- Ha ha ha, một bầy tạp ngư, cũng dám tới tấn công thiên lý văn minh, thật là không biết sống chết.
Thiên lý văn minh phó chủ lớn tiếng quát một câu.
Không sai, một đám tpaj ngư này, ba mươi bốn tên tiểu tạp ngư trên đầu đều đeo khăn trắng, trên người tỏ ra khí thể khẳng khái, bi tráng bi ca. nhưng mà, vậy thì sao chứ, tpaj ngư cuối cùng cũng chỉ là tpaj ngư, không phải cái gì khác. Tạp ngư cũng chỉ nháy mắt là bị giết chết rồi, toàn bộ lại tự động tới cửa xin chết, thật là buồn cười.
Gương mặt âm trầm của Thiên lý văn minh phó chủ mang theo chút vui vẻ. hắn ta là một người luôn nghiêm túc trầm tĩnh, bây giờ thật sự là thấy buồn cười:
- ồ, biết trước là Nho chi văn minh Phó chủ cùng tam Thư văn minh phó chủ sắp bị chúng ta phanh thây, cho nên tới trước, là tới liều chết, ta cũng không thể quá mức tuyệt tình, cho các ngươi gặp hắn lần cuối vậy.
tay hắn ở trên trời chuyển một cái, di thể của Nho chi văn minh Phó chủ, cùng Tam Thư văn minh phó chủ đang bị trói đã bị dời tới đây.
Tam Thư văn minh phó chủ lập tức thấy được tình hình trong sân, hắn cũng sớm đoán chừng tình hình sẽ trở nên như vậy nên cũng không lấy làm ngạc nhiên. Chẳng qua là Lý Thải Sử cũng ở bên trong, ngọn lửa phục hưng Nho chi văn minh cũng cứ như vậy mà bị hủy diệt sao, Tam Thư văn minh phó chủ không khỏi đau lòng mắng:
- khí tiết, người thật là hồ đồ.
Hắn ta không nói rõ Lý Thái Sử, vì còn hy vọng Lý Thái Sử còn có cơ hội sống, tuy là hy vọng này mong manh.
Mà Khí Tiết văn minh phó chủ củi đầu, ba mươi bốn người khác cũng cúi đầu.
Ba mươi lăm người, đồng thời cúi đầu.
Sau đó, đồng thời ngẩng đầu.
- Nho chi văn minh, ba mươi lắm quân tử, ung dung không sợ chết, xông lên!
Đây không phải là tiếng hét của một người, mà là ba mươi lăm người đồng thời hét lên.
Đúng vậy, lần này là tới ung dung liều chết, ba mươi lăm quân tử, ba mươi lăm cỗ Hạo Nhiên Chính Khí tập hợp lại trên không trung.
Người của Nho chi văn minh có chết trận, có bị thương nặng.
Nhưng là, không có đầu hàng, không thấy chiến hữu bị phân thây mà trốn chạy.
Thà bị đứng chết, không thể quỳ sinh.
Đây chính là nho chi văn minh.
Hạo nhiên khí, trường tồn!
Người có thể chết, máu có thể chảy, nhưng hạo nhiên khí, sẽ không vì vậy đoạn tuyệt.
Đó là từng khuôn mặt bi tráng!
Đó là từng bước từng bước lòng quyết tâm!
Đó là những người từng bước từng bước biết rõ hẳn phải chết cũng phải xông lên!
Sinh, làm sao vui mừng!
Chết, làm sao khổ!
Chúng ta, không sợ!
Ba mươi lăm quân tử, tham kiến!
Đây là Hạo Nhiên Chính Khí trường tồn!
Thiên lý văn minh phó chủ không khoit giận dữ mà cười:
- Khí Tiết văn minh phó chủ, ngươi đây là đang muốn chết.
Khí tiết văn minh Phó chủ gật đầu:
- Ba mươi lăm người chúng ta, mỗi người đề biết minh đang tự tìm chêt, nhưng thấy chết thì sợ sao? Sinh tử không sợ.
- Được! được! được!
Thiên lý văn minh phó chủ giận cười. đúng, chính là cảm giác này, năm đó Nho chi văn minh phó chủ cho mình cảm giác chính là loại cảm giác chán ghét này. Chính là loại hạo khsi trường tồn cảm giác, lúc đấy cho là đánh chết Nho chi văn minh phó chủ, bắt được Tam Thư văn minh phó chủ, cảm giác này sẽ biến mất, cho nên cũng không có bao nhiêu hứng thú, cho nên mới cho Diệt Luân văn minh phó chủ đi diệt Nho chi văn minh, nếu Nho chi văn minh làm cho cảm giác này lần nữa quay lại, thì để chính hắn đi diệt Nho chi văn minh!
- Ha ha ha, ha ha ha ha, ta có động lực tự tay hủy diệt Nho chi văn minh rồi!
Thiên lý văn minh phó chủ vừa cười dài vừa động thủ, hắn muốn đánh chết toàn bộ những người phản kháng, mà lúc này Cổ Thủy nói:
- Thiên lý văn minh phó chủ, không bằng để tar a tay, thấy sao?
Cổ Thủy cũng là tới mong lập công, hắn mới làm thủ hạ của Thiên lý văn minh phó chủ, không có một chút công lao thì sao được. mà bây giờ đánh chết Khí Tiết văn minh phó chủ, đánh chết hơn ba mươi người còn lại, con như là lập được công rồi.
Thiên lý văn minh Phó chủ vốn là tính tự mình ra tay, nhưng cũng đang là lúc lôi kéo Cổ Thủy, muốn lôi kéo một người văn minh cảnh vào thiên lý văn minh không dễ dàng. Hắn dĩ nhiên hiểu Cổ Thuy là đang đòi lập công, trong lòng cũng hơi trầm ngâm, dù sao chỉ cần Nho chi văn minh hủy diệt, dập tắt cỗ Hạo Nhiên Chính Khí này là được, vì vậy cũng gật đầu một cái:
- Cũng tốt, tùy ngươi ra tay, chỉ cần diệt hết cái gọi là ba mươi lắm quân tử này đi cho ta. Cái gì mà quân tử, chỉ có người thiên lý văn minh mới có thể xưng là quân tử. đám người Nho chi văn minh này mà cũng xứng gọi là quân tử, danh xưng quân tử này là do ta đặt ra, không người nào có thể tùy tiện thay đổi.
- Được.
Cố thủy gật đầu một cái. Lão già này nhìn về phía đám ba mươi lăm người Khí Tiết văn minh phó chủ, nét mặt lãnh đạm mà lạnh lung:
- Thật không may, nếu gọi các người ba mươi lăm quân tử, toàn bộ đều phải chết trong tay ta. Khí Tiết văn minh phó chủ, ngươi vào văn minh cảnh còn sớm hơn ta, nhưng bây giờ xem ra ngươi không phải là đối thủ của ta!
Cổ Thủy oanh một chưởng đánh ra, một chưởng này bao hàm thủy chi tinh hà.
Chưởng thủy chi tinh hà, từ vạn sông như vậy phát.
Oanh một cái tinh hà đánh trúng vòa Khí Tiết văn minh phó chủ.
Lục Nguyên đang định rat ay, Khí Tiết văn minh phó chủ đã ra tay trước. không sai, kaafn này chủ lực thật sự chính là Lý Thái Sử, nhưng Khí Tiết văn minh phó chủ cũng muốn cống hiến lực lượng của mình, lượng tuy nhỏ nhưng lòng không thay đổi, khí chi tinh hà đánh vào với Thủy chi tinh hà, Khí tiết văn minh phó chủ biết mình bị thương không nhẹ, nhất thời bị đánh bật ra, thổ ra một miệng máu.
Cổ Thủy đắc ý gio giơ quả đám, hắn vốn cũng không phải là người dễ dàng đắc ý, chẳng qua là bị đè ở thế giới cảnh quá lâu, mà trước đây mới vào được văn minh cảnh, sau khi tới văn minh cảnh lấy được cấp thần vật mới tiến vào hai ký nguyên pháp lực, vượt qua hẳn Khí tiết văn minh phó chủ vào văn minh cảnh trước hắn rất lất, nên vô cùng đắc ý.
Cổ Thủy một lần nữa đánh ra một quyền:
- Chết đi, Khí Tiết tiền bối, cùng với ba mươi bốn con tạp ngư.
Khí tiết văn minh phó chủ còn chuẩn bị xuất thủ, Lý Thái Sử cũng đã đề xuống vai trái của hắn:
- Khí tiết sư thúc, ngươi đã tận lực, bây giờ giao cho ta đi.
Một con tạp ngư nhỏ bé nhảy ra ngoài sao? Cổ Thủy nhận ra con tiếu tạp ngư này, đây không phải là Lý Thái Sử được ca tụng lúc mình mới tiến vào văn minh cảnh sao, nghe nói còn thắng được nguyên Thiên bảng thứ tám Mộ Dung hồng lệ.
- ồ, người đã thắng nguyên thiên bảng thứ tám, để cho ngươi xem sự lợi hại từ nửa ký nguyên trước đây đã đứng Thiên bảng đầu tiên!
Cổ Thủy cười dài một tiếng, hắn đã là thiên bảng đệ nhất từ hơn nửa ký nguyên trước, có lòng tin tuyệt đối với các thiên bảng cao thủ khác. Hắn quyết định sẽ dạy dổ tên hậu bối Lý Thái Sử này, tạp ngư cũng phải có hiểu biết nhất định của tạp ngư.
Cổ thủy phất tay đánh ra chiêu một tay che trời!
Chiêu một tay che trời là tuyệt học của hắn!
Một tay cư bình thường như trời vung xuống!
Thiên lý văn minh phó chủ lớn tiếng quát một câu.
Không sai, một đám tpaj ngư này, ba mươi bốn tên tiểu tạp ngư trên đầu đều đeo khăn trắng, trên người tỏ ra khí thể khẳng khái, bi tráng bi ca. nhưng mà, vậy thì sao chứ, tpaj ngư cuối cùng cũng chỉ là tpaj ngư, không phải cái gì khác. Tạp ngư cũng chỉ nháy mắt là bị giết chết rồi, toàn bộ lại tự động tới cửa xin chết, thật là buồn cười.
Gương mặt âm trầm của Thiên lý văn minh phó chủ mang theo chút vui vẻ. hắn ta là một người luôn nghiêm túc trầm tĩnh, bây giờ thật sự là thấy buồn cười:
- ồ, biết trước là Nho chi văn minh Phó chủ cùng tam Thư văn minh phó chủ sắp bị chúng ta phanh thây, cho nên tới trước, là tới liều chết, ta cũng không thể quá mức tuyệt tình, cho các ngươi gặp hắn lần cuối vậy.
tay hắn ở trên trời chuyển một cái, di thể của Nho chi văn minh Phó chủ, cùng Tam Thư văn minh phó chủ đang bị trói đã bị dời tới đây.
Tam Thư văn minh phó chủ lập tức thấy được tình hình trong sân, hắn cũng sớm đoán chừng tình hình sẽ trở nên như vậy nên cũng không lấy làm ngạc nhiên. Chẳng qua là Lý Thải Sử cũng ở bên trong, ngọn lửa phục hưng Nho chi văn minh cũng cứ như vậy mà bị hủy diệt sao, Tam Thư văn minh phó chủ không khỏi đau lòng mắng:
- khí tiết, người thật là hồ đồ.
Hắn ta không nói rõ Lý Thái Sử, vì còn hy vọng Lý Thái Sử còn có cơ hội sống, tuy là hy vọng này mong manh.
Mà Khí Tiết văn minh phó chủ củi đầu, ba mươi bốn người khác cũng cúi đầu.
Ba mươi lăm người, đồng thời cúi đầu.
Sau đó, đồng thời ngẩng đầu.
- Nho chi văn minh, ba mươi lắm quân tử, ung dung không sợ chết, xông lên!
Đây không phải là tiếng hét của một người, mà là ba mươi lăm người đồng thời hét lên.
Đúng vậy, lần này là tới ung dung liều chết, ba mươi lăm quân tử, ba mươi lăm cỗ Hạo Nhiên Chính Khí tập hợp lại trên không trung.
Người của Nho chi văn minh có chết trận, có bị thương nặng.
Nhưng là, không có đầu hàng, không thấy chiến hữu bị phân thây mà trốn chạy.
Thà bị đứng chết, không thể quỳ sinh.
Đây chính là nho chi văn minh.
Hạo nhiên khí, trường tồn!
Người có thể chết, máu có thể chảy, nhưng hạo nhiên khí, sẽ không vì vậy đoạn tuyệt.
Đó là từng khuôn mặt bi tráng!
Đó là từng bước từng bước lòng quyết tâm!
Đó là những người từng bước từng bước biết rõ hẳn phải chết cũng phải xông lên!
Sinh, làm sao vui mừng!
Chết, làm sao khổ!
Chúng ta, không sợ!
Ba mươi lăm quân tử, tham kiến!
Đây là Hạo Nhiên Chính Khí trường tồn!
Thiên lý văn minh phó chủ không khoit giận dữ mà cười:
- Khí Tiết văn minh phó chủ, ngươi đây là đang muốn chết.
Khí tiết văn minh Phó chủ gật đầu:
- Ba mươi lăm người chúng ta, mỗi người đề biết minh đang tự tìm chêt, nhưng thấy chết thì sợ sao? Sinh tử không sợ.
- Được! được! được!
Thiên lý văn minh phó chủ giận cười. đúng, chính là cảm giác này, năm đó Nho chi văn minh phó chủ cho mình cảm giác chính là loại cảm giác chán ghét này. Chính là loại hạo khsi trường tồn cảm giác, lúc đấy cho là đánh chết Nho chi văn minh phó chủ, bắt được Tam Thư văn minh phó chủ, cảm giác này sẽ biến mất, cho nên cũng không có bao nhiêu hứng thú, cho nên mới cho Diệt Luân văn minh phó chủ đi diệt Nho chi văn minh, nếu Nho chi văn minh làm cho cảm giác này lần nữa quay lại, thì để chính hắn đi diệt Nho chi văn minh!
- Ha ha ha, ha ha ha ha, ta có động lực tự tay hủy diệt Nho chi văn minh rồi!
Thiên lý văn minh phó chủ vừa cười dài vừa động thủ, hắn muốn đánh chết toàn bộ những người phản kháng, mà lúc này Cổ Thủy nói:
- Thiên lý văn minh phó chủ, không bằng để tar a tay, thấy sao?
Cổ Thủy cũng là tới mong lập công, hắn mới làm thủ hạ của Thiên lý văn minh phó chủ, không có một chút công lao thì sao được. mà bây giờ đánh chết Khí Tiết văn minh phó chủ, đánh chết hơn ba mươi người còn lại, con như là lập được công rồi.
Thiên lý văn minh Phó chủ vốn là tính tự mình ra tay, nhưng cũng đang là lúc lôi kéo Cổ Thủy, muốn lôi kéo một người văn minh cảnh vào thiên lý văn minh không dễ dàng. Hắn dĩ nhiên hiểu Cổ Thuy là đang đòi lập công, trong lòng cũng hơi trầm ngâm, dù sao chỉ cần Nho chi văn minh hủy diệt, dập tắt cỗ Hạo Nhiên Chính Khí này là được, vì vậy cũng gật đầu một cái:
- Cũng tốt, tùy ngươi ra tay, chỉ cần diệt hết cái gọi là ba mươi lắm quân tử này đi cho ta. Cái gì mà quân tử, chỉ có người thiên lý văn minh mới có thể xưng là quân tử. đám người Nho chi văn minh này mà cũng xứng gọi là quân tử, danh xưng quân tử này là do ta đặt ra, không người nào có thể tùy tiện thay đổi.
- Được.
Cố thủy gật đầu một cái. Lão già này nhìn về phía đám ba mươi lăm người Khí Tiết văn minh phó chủ, nét mặt lãnh đạm mà lạnh lung:
- Thật không may, nếu gọi các người ba mươi lăm quân tử, toàn bộ đều phải chết trong tay ta. Khí Tiết văn minh phó chủ, ngươi vào văn minh cảnh còn sớm hơn ta, nhưng bây giờ xem ra ngươi không phải là đối thủ của ta!
Cổ Thủy oanh một chưởng đánh ra, một chưởng này bao hàm thủy chi tinh hà.
Chưởng thủy chi tinh hà, từ vạn sông như vậy phát.
Oanh một cái tinh hà đánh trúng vòa Khí Tiết văn minh phó chủ.
Lục Nguyên đang định rat ay, Khí Tiết văn minh phó chủ đã ra tay trước. không sai, kaafn này chủ lực thật sự chính là Lý Thái Sử, nhưng Khí Tiết văn minh phó chủ cũng muốn cống hiến lực lượng của mình, lượng tuy nhỏ nhưng lòng không thay đổi, khí chi tinh hà đánh vào với Thủy chi tinh hà, Khí tiết văn minh phó chủ biết mình bị thương không nhẹ, nhất thời bị đánh bật ra, thổ ra một miệng máu.
Cổ Thủy đắc ý gio giơ quả đám, hắn vốn cũng không phải là người dễ dàng đắc ý, chẳng qua là bị đè ở thế giới cảnh quá lâu, mà trước đây mới vào được văn minh cảnh, sau khi tới văn minh cảnh lấy được cấp thần vật mới tiến vào hai ký nguyên pháp lực, vượt qua hẳn Khí tiết văn minh phó chủ vào văn minh cảnh trước hắn rất lất, nên vô cùng đắc ý.
Cổ Thủy một lần nữa đánh ra một quyền:
- Chết đi, Khí Tiết tiền bối, cùng với ba mươi bốn con tạp ngư.
Khí tiết văn minh phó chủ còn chuẩn bị xuất thủ, Lý Thái Sử cũng đã đề xuống vai trái của hắn:
- Khí tiết sư thúc, ngươi đã tận lực, bây giờ giao cho ta đi.
Một con tạp ngư nhỏ bé nhảy ra ngoài sao? Cổ Thủy nhận ra con tiếu tạp ngư này, đây không phải là Lý Thái Sử được ca tụng lúc mình mới tiến vào văn minh cảnh sao, nghe nói còn thắng được nguyên Thiên bảng thứ tám Mộ Dung hồng lệ.
- ồ, người đã thắng nguyên thiên bảng thứ tám, để cho ngươi xem sự lợi hại từ nửa ký nguyên trước đây đã đứng Thiên bảng đầu tiên!
Cổ Thủy cười dài một tiếng, hắn đã là thiên bảng đệ nhất từ hơn nửa ký nguyên trước, có lòng tin tuyệt đối với các thiên bảng cao thủ khác. Hắn quyết định sẽ dạy dổ tên hậu bối Lý Thái Sử này, tạp ngư cũng phải có hiểu biết nhất định của tạp ngư.
Cổ thủy phất tay đánh ra chiêu một tay che trời!
Chiêu một tay che trời là tuyệt học của hắn!
Một tay cư bình thường như trời vung xuống!
/1562
|