Lúc này Thế Giới nguyên khí cũng đã tích lũy được tương đối rồi, cũng đã đến lúc rời khỏi Thế Giới Hỏa Sơn, ý định ban đầu đến Thế Giới Hỏa Sơn là tích lũy Thế Giới nguyên khí, bây giờ mọi thứ đều có trong tay rồ. Lúc Lục Nguyên đang chuẩn bị rời đi thì nhận được một lá thư từ vùng bên ngoài mang tới.
“Hoa Sơn có nguy, mau trở về.”
Hoa Sơn gặp nguy, Lục Nguyên không khỏi giật mình.
Lập tức liền cùng Hạ Hầu Chí Tôn, Đông Dã Chi Tôn, Bách Lý Chi Tôn thông báo một câu rồi hướng về Hoa Sơn mà đi. Nghe nói Lục Nguyên phải trở về, Đông Dã Chi Tôn nói:
- Có cần phái một số người ngoài môn phái đi nữa không?
Lục Nguyên hiện là Kiếm Môn Chi Tôn, muốn tìm vài người là thủ hạ để sai khiến thì cũng là chuyện thường tình.
- Không cần đâu.
Lục Nguyên lắc đầu rồi ngự kiếm mà đi.
Hoa Sơn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Lục Nguyên trên đường bay đến vùng ngoài Truyền Tống Trận, trước tiên đến Đại Dung Thành đã, lúc này Lục Nguyên đang quan tâm đến chuyện ở Hoa Sơn, mà vừa nãy trước khi đi qua Truyền Tống Trận do dò xét mau lẹ, không đi quan đạo nên va phải một con yêu thú nửa thiếp Thế Giới cảnh, liền đem làm thịt con yêu thú đó.
Bởi mới đấu xong không lâu nên lúc đến Đại Dung quốc khí thế vẫn chưa thu hồi lại hết, thực lực gần đạt Thế Giới cảnh tán phát ra ngoài, phần thực lực này khiến tất cả những kẻ mạnh ở Đại Dung quốc phải biến sắc, nửa buổi sau có người bước ra, chính là đương nhiệm Trác Lăng Vân, Trác Lăng Vân vốn là tam đại quốc chủ nhưng đại quốc chủ Chu Trung Dung đến trung ương thiên triều theo đúng quy định, Nạp Lan Đức cũng đột nhiên phải đi trung ương thiên triều, kết quả là bị chết duwois tay Lục Nguyên, đại quốc chủ, nhị quốc chủ đều đi rồi nên Trác Lăng Vân làm đại quốc chủ.
Trác Lăng Vân đứng trên không nói:
- Không hay vị bằng hữu nào đại giá quang lâm, hàng lâm Đại Dung Quốc, nơi này chính là nơi được trung ương thiên triều ngũ đại cổ văn minh nhận quyền quản lý vùng Nam Kinh.
Trác Lăng vân sớm đã cảm nhận được thực lực của người đang ở trên không trung đó, có lẽ cũng gần đạt đến Thế Giới cảnh rồi, thật mạnh vô cùng, vậy nên vừa cung kính vừa nhắc đến trung ương thiên triều ngũ đại cổ văn minh, không đúng, thực lực của Đại Dung quốc ở vùng Nam Kinh này được gọi là cường đại, nhưng trong mắt người đang bay tỏng mây kia thì cũng chỉ có vậy mà thôi, chỉ cần hắn muốn là có thể giết hết mọi cao thủ trong Đại Dung quốc.
Người trong tầng mây đáp xuống, chính là một người trẻ tuổi mặc thanh y.
Ồ, đây chẳng phải Lục Nguyên sdao? Trác Lăng Vân có ấn tượng rất sâu sắc đối với Lục Nguyên, vậy nên trong tức khắc đã nhận ra chàng.
Lục Nguyên vốn muốn lập tức trở về Hoa Sơn nhưng Trác Lăng Vân đây chính là một bằng hữu cũ của Chu Thanh Huyền sư thúc, khi Lục Nguyên tham gia thi đấu ở Đại Dung quốc còn được Trác Lăng Vân quan tâm đôi chút, vậy nên dừng lại chào hỏi, dừng lại nói:
- Thì ra là Trác sư thúc.
Trác Lăng Vân thấy Lục Nguyên hiện đã gần đạt đến Thế Giới cảnh cảm thấy vui mừng khôn xiết, lần đầu tiên gặp Lục Nguyên, chàng mới chỉ là Đại Đạo cảnh tam trọng, tứ trọng, nay trong nháy mắt, gần hai mươi năm, Lục Nguyê đã đến độ gần đạt đến Thế Giới cảnh rồi.
Trác Lăng Vân chỉ cảm thấy vui mừng, thực là một thiên tài, một thiên tài siêu cấp.
Trác Lăng Vân hàn huyên vài câu ngắn gọn với Lục Nguyên, rồi Lục Nguyên liền rời đi.
Nhưng vài câu hàn huyên đơn giản đó đôi với Trác Lăng Vân mà nói cũng là giúp ông một đại ân rồi, việc này chính là bắt đầu cho Trác Lăng Vân làm đại quốc chủ.
Trác Lăng Vân không phải mới tiếp nhận Đại quốc chủ sao?
Thì ra Đại quốc chủ là Chu Trung Dung, Nhị quốc chủ là Nạp Lan Đức, vốn có kế hoạch để Nạp Lan Đức nắm giữ chực vị đó, nhưng không hiểu sao sau đó người thượng vị lại là Trác Lăng Vân.
Ngay cả Trác Lăng Vân cũng thấy kỳ lạ không kém.
Còn lúc đó Đại Dung Quốc có những vài phần thế lực.
Nhưng Trác Lăng Vân lúc đó thực lực bản thân chỉ có Hỗn Động Nhị Cảnh Đỉnh Phong, lại không có hậu thuận, nhất thời không áp đảo được những thế lực đó, trong thời gian đó, Đại Dung Quốc vô cùng yên bình, toàn bộ đều xem Trác Lăng Vân là chủ, nhưng thực sự thì nội chiến bên trong vô cùng khốc liệt, Trác Lăng Vân chỉ là chiếm ưu thế về mưu lược mà thôi.
Còn khi nãy đã xảy ra chuyện gì chứ, một người gần đạt đến Thế Giới Cảnh gọi to Trác Lăng Vân là sư thúc, hơn nữa gọi với thái độ rất cung kính.
Không lẽ Trác Lăng Vân không phải là một kẻ không có chỗ dựa.
Dù không nhắc đến những chuyện khác nhưng trong số những kẻ tự nhận có chỗ dựa tại Đại Dung Quốc thì cũng khó có ai có thế lực mạnh như vậy.
Vậy nên trong tức khắc, thái độ của những người này đối với TRác Lăng Vân có vài phần sợ hãi, vốn dĩ TRác Lăng Vân cũng chiếm ưu thế, đối thủ cho rằng Trác Lăng Vân có chỗ dựa là kẻ gần đạt được Thế Giới Cảnh nên trong lòng bỗng có chút sợ hãi, lúc này Trác Lăng Vân đnag có hy vọng nhất thống những thế lực chủ chốt của Đại Dung Quốc, nắm trong tay toàn bộ thế lực của Đại Dung Quốc.
Lại nói Trác Lăng Vân đã tự giao phó Lục Nguyên đến một chuyến, trở về chỉnh đốn lại Đại Dung QUốc.
Trong chốc lát, Lục Nguyên lại quay trở về.
“Trác sư thúc.” Lục Nguyên đứng từ xa gọi lớn.
Lục Nguyên lại tiến đến gần hơn nữa đến bên cạnh, khiến những kẻ không phục Trác Lăng Vân trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Còn việc Lục Nguyên tại sao lại trở về thì thực ra cũng rất đơn giản, Lục Nguyên muốn biết tin tức của Hoa Sơn sớm hơn nữa, nghĩ lại thì Trác Vân Lăng hiện nay thống nhất những nước ở phía nam nên biết những tin tức của Hoa Sơn, vậy nên Lục Nguyên vừa đi liền trở về ngay, hành lễ xong liền hỏi trực tiếp Trác Vân Lăng.
- Hoa Sơn ư. Trác Vân Lăng hơi trầm ngâm. Gần đây ở đó đúng thật là xảy ra một chuyện lớn.
- Đại Nguyên có biết không?
Trác Vân Lăng nói:
- Yến Thương Thiên năm đó đã từng đến Đại Nguyên, nhưng lúc đi vẫn là chưa đến trung tâm thiên triều, lúc đó ở Đại Nguyên lấy một đấu ba, giao đấu với tam đại tông sư của Đại Nguyên, ba vị này chính là Thiên Viên tông sư của Mật Tông, Âu Dương tông sư của Vạn Xà sơn trang và Ma Già tông sư của Tuyết Sơn Lạn Đà Tự.
Chuyện này Lục Nguyên biết, trận đánh đó Yến Thương Thiên về cơ bản được coi là thần tích, chuyện cách đây hàng ngàn năm rồi nhưng hậu thế vẫn không ngừng nhắc đến.
Khi đó ở khu vực Đại Tần, Đại Tấn và Đại Nguyên, người nổi tiếng nhất không ai khác ngoài Yến Thương Thiên.
Yến Thương Thiên trong trung tâm thiên triều không có gì là quá lợi hại nhưng ở một vùng ở phía nam thì lại là thần thoại ngàn năm.
Trác Lăng Vân nói:
- Chuyện này có xảy ra điều gì thì chính là xảy ra ở chỗ, trận chiến năm đó, Yến Thương Thiên vừa hành động là trở thành thần thoại ngàn năm của một vùng phía nam, nhưng với Tam Đại Tông Sư của Đại Nguyên thì đó lại là ngày uy danh tẫn táng, Ma Già tông sư của Đại Tuyết Sơn Lạn Đà Tự- một trong tam địa tông sư đã bị tọng thương trong lần giao đấu đó, sau đó không lâu trong người luôn bị thương, có bệnh, rất ít lộ diện, Thiên Viên tông sư luôn làm chủ những việc chính trị, có uy tín lâu năm trong giao đấu với Đại Nguyên cũng là ông ta, còn Âu Dương tông sư của Vạn Xà Sơn Trang thì biệt tích từ đó.
“Hoa Sơn có nguy, mau trở về.”
Hoa Sơn gặp nguy, Lục Nguyên không khỏi giật mình.
Lập tức liền cùng Hạ Hầu Chí Tôn, Đông Dã Chi Tôn, Bách Lý Chi Tôn thông báo một câu rồi hướng về Hoa Sơn mà đi. Nghe nói Lục Nguyên phải trở về, Đông Dã Chi Tôn nói:
- Có cần phái một số người ngoài môn phái đi nữa không?
Lục Nguyên hiện là Kiếm Môn Chi Tôn, muốn tìm vài người là thủ hạ để sai khiến thì cũng là chuyện thường tình.
- Không cần đâu.
Lục Nguyên lắc đầu rồi ngự kiếm mà đi.
Hoa Sơn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Lục Nguyên trên đường bay đến vùng ngoài Truyền Tống Trận, trước tiên đến Đại Dung Thành đã, lúc này Lục Nguyên đang quan tâm đến chuyện ở Hoa Sơn, mà vừa nãy trước khi đi qua Truyền Tống Trận do dò xét mau lẹ, không đi quan đạo nên va phải một con yêu thú nửa thiếp Thế Giới cảnh, liền đem làm thịt con yêu thú đó.
Bởi mới đấu xong không lâu nên lúc đến Đại Dung quốc khí thế vẫn chưa thu hồi lại hết, thực lực gần đạt Thế Giới cảnh tán phát ra ngoài, phần thực lực này khiến tất cả những kẻ mạnh ở Đại Dung quốc phải biến sắc, nửa buổi sau có người bước ra, chính là đương nhiệm Trác Lăng Vân, Trác Lăng Vân vốn là tam đại quốc chủ nhưng đại quốc chủ Chu Trung Dung đến trung ương thiên triều theo đúng quy định, Nạp Lan Đức cũng đột nhiên phải đi trung ương thiên triều, kết quả là bị chết duwois tay Lục Nguyên, đại quốc chủ, nhị quốc chủ đều đi rồi nên Trác Lăng Vân làm đại quốc chủ.
Trác Lăng Vân đứng trên không nói:
- Không hay vị bằng hữu nào đại giá quang lâm, hàng lâm Đại Dung Quốc, nơi này chính là nơi được trung ương thiên triều ngũ đại cổ văn minh nhận quyền quản lý vùng Nam Kinh.
Trác Lăng vân sớm đã cảm nhận được thực lực của người đang ở trên không trung đó, có lẽ cũng gần đạt đến Thế Giới cảnh rồi, thật mạnh vô cùng, vậy nên vừa cung kính vừa nhắc đến trung ương thiên triều ngũ đại cổ văn minh, không đúng, thực lực của Đại Dung quốc ở vùng Nam Kinh này được gọi là cường đại, nhưng trong mắt người đang bay tỏng mây kia thì cũng chỉ có vậy mà thôi, chỉ cần hắn muốn là có thể giết hết mọi cao thủ trong Đại Dung quốc.
Người trong tầng mây đáp xuống, chính là một người trẻ tuổi mặc thanh y.
Ồ, đây chẳng phải Lục Nguyên sdao? Trác Lăng Vân có ấn tượng rất sâu sắc đối với Lục Nguyên, vậy nên trong tức khắc đã nhận ra chàng.
Lục Nguyên vốn muốn lập tức trở về Hoa Sơn nhưng Trác Lăng Vân đây chính là một bằng hữu cũ của Chu Thanh Huyền sư thúc, khi Lục Nguyên tham gia thi đấu ở Đại Dung quốc còn được Trác Lăng Vân quan tâm đôi chút, vậy nên dừng lại chào hỏi, dừng lại nói:
- Thì ra là Trác sư thúc.
Trác Lăng Vân thấy Lục Nguyên hiện đã gần đạt đến Thế Giới cảnh cảm thấy vui mừng khôn xiết, lần đầu tiên gặp Lục Nguyên, chàng mới chỉ là Đại Đạo cảnh tam trọng, tứ trọng, nay trong nháy mắt, gần hai mươi năm, Lục Nguyê đã đến độ gần đạt đến Thế Giới cảnh rồi.
Trác Lăng Vân chỉ cảm thấy vui mừng, thực là một thiên tài, một thiên tài siêu cấp.
Trác Lăng Vân hàn huyên vài câu ngắn gọn với Lục Nguyên, rồi Lục Nguyên liền rời đi.
Nhưng vài câu hàn huyên đơn giản đó đôi với Trác Lăng Vân mà nói cũng là giúp ông một đại ân rồi, việc này chính là bắt đầu cho Trác Lăng Vân làm đại quốc chủ.
Trác Lăng Vân không phải mới tiếp nhận Đại quốc chủ sao?
Thì ra Đại quốc chủ là Chu Trung Dung, Nhị quốc chủ là Nạp Lan Đức, vốn có kế hoạch để Nạp Lan Đức nắm giữ chực vị đó, nhưng không hiểu sao sau đó người thượng vị lại là Trác Lăng Vân.
Ngay cả Trác Lăng Vân cũng thấy kỳ lạ không kém.
Còn lúc đó Đại Dung Quốc có những vài phần thế lực.
Nhưng Trác Lăng Vân lúc đó thực lực bản thân chỉ có Hỗn Động Nhị Cảnh Đỉnh Phong, lại không có hậu thuận, nhất thời không áp đảo được những thế lực đó, trong thời gian đó, Đại Dung Quốc vô cùng yên bình, toàn bộ đều xem Trác Lăng Vân là chủ, nhưng thực sự thì nội chiến bên trong vô cùng khốc liệt, Trác Lăng Vân chỉ là chiếm ưu thế về mưu lược mà thôi.
Còn khi nãy đã xảy ra chuyện gì chứ, một người gần đạt đến Thế Giới Cảnh gọi to Trác Lăng Vân là sư thúc, hơn nữa gọi với thái độ rất cung kính.
Không lẽ Trác Lăng Vân không phải là một kẻ không có chỗ dựa.
Dù không nhắc đến những chuyện khác nhưng trong số những kẻ tự nhận có chỗ dựa tại Đại Dung Quốc thì cũng khó có ai có thế lực mạnh như vậy.
Vậy nên trong tức khắc, thái độ của những người này đối với TRác Lăng Vân có vài phần sợ hãi, vốn dĩ TRác Lăng Vân cũng chiếm ưu thế, đối thủ cho rằng Trác Lăng Vân có chỗ dựa là kẻ gần đạt được Thế Giới Cảnh nên trong lòng bỗng có chút sợ hãi, lúc này Trác Lăng Vân đnag có hy vọng nhất thống những thế lực chủ chốt của Đại Dung Quốc, nắm trong tay toàn bộ thế lực của Đại Dung Quốc.
Lại nói Trác Lăng Vân đã tự giao phó Lục Nguyên đến một chuyến, trở về chỉnh đốn lại Đại Dung QUốc.
Trong chốc lát, Lục Nguyên lại quay trở về.
“Trác sư thúc.” Lục Nguyên đứng từ xa gọi lớn.
Lục Nguyên lại tiến đến gần hơn nữa đến bên cạnh, khiến những kẻ không phục Trác Lăng Vân trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Còn việc Lục Nguyên tại sao lại trở về thì thực ra cũng rất đơn giản, Lục Nguyên muốn biết tin tức của Hoa Sơn sớm hơn nữa, nghĩ lại thì Trác Vân Lăng hiện nay thống nhất những nước ở phía nam nên biết những tin tức của Hoa Sơn, vậy nên Lục Nguyên vừa đi liền trở về ngay, hành lễ xong liền hỏi trực tiếp Trác Vân Lăng.
- Hoa Sơn ư. Trác Vân Lăng hơi trầm ngâm. Gần đây ở đó đúng thật là xảy ra một chuyện lớn.
- Đại Nguyên có biết không?
Trác Vân Lăng nói:
- Yến Thương Thiên năm đó đã từng đến Đại Nguyên, nhưng lúc đi vẫn là chưa đến trung tâm thiên triều, lúc đó ở Đại Nguyên lấy một đấu ba, giao đấu với tam đại tông sư của Đại Nguyên, ba vị này chính là Thiên Viên tông sư của Mật Tông, Âu Dương tông sư của Vạn Xà sơn trang và Ma Già tông sư của Tuyết Sơn Lạn Đà Tự.
Chuyện này Lục Nguyên biết, trận đánh đó Yến Thương Thiên về cơ bản được coi là thần tích, chuyện cách đây hàng ngàn năm rồi nhưng hậu thế vẫn không ngừng nhắc đến.
Khi đó ở khu vực Đại Tần, Đại Tấn và Đại Nguyên, người nổi tiếng nhất không ai khác ngoài Yến Thương Thiên.
Yến Thương Thiên trong trung tâm thiên triều không có gì là quá lợi hại nhưng ở một vùng ở phía nam thì lại là thần thoại ngàn năm.
Trác Lăng Vân nói:
- Chuyện này có xảy ra điều gì thì chính là xảy ra ở chỗ, trận chiến năm đó, Yến Thương Thiên vừa hành động là trở thành thần thoại ngàn năm của một vùng phía nam, nhưng với Tam Đại Tông Sư của Đại Nguyên thì đó lại là ngày uy danh tẫn táng, Ma Già tông sư của Đại Tuyết Sơn Lạn Đà Tự- một trong tam địa tông sư đã bị tọng thương trong lần giao đấu đó, sau đó không lâu trong người luôn bị thương, có bệnh, rất ít lộ diện, Thiên Viên tông sư luôn làm chủ những việc chính trị, có uy tín lâu năm trong giao đấu với Đại Nguyên cũng là ông ta, còn Âu Dương tông sư của Vạn Xà Sơn Trang thì biệt tích từ đó.
/1562
|