Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 450: Tang lễ(thượng)

/1562


Phong chủ Nguyên Nguyên Thượng Nhân cứ như vậy mà mất đi. Mà danh vọng của Nguyên Nguyên Thượng Nhân ở Bắc Phong rất cao.

Tang lễ được cử hành tại đại điện, rất nhiều người đến cúng tế.

Trước khi đến lễ điện, Lục Nguyên đến trước mộ của sư phụ, nói cho sư phụ biết những chuyện xảy ra gần đây, như Tư Mã Trường Bạch đã chết, Nguyên Nguyên sư bá đã chết. Sư phụ ở dưới cửu tuyền, nhưng chỉ sợ trong nội tâm cũng giống như mình, vẫn còn quan tâm đến Hoa Sơn.

Tang lễ của Nguyên Nguyên Thượng Nhân được cử hành rất long trọng. Rất nhiều người đến viếng.

Lục Nguyên ở trong tang lễ, cũng không thương tâm bao lâu.

Người thủy chung là phải lạc quan hướng lên.

Cứ thương tâm mãi cũng chỉ là vô bổ.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân của Bắc Phong thời đại đã qua. Đây là thời đại của Phương Nho sư thúc. Phương Nho là người nghiêm túc, luôn gìn giữ những cái đã có. Nếu như đặt vào thời không có phân tranh thì rất tốt. Nhưng Tấn quốc bây giờ đang loạn, Phương Nho sư thúc tuy thực lực cao minh nhưng cũng vẫn còn thấp.

Bờ vai của minh còn phải nâng tương lai của Bắc Phong và của Hoa Sơn lên.

Nam nhân chi chí, sống giữa trời đất thì nhất định phải có trách nhiệm.

Vốn trời có sập xuống thì cũng có trưởng bối giơ vai mà đỡ. Còn bây giờ, cơ bản hắn phải giơ vai của mình để hứng cả bầu trời.

Lục Nguyên lúc này đứng ở một nơi rất cao ở Bắc Phong.

Hắn ngẩng đầu, đỉnh đầu là bầu trời xanh vô tận, mà phía dưới chính là núi sông. Lục Nguyên tay cầm hồ lô rượu. Mà thôi, trước uống một chút rượu đã. Bởi vì cái gọi là sáng nay có rượu sáng nay say. Bầu trời xanh thẳm sẽ không có nhiều phiền não.

Lục Nguyên ngồi xếp bằng chính giữa trung tâm. Kiểm tra lại tài sản của mình, Lục Nguyên mới phát hiện, số lượng linh thú khổng lồ của mình đã đạt tới năm mươi bốn con. Một kiếm tiên cấp bình thường giỏi lắm thì chi có hai mươi linh thú khổng lồ, còn linh thú khổng lồ của mình lại có đến năm mươi bốn con, vượt xa những kiếm tiên khác.

Thiên địa nguyên khí cuồn cuộn đáp xuống trên người mình, chìm vào chính giữa thân thể.

Nhiều linh thú như vậy, tất nhiên là tiêu hao linh thạch cũng nhiều. Mà linh thạch trung phẩm của mình cũng có bốn mươi mốt khối, coi như là một tài sản khổng lồ.

Lục Nguyên hiện tại có thể được xem là cự phú. Thần hồn thạch thì không còn bao nhiêu. Dù sao thì nó cũng bị mình xài hết. Thần hồn thạch khi đến tay là dùng, ít khi lưu lại. Cho nên, Lục Nguyên mỗi lần lấy cũng không được nhiều lắm. Nhưng khi ở Bắc Lăng Sơn, hắn cũng nhặt được một thần hồn kết tinh, là của một tu tiên giả Trường Sinh Cửu Trọng bị Khuất Thanh Thuần giết chết. Thần hồn kết tinh này mới luyện được trước khi chết không bao lâu nên chưa kịp dùng tới.

Thần hồn kết tinh có tác dụng lớn hơn mười thần hồn thạch hợp lại.

Lục Nguyên đem cái thần hồn kết tinh này đặt chính giữa hai hàng lông mày, bắt đầu hấp thu. Thần hồn kết tinh càng lúc càng mờ nhạt, mà sức mạnh thần hồn của Lục Nguyên cũng càng ngày càng cao. Sau một tiếng thì dừng lại. Lục Nguyên biết rõ thần hồn của mình đã đạt đến một trình độ nhất định. Hiện tại, vấn đề cơ bản là được kiếm chứng thực.

Sau khi được kiếm thông qua, thì có thể tôi luyện linh kiếm Trường Sinh Bát Trọng.

Nguyên Khuất Thanh Thuần, Vạn Thanh Vương và Lục Thanh Đào ba vị sư thúc tổ đã có nói qua phương pháp được kiếm thừa nhận.

Để kiếm thừa nhận, Lục Nguyên chậm rãi rút hai thanh phi kiếm của mình ra.

Một tay hắn đặt lên trên thân kiếm Trấn Nhạc, chỉ thấy một âm thanh nhẹ nhàng phát ra trên thân kiếm. Một đạo quang chảy qua trên thân kiếm. Lục Nguyên biết rõ, mình đã được Trấn Nhạc kiếm chứng thực rồi. Kỳ thật muốn được kiếm chứng thực là rất khó khăn.

Đầu tiên cần cần phải có thiên phú về kiếm đạo. Bằng không thì kiếm sẽ không bao giờ để ý đến ngươi. Nội điều này không thì cũng đã đào thải rất nhiều người rồi.

Tiếp theo, là người đối với kiếm như thế nào. Đây là điều kiện tiên quyết.

Trong số tu tiên giả, mười người thì có một người không thông qua được điều kiện này.

Có một số người chỉ coi kiếm như một binh khí. Người như vậy thì làm sao được kiếm chứng thực chứ.

Lục Nguyên chưa từng xem kiếm giống như một loại binh khí. Hắn xem kiếm như một người bạn, người anh em. Bình thường không có việc gì, hắn thường hay lau kiếm, nên tình cảm đối với kiếm rất sâu đậm. Trước kia như vậy, hiện tại hắn có thêm hai thanh kiếm. Một của sư phụ và một của Nguyên Nguyên sư bá. Đối với hai thanh kiếm của hai vị này, hắn càng thêm quý trọng.

Hơn nữa, Lục Nguyên thiên phú đối với kiếm đạo rất cao. Bản thân đối với kiếm cũng có tình. Cho nên qua được cửa ải này rất đơn giản.

Đương nhiên, đây chỉ là bước đầu chứng thực của kiếm đối với người thôi.

Kế tiếp, chính là được Trấn Nhạc kiếm thừa nhận. Trấn Nhạc kiếm, hai chữ Trấn Nhạc nghe thanh danh thật lớn, chấn động tất cả núi. Mà thanh danh của Lục Nguyên cũng không nhỏ. Đệ nhất nhân đời thứ mười, khả năng không trấn được nhiều người. Nhưng gần đây, thanh danh của hắn lại càng lớn, thắng được Tư Mã Trường Bạch, đại náo thế lực Bắc Lăng Sơn, không người nào có thể kháng cự.

Những điều này khiến cho Trấn Nhạc kiếm rất nhanh thừa nhận Lục Nguyên.

Nếu như Trấn Nhạc kiếm rơi vào tay người khác, muốn nó thừa nhận là rất khó. Nhưng vừa vặn rơi vào tay Lục Nguyên, được kiếm này thừa nhận cũng không tính là quá khó khăn.

Kế tiếp tất nhiên là Dưỡng Ngô kiếm.

Được Dưỡng Ngô kiếm thừa nhận thì có thể tôi luyện được linh kiếm. Lục Nguyên rút thanh Dưỡng Ngô kiếm ra, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên thân kiếm. Thân kiếm Dưỡng Ngô sáng bóng lóe lên rồi biến mất. Lục Nguyên lập tức hiểu ra, Dưỡng Ngô kiếm còn chưa thừa nhận hắn. Đơn giản mà nói, hắn trảm yêu trừ ma chưa đủ.

Dưỡng Ngô chính là hành hiệp trượng nghĩa. Lục Nguyên trước đây tuy rằng lười biếng, nhưng cũng đã nhiều lần hành hiệp. Ví dụ như diệt Bắc Lăng Sơn, cũng là hành hiệp. Khí thế của hắn ở Bắc Lăng Sơn thay đổi, khiến cho tà khí như Nguyên Lăng Thượng Nhân cũng phải rúng động.

Nhưng những lần hành hiệp đó vẫn không thể làm cho Dưỡng Ngô kiếm thừa nhận.

Nhất định phải làm ra nhiều chuyện đại nghĩa hơn nữa, tôn thêm hạo nhiên chính khí.

Nhưng mọi thứ không thể gấp được.

Thời gian rồi cũng sẽ đạt được.

Rượu là được mua ở một huyện bên cạnh Hoa Sơn như Nhạc thiên hoàng tửu, Khúc lương tửu, Thiêu đao tử…Lục Nguyên hiện tại đã nhấp nháp rất nhiều loại rượu ngon. Ba loại rượu này là ngon nhất. Nhưng có đôi khi uống rượu cũng không phải vì hương vị của rượu mà là cảm giác khi uống rượu. Ba loại rượu này đều là của vùng phụ cận Hoa Sơn, uống vào rất có cảm giác Hoa Sơn.

Đồ ăn thì lại thiên về cay, như đầu cá nấu tiêu, thỏ nấu cay, cùng với dê nướng nguyên con. Hơn nữa ớt cũng được bỏ vào những món ăn khẩu vị thanh đạm.

Hào khí rất tốt.

Lục Nguyên, Diệp Phương, Diệp Viên ba người ngồi một chỗ uống rượu.

Ba người quan hệ vẫn rất tốt.

Lúc này ba người lại cạn chén.

- Nguyên Lăng!

Lục Nguyên lại phát ra một câu nói tục.

- Tư Mã Trường Bạch.

Diệp Phương lại phát ra một câu nói tục.

- Giết tất cả những người nào muốn hại Bắc Phong.

Diệp Viên lại tiếp lời. Ba người uống đến bây giờ đã có chút say. Bắc Phong gần đây sự việc rất nhiều. Ba người uống rượu không để ý đến hình tượng của mình, bắt đầu mắng chửi người khác.


/1562

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status