Mặc dù là muốn ẩn cư, nhưng nàng cũng không muốn tới nơi nghèo nát thế này mà ẩn cư a, hiển nhiên trời cao vẫn không có nghe được khấn cầu của ta. Nhưng mà sống đâu thì ở yên đấy, khẳng định không thể chết đói mình được. Ở bên trong cánh rừng quay một vòng, nàng chán nản phát hiện cái gì cũng không có, không có trái cây, cũng không có động vật —— mặc dù không có động vật đi cùng với nghĩa là không có nguy hiểm, nhưng lại cũng có nghĩa là không có thức ăn a! Ta khóc không ra nước mắt. Xem ra vẫn phải xuống núi rồi.
Ta trở lại trong phòng, hi vọng tìm được một chút tiền đồng … hy vọng có thể duy trì cuộc sống một thời gian nữa, cuối cùng trời không phụ lòng người, để cho ta tìm được một chuỗi đồng tiền, nó được chủ nhân thân thể này đặt ở dưới cái gối, quả nhiên là thói quen tốt.
Cầm lấy tiền nhét vào trong vạt áo, ta liền hướng phía dưới chân núi mà đi. Rời núi chỉ khoản một dặm liền có một cái trấn nhỏ, mặc dù không tính là náo nhiệt, nhưng rốt cuộc cũng có tiếng người. Đi ở trên đường, cũng không còn thấy có ai tới lên tiếng chào hỏi với ta, bộ dạng giống như không nhận ra ta, ta cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ chủ nhân thân thể này chưa bao giờ xuống núi sao?
Đi qua mấy tiệm gạo, phát hiện người ta mua một cân gạo là một văn tiền , chuỗi tiền đồng của ta có ba mươi Văn, nhưng ta không thể đem toàn bộ lấy ra mua gạo được, dù sao cũng phải để lại chút ít, sau này cũng có chỗ dùng khác.
Thấy trên chợ có người bán củi, nghe lại giá tiền, lại càng thêm rẻ, 10 cân củi cũng chỉ có một văn, nhưng nếu thật phải mua mười bó, chắc sẽ chất cao thành một cái núi nhỏ. Ta nhớ được phía sau bếp lò có một thanh sài đao, bản thân ta có thể bán củi, thân thể này của ta đoán chừng cũng ăn được ít, ta tính toán một cái, một cân gạo ta có thể ăn ba ngày, 10 cân củi thì đoán chừng là sẽ đốn xong trong ba ngày, như vậy mỗi ngày thật cũng có thể ăn no bụng sống qua ngày. Ta dù sao cũng là người hiện đại xuyên qua , hy vọng có thể có một ngày nghỉ vân vân, cho nên ý định đốn củi này chẳng qua là hạ hạ sách.
Muốn bán mình mà nói…, cái trấn nhỏ này thật sự là có kỹ viện, quả nhiên cho dù là cửa nhỏ nhà nghèo, thì các nam nhân cổ đại vẫn nhu cầu tràn đầy . Nhưng mà ta đây chỉ có vẻ ngoài thùy mị mà thôi, da bởi vì lâu ngày bị mặt trời chiếu mà thô ráp không chịu nổi, gương mặt thì ngày đó ta đã ở dòng suối nhỏ soi qua, cũng coi như là đoan chánh, nhưng chẳng qua là đoan chánh mà thôi, nhiều hơn nữa cũng tìm không ra. Nếu thật sự đến kỹ viện, khẳng định cũng không có thể làm hoa khôi để có thể chọn những khách nhân kia, nên chỉ thật phải “Bán mình” , không chừng một lúc nào đó còn gặp phải khách nhân biến thái mà bị giết chết đây. Ý định này a, không thể được.
Chẳng lẽ ta thế này mà không có đường có thể đi sao? Cười khổ, biết có hôm nay ta nên ở trường học học chút ít thứ hữu dụng a, trung y là hữu dụng nhất, trong núi nhất định là có một ít dược thảo …. . . . . . Di, đúng rồi, đi tiệm thuốc! Xem một chút họ có cần dược thảo không, ta có thể hái cho họ, nhưng mà, thử nghĩ lại một cái liền ủ rũ rồi, ai mà nguyện ý đi dạy cho ngươi phân biệt dược thảo để sau đó ngươi hái thuốc bán cho họ đây! Nhưng mà, không thử thì làm sao biết chứ? Sau này, ta mới biết cái quyết định này quan trọng đến cở nào. Thường thường chỉ cần một ý nghĩ cũng sẽ thay đổi cả cuộc đời của ngươi.
Đi tới tiệm thuốc, phát hiện nơi này náo nhiệt dị thường, nhìn người chẩn bệnh xếp thành một hàng dài, so so đếm đếm, thì có đến bốn mươi năm mươi người, mọi người đều sắc mặt tái xám, ôm bụng. Ta chạy đến đằng trước, thấy một nam tử mặc y phục vải thô đang chuẩn mạch cho một bệnh nhân, khuôn mặt của hắn chuyên chú, chỉ có đôi tròng mắt trong trẻo kia, làm ấm áp lòng người. Ta chạy tới hỏi: “Đại phu, xin hỏi tiệm thuốc các ngươi có nhận người không?” Thấy hắn nhìn ta, ta vội vàng nói: “Ta cái gì cũng sẽ làm, hiện tại nhiều như vậy bệnh nhân, ta cũng có thể bó thạch cao!” Nói xong thì ngây ngốc, bốn mươi năm mươi người cũng nhất tề nhìn ta, mà ta thì ngay cả tay chân để ở nơi đâu cũng không biết.
Hắn nhìn ta, ôn hòa cười, nói: “Ngươi trước ngồi ở đây xem ta làm thế nào chuẩn bệnh, bệnh trạng của những người này cũng không khác biệt lắm, ta kê đơn thuốc xong ngươi cứ dựa vào danh sách đó mà hốt thuốc, mỗi loại thuốc đều có dán tên.” Ta không ngừng liên tục gật đầu, nghiêm túc nhìn hắn xem bệnh, quả thực là trong lòng mừng rỡ như điên.
Ta trở lại trong phòng, hi vọng tìm được một chút tiền đồng … hy vọng có thể duy trì cuộc sống một thời gian nữa, cuối cùng trời không phụ lòng người, để cho ta tìm được một chuỗi đồng tiền, nó được chủ nhân thân thể này đặt ở dưới cái gối, quả nhiên là thói quen tốt.
Cầm lấy tiền nhét vào trong vạt áo, ta liền hướng phía dưới chân núi mà đi. Rời núi chỉ khoản một dặm liền có một cái trấn nhỏ, mặc dù không tính là náo nhiệt, nhưng rốt cuộc cũng có tiếng người. Đi ở trên đường, cũng không còn thấy có ai tới lên tiếng chào hỏi với ta, bộ dạng giống như không nhận ra ta, ta cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ chủ nhân thân thể này chưa bao giờ xuống núi sao?
Đi qua mấy tiệm gạo, phát hiện người ta mua một cân gạo là một văn tiền , chuỗi tiền đồng của ta có ba mươi Văn, nhưng ta không thể đem toàn bộ lấy ra mua gạo được, dù sao cũng phải để lại chút ít, sau này cũng có chỗ dùng khác.
Thấy trên chợ có người bán củi, nghe lại giá tiền, lại càng thêm rẻ, 10 cân củi cũng chỉ có một văn, nhưng nếu thật phải mua mười bó, chắc sẽ chất cao thành một cái núi nhỏ. Ta nhớ được phía sau bếp lò có một thanh sài đao, bản thân ta có thể bán củi, thân thể này của ta đoán chừng cũng ăn được ít, ta tính toán một cái, một cân gạo ta có thể ăn ba ngày, 10 cân củi thì đoán chừng là sẽ đốn xong trong ba ngày, như vậy mỗi ngày thật cũng có thể ăn no bụng sống qua ngày. Ta dù sao cũng là người hiện đại xuyên qua , hy vọng có thể có một ngày nghỉ vân vân, cho nên ý định đốn củi này chẳng qua là hạ hạ sách.
Muốn bán mình mà nói…, cái trấn nhỏ này thật sự là có kỹ viện, quả nhiên cho dù là cửa nhỏ nhà nghèo, thì các nam nhân cổ đại vẫn nhu cầu tràn đầy . Nhưng mà ta đây chỉ có vẻ ngoài thùy mị mà thôi, da bởi vì lâu ngày bị mặt trời chiếu mà thô ráp không chịu nổi, gương mặt thì ngày đó ta đã ở dòng suối nhỏ soi qua, cũng coi như là đoan chánh, nhưng chẳng qua là đoan chánh mà thôi, nhiều hơn nữa cũng tìm không ra. Nếu thật sự đến kỹ viện, khẳng định cũng không có thể làm hoa khôi để có thể chọn những khách nhân kia, nên chỉ thật phải “Bán mình” , không chừng một lúc nào đó còn gặp phải khách nhân biến thái mà bị giết chết đây. Ý định này a, không thể được.
Chẳng lẽ ta thế này mà không có đường có thể đi sao? Cười khổ, biết có hôm nay ta nên ở trường học học chút ít thứ hữu dụng a, trung y là hữu dụng nhất, trong núi nhất định là có một ít dược thảo …. . . . . . Di, đúng rồi, đi tiệm thuốc! Xem một chút họ có cần dược thảo không, ta có thể hái cho họ, nhưng mà, thử nghĩ lại một cái liền ủ rũ rồi, ai mà nguyện ý đi dạy cho ngươi phân biệt dược thảo để sau đó ngươi hái thuốc bán cho họ đây! Nhưng mà, không thử thì làm sao biết chứ? Sau này, ta mới biết cái quyết định này quan trọng đến cở nào. Thường thường chỉ cần một ý nghĩ cũng sẽ thay đổi cả cuộc đời của ngươi.
Đi tới tiệm thuốc, phát hiện nơi này náo nhiệt dị thường, nhìn người chẩn bệnh xếp thành một hàng dài, so so đếm đếm, thì có đến bốn mươi năm mươi người, mọi người đều sắc mặt tái xám, ôm bụng. Ta chạy đến đằng trước, thấy một nam tử mặc y phục vải thô đang chuẩn mạch cho một bệnh nhân, khuôn mặt của hắn chuyên chú, chỉ có đôi tròng mắt trong trẻo kia, làm ấm áp lòng người. Ta chạy tới hỏi: “Đại phu, xin hỏi tiệm thuốc các ngươi có nhận người không?” Thấy hắn nhìn ta, ta vội vàng nói: “Ta cái gì cũng sẽ làm, hiện tại nhiều như vậy bệnh nhân, ta cũng có thể bó thạch cao!” Nói xong thì ngây ngốc, bốn mươi năm mươi người cũng nhất tề nhìn ta, mà ta thì ngay cả tay chân để ở nơi đâu cũng không biết.
Hắn nhìn ta, ôn hòa cười, nói: “Ngươi trước ngồi ở đây xem ta làm thế nào chuẩn bệnh, bệnh trạng của những người này cũng không khác biệt lắm, ta kê đơn thuốc xong ngươi cứ dựa vào danh sách đó mà hốt thuốc, mỗi loại thuốc đều có dán tên.” Ta không ngừng liên tục gật đầu, nghiêm túc nhìn hắn xem bệnh, quả thực là trong lòng mừng rỡ như điên.
/10
|