- Thế nào? Làm sao lại ra đây ngồi. _ Đường Thiệu Huy bước vào phòng mang theo chất giọng khinh bỉ nhìn người bạn thân ở trước mặt mình mà nói. Chẳng hiểu sao khi nãy là vừa xuống máy bay sau chuyển công tác đã liền bị gọi ra Bullim với cái tên Vũ Thần này.
- Nhiều lời, uống cùng mình vài chén trước!
Âu Dương Vũ Thần đã ngà ngà say, ở trong giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi khác thường rồi.
- Được thôi. Diệp Tiêu một chút nữa mới tới, chúng ta uống trước đi. _ Thiệu Huy liền bắt đầu ngồi xuống cầm ly rượu lên uống ngay.
- Chuyện tập đoàn, cậu biết chưa? _ Anh hỏi bạn mình, ở Âu Thị thì anh là chủ tịch Thiệu Huy là giám đốc. Ít nhiều cũng nói với nhau.
- Vừa nghe khi nãy, Vân Liệt cậu đuổi ông ta sớm vậy sao? _ Anh ta cười khẩy, người bạn này của anh chưa gì đã hành động nhanh...
- Ừ. Tránh chuyện không nên xảy ra trước đi đã, còn chuyện kia vẫn đang điều tra. _ Anh xoay xoay ly rượu màu đỏ trước mặt, mơ hồ nói. Trong lòng thật sự không hề thoải mái.
Từ sau khi Vũ Thần nhậm chức chủ tịch, Vân Liệt đã thể hiện rõ sự không vừa ý và cố ý là làm nhiều chuyện xấu. Nhưng Vũ Thần cứ y như cũ không đả động gì tới ông ta, phải từ từ dụ dỗ được con mồi vào bẫy sẽ vui hơn a.
- Lần này USB lẫn trang web làm lại đi, là để ở chỗ mình vẫn an toàn hơn, chuyện này cứ điều tra rõ đã.. Nhưng mình thật sự không an tâm lắm. _ Thiệu Huy cứ cảm thấy có cái gì đó không ổn, USB làm sao mà lại bị tráo?
Trong khi đó, phòng của Vũ Thần ở Âu Thị... Chỉ có Diêu Kì và Thư Di vào được. Không lẽ lại là Lã Thư Di hay sao? Nếu nói đến sự việc này, cũng không nên nhắm mắt mà bỏ qua.
- Làm gì mà uống sớm vậy, lại không đợi tôi.
Diệp Tiêu lúc này mới mở cửa phòng đi vào? Dạo này muốn gặp được anh ta khó cực kì..
Quả là bác sĩ bậc nhất thành phố Z có khác!
- Bác sĩ này, anh làm gì mà quá lên như thế.
Đường Thiệu Huy đưa ly rượu cho Diệp Tiêu nói vui. Mặc dù là nói vậy thôi, cãi lộn thì có.
Nhưng cả ba vẫn là bạn thân chí cốt, cho dù có chuyện gì xảy ra vẫn không hề hứng gì a.
Bác sĩ Diệp nhận lấy ly rượu liền một phát là uống hết, ai lại nói bác sĩ không được uống.
- Sao rồi, có rước nàng về dinh được chưa??
Anh ta nửa đùa nửa thật nói việc Uyển Đình mất do Vũ Thần lựa chọn cứu Thư Di vẫn cứ làm anh ta thấy không vui! Vì cô gái nhỏ đó, Diệp Tiêu cứ coi như là em gái của mình vậy mà. Huống hồ chi Uyển Đình còn đối xử cực kì tốt với bạn thân của anh ta nữa, nhưng là tiếc thật, đúng là hữu duyên mà vô phận, ai không yêu lại đâm đầu vào yêu tên này chứ.
- Thôi đi.. Đừng nói tới việc này nữa._ Giọng Vũ Thần phát ra thật sự không vui vẻ gì hết.
- Mình nói rồi, nếu cậu thật sự cùng Thư Di! Có kết hôn như thế nào đó, mình không đi. Mình chỉ dự hôn lễ của cậu nếu như cô dâu là Cố Uyển Đình mà thôi.. Nhưng tiếc thật?
- Câm miệng, cậu im đi Diệp Tiêu. Cậu rất rõ việc mình yêu Thư Di cả đời này cũng không có cô ấy, mình không sống được. Còn người kia, đừng nhắc nữa! _ Ly rượu trên tay một phát liền bị Vũ Thần ném mạnh vào tường.
- Được, Âu Dương Vũ Thần, cậu nên nhớ lời cậu nói đi. Cũng đừng quên rằng.. Cậu sớm đã tự tay giết chết cốt nhục của mình rồi đó.
Chưa kịp gì hết.. Chớp mắt một cái Vũ Thần đã lao lại chỗ Diệp Tiêu đang ngồi, vung tay thật mạnh đánh vào mặt. Cả hai người thật sự là không ai nhường ai đánh qua đánh lại nhưng vì Vũ Thần đã say rượu nên thất thế!
- Muốn đánh thì tôi đánh cho cậu tỉnh? Loại người ngu ngốc, người tốt thì không giữ, lại đi giữ một người đùng một cái trở về sau cả mười năm dài như vậy. Tôi nói cậu biết, cậu sớm sẽ có ngày hối hận.. dằn vặt đến chết!
- Thôi đi, hai người làm loạn cái gì ở đây hả?
Đường Thiệu Huy khổ sở can ngăn cả hai lại quát lớn,riết rồi chẳng ai ra ai gì hết thế này
Sau một hồi, cả hai mới giữ được bình tĩnh.
Âu Dương Vũ Thần quệt đi vết máu tại khóe môi, ngồi trượt dài ở dưới đất như ăn mày.
- Hai cậu nói đi, tôi làm đúng hay làm sai hả. Tôi rất yêu Thư Di tôi không nỡ đánh mất cô ấy thêm lần nào nữa, còn Cố Uyển Đình thì..
- Cuộc đời cậu quyết định chuyện gì cũng là đúng, riêng chuyện này, rất sai! Sai lầm nào cũng có thể sửa nhưng chỉ riêng sai lầm lần này của cậu chẳng có cơ hội nào để sửa hết.
Câu nói của Diệp Tiêu như đánh thẳng tâm lí của anh một đòn chí mạng. Như vậy cũng chưa hề gì so với câu nói sau từ Thiệu Huy..
- Uyển Đình từ bỏ cậu, là tự đem đến cho cô ấy sự thanh thản, cũng như cho cậu tự do.. Cái việc mà cậu mong muốn.. cô ấy cho cậu rồi, nhưng cậu sẽ không ngờ được rằng sau này bản thân sẽ hối hận, chỉ hận không làm sau có thể quay ngược được thời gian nữa.
- ----------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
- Nhiều lời, uống cùng mình vài chén trước!
Âu Dương Vũ Thần đã ngà ngà say, ở trong giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi khác thường rồi.
- Được thôi. Diệp Tiêu một chút nữa mới tới, chúng ta uống trước đi. _ Thiệu Huy liền bắt đầu ngồi xuống cầm ly rượu lên uống ngay.
- Chuyện tập đoàn, cậu biết chưa? _ Anh hỏi bạn mình, ở Âu Thị thì anh là chủ tịch Thiệu Huy là giám đốc. Ít nhiều cũng nói với nhau.
- Vừa nghe khi nãy, Vân Liệt cậu đuổi ông ta sớm vậy sao? _ Anh ta cười khẩy, người bạn này của anh chưa gì đã hành động nhanh...
- Ừ. Tránh chuyện không nên xảy ra trước đi đã, còn chuyện kia vẫn đang điều tra. _ Anh xoay xoay ly rượu màu đỏ trước mặt, mơ hồ nói. Trong lòng thật sự không hề thoải mái.
Từ sau khi Vũ Thần nhậm chức chủ tịch, Vân Liệt đã thể hiện rõ sự không vừa ý và cố ý là làm nhiều chuyện xấu. Nhưng Vũ Thần cứ y như cũ không đả động gì tới ông ta, phải từ từ dụ dỗ được con mồi vào bẫy sẽ vui hơn a.
- Lần này USB lẫn trang web làm lại đi, là để ở chỗ mình vẫn an toàn hơn, chuyện này cứ điều tra rõ đã.. Nhưng mình thật sự không an tâm lắm. _ Thiệu Huy cứ cảm thấy có cái gì đó không ổn, USB làm sao mà lại bị tráo?
Trong khi đó, phòng của Vũ Thần ở Âu Thị... Chỉ có Diêu Kì và Thư Di vào được. Không lẽ lại là Lã Thư Di hay sao? Nếu nói đến sự việc này, cũng không nên nhắm mắt mà bỏ qua.
- Làm gì mà uống sớm vậy, lại không đợi tôi.
Diệp Tiêu lúc này mới mở cửa phòng đi vào? Dạo này muốn gặp được anh ta khó cực kì..
Quả là bác sĩ bậc nhất thành phố Z có khác!
- Bác sĩ này, anh làm gì mà quá lên như thế.
Đường Thiệu Huy đưa ly rượu cho Diệp Tiêu nói vui. Mặc dù là nói vậy thôi, cãi lộn thì có.
Nhưng cả ba vẫn là bạn thân chí cốt, cho dù có chuyện gì xảy ra vẫn không hề hứng gì a.
Bác sĩ Diệp nhận lấy ly rượu liền một phát là uống hết, ai lại nói bác sĩ không được uống.
- Sao rồi, có rước nàng về dinh được chưa??
Anh ta nửa đùa nửa thật nói việc Uyển Đình mất do Vũ Thần lựa chọn cứu Thư Di vẫn cứ làm anh ta thấy không vui! Vì cô gái nhỏ đó, Diệp Tiêu cứ coi như là em gái của mình vậy mà. Huống hồ chi Uyển Đình còn đối xử cực kì tốt với bạn thân của anh ta nữa, nhưng là tiếc thật, đúng là hữu duyên mà vô phận, ai không yêu lại đâm đầu vào yêu tên này chứ.
- Thôi đi.. Đừng nói tới việc này nữa._ Giọng Vũ Thần phát ra thật sự không vui vẻ gì hết.
- Mình nói rồi, nếu cậu thật sự cùng Thư Di! Có kết hôn như thế nào đó, mình không đi. Mình chỉ dự hôn lễ của cậu nếu như cô dâu là Cố Uyển Đình mà thôi.. Nhưng tiếc thật?
- Câm miệng, cậu im đi Diệp Tiêu. Cậu rất rõ việc mình yêu Thư Di cả đời này cũng không có cô ấy, mình không sống được. Còn người kia, đừng nhắc nữa! _ Ly rượu trên tay một phát liền bị Vũ Thần ném mạnh vào tường.
- Được, Âu Dương Vũ Thần, cậu nên nhớ lời cậu nói đi. Cũng đừng quên rằng.. Cậu sớm đã tự tay giết chết cốt nhục của mình rồi đó.
Chưa kịp gì hết.. Chớp mắt một cái Vũ Thần đã lao lại chỗ Diệp Tiêu đang ngồi, vung tay thật mạnh đánh vào mặt. Cả hai người thật sự là không ai nhường ai đánh qua đánh lại nhưng vì Vũ Thần đã say rượu nên thất thế!
- Muốn đánh thì tôi đánh cho cậu tỉnh? Loại người ngu ngốc, người tốt thì không giữ, lại đi giữ một người đùng một cái trở về sau cả mười năm dài như vậy. Tôi nói cậu biết, cậu sớm sẽ có ngày hối hận.. dằn vặt đến chết!
- Thôi đi, hai người làm loạn cái gì ở đây hả?
Đường Thiệu Huy khổ sở can ngăn cả hai lại quát lớn,riết rồi chẳng ai ra ai gì hết thế này
Sau một hồi, cả hai mới giữ được bình tĩnh.
Âu Dương Vũ Thần quệt đi vết máu tại khóe môi, ngồi trượt dài ở dưới đất như ăn mày.
- Hai cậu nói đi, tôi làm đúng hay làm sai hả. Tôi rất yêu Thư Di tôi không nỡ đánh mất cô ấy thêm lần nào nữa, còn Cố Uyển Đình thì..
- Cuộc đời cậu quyết định chuyện gì cũng là đúng, riêng chuyện này, rất sai! Sai lầm nào cũng có thể sửa nhưng chỉ riêng sai lầm lần này của cậu chẳng có cơ hội nào để sửa hết.
Câu nói của Diệp Tiêu như đánh thẳng tâm lí của anh một đòn chí mạng. Như vậy cũng chưa hề gì so với câu nói sau từ Thiệu Huy..
- Uyển Đình từ bỏ cậu, là tự đem đến cho cô ấy sự thanh thản, cũng như cho cậu tự do.. Cái việc mà cậu mong muốn.. cô ấy cho cậu rồi, nhưng cậu sẽ không ngờ được rằng sau này bản thân sẽ hối hận, chỉ hận không làm sau có thể quay ngược được thời gian nữa.
- ----------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
/137
|