“Mệnh danh là Túy Kiếm Tiên, quả nhiên không phải là giả.
“NGười ta nói Túy Kiếm Tiên nghĩa bạc vân thiên, hào khí kiền vân, hôm nay được gặp mới biết không phải là mạo danh.” LỤc Nguyên cười “đau khổ”, danh tiếng thực ra không phải là những gì ta quá xem trọng để trao đổi kiếm lợi, nhưng cũng không sao, danh tiếng tốt cũng là một chuyện tốt.
Uống một ngụm rượu là đã tới chỗ trung tâm cây Bất Tử rồi.
Càng đến gần trung tâm cây Bất TỬ thì cây Bất Tử phát ra càng gần, lúc trước Lục Nguyên đứng ngoài nhìn cây Bất Tử so với đứng gần hơn có chút khác nhau, nhưng cây Bất Tử vẫn có hình dáng đó, toàn thân đỏ rực, vỏ cây xù xì, lồi lõm, chỉ là đứng đằng xa nhìn cây cao mấy trăm trượng cũng không có gì, đến gần thấy cây cao vài trăm trượng thế này quả là khổng lồ, dường như lá cây đang đè lên tim vậy, còn cái giống như lọng xe phía trên cây Bất Tử thì khi đứng dưới gốc cây gần như bầu trời đã bị che kín, đồng thời duwois cái lọng che ấy có một quả màu đỏ đang phát ra ánh snags đỏ.
Đây là, Bất Tử dược! Nhưng bây giờ Bất Tử dược vẫn chưa phát ra hồng quang, vẫn còn hơi sớm để thành quả, xem chừng còn phải đợi một chút nữa.
Nếu đã phải đợi thì đợi thôi.
Đợi một lúc, quan sát những người khác, thực ra ngoài cánh cửa này thì ba cánh cửa khác lần lượt có người của Hoa Sơn kiếm tông, Võ Đang tiên môn và Thanh Thành tiên môn, lúc đợi ngoài của bọn họ thiết kế trận pháp để đến lúc đó đột ngột xuất hiện.
Người của Võ Đang tiên môn hiện đang tập trung khá đông đủ, có mười người ở đây, lại thêm một Tam Tài trận hoặc Tứ Tượng trậnvà Ngũ Hành trận, không còn nghi ngờ gì nữa, bây giờ trong số những người này, có lực lượng nhất vẫn là người của Võ Đang tiên môn, liên thủ kiếm trận, chẳng lẽ là lời đồn thôi sao.
Người của Kiếm Tông Hoa Sơn thực lực cũng khá mạnh, Độc kiếm tiên Thạch Trùng Thiên đã tới chỗ mấy người Tỉnh Kiếm Tiên Lăng LẠc Thạch, Vụ Kiếm Tiên Mạc Thùy Thùy, thực lực của họ đều mạnh.
Người của Thanh Thành tiên môn, so ra thì thực lực cũng không phải mạnh, Thanh Thành tiên môn trước nay vẫn xếp sau, bình thường thì nếu Nam Hải tiên môn di chuyển tới Trung Nguyên có lẽ năm tiên môn thượng đẳng đệ nhất rất cso khả năng Thanh Thành tiên môn là tiên môn xếp sau cùng.
Ba người này, chỉ nhìn ở bên đó thì rõ ràng không phải là người của Côn Lôn tiên môn, nhưng đám người nhộn nhạo này cũng đang kinh ngạc, bọn họ dò hỏi thấy Lục Nguyên đã giải quyết đám người của Côn Lôn tiên môn thì tỏng lòng vô cùng kinh ngạc, tuyệt đối không thể ngờ rằng Lục Nguyên đã mạnh như vậy.
Thực ra đây cũng chỉ ;à vì bọn họ họ không biết người của Côn Lôn tiên môn đã dùng pháp bảo cấp tám, nếu không bọn họ nhất định càng kinh ngạc.
Bây giờ những người còn lại đều đã tập trung dưới gốc cây Bất Tử.
Dưới gốc cây thấy mát là thật, nhưng ở nơi đây vốn cũng không nóng, không cần dùng đến gió mát. Những người ở đây chiến ý cao minh đều đợi lúc BẤt Tử dược chín, lúc đó sẽ bay lên lấy Bất Tử dược, ai nấy đều vô cùng cẩn thận, rất yên tĩnh, rất thư giãn, Lục Nguyên nhún vai, cầm hồ lô rượu lên uống, bây giờ sắp phải đại chiến, muốn uống thì phải uống rượu mạnh.
Thân là một con quỷ rượu, lúc nào uống cũng phải rõ ràng.
Trước khi chiến đấu là rượu mạnh, sau khi chiến đấu là rượu sảng khoái, bình thường nhàn nhã uống chút mỹ tửu, mỗi lúc đều khác nhau.
Tửu trung chi đạo, bác đại tinh thâm!
Phía trước cây Bất Tử, mọi người đều vây chặt lấy.
Người ngựa tư phương đều tập trung ở đây.
Trong số những người này, mạnh nhất là Võ Đang tiên môn, Phương Nho cùng người của năm tiên môn trung đẳng, Võ Đang có kiếm trận, về Phương Nho căn bản không xuất thân từ cùng một tiên môn, hợp tác thì không để đâu hêt điều tốt, nhưng Lục Nguyên có khả năng một mình một phe, dù sao thì bốn bên đều khống chế không cho người khác lấy được.
Mà hào quang của cây Bất Tử càng lúc càng mạnh, từng chùm hồng quang màu đỏ phát ra từ quả của cây Bất Tử, màu đỏ càng lúc càng đậm, càng lúc càng mãnh liệt, hào quang màu đỏ trên quả Bất Tử chiếu đến mức mắt mọi người đều đau cả rồi.
Thời gian càng lúc càng gần, Bất Tử dược sắp ra đời rồi.
Mọi người đều trở lên dồn dập, lúc đó từ dưới gốc cây Bất Tử đâm ra từng cành từng cành một, những cành này càng lúc càng nhiều và cũng không ngừng héo rũ. Cây Bất Tử! gọi là cây Bất Tử đúng là có chút truyền thuyết về cây Bất Tử.
Theo truyền thuyết, năm đó cây Bất Tử vốn chỉ là một cành của kiến mộc, không thể sinh ra quả Bất Tử, cũng không biết từ khi nào ở giữa thiên địa có một con phượng hoàng thần thượng cổ rơi xuống gốc cây Bất Tử, ở trên gốc cây đó phượng hoàng Niết Bàn tự đốt cháy mình để sinh ra lần nữa, trở thành một con phượng hoàng to hơn, mạnh hơn.
Nếu là trong cây bình thường thì cũng không đúng, những cây bình thưỡng sẽ không chịu được nhiệt lực của phượng hoàng Niết Bàn.
Dù sao thì tóm lại cây Bất Tử đã kế thừa một chút năng lực của phượng hoàng, sau đó bắt đầu sinh ra Bắt Tử dược, nhưng so ra thì trong quá trình sinh ra có chút kỳ lạ, trong mỗi một ngàn năm sinh ra Bất Tử dược thì toàn bộ rễ của cây đều đâm lên mặt đất, sau đó lại hoàn toàn héo rũ đi.
Đây là Niết Bàn trùng sinh của cây Bất Tử, sau khi sinh ra Bất Tử dược thì toàn bộ rễ cây héo rũ, năm trăm năm sau cũng không phát triển.
Năm trăm năm sau mới có thể hồi phục lại, cùng đợi lần tiếp theo sinh ra Bất Tử dược.
Trước kia mọi người đều biết một chút về tình hình của cây Bất Tử, vì vậy có thể lý giải được điều này, đồng thời cũng hiểu rằng hiện giờ đnag rất gần đến lúc Bất Tử dược sinh ra rồi.
Mọi người đêu cực lỳ trấn tĩnh, trừ Lục Nguyên.
Lục Nguyên phát hiện ra những rễ cây đâm len rồi héo úa trên mặt đất có chút cổ quái, dường như có một loại đang tồn tại thu hút hoàng sắc kiếm đạo trên đầu mình?
Lục Nguyên ngồi xổm xuống đất, quan sát kỹ những rễ cây này, phát hieenjra những rễ cây héo úa này có chút quen thuộc. Lục Nguyên ngồi như vậy thực ra mọi người ở bên cạnh cũng nhìn thấy nhưng không biết Lục Nguyên đang làm gì, và cũng không để ý đến LỤc Nguyên nữa, dù sao thì bây giờ cái cần quan tâ, là Bất Tử dược.
Lục Nguyên quan sat kỹ hơn nữa, những rễ cây héo úa này nhìn qua thì giống với những cây héo úa bên đường.
Được rồi, dùng Hoàng sắc đạo kiếm của mình thử xem sao. Trên đầu uất hiện một thanh hoàng quang, thanh hoàng quang này tiến lại gần đến những rễ cây khô héo này liền nhìn thấy
Một luồng khí vàng xâm nhập vào hoàng sắc kiếm đạo, khiến thanh Hoàng sức kiếm đạo trên đầu Lục Nguyên mạnh lên, khiến Lục Nguyên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, điều này có liên quan đến kiến mộc.
Cũng không biết tại sao cây Bất Tử này lại có mối quan hệ cấy cây Kiến, tu thành Hoàng Đế kiếm đạo chính là lúc này rồi.
Nhưng Bất Tử dược cũng đang vào thời khắc quan trọng.
Lục Nguyên phân ra một chút tâm thần ra xung quanh, chỉ cần bên cạnh có chấn dộng nguyên khí cực mạnh là mình lập tức ngừng lại, tập trung vào quá trình đoạt Bất Tử dược, suy cho cùng thì Bất Tử dược quan trọng hơn, bây giờ nhiệm vụ quan tọng nhất là luyện thành đại đạo cảnh. Sau khi phân được tâm thần ra mới dùng chút tâm thần còn lại tập trung vào hấp thụ khí trong Hoàng KHí Kiếm Mộc.
“NGười ta nói Túy Kiếm Tiên nghĩa bạc vân thiên, hào khí kiền vân, hôm nay được gặp mới biết không phải là mạo danh.” LỤc Nguyên cười “đau khổ”, danh tiếng thực ra không phải là những gì ta quá xem trọng để trao đổi kiếm lợi, nhưng cũng không sao, danh tiếng tốt cũng là một chuyện tốt.
Uống một ngụm rượu là đã tới chỗ trung tâm cây Bất Tử rồi.
Càng đến gần trung tâm cây Bất TỬ thì cây Bất Tử phát ra càng gần, lúc trước Lục Nguyên đứng ngoài nhìn cây Bất Tử so với đứng gần hơn có chút khác nhau, nhưng cây Bất Tử vẫn có hình dáng đó, toàn thân đỏ rực, vỏ cây xù xì, lồi lõm, chỉ là đứng đằng xa nhìn cây cao mấy trăm trượng cũng không có gì, đến gần thấy cây cao vài trăm trượng thế này quả là khổng lồ, dường như lá cây đang đè lên tim vậy, còn cái giống như lọng xe phía trên cây Bất Tử thì khi đứng dưới gốc cây gần như bầu trời đã bị che kín, đồng thời duwois cái lọng che ấy có một quả màu đỏ đang phát ra ánh snags đỏ.
Đây là, Bất Tử dược! Nhưng bây giờ Bất Tử dược vẫn chưa phát ra hồng quang, vẫn còn hơi sớm để thành quả, xem chừng còn phải đợi một chút nữa.
Nếu đã phải đợi thì đợi thôi.
Đợi một lúc, quan sát những người khác, thực ra ngoài cánh cửa này thì ba cánh cửa khác lần lượt có người của Hoa Sơn kiếm tông, Võ Đang tiên môn và Thanh Thành tiên môn, lúc đợi ngoài của bọn họ thiết kế trận pháp để đến lúc đó đột ngột xuất hiện.
Người của Võ Đang tiên môn hiện đang tập trung khá đông đủ, có mười người ở đây, lại thêm một Tam Tài trận hoặc Tứ Tượng trậnvà Ngũ Hành trận, không còn nghi ngờ gì nữa, bây giờ trong số những người này, có lực lượng nhất vẫn là người của Võ Đang tiên môn, liên thủ kiếm trận, chẳng lẽ là lời đồn thôi sao.
Người của Kiếm Tông Hoa Sơn thực lực cũng khá mạnh, Độc kiếm tiên Thạch Trùng Thiên đã tới chỗ mấy người Tỉnh Kiếm Tiên Lăng LẠc Thạch, Vụ Kiếm Tiên Mạc Thùy Thùy, thực lực của họ đều mạnh.
Người của Thanh Thành tiên môn, so ra thì thực lực cũng không phải mạnh, Thanh Thành tiên môn trước nay vẫn xếp sau, bình thường thì nếu Nam Hải tiên môn di chuyển tới Trung Nguyên có lẽ năm tiên môn thượng đẳng đệ nhất rất cso khả năng Thanh Thành tiên môn là tiên môn xếp sau cùng.
Ba người này, chỉ nhìn ở bên đó thì rõ ràng không phải là người của Côn Lôn tiên môn, nhưng đám người nhộn nhạo này cũng đang kinh ngạc, bọn họ dò hỏi thấy Lục Nguyên đã giải quyết đám người của Côn Lôn tiên môn thì tỏng lòng vô cùng kinh ngạc, tuyệt đối không thể ngờ rằng Lục Nguyên đã mạnh như vậy.
Thực ra đây cũng chỉ ;à vì bọn họ họ không biết người của Côn Lôn tiên môn đã dùng pháp bảo cấp tám, nếu không bọn họ nhất định càng kinh ngạc.
Bây giờ những người còn lại đều đã tập trung dưới gốc cây Bất Tử.
Dưới gốc cây thấy mát là thật, nhưng ở nơi đây vốn cũng không nóng, không cần dùng đến gió mát. Những người ở đây chiến ý cao minh đều đợi lúc BẤt Tử dược chín, lúc đó sẽ bay lên lấy Bất Tử dược, ai nấy đều vô cùng cẩn thận, rất yên tĩnh, rất thư giãn, Lục Nguyên nhún vai, cầm hồ lô rượu lên uống, bây giờ sắp phải đại chiến, muốn uống thì phải uống rượu mạnh.
Thân là một con quỷ rượu, lúc nào uống cũng phải rõ ràng.
Trước khi chiến đấu là rượu mạnh, sau khi chiến đấu là rượu sảng khoái, bình thường nhàn nhã uống chút mỹ tửu, mỗi lúc đều khác nhau.
Tửu trung chi đạo, bác đại tinh thâm!
Phía trước cây Bất Tử, mọi người đều vây chặt lấy.
Người ngựa tư phương đều tập trung ở đây.
Trong số những người này, mạnh nhất là Võ Đang tiên môn, Phương Nho cùng người của năm tiên môn trung đẳng, Võ Đang có kiếm trận, về Phương Nho căn bản không xuất thân từ cùng một tiên môn, hợp tác thì không để đâu hêt điều tốt, nhưng Lục Nguyên có khả năng một mình một phe, dù sao thì bốn bên đều khống chế không cho người khác lấy được.
Mà hào quang của cây Bất Tử càng lúc càng mạnh, từng chùm hồng quang màu đỏ phát ra từ quả của cây Bất Tử, màu đỏ càng lúc càng đậm, càng lúc càng mãnh liệt, hào quang màu đỏ trên quả Bất Tử chiếu đến mức mắt mọi người đều đau cả rồi.
Thời gian càng lúc càng gần, Bất Tử dược sắp ra đời rồi.
Mọi người đều trở lên dồn dập, lúc đó từ dưới gốc cây Bất Tử đâm ra từng cành từng cành một, những cành này càng lúc càng nhiều và cũng không ngừng héo rũ. Cây Bất Tử! gọi là cây Bất Tử đúng là có chút truyền thuyết về cây Bất Tử.
Theo truyền thuyết, năm đó cây Bất Tử vốn chỉ là một cành của kiến mộc, không thể sinh ra quả Bất Tử, cũng không biết từ khi nào ở giữa thiên địa có một con phượng hoàng thần thượng cổ rơi xuống gốc cây Bất Tử, ở trên gốc cây đó phượng hoàng Niết Bàn tự đốt cháy mình để sinh ra lần nữa, trở thành một con phượng hoàng to hơn, mạnh hơn.
Nếu là trong cây bình thường thì cũng không đúng, những cây bình thưỡng sẽ không chịu được nhiệt lực của phượng hoàng Niết Bàn.
Dù sao thì tóm lại cây Bất Tử đã kế thừa một chút năng lực của phượng hoàng, sau đó bắt đầu sinh ra Bắt Tử dược, nhưng so ra thì trong quá trình sinh ra có chút kỳ lạ, trong mỗi một ngàn năm sinh ra Bất Tử dược thì toàn bộ rễ của cây đều đâm lên mặt đất, sau đó lại hoàn toàn héo rũ đi.
Đây là Niết Bàn trùng sinh của cây Bất Tử, sau khi sinh ra Bất Tử dược thì toàn bộ rễ cây héo rũ, năm trăm năm sau cũng không phát triển.
Năm trăm năm sau mới có thể hồi phục lại, cùng đợi lần tiếp theo sinh ra Bất Tử dược.
Trước kia mọi người đều biết một chút về tình hình của cây Bất Tử, vì vậy có thể lý giải được điều này, đồng thời cũng hiểu rằng hiện giờ đnag rất gần đến lúc Bất Tử dược sinh ra rồi.
Mọi người đêu cực lỳ trấn tĩnh, trừ Lục Nguyên.
Lục Nguyên phát hiện ra những rễ cây đâm len rồi héo úa trên mặt đất có chút cổ quái, dường như có một loại đang tồn tại thu hút hoàng sắc kiếm đạo trên đầu mình?
Lục Nguyên ngồi xổm xuống đất, quan sát kỹ những rễ cây này, phát hieenjra những rễ cây héo úa này có chút quen thuộc. Lục Nguyên ngồi như vậy thực ra mọi người ở bên cạnh cũng nhìn thấy nhưng không biết Lục Nguyên đang làm gì, và cũng không để ý đến LỤc Nguyên nữa, dù sao thì bây giờ cái cần quan tâ, là Bất Tử dược.
Lục Nguyên quan sat kỹ hơn nữa, những rễ cây héo úa này nhìn qua thì giống với những cây héo úa bên đường.
Được rồi, dùng Hoàng sắc đạo kiếm của mình thử xem sao. Trên đầu uất hiện một thanh hoàng quang, thanh hoàng quang này tiến lại gần đến những rễ cây khô héo này liền nhìn thấy
Một luồng khí vàng xâm nhập vào hoàng sắc kiếm đạo, khiến thanh Hoàng sức kiếm đạo trên đầu Lục Nguyên mạnh lên, khiến Lục Nguyên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, điều này có liên quan đến kiến mộc.
Cũng không biết tại sao cây Bất Tử này lại có mối quan hệ cấy cây Kiến, tu thành Hoàng Đế kiếm đạo chính là lúc này rồi.
Nhưng Bất Tử dược cũng đang vào thời khắc quan trọng.
Lục Nguyên phân ra một chút tâm thần ra xung quanh, chỉ cần bên cạnh có chấn dộng nguyên khí cực mạnh là mình lập tức ngừng lại, tập trung vào quá trình đoạt Bất Tử dược, suy cho cùng thì Bất Tử dược quan trọng hơn, bây giờ nhiệm vụ quan tọng nhất là luyện thành đại đạo cảnh. Sau khi phân được tâm thần ra mới dùng chút tâm thần còn lại tập trung vào hấp thụ khí trong Hoàng KHí Kiếm Mộc.
/1562
|