Editor: Lưu Tinh
Nếu là một tháng trước, hoặc có thể là hai tháng trước, có lẽ Loan Hoan nhất định sẽ không tò mò Dung Doãn Trinh cất giấu bí mật gì trong phòng. Loan Hoan nhất định sẽ im lặng như không hay biết gì.
Nhưng thời gian đã lặng lẽ thay đổi tất cả.
Loan Hoan cố hết sức bình tĩnh, đem tất cả mọi thứ đặt về chỗ cũ. Cô từng bước hướng về phía cánh cửa đang mở.
Nấp phía sau giá sách, cuối cùng Loan Hoan cũng có thể thả lỏng một chút. Từng tự xưng là kẻ buôn vũ khí nên Dung Doãn Trinh có cất giấu bí mật động trời cũng là chuyện thường tình. Thế nhưng cả trong lẫn ngoài ngoài phòng làm việc của anh không hề có mẫu vũ khí mới, cũng không có gì kỳ quái ở đó.
Trong phòng bày biện nhiều vô số những đồ vật như để đánh dấu cả một quá trình trưởng thành của một cậu thiếu niên. Có vài món đồ cũ kĩ, vài món linh tinh như được mua ở chợ trời gom lại thành một nhóm.
Mấy thứ đó khiến Loan Hoan nhìn mà có chút buồn cười. Dung Doãn Trinh của hiện tại dường như hoàn toàn không có chút liên hệ gì với mấy món đồ này cả.
Có lẽ, phòng này là nơi ghi lại quá trình trưởng thành của Dung Doãn Trinh. Loại suy nghĩ này khiến tâm tình Loan Hoan trở nên vui vẻ lên không ít. Vừa định rời đi thì điện thoại trong tay chợt rung lên.
Liếc nhìn xuống, Loan Hoan có chút dở khóc dở cười, thế nào mà cô lại cầm điện thoại trong tay cũng không hay biết.
Là Lý Nhược Vân gọi tới.
Lý Nhược Vân, Lý Nhược Vân!
Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của mình cho thật tốt. Đồ dỏm khi đối mặt với đồ chính phẩm thì luôn có cảm giác chột dạ như thế.
Thái độ khác thường.
Lý Nhược Vân không giống như trước đây, vừa nghe máy liền líu ríu nói không ngừng.
“Làm gì vậy? Lý Nhược Vân, nói chuyện đi!” Loan Hoan có chút không kiên nhẫn, giống như cô đang lim dim sắp chìm vào giấc ngủ thì có người gọi điện thoại đến quấy rầy.
Một lát sau, Lý Nhược Vân kéo dài một hơi gọi: Hoan…
Nhất định là Lý Nhược Vân lại bị thầy giáo mắng rồi. Loan Hoan đặt di động bên tai, chuẩn bị tâm lý nghe đại tiểu thư làm nũng. Mặt khác cô cũng vô thức chạm tay vào những món đồ nhỏ vừa kì quái, vừa đáng yêu của Dung Doãn Trinh. Ánh mắt cô thầm đánh giá, xem qua cũng không giống đồ chơi bình thường.
“Hoan, tớ hối hận.”
“Lý Nhược Vân!” Loan Hoan trợn mắt.
Từ khi đến Madrid, Lý Nhược Vân luôn miệng kêu hối hận, hối hận vì đã theo một thầy giáo xấu tính.
“Đây là lần thứ bao nhiêu cậu than hối hận với tớ rồi!”
Rõ ràng, Lý Nhược Vân quá dễ chịu rồi, vị thầy giáo xấu tính kia không ít lần giáo huấn cô, mặc dù rất nhiều người đều xem trọng cô.
“Không phải hối hận chuyện đó.” Bên kia có vẻ rất nghiêm túc. “Loan Hoan, tớ hối hận vì đã không gả cho Dung Doãn Trinh.”
Ánh mắt Loan Hoan đông cứng một chỗ, giống như là bị một vật gì đó hấp dẫn cực kì. Chuyện xảy ra đột ngột như vậy, đột ngột đến mức đầu óc cô hóa trống rỗng.
Loan Hoan nghe được giọng nói của bản thân trở thành thứ thanh âm thì thào: Vừa rồi… Lý Nhược Vân, cậu vừa mới nói cái gì với tớ đấy?
“Loan Hoan, tớ đã nhìn thấy Dung Doãn Trinh.”
Loan Hoan đặt vật đang cầm trên tay xuống.
“Trên TV, tớ đã nhìn thấy anh ấy. Loan Hoan, làm sao cậu có thể nói diện mạo anh ấy cũng tạm được? Cậu cũng biết yêu cầu của tớ đối với ngoại hình là rất cao, Loan Hoan, Dung Doãn Trinh đặc biệt đẹp trai đến mức tớ muốn nghẹt thở, muốn chửi thề.”
Bên kia, thật ra là đã chửi thề.
Shit, dammit!
Nói ai cứt chó, nói ai đáng căm ghét chứ?
Loan Hoan rất muốn dời ánh mắt sang chỗ khác, thế nhưng không được. Cô cố gắng suy xét câu nói vừa rồi. Thế nhưng bây giờ thì Lý Nhược Vân lại cố tình nói liên tục bên tai cô không ngừng.
“Loan Hoan, tớ cảm thấy nhất định Dung Doãn Trinh là tuyệt tác do Thượng đế đúc tạo ra dựa trên mọi yêu cầu của tớ. Tớ nghĩ nếu như người đàn ông này xuất hiện trước mặt tớ, nhất định tớ sẽ đối với anh ấy “nhất kiến chung tình”. Loan Hoan, tớ. . . Tớ rất tức giận, vì sao người gặp anh ấy trước lại là cậu?” Bên kia sau khi xổ ra một tràng rất nhanh thì lại tạm ngừng vài giây, sau đó tiếp tục nói: “Hoan, tớ thích anh ấy.”
“Ừ.” Loan Hoan ngỡ ngàng đáp một tiếng.
“Nhưng mà Hoan lại là người gặp anh ấy trước!”
“Ừ!”
“Cậu còn nhớ không? Lúc ở Córdoba đã từng nói gì? Nếu cả hai chúng ta cùng thích một người đàn ông đó! Người chững chạc, trầm ổn thì thuộc về cậu, đẹp trai thì là của tớ.”
Loan Hoan nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, suy nghĩ thật lâu mới nhớ tới trước đây quả thật đã từng nói với Lý Nhược Vân những lời như vậy.
“Loan Hoan.”
“Ừ.”
“Tớ muốn Dung Doãn Trinh.” Lý Nhược Vân lại có thể nhẹ nhàng nói ra một câu như thế.
Loan Hoan cúp máy.
Bây giờ cô hoàn toàn không có bản lĩnh đi phán đoán tâm ý trong từng câu nói của Lý Nhược Vân. Cô đi về phía trước vài bước. Vừa rồi, đứng cách chỗ này hơi xa, cô còn tưởng là mình đã nhìn lầm.
Rốt cục, khi Loan Hoan đứng tại đây, nơi đặt một bức tranh, rốt cục, khi cô và bức tranh kia chỉ cách nhau trong gang tấc, cô làm sao còn có thể nhìn lầm được? Cái khung ảnh kia vốn dĩ là cô và Lý Nhược Vân cùng nhau lựa chọn. Hai người từng mang bức tranh từ San Francisco, dọc theo bắc bán cầu một đường đi đến Nga. Và tại một thị trấn nhỏ xíu, nhỏ đến nỗi không biết tên, có một người đàn ông đã dùng một trăm Euro mua nó.
Lý Nhược Vân từng nói: Nếu một ngày có một người đàn ông mua bức tranh này, cô ấy nhất định sẽ gả cho người đó. Lý Nhược Vân lại có thể tin vào chuyện hoang đường viển vông như thế, nhưng Loan Hoan thì không tin. Bởi vì, chuyện hoang đường viển vông mà Lý Nhược Vân làm, Loan Hoan vĩnh viễn sẽ không làm.
Chậm rãi, Loan Hoan ngồi xuống, cảm thấy dạ dày đau nhói.
Ừ, là dạ dày đau thôi, cơn đau kéo đến thật nhanh và dữ dội, khiến cho trái tim Loan Hoan rầu rĩ, ngỡ như sắp phun ra một ngụm máu tươi đến nơi.
Dung Doãn Trinh lại chính là người đàn ông đã mua bức tranh của Lý Nhược Vân. Dung Doãn Trinh lại chính là người đàn ông có những ngón tay thon dài trắng nõn, dáng người lại vô cùng hấp dẫn khiến cho người khác phải thèm muốn, khiến cho người phụ nữ Nga mập mạp kia phải thề trước thánh Allah rằng anh tuyệt đối là một người đàn ông đẹp trai.
Thật quá trùng hợp, đúng không?
Bọn họ cũng không phải đang đóng phim điện ảnh, cho dù là nhà biên kịch cũng không thể tưởng tượng ra một kịch bản kịch tính như vậy.
Loan Hoan không thể ngờ Dung Doãn Trinh sẽ mua bức tranh của Lý Nhược Vân.
Ở trên đảo Greenland, có hai con sư tử biển, một con một tuổi rưỡi, một con nửa tuổi. Bọn chúng vô cùng thân thiết, sống nương tựa lẫn nhau.
Bức tranh của Lý Nhược Vân kia ở trong mắt Loan Hoan chỉ giống như vệt nước sốt cà chua bị vấy bẩn lên nền vải trắng.
“Máu của sư tử biển nhiễm đỏ trên nền tuyết trắng. Những gì càng diễm lệ thì lại càng đoản mệnh.” Lý Nhược Vân từng chỉ vào bức tranh của cô và nói như thế.
Màu đỏ là máu của động vật, màu trắng là tuyết.
Loan Hoan cúi đầu xuống thật thấp, chôn trước ngực mình.
Di động lại vang lên, Loan Hoan nghe máy, không đợi Lý Nhược Vân nói chuyện, cô đã mở miệng giành nói trước.
“Được thôi!”
Bên kia im lặng.
Loan Hoan nói: “Tiểu Vân, Dung Doãn Trinh ngoại trừ khuôn mặt đẹp trai ra, cũng không có gì cả, anh ấy càng không phải là người chững chạc, trầm ổn.”
“… .”
“Tiểu Vân, chúng ta cứ dựa theo lời hứa trước đây mà thực hiện. Tiểu Vân, tớ nhường Dung Doãn Trinh lại cho cậu. Khi nào cậu muốn thì cứ đến mang đi.” Ngữ điệu của Loan Hoan chậm rãi, thong thả.
Bên kia trầm mặc một lúc, sau đó lại tuôn ra một trận tiếng cười. Lý Nhược Vân một bên cười vừa nói: Hoan, sau cậu có thể đáng yêu như vậy? Chuyện này mà cũng có thể nói với vẻ nghiêm trang thế sao? Cậu đúng là Loan Hoan thật à? Tốt lắm, tốt lắm, vừa rồi là tớ dọa cậu thôi.
“Loan Hoan, Dung Doãn Trinh là của cậu, sẽ luôn luôn là của cậu.”
Thật ra, trước đây Loan Hoan từng định nói cho Lý Nhược Vân biết Dung Doãn Trinh chính là người đàn ông mà cô ấy đã cứu sống. Thế nhưng Loan Hoan lại luyến tiếc. Đó là một bí mật đặc biệt đẹp đẽ và ngọt ngào, vì sao cô không có bí mật như thế chứ?
Cuối cùng, Loan Hoan cúp máy.
Cô thu dọn tất cả những thứ mình đã cầm lên, tìm chốt mở trên giá sách sau đó trả lại mọi thứ như nguyên trạng ban đầu. Sau đó, Loan Hoan chậm rãi lấy ra hai quyển sách trên giá, ôm vào trong ngực, quay đầu lại.
Khoảnh khắc cô quay đầu lại, Loan Hoan nhìn thấy Dung Doãn Trinh. Anh đứng ngay bên dưới ngọn đèn, giữa bọn họ ước chừng chỉ cách nhau mười mấy bước chân. Mái tóc anh vẫn còn nhỏ nước, bộ dáng người đàn ông vừa mới tắm xong thật sự rất gợi cảm.
Người đàn ông có thân hình gợi cảm nhưng sắc mặt lại không có bất kì biểu cảm nào. Đáy mắt anh lộ ra chút bất mãn, phảng phất mang dáng vẻ của bậc đế vương bị xâm phạm lãnh địa.
Đúng vậy, hẳn là như vậy.
Mấy lần Loan Hoan xuất hiện ở thư phòng này đều là lúc có mặt của Dung Doãn Trinh. Khi anh không có ở đây thì cánh cửa căn phòng này cũng sẽ khóa chặt. Bên trong thư phòng có bí mật mà người đàn ông này không muốn ai biết, cũng không vui vẻ chào đón ai ghé thăm cả.
“Em đến nơi này làm gì?” Dung Doãn Trinh cũng không che giấu giọng điệu bất mãn của mình.
“Em không ngủ được nên muốn đến đây tìm mấy quyển sách để đọc.” Loan Hoan quơ quơ quyển sách trong tay, nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Dung Doãn Trinh dõi theo cô, vẻ nghi hoặc: “Trong phòng em cũng có sách.”
Ý tứ của anh hẳn là đã quá rõ ràng. Không ngủ được muốn đọc sách thì có thể tự lấy sách trong phòng mình, không cần phải đến nơi này.
Vậy phải làm sao?
“Thật xin lỗi, sau này em sẽ không làm vậy nữa.” Loan Hoan đành phải xin lỗi.
Xin lỗi xong, Loan Hoan đặt sách lên trên ghế, vuốt phẳng vạt áo của mình một chút, đi qua chỗ Dung Doãn Trinh.
Hiện tại, cô chỉ muốn rời khỏi căn phòng này nhanh một chút, trở về phòng của mình, nằm lên giường và ngủ một giấc. Mau chóng quên đi chuyện ngu ngốc mình đã làm buổi tối hôm nay.
Chuyện ngu ngốc.
Loan Hoan cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy trước ngực mình… đã để lộ một mảng da thịt trắng nõn. Thậm chí… có một nụ hoa lúc ẩn lúc hiện theo từng nhịp chân của cô.
Một dòng xung điện không biết từ đâu đánh tới mà khiến cho toàn thân cô chợt run cả lên. Cảm giác tê dại len lỏi qua từng ngóc ngách trong cơ thể cô.
Loan Hoan ngẩng đầu lên.
Nếu, giờ phút này cô rơi nước mắt, thì đó chính là những giọt nước mắt của sự hổ thẹn. Một loại xấu hổ đến tột cùng.
Cũng may là có vẻ như ánh mắt của người đàn ông không hề đặt trên bộ áo ngủ của cô. Lực chú ý của Dung Doãn Trinh cũng không phải tập trung vào trước ngực cô.
Tối nay, đối với anh mà nói cô cũng chỉ là một vị khách không mời.
Phía sau, tiếng bước chân vội vội vàng vàng vang lên, người kia đuổi tới vội bắt lấy tay cô. Anh chặn cô lại, tùy tiện nhét hai quyển sách vào trong tay cô.
“Em thích hai quyển sách này sao?” Giọng anh cất lên rất dịu dàng.
Sự dịu dàng này vốn là điểm đặc biệt ở Dung Doãn Trinh, anh đối với cô luôn là sự bao dung vô hạn.
Loan Hoan cầm lấy hai quyển sách, ngẩng đầu nhìn anh.
Vẻ mặt của anh có chút mất tự nhiên: “Thật xin lỗi, vừa rồi anh không nên có thái độ như vậy.”
“Không sao, em không hề tức giận.” Loan Hoan cúi mắt nhìn xuống hai quyển sách trên tay. “Gần đây em chỉ muốn tìm đọc hai quyển này, trong phòng em tìm mãi không thấy nên mới định đến thư phòng của anh tìm thử.”
“Dung Doãn Trinh, anh không cần nói xin lỗi với em. Nếu đổi lại là em, em cũng không muốn người lạ bước chân vào phòng riêng của mình, Trong lòng em cũng sẽ cảm thấy không được thoải mái.”
Dung Doãn Trinh hơi hé môi, như là định nói gì đó rồi lại thôi.
“Ngủ ngon.” Loan Hoan mỉm cười với anh, lướt ngang bờ vai anh mà đi qua.
Lần này, Dung Doãn Trinh không giữ cô lại nữa. Loan Hoan đứng trước cửa phòng của mình thì nghe được giọng nói của anh vang lên.
“Loan Hoan, em không phải người ngoài, em không giống những người khác.”
Loan Hoan đẩy cửa phòng ra.
Ngày tiếp theo, đối diện với Dung Doãn Trinh đang ôm ván lướt sóng trong lòng, Loan Hoan nói: Xin lỗi, hẹn lần sau anh dạy em lướt sóng đi, hôm nay em không có thời gian.
Ngày hôm qua, bọn họ đã hẹn hôm nay anh sẽ đưa cô ra biển. Bây giờ đang là lúc thời tiết khá ấm áp, rất thích hợp để lướt sóng.
Hôm nay, Dung Doãn Trinh lái xe đưa Loan Hoan trở lại phòng triển lãm. Anh nói sang năm, trước lúc kỉ niệm ngày cưới, anh nhất định phải dạy cô học lướt sóng cho xong.
Mấy giờ sau, có mấy chục phóng viên thuộc truyền thông Los Angeles kéo đến tìm Dung Doãn Trinh, hi vọng có thể nhân cơ hội này mà phỏng vấn anh. Truyền thông Los Angeles đặc biệt có khả năng “đánh hơi” hết sức nhạy bén. Bọn họ đặc biệt mau lẹ và biết cách giật tít.
Ngày kỉ niệm hai năm kết hôn, Loan Hoan vẫn chưa được học lướt sóng. Chiếc ván trượt vẫn cứ nằm im ở đó. Mua rồi kể cả cơ hội dùng thử một lần cũng không có.
/114
|