Sau một lúc lâu, Lục Nguyên hấp thụ được hết những thần khí đó, “ba” một tiếng, những thần khí thạch đó bị vỡ tan hết.
Như vậy lần nữa, Lục Nguyên hất tay lên một cái là lại đến một trăm thần khí thạch tiếp theo, tiêu hao nhiều như vậy chỉ sợ bất cứ tiên môn nào ở nước Tấn cùng không cung cấp đủ, bản thân mình cũng phải vận khí mới như vậy, còn lúc Lục Nguyên sử dụng thần khí thạch xa xỉ như vậy thì mười tu tiên giả khác cũng đều đang dùng thần khí thạch để nâng cao năng lực.
Trong lúc nhàn rồi nhìn sang bên Lục Nguyên, thấy Lục Nguyên khoát tay một cái là cả trăm thần khí thạch thì vô cùng kinh ngạc, đúng là dùng nhiều thật.
Lục Nguyên lại giơ tay là một trăm thần khí thạch nữa.
Mừơi người khác cùng đều đang dùng thần khí thạch để tu hành.
Không biết đã qua bao lâu, Yến Bắc mở mắt ra, số thần khí thạch hắn được chia đã dùng được khoảng một nửa rồi, bây giờ đã cảm thấy đạt được cảnh giớ nhất định, tạm thời ổn định rồi, lúc này mới nhìn sang chín người khác.Mỗi người tinh thần đều đã no đủ hai mắt mở to có thần quang chớp động ở giữa, đây là năng lượng thần khí tăng lên, có chút tràn lan ra ngoài.
Yến Bắc lại nhìn lên, phát hiện Lục Bắc đang bế quan, đúng là tiêu hao hoang phí, mỗi lần một trăm thần khí thạch dùng đến bây giờ mà vẫn chưa hết, Yến Bắc cùng các vị tu tiên giả khác chỉ cảm thấy so sánh với nhau thì số lượng thần khí thạch tức chết người này quả là cách nhau quá xa, bọn họ liền ngồi mỗi người một mặt, giúp kỳ bắc hộ pháp.
Lục Nguyên còn đang không ngừng luyện thần khí thạch, hấp thu năng lượng của thần khí thạch, cũng không biết đã hấp thu được bao nhiêu rồi.
Trong đại não lúc này năng lượng thần khí càng ngày càng mạnh lên, trong đại não bây giờ đã không còn là hư vô trong suốt nữa mà đã ngưng tụ lại thành từng khối từng khối như kết tinh, cũng không biết nồng độ ra sao, luyện nồng độ mạnh như vậy lâu, Lục Nguyên chỉ cảm thấy năng lượng trong đại não đã đạt tới cực hạn.
Đồng thời, một con dị thú cấp linh hình, bảy mươi ba con linh thú cực lớn cùng cung cấp pháp lực, khiến toàn thân cũng đạt tới cực hạn.
Đến cực hạn liền muốn xông lên phía trước.
Tấn công đến tầng cao hơn!
Xông lên!
Lục Nguyên lại hấp thu năng lượng thần khí lần nữa, hấp thụ pháp lực lần nữa, toàn thân đại não, toàn thân đã căng tràn rồi, bây giờ lại tiếp tục hấp thu những thứ này vào cơ thể chỉ cảm thấy toàn thân chật ních thêm, cũng may năng lượng thần khí của Lục Nguyên không bá đạo, pháp lực cũng theo hướng nhu hòa, cũng không có gì là khó qua cả.
Cũng không biết đã qua bao lâu, trong đại não và toàn thân bây giờ “Oanh” một tiếng dường như trong đầu mở ra một trời đất bao la, còn toàn thân tựa hồ như có ảo giác cũng biến đổi lớn hơn rất nhiều.
Càng nhiều năng lượng thần khí hập thụ vào đại não, càng nhiều pháp lực hấp thụ vào cơ thể.
Cửa ải này khác hoàn toàn so với lúc trước.
Sau khi đột phá xong, Lục Nguyên mơ màng cảm giác được trong đầu mình tựa hồ như có gì đó huyền ảo, tựa hồ như kết hợp cùng với đất trời, toàn thân cũng như vậy, mơ màng cảm thấy cơ thể mình và trời đất chu thiên tinh đấu hòa quyện với nhau, cảm giác này rất khó miêu tả, nhưng lại tồn tại một cách mơ hồ, ảo ảo. loáng thoáng, thoáng chút chần chừ rồi lại biến mất không để lại chút bóng dáng nào.
Cuối cùng, phải để mình đạt đến trường sinh thập trọng!
Lục Nguyên không biết rằng đây chính là trường sinh thập trọng.
Trường sinh thập trọng đại viên mãn, ở trọng này là có cơ sở để tiến lên đại đạo cảnh, cần một lượng lớn pháp lực, tích lũy tốt, đồng thời có lúc đã có cảm giác mơ hồ đạt đến năng lượng đại đạo cảnh, loại cảm giác này vô cùng thần diệu, tựa hồ như nhất thời hòa quyện với đất trời, lại có thể có năng lượng lớn hơn rất nhiều so với bình thường.
Lục Nguyên hiện tại đang rất mong muốn đạt đến đại đạo cảnh.
Đại đạo cảnh, đại đạo cảnh, khi nào mình mới có thể đạt đến đại đạo cảnh đây.
“Chúc mừng đạo hữu đã lĩnh ngộ được đại đạo cảnh, càng tiến thêm một bước.” Yến Bắc chắp tay nói, ánh mắt của hắn rất độc ác, mình đã là trường sinh thập trọng, sao mình lại không nhận ra nhỉ. Lúc nãy Lục Nguyên đã đạt đến trường sinh thập trọng nên mới có cảnh tượng này.
“Cách đại đạo cảnh vẫn còn xa lắm.” Lục Nguyên nhún vai, cũng đúng thôi, khó khăn của đại đạo cảnh mọi người đều rõ, một kkhi đã đạt tới đại đạo cảnh, lập thành đầu lớn, câu nói này không giả dối chút nào, nhưng để đạt đến đại đạo cảnh thì vô cùng khó khăn. Những tu tiên giả của nước Tấn, nhất là cấp tiên thì cảm ngộ lại càng sâu sắc.
“Phải rồi, không biết đạo hữu có hứng thú hay không nếu chúng ta cùng đi giết động vật biển.” Yến Bắc mời. Tên Lục Bắc này là một người giỏi, nếu có thể mời hắn liên thủ thì rất tốt. Bây giờ đang là lúc động vật biển lên, trên biển vẫn còn nhiều quái thú vẫn còn chưa kịp tới, nếu có thể săn giết thì thật tốt.
Nếu bỏ qua thời gian này, đợi đến khi những con thủy quái ấy rút ra ngoài biển xa Yến Bắc đợi gan của mọi người lớn lên cũng không dám đuổi bắt chúng ở ngoài xa. Ngoài biển xa những loại như Hắc Thủy Vương Xà ấy cùng chỉ là đám lâu la mà thôi, vua biển cả ở đó thường dài đến mấy trăm trượng, thậm chí cả ngàn trượng, đến đại đạo cảnh ra đó thì cũng khó lòng mà sống sót trở về, chỉ có đường chết thôi.
Lục Nguyên cũng có hứng thú muốn cùng bọn họ đi săn thủy quái nhưng giờ đã cách lúc rời Nam Hải kiếm thủ động phủ một tháng rồi, tức là thời gian còn lại chỉ có nửa tháng nữa thôi, nửa tháng nữa phải đi giết Huyền Họa Tử rồi, do đó đành thôi vậy.
“Về sau còn cơ hội chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác.” Câu nói khách sáo đơn giản vậy thôi.
Sau khi từ biệt Yến Bắc và những người khác, Lục Nguyên bay lên không trung, nhưng chưa bay được bao lâu thì thấy trên mặt biển có một co long kình nổi lên đang phun nước, ồ, chẳng phải là con long kình mình cưỡi lên đó sao? Rồi không chút khách khí đáp xuống, ngồi lên đầu nó.
Con long kình này bây giờ chỉ cảm thấy những nỗi khổ cực của nhân sinh, à, không đúng, là kình sinh, nó đang vui vẻ ngao du trên biển, không ngỡ bị Lục Nguyên chộp được và cưỡi lên, khó khăn lắm mới thoát ra được, còn chưa tự do tự tại được bao lâu thì đã bị rơi lại vào tay Lục Nguyên, kiếp kình sinh này đúng là giọt lệ kình lăn dài trên má.
Lục Nguyên thấy vẻ mặt đau khổ của long kình không nhịn được cười, khoát tay vẩy ra một chút linh thạch hạ đẳng nói: “Ngươi làm tọa kỵ cho ta, ta cũng không bạc đãi ngươi đâu, cho ngươi một ít linh thạch.”
Lục Nguyên quả là hào phóng, lúc này con long kình đau khổ lại không khổ nữa rồi.
Bầu trời đêm giống như phủ lên một màn lông nhung thiên nga đen, các vì sao lấp lánh giống như bảo thạch trên đám lông nhung thiên nga đó.
Thiên hà giống như một dải lụa màu bạc, kép lài đến tận chân trời rồi lại rơi vào phương xa giữa hải dương mênh mông.
Hải triều trong đêm từng đợt từng đợt có tiết tấu, nhu hòa mà thu thái, sóng biển phát ra những âm thanh dịu nhẹ, được gió đệm nhạc liền cất lê lời ca nhẹ nhàng trong trẻo.
Biển đêm thật yên tĩnh.
Phốc!
Một con long kình rẽ song biển mà đi, phá vỡ không gian tĩnh lặng đó.
Như vậy lần nữa, Lục Nguyên hất tay lên một cái là lại đến một trăm thần khí thạch tiếp theo, tiêu hao nhiều như vậy chỉ sợ bất cứ tiên môn nào ở nước Tấn cùng không cung cấp đủ, bản thân mình cũng phải vận khí mới như vậy, còn lúc Lục Nguyên sử dụng thần khí thạch xa xỉ như vậy thì mười tu tiên giả khác cũng đều đang dùng thần khí thạch để nâng cao năng lực.
Trong lúc nhàn rồi nhìn sang bên Lục Nguyên, thấy Lục Nguyên khoát tay một cái là cả trăm thần khí thạch thì vô cùng kinh ngạc, đúng là dùng nhiều thật.
Lục Nguyên lại giơ tay là một trăm thần khí thạch nữa.
Mừơi người khác cùng đều đang dùng thần khí thạch để tu hành.
Không biết đã qua bao lâu, Yến Bắc mở mắt ra, số thần khí thạch hắn được chia đã dùng được khoảng một nửa rồi, bây giờ đã cảm thấy đạt được cảnh giớ nhất định, tạm thời ổn định rồi, lúc này mới nhìn sang chín người khác.Mỗi người tinh thần đều đã no đủ hai mắt mở to có thần quang chớp động ở giữa, đây là năng lượng thần khí tăng lên, có chút tràn lan ra ngoài.
Yến Bắc lại nhìn lên, phát hiện Lục Bắc đang bế quan, đúng là tiêu hao hoang phí, mỗi lần một trăm thần khí thạch dùng đến bây giờ mà vẫn chưa hết, Yến Bắc cùng các vị tu tiên giả khác chỉ cảm thấy so sánh với nhau thì số lượng thần khí thạch tức chết người này quả là cách nhau quá xa, bọn họ liền ngồi mỗi người một mặt, giúp kỳ bắc hộ pháp.
Lục Nguyên còn đang không ngừng luyện thần khí thạch, hấp thu năng lượng của thần khí thạch, cũng không biết đã hấp thu được bao nhiêu rồi.
Trong đại não lúc này năng lượng thần khí càng ngày càng mạnh lên, trong đại não bây giờ đã không còn là hư vô trong suốt nữa mà đã ngưng tụ lại thành từng khối từng khối như kết tinh, cũng không biết nồng độ ra sao, luyện nồng độ mạnh như vậy lâu, Lục Nguyên chỉ cảm thấy năng lượng trong đại não đã đạt tới cực hạn.
Đồng thời, một con dị thú cấp linh hình, bảy mươi ba con linh thú cực lớn cùng cung cấp pháp lực, khiến toàn thân cũng đạt tới cực hạn.
Đến cực hạn liền muốn xông lên phía trước.
Tấn công đến tầng cao hơn!
Xông lên!
Lục Nguyên lại hấp thu năng lượng thần khí lần nữa, hấp thụ pháp lực lần nữa, toàn thân đại não, toàn thân đã căng tràn rồi, bây giờ lại tiếp tục hấp thu những thứ này vào cơ thể chỉ cảm thấy toàn thân chật ních thêm, cũng may năng lượng thần khí của Lục Nguyên không bá đạo, pháp lực cũng theo hướng nhu hòa, cũng không có gì là khó qua cả.
Cũng không biết đã qua bao lâu, trong đại não và toàn thân bây giờ “Oanh” một tiếng dường như trong đầu mở ra một trời đất bao la, còn toàn thân tựa hồ như có ảo giác cũng biến đổi lớn hơn rất nhiều.
Càng nhiều năng lượng thần khí hập thụ vào đại não, càng nhiều pháp lực hấp thụ vào cơ thể.
Cửa ải này khác hoàn toàn so với lúc trước.
Sau khi đột phá xong, Lục Nguyên mơ màng cảm giác được trong đầu mình tựa hồ như có gì đó huyền ảo, tựa hồ như kết hợp cùng với đất trời, toàn thân cũng như vậy, mơ màng cảm thấy cơ thể mình và trời đất chu thiên tinh đấu hòa quyện với nhau, cảm giác này rất khó miêu tả, nhưng lại tồn tại một cách mơ hồ, ảo ảo. loáng thoáng, thoáng chút chần chừ rồi lại biến mất không để lại chút bóng dáng nào.
Cuối cùng, phải để mình đạt đến trường sinh thập trọng!
Lục Nguyên không biết rằng đây chính là trường sinh thập trọng.
Trường sinh thập trọng đại viên mãn, ở trọng này là có cơ sở để tiến lên đại đạo cảnh, cần một lượng lớn pháp lực, tích lũy tốt, đồng thời có lúc đã có cảm giác mơ hồ đạt đến năng lượng đại đạo cảnh, loại cảm giác này vô cùng thần diệu, tựa hồ như nhất thời hòa quyện với đất trời, lại có thể có năng lượng lớn hơn rất nhiều so với bình thường.
Lục Nguyên hiện tại đang rất mong muốn đạt đến đại đạo cảnh.
Đại đạo cảnh, đại đạo cảnh, khi nào mình mới có thể đạt đến đại đạo cảnh đây.
“Chúc mừng đạo hữu đã lĩnh ngộ được đại đạo cảnh, càng tiến thêm một bước.” Yến Bắc chắp tay nói, ánh mắt của hắn rất độc ác, mình đã là trường sinh thập trọng, sao mình lại không nhận ra nhỉ. Lúc nãy Lục Nguyên đã đạt đến trường sinh thập trọng nên mới có cảnh tượng này.
“Cách đại đạo cảnh vẫn còn xa lắm.” Lục Nguyên nhún vai, cũng đúng thôi, khó khăn của đại đạo cảnh mọi người đều rõ, một kkhi đã đạt tới đại đạo cảnh, lập thành đầu lớn, câu nói này không giả dối chút nào, nhưng để đạt đến đại đạo cảnh thì vô cùng khó khăn. Những tu tiên giả của nước Tấn, nhất là cấp tiên thì cảm ngộ lại càng sâu sắc.
“Phải rồi, không biết đạo hữu có hứng thú hay không nếu chúng ta cùng đi giết động vật biển.” Yến Bắc mời. Tên Lục Bắc này là một người giỏi, nếu có thể mời hắn liên thủ thì rất tốt. Bây giờ đang là lúc động vật biển lên, trên biển vẫn còn nhiều quái thú vẫn còn chưa kịp tới, nếu có thể săn giết thì thật tốt.
Nếu bỏ qua thời gian này, đợi đến khi những con thủy quái ấy rút ra ngoài biển xa Yến Bắc đợi gan của mọi người lớn lên cũng không dám đuổi bắt chúng ở ngoài xa. Ngoài biển xa những loại như Hắc Thủy Vương Xà ấy cùng chỉ là đám lâu la mà thôi, vua biển cả ở đó thường dài đến mấy trăm trượng, thậm chí cả ngàn trượng, đến đại đạo cảnh ra đó thì cũng khó lòng mà sống sót trở về, chỉ có đường chết thôi.
Lục Nguyên cũng có hứng thú muốn cùng bọn họ đi săn thủy quái nhưng giờ đã cách lúc rời Nam Hải kiếm thủ động phủ một tháng rồi, tức là thời gian còn lại chỉ có nửa tháng nữa thôi, nửa tháng nữa phải đi giết Huyền Họa Tử rồi, do đó đành thôi vậy.
“Về sau còn cơ hội chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác.” Câu nói khách sáo đơn giản vậy thôi.
Sau khi từ biệt Yến Bắc và những người khác, Lục Nguyên bay lên không trung, nhưng chưa bay được bao lâu thì thấy trên mặt biển có một co long kình nổi lên đang phun nước, ồ, chẳng phải là con long kình mình cưỡi lên đó sao? Rồi không chút khách khí đáp xuống, ngồi lên đầu nó.
Con long kình này bây giờ chỉ cảm thấy những nỗi khổ cực của nhân sinh, à, không đúng, là kình sinh, nó đang vui vẻ ngao du trên biển, không ngỡ bị Lục Nguyên chộp được và cưỡi lên, khó khăn lắm mới thoát ra được, còn chưa tự do tự tại được bao lâu thì đã bị rơi lại vào tay Lục Nguyên, kiếp kình sinh này đúng là giọt lệ kình lăn dài trên má.
Lục Nguyên thấy vẻ mặt đau khổ của long kình không nhịn được cười, khoát tay vẩy ra một chút linh thạch hạ đẳng nói: “Ngươi làm tọa kỵ cho ta, ta cũng không bạc đãi ngươi đâu, cho ngươi một ít linh thạch.”
Lục Nguyên quả là hào phóng, lúc này con long kình đau khổ lại không khổ nữa rồi.
Bầu trời đêm giống như phủ lên một màn lông nhung thiên nga đen, các vì sao lấp lánh giống như bảo thạch trên đám lông nhung thiên nga đó.
Thiên hà giống như một dải lụa màu bạc, kép lài đến tận chân trời rồi lại rơi vào phương xa giữa hải dương mênh mông.
Hải triều trong đêm từng đợt từng đợt có tiết tấu, nhu hòa mà thu thái, sóng biển phát ra những âm thanh dịu nhẹ, được gió đệm nhạc liền cất lê lời ca nhẹ nhàng trong trẻo.
Biển đêm thật yên tĩnh.
Phốc!
Một con long kình rẽ song biển mà đi, phá vỡ không gian tĩnh lặng đó.
/1562
|