Tốt rồi, tinh thần trở lại, lần này đến đây là đế luyện công đồng thời ngự sử song kiếm. Hiện nạy mình là nguyên thần Trường sinh tứ trọng.
Mà Trường sinh ngũ trọng, thì là ngự sử song kiếm.
Ngự kiếm thứ nhất là dùng tinh thần, còn ngự kiếm thứ hai thì phải dùng nguyên thần. Thanh Dưỡng Ngộ kiếm đã ở bên kia tung bay không thôi, còn Trấn Nhạc kiếm thì cũng đã ra khỏi tay. Vừa mới ra khỏi tay, đã rơi xuống đất cái bốp, dùng nguyên thần để ngự kiếm không phải là chuyện dễ dàng.
Đã thất bại rồi thì phải thử thêm lần nữa, tiếp tục dùng nguyên thần đệ ngự kiếm. Lần này tốt hơn lần trước một chút, miễn cưỡng bay trên không trung một lúc, sau đó cũng lại rơi xuống đất. Thử đi thử lại bao nhiêu lần mà vẫn thất bại, cứ như vậy hai ngày, người đều mệt mỏi đến sắp ngã khuỵu xuống rồi, nhưng vẫn không thể thành công được.
Vậy thôi, cứ nghỉ ngơi trước đã.
Thất bại thì cũng thất bại rồi.
Con đường tu hành vô cùng dài, có thành công thì tất nhiên cũng có những thất bại, không thể thành công mãi được, một thất bại nhỏ như vậy là chuyện quá đỗi bình thường.
Việc đột phá lên Trường sinh ngũ trọng đã thất bại. Nói ra, việc đột phá từ Trường sinh tứ trọng lên ngũ trọng vốn không phải chuyện đơn giản. Nó được coi là cửa ải khó khăn nhất trong việc lên Trường sinh thập trọng, ngoài ra còn có Trường sinh lục trọng Hư Đan, Trường Sinh thất trọng Kim Đan Đại Thành, cùng với Trường Sinh cửu trọng Tam Cực Quy y, đều là những cửa ải khó khăn trong việc lên Trường sinh thập trọng.
Lục Nguyên khẽ động tay, Dưỡng Ngô kiếm và Trấn Nhạc kiếm đều quay trở về trong vỏ, Lục Nguyên ngẩng cổ tu một ngụm rượu, đây là rượu nho Tây Vực chính tông, rượu có màu đỏ thẫm, vị còn hơi ngọt, quả thật khác xa so với rượu của Trung nguyên. Đây đích thực là rượu ngon.
Uống rượu, người khẽ bay lên, bay thẳng đến đỉnh Côn Lôn. Xem thời gian hiện tại, cơ bản cũng đã đến lúc đi đến Thanh Thành rồi.
Một đoàn người hướng thẳng núi Thanh Thành mà tiến, đi đầu là ba người, một người đàn ông dáng vẻ lạnh lùng, một người đàn ông có vẻ hiền hòa và một người phụ nữ giống như Không cốc u lan, còn đi sau là khoảng chục người thanh niên, vừa đi vừa cười cười nói nói.
- Các người nói xem Côn Lôn đáo pháp phá như thế nào?
- Côn Lôn kiếm pháp không được tốt lắm, tuy nhiên pháp bảo của Côn Lôn lại phiền phức, còn có pháp thuật hỏa hệ, pháp hỏa hệ nguyên, thật là khiến cho người ta đau đầu.
- Đúng vậy, hình như pháp thuật hỏa hệ của Côn Lôn so với các tiên môn khác còn khó phá hơn.
- Pháp thuật hỏa hệ của Côn Lôn xuất phát từ Thanh Hư đạo đức, Thanh Hư đạo đức vốn nổi tiếng về việc chơi lửa, có Thên Cầm Pháp Hỏa công, Thiên Địa Ngũ Hỏa nhiệm tung hoành…
Những người này thảo luận vô cùng sôi nổi.
Trong mười người này, người đứng cuối cùng có hai thanh kiếm, tay cầm một hồ lô rượu, còn chín người thanh niên đi trên thì đang thương lượng xem phá pháp bảo của Côn Lôn như thế nào, chỉ có người đi cuối cùng đeo hai thanh kiếm sau lưng là không thèm xen vào mà thôi.
Hương vị rượu quá ngon, người cũng ngại nói xen vào.
Đây là rượu nho Tây Vực chính tông, Lục Nguyên lại thưởng thức thêm một ngụm nữa.
Trên đường đi như vậy, phía trước đã xuất hiện một rặng núi cao vút trong mây, dường như chạm lên tận trời xanh. Tuy không đến vạn trượng nhưng cũng phải gần đến vạn trượng.
Thanh Thành thiên hạ u.
Một trong ngũ đại tiên môn là Thanh Thành, cuối cùng cũng đến rồi.
Núi Thanh Thành, cũng có ba mươi sáu đỉnh, tám động lớn, bảy mươi hai động nhỏ, một trăm tám mươi cảnh.
Núi Thanh Thành về sau, trong dân gian có trăm ngàn thuyết…
Hỏi đến núi Thanh Thành, thì đủ thấy địa vị của phái Thanh Thành.
Nghe nói, ở giữa trời đất này, có một đại môn phái có tên là Thiên Sư Tiên môn, nơi Thiên Sư Tiên môn khởi nguyên sớm nhất chính là núi Thanh Thành, tuy nhiên thật giả thế nào cũng chưa ai kiểm chứng được.
Sau khi đến Thanh Thành, liền có người của Thanh Thành đến tiếp đón. Nói vài câu xã giao, thì mọi người liền đi lên núi Thanh Thành. Lên đến đây, càng cảm nhận được vẻ đẹp của Thanh Thành…
Thủy tú, lâm u, sơn hùng, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Lục Nguyên đối với Thanh Thành.
Đại Tấn danh sơn, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Theo chân một vị Kiếm tiên của phái Thanh Thành là Tú Chi Kiếm Tôn Lệ, cả đoàn người bước lên núi Thanh Thành.
Tú Chi Kiếm Tôn Tú Lệ vóc dáng người thanh tú, mà kiếm pháp của nànng nghe nói cũng rất ‘thanh tú’, cảm tưởng của những người từng giao thủ với nàng chỉ có cảm giác như có thể thấy được ‘Thanh Thành nhất mộng’.
Sau khi vào núi Thanh Thành, Tôn Tú Lệ giới thiệu:
- Ngũ Sơn Hội minh, e rằng chư vị phải ở núi Thanh Thành một thời gian rồi, cũng may mà núi Thanh Thành có nhiều cảnh đẹp, ví dụ như Kim Bích Thiên Thương, động Thánh Mẫu, đầm Sơn Tuyền Vụ…
Giọng nói của nàng vô cùng êm tai, giống như sự thanh tú của nàng vậy.
Trên đường lên núi, nàng giới thiệu cảnh đẹp của núi Thanh Thành, trước tiên là giới thiệu động Thánh Mẫu, nghe nói năm đó phu nhân của Thủy tổ sáng tạo ra Thiên Sư Đạo giáo là Tôn Thị đã giết chết Giang ác long, trừ hại cho dân chúng, vì thế mà bà được gọi là Thanh Thành Thánh Mẫu, sau đó liền đổi tên động này thành động Thánh Mẫu.
Giọng nói nhẹ nhàng, tinh khiết của Tôn Tú Lệ từ từ giới thiệu, tất cả mọi người dường như đều bị nàng làm cho rung động.
Lúc lên trên núi, trời đã bắt đầu tối, chỉ nhìn thấy ánh đèn của Thượng Thanh cung thánh trên đỉnh núi Thanh Thành. Dưới khung cảnh đặc biệt này, ánh đèn cũng trở nên vô cùng huyền ảo.
Độc Cô Diệp cười nói:
- Tự vi Thanh Thành khách, bất thóa Thanh Thành trì, vi ái trượng nhân sơn, đan thê cận ngụ ý. Quả nhiên không giả.
Tôn Tú Lệ cười cười.
Lục Nguyên đứng bên cạnh cũng gật đầu, cảnh sắc của Thanh Thành, quả nhiên vô cùng tú lệ.
Tiếp đó Tôn Tú lệ sắp sếp cho đoàn người Độc Cô Diệp một chỗ để nghỉ ngơi, đó là một Viện lạc quần tương đối lớn, có thể ở được đến cả trăm người, hiển nhiên không phải là nơi được bố trí riêng cho đoàn người Độc Cô Diệp ở. Lúc này, người của Hoa Sơn chư Phong vẫn còn chưa đến, đợi khi họ đến thì có lẽ cũng ở chỗ này.
Năm đại tiên môn sắp cử hành Ngũ Sơn Hội Minh, Thanh Thành là chủ nhà, bốn tiên môn khác, cũng chỉ có Côn Lôn Tiên môn cách đó gần nhất nên đến sớm hơn một chút, ba tiên môn còn lại tất cả đều chưa đến.
Nghỉ ngơi một lát, Tôn Tú Lệ mời mọi người đi dự yến tiệc, đúng lúc này nhìn thấy một đoàn người đang bước đến, đoàn người này có một đặc điểm khá nổi bật, đó là sát khí trên người bọn họ rất lớn, vượt xa những Tu tiên giả ở Trung Nguyên. Nước Tấn hiện tại vẫn còn thuộc về thái bình thịnh thế đại đa số Tu tiên giả, ít nhất đối với những Tu tiên giả chính phái mà nói thì trên người đều có tiên khí dạt dào, vô cùng chính phí, không giống những người đầy mình sát khí này. Hơn nữa, Lục Nguyên xem kỹ phát hiện kiếm của những người này rất cổ quái, đều không có vỏ, mũi kiếm thoáng hiện, hàn quang bức người.
Kiếm không có bao.
Lục Nguyên không khỏi sờ vào thanh Dưỡng Ngộ kiếm và Trấn Nhạc kiếm của mình, tất cả đều có bao kiếm, còn đám người kia thì ngược lại hoàn toàn.
- Nam Hải Tiên môn.
Mà Trường sinh ngũ trọng, thì là ngự sử song kiếm.
Ngự kiếm thứ nhất là dùng tinh thần, còn ngự kiếm thứ hai thì phải dùng nguyên thần. Thanh Dưỡng Ngộ kiếm đã ở bên kia tung bay không thôi, còn Trấn Nhạc kiếm thì cũng đã ra khỏi tay. Vừa mới ra khỏi tay, đã rơi xuống đất cái bốp, dùng nguyên thần để ngự kiếm không phải là chuyện dễ dàng.
Đã thất bại rồi thì phải thử thêm lần nữa, tiếp tục dùng nguyên thần đệ ngự kiếm. Lần này tốt hơn lần trước một chút, miễn cưỡng bay trên không trung một lúc, sau đó cũng lại rơi xuống đất. Thử đi thử lại bao nhiêu lần mà vẫn thất bại, cứ như vậy hai ngày, người đều mệt mỏi đến sắp ngã khuỵu xuống rồi, nhưng vẫn không thể thành công được.
Vậy thôi, cứ nghỉ ngơi trước đã.
Thất bại thì cũng thất bại rồi.
Con đường tu hành vô cùng dài, có thành công thì tất nhiên cũng có những thất bại, không thể thành công mãi được, một thất bại nhỏ như vậy là chuyện quá đỗi bình thường.
Việc đột phá lên Trường sinh ngũ trọng đã thất bại. Nói ra, việc đột phá từ Trường sinh tứ trọng lên ngũ trọng vốn không phải chuyện đơn giản. Nó được coi là cửa ải khó khăn nhất trong việc lên Trường sinh thập trọng, ngoài ra còn có Trường sinh lục trọng Hư Đan, Trường Sinh thất trọng Kim Đan Đại Thành, cùng với Trường Sinh cửu trọng Tam Cực Quy y, đều là những cửa ải khó khăn trong việc lên Trường sinh thập trọng.
Lục Nguyên khẽ động tay, Dưỡng Ngô kiếm và Trấn Nhạc kiếm đều quay trở về trong vỏ, Lục Nguyên ngẩng cổ tu một ngụm rượu, đây là rượu nho Tây Vực chính tông, rượu có màu đỏ thẫm, vị còn hơi ngọt, quả thật khác xa so với rượu của Trung nguyên. Đây đích thực là rượu ngon.
Uống rượu, người khẽ bay lên, bay thẳng đến đỉnh Côn Lôn. Xem thời gian hiện tại, cơ bản cũng đã đến lúc đi đến Thanh Thành rồi.
Một đoàn người hướng thẳng núi Thanh Thành mà tiến, đi đầu là ba người, một người đàn ông dáng vẻ lạnh lùng, một người đàn ông có vẻ hiền hòa và một người phụ nữ giống như Không cốc u lan, còn đi sau là khoảng chục người thanh niên, vừa đi vừa cười cười nói nói.
- Các người nói xem Côn Lôn đáo pháp phá như thế nào?
- Côn Lôn kiếm pháp không được tốt lắm, tuy nhiên pháp bảo của Côn Lôn lại phiền phức, còn có pháp thuật hỏa hệ, pháp hỏa hệ nguyên, thật là khiến cho người ta đau đầu.
- Đúng vậy, hình như pháp thuật hỏa hệ của Côn Lôn so với các tiên môn khác còn khó phá hơn.
- Pháp thuật hỏa hệ của Côn Lôn xuất phát từ Thanh Hư đạo đức, Thanh Hư đạo đức vốn nổi tiếng về việc chơi lửa, có Thên Cầm Pháp Hỏa công, Thiên Địa Ngũ Hỏa nhiệm tung hoành…
Những người này thảo luận vô cùng sôi nổi.
Trong mười người này, người đứng cuối cùng có hai thanh kiếm, tay cầm một hồ lô rượu, còn chín người thanh niên đi trên thì đang thương lượng xem phá pháp bảo của Côn Lôn như thế nào, chỉ có người đi cuối cùng đeo hai thanh kiếm sau lưng là không thèm xen vào mà thôi.
Hương vị rượu quá ngon, người cũng ngại nói xen vào.
Đây là rượu nho Tây Vực chính tông, Lục Nguyên lại thưởng thức thêm một ngụm nữa.
Trên đường đi như vậy, phía trước đã xuất hiện một rặng núi cao vút trong mây, dường như chạm lên tận trời xanh. Tuy không đến vạn trượng nhưng cũng phải gần đến vạn trượng.
Thanh Thành thiên hạ u.
Một trong ngũ đại tiên môn là Thanh Thành, cuối cùng cũng đến rồi.
Núi Thanh Thành, cũng có ba mươi sáu đỉnh, tám động lớn, bảy mươi hai động nhỏ, một trăm tám mươi cảnh.
Núi Thanh Thành về sau, trong dân gian có trăm ngàn thuyết…
Hỏi đến núi Thanh Thành, thì đủ thấy địa vị của phái Thanh Thành.
Nghe nói, ở giữa trời đất này, có một đại môn phái có tên là Thiên Sư Tiên môn, nơi Thiên Sư Tiên môn khởi nguyên sớm nhất chính là núi Thanh Thành, tuy nhiên thật giả thế nào cũng chưa ai kiểm chứng được.
Sau khi đến Thanh Thành, liền có người của Thanh Thành đến tiếp đón. Nói vài câu xã giao, thì mọi người liền đi lên núi Thanh Thành. Lên đến đây, càng cảm nhận được vẻ đẹp của Thanh Thành…
Thủy tú, lâm u, sơn hùng, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Lục Nguyên đối với Thanh Thành.
Đại Tấn danh sơn, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Theo chân một vị Kiếm tiên của phái Thanh Thành là Tú Chi Kiếm Tôn Lệ, cả đoàn người bước lên núi Thanh Thành.
Tú Chi Kiếm Tôn Tú Lệ vóc dáng người thanh tú, mà kiếm pháp của nànng nghe nói cũng rất ‘thanh tú’, cảm tưởng của những người từng giao thủ với nàng chỉ có cảm giác như có thể thấy được ‘Thanh Thành nhất mộng’.
Sau khi vào núi Thanh Thành, Tôn Tú Lệ giới thiệu:
- Ngũ Sơn Hội minh, e rằng chư vị phải ở núi Thanh Thành một thời gian rồi, cũng may mà núi Thanh Thành có nhiều cảnh đẹp, ví dụ như Kim Bích Thiên Thương, động Thánh Mẫu, đầm Sơn Tuyền Vụ…
Giọng nói của nàng vô cùng êm tai, giống như sự thanh tú của nàng vậy.
Trên đường lên núi, nàng giới thiệu cảnh đẹp của núi Thanh Thành, trước tiên là giới thiệu động Thánh Mẫu, nghe nói năm đó phu nhân của Thủy tổ sáng tạo ra Thiên Sư Đạo giáo là Tôn Thị đã giết chết Giang ác long, trừ hại cho dân chúng, vì thế mà bà được gọi là Thanh Thành Thánh Mẫu, sau đó liền đổi tên động này thành động Thánh Mẫu.
Giọng nói nhẹ nhàng, tinh khiết của Tôn Tú Lệ từ từ giới thiệu, tất cả mọi người dường như đều bị nàng làm cho rung động.
Lúc lên trên núi, trời đã bắt đầu tối, chỉ nhìn thấy ánh đèn của Thượng Thanh cung thánh trên đỉnh núi Thanh Thành. Dưới khung cảnh đặc biệt này, ánh đèn cũng trở nên vô cùng huyền ảo.
Độc Cô Diệp cười nói:
- Tự vi Thanh Thành khách, bất thóa Thanh Thành trì, vi ái trượng nhân sơn, đan thê cận ngụ ý. Quả nhiên không giả.
Tôn Tú Lệ cười cười.
Lục Nguyên đứng bên cạnh cũng gật đầu, cảnh sắc của Thanh Thành, quả nhiên vô cùng tú lệ.
Tiếp đó Tôn Tú lệ sắp sếp cho đoàn người Độc Cô Diệp một chỗ để nghỉ ngơi, đó là một Viện lạc quần tương đối lớn, có thể ở được đến cả trăm người, hiển nhiên không phải là nơi được bố trí riêng cho đoàn người Độc Cô Diệp ở. Lúc này, người của Hoa Sơn chư Phong vẫn còn chưa đến, đợi khi họ đến thì có lẽ cũng ở chỗ này.
Năm đại tiên môn sắp cử hành Ngũ Sơn Hội Minh, Thanh Thành là chủ nhà, bốn tiên môn khác, cũng chỉ có Côn Lôn Tiên môn cách đó gần nhất nên đến sớm hơn một chút, ba tiên môn còn lại tất cả đều chưa đến.
Nghỉ ngơi một lát, Tôn Tú Lệ mời mọi người đi dự yến tiệc, đúng lúc này nhìn thấy một đoàn người đang bước đến, đoàn người này có một đặc điểm khá nổi bật, đó là sát khí trên người bọn họ rất lớn, vượt xa những Tu tiên giả ở Trung Nguyên. Nước Tấn hiện tại vẫn còn thuộc về thái bình thịnh thế đại đa số Tu tiên giả, ít nhất đối với những Tu tiên giả chính phái mà nói thì trên người đều có tiên khí dạt dào, vô cùng chính phí, không giống những người đầy mình sát khí này. Hơn nữa, Lục Nguyên xem kỹ phát hiện kiếm của những người này rất cổ quái, đều không có vỏ, mũi kiếm thoáng hiện, hàn quang bức người.
Kiếm không có bao.
Lục Nguyên không khỏi sờ vào thanh Dưỡng Ngộ kiếm và Trấn Nhạc kiếm của mình, tất cả đều có bao kiếm, còn đám người kia thì ngược lại hoàn toàn.
- Nam Hải Tiên môn.
/1562
|