Lục Nguyên đã tiến vào Đại Dung quốc, phát hiện linh khí bên trong còn đậm hơn Tấn quốc, pháp lực tu tiên giả nơi này càn cường hơn. Người Đại Dung quốc đi tới đi lui đều bán tán việc thử thách trăm quốc lần này, hình như người Đại Dung quốc đều cho rằng lần này có thể nổi trội đều sẽ do Đại Dung quốc chiếm một phần lớn.
Người Đại Dung quốc đối với tuyệt thế thiên tài của họ và những thiên tài khác đều rất tự tin.
Thiên tài quốc gia nam phương khác tới đây sẽ chỉ làm nền cho Đại Dung quốc mà thôi.
Lục Nguyên tiến vào Đại Dung quốc, nơi thứ nhất đi đến là Trung Dung quảng trường trước hoàng cung Đại Dung quốc.
Hai chữ trung dung không tầm thường.
Đạo trung dung chính là đạo quân tử, đạo trung dung thiên nhân hợp nhất, mà đạt chí thiện, chí nhân, thành tâm thành ý, chí đạo, chí đức, chí thánh hợp ngoại nội chi đạo.
Trung Dung quảng trường rộng lớn lạ lùng.
Khi Lục Nguyên đi tới Trung Dung quảng trường thì phát hiện chỗ này có đến mấy ngàn người thậm chí gần vạn, nếu chỉ là số người thì không có gì, nhưng cố tình khoa trương chết được, không có ai dưới đại đạo cảnh tam tầng, ai nấy khí thế trào dâng.
Khí thế gần ngàn người lên đến cực điểm, khí thế này gần như có thể khiến thiên băng, địa liệt.
Đây là…
Một vạn thượng nhân phương nam có tư cách tham gia thử thách trăm quốc, đa số đã tập hợp tại đây rồi sao?
Lúc mười bốn người đám Lục Nguyên đến thì có không ít nhìn sang.
- Chỉ có mười bốn ngươi ư? Là quốc gia nào?
- Không biết.
- Không biết.
- Nhưng xem ra không ai có pháp lực cao mấy.
Tấn quốc thật sự rất hẻo lánh, trong hai trăm bốn mươi chín quốc gia tại nam cảnh gần như không ai nhận ra người Tấn quốc. Lục Nguyên tại Tấn quốc là một tiên giáo chí tôn, nhưng tại đây, ở trước mặt gần vạn thượng nhân thì không có khí thế gì. Lục Nguyên nổi tiếng khắp Tấn quốc tại đây không một ai biết.
Lục Nguyên dở khóc dở cười, nhưng mình tại nam cảnh danh tiếng không lớn là bình thường.
Qua chốc lát, mấy chục vân liễn tiến đến, lại là đoàn người Mộ Dung Hoàng Phục. Đoàn người Mộ Dung Hoàng Phục đến thì có nhiều người biết.
- Đấy chẳng phải là Mộ Dung Hoàng Phục ư?
- Đúng rồi, chính là Mộ Dung Hoàng Phục, tuyệt thế thiên tài Mộ Dung quốc, nghe nói trước đó không lâu đến tông sư cảnh.
- Tông sư cảnh à, giỏi thật, đúng rồi, trong nhóm chúng ta cũng đáng gọi là giỏi.
- Hắn là người cạnh tranh khá nặng ký đây.
Lục Nguyên nhún vai. Mộ Dung Hoàng Phục quả nhiên đạt đến tông sư cảnh, danh tiếng lớn hơn mình rất nhiều. Nhưng Lục Nguyên lập tức tự an ủi mình, bởi vì người Đại Tần quốc cũng là không ai nhận ra, họ đến không mấy ai biết, chẳng qua là xuất thân Tấn quốc, không cần để ý.
Mộ Dung Hoàng Phục đến rồi lại có đội tu tiên giả khác xuất hiện. Đội tu tiên giả khác với người bình thường, ăn mặc rách rưới, dẫn đầu là gã đàn ông vô cùng hào khí, vóc người cực cao to chừng hai thước, mặt hình chữ điền, trời sinh có khí độ can vân. Nhân vật như vậy Lục Nguyên chưa từng thấy tại Tấn quốc.
Vị này là…
- Đó chẳng phải là Tiêu Phong Hùng của Bách Bần quốc ư?
- Đó chắc là Tiêu Phong Hùng rồi, đây cũng là một tuyệt thế thiên tài, tới tông sư cảnh.
- Đích thực người này nổi danh ngang với Mộ Dung Hoàng Phục, còn cực kỳ hào khí, hắn cũng là nhân vật rất có khả năng đi vào trung ương thiên triều.
Loại tuyệt thế thiên tài đến tông sư cảnh danh tiếng to lớn được rất nhiều, rất nhiều người biết.
Lục Nguyên tay động lấy ra hồ lô rượu, vừa định uống thì lại một nhóm người đến. Nhóm người này dẫn đầu là một thanh niên rất đẹp trai, e rằng người này không lớn hơn Lục Nguyên bao nhiêu. Sau lưng một đám người hiển nhiên cũng lấy người này dẫn đầu, khí thế thanh niên này dường như cũng là…tông sư cảnh.
- Vị này lại là ai? tông sư cảnh tuổi trẻ như vậy?
- Nghe nói là Ỷ Thiên quốc Ân Vô Kỵ, vị này luyện là thiên hạ dương công chi cực Cửu Dương thần công, cũng là tuyệt thế thiên tài, rất có khả năng đi vào trung ương thiên triều.
Hiển nhiên người chưa đến đông đủ, qua chốc lát lại tới một vị nhìn hiền lành chân chất, khá là ngu dốt, nhưng lại không ai dám xem người này là thằng khờ, bởi vì khí thế của người đó rất mạnh, dường như là…tông sư cảnh, lại là một tông sư cảnh.
Đùa hả! Từ khi nào nhiều tông sư cảnh quá vậy?
Lục Nguyên chấn kinh đến không thể nói nên lời.
Tại Tấn quốc cực kỳ ít nhìn thấy tông sư cảnh, chỗ này là sao thế này? Không ngờ nhiều tông sư cảnh như vậy, khiến người líu lưỡi.
Lúc chấn kinh Lục Nguyên nghe thấy tên và lai lịch của người bộ dạng hiền như cục đất đó, Sắc Điêu quốc, Quách Khản. Nghe nói Sắc Điêu quốc này rất có lai lịch, nghe nói quốc gia này nhiều nhất là chim điêu, không phải loại thường mà đều bay tới bay lui trên trời nên mới có tên là Sắc Điêu quốc.
- Nhìn là kẻ ngu ngốc, ngốc vậy mà tu đến tông sư cảnh, khiến tuyệt thế mỹ thiếu nữ như ta nên làm sao đây?
Lục Nguyên quay đầu, phát hiện một thiếu nữ mỹ miều hoàng y đang chống eo nói. Thiếu nữ da trắng như tuyết, vô cùng kiều mỹ, dung mạo tuyệt trần không thể tả.
Lục Nguyên ngây ra, không ngờ là con gái mà còn thanh tú xinh đẹp như vậy.
Hoàng y thiếu nữ không e ngại Lục Nguyên nhìn, nói:
- Sao nào? Ngươi bất mãn với bổn cô nương? Bổn cô nương đứng không đổi danh, ngồi không sửa họ, Đào Hoa quốc Hoàng Dung Dung chính là ta!
Bởi vì cách quá gần nên mùi thơm bay vào mũi Lục Nguyên, hắn không tự chủ được hít sâu một hơi.
Hoàng y thiếu nữ mặt đỏ ửng, mắng:
- Lưu manh!
Chính lúc này, một khí thế gần như tuyệt thế từ trên trời giáng xuống, khí thế không kém gì Yến tổ sư năm đó. Lục Nguyên nhìn qua, hắn coi như thấy nhiều tình hình nhưng trước nay chưa từng gặp người có khí thế tương đương với Yến tổ sư, thế là bất giác nhìn qua.
Một ông lão tóc bạc từ trên trời đáp xuống.
Trong trời đất đại uy thế bỗng bùng phát!
*Rầm!*
Ông lão đáp xuống đất, dường như trong không khí có năng lượng to lớn đang trùng kích, may là có mặt đều là người từ đại đạo cảnh tâm tầng trở lên nên không bị dư chấn đánh bại.
Ông lão râu tóc bạc nói:
- Xem ra một đợt này tố chất không tệ. Lão phu chính là quốc chủ Đại Dung quốc, Chu Trung Dung, lần này ta là quan chủ khảo của các ngươi. Thử thách trăm quốc từ trước giờ đều chia thành hai phần, phần một là thử thách đơn độc như nam cảnh thử thách, bắc cảnh thử thách. Phần hai là tinh anh các nơi tụ một chỗ tiến hành thử thách cuối cùng.
- Nam cảnh thử thách do lão phụ trách, chỗ này có tổng cộng một vạn người, có thể đi vào thử thách cuối cùng là hai trăm bốn mươi chín người.
- Tất nhiên trong nam cảnh xếp hạng càng tốt thì lão phu sẽ có phần thưởng tương đương.
- Sau nam cảnh thử thách rồi có một đoạn thời gian nghỉ ngơi trước khi đến đợt thử thách cuối. Trong thời gian này các ngươi có thể tu hành tại Đại Dung quốc, Đại Dung quốc có nhiều bảo vật ví dụ một số người từng dùng Ngộ Đạo bảo các cùng với các loại khác. Xếp hạng càng lên trên thì được thời gian sử dụng các loại như Ngộ Đạo bảo các càng nhiều.
- Nếu ngươi là hạng đầu, vậy trong thời gian từ nam cảnh thử thách đến thử thách cuối ngươi có thể luôn ở trong Ngộ Đạo bảo các không đi ra, bên trong sinh ra chi phí đều cho lão phu trả tiền.
Người Đại Dung quốc đối với tuyệt thế thiên tài của họ và những thiên tài khác đều rất tự tin.
Thiên tài quốc gia nam phương khác tới đây sẽ chỉ làm nền cho Đại Dung quốc mà thôi.
Lục Nguyên tiến vào Đại Dung quốc, nơi thứ nhất đi đến là Trung Dung quảng trường trước hoàng cung Đại Dung quốc.
Hai chữ trung dung không tầm thường.
Đạo trung dung chính là đạo quân tử, đạo trung dung thiên nhân hợp nhất, mà đạt chí thiện, chí nhân, thành tâm thành ý, chí đạo, chí đức, chí thánh hợp ngoại nội chi đạo.
Trung Dung quảng trường rộng lớn lạ lùng.
Khi Lục Nguyên đi tới Trung Dung quảng trường thì phát hiện chỗ này có đến mấy ngàn người thậm chí gần vạn, nếu chỉ là số người thì không có gì, nhưng cố tình khoa trương chết được, không có ai dưới đại đạo cảnh tam tầng, ai nấy khí thế trào dâng.
Khí thế gần ngàn người lên đến cực điểm, khí thế này gần như có thể khiến thiên băng, địa liệt.
Đây là…
Một vạn thượng nhân phương nam có tư cách tham gia thử thách trăm quốc, đa số đã tập hợp tại đây rồi sao?
Lúc mười bốn người đám Lục Nguyên đến thì có không ít nhìn sang.
- Chỉ có mười bốn ngươi ư? Là quốc gia nào?
- Không biết.
- Không biết.
- Nhưng xem ra không ai có pháp lực cao mấy.
Tấn quốc thật sự rất hẻo lánh, trong hai trăm bốn mươi chín quốc gia tại nam cảnh gần như không ai nhận ra người Tấn quốc. Lục Nguyên tại Tấn quốc là một tiên giáo chí tôn, nhưng tại đây, ở trước mặt gần vạn thượng nhân thì không có khí thế gì. Lục Nguyên nổi tiếng khắp Tấn quốc tại đây không một ai biết.
Lục Nguyên dở khóc dở cười, nhưng mình tại nam cảnh danh tiếng không lớn là bình thường.
Qua chốc lát, mấy chục vân liễn tiến đến, lại là đoàn người Mộ Dung Hoàng Phục. Đoàn người Mộ Dung Hoàng Phục đến thì có nhiều người biết.
- Đấy chẳng phải là Mộ Dung Hoàng Phục ư?
- Đúng rồi, chính là Mộ Dung Hoàng Phục, tuyệt thế thiên tài Mộ Dung quốc, nghe nói trước đó không lâu đến tông sư cảnh.
- Tông sư cảnh à, giỏi thật, đúng rồi, trong nhóm chúng ta cũng đáng gọi là giỏi.
- Hắn là người cạnh tranh khá nặng ký đây.
Lục Nguyên nhún vai. Mộ Dung Hoàng Phục quả nhiên đạt đến tông sư cảnh, danh tiếng lớn hơn mình rất nhiều. Nhưng Lục Nguyên lập tức tự an ủi mình, bởi vì người Đại Tần quốc cũng là không ai nhận ra, họ đến không mấy ai biết, chẳng qua là xuất thân Tấn quốc, không cần để ý.
Mộ Dung Hoàng Phục đến rồi lại có đội tu tiên giả khác xuất hiện. Đội tu tiên giả khác với người bình thường, ăn mặc rách rưới, dẫn đầu là gã đàn ông vô cùng hào khí, vóc người cực cao to chừng hai thước, mặt hình chữ điền, trời sinh có khí độ can vân. Nhân vật như vậy Lục Nguyên chưa từng thấy tại Tấn quốc.
Vị này là…
- Đó chẳng phải là Tiêu Phong Hùng của Bách Bần quốc ư?
- Đó chắc là Tiêu Phong Hùng rồi, đây cũng là một tuyệt thế thiên tài, tới tông sư cảnh.
- Đích thực người này nổi danh ngang với Mộ Dung Hoàng Phục, còn cực kỳ hào khí, hắn cũng là nhân vật rất có khả năng đi vào trung ương thiên triều.
Loại tuyệt thế thiên tài đến tông sư cảnh danh tiếng to lớn được rất nhiều, rất nhiều người biết.
Lục Nguyên tay động lấy ra hồ lô rượu, vừa định uống thì lại một nhóm người đến. Nhóm người này dẫn đầu là một thanh niên rất đẹp trai, e rằng người này không lớn hơn Lục Nguyên bao nhiêu. Sau lưng một đám người hiển nhiên cũng lấy người này dẫn đầu, khí thế thanh niên này dường như cũng là…tông sư cảnh.
- Vị này lại là ai? tông sư cảnh tuổi trẻ như vậy?
- Nghe nói là Ỷ Thiên quốc Ân Vô Kỵ, vị này luyện là thiên hạ dương công chi cực Cửu Dương thần công, cũng là tuyệt thế thiên tài, rất có khả năng đi vào trung ương thiên triều.
Hiển nhiên người chưa đến đông đủ, qua chốc lát lại tới một vị nhìn hiền lành chân chất, khá là ngu dốt, nhưng lại không ai dám xem người này là thằng khờ, bởi vì khí thế của người đó rất mạnh, dường như là…tông sư cảnh, lại là một tông sư cảnh.
Đùa hả! Từ khi nào nhiều tông sư cảnh quá vậy?
Lục Nguyên chấn kinh đến không thể nói nên lời.
Tại Tấn quốc cực kỳ ít nhìn thấy tông sư cảnh, chỗ này là sao thế này? Không ngờ nhiều tông sư cảnh như vậy, khiến người líu lưỡi.
Lúc chấn kinh Lục Nguyên nghe thấy tên và lai lịch của người bộ dạng hiền như cục đất đó, Sắc Điêu quốc, Quách Khản. Nghe nói Sắc Điêu quốc này rất có lai lịch, nghe nói quốc gia này nhiều nhất là chim điêu, không phải loại thường mà đều bay tới bay lui trên trời nên mới có tên là Sắc Điêu quốc.
- Nhìn là kẻ ngu ngốc, ngốc vậy mà tu đến tông sư cảnh, khiến tuyệt thế mỹ thiếu nữ như ta nên làm sao đây?
Lục Nguyên quay đầu, phát hiện một thiếu nữ mỹ miều hoàng y đang chống eo nói. Thiếu nữ da trắng như tuyết, vô cùng kiều mỹ, dung mạo tuyệt trần không thể tả.
Lục Nguyên ngây ra, không ngờ là con gái mà còn thanh tú xinh đẹp như vậy.
Hoàng y thiếu nữ không e ngại Lục Nguyên nhìn, nói:
- Sao nào? Ngươi bất mãn với bổn cô nương? Bổn cô nương đứng không đổi danh, ngồi không sửa họ, Đào Hoa quốc Hoàng Dung Dung chính là ta!
Bởi vì cách quá gần nên mùi thơm bay vào mũi Lục Nguyên, hắn không tự chủ được hít sâu một hơi.
Hoàng y thiếu nữ mặt đỏ ửng, mắng:
- Lưu manh!
Chính lúc này, một khí thế gần như tuyệt thế từ trên trời giáng xuống, khí thế không kém gì Yến tổ sư năm đó. Lục Nguyên nhìn qua, hắn coi như thấy nhiều tình hình nhưng trước nay chưa từng gặp người có khí thế tương đương với Yến tổ sư, thế là bất giác nhìn qua.
Một ông lão tóc bạc từ trên trời đáp xuống.
Trong trời đất đại uy thế bỗng bùng phát!
*Rầm!*
Ông lão đáp xuống đất, dường như trong không khí có năng lượng to lớn đang trùng kích, may là có mặt đều là người từ đại đạo cảnh tâm tầng trở lên nên không bị dư chấn đánh bại.
Ông lão râu tóc bạc nói:
- Xem ra một đợt này tố chất không tệ. Lão phu chính là quốc chủ Đại Dung quốc, Chu Trung Dung, lần này ta là quan chủ khảo của các ngươi. Thử thách trăm quốc từ trước giờ đều chia thành hai phần, phần một là thử thách đơn độc như nam cảnh thử thách, bắc cảnh thử thách. Phần hai là tinh anh các nơi tụ một chỗ tiến hành thử thách cuối cùng.
- Nam cảnh thử thách do lão phụ trách, chỗ này có tổng cộng một vạn người, có thể đi vào thử thách cuối cùng là hai trăm bốn mươi chín người.
- Tất nhiên trong nam cảnh xếp hạng càng tốt thì lão phu sẽ có phần thưởng tương đương.
- Sau nam cảnh thử thách rồi có một đoạn thời gian nghỉ ngơi trước khi đến đợt thử thách cuối. Trong thời gian này các ngươi có thể tu hành tại Đại Dung quốc, Đại Dung quốc có nhiều bảo vật ví dụ một số người từng dùng Ngộ Đạo bảo các cùng với các loại khác. Xếp hạng càng lên trên thì được thời gian sử dụng các loại như Ngộ Đạo bảo các càng nhiều.
- Nếu ngươi là hạng đầu, vậy trong thời gian từ nam cảnh thử thách đến thử thách cuối ngươi có thể luôn ở trong Ngộ Đạo bảo các không đi ra, bên trong sinh ra chi phí đều cho lão phu trả tiền.
/1562
|