- Vũ Thần, anh phải tin em? Bọn họ là người xảo trá. _ Liễu Địch Uyên lay lay tay anh nước mắt không ngừng mà rơi xuống trên khuôn mặt, nếu lần này tất cả mọi thứ bại lộ thì cô ta cũng sẽ tiêu.
- Bởi vì tình cảm anh em bao lâu mình cùng mọi người mới tìm hiểu rõ tất cả để cho cậu biết.. Lã Thư Di này thật ra chính là Liễu Địch Uyên, còn lại có tin hay không thì tùy cậu. _ Diệp Tiêu dồn nén sự tức giận của bản thân xuống từ từ nói mọi chuyện rõ ràng vớiVũ Thần
- Được rồi Liễu Địch Uyên, bản thân từ lâu tôi đã nghi ngờ cô. Tôi yêu Thư Di! Nên nếu có người giả mạo cô ấy thì tôi phải biết chứ. _ Âu Dương Vũ Thần tay nắm lại thành quyền, tức giận ở trong lòng liền trỗi dậy quay sang nhìn cô ta
- Không phải, không phải... Tất cả mấy người đừng có nói dối nữa, im hết đi!!
Liễu Địch Uyên là kích động la lớn lên, ngồi khụy xuống dưới ôm lấy đầu của mình. Thiệu Huy cười khẩy, nâng mặt của cô ta lên nói: " Đồng bọn của cô từ lâu đã bị tóm gọn rồi, từ băng đảng xã hội đen cho đến Hạ Phi Phi, thật là... "
- Em yêu anh, em thật sự rất yêu anh..
Cô ta ôm chầm lấy Vũ Thần nài nỉ mặc dù biết mọi chuyện đã phanh phui hết rồi. Vũ Thần cau mày hỏi lại: " Phi Phi, thông đồng với cô, là một nhóm sao? "
- Không có, hoàn toàn không có? Cô ta ép em làm như vậy, chính là cô ta mà!
Điện thoại của Diêu Kì reo lên, mọi sự chú ý liền bị phân tán đi một chút, sau khi nghe xong điện thoại mới báo cáo lại cho Đường Thiệu Huy biết chuyện.
- Tin này, tôi không biết có nên nói với cô không? Liễu Thị bị Âu Thị mua lại.. Còn ba mẹ cô lại bị giam giữ mất rồi!?
- Các người im đi, cút hết đi. Đúng vậy! Tôi chính là Liễu Địch Uyên, là tôi yêu anh ta nên mới phẫu thuật như vậy, là gia đình tôi muốn chiếm lấy Âu Thị đó thì thế nào!! _ Cuối cùng cô ta rồi cũng thừa nhận, vừa khóc vừa cười rất điên dại, nếu đã đến bước đường cùng rồi.. thì cô ta phóng lao phải theo lao thôi?
- Không ngờ lại thành công được phân nửa như vậy! Âu Dương Vũ Thần, anh có biết rằng việc bắt cóc kia, là do một tay tôi dàn dựng lên không? Haha, sao mà tôi ngờ đến được chính anh lại đẩy Cố Uyển Đình vào con đường chết chứ nhỉ? Hơn thế nữa, cô ta là còn đang có em bé. Anh là kẻ giết người, anh chính là người giết vợ cùng con của mình đó thôi. _ Cô ta như hóa dại điên cuồng la hét lên, không ngờ lại chọc được anh?
- Liễu Địch Uyên, cô nói cái gì, việc bắt cóc kia, là chính tay cô dàn dựng sao?
Đến nước này, mọi người ai cũng bàng hoàng, bắt giam được Hạ Phi Phi cùng với băng nhóm xã hội đen, nhưng thật ra chưa ai hỏi thêm điều gì cả? Chỉ lập tức đến đây vạch mặt của Địch Uyên...
Cô ta chỉ vừa gật đầu thừa nhận thì đã bị Vũ Thần tiến tới bóp chặt cổ, siết lại thật cứng, đến mức mặt cô ta đỏ bừng.
- Anh.. Ha anh giết tôi đi, tôi còn chưa nói cho anh biết hết đâu, haha! Ba mẹ của Uyển Đình là chính tay tôi giết đó.
Anh cả kinh nhìn cô ta.. lực đạo ở bàn tay ngày càng mạnh, viền mắt đỏ lên..
- Mẹ kiếp, cô vì sao lại làm cái trò thối tha đó, hả? _ Vũ Thần gần như hét lên.
- Vũ Thần, anh phải tin em? Bọn họ là người xảo trá. _ Liễu Địch Uyên lay lay tay anh nước mắt không ngừng mà rơi xuống trên khuôn mặt, nếu lần này tất cả mọi thứ bại lộ thì cô ta cũng sẽ tiêu.
- Bởi vì tình cảm anh em bao lâu mình cùng mọi người mới tìm hiểu rõ tất cả để cho cậu biết.. Lã Thư Di này thật ra chính là Liễu Địch Uyên, còn lại có tin hay không thì tùy cậu. _ Diệp Tiêu dồn nén sự tức giận của bản thân xuống từ từ nói mọi chuyện rõ ràng vớiVũ Thần
- Được rồi Liễu Địch Uyên, bản thân từ lâu tôi đã nghi ngờ cô. Tôi yêu Thư Di! Nên nếu có người giả mạo cô ấy thì tôi phải biết chứ. _ Âu Dương Vũ Thần tay nắm lại thành quyền, tức giận ở trong lòng liền trỗi dậy quay sang nhìn cô ta
- Không phải, không phải... Tất cả mấy người đừng có nói dối nữa, im hết đi!!
Liễu Địch Uyên là kích động la lớn lên, ngồi khụy xuống dưới ôm lấy đầu của mình. Thiệu Huy cười khẩy, nâng mặt của cô ta lên nói: " Đồng bọn của cô từ lâu đã bị tóm gọn rồi, từ băng đảng xã hội đen cho đến Hạ Phi Phi, thật là... "
- Em yêu anh, em thật sự rất yêu anh..
Cô ta ôm chầm lấy Vũ Thần nài nỉ mặc dù biết mọi chuyện đã phanh phui hết rồi. Vũ Thần cau mày hỏi lại: " Phi Phi, thông đồng với cô, là một nhóm sao? "
- Không có, hoàn toàn không có? Cô ta ép em làm như vậy, chính là cô ta mà!
Điện thoại của Diêu Kì reo lên, mọi sự chú ý liền bị phân tán đi một chút, sau khi nghe xong điện thoại mới báo cáo lại cho Đường Thiệu Huy biết chuyện.
- Tin này, tôi không biết có nên nói với cô không? Liễu Thị bị Âu Thị mua lại.. Còn ba mẹ cô lại bị giam giữ mất rồi!?
- Các người im đi, cút hết đi. Đúng vậy! Tôi chính là Liễu Địch Uyên, là tôi yêu anh ta nên mới phẫu thuật như vậy, là gia đình tôi muốn chiếm lấy Âu Thị đó thì thế nào!! _ Cuối cùng cô ta rồi cũng thừa nhận, vừa khóc vừa cười rất điên dại, nếu đã đến bước đường cùng rồi.. thì cô ta phóng lao phải theo lao thôi?
- Không ngờ lại thành công được phân nửa như vậy! Âu Dương Vũ Thần, anh có biết rằng việc bắt cóc kia, là do một tay tôi dàn dựng lên không? Haha, sao mà tôi ngờ đến được chính anh lại đẩy Cố Uyển Đình vào con đường chết chứ nhỉ? Hơn thế nữa, cô ta là còn đang có em bé. Anh là kẻ giết người, anh chính là người giết vợ cùng con của mình đó thôi. _ Cô ta như hóa dại điên cuồng la hét lên, không ngờ lại chọc được anh?
- Liễu Địch Uyên, cô nói cái gì, việc bắt cóc kia, là chính tay cô dàn dựng sao?
Đến nước này, mọi người ai cũng bàng hoàng, bắt giam được Hạ Phi Phi cùng với băng nhóm xã hội đen, nhưng thật ra chưa ai hỏi thêm điều gì cả? Chỉ lập tức đến đây vạch mặt của Địch Uyên...
Cô ta chỉ vừa gật đầu thừa nhận thì đã bị Vũ Thần tiến tới bóp chặt cổ, siết lại thật cứng, đến mức mặt cô ta đỏ bừng.
- Anh.. Ha anh giết tôi đi, tôi còn chưa nói cho anh biết hết đâu, haha! Ba mẹ của Uyển Đình là chính tay tôi giết đó.
Anh cả kinh nhìn cô ta.. lực đạo ở bàn tay ngày càng mạnh, viền mắt đỏ lên..
- Mẹ kiếp, cô vì sao lại làm cái trò thối tha đó, hả? _ Vũ Thần gần như hét lên.
- Âu Dương Vũ Thần, ngay từ đầu, anh đã trả thù sai người rồi!! _ Địch Uyên.
- Ý cô như vậy là có ý gì? _ Diệp Tiêu là nghi ngờ hỏi lại, trả thù sai người sao?
- Anh là một con chó ngu, thật sự ngu! Lã Thư Di bị cưỡng hiếp.. không phải là do Cố Hạch, mà là do người anh em sinh đôi của ông ta, Cố Siêu. Ngu ngốc, trong chuyện này Cố Uyển Đình vô tội.
- Bởi vì tình cảm anh em bao lâu mình cùng mọi người mới tìm hiểu rõ tất cả để cho cậu biết.. Lã Thư Di này thật ra chính là Liễu Địch Uyên, còn lại có tin hay không thì tùy cậu. _ Diệp Tiêu dồn nén sự tức giận của bản thân xuống từ từ nói mọi chuyện rõ ràng vớiVũ Thần
- Được rồi Liễu Địch Uyên, bản thân từ lâu tôi đã nghi ngờ cô. Tôi yêu Thư Di! Nên nếu có người giả mạo cô ấy thì tôi phải biết chứ. _ Âu Dương Vũ Thần tay nắm lại thành quyền, tức giận ở trong lòng liền trỗi dậy quay sang nhìn cô ta
- Không phải, không phải... Tất cả mấy người đừng có nói dối nữa, im hết đi!!
Liễu Địch Uyên là kích động la lớn lên, ngồi khụy xuống dưới ôm lấy đầu của mình. Thiệu Huy cười khẩy, nâng mặt của cô ta lên nói: " Đồng bọn của cô từ lâu đã bị tóm gọn rồi, từ băng đảng xã hội đen cho đến Hạ Phi Phi, thật là... "
- Em yêu anh, em thật sự rất yêu anh..
Cô ta ôm chầm lấy Vũ Thần nài nỉ mặc dù biết mọi chuyện đã phanh phui hết rồi. Vũ Thần cau mày hỏi lại: " Phi Phi, thông đồng với cô, là một nhóm sao? "
- Không có, hoàn toàn không có? Cô ta ép em làm như vậy, chính là cô ta mà!
Điện thoại của Diêu Kì reo lên, mọi sự chú ý liền bị phân tán đi một chút, sau khi nghe xong điện thoại mới báo cáo lại cho Đường Thiệu Huy biết chuyện.
- Tin này, tôi không biết có nên nói với cô không? Liễu Thị bị Âu Thị mua lại.. Còn ba mẹ cô lại bị giam giữ mất rồi!?
- Các người im đi, cút hết đi. Đúng vậy! Tôi chính là Liễu Địch Uyên, là tôi yêu anh ta nên mới phẫu thuật như vậy, là gia đình tôi muốn chiếm lấy Âu Thị đó thì thế nào!! _ Cuối cùng cô ta rồi cũng thừa nhận, vừa khóc vừa cười rất điên dại, nếu đã đến bước đường cùng rồi.. thì cô ta phóng lao phải theo lao thôi?
- Không ngờ lại thành công được phân nửa như vậy! Âu Dương Vũ Thần, anh có biết rằng việc bắt cóc kia, là do một tay tôi dàn dựng lên không? Haha, sao mà tôi ngờ đến được chính anh lại đẩy Cố Uyển Đình vào con đường chết chứ nhỉ? Hơn thế nữa, cô ta là còn đang có em bé. Anh là kẻ giết người, anh chính là người giết vợ cùng con của mình đó thôi. _ Cô ta như hóa dại điên cuồng la hét lên, không ngờ lại chọc được anh?
- Liễu Địch Uyên, cô nói cái gì, việc bắt cóc kia, là chính tay cô dàn dựng sao?
Đến nước này, mọi người ai cũng bàng hoàng, bắt giam được Hạ Phi Phi cùng với băng nhóm xã hội đen, nhưng thật ra chưa ai hỏi thêm điều gì cả? Chỉ lập tức đến đây vạch mặt của Địch Uyên...
Cô ta chỉ vừa gật đầu thừa nhận thì đã bị Vũ Thần tiến tới bóp chặt cổ, siết lại thật cứng, đến mức mặt cô ta đỏ bừng.
- Anh.. Ha anh giết tôi đi, tôi còn chưa nói cho anh biết hết đâu, haha! Ba mẹ của Uyển Đình là chính tay tôi giết đó.
Anh cả kinh nhìn cô ta.. lực đạo ở bàn tay ngày càng mạnh, viền mắt đỏ lên..
- Mẹ kiếp, cô vì sao lại làm cái trò thối tha đó, hả? _ Vũ Thần gần như hét lên.
- Vũ Thần, anh phải tin em? Bọn họ là người xảo trá. _ Liễu Địch Uyên lay lay tay anh nước mắt không ngừng mà rơi xuống trên khuôn mặt, nếu lần này tất cả mọi thứ bại lộ thì cô ta cũng sẽ tiêu.
- Bởi vì tình cảm anh em bao lâu mình cùng mọi người mới tìm hiểu rõ tất cả để cho cậu biết.. Lã Thư Di này thật ra chính là Liễu Địch Uyên, còn lại có tin hay không thì tùy cậu. _ Diệp Tiêu dồn nén sự tức giận của bản thân xuống từ từ nói mọi chuyện rõ ràng vớiVũ Thần
- Được rồi Liễu Địch Uyên, bản thân từ lâu tôi đã nghi ngờ cô. Tôi yêu Thư Di! Nên nếu có người giả mạo cô ấy thì tôi phải biết chứ. _ Âu Dương Vũ Thần tay nắm lại thành quyền, tức giận ở trong lòng liền trỗi dậy quay sang nhìn cô ta
- Không phải, không phải... Tất cả mấy người đừng có nói dối nữa, im hết đi!!
Liễu Địch Uyên là kích động la lớn lên, ngồi khụy xuống dưới ôm lấy đầu của mình. Thiệu Huy cười khẩy, nâng mặt của cô ta lên nói: " Đồng bọn của cô từ lâu đã bị tóm gọn rồi, từ băng đảng xã hội đen cho đến Hạ Phi Phi, thật là... "
- Em yêu anh, em thật sự rất yêu anh..
Cô ta ôm chầm lấy Vũ Thần nài nỉ mặc dù biết mọi chuyện đã phanh phui hết rồi. Vũ Thần cau mày hỏi lại: " Phi Phi, thông đồng với cô, là một nhóm sao? "
- Không có, hoàn toàn không có? Cô ta ép em làm như vậy, chính là cô ta mà!
Điện thoại của Diêu Kì reo lên, mọi sự chú ý liền bị phân tán đi một chút, sau khi nghe xong điện thoại mới báo cáo lại cho Đường Thiệu Huy biết chuyện.
- Tin này, tôi không biết có nên nói với cô không? Liễu Thị bị Âu Thị mua lại.. Còn ba mẹ cô lại bị giam giữ mất rồi!?
- Các người im đi, cút hết đi. Đúng vậy! Tôi chính là Liễu Địch Uyên, là tôi yêu anh ta nên mới phẫu thuật như vậy, là gia đình tôi muốn chiếm lấy Âu Thị đó thì thế nào!! _ Cuối cùng cô ta rồi cũng thừa nhận, vừa khóc vừa cười rất điên dại, nếu đã đến bước đường cùng rồi.. thì cô ta phóng lao phải theo lao thôi?
- Không ngờ lại thành công được phân nửa như vậy! Âu Dương Vũ Thần, anh có biết rằng việc bắt cóc kia, là do một tay tôi dàn dựng lên không? Haha, sao mà tôi ngờ đến được chính anh lại đẩy Cố Uyển Đình vào con đường chết chứ nhỉ? Hơn thế nữa, cô ta là còn đang có em bé. Anh là kẻ giết người, anh chính là người giết vợ cùng con của mình đó thôi. _ Cô ta như hóa dại điên cuồng la hét lên, không ngờ lại chọc được anh?
- Liễu Địch Uyên, cô nói cái gì, việc bắt cóc kia, là chính tay cô dàn dựng sao?
Đến nước này, mọi người ai cũng bàng hoàng, bắt giam được Hạ Phi Phi cùng với băng nhóm xã hội đen, nhưng thật ra chưa ai hỏi thêm điều gì cả? Chỉ lập tức đến đây vạch mặt của Địch Uyên...
Cô ta chỉ vừa gật đầu thừa nhận thì đã bị Vũ Thần tiến tới bóp chặt cổ, siết lại thật cứng, đến mức mặt cô ta đỏ bừng.
- Anh.. Ha anh giết tôi đi, tôi còn chưa nói cho anh biết hết đâu, haha! Ba mẹ của Uyển Đình là chính tay tôi giết đó.
Anh cả kinh nhìn cô ta.. lực đạo ở bàn tay ngày càng mạnh, viền mắt đỏ lên..
- Mẹ kiếp, cô vì sao lại làm cái trò thối tha đó, hả? _ Vũ Thần gần như hét lên.
- Âu Dương Vũ Thần, ngay từ đầu, anh đã trả thù sai người rồi!! _ Địch Uyên.
- Ý cô như vậy là có ý gì? _ Diệp Tiêu là nghi ngờ hỏi lại, trả thù sai người sao?
- Anh là một con chó ngu, thật sự ngu! Lã Thư Di bị cưỡng hiếp.. không phải là do Cố Hạch, mà là do người anh em sinh đôi của ông ta, Cố Siêu. Ngu ngốc, trong chuyện này Cố Uyển Đình vô tội.
/137
|