Năm tu tiên giả khác không thể nào đi vào bên trong.
Ví dụ như Tống Sĩ Quân bản thân sau khi ném ra một số linh thú, mất đi bài danh thứ bốn mươi mới bảo trụ được chiến linh thú còn lại, Tống Sĩ Quân cảm thấy đáng tiếc vất vả lắm mới tiến tới vị trí thứ bốn mươi mà bây giờ đã thất bại.
Tuy nhiên Lục Nguyên có thể đi vào trong trận pháp cũng là không tệ rồi.
Ba mươi lăm người.
Ba mươi lăm vị tu tiên giả đứng ở trung tâm ngoại trừ Lục Nguyên ba mươi bốn vị còn lại đều có tu vi Luyện Thể kỳ tầng thứ chín, ngay cả một tu tiên giả Luyện Thể kỳ tầng thứ tám cũng không có.
Ở bên ngoài Vô Sinh di cung, chưởng giáo Võ Lăng tiên môn Hải Lăng thượng nhân đang thi triển Tư Mộng Phi Mộng Hồn Thiên Chiếu Giám những người khác thì chờ đợi, kết quả Hải Lăng Thượng Nhân cười nói:
- Hiện tại số người đi vào trong Vô Sinh Di Cung tổng cộng là ba mươi lăm, Hoa Sơn Tiên Môn tổng cộng có bảy người tiến vào mà Võ Đang tiên môn có sáu người Côn Luân tiên môn có năm người, Thanh Thành tiên môn có năm người, Nam Hải tiên môn có năm người mà bảy trung đẳng tiên môn còn lại mỗi tiên môn có một người.
Hắn nói tới đây trên cơ bản đã phù hợp với lực lượng các tiên môn ở Đại Tấn quốc.
Hải Lăng thượng nhân lúc này bỗng cổ quái nói;
- Tuy nhiên Hoa Sơn tiên môn có bảy người đi vào, trong đó có một hậu bối.
- Lục Nguyên?
Phương Nho cất tiếng hỏi.
Hải Lăng thượng nhân không nói gì chỉ gật nhẹ đầu.
Ngay lập tức hào khí trở nên quỷ dị, rất nhiều người không biết hiện tại nên biểu lộ thế nào.
Lúc này Lục Nguyên cùng với hai mươi bốn người khác cùng tiến vào tầng thứ sáu Vô Sinh Di Cung.
Tầng này hoàn toàn khác với tầng thứ năm vừa rồi.
Tầng năm đều là bình nguyên.
Ở trong này tách ra bốn mươi con đường, chỉ vào bốn mươi phương hướng. Hiện tại mọi người đang đứng bên cạnh một tấm bia đá. Trên tấm bia có khắc mấy hàng chữ. Lục Nguyên nhìn sang thấy ghi rằng “Ta cả đời này am hiểu nhất chính là Tiểu Vô Tướng công pháp. Công pháp này có thể mô phỏng vạn môn vạn pháp, nhưng cuối cùng ta biết rằng nó lại là bề ngoài của Đại Vô Tướng công pháp”.
“Đại Vô Tướng công pháp chính là đệ nhất kỳ công đương thời, có thể mô phỏng bất cứ một loại công pháp nào trong thiên hạ, giống như kiếm thuật của Kiếm Thần tồn tại”.
“Một kỳ công như thế chính là năm đó Vô Tướng Cổ Phật sáng chế ra. Vô Tướng Cổ Phật kia không biết là thần thánh, tiên phật phương nào mà thần bí cực kỳ”.
Vốn xưng là người, đằng sau xưng là thần tiên, đủ thấy được sự tôn sùng đối với người sáng lập ra Đại Vô Tướng Công.
“Ta đi du lịch qua nhiều quốc gia liền biết rằng thiên hạ kỳ công chính là Đại Vô Tướng công pháp”.
“Đáng tiếc, ta luyện tập Tiểu Vô Tướng công pháp, chỉ là bề ngoài của Đại Vô Tướng công pháp. Tư chất lại có hạn, bằng không thì vô địch thiên hạ cũng không khó”.
Lời nói tràn đầy sự tôn sùng đối với Đại Vô Tướng công pháp, Lục Nguyên xem qua cũng hiểu. Thiên hạ rõ ràng có công pháp có thể mô phỏng tất cả những công pháp khác.
Đại Vô Tướng công pháp, Đại Vô Tướng công pháp. Đây rốt cuộc là kỳ công gì?
Nghe nói Vân Long tâm pháp cũng là thiên hạ tuyệt đỉnh tâm pháp. Vân Long thập biến được chia ra làm mười phần. Nhưng Đại Vô Tướng công pháp thì không chỉ là biến hóa mười phần. Nếu như biến hóa vạn đoan như thế thì đã có người luyện thành rồi.
“Ta đời này đều ở Tấn quốc, nghiên cứu tinh hoa của tất cả tuyệt học của các đại tiên môn, mô phỏng công pháp của bọn họ. Nếu như ta chết thì sẽ đem những công pháp này hoàn trả lại. Nhưng những công pháp này là ta đã dùng Tiểu Vô Tướng công pháp mô phỏng lại. Mô phỏng của Đại Vô Tướng công pháp hoàn toàn khác với nguyên bản. Khi mọi người xâm nhập nơi đây, đem bản công pháp này làm cho nó hoàn mỹ hơn mà không xảy ra tai họa ngầm gì thì chỉ cần pháp lực của Tiểu Vô Tướng công pháp của bổn môn rót vào. Nếu không thì không thể thành”.
Thì ra tầng thứ sáu của Vô Sinh Di Cung chính là ghi lại tất cả những môn công pháp mà không có tai họa ngầm thành chi pháp.
Hơn nữa, tại Vô Sinh Di Cung tầng thứ sáu này có trọn vẹn bốn mươi công pháp.
Lục Nguyên lập tức nhìn sang, thấy bốn mươi con đường tìm kiếm rốt cuộc tìm được một con đường. Phía trên con đường này ghi lại chính là “Hoa Sơn Bắc Phong Vân Long tâm pháp”. Những người khác cũng đều tự tìm đến những công pháp của những môn phái đối lập. Tổng cộng có ba mươi lăm người thì tiến nhập vào ba mươi lăm lối đi.
Tại đây, lúc này không có sự tranh đoạt.
Bởi vì có tranh đoạt thì cũng không thể dùng.
Tranh đoạt như thế nào đây? Bởi vì công pháp tại đây cơ bản đều là công pháp tuyệt học của những tiên môn khác.
Ví dụ như nói đến Bắc Phong Vân Long tâm pháp. Công pháp này gần đây chỉ truyền cho những đệ tử chân truyền. Những người khác căn bản cũng không thể học được. Không cần biết ngươi là tiên môn nào, hết thảy đều đoạt về. Sau đó tẩy đi trí nhớ. Trừ phi ngươi học được những gì mà sau này không cần dùng đến.
Nhưng học cái gì sau này không cần dùng đến là có ý gì?
Từng tiên môn, đối với tuyệt học bản thân đều rất coi trọng. Căn bản không cho phép tuyệt học truyền ra bên ngoài.
Cho nên ở đây mới không có sự tranh đoạt. Từng người đi tìm con đường học lấy công pháp của bổn phái.
Mà trong số ba mươi lăm người, người của Bắc Phong chỉ đúng có một người.
Và đó chính là Lục Nguyên.
Lục Nguyên tiến nhập vào con đường thẳng tắp phía trước, cũng không biết là qua bao lâu, rốt cuộc cũng đã đi đến một tòa đại điện. Trước tòa đại điện có một tấm bia đá, ở trên viết “Bước vào đại điện này sẽ có một đạo pháp lực của Tiểu Vô Tướng đưa vào người. Chính vì có pháp lực của Tiểu Vô Tướng đưa vào trong người cho nên có thể luyện công mà không xảy ra bất cứ một tai họa nào. Nếu không có pháp lực Tiểu Vô Tướng ủng hộ thì tai họa ngầm thật lớn, vạn nhất không được luyện tập, mà phải quy về nguyên bản luyện tập. Nhất định phải tránh, phải tránh”.
Thì ra là thế. Lục Nguyên gật đầu. Phải có pháp lực của Tiểu Vô Tướng ủng hộ thì mới có thể không bị tẩu hỏa nhập ma. Nếu quả thật thành công mà không có tai họa ngầm, thì chỉ sợ Hoa Sơn tiên môn đã sớm phổ biến loại công pháp này, chứ không phải để tới bây giờ.
Hắn đẩy cánh cửa đại điện tiến vào.
Trong tòa đại điện này, trên bốn vách tường đá xung quanh vẽ đầy long tử.
Long Sinh Cửu Tử.
Con Rùa màu đen là một trong số chín con rùa, Pha Chất. Hình dáng uốn lượn chính là Bồ Câu. Hình dạng giống như đuôi cá chính là Ly Vãn. Hình dạng giống như con hổ uy nghiêm, chính là Ngục Thất. Hình dạng nửa sói nửa rồng chính là Xan Xan. Hình dạng ưu mỹ mà cao quý chính là Bát Phúc. Hình dạng giống như sài lang chính là Nhai Tí. Hình dạng như sư tử chính là Toan Nghê. Hình dạng giống như con trai, chính là Tiêu Đồ.
Long Sinh Cửu Tử bao gồm Pha Chất, Ly Vãn, Bồ Lao, Ngục Thất, Xan Xan, Bát Phúc, Nhai Tí, Toan Nghê và Tiêu Đồ.
Chín con rồng trên vách tường này trông rất sống động, tựa hồ như rồng thật, muốn nhảy ra khỏi vách đá. Lục Nguyên thì không có con mắt thẩm mỹ. Bình thường thấy bức tranh sơn thủy nào đẹp mắt thì hiểu rằng đó là bức tranh tốt. Nhưng cuối cùng, đối với hắn cũng chỉ có rượu tốt, kiếm tốt mà thôi.
Ví dụ như Tống Sĩ Quân bản thân sau khi ném ra một số linh thú, mất đi bài danh thứ bốn mươi mới bảo trụ được chiến linh thú còn lại, Tống Sĩ Quân cảm thấy đáng tiếc vất vả lắm mới tiến tới vị trí thứ bốn mươi mà bây giờ đã thất bại.
Tuy nhiên Lục Nguyên có thể đi vào trong trận pháp cũng là không tệ rồi.
Ba mươi lăm người.
Ba mươi lăm vị tu tiên giả đứng ở trung tâm ngoại trừ Lục Nguyên ba mươi bốn vị còn lại đều có tu vi Luyện Thể kỳ tầng thứ chín, ngay cả một tu tiên giả Luyện Thể kỳ tầng thứ tám cũng không có.
Ở bên ngoài Vô Sinh di cung, chưởng giáo Võ Lăng tiên môn Hải Lăng thượng nhân đang thi triển Tư Mộng Phi Mộng Hồn Thiên Chiếu Giám những người khác thì chờ đợi, kết quả Hải Lăng Thượng Nhân cười nói:
- Hiện tại số người đi vào trong Vô Sinh Di Cung tổng cộng là ba mươi lăm, Hoa Sơn Tiên Môn tổng cộng có bảy người tiến vào mà Võ Đang tiên môn có sáu người Côn Luân tiên môn có năm người, Thanh Thành tiên môn có năm người, Nam Hải tiên môn có năm người mà bảy trung đẳng tiên môn còn lại mỗi tiên môn có một người.
Hắn nói tới đây trên cơ bản đã phù hợp với lực lượng các tiên môn ở Đại Tấn quốc.
Hải Lăng thượng nhân lúc này bỗng cổ quái nói;
- Tuy nhiên Hoa Sơn tiên môn có bảy người đi vào, trong đó có một hậu bối.
- Lục Nguyên?
Phương Nho cất tiếng hỏi.
Hải Lăng thượng nhân không nói gì chỉ gật nhẹ đầu.
Ngay lập tức hào khí trở nên quỷ dị, rất nhiều người không biết hiện tại nên biểu lộ thế nào.
Lúc này Lục Nguyên cùng với hai mươi bốn người khác cùng tiến vào tầng thứ sáu Vô Sinh Di Cung.
Tầng này hoàn toàn khác với tầng thứ năm vừa rồi.
Tầng năm đều là bình nguyên.
Ở trong này tách ra bốn mươi con đường, chỉ vào bốn mươi phương hướng. Hiện tại mọi người đang đứng bên cạnh một tấm bia đá. Trên tấm bia có khắc mấy hàng chữ. Lục Nguyên nhìn sang thấy ghi rằng “Ta cả đời này am hiểu nhất chính là Tiểu Vô Tướng công pháp. Công pháp này có thể mô phỏng vạn môn vạn pháp, nhưng cuối cùng ta biết rằng nó lại là bề ngoài của Đại Vô Tướng công pháp”.
“Đại Vô Tướng công pháp chính là đệ nhất kỳ công đương thời, có thể mô phỏng bất cứ một loại công pháp nào trong thiên hạ, giống như kiếm thuật của Kiếm Thần tồn tại”.
“Một kỳ công như thế chính là năm đó Vô Tướng Cổ Phật sáng chế ra. Vô Tướng Cổ Phật kia không biết là thần thánh, tiên phật phương nào mà thần bí cực kỳ”.
Vốn xưng là người, đằng sau xưng là thần tiên, đủ thấy được sự tôn sùng đối với người sáng lập ra Đại Vô Tướng Công.
“Ta đi du lịch qua nhiều quốc gia liền biết rằng thiên hạ kỳ công chính là Đại Vô Tướng công pháp”.
“Đáng tiếc, ta luyện tập Tiểu Vô Tướng công pháp, chỉ là bề ngoài của Đại Vô Tướng công pháp. Tư chất lại có hạn, bằng không thì vô địch thiên hạ cũng không khó”.
Lời nói tràn đầy sự tôn sùng đối với Đại Vô Tướng công pháp, Lục Nguyên xem qua cũng hiểu. Thiên hạ rõ ràng có công pháp có thể mô phỏng tất cả những công pháp khác.
Đại Vô Tướng công pháp, Đại Vô Tướng công pháp. Đây rốt cuộc là kỳ công gì?
Nghe nói Vân Long tâm pháp cũng là thiên hạ tuyệt đỉnh tâm pháp. Vân Long thập biến được chia ra làm mười phần. Nhưng Đại Vô Tướng công pháp thì không chỉ là biến hóa mười phần. Nếu như biến hóa vạn đoan như thế thì đã có người luyện thành rồi.
“Ta đời này đều ở Tấn quốc, nghiên cứu tinh hoa của tất cả tuyệt học của các đại tiên môn, mô phỏng công pháp của bọn họ. Nếu như ta chết thì sẽ đem những công pháp này hoàn trả lại. Nhưng những công pháp này là ta đã dùng Tiểu Vô Tướng công pháp mô phỏng lại. Mô phỏng của Đại Vô Tướng công pháp hoàn toàn khác với nguyên bản. Khi mọi người xâm nhập nơi đây, đem bản công pháp này làm cho nó hoàn mỹ hơn mà không xảy ra tai họa ngầm gì thì chỉ cần pháp lực của Tiểu Vô Tướng công pháp của bổn môn rót vào. Nếu không thì không thể thành”.
Thì ra tầng thứ sáu của Vô Sinh Di Cung chính là ghi lại tất cả những môn công pháp mà không có tai họa ngầm thành chi pháp.
Hơn nữa, tại Vô Sinh Di Cung tầng thứ sáu này có trọn vẹn bốn mươi công pháp.
Lục Nguyên lập tức nhìn sang, thấy bốn mươi con đường tìm kiếm rốt cuộc tìm được một con đường. Phía trên con đường này ghi lại chính là “Hoa Sơn Bắc Phong Vân Long tâm pháp”. Những người khác cũng đều tự tìm đến những công pháp của những môn phái đối lập. Tổng cộng có ba mươi lăm người thì tiến nhập vào ba mươi lăm lối đi.
Tại đây, lúc này không có sự tranh đoạt.
Bởi vì có tranh đoạt thì cũng không thể dùng.
Tranh đoạt như thế nào đây? Bởi vì công pháp tại đây cơ bản đều là công pháp tuyệt học của những tiên môn khác.
Ví dụ như nói đến Bắc Phong Vân Long tâm pháp. Công pháp này gần đây chỉ truyền cho những đệ tử chân truyền. Những người khác căn bản cũng không thể học được. Không cần biết ngươi là tiên môn nào, hết thảy đều đoạt về. Sau đó tẩy đi trí nhớ. Trừ phi ngươi học được những gì mà sau này không cần dùng đến.
Nhưng học cái gì sau này không cần dùng đến là có ý gì?
Từng tiên môn, đối với tuyệt học bản thân đều rất coi trọng. Căn bản không cho phép tuyệt học truyền ra bên ngoài.
Cho nên ở đây mới không có sự tranh đoạt. Từng người đi tìm con đường học lấy công pháp của bổn phái.
Mà trong số ba mươi lăm người, người của Bắc Phong chỉ đúng có một người.
Và đó chính là Lục Nguyên.
Lục Nguyên tiến nhập vào con đường thẳng tắp phía trước, cũng không biết là qua bao lâu, rốt cuộc cũng đã đi đến một tòa đại điện. Trước tòa đại điện có một tấm bia đá, ở trên viết “Bước vào đại điện này sẽ có một đạo pháp lực của Tiểu Vô Tướng đưa vào người. Chính vì có pháp lực của Tiểu Vô Tướng đưa vào trong người cho nên có thể luyện công mà không xảy ra bất cứ một tai họa nào. Nếu không có pháp lực Tiểu Vô Tướng ủng hộ thì tai họa ngầm thật lớn, vạn nhất không được luyện tập, mà phải quy về nguyên bản luyện tập. Nhất định phải tránh, phải tránh”.
Thì ra là thế. Lục Nguyên gật đầu. Phải có pháp lực của Tiểu Vô Tướng ủng hộ thì mới có thể không bị tẩu hỏa nhập ma. Nếu quả thật thành công mà không có tai họa ngầm, thì chỉ sợ Hoa Sơn tiên môn đã sớm phổ biến loại công pháp này, chứ không phải để tới bây giờ.
Hắn đẩy cánh cửa đại điện tiến vào.
Trong tòa đại điện này, trên bốn vách tường đá xung quanh vẽ đầy long tử.
Long Sinh Cửu Tử.
Con Rùa màu đen là một trong số chín con rùa, Pha Chất. Hình dáng uốn lượn chính là Bồ Câu. Hình dạng giống như đuôi cá chính là Ly Vãn. Hình dạng giống như con hổ uy nghiêm, chính là Ngục Thất. Hình dạng nửa sói nửa rồng chính là Xan Xan. Hình dạng ưu mỹ mà cao quý chính là Bát Phúc. Hình dạng giống như sài lang chính là Nhai Tí. Hình dạng như sư tử chính là Toan Nghê. Hình dạng giống như con trai, chính là Tiêu Đồ.
Long Sinh Cửu Tử bao gồm Pha Chất, Ly Vãn, Bồ Lao, Ngục Thất, Xan Xan, Bát Phúc, Nhai Tí, Toan Nghê và Tiêu Đồ.
Chín con rồng trên vách tường này trông rất sống động, tựa hồ như rồng thật, muốn nhảy ra khỏi vách đá. Lục Nguyên thì không có con mắt thẩm mỹ. Bình thường thấy bức tranh sơn thủy nào đẹp mắt thì hiểu rằng đó là bức tranh tốt. Nhưng cuối cùng, đối với hắn cũng chỉ có rượu tốt, kiếm tốt mà thôi.
/1562
|