Môn hạ Thái Sử chí tôn như Thái Sử Bi, Yến Thu Nguyệt chung môn với Lục Nguyên trong lòng hỗn tạp cảm xúc. Họ một đường nhìn Lục Nguyên thắng đên, nhưng thật tình không ai ngờ hắn thắng được Kiếm Chi Tử Kiếm Văn Xương, Kiếm Chi Tử ở trong mắt họ giống như thần thoại, thần thoại không người với tới.
Trong đôi mắt đẹp của Kiếm Linh Đế Cơ lóe tia sáng tự hào, đúng vậy, Lục Nguyên của nàng đã thắng.
Trên dưới Kiếm Môn có cảm giác khác nhau, cảm nhận riêng.
Bốn đế tử cũng cảm thán.
Trong mắt Hoang Nguyên Đế Tử, Giản Thánh Đế Tử lóe sát khí. Tuyệt đối không thể mặc kệ Lục Nguyên lớn lên, nếu không thì hắn lên đến văn minh cảnh cũng không có gì lạ.
Lục Nguyên và Kiếm Chi Tử hai người đứng nhìn nhau, hiện nay thắng bại đã phân, nhưng hai người này không phải chia thắng bại mà là chia sinh tử. Tạm dừng một lúc, Dưỡng Ngô tiên kiếm đâm nhanh tới, kiếm quang như luyện. Kiếm quang rực rỡ chém hướng Kiếm Chi Tử, muốn chém chết gã.
Kiếm Chi Tử tập trung tinh thần đói ứng, chuẩn bị đón nhát kiếm của Lục Nguyên. Mình là con của kiếm đạo, là con ưng của ông trời, tương lai sẽ còn đi rất xa, tuyệt đối không thể chết tại đây.
Cuồng phong rít gào.
Khoảnh khắc Lục Nguyên và Kiếm Chi Tử phân sinh tử thì bốn đế tử cùng hành động.
Người thứ nhất động là Võ Thánh Đế Tử, gã nghênh hướng Pháp Thánh Đế Tử, chặn đường của Pháp Thánh Đế Tử, hai người qua tay mấy chiêu nhanh như tia chớp.
Ngay sau đó là Giản Thánh Đế Tử và Hoang Nguyên Đế Tử, hai đế tử cùng đến trước mặt Lục Nguyên. Giản Thánh Đế Tử ngón tay biến thành một luồng giản khí bắn hướng Lục Nguyên. Hoang Nguyên Đế Tử tay ở hư không chặn thế công của Lục Nguyên. Một kiếm rực rỡ của Lục Nguyên chớp mắt bị hai đế tử chặn lại, không thể dính đến Kiếm Chi Tử.
Động tác của bốn đế tử cùng dừng lại.
Động tác của bốn đế tử có huyền diệu riêng, cảm giác riêng.
Ví dụ Giản Thánh Đế Tử phát hiện giản khí cấp thiên tôn của mình biến mất, bị Lục Nguyên hoàn toàn đón tiếp, rất quái lạ.
Pháp Thánh Đế Tử quát dài:
- Thế này là sao hả!?
Trong tiếng rống ẩn chứa giận dữ. Bàn về thực lực thì gã cao nhất trong sân nhưng đối phương là ba đế tử hợp tác, gã không phải đối thủ. Nhưng trên đời có rất nhiều chuyện không phải chỉ dựa vào thực lực, cuộc đời có các loại quy tắc, quy tắc là kẻ mạnh nhất lập nên, bốn đế tử không có năng lực khiêu chiến quy tắc.
Kiếm Môn là nơi pháp cổ văn minh thống trị.
Pháp Thánh Đế Tử đến chủ trì cuộc so đấu, Pháp Thánh Đế Tử đại biểu pháp cổ văn minh. Mấy đế tử xuất thân từ vài đại văn minh, trng đó võ cổ văn minh không yếu hơn pháp cổ văn minh nhưng không thể xen vào chuyện trong khu vực pháp cổ văn minh thống trị. Từ khi nào việc nhà pháp cổ văn minh đến lượt người võ cổ văn minh xen vào?
Đây chính là vấn đề.
Nếu vấn đề này không làm cẩn thận sẽ là chiến tranh văn minh.
Từ xưa đến nay tranh đấu thảm thiét nhất là hủy diệt và kỷ nguyên chiến tranh, kỷ nguyên chiến tranh bên dưới có một cấp nữa là văn minh chiến tranh.
Võ Thánh Đế Tử nói:
- Đừng vội, chúng ta không phải muốn nhúng tay vào chuyện này, chẳng qua mới bắt đầu là cái gì? Là tranh đấu chủ kiếm tổ tinh thần, chỉ chia thắng bại, cần gì phân sinh tử?
Giản Thánh Đế Tử gật đầu tán động:
- Lý do chúng ta ngăn lại Lục Nguyên bởi vì trong thiên địa không thiếu anh tìa nhưng thiên tài cấp bậc cỡ Kiếm Chi Tử, Lục Nguyên thì rất hiếm gặp, chúng ta cần thiên tài quý hiếm trong thiên địa.
Đây rõ ràng là nói nhảm, nhưng nhảm cũng có cái lý của nó, hành động trong quy tắc thì phải tuân theo nó, chiếm mặt đạo lý.
Hiển nhiên Võ Thánh Đế Tử, Giản Thánh Đế Tử, Hoang Nguyên Đế Tử đều chiếm đạo lý, họ nói đúng là rất có lý.
Xem ra trận chiến này chỉ có thể chấm dứt tại đây.
Kiếm Chi Tử nhìn Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, ước định tám năm của chúng ta vẫn công hiệu.
Mặc dù qua một lần thất bại nhưng phong cách hành động của Kiếm Chi Tử sao mà chịu cam lòng thua Lục Nguyên chứ, ước hẹn tám năm vẫn có tác dụng, gã phải đánh với Lục Nguyên một lần nữa. Đương nhiên gã tin tưởng hai năm sau sẽ mạnh hơn Lục Nguyên.
- Ước hẹn tám năm ư, tốt lắm, ta nhớ.
Lục Nguyên gật đầu. Người thua dưới kiếm của mình còn muốn lại tái chiến, mình tuyệt đối sẽ thắng. Hơn nữa nói thật ra Kiếm Chi Tử đúng là người tốt quá, lần này đưa tặng mình hai mươi cái kiếm đạo văn tự, rồi còn cho Giải Thoát Nhai, người tốt đến thế kiếm đâu ra? Tin tưởng lần sau gã sẽ đi tìm bảo tầng thật tốt lại đưa cho mình, mong chờ quá đi.
Nếu Kiếm Chi Tử biết suy nghĩ hiện tại của Lục Nguyên, đem gã làm thành đồng tử tống bảo chắc sẽ khóc rống.
Kiếm Chi Tử lập tức trị thương. Gã bị kiếm lục, duy kiếm của Lục Nguyên trọng thương nặng. Lục Nguyên đáp xuống chính giữa quảng trường kiếm tổ tinh thần, mấy người khác cũng đáp xuống kiếm tổ quảng trường.
Lục Nguyên nhìn Kiếm Điên Chân Nhân, nói:
- Kiếm Điên Chân Nhân, lần này không phải người đến vì tranh đoạt vị trí chủ kiếm tổ tinh thần sao? Giờ tới lượt người.
Kiếm Điên Chân Nhân chớp mắt muốn lạy.
Lão sớm muốn trốn nhưng thấy có người cứ chăm chú nhìn làm lão muốn trốn cũng không được.
Kiếm Điên Chân Nhân phát hiện giờ người thanh niên quá hung tàn, dù là Kiếm Chi Tử hay Lục Nguyên. Năm đó lão và Kiếm Diệt lão tổ tranh chấp đâu có đến mức như vậy, kém xa cuộc chiến giữa Kiếm Chi Tử, Lục Nguyên. ài, thanh niên bây giờ dữ dội quá, khiến lão nhân gia làm sao sống đây. Tất nhiên hiện tại vấn đề đầu tiên Kiếm Điên Chân Nhân suy nghĩ là nên giải quyết tình hình như thế nào, lão không có khả năng thắng Lục Nguyên, chênh lệch quá lớn.
Kiếm Điên Chân Nhân ho khan, nói:
- Ai, ta đã lớn tuổi lại có vết thương cũ trong người, hơn nữa là tiền bối không tiện tranh chấp cùng hậu bối. Thôi bỏ qua đi, ta không tranh vị trí chủ kiếm tổ tinh thần.
Lục Nguyên mỉm cười nói:
- Kiếm Điên Chân Nhân tiền bối, vậy xin tiền bối chỉ giáo cho.
Bộ dạng của hắn như là không tát vào mặt Kiếm Điên Chân Nhân thề không bỏ qua.
Kiếm Điên Chân Nhân thật sự muốn quỳ, lão phát hiện đã bị Lục Nguyên buộc đến không có đường lui.
Kết quả là Kiếm Điên Chân Nhân chỉ có nước lên đài.
Trước đó Kiếm Chi Tử đối chiến với Lục Nguyên là trận cao trào.
Lần này Kiếm Điên Chân Nhân đấu với Lục Nguyên xem như cuộc chiến dư âm đi. Kiếm Điên Chân Nhân ra sân thì phong thái cao nhân, cho dù không thắng được Lục Nguyên nhưng nhiều ít chắc chống đỡ được, mọi người thầm nhủ.
Kiếm Điên Chân Nhân và Lục Nguyên thi triển kiếm lễ.
Lục Nguyên cười tủm tỉm nói:
- Xin tiền bối chỉ giáo cho.
Nụ cười khiến Kiếm Điên Chân Nhân thấy mà lòng run sợ.
Trong đôi mắt đẹp của Kiếm Linh Đế Cơ lóe tia sáng tự hào, đúng vậy, Lục Nguyên của nàng đã thắng.
Trên dưới Kiếm Môn có cảm giác khác nhau, cảm nhận riêng.
Bốn đế tử cũng cảm thán.
Trong mắt Hoang Nguyên Đế Tử, Giản Thánh Đế Tử lóe sát khí. Tuyệt đối không thể mặc kệ Lục Nguyên lớn lên, nếu không thì hắn lên đến văn minh cảnh cũng không có gì lạ.
Lục Nguyên và Kiếm Chi Tử hai người đứng nhìn nhau, hiện nay thắng bại đã phân, nhưng hai người này không phải chia thắng bại mà là chia sinh tử. Tạm dừng một lúc, Dưỡng Ngô tiên kiếm đâm nhanh tới, kiếm quang như luyện. Kiếm quang rực rỡ chém hướng Kiếm Chi Tử, muốn chém chết gã.
Kiếm Chi Tử tập trung tinh thần đói ứng, chuẩn bị đón nhát kiếm của Lục Nguyên. Mình là con của kiếm đạo, là con ưng của ông trời, tương lai sẽ còn đi rất xa, tuyệt đối không thể chết tại đây.
Cuồng phong rít gào.
Khoảnh khắc Lục Nguyên và Kiếm Chi Tử phân sinh tử thì bốn đế tử cùng hành động.
Người thứ nhất động là Võ Thánh Đế Tử, gã nghênh hướng Pháp Thánh Đế Tử, chặn đường của Pháp Thánh Đế Tử, hai người qua tay mấy chiêu nhanh như tia chớp.
Ngay sau đó là Giản Thánh Đế Tử và Hoang Nguyên Đế Tử, hai đế tử cùng đến trước mặt Lục Nguyên. Giản Thánh Đế Tử ngón tay biến thành một luồng giản khí bắn hướng Lục Nguyên. Hoang Nguyên Đế Tử tay ở hư không chặn thế công của Lục Nguyên. Một kiếm rực rỡ của Lục Nguyên chớp mắt bị hai đế tử chặn lại, không thể dính đến Kiếm Chi Tử.
Động tác của bốn đế tử cùng dừng lại.
Động tác của bốn đế tử có huyền diệu riêng, cảm giác riêng.
Ví dụ Giản Thánh Đế Tử phát hiện giản khí cấp thiên tôn của mình biến mất, bị Lục Nguyên hoàn toàn đón tiếp, rất quái lạ.
Pháp Thánh Đế Tử quát dài:
- Thế này là sao hả!?
Trong tiếng rống ẩn chứa giận dữ. Bàn về thực lực thì gã cao nhất trong sân nhưng đối phương là ba đế tử hợp tác, gã không phải đối thủ. Nhưng trên đời có rất nhiều chuyện không phải chỉ dựa vào thực lực, cuộc đời có các loại quy tắc, quy tắc là kẻ mạnh nhất lập nên, bốn đế tử không có năng lực khiêu chiến quy tắc.
Kiếm Môn là nơi pháp cổ văn minh thống trị.
Pháp Thánh Đế Tử đến chủ trì cuộc so đấu, Pháp Thánh Đế Tử đại biểu pháp cổ văn minh. Mấy đế tử xuất thân từ vài đại văn minh, trng đó võ cổ văn minh không yếu hơn pháp cổ văn minh nhưng không thể xen vào chuyện trong khu vực pháp cổ văn minh thống trị. Từ khi nào việc nhà pháp cổ văn minh đến lượt người võ cổ văn minh xen vào?
Đây chính là vấn đề.
Nếu vấn đề này không làm cẩn thận sẽ là chiến tranh văn minh.
Từ xưa đến nay tranh đấu thảm thiét nhất là hủy diệt và kỷ nguyên chiến tranh, kỷ nguyên chiến tranh bên dưới có một cấp nữa là văn minh chiến tranh.
Võ Thánh Đế Tử nói:
- Đừng vội, chúng ta không phải muốn nhúng tay vào chuyện này, chẳng qua mới bắt đầu là cái gì? Là tranh đấu chủ kiếm tổ tinh thần, chỉ chia thắng bại, cần gì phân sinh tử?
Giản Thánh Đế Tử gật đầu tán động:
- Lý do chúng ta ngăn lại Lục Nguyên bởi vì trong thiên địa không thiếu anh tìa nhưng thiên tài cấp bậc cỡ Kiếm Chi Tử, Lục Nguyên thì rất hiếm gặp, chúng ta cần thiên tài quý hiếm trong thiên địa.
Đây rõ ràng là nói nhảm, nhưng nhảm cũng có cái lý của nó, hành động trong quy tắc thì phải tuân theo nó, chiếm mặt đạo lý.
Hiển nhiên Võ Thánh Đế Tử, Giản Thánh Đế Tử, Hoang Nguyên Đế Tử đều chiếm đạo lý, họ nói đúng là rất có lý.
Xem ra trận chiến này chỉ có thể chấm dứt tại đây.
Kiếm Chi Tử nhìn Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, ước định tám năm của chúng ta vẫn công hiệu.
Mặc dù qua một lần thất bại nhưng phong cách hành động của Kiếm Chi Tử sao mà chịu cam lòng thua Lục Nguyên chứ, ước hẹn tám năm vẫn có tác dụng, gã phải đánh với Lục Nguyên một lần nữa. Đương nhiên gã tin tưởng hai năm sau sẽ mạnh hơn Lục Nguyên.
- Ước hẹn tám năm ư, tốt lắm, ta nhớ.
Lục Nguyên gật đầu. Người thua dưới kiếm của mình còn muốn lại tái chiến, mình tuyệt đối sẽ thắng. Hơn nữa nói thật ra Kiếm Chi Tử đúng là người tốt quá, lần này đưa tặng mình hai mươi cái kiếm đạo văn tự, rồi còn cho Giải Thoát Nhai, người tốt đến thế kiếm đâu ra? Tin tưởng lần sau gã sẽ đi tìm bảo tầng thật tốt lại đưa cho mình, mong chờ quá đi.
Nếu Kiếm Chi Tử biết suy nghĩ hiện tại của Lục Nguyên, đem gã làm thành đồng tử tống bảo chắc sẽ khóc rống.
Kiếm Chi Tử lập tức trị thương. Gã bị kiếm lục, duy kiếm của Lục Nguyên trọng thương nặng. Lục Nguyên đáp xuống chính giữa quảng trường kiếm tổ tinh thần, mấy người khác cũng đáp xuống kiếm tổ quảng trường.
Lục Nguyên nhìn Kiếm Điên Chân Nhân, nói:
- Kiếm Điên Chân Nhân, lần này không phải người đến vì tranh đoạt vị trí chủ kiếm tổ tinh thần sao? Giờ tới lượt người.
Kiếm Điên Chân Nhân chớp mắt muốn lạy.
Lão sớm muốn trốn nhưng thấy có người cứ chăm chú nhìn làm lão muốn trốn cũng không được.
Kiếm Điên Chân Nhân phát hiện giờ người thanh niên quá hung tàn, dù là Kiếm Chi Tử hay Lục Nguyên. Năm đó lão và Kiếm Diệt lão tổ tranh chấp đâu có đến mức như vậy, kém xa cuộc chiến giữa Kiếm Chi Tử, Lục Nguyên. ài, thanh niên bây giờ dữ dội quá, khiến lão nhân gia làm sao sống đây. Tất nhiên hiện tại vấn đề đầu tiên Kiếm Điên Chân Nhân suy nghĩ là nên giải quyết tình hình như thế nào, lão không có khả năng thắng Lục Nguyên, chênh lệch quá lớn.
Kiếm Điên Chân Nhân ho khan, nói:
- Ai, ta đã lớn tuổi lại có vết thương cũ trong người, hơn nữa là tiền bối không tiện tranh chấp cùng hậu bối. Thôi bỏ qua đi, ta không tranh vị trí chủ kiếm tổ tinh thần.
Lục Nguyên mỉm cười nói:
- Kiếm Điên Chân Nhân tiền bối, vậy xin tiền bối chỉ giáo cho.
Bộ dạng của hắn như là không tát vào mặt Kiếm Điên Chân Nhân thề không bỏ qua.
Kiếm Điên Chân Nhân thật sự muốn quỳ, lão phát hiện đã bị Lục Nguyên buộc đến không có đường lui.
Kết quả là Kiếm Điên Chân Nhân chỉ có nước lên đài.
Trước đó Kiếm Chi Tử đối chiến với Lục Nguyên là trận cao trào.
Lần này Kiếm Điên Chân Nhân đấu với Lục Nguyên xem như cuộc chiến dư âm đi. Kiếm Điên Chân Nhân ra sân thì phong thái cao nhân, cho dù không thắng được Lục Nguyên nhưng nhiều ít chắc chống đỡ được, mọi người thầm nhủ.
Kiếm Điên Chân Nhân và Lục Nguyên thi triển kiếm lễ.
Lục Nguyên cười tủm tỉm nói:
- Xin tiền bối chỉ giáo cho.
Nụ cười khiến Kiếm Điên Chân Nhân thấy mà lòng run sợ.
/1562
|