Hai kiếm, kết thúc chiến đấu!
Cái này! Cái này! Cái này!
Tà Phiên Thiên bụm cổ họng, nói:
- Ngươi, sao ngươi có kiếm pháp như vậy được? Không đúng, một tên nhà quê nước ngoài bình thường sao có thể biết kiếm pháp cường như vậy? Cho dù là hai kiếm phái Hiện Kiếm tông, Ẩn Kiếm tông, trong trung ương thiên triều cũng không có kiếm pháp cường giống vậy mới đúng.
Gã bị một kiếm của Lục Nguyên làm kinh sợ vô cùng.
- Sao có thể? Kiếm thuật của ngươi sao có thể ở trên ta được? Ta đến từ tà kiếm văn minh vĩđại, kiếm pháp của ta là kỷ nguyên trước lưu truyền lại, còn là kiếm pháp cấp thần linh!
Gã thật sự không dám tin vào mắt mình, người cao quý như gã, kiếm pháp cao quý đến vậy mà là bị một tên nhà quê nước ngoài đánh bại. Gã có thể khẳng định, kiếm pháp của tên nhà quê này đúng là ở trên mình.
Lục Nguyên nhẹ bắn kiếm, thổi một hơi.
Xung quanh một mảnh tĩnh lặng.
Mới rồi Tà Phiên Thiên đấu với bất cứ ai trong Nam Cương tối đa chỉ là ba chiêu. Bây giờ Lục Nguyên chiến với Tà Phiên Thiên chỉ dùng hai kiếm. Mọi người đều tranh về kiếm thuật, kiếm thuật của Lục Nguyên đã tuyệt diệu đến thế sao?
Lúc này Tà Phiên Thiên quát to rằng:
- Ngươi đừng tưởng kiếm thuật thắng ta thì rất ghê gớm! Một kiếm kia ngươi đâm trúng cổ họng ta có lẽ sẽ đánh nát sức sống của ngươi khác được, nhưng không thểđánh nát sự sống của người cao quý xuất thân từ tà kiếm văn minh như ta! Tà kiếm văn minh chúng ta có bí pháp, kiếm thuật của ngươi đúng là rất mạnh nhưng vậy thì sao chứ? Trên đời này không chỉ có kiếm thuật mà còn có pháp lực. Vốn cho rằng các ngươi là một đám con kiến nên mới định chỉ dùng pháp lực hỗn động cảnh tứ tầng chơi với các ngươi. Giờ cho các ngươi biết pháp lực chân chính của ta đây. Pháp lực của bổn đại gia là thế giới cảnh tam tầng, cũng tức là thần linh cảnh tam tầng mà các ngươi hay nói, là thần trong thần. Kiếm thuật của ngươi có cao diệu hơn nữa thì sao nào? Chỉ có nước bị pháp lực khổng lồ của ta nghiền nát. Chết cho ta!!!
Tà Phiên Thiên bắt đầu điên cuồng vận chuyển pháp lực toàn thân, khí thếđáng sợ không ngừng tăng lên đến trình độ càng đáng sợ.
Khí thế cường đại khiến nhiều người Nam Cương cảm giác bịđè ép phát điên.
Đây là thần linh thật sự!
Hơn nữa là cường giả trong thần linh!
Tà Phiên Thiên phát hiện kiếm thuật đấu không lại Lục Nguyên thì định dùng pháp lực đè chết hắn. Gã chính là người vô sỉ như vậy đấy, cực kỳ xấu xa. Nhưng vô sỉ thì sao chứ, chỉ cần gã thắng là được.
Tên nhà quên nước ngoài chết tiệt, thấy pháp lực cấp thần linh khổng lồ thế này của mình chắc bị hù sợ rồi?
Nam Cương, Đại Dung thành.
*Ầm!*
Sấm sét chớp lóe, mây đen dày đặc.
Gần như tất cảđều run lên. Thần linh, đó là trong truyền thuyết của Nam Cương, bây giờ Tà Phiên Thiên hoàn toàn bộc lộ thực lực lại là thần linh trong thần linh, thần linh tam tầng. Ở ngoại vực cấp thần linh tức là xưng hô cấp thế giới của trung ương thiên triều, đây là thực lực khiến người chấn động.
Pháp lực của Tà Phiên Thiên không ngừng dâng lên, dường như muốn đem pháp lực chấn động không gian xung quanh.
- Tiểu tử nước ngoài, bây giờđể ngươi biết cái gì gọi là đáng sợ!
Gã đâm ra một kiếm, một kiếm chỉ dựa vào pháp lực muốn đánh bạo Lục Nguyên. Không chơi kỹ thuật nữa, gia chơi là pháp lực.
Tà Quỷ Kiếm đâm nhanh cuốn theo bão tố to lớn vô cùng khủng khiếp, như muốn đem tất cả sinh linh chắn đường nhát kiếm này nghiền nát hết. Một kiếm tràn ngập hơi thở diệt tuyệt, không chút nghi ngờ, nhát kiếm này sẽ đập nát Lục Nguyên.
Một ngón tay!
Không sai!
Chính là một ngón tay.
Đó là một ngón tay thuôn dài trắng muốt.
Là ngón trỏ trong năm ngón tay.
Chính là một ngón tay này ở giữa không trung, dường như không có chút uy lực, không mang chút khói lửa, bình thường vô cùng.
Nhưng chính là ngón tay này chặn lại một kiếm diệt tuyệt đáng sợ của Tà Phiên Thiên, giống như nhát kiếm đó chẳng có gì đáng gờm cả. Nhưng rõ ràng một kiếm của Tà Phiên Thiên thật sự cường đại đến cực điểm, vô tận khủng bố, tràn ngập hơi thở hủy diệt.
Điều này sao có thể chứ!
Người vươn ra một ngón tay này chính là Lục Nguyên.
Lục Nguyên dễ dàng vươn một ngón tay chặn công kích của Tà Quỷ Kiếm, rồi mới nhìn Tà Phiên Thiên, nói:
- Thế giới cảnh tam tầng, pháp lực mạnh lắm sao?
Lục Nguyên nhẹ búng tay, keng một tiếng, chỉ kình mạnh mẽ bắn tới trái tim Tà Phiên Thiên. Ầm vang một tiếng, tim Tà Phiên Thiên nổ tung.
Nhưng tà kiếm văn minh có bí pháp trọng sinh, Tà Phiên Thiên lập tức vạn bí pháp. Không đợi gã kịp phản ứng thì trái tim mới ngưng tụ lại bị tạc nổ, có pháp lực càng thêm hủy diệt ùa vào các góc thân thể gã, ầm vang, chỉ giây lát đã hoàn toàn giết chết gã.
Làm sao có thể! Vùng quê như Nam Cương sao mà ra nhân vật cường đại như thếđược? Thật sự có người ba chiêu giết chết mình, mình là người tà kiếm văn minh cao quý mà. Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi đứt hơi của Tà Phiên Thiên.
Lục Nguyên nhẹ búng tay, nói:
- Mới đầu nói không để ngươi sống qua ba kiếm, bây giờ là hai kiếm một chỉ, vừa lúc ba chiêu, coi như trong phạm vi quy định. Vốn còn muốn giữ ngươi lại lâu chút nhưng tiếc rằng qua một chiêu nữa là vượt qua ba chiêu, không thể giết ngươi nên chỉđành diệt ngươi vậy.
Lục Nguyên búng đầu ngón tay như búng một con côn trùng chẳng đáng để mắt tới. Không phải Lục Nguyên làm bộ làm tịch gì, thật tình đánh chết Tà Phiên Thiên thật sự là chuyện vô cùng đơn giản, không khó hơn giẫm chết một con kiến bao nhiêu.
Điều này khiến người bên cạnh kinh ngạc, Tà Phiên Thiên, một người đã đánh Nam Cương đại loạn vậy mà dễ dàng chết dưới tay Lục Nguyên. Ba mươi năm trước Lục Nguyên chẳng qua là đại đạo cảnh tam tầng thôi, người mới tiến vào trung ương thiên triều. Mặc dù vào trung ương thiên triều thì sẽ tiến bộ rất nhanh nhưng không mau đến mức như vậy.
Quá kinh người rồi!
Qua đi kinh ngạc, mọi người đều nghĩ tới vấn đề là Tà Phiên Thiên chết rồi, vậy bây giờ vấn đề khiến các môn phái dùng kiếm thần phục có phải đã giải quyết? Mọi người rất là băn khoăn việc này, đưa mắt nhìn Lục Nguyên.
Lục Nguyên mỉm cười nói:
- Không tính giải quyết. Sau lưng Tà Phiên Thiên có thế lực cực kỳ cường đại, cho nên chuyện sau này còn phải chờ xem.
Tà kiếm văn minh vô cùng cường đại, Lục Nguyên không dám bảo đảm.
- Tà Phiên Thiên chỉ là một tiểu nhân vật của thế lực này mà thôi.
Nghe Lục Nguyên nói vậy, mấy môn phái ủ rũ gục đầu, nhưng nói đi phải nói lại, hắn không có nghĩa vụ giúp họ giải quyết vấn đề, dù sao họ không có dính dáng gì đến Lục Nguyên cả.
Các đội ngũ rời khỏi Đại Dung thành quay về chỗ mình cư ngụ, họ đã không còn sức phản kháng, dù sao khủng bố như Tà Phiên Thiên mà là ở trong đại thế lực kia coi như một tiểu nhân vật mà thôi.
Cái này! Cái này! Cái này!
Tà Phiên Thiên bụm cổ họng, nói:
- Ngươi, sao ngươi có kiếm pháp như vậy được? Không đúng, một tên nhà quê nước ngoài bình thường sao có thể biết kiếm pháp cường như vậy? Cho dù là hai kiếm phái Hiện Kiếm tông, Ẩn Kiếm tông, trong trung ương thiên triều cũng không có kiếm pháp cường giống vậy mới đúng.
Gã bị một kiếm của Lục Nguyên làm kinh sợ vô cùng.
- Sao có thể? Kiếm thuật của ngươi sao có thể ở trên ta được? Ta đến từ tà kiếm văn minh vĩđại, kiếm pháp của ta là kỷ nguyên trước lưu truyền lại, còn là kiếm pháp cấp thần linh!
Gã thật sự không dám tin vào mắt mình, người cao quý như gã, kiếm pháp cao quý đến vậy mà là bị một tên nhà quê nước ngoài đánh bại. Gã có thể khẳng định, kiếm pháp của tên nhà quê này đúng là ở trên mình.
Lục Nguyên nhẹ bắn kiếm, thổi một hơi.
Xung quanh một mảnh tĩnh lặng.
Mới rồi Tà Phiên Thiên đấu với bất cứ ai trong Nam Cương tối đa chỉ là ba chiêu. Bây giờ Lục Nguyên chiến với Tà Phiên Thiên chỉ dùng hai kiếm. Mọi người đều tranh về kiếm thuật, kiếm thuật của Lục Nguyên đã tuyệt diệu đến thế sao?
Lúc này Tà Phiên Thiên quát to rằng:
- Ngươi đừng tưởng kiếm thuật thắng ta thì rất ghê gớm! Một kiếm kia ngươi đâm trúng cổ họng ta có lẽ sẽ đánh nát sức sống của ngươi khác được, nhưng không thểđánh nát sự sống của người cao quý xuất thân từ tà kiếm văn minh như ta! Tà kiếm văn minh chúng ta có bí pháp, kiếm thuật của ngươi đúng là rất mạnh nhưng vậy thì sao chứ? Trên đời này không chỉ có kiếm thuật mà còn có pháp lực. Vốn cho rằng các ngươi là một đám con kiến nên mới định chỉ dùng pháp lực hỗn động cảnh tứ tầng chơi với các ngươi. Giờ cho các ngươi biết pháp lực chân chính của ta đây. Pháp lực của bổn đại gia là thế giới cảnh tam tầng, cũng tức là thần linh cảnh tam tầng mà các ngươi hay nói, là thần trong thần. Kiếm thuật của ngươi có cao diệu hơn nữa thì sao nào? Chỉ có nước bị pháp lực khổng lồ của ta nghiền nát. Chết cho ta!!!
Tà Phiên Thiên bắt đầu điên cuồng vận chuyển pháp lực toàn thân, khí thếđáng sợ không ngừng tăng lên đến trình độ càng đáng sợ.
Khí thế cường đại khiến nhiều người Nam Cương cảm giác bịđè ép phát điên.
Đây là thần linh thật sự!
Hơn nữa là cường giả trong thần linh!
Tà Phiên Thiên phát hiện kiếm thuật đấu không lại Lục Nguyên thì định dùng pháp lực đè chết hắn. Gã chính là người vô sỉ như vậy đấy, cực kỳ xấu xa. Nhưng vô sỉ thì sao chứ, chỉ cần gã thắng là được.
Tên nhà quên nước ngoài chết tiệt, thấy pháp lực cấp thần linh khổng lồ thế này của mình chắc bị hù sợ rồi?
Nam Cương, Đại Dung thành.
*Ầm!*
Sấm sét chớp lóe, mây đen dày đặc.
Gần như tất cảđều run lên. Thần linh, đó là trong truyền thuyết của Nam Cương, bây giờ Tà Phiên Thiên hoàn toàn bộc lộ thực lực lại là thần linh trong thần linh, thần linh tam tầng. Ở ngoại vực cấp thần linh tức là xưng hô cấp thế giới của trung ương thiên triều, đây là thực lực khiến người chấn động.
Pháp lực của Tà Phiên Thiên không ngừng dâng lên, dường như muốn đem pháp lực chấn động không gian xung quanh.
- Tiểu tử nước ngoài, bây giờđể ngươi biết cái gì gọi là đáng sợ!
Gã đâm ra một kiếm, một kiếm chỉ dựa vào pháp lực muốn đánh bạo Lục Nguyên. Không chơi kỹ thuật nữa, gia chơi là pháp lực.
Tà Quỷ Kiếm đâm nhanh cuốn theo bão tố to lớn vô cùng khủng khiếp, như muốn đem tất cả sinh linh chắn đường nhát kiếm này nghiền nát hết. Một kiếm tràn ngập hơi thở diệt tuyệt, không chút nghi ngờ, nhát kiếm này sẽ đập nát Lục Nguyên.
Một ngón tay!
Không sai!
Chính là một ngón tay.
Đó là một ngón tay thuôn dài trắng muốt.
Là ngón trỏ trong năm ngón tay.
Chính là một ngón tay này ở giữa không trung, dường như không có chút uy lực, không mang chút khói lửa, bình thường vô cùng.
Nhưng chính là ngón tay này chặn lại một kiếm diệt tuyệt đáng sợ của Tà Phiên Thiên, giống như nhát kiếm đó chẳng có gì đáng gờm cả. Nhưng rõ ràng một kiếm của Tà Phiên Thiên thật sự cường đại đến cực điểm, vô tận khủng bố, tràn ngập hơi thở hủy diệt.
Điều này sao có thể chứ!
Người vươn ra một ngón tay này chính là Lục Nguyên.
Lục Nguyên dễ dàng vươn một ngón tay chặn công kích của Tà Quỷ Kiếm, rồi mới nhìn Tà Phiên Thiên, nói:
- Thế giới cảnh tam tầng, pháp lực mạnh lắm sao?
Lục Nguyên nhẹ búng tay, keng một tiếng, chỉ kình mạnh mẽ bắn tới trái tim Tà Phiên Thiên. Ầm vang một tiếng, tim Tà Phiên Thiên nổ tung.
Nhưng tà kiếm văn minh có bí pháp trọng sinh, Tà Phiên Thiên lập tức vạn bí pháp. Không đợi gã kịp phản ứng thì trái tim mới ngưng tụ lại bị tạc nổ, có pháp lực càng thêm hủy diệt ùa vào các góc thân thể gã, ầm vang, chỉ giây lát đã hoàn toàn giết chết gã.
Làm sao có thể! Vùng quê như Nam Cương sao mà ra nhân vật cường đại như thếđược? Thật sự có người ba chiêu giết chết mình, mình là người tà kiếm văn minh cao quý mà. Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi đứt hơi của Tà Phiên Thiên.
Lục Nguyên nhẹ búng tay, nói:
- Mới đầu nói không để ngươi sống qua ba kiếm, bây giờ là hai kiếm một chỉ, vừa lúc ba chiêu, coi như trong phạm vi quy định. Vốn còn muốn giữ ngươi lại lâu chút nhưng tiếc rằng qua một chiêu nữa là vượt qua ba chiêu, không thể giết ngươi nên chỉđành diệt ngươi vậy.
Lục Nguyên búng đầu ngón tay như búng một con côn trùng chẳng đáng để mắt tới. Không phải Lục Nguyên làm bộ làm tịch gì, thật tình đánh chết Tà Phiên Thiên thật sự là chuyện vô cùng đơn giản, không khó hơn giẫm chết một con kiến bao nhiêu.
Điều này khiến người bên cạnh kinh ngạc, Tà Phiên Thiên, một người đã đánh Nam Cương đại loạn vậy mà dễ dàng chết dưới tay Lục Nguyên. Ba mươi năm trước Lục Nguyên chẳng qua là đại đạo cảnh tam tầng thôi, người mới tiến vào trung ương thiên triều. Mặc dù vào trung ương thiên triều thì sẽ tiến bộ rất nhanh nhưng không mau đến mức như vậy.
Quá kinh người rồi!
Qua đi kinh ngạc, mọi người đều nghĩ tới vấn đề là Tà Phiên Thiên chết rồi, vậy bây giờ vấn đề khiến các môn phái dùng kiếm thần phục có phải đã giải quyết? Mọi người rất là băn khoăn việc này, đưa mắt nhìn Lục Nguyên.
Lục Nguyên mỉm cười nói:
- Không tính giải quyết. Sau lưng Tà Phiên Thiên có thế lực cực kỳ cường đại, cho nên chuyện sau này còn phải chờ xem.
Tà kiếm văn minh vô cùng cường đại, Lục Nguyên không dám bảo đảm.
- Tà Phiên Thiên chỉ là một tiểu nhân vật của thế lực này mà thôi.
Nghe Lục Nguyên nói vậy, mấy môn phái ủ rũ gục đầu, nhưng nói đi phải nói lại, hắn không có nghĩa vụ giúp họ giải quyết vấn đề, dù sao họ không có dính dáng gì đến Lục Nguyên cả.
Các đội ngũ rời khỏi Đại Dung thành quay về chỗ mình cư ngụ, họ đã không còn sức phản kháng, dù sao khủng bố như Tà Phiên Thiên mà là ở trong đại thế lực kia coi như một tiểu nhân vật mà thôi.
/1562
|