, nơi đây cũng không phải là Trung Quốc. Đáng chết. Nàng rõ ràng xuyên qua. Càng thêm tức hơn là nàng tá thi hoàn hồn.
Khiếp sợ là khiếp sợ, nhưng nàng rất nhanh liền cưỡng bách mình bình tĩnh lại. Hiện tại, không phải thời điểm để nàng sợ. Cảnh sẽ không bao giờ thích ứng với người, chỉ có người học được cách thích ứng hoàn cảnh.
Sự sợ hãi dần lắng xuống, tin tức trong đầu nàng liên tục không ngừng được cập nhật và chỉnh sửa.
Lãnh Vô Tâm.
Cha nàng là Lãnh Kiến Quốc, Lãnh gia vốn đã có nhiều đời làm tướng quân, từ thời khai thiên lập quốc, đã đạt được vô số chiến công hiển hách nơi chiến trường. Cha nàng có ba người vợ chính, phần quý phi và phi tần thì hơn mười người. Lãnh Vô Tâm, vừa sinh ra liền đươc hoàng đế đương triều phong làm quận chúa, phụ thân là Lãnh gia chủ, mẫu thân là trưởng công chúa được tiên đế sủng ái nhất. Một thân phận hiển hách như vậy, cuối cùng lại diễn ra bi kịch hôm nay.
Cảm giác bị chém giết lúc nãy tựa hồ như vẫn còn tồn tại nơi thể xác này, lòng nàng cảm nhận được sự tức giận cùng oán hận nơi cơ thể, hô hấp không thể nào bình thường lại.
Nàng cau mày, trí nhớ của chủ nhân thân thể tựa không có bất kì tin tức nào về hung thủ . Nhưng lưu lại một cái đầu mối, người đem mẫu thân nàng, cũng là trưởng công chúa đánh chết, chính là bà vú của nàng, bà ấy cũng là người cuối cùng cho nàng một cú trí mạng (tức có nhiều người giết hại nàng , nhưng bà vú ấy là người đâm nhát kiếm cuối cùng kết liễu nàng).
"Lão Độc Vật, nha đầu này không phải sợ đến choáng váng đấy chứ? Thật chẳng thú vị gì."
Lão đầu với bẻ ngoài giống “cái bang” (kẻ ăn xin), một thân quần áo rách vá, quay lại nhìn gương mặt trầm tĩnh của tiểu nữ oa, cùng đôi môi và chân mày nhíu chặt lại của nàng.
Lão đầu nhìn nàng rồi cứ như vậy chau mày, càng cộng thêm cho hắn dáng vẻ của một tên “cái bang nát rượu”, da mặt của lão vốn đã phiến hồng, nhìn sơ qua cực kỳ giống tên hề trong đoàn diễn xiếc.
Bạch y công tử rốt cục cũng cử động, mái tóc đen của hắn bởi vì có dạ phong(gió đêm) mà càng thêm phiêu động, hắn thần sắc hờ hững bỗng nhiên xoay đầu lại nhìn nàng, nhìn kĩ ánh mắt nàng.
Cặp mắt kia ••••
Cặp mắt kia •••••
Cặp mắt kia —— màu xám tro!
Tròng mắt màu xám, chỉ có dã thú mới có!
Đi khắp đại giang nam bắc, gặp qua nhiều loại người, chưa từng thấy mắt ánh mắt như thế. Ánh mắt ấy không phải là ánh mắt của một quận chúa nơi khuê phòng, cũng tuyệt không phải ánh mắt của một cô bé!
Lạnh như băng ——
Cái lạnh như băng từ trong xương tủy!
"Ngươi ••••• ánh mắt •"
"Màu xám tro!"
Cả hai người mặt biến sắc. Tròng mắt màu xám tro, cư nhiên thật sự tồn tại loại tròng mắt này! Quận chúa trong lời đồn đại cùng nàng hình như không giống nhau.
Màu xám tro?
Vô Tâm trong nháy mắt liền hiểu ý của bọn hắn.
Thân thể này mặc dù rất nổi tiếng, nhưng trong trí nhớ khi nàng vẫn sống ở Bắc uyển Lãnh gia, thì nơi này không dễ dàng liền như vậy bị đột kích như vậy, nguyên nhân vì sao?
Nếu không phải là người trong phủ, nguyên nhân chỉ có một!
Ánh mắt xám tro của nàng đột nhiên lóe lên. Đang suy nghĩ, hắn bỗng nhiên đem bội kiếm bên hông ném cho nàng.
"Nếu như có thể thắng lão, ngươi hãy đi cùng ta!"
Hắn cũng đã nhìn ra, lão đầu kia có sát ý, hắn rõ ràng là đã nhìn ra, nhưng là ——
Tròng mắt Vô Tâm khẽ nhíu một cái. Lông mi hắn đã che kín con ngươi, không thể nhìn ra ý định. Nam nhân này, không đơn giản!
Mới vừa rồi lão đầu kia được “lão đầu hắn” gọi là “ Lão Độc Vật”, Độc, thuốc cùng một nhà, nàng hiểu khả năng của Lão Độc Vật kia . Còn “Lão đầu hắn ” thì mặt trẻ tuổi già, nàng không phải là không có mắt. Trước kia nàng từng được thuê giết một chính khách, vốn cùng nam tử trước mắt một dạng, rõ ràng chỉ cần thoạt nhìn sẽ nhận ra đôi mắt của hắn nhìn người rất sắc việc này vốn nhờ tích lũy kinh nghiệm sống nhiều năm!
Cố quận chúa Lãnh Vô Tâm rời khỏi thế gia đến giang hồ chính là bởi vì đôi mắt tuyệt đối không thể xuất hiện trước mọi người này.
Đã khôi phục thể lực nhất định, Lãnh Vô Tâm nàng lảo đảo đứng lên.
Rượu kia tưởng đã phá hỏng mọi giác quan của lão, nhưng bỗng nhận ra điều bất thường, lão đầu nhanh chóng lui ra, tựa hồ là nhìn thấy thứ gì cực kỳ đáng sợ.
Một đôi mắt gắt gao chăm chú nhìn vào Lãnh Vô Tâm.
Sát khí ——
Nàng là sát thủ đứng đầu Dong Binh, nếu như ngay cả sát khí đều không thể cảm giác được, đã sớm chết rồi. Vừa nãy, khi nhìn rõ màu tròng mắt nàng, lão đầu kia vốn đã quyết tâm muốn giết nàng!
Bạch y công tử khoan thai đứng tại chỗ, tựa hồ không thèm để ý.
/56
|