Lục Nguyên phất tay nói:
- Như vậy, ta đi trước một bước đây.
Lục Nguyên phất tay đi, Triển Bạch quỳ xuống muốn khóc. Gã ở tầng thứ năm mươi ba nguyên tố điển mất hơn chín mươi canh giờ mà không thành công khống chế nguyên tố điển, tới lằn ranh bị đào thải rồi, kết quả Lục Nguyên giỏi lắm, chỉ mất bốn mươi hai canh giờ đã nắm được nguyên tố điển, tốc độ quá nhanh đi, thật là người so với người tức chết người.
Ở tầng thứ năm mươi bốn Lục Nguyên phát hiện lại gặp một người. Người đó mặc áo lôi điện, tuổi trẻ, chính là Lôi Thất lôi chi văn minh. Lôi Thất ở tầng thứ năm mươi bốn nắm giữ nguyên tố tiên đã đến phút mấu chốt, bỗng phát hiện một người bước ra. Ủa, bị Triển Bạch đuổi kịp ư?
Kết quả liếc nhìn phát hiện không phải dạ chi văn minh tb mà là Kiếm Môn Lục Nguyên.
Lôi Thất nhìn chằm chằm Lục Nguyên rồi quay đi, bây giờ là lúc vượt ải mấu chốt của gã, không lãng phí thời gian được.
Tiếp theo sau bốn mươi lăm canh giờ, gã bi kịch phát hiện mình sắp thất bại, còn Lục Nguyên thì lại thuận lợi mở ra cánh cửa thông hướng tầng thứ năm mươi lăm. Hiển nhiên hắn chỉ dùng bốn mươi lăm canh giờ liền nắm giữ nguyên tố tiên, tốc độ này, hiệu suất này, khiến Lôi Thất trợn tròn mắt.
Lôi Thất thì thào:
- Cái này quá nhanh đi!
Lục Nguyên tiến vào tầng thứ năm mươi lăm, tầng này là nguyên tố độn, hắn dùng bốn mươi bảy canh giờ.
Lục Nguyên tiến vào tầng thứ năm mươi sáu, là nguyên tố ngọc, lần này hắn mất bốn mươi tám canh giờ.
Lục Nguyên tiến vào tầng thứ năm mươi bảy, tầng này là nguyên tố cương, hắn dùng năm mươi canh giờ. Thật là nhanh, sướng cả người, tầng tầng bị mình nhẹ nhàng trùng kích qua hết.
Rốt cuộc đến tầng thứ năm mươi tám, tầng này là nguyên tố bát. Lục Nguyên phát hiện trong tầng này có một người, Lăng Thanh Vân! Lăng Thanh Vân ở trong tầng thứ năm mươi tám, gã luôn xếp hạng hai không bị ai đằng sau đuổi theo, nhưng bây giờ gã rơi vào thế bí. Gã vào tầng thứ năm mươi tám đã hơn chín mươi canh giờ vẫn không có nắm giữ được nguyên tố tranh. Gã hiểu mình đã tới cực hạn, tất nhiên dù là cực hạn cũng chẳng sao, hiện tại thành tích của gã rất tốt, đặt trong nho chi văn minh cũng là thành tích cực kỳ tốt, gã có chút kiêu ngạo.
Kết quả vào lúc này gã trông thấy một người tiến vào, đưa mắt nhìn sang thì kinh ngạc chẳng phải chính là Lục Nguyên ư? Gã ngây ra.
Không ngờ Lục Nguyên hậu phát đuổi kịp, Lăng Thanh Vân đã vô vọng trùng kích tầng thứ năm mươi chín, bỗng dưng to gan lớn mật. Lý do như vậy chủ yếu vì gã muốn làm người số một thuộc tính chính khí, luôn là gã làm vậy mà gần đây Lục Nguyên nổi bật chiếm hết ánh sáng, nên giờ gã nổi tính ác lên. Đương nhiên trong Tháp Nguyên Tố có thể đánh nhau, chỉ cần ngươi không ngại mất thời gian là được, bình thường không ai điên đến mức đánh nhau trong Tháp Nguyên Tố.
Lăng Thanh Vân mỉm cười nói:
- Thì ra là Lục Nguyên.
Lục Nguyên nhún vai đáp lại:
- Thì ra là Lăng huynh.
- Lục huynh khỏe chứ?
Lăng Thanh Vân mỉm cười, nhưng khi cười kiếm ý đánh ra, một luồng kiếm quang chém hướng Lục Nguyên. Hay cho ngụy quân tử giả chính khí. Lục Nguyên không ngờ Lăng Thanh Vân sẽ làm vậy, nhưng thực lực đã vượt xa gã, sử dụng một thức phù sinh nhược mộng.
Lăng Thanh Vân chém qua một kiếm, chém Lục Nguyên thành hai nửa, đang mừng rỡ thì chỉ nghe bùm một tiếng, sau lưng bị hắn đánh một đấm. Nắm đấm mạnh mẽ chớp mắt phá hỏng tứ chi ngũ tạng của gã.
Lục Nguyên chuyển người tới trước mặt Lăng Thanh Vân, nói:
- Lăng Thanh Vân, ngươi chưa đủ trình độ, muốn ám toán ta?
Lăng Thanh Vân không bao giờ ngờ được gã một chiêu liền thua!
Cùng là thế giới cảnh tam tầng tại sao chênh lệch lớn như thế?
Lăng Thanh Vân không thể chấp nhận được.
Lục Nguyên nhìn Lăng Thanh Vân, quát:
- Kẻ muốn ám toán, giết ta, chết đi!
Mặc kệ Lăng Thanh Vân có phải là nho chi văn minh hay không, người môn phái bình thường tuyệt đối không dám giết người văn minh bởi vì đắc tội không nổi, nhưng hắn giết người trong văn minh không ít, tất nhiên có gây chút phiền phức, đặc biệt là giết người cổ văn minh càng rắc rối hơn. Nhưng mà, nguyên tắc của Lục Nguyên luôn là vậy, hơn nữa hắn không định thay đổi.
- Lục huynh, ta biết một bí mật...
Lăng Thanh Vân nói:
- Bí mật về chính khí. Lục huynh cũng luyện chính khí đúng không? Tu hành chính khí có không ít bí mật.
Lục Nguyên nghe vậy lòng máy động. Chúc Liệt Phong có tổng cộng chín tầng, bây giờ hắn mới ở tầng thứ năm, hơi mong chờ về bí mật tu hành chính khí này.
Lăng Thanh Vân thở sâu vài hơi rồi mới nói:
- Thật ra mới rồi ta lừa ngươi đó, tạm biệt.
Nói xong thân hình gã biến mất, đây là thuân di? Không đúng, không phải, mình cảm giác rõ ràng Lăng Thanh Vân không còn ở trong tầng thứ năm mươi tám nữa, chẳng lẽ tới thời gian gã bị tầng thứ năm mươi tám bài xích ra ngoài?
Nếu là vậy thì Lăng Thanh Vân từ lúc bắt đầu đã tính toán thời gian chính xác, nếu đánh thắng thì giết mình, đánh không lại có thể mượn lực bài xích bỏ trốn. Sau này một chiêu bị mình đánh bại, phát hiện không thích hợp lập tức tùy cơ ứng biến, dùng lời nói lừa gạt mình.
Một nhân vật ghê gớm đây, kẻ gian xảo trong ngụy quân tử.
Lục Nguyên nhún vai, không để trong lòng, chẳng qua sau này nếu có cơ hội sẽ tru sát gã, tuyệt đối không để lại hậu hoạn.
Lục Nguyên lập tức khoanh chân, thử nắm giữ loại nguyên tố tranh.
Bên ngoài Tháp Nguyên Tố mọi người đều bàn tán tốc độ nhanh chóng xông tháp của Lục Nguyên, thật là siêu nhanh, xem tình hình bây giờ hắn đã lên đến tầng thứ năm mươi, xếp sau Phật Chi Tử, hạng hai. Mặc dù hắn cách Phật Chi Tử còn có một khoảng xa nhưng cũng đã rất ghê gớm.
Đông Cực Tiên Ông, Tây Cực Tiên Ông, hai tiên ông chủ trì Tháp Nguyên Tố lần này, hiểu nhiều hơn người khác về tình hình trong tháp, cho nên có thấy cuộc chiến giữa Lăng Thanh Vân và Lục Nguyên.
Hay cho Lăng Thanh Vân, ngụy quân tử gian xảo như vậy bình thường nhìn không ra. Tính tình người này xảo trá, thiện biến, tiềm lực rất mạnh, xếp hạng một trăm trong bảng thiên tài, sau này chắc chắn là một nhân vật, phải báo cáo lên trên chú ý người này.
Càng đáng sợ là Lục Nguyên, đối mặt Lăng Thanh Vân một chiêu đã thắng. Lăng Thanh Vân không phải kẻ yếu mà xếp trong hàng trăm người bảng thiên tài, cùng cảnh giới Lục Nguyên, thế mà chỉ một chiêu thôi, đây là lực lượng mạnh cỡ nào!
Tầng thứ năm mươi tám là thị nguyên tố, Lục Nguyên chỉ mất hai mươi canh giờ mà thôi.
Bây giờ xếp hạng nhất là Phật Chi Tử, đang trùng kích tầng thứ bảy mươi bốn. Tầng thứ bảy mươi bốn là nguyên tố ô, đến tầng này rồi thì Phật Tâm Minh Kính của Phật Chi Tử khó mà chống đỡ. Mọi người còn đang trông chờ Phật Chi Tử phá tan kỷ lục cao nhất, kết quả lúc này toàn thân gã toát ra tầng ánh sáng đỏ thẫm. Ánh sáng đỏ cực kỳ rực rỡ, dường như có phượng hoàng đang hót.
Đây là Phật Tâm Thiết Bàn.
Trong truyền thuyết phượng hoàng chết rồi sẽ dục hỏa niết bàn trọng sinh.
Chủ phật chi văn minh thì sáng tạo ra Phật Tâm Niết Bàn, cảm thán thế nhân, phật tâm không tĩnh nên sáng lập nó.
- Như vậy, ta đi trước một bước đây.
Lục Nguyên phất tay đi, Triển Bạch quỳ xuống muốn khóc. Gã ở tầng thứ năm mươi ba nguyên tố điển mất hơn chín mươi canh giờ mà không thành công khống chế nguyên tố điển, tới lằn ranh bị đào thải rồi, kết quả Lục Nguyên giỏi lắm, chỉ mất bốn mươi hai canh giờ đã nắm được nguyên tố điển, tốc độ quá nhanh đi, thật là người so với người tức chết người.
Ở tầng thứ năm mươi bốn Lục Nguyên phát hiện lại gặp một người. Người đó mặc áo lôi điện, tuổi trẻ, chính là Lôi Thất lôi chi văn minh. Lôi Thất ở tầng thứ năm mươi bốn nắm giữ nguyên tố tiên đã đến phút mấu chốt, bỗng phát hiện một người bước ra. Ủa, bị Triển Bạch đuổi kịp ư?
Kết quả liếc nhìn phát hiện không phải dạ chi văn minh tb mà là Kiếm Môn Lục Nguyên.
Lôi Thất nhìn chằm chằm Lục Nguyên rồi quay đi, bây giờ là lúc vượt ải mấu chốt của gã, không lãng phí thời gian được.
Tiếp theo sau bốn mươi lăm canh giờ, gã bi kịch phát hiện mình sắp thất bại, còn Lục Nguyên thì lại thuận lợi mở ra cánh cửa thông hướng tầng thứ năm mươi lăm. Hiển nhiên hắn chỉ dùng bốn mươi lăm canh giờ liền nắm giữ nguyên tố tiên, tốc độ này, hiệu suất này, khiến Lôi Thất trợn tròn mắt.
Lôi Thất thì thào:
- Cái này quá nhanh đi!
Lục Nguyên tiến vào tầng thứ năm mươi lăm, tầng này là nguyên tố độn, hắn dùng bốn mươi bảy canh giờ.
Lục Nguyên tiến vào tầng thứ năm mươi sáu, là nguyên tố ngọc, lần này hắn mất bốn mươi tám canh giờ.
Lục Nguyên tiến vào tầng thứ năm mươi bảy, tầng này là nguyên tố cương, hắn dùng năm mươi canh giờ. Thật là nhanh, sướng cả người, tầng tầng bị mình nhẹ nhàng trùng kích qua hết.
Rốt cuộc đến tầng thứ năm mươi tám, tầng này là nguyên tố bát. Lục Nguyên phát hiện trong tầng này có một người, Lăng Thanh Vân! Lăng Thanh Vân ở trong tầng thứ năm mươi tám, gã luôn xếp hạng hai không bị ai đằng sau đuổi theo, nhưng bây giờ gã rơi vào thế bí. Gã vào tầng thứ năm mươi tám đã hơn chín mươi canh giờ vẫn không có nắm giữ được nguyên tố tranh. Gã hiểu mình đã tới cực hạn, tất nhiên dù là cực hạn cũng chẳng sao, hiện tại thành tích của gã rất tốt, đặt trong nho chi văn minh cũng là thành tích cực kỳ tốt, gã có chút kiêu ngạo.
Kết quả vào lúc này gã trông thấy một người tiến vào, đưa mắt nhìn sang thì kinh ngạc chẳng phải chính là Lục Nguyên ư? Gã ngây ra.
Không ngờ Lục Nguyên hậu phát đuổi kịp, Lăng Thanh Vân đã vô vọng trùng kích tầng thứ năm mươi chín, bỗng dưng to gan lớn mật. Lý do như vậy chủ yếu vì gã muốn làm người số một thuộc tính chính khí, luôn là gã làm vậy mà gần đây Lục Nguyên nổi bật chiếm hết ánh sáng, nên giờ gã nổi tính ác lên. Đương nhiên trong Tháp Nguyên Tố có thể đánh nhau, chỉ cần ngươi không ngại mất thời gian là được, bình thường không ai điên đến mức đánh nhau trong Tháp Nguyên Tố.
Lăng Thanh Vân mỉm cười nói:
- Thì ra là Lục Nguyên.
Lục Nguyên nhún vai đáp lại:
- Thì ra là Lăng huynh.
- Lục huynh khỏe chứ?
Lăng Thanh Vân mỉm cười, nhưng khi cười kiếm ý đánh ra, một luồng kiếm quang chém hướng Lục Nguyên. Hay cho ngụy quân tử giả chính khí. Lục Nguyên không ngờ Lăng Thanh Vân sẽ làm vậy, nhưng thực lực đã vượt xa gã, sử dụng một thức phù sinh nhược mộng.
Lăng Thanh Vân chém qua một kiếm, chém Lục Nguyên thành hai nửa, đang mừng rỡ thì chỉ nghe bùm một tiếng, sau lưng bị hắn đánh một đấm. Nắm đấm mạnh mẽ chớp mắt phá hỏng tứ chi ngũ tạng của gã.
Lục Nguyên chuyển người tới trước mặt Lăng Thanh Vân, nói:
- Lăng Thanh Vân, ngươi chưa đủ trình độ, muốn ám toán ta?
Lăng Thanh Vân không bao giờ ngờ được gã một chiêu liền thua!
Cùng là thế giới cảnh tam tầng tại sao chênh lệch lớn như thế?
Lăng Thanh Vân không thể chấp nhận được.
Lục Nguyên nhìn Lăng Thanh Vân, quát:
- Kẻ muốn ám toán, giết ta, chết đi!
Mặc kệ Lăng Thanh Vân có phải là nho chi văn minh hay không, người môn phái bình thường tuyệt đối không dám giết người văn minh bởi vì đắc tội không nổi, nhưng hắn giết người trong văn minh không ít, tất nhiên có gây chút phiền phức, đặc biệt là giết người cổ văn minh càng rắc rối hơn. Nhưng mà, nguyên tắc của Lục Nguyên luôn là vậy, hơn nữa hắn không định thay đổi.
- Lục huynh, ta biết một bí mật...
Lăng Thanh Vân nói:
- Bí mật về chính khí. Lục huynh cũng luyện chính khí đúng không? Tu hành chính khí có không ít bí mật.
Lục Nguyên nghe vậy lòng máy động. Chúc Liệt Phong có tổng cộng chín tầng, bây giờ hắn mới ở tầng thứ năm, hơi mong chờ về bí mật tu hành chính khí này.
Lăng Thanh Vân thở sâu vài hơi rồi mới nói:
- Thật ra mới rồi ta lừa ngươi đó, tạm biệt.
Nói xong thân hình gã biến mất, đây là thuân di? Không đúng, không phải, mình cảm giác rõ ràng Lăng Thanh Vân không còn ở trong tầng thứ năm mươi tám nữa, chẳng lẽ tới thời gian gã bị tầng thứ năm mươi tám bài xích ra ngoài?
Nếu là vậy thì Lăng Thanh Vân từ lúc bắt đầu đã tính toán thời gian chính xác, nếu đánh thắng thì giết mình, đánh không lại có thể mượn lực bài xích bỏ trốn. Sau này một chiêu bị mình đánh bại, phát hiện không thích hợp lập tức tùy cơ ứng biến, dùng lời nói lừa gạt mình.
Một nhân vật ghê gớm đây, kẻ gian xảo trong ngụy quân tử.
Lục Nguyên nhún vai, không để trong lòng, chẳng qua sau này nếu có cơ hội sẽ tru sát gã, tuyệt đối không để lại hậu hoạn.
Lục Nguyên lập tức khoanh chân, thử nắm giữ loại nguyên tố tranh.
Bên ngoài Tháp Nguyên Tố mọi người đều bàn tán tốc độ nhanh chóng xông tháp của Lục Nguyên, thật là siêu nhanh, xem tình hình bây giờ hắn đã lên đến tầng thứ năm mươi, xếp sau Phật Chi Tử, hạng hai. Mặc dù hắn cách Phật Chi Tử còn có một khoảng xa nhưng cũng đã rất ghê gớm.
Đông Cực Tiên Ông, Tây Cực Tiên Ông, hai tiên ông chủ trì Tháp Nguyên Tố lần này, hiểu nhiều hơn người khác về tình hình trong tháp, cho nên có thấy cuộc chiến giữa Lăng Thanh Vân và Lục Nguyên.
Hay cho Lăng Thanh Vân, ngụy quân tử gian xảo như vậy bình thường nhìn không ra. Tính tình người này xảo trá, thiện biến, tiềm lực rất mạnh, xếp hạng một trăm trong bảng thiên tài, sau này chắc chắn là một nhân vật, phải báo cáo lên trên chú ý người này.
Càng đáng sợ là Lục Nguyên, đối mặt Lăng Thanh Vân một chiêu đã thắng. Lăng Thanh Vân không phải kẻ yếu mà xếp trong hàng trăm người bảng thiên tài, cùng cảnh giới Lục Nguyên, thế mà chỉ một chiêu thôi, đây là lực lượng mạnh cỡ nào!
Tầng thứ năm mươi tám là thị nguyên tố, Lục Nguyên chỉ mất hai mươi canh giờ mà thôi.
Bây giờ xếp hạng nhất là Phật Chi Tử, đang trùng kích tầng thứ bảy mươi bốn. Tầng thứ bảy mươi bốn là nguyên tố ô, đến tầng này rồi thì Phật Tâm Minh Kính của Phật Chi Tử khó mà chống đỡ. Mọi người còn đang trông chờ Phật Chi Tử phá tan kỷ lục cao nhất, kết quả lúc này toàn thân gã toát ra tầng ánh sáng đỏ thẫm. Ánh sáng đỏ cực kỳ rực rỡ, dường như có phượng hoàng đang hót.
Đây là Phật Tâm Thiết Bàn.
Trong truyền thuyết phượng hoàng chết rồi sẽ dục hỏa niết bàn trọng sinh.
Chủ phật chi văn minh thì sáng tạo ra Phật Tâm Niết Bàn, cảm thán thế nhân, phật tâm không tĩnh nên sáng lập nó.
/1562
|