Lục Nguyên cười ha hả, cầm hồ lô rượu nghênh ngang rời đi.
Cuộc chiến kế tiếp là Phi Kiếm Khách đấu với Lý Cầu Hoan, hai người này đều đến từ Bắc Cảnh nghe nói qua hệ rất tốt, Phi Kiếm Khách trước kia đã lĩnh giáo sinh chi kiếm ý của Lý Cầu Hoan, dĩ nhiên trận chiến này hắn cũng thất bại.
Phó Ưng đấu với Vương Thạch Đầu, Vương Thạch Đầu cuối cùng cũng dùng đao và phi kiếm trên lưng.
Đao kiếm hợp nhất đối phó với Thiên Ngoại phi thạch nhưng đáng tiếc người hắn gặp phải là Phó Ưng, Phó Ưng hậu bối đao há có thể tầm thường, dễ dàng phá vỡ tuyệt kỹ của Vương Thạch Đầu mà thắng.
Trận chiến của Cố Thu Thủy với Sư Phi Tiên, Sư Phi Tiên thi triển kiếm thủ Đông Cảnh bất phàm nhưng đáng tiếc thực lực của Cố Thu Thủy còn mạnh hơn.
Cho nên cuối cùng ngũ cường là Phó Ưng, Tiêu Phong Hùng Cố Thu Thủy Lý Cầu Hoan và Lục Nguyên.
Vòng thi đấu tiếp theo lại có một người không có đối thủ, Lục Nguyên lần này gặp mặt Cố Thu Thủy.
Tây Cảnh Cố Thu Thủy.
Có lẽ là vận mệnh, theo trận chiến này Lục Nguyên một mực chạm phải người của Đông Tây Nam Bắc Cảnh.
Mà Phó Ưng đấu với Lý Cầu Hoan.
Tiêu Phong Hùng không có đối thủ.
Lục Nguyên tiến vào trong trường đấu lúc này là một con suối nhỏ mỹ lệ.
Dòng suối thanh khiết vô cùng, ở bên cạnh còn có gian nhà tranh lầu gác rừng trúc nhỏ.
Nghe nói Cố Thu Thủy hồi nhỏ lớn lên từ một dòng suối.
Lục Nguyên nhìn thấy cảnh tượng nà thì khí khái hào hùng bỗng nhiên Cố Thu Thủy cất tiếng:
- Lục Nguyên mời.
- Cố huynh mời.
Đây là đối thủ đầu tiên đấu với Lục Nguyên mà khách khí như vậy.
Người của Bắc Cảnh sát khí bừng bừng, người Nam Cảnh Mạc Tử Hạc Phó Trùng đều muốn giết mình mà Đông Cảnh Hàn Thanh Bách là tên tiểu lưu manh, chỉ có vị Cố Thu Thủy này là khách khí.
Như bầu trời mênh mông vậy.
Lúc bắt đầu chỉ là trống trơn mù mịt, lại tựa hồ như có mặt ở khắp nơi. Sau đó hóa tịch ý vô cùng hóa thành bầu trời bao la vô tận, giống như trời cao, nhưng lại có uy nghiêm khác thường.
Trời là chí cao, đại không là đại uy nghiêm.
Bầu trời!
Vạn vật đều bị bao phủ trong tịch ý này.
Vạn vật đều ở dưới tịch ý này.
Tịch ý này khiến người ta có cảm giác không địch nổi.
Đây là kinh thiên nhất tịch sao?
Lục Nguyên nằm trên mặt đất, cảm nhận dư vị chuyện vừa rồi, đột nhiên linh quang trong đầu lóe lên, hỏi một câu: - Đây là ý nghĩa của thiên tịch sao?
- Không sai, Lục huynh, đây chính là ý nghĩa của nó. Cố Thu Thủy phất tay một cái, thu hồi Trường Tịch Trường ca vào trong vỏ.
Quả nhiên là thiên tịch ý, một trong thập đại ý khó khăn nhất.
Lục Nguyên còn đang trong dư vị của thiên tịch ý lúc trước, muốn mượn cơ hội này lĩnh ngộ một chút thiên tịch ý nhưng đâu có thể dễ như vậy. Lúc nhớ lại cảnh vừa rồi, hắn cảm thấy thiên tịch ý uy nghiêm vô thượng, cảm thấy thiên tịch ý vô cùng vô tận, cảm thấy không có chỗ nào là nó không bao phủ.
Nhưng yếu lĩnh của thiên tịch ý lại không dễ nắm bắt như vậy.
Thôi, tạm thời không nghĩ tới nữa.
Làm sao có thể mượn cơ hội này để lĩnh ngộ thiên tịch ý chứ? Chính Cố Thu Thủy là người nổi bật trong đám thiên tài tuyệt thế như vậy mà cũng phải gặp kỳ ngộ, lại hao tổn bao nhiêu năm như thế mới có thể luyện thành ý bổn nguyên như ngày hôm nay. Thập đại tịch ý so với tịch ý bình thường khó lĩnh ngộ hơn nhiều.
Hắn đứng lên rời khỏi sân nhỏ.
- Tây Cảnh Cố Thu Thủy thắng.
Lục Nguyên tuy thất bại ở trận này nhưng cũng không cảm thấy uể oải chút nào. Lúc này thật ra hắn còn đang cảm khái. Đúng vậy đó, đại hội bốn vạn thiên tài thật sự là đặc sặc mà. Hóa ra ở Tần Quốc căn bản không thể thấy nhiều tuyệt kỹ như vậy. Hiện giờ tốt lắm rồi, chí mấy ngày mà đã thấy mấy loại trong thập đại ý như tịch ý, sinh kiếm ý, tử kiếm ý xuất hiện rồi.
Nhưng hắn cũng không phát hiện ra cũng có quốc chủ của Chu Trung Dung đang thầm hô Lục Nguyên là một nhân vật biến thái, còn trẻ như vậy đã lĩnh ngộ tới cảnh giới Kiếm Hoàng rồi.
Hoàng! Hoàng trẻ tuổi như vậy!
Một trận chiến này đã xong, tiếp theo là trận chiến giữa Phó Ưng và Lý Cầu Hoan. Phó Ưng vác đao tiến công, dán chặt lấy lưng của Lý Cầu Hoan, bắt buộc Lý Cầu Hoan không chút rảnh rồi, liên tục dùng Tiểu Lý Phi Đao, cuối cùng kết cục là thân thể Lý Cầu Hoan đột nhiên xảy ra vấn đề, ho ra máu mãnh liệt. Mà cũng bởi vậy nên Phó Ưng chiếm được thắng lợi.
Cho nên cuối cùng tam cường là Phó Ưng, Cố Thu Thủy, Tiêu Phong Hùng.
Chương 655: Nạp Lan Đức tức giận(thượng)
Tiếp theo là cuộc chiến chọn ra hai người. Cố Thu Thủy đụng Tiêu Phong Hùng. Lần này Phó Ưng không phải đánh. Mà sau một trận chiến gian khổ, Tiêu Phong Hùng đã giành thắng lợi.
Một trận chiến cuối cùng là trận chiến được chú ý nhất trong đại hội bốn vạn thiên tài. Trận chiến này là giữa Tiêu Phong Hùng và Phó Ưng.
Lần này võ đại là đại mạc.
Đại mạc mênh mông toàn cỏ, dê bò xuất hiện.
Bầu trời bao la thê lương, đại địa khô vàng, ngẫu nhiên có chút cỏ khô. Xa xa còn có một ít dê bò. Đây đúng là đại mạc rồi.
Vóc người Tiêu Phong Hùng cực cao, đứng trên đại mạc có vẻ hùng hồn cực độ. Hắn từ sau trăm tuổi đang luôn sống ở đại mạc, lúc này có cảm giác quen thuộc tự nhiên. Mà Phó Ưng cũng vác đao sau lưng, hít thở một chút. Hai trăm năm trước hắn cũng từng ở trong đại mạc, từng đuổi giết sa đạo trên đại mạc, một đường chém giết.
Đại mạc đối với hai người mà nói đều là hoàn cảnh cực kỳ quen thuộc.
Chỉ là không biết ai thắng ai thua trong trận chiến cuối cùng này mà thôi.
Tiêu Phong Hùng hô một tiếng, đánh ra Hàng Long Nhị Thập Bát Chưởng như khí thôn thiên hà. Trong nháy mắt trên hư không xuất hiện vài chục con pháp lực long bay múa. Những con pháp lực long này có lẽ còn hơi mơ hồ không rõ, không như chân long do Thiên Long Điêu phóng ra nhưng tuyệt đối có lực lượng của rồng. Đây là phi thiên long trong Hàng Long Nhị Thập Bát Chưởng.
Hậu bối đao của Phó Ưng một đao chém gia, khí phách vô cùng, đao khí như Trường Hà phun bạc, bá đạo vô cùng cứ thế mà đem từng đầu long chém đứt, so với Lục Nguyên dùng Luân Hồi một đao kia của Phó Ưng hiển thị rõ sự bá đạo.
Tiêu Phong Hùng nhìn thấy bầy Long Phi thiên của mình bị phá cũng không thèm quan tâm chỉ cười ha hả:
- Được.
Sau đó một đôi đại chưởng lại tiếp tục xuất ra đao khí trường hà, pháp lực cuồn cuộn đánh vào.
Thời gian ngày càng dài, hai người đã đánh với nhau một canh giờ, đến bây giờ Phó Ưng và Tiêu Phong Hùng hai người đều xuất ra tuyệt học, thắng bại khó phân.
Hai canh giờ nữa trôi qua, cuộc chiến vẫn tiếp tục, Phó Ưng và Tiêu Phong Hùng tuy khí tức kéo dài pháp lực triền miên nhưng cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Ba canh giờ trôi qua cuộc chiến vẫn tiếp tục.
Mà thời gian hạn chế là ba canh giờ cho nên trận chiến này xem như là hòa.
Cuối cùng trận chiến cũng đã xong.
Chu Trung Dung nhìn về phía mọi người:
- Hiện tại trận chiến cuối cùng cũng đã xong rồi, đã đến lúc nghe xếp hạng bốn trăm người mạnh nhất.
Nghe thấy Trung Dung nói vậy ai cũng hồi hộp, rốt cuộc là những ai được xếp hạng bốn trăm người mạnh nhất đây?
Chu Trung Dung cất tiếng:
- Thứ nhất Phó Ưng thứ hai Tiêu Phong Hùng, thứ ba Cố Thu Thủy thứ tư Lý Cầu Hoan.
Cuộc chiến kế tiếp là Phi Kiếm Khách đấu với Lý Cầu Hoan, hai người này đều đến từ Bắc Cảnh nghe nói qua hệ rất tốt, Phi Kiếm Khách trước kia đã lĩnh giáo sinh chi kiếm ý của Lý Cầu Hoan, dĩ nhiên trận chiến này hắn cũng thất bại.
Phó Ưng đấu với Vương Thạch Đầu, Vương Thạch Đầu cuối cùng cũng dùng đao và phi kiếm trên lưng.
Đao kiếm hợp nhất đối phó với Thiên Ngoại phi thạch nhưng đáng tiếc người hắn gặp phải là Phó Ưng, Phó Ưng hậu bối đao há có thể tầm thường, dễ dàng phá vỡ tuyệt kỹ của Vương Thạch Đầu mà thắng.
Trận chiến của Cố Thu Thủy với Sư Phi Tiên, Sư Phi Tiên thi triển kiếm thủ Đông Cảnh bất phàm nhưng đáng tiếc thực lực của Cố Thu Thủy còn mạnh hơn.
Cho nên cuối cùng ngũ cường là Phó Ưng, Tiêu Phong Hùng Cố Thu Thủy Lý Cầu Hoan và Lục Nguyên.
Vòng thi đấu tiếp theo lại có một người không có đối thủ, Lục Nguyên lần này gặp mặt Cố Thu Thủy.
Tây Cảnh Cố Thu Thủy.
Có lẽ là vận mệnh, theo trận chiến này Lục Nguyên một mực chạm phải người của Đông Tây Nam Bắc Cảnh.
Mà Phó Ưng đấu với Lý Cầu Hoan.
Tiêu Phong Hùng không có đối thủ.
Lục Nguyên tiến vào trong trường đấu lúc này là một con suối nhỏ mỹ lệ.
Dòng suối thanh khiết vô cùng, ở bên cạnh còn có gian nhà tranh lầu gác rừng trúc nhỏ.
Nghe nói Cố Thu Thủy hồi nhỏ lớn lên từ một dòng suối.
Lục Nguyên nhìn thấy cảnh tượng nà thì khí khái hào hùng bỗng nhiên Cố Thu Thủy cất tiếng:
- Lục Nguyên mời.
- Cố huynh mời.
Đây là đối thủ đầu tiên đấu với Lục Nguyên mà khách khí như vậy.
Người của Bắc Cảnh sát khí bừng bừng, người Nam Cảnh Mạc Tử Hạc Phó Trùng đều muốn giết mình mà Đông Cảnh Hàn Thanh Bách là tên tiểu lưu manh, chỉ có vị Cố Thu Thủy này là khách khí.
Như bầu trời mênh mông vậy.
Lúc bắt đầu chỉ là trống trơn mù mịt, lại tựa hồ như có mặt ở khắp nơi. Sau đó hóa tịch ý vô cùng hóa thành bầu trời bao la vô tận, giống như trời cao, nhưng lại có uy nghiêm khác thường.
Trời là chí cao, đại không là đại uy nghiêm.
Bầu trời!
Vạn vật đều bị bao phủ trong tịch ý này.
Vạn vật đều ở dưới tịch ý này.
Tịch ý này khiến người ta có cảm giác không địch nổi.
Đây là kinh thiên nhất tịch sao?
Lục Nguyên nằm trên mặt đất, cảm nhận dư vị chuyện vừa rồi, đột nhiên linh quang trong đầu lóe lên, hỏi một câu: - Đây là ý nghĩa của thiên tịch sao?
- Không sai, Lục huynh, đây chính là ý nghĩa của nó. Cố Thu Thủy phất tay một cái, thu hồi Trường Tịch Trường ca vào trong vỏ.
Quả nhiên là thiên tịch ý, một trong thập đại ý khó khăn nhất.
Lục Nguyên còn đang trong dư vị của thiên tịch ý lúc trước, muốn mượn cơ hội này lĩnh ngộ một chút thiên tịch ý nhưng đâu có thể dễ như vậy. Lúc nhớ lại cảnh vừa rồi, hắn cảm thấy thiên tịch ý uy nghiêm vô thượng, cảm thấy thiên tịch ý vô cùng vô tận, cảm thấy không có chỗ nào là nó không bao phủ.
Nhưng yếu lĩnh của thiên tịch ý lại không dễ nắm bắt như vậy.
Thôi, tạm thời không nghĩ tới nữa.
Làm sao có thể mượn cơ hội này để lĩnh ngộ thiên tịch ý chứ? Chính Cố Thu Thủy là người nổi bật trong đám thiên tài tuyệt thế như vậy mà cũng phải gặp kỳ ngộ, lại hao tổn bao nhiêu năm như thế mới có thể luyện thành ý bổn nguyên như ngày hôm nay. Thập đại tịch ý so với tịch ý bình thường khó lĩnh ngộ hơn nhiều.
Hắn đứng lên rời khỏi sân nhỏ.
- Tây Cảnh Cố Thu Thủy thắng.
Lục Nguyên tuy thất bại ở trận này nhưng cũng không cảm thấy uể oải chút nào. Lúc này thật ra hắn còn đang cảm khái. Đúng vậy đó, đại hội bốn vạn thiên tài thật sự là đặc sặc mà. Hóa ra ở Tần Quốc căn bản không thể thấy nhiều tuyệt kỹ như vậy. Hiện giờ tốt lắm rồi, chí mấy ngày mà đã thấy mấy loại trong thập đại ý như tịch ý, sinh kiếm ý, tử kiếm ý xuất hiện rồi.
Nhưng hắn cũng không phát hiện ra cũng có quốc chủ của Chu Trung Dung đang thầm hô Lục Nguyên là một nhân vật biến thái, còn trẻ như vậy đã lĩnh ngộ tới cảnh giới Kiếm Hoàng rồi.
Hoàng! Hoàng trẻ tuổi như vậy!
Một trận chiến này đã xong, tiếp theo là trận chiến giữa Phó Ưng và Lý Cầu Hoan. Phó Ưng vác đao tiến công, dán chặt lấy lưng của Lý Cầu Hoan, bắt buộc Lý Cầu Hoan không chút rảnh rồi, liên tục dùng Tiểu Lý Phi Đao, cuối cùng kết cục là thân thể Lý Cầu Hoan đột nhiên xảy ra vấn đề, ho ra máu mãnh liệt. Mà cũng bởi vậy nên Phó Ưng chiếm được thắng lợi.
Cho nên cuối cùng tam cường là Phó Ưng, Cố Thu Thủy, Tiêu Phong Hùng.
Chương 655: Nạp Lan Đức tức giận(thượng)
Tiếp theo là cuộc chiến chọn ra hai người. Cố Thu Thủy đụng Tiêu Phong Hùng. Lần này Phó Ưng không phải đánh. Mà sau một trận chiến gian khổ, Tiêu Phong Hùng đã giành thắng lợi.
Một trận chiến cuối cùng là trận chiến được chú ý nhất trong đại hội bốn vạn thiên tài. Trận chiến này là giữa Tiêu Phong Hùng và Phó Ưng.
Lần này võ đại là đại mạc.
Đại mạc mênh mông toàn cỏ, dê bò xuất hiện.
Bầu trời bao la thê lương, đại địa khô vàng, ngẫu nhiên có chút cỏ khô. Xa xa còn có một ít dê bò. Đây đúng là đại mạc rồi.
Vóc người Tiêu Phong Hùng cực cao, đứng trên đại mạc có vẻ hùng hồn cực độ. Hắn từ sau trăm tuổi đang luôn sống ở đại mạc, lúc này có cảm giác quen thuộc tự nhiên. Mà Phó Ưng cũng vác đao sau lưng, hít thở một chút. Hai trăm năm trước hắn cũng từng ở trong đại mạc, từng đuổi giết sa đạo trên đại mạc, một đường chém giết.
Đại mạc đối với hai người mà nói đều là hoàn cảnh cực kỳ quen thuộc.
Chỉ là không biết ai thắng ai thua trong trận chiến cuối cùng này mà thôi.
Tiêu Phong Hùng hô một tiếng, đánh ra Hàng Long Nhị Thập Bát Chưởng như khí thôn thiên hà. Trong nháy mắt trên hư không xuất hiện vài chục con pháp lực long bay múa. Những con pháp lực long này có lẽ còn hơi mơ hồ không rõ, không như chân long do Thiên Long Điêu phóng ra nhưng tuyệt đối có lực lượng của rồng. Đây là phi thiên long trong Hàng Long Nhị Thập Bát Chưởng.
Hậu bối đao của Phó Ưng một đao chém gia, khí phách vô cùng, đao khí như Trường Hà phun bạc, bá đạo vô cùng cứ thế mà đem từng đầu long chém đứt, so với Lục Nguyên dùng Luân Hồi một đao kia của Phó Ưng hiển thị rõ sự bá đạo.
Tiêu Phong Hùng nhìn thấy bầy Long Phi thiên của mình bị phá cũng không thèm quan tâm chỉ cười ha hả:
- Được.
Sau đó một đôi đại chưởng lại tiếp tục xuất ra đao khí trường hà, pháp lực cuồn cuộn đánh vào.
Thời gian ngày càng dài, hai người đã đánh với nhau một canh giờ, đến bây giờ Phó Ưng và Tiêu Phong Hùng hai người đều xuất ra tuyệt học, thắng bại khó phân.
Hai canh giờ nữa trôi qua, cuộc chiến vẫn tiếp tục, Phó Ưng và Tiêu Phong Hùng tuy khí tức kéo dài pháp lực triền miên nhưng cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Ba canh giờ trôi qua cuộc chiến vẫn tiếp tục.
Mà thời gian hạn chế là ba canh giờ cho nên trận chiến này xem như là hòa.
Cuối cùng trận chiến cũng đã xong.
Chu Trung Dung nhìn về phía mọi người:
- Hiện tại trận chiến cuối cùng cũng đã xong rồi, đã đến lúc nghe xếp hạng bốn trăm người mạnh nhất.
Nghe thấy Trung Dung nói vậy ai cũng hồi hộp, rốt cuộc là những ai được xếp hạng bốn trăm người mạnh nhất đây?
Chu Trung Dung cất tiếng:
- Thứ nhất Phó Ưng thứ hai Tiêu Phong Hùng, thứ ba Cố Thu Thủy thứ tư Lý Cầu Hoan.
/1562
|