Hướng Đông Phi lại cười nói:
- Ngoài ra, những người mà ngươi thấy ở đây, cũng là vật thí nghiệm của Nguyên Lăng đại nhân.
- Những người này đều là vật thí nghiệm?
Lục Nguyên tức giận.
Lửa giận đã bốc lên cao. Lục Nguyên bình thường rất ôn hòa, ít khi tức giận. Lần thứ nhất tức giận trước đó đã không biết qua bao lâu, hắn cũng không nhớ nổi.
Nhưng bây giờ thì không khỏi tức giận rồi.
Bắt giữ tu tiên giả, sau đó lại trộn với huyết nhục của yêu ma làm thành vật thí nghiệm. Đây quả thật là thủ đoạn chẳng chút nhân đạo nào của Nguyên Lăng Thượng Nhân. Lục Nguyên chỉ nghe người bên cạnh, chốc chốc lại kêu lên một tiếng cực kỳ thống khổ. Thủ đoạn như vậy mà Nguyên Lăng Thượng Nhân lại có thể làm ra được.
Lục Nguyên từ trước đến nay không thích sát nhân, nhưng bây giờ tâm tính muốn giết người lại nổi lên.
Dưỡng Ngô kiếm cũng nhè nhẹ run lên. Chính khí chi kiếm cũng đồng dạng nổi giận.
Hướng Đông Phi cười ha hả:
- Những người này đừng nhìn họ thống khổ, nhưng sau khi vượt qua được thì sẽ trở thành ưu tú như ta. Nhân yêu hỗn hợp thể, nếu không ưu tú thì cũng là bình thường. Loại kém như thế thì sẽ bị loại bỏ. Đúng rồi, ta là người được phân công quản lý phòng nghiên cứu này.
- Nơi này do ta trấn thủ.
Hướng Đông Phi hướng Lục Nguyên khinh bỉ cười lạnh:
- Ta biết rõ ngươi đã đánh thắng Tư Mã Trường Bạch. Nhưng điều đó không áp dụng với ta được. Ta chẳng những là Trường Sinh Cửu Trọng mà còn là hỗn hợp thể người và yêu. Nhân loại không bao giờ chiến thắng được ta.
Bắc Lăng Sơn
Trong Bắc Lăng sơn có những chỗ cực kỳ quan trọng.
Một trong số đó, chính là “Nhân Yêu Hỗn Hợp Thất”.
Bắc Lăng Sơn có những quy cũ nhất định. Từng địa điểm quan trọng đều có người trấn thủ.
Mà phòng nghiên cứu kia lại rất quan trọng. Cho nên, nếu như Bắc Lăng Sơn bị công kích, thì những người này cũng không được rời khỏi trấn thủ chi địa của mình. Đó chính là nguyên nhân khi Lục Nguyên xông vào Bắc Lăng Sơn, rất nhiều nhân vật thực lực đều không ra đối phó với Lục Nguyên.
Hiện tại, bên trong lao tù tràn đầy những người không giống mình lại chẳng giống yêu.
Cả căn phòng đều vang lên những tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, điên cuồng.
Đem máu của người và yêu trộn lẫn với nhau, làm trái quy luật bình thường thì làm sao mà không thống khổ?
Hướng Đông Phi hai cánh không ngừng đập vào nhau trên không trung, trong tay cầm thanh linh kiếm nhỏ dài.
Hắn cười quái dị nhìn Lục Nguyên, hiển nhiên cho rằng mình đã đoán trúng Lục Nguyên.
Y xác thực có niềm tin. Y là Trường Sinh Cửu Trọng, lại có ưu điểm của Thiên Bức Nhất tộc, so với Trường Sinh Cửu Trọng bình thường thì mạnh hơn nhiều.
Lục Nguyên nhẹ nhàng lay động thanh Dưỡng Ngô kiếm:
- Dưỡng Ngô kiếm ơi Dưỡng Ngô kiếm, cho tới nay, bất luận là sư phụ hay là trưởng bối đều nói cho ta biết một câu, một kiếm yêu ma rút kiếm liền giết. Những lời này ta vốn không cho là đúng. Cho rằng, trong số đám yêu ma đó cũng không có khả năng toàn bộ đều đáng chết. Cũng chưa chắc là vừa thấy yêu ma thì rút kiếm giết ngay.
- Nhưng, hiện tại, ta cuối cùng cũng hiểu được cái gì là vừa thấy yêu ma phải rút kiếm giết ngay. Yêu ma trong đó, tuyệt đại bộ phận đều có lý do đáng chết. Giết hết toàn bộ cũng chưa hẳn là sai. Nhưng nếu bỏ qua một tên thì tuyệt đối sẽ có sai sót.
Ngữ khí nghiêm nghị, sắc mặt nghiêm túc.
Nếu là người quen thuộc với Lục Nguyên, sẽ phát hiện Lục Nguyên bây giờ chăm chú một cách hiếm thấy.
Kỳ thật, trước đây, Lục Nguyên khi cùng với người giao thủ, cũng rất ít khi chăm chú như vầy.
Trước đây, hắn luôn dùng thái độ tự tại khi giao thủ. Cùng người giao thủ, trước hết luôn để cho đối thủ công trước.
Nhưng bây giờ là hắn thật sự nổi giận.
Dưỡng Ngô kiếm kêu lên một tiếng, hóa thành điện quang xoáy thẳng mà đi. Hướng Đông Phi cũng không quan tâm lắm. Kiếm của Lục Nguyên tuy rất nhanh và đáng sợ, nhưng hai cánh Thiên Bức của y còn nhanh hơn. Vỗ hai cánh đã nghe vèo một tiếng, kiếm quang xẹt qua, hướng chỗ Hướng Đông Phi vừa rồi.
Thùy mộ trầm trầm!
Băng phong vạn lý!
Tuyết mãn Thiên Sơn!
Thủy mạn Kim Sơn!
Lục Nguyên lập tức phát ra bốn kiếm. Kiếm thứ nhất hướng phía trên Hướng Đông Phi. Kiếm thứ hai hướng phía dưới. Kiếm thứ ba hướng bên trái, và kiếm thứ tư hướng bên phải. Bốn kiếm này có tác dụng là làm giảm tốc độ, bất luận Hướng Đông Phi chạy đi đâu cũng không tránh khỏi kết quả phải bị giảm tốc độ.
Hướng Đông Phi lập tức phát hiện không được bình thường. Tốc độ của mình bị giảm hẳn. Y cố gắng đập mạnh hai cánh, nhưng tốc độ vẫn cứ thế mà giảm xuống.
Lục Nguyên bắt đầu chuyển động Khoái chi kiếm ý thi triển trên thân kiếm. Đồng thời thi triển luôn Phong chi kiếm ý, Vân chi kiếm ý, Vũ chi kiếm ý, Hải chi kiếm ý…nối đuôi nhau như bão tố đi ra. Lúc này không có đấu pháp cố định, cũng không có chiêu thức cố định, hoàn toàn dựa vào sự tức giận trong lòng mà phát ra kiếm.
Nộ!
Nộ!
Nộ!
Dưới sự tức giận thúc giục, đủ loại tuyệt học giống như cuồng phong bão táp hướng tới. Hướng Đông Phi ban đầu còn tự cho rằng mình sẽ thắng Lục Nguyên, nhưng lập tức phát hiện không đúng như vậy. Lục Nguyên công kích như vũ bão, khiến cho y muốn né tránh cũng không được, không ngừng bị đánh trúng.
Một kiếm tiếp một kiếm đánh trúng Hướng Đông Phi. Hướng Đông Phi tuy tự nhận mình thân thể huyết nhục yêu ma cứng rắn vô cùng, nhưng bị một kiếm tiếp một kiếm đánh trúng như vậy tuyệt không thể thoải mái. Thương thế ngày càng nặng hơn.
Ngay từ đầu, y đã có ý khinh thường Lục Nguyên, cho rằng Lục Nguyên bất luận như thế nào cũng không thắng được y. Y có pháp lực của Trường Sinh Cửu Trọng, có tốc độ của Thiên Bức Nhất tộc, có huyết nhục của yêu ma, nhưng hiện tại, nhìn thấy công kích như cuồng phong bạo vũ của Lục Nguyên, y rốt cuộc cảm giác được mình sẽ bị giết chết.
Aaaaaa! Hướng Đông Phi kêu lên một tiếng thảm thiết. Yêu ma chi hạch bị đâm rách. Mà trước đó, trái tim của y, cổ họng của y cũng bị đâm trúng. Một kích này là một kích cuối cùng, y không còn mảy may sống sót.
- Vì cái gì? Vì cái gì? Ta là Hướng Đông Phi, lúc còn là tu tiên giả đã rất cường đại. Khi kết hợp với huyết nhục yêu ma, mọc thêm hai cánh của Thiên Bức Nhất tộc, vì cái gì mà bị đánh bại bởi ngươi?
Hướng Đông Phi trước khi chết không ngừng la hét. Y gắt gao trừng mắt nhìn Lục Nguyên:
- Chẳng lẽ ta lại là một tạp giao chi huyết, một đời tạp chủng, so với người có huyết nhục tinh khiết như ngươi lại kém hơn sao?
Y không cam lòng, cũng không tin rằng mình thất bại.
Lục Nguyên cũng không để ý đến lời la hét cuối cùng trước khi chết của Hướng Đông Phi, đi tới hơn trăm cái lao tù nhỏ kia. Những tu tiên giả này ở đây chắc sẽ thống khổ vô cùng. Giữ lại cho ba vị sư thúc tổ đem làm hậu viện. Khi nào Bắc Lăng Sơn bị công phá, đến lúc đó xem có phương pháp khôi phục lại cho bọn họ hay không. Tuy nhiên, Lục Nguyên cũng biết, muốn khôi phục lại cho bọn họ khó càng thêm khó.
Phải tìm cho được Xuất Vân Vô Cực đại trận kết giới ở chỗ nào. Lục Nguyên vốn muốn hỏi Hướng Đông Phi, nhưng Hướng Đông Phi lại cười thảm một tiếng thì chết. Trước khi chết, huyết nhục yêu ma bắt đầu cắn trả y, khiến y thống khổ vô tận. Y đã có một cuộc sống nhân sinh vô cùng độc ác. Sau khi chết trong hình dạng nửa người nửa yêu thì cực kỳ khó coi.
- Ngoài ra, những người mà ngươi thấy ở đây, cũng là vật thí nghiệm của Nguyên Lăng đại nhân.
- Những người này đều là vật thí nghiệm?
Lục Nguyên tức giận.
Lửa giận đã bốc lên cao. Lục Nguyên bình thường rất ôn hòa, ít khi tức giận. Lần thứ nhất tức giận trước đó đã không biết qua bao lâu, hắn cũng không nhớ nổi.
Nhưng bây giờ thì không khỏi tức giận rồi.
Bắt giữ tu tiên giả, sau đó lại trộn với huyết nhục của yêu ma làm thành vật thí nghiệm. Đây quả thật là thủ đoạn chẳng chút nhân đạo nào của Nguyên Lăng Thượng Nhân. Lục Nguyên chỉ nghe người bên cạnh, chốc chốc lại kêu lên một tiếng cực kỳ thống khổ. Thủ đoạn như vậy mà Nguyên Lăng Thượng Nhân lại có thể làm ra được.
Lục Nguyên từ trước đến nay không thích sát nhân, nhưng bây giờ tâm tính muốn giết người lại nổi lên.
Dưỡng Ngô kiếm cũng nhè nhẹ run lên. Chính khí chi kiếm cũng đồng dạng nổi giận.
Hướng Đông Phi cười ha hả:
- Những người này đừng nhìn họ thống khổ, nhưng sau khi vượt qua được thì sẽ trở thành ưu tú như ta. Nhân yêu hỗn hợp thể, nếu không ưu tú thì cũng là bình thường. Loại kém như thế thì sẽ bị loại bỏ. Đúng rồi, ta là người được phân công quản lý phòng nghiên cứu này.
- Nơi này do ta trấn thủ.
Hướng Đông Phi hướng Lục Nguyên khinh bỉ cười lạnh:
- Ta biết rõ ngươi đã đánh thắng Tư Mã Trường Bạch. Nhưng điều đó không áp dụng với ta được. Ta chẳng những là Trường Sinh Cửu Trọng mà còn là hỗn hợp thể người và yêu. Nhân loại không bao giờ chiến thắng được ta.
Bắc Lăng Sơn
Trong Bắc Lăng sơn có những chỗ cực kỳ quan trọng.
Một trong số đó, chính là “Nhân Yêu Hỗn Hợp Thất”.
Bắc Lăng Sơn có những quy cũ nhất định. Từng địa điểm quan trọng đều có người trấn thủ.
Mà phòng nghiên cứu kia lại rất quan trọng. Cho nên, nếu như Bắc Lăng Sơn bị công kích, thì những người này cũng không được rời khỏi trấn thủ chi địa của mình. Đó chính là nguyên nhân khi Lục Nguyên xông vào Bắc Lăng Sơn, rất nhiều nhân vật thực lực đều không ra đối phó với Lục Nguyên.
Hiện tại, bên trong lao tù tràn đầy những người không giống mình lại chẳng giống yêu.
Cả căn phòng đều vang lên những tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, điên cuồng.
Đem máu của người và yêu trộn lẫn với nhau, làm trái quy luật bình thường thì làm sao mà không thống khổ?
Hướng Đông Phi hai cánh không ngừng đập vào nhau trên không trung, trong tay cầm thanh linh kiếm nhỏ dài.
Hắn cười quái dị nhìn Lục Nguyên, hiển nhiên cho rằng mình đã đoán trúng Lục Nguyên.
Y xác thực có niềm tin. Y là Trường Sinh Cửu Trọng, lại có ưu điểm của Thiên Bức Nhất tộc, so với Trường Sinh Cửu Trọng bình thường thì mạnh hơn nhiều.
Lục Nguyên nhẹ nhàng lay động thanh Dưỡng Ngô kiếm:
- Dưỡng Ngô kiếm ơi Dưỡng Ngô kiếm, cho tới nay, bất luận là sư phụ hay là trưởng bối đều nói cho ta biết một câu, một kiếm yêu ma rút kiếm liền giết. Những lời này ta vốn không cho là đúng. Cho rằng, trong số đám yêu ma đó cũng không có khả năng toàn bộ đều đáng chết. Cũng chưa chắc là vừa thấy yêu ma thì rút kiếm giết ngay.
- Nhưng, hiện tại, ta cuối cùng cũng hiểu được cái gì là vừa thấy yêu ma phải rút kiếm giết ngay. Yêu ma trong đó, tuyệt đại bộ phận đều có lý do đáng chết. Giết hết toàn bộ cũng chưa hẳn là sai. Nhưng nếu bỏ qua một tên thì tuyệt đối sẽ có sai sót.
Ngữ khí nghiêm nghị, sắc mặt nghiêm túc.
Nếu là người quen thuộc với Lục Nguyên, sẽ phát hiện Lục Nguyên bây giờ chăm chú một cách hiếm thấy.
Kỳ thật, trước đây, Lục Nguyên khi cùng với người giao thủ, cũng rất ít khi chăm chú như vầy.
Trước đây, hắn luôn dùng thái độ tự tại khi giao thủ. Cùng người giao thủ, trước hết luôn để cho đối thủ công trước.
Nhưng bây giờ là hắn thật sự nổi giận.
Dưỡng Ngô kiếm kêu lên một tiếng, hóa thành điện quang xoáy thẳng mà đi. Hướng Đông Phi cũng không quan tâm lắm. Kiếm của Lục Nguyên tuy rất nhanh và đáng sợ, nhưng hai cánh Thiên Bức của y còn nhanh hơn. Vỗ hai cánh đã nghe vèo một tiếng, kiếm quang xẹt qua, hướng chỗ Hướng Đông Phi vừa rồi.
Thùy mộ trầm trầm!
Băng phong vạn lý!
Tuyết mãn Thiên Sơn!
Thủy mạn Kim Sơn!
Lục Nguyên lập tức phát ra bốn kiếm. Kiếm thứ nhất hướng phía trên Hướng Đông Phi. Kiếm thứ hai hướng phía dưới. Kiếm thứ ba hướng bên trái, và kiếm thứ tư hướng bên phải. Bốn kiếm này có tác dụng là làm giảm tốc độ, bất luận Hướng Đông Phi chạy đi đâu cũng không tránh khỏi kết quả phải bị giảm tốc độ.
Hướng Đông Phi lập tức phát hiện không được bình thường. Tốc độ của mình bị giảm hẳn. Y cố gắng đập mạnh hai cánh, nhưng tốc độ vẫn cứ thế mà giảm xuống.
Lục Nguyên bắt đầu chuyển động Khoái chi kiếm ý thi triển trên thân kiếm. Đồng thời thi triển luôn Phong chi kiếm ý, Vân chi kiếm ý, Vũ chi kiếm ý, Hải chi kiếm ý…nối đuôi nhau như bão tố đi ra. Lúc này không có đấu pháp cố định, cũng không có chiêu thức cố định, hoàn toàn dựa vào sự tức giận trong lòng mà phát ra kiếm.
Nộ!
Nộ!
Nộ!
Dưới sự tức giận thúc giục, đủ loại tuyệt học giống như cuồng phong bão táp hướng tới. Hướng Đông Phi ban đầu còn tự cho rằng mình sẽ thắng Lục Nguyên, nhưng lập tức phát hiện không đúng như vậy. Lục Nguyên công kích như vũ bão, khiến cho y muốn né tránh cũng không được, không ngừng bị đánh trúng.
Một kiếm tiếp một kiếm đánh trúng Hướng Đông Phi. Hướng Đông Phi tuy tự nhận mình thân thể huyết nhục yêu ma cứng rắn vô cùng, nhưng bị một kiếm tiếp một kiếm đánh trúng như vậy tuyệt không thể thoải mái. Thương thế ngày càng nặng hơn.
Ngay từ đầu, y đã có ý khinh thường Lục Nguyên, cho rằng Lục Nguyên bất luận như thế nào cũng không thắng được y. Y có pháp lực của Trường Sinh Cửu Trọng, có tốc độ của Thiên Bức Nhất tộc, có huyết nhục của yêu ma, nhưng hiện tại, nhìn thấy công kích như cuồng phong bạo vũ của Lục Nguyên, y rốt cuộc cảm giác được mình sẽ bị giết chết.
Aaaaaa! Hướng Đông Phi kêu lên một tiếng thảm thiết. Yêu ma chi hạch bị đâm rách. Mà trước đó, trái tim của y, cổ họng của y cũng bị đâm trúng. Một kích này là một kích cuối cùng, y không còn mảy may sống sót.
- Vì cái gì? Vì cái gì? Ta là Hướng Đông Phi, lúc còn là tu tiên giả đã rất cường đại. Khi kết hợp với huyết nhục yêu ma, mọc thêm hai cánh của Thiên Bức Nhất tộc, vì cái gì mà bị đánh bại bởi ngươi?
Hướng Đông Phi trước khi chết không ngừng la hét. Y gắt gao trừng mắt nhìn Lục Nguyên:
- Chẳng lẽ ta lại là một tạp giao chi huyết, một đời tạp chủng, so với người có huyết nhục tinh khiết như ngươi lại kém hơn sao?
Y không cam lòng, cũng không tin rằng mình thất bại.
Lục Nguyên cũng không để ý đến lời la hét cuối cùng trước khi chết của Hướng Đông Phi, đi tới hơn trăm cái lao tù nhỏ kia. Những tu tiên giả này ở đây chắc sẽ thống khổ vô cùng. Giữ lại cho ba vị sư thúc tổ đem làm hậu viện. Khi nào Bắc Lăng Sơn bị công phá, đến lúc đó xem có phương pháp khôi phục lại cho bọn họ hay không. Tuy nhiên, Lục Nguyên cũng biết, muốn khôi phục lại cho bọn họ khó càng thêm khó.
Phải tìm cho được Xuất Vân Vô Cực đại trận kết giới ở chỗ nào. Lục Nguyên vốn muốn hỏi Hướng Đông Phi, nhưng Hướng Đông Phi lại cười thảm một tiếng thì chết. Trước khi chết, huyết nhục yêu ma bắt đầu cắn trả y, khiến y thống khổ vô tận. Y đã có một cuộc sống nhân sinh vô cùng độc ác. Sau khi chết trong hình dạng nửa người nửa yêu thì cực kỳ khó coi.
/1562
|