Gã không cách nào tin điều mình đã trông thấy, vốn đối phương chỉ là hạ tiện Kiếm Môn thôi, sao có thể dễ dàng phá thập cường võ đạo của mình được!
Lục Nguyên thổi thân kiếm, nói:
- Mặc kệ ngươi có tin hay không, dù sao ta nhất định lấy đầu ngươi.
Võ Sinh Đế Tử mặt quái dị hỏi:
- Ngươi dám giết ta?
Lục Nguyên biểu tình kỳ lạ hỏi lại:
- Tại sao ta không dám giết ngươi?
Võ Sinh Đế Tử biến sắc mặt, uy phong nổi lên:
- Ta chính là võ cổ văn minh Võ Sinh Đế Tử, không phải người bình thường, ngươi mà dám giết ta? Ngươi giết ta thì Kiếm Môn khó tránh khỏi họa diệt môn. Vốn chỉ có ta giết ngươi thôi, ta không giết được ngươi cũng đành thôi, không đến phiên ngươi giết ta, đây là thiên lý, đây chính là đạo lý.
Dường như gã hồi phục khỏi thảm bại, nói:
- Ngươi yên tâm, lần này không giết chết ngươi, mà ta sẽ cho ngươi thời gian tu hành năm năm, đến khi đó ta lại đến giết ngươi, xem coi lúc ấy có thể giết ngươi hay không. Nếu vẫn không giết được ngươi thì lại tha mạng ngươi sống năm năm.
Hay cho Võ Sinh Đế Tử vênh vao, giết người không thành còn không sợ bị giết ngược.
Không sai, bởi vì gã là người có thân phận.
Gã là Võ Sinh Đế Tử, là võ cổ văn minh đế tử.
Lục Nguyên thì sao, chỉ là Kiếm Môn ti tiện mà thôi.
Thân phận của hai người chênh lệch quá lớn.
Cho nên chỉ cho phép gã giết Lục Nguyên, không cho hắn giết lại gã.
Đây không chỉ là đạo lý của gã, còn là đạo lý của trung ương thiên triều.
Tại trung ương thiên triều, chuyện như vậy không biết xảy ra bao nhiêu lần, mngwười bình thường đối mặt chuyện này chỉ có thể nhịn.
Võ Sinh Đế Tử chính là chỉ điểm giang sơn, kích dương văn tự nhưng chợt phát hiện một thánh kiếm cực kỳ sắc bén, kiếm khí lãnh liệt đâm tới, kiếm quang sắc lạnh cỡ nào chứ. Võ Sinh Đế Tử cuối cùng còn muốn vùng vẫy nhưng lập tức thấy lưng mình.
Con người thấy lưng mình chỉ có một lý do, đầu lìa khỏi thân!
- Ngươi dám giết ta thật!
Đây là câu cuối cùng trước khi chết của gã.
Lục Nguyên hừ một tiếng, uy hiếp rõ ràng.
Có gan rút kiếm muốn giết mình thì phải bị giết ngược lại, mặc kệ người đó có bối cảnh thông thiên gì, đây là nguyên tắc của Lục Nguyên.
Nói trắng ra là cùng lắm thì lưu lạc thiên nhai, ai sợ ai?
Ta tự cô kiếm hành thiên hạ lại như kha.
Sống trên đời này chỉ cầu hai chữ sảng khoái.
Sảng khoái sống, sảng khoái uống rượu, sáng khoái tự do, sảng khoái thoải mái!
Ai khiến ta khó chịu ta sẽ khiến người đó khó chịu!
Một kiếm chém chết Võ Sinh Đế Tử mới rồi thua mà còn vênh váo, Lục Nguyên thấy vô cùng sung sướng.
Hắn bắt đầu thu gom chiến lợi phẩm. Chiến lợi phẩm của Võ Sinh Đế Tử không ít, khí tức hỗn độn trong hồ lô vẫn chưa dùng hết, kết tinh phòng ngự còn có ba cái, thượng phẩm linh thạch có ba trăm vạn, linh thú cấp truyền thuyết có hai trăm con, hơn xa hỗn động cảnh thập tầng bình thường.
Hơn nữa quan trọng nhất không phải điều đó mà là bản thôn đạo phân cương. Dựa vào phân cương này, cộng thêm quy tắc chung của vô tướng thôn phệ quyết, Lục Nguyên tự tin lấy nó thôi ra vô tướng thôn phệ quyết con rồng thứ tư thôn lôi long.
Chính vào lúc này, một giọng nói vang lên:
- Không uổng là truyền nhân của kiếm cổ văn minh, không uổng là kẻ dùng kiếm, đều giống đám tiểu tử đó, tính tình thà chết không cúi đầu, chỉ bằng mình sảng khoái, ai phạm thì nâng tay chém, không tệ!
Lục Nguyên nghe câu nói này thì bỗng uqya lại. Chỗ này rõ ràng vẫn là trong võ sinh không gian và kiếm chi không gian, người ngoài sao mà vào được? Người bình thường không có khả năng đi vào.
Kết quả ngoái đầu liền thấy một người bình thường.
Đây là một người cực kỳ bình thường.
Lục Nguyên cảnh giác hỏi:
- Ngươi là?
Pháp Nhất Đế Tử lạnh nhạt nói:
- Tiểu tử, đừng căng thẳng, ta là Pháp Nhất Đế Tử, có giao tình sâu với mấy tên kiếm cổ văn minh kỷ nguyên trước.
Pháp Nhất Đế Tử! Lục Nguyên ngây ra, hắn có nghe qua tên này. Nghe nói Pháp Nhất Đế Tử là đứng đầu tất cả đế tử pháp cổ văn minh, hơn nữa nghe nói là cảnh giới phó chủ văn minh, thực lực không dưới phó chủ văn minh phong, dược, giản chi văn minh.
Nhưng nói đi phải nói lại, con người này nếu là Pháp Nhất Đế Tử thì mình không cần đề phòng, đối mặt phó chủ văn minh thì mình đề phòng cũng có tác dụng không?
Pháp Nhất Đế Tử nhàn nhạt nói:
- Đánh chết Võ Sinh Đế Tử là rắc rối không nhỏ. Như vậy đi, ta giải quyết rắc rối này cho ngươi, ngươi đi nhà tranh của ta ở một thời gian, nghỉ ngơi một lúc.
Trong pháp cổ văn minh, rất ít có việc gì Pháp Nhất Đế Tử xử lý không được. Trước mắt việc rắc rối đánh chết Võ Sinh Đế Tử đúng là việc siêu cấp lớn, nhưng đối với phó chủ văn minh như Pháp Nhất Đế Tử thì không tính lớn bao nhiêu.
Gần nhất pháp cổ thế giới, thật là rất náo nhiệt.
Mới bắt đầu là kế hoạch bồi dưỡng tuyệt thế thiên tài, ba trăm năm mươi tinh anh, nhân tài đến từ các nơi văn minh, Vô Thượng Đại Giáo, tiến hành đặc huấn. Trong đặc huấn mười hàng đầu lại ra một người không lệ thuộc văn minh, khiến mọi người giật nảy mình.
Lục Nguyên ngựa ô đến nay cái tên đã lưu truyền trong pháp cổ thế giới.
Đương nhiên lan không xa lắm.
Tuy nhiên lập truyền ra Nghiêm Thiên Pháp và Lục Nguyên quyết đấu. Nghiêm Thiên Pháp là cường giả tuổi trẻ nổi danh từ lâu trong pháp cổ thế giới, Nghiêm Thiên Pháp chủ động khiêu chiến Lục Nguyên đúng là khiến người kinh ngạc. Kết quả liền truyền tin tức Nghiêm Thiên Pháp khiêu chiến Lục Nguyên lý do là vì Kiếm Linh Đế Cơ. Còn lời đồn? Mọi người đều thổi phồng lên, có nói là Kiếm Linh Đế Cơ cùng Lục Nguyên đã đính chung thân, đương nhiên người bình thường sẽ không cho rằng là sự thật, đều là tin đồn mà thôi. Thật ra đây rất gần với sự thật, dù sao Lục Nguyên vốn không biết quy tắc của pháp cổ thế giới, đưa tặng chín con thiên tinh ngư, mà chín con thiên tinh ngư ý nghĩa là một đời một thế, thiên trường địa cửu.
Nhưng mặc kệ sự thật là cái gì, Lục Nguyên vì đó mà nổi danh, toàn pháp cổ thế giới oanh động.
Nghiêm Thiên Pháp, Lục Nguyên, Kiếm Linh Đế Cơ, còn có Phong Nhị Thập Tứ và mấy người khác mắt thấy một trận đấu đại loạn sắp bắt đầu.
Hơn nữa trận đại loạn đấu này cực kỳ thú vị.
Chính vào lúc này, có tin tức nổ tạc.
Võ Sinh Đế Tử chết rồi, vị đế tử này rời khỏi pháp cổ thế giới trên đường bị một đám kẻ cướp tán tu Hắc Võng giết chết. Một đế tử chết không phải tin tức nhỏ, càng đừng nói là võ cổ văn minh đế tử. Việc này xảy ra bên cạnh pháp cổ thế giới, cho nên pháp cổ thế giới phải xon lỗi võ cổ văn minh, còn đưa lễ bồi thường.
Chuyện này không biết sẽ dao động bao nhiêu nữa, cái đám tổ chức ẻ cướp tán tu Hắc Võng chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Mọi người đều chú ý dư âm việc này.
Lúc này thì Pháp Nhất Đế Tử mang theo Lục Nguyên đi qua tầng tầng cám chế đến bên cạnh pháp cổ chi hà. Lục Nguyên phát hiện pháp cổ chi hà, nơi hắn từng tu hành, nước sông đã cạn khô.
Pháp Nhất Đế Tử dẫn Lục Nguyên đi đến đầu nguồn pháp cổ chi hà.
Chỗ đó sơn thế hiểm trở.
Trong vô tận sơn thế trập trùng có một gian nhà tranh.
Gian nhà tranh này cực kỳ đơn giản nhưng có mùi vị nhất ở bên trong, dường như là gian nhà độc nhất vô nhị, gian nhà tranh có mùi vị thiên địa duy nhất.
Lục Nguyên thổi thân kiếm, nói:
- Mặc kệ ngươi có tin hay không, dù sao ta nhất định lấy đầu ngươi.
Võ Sinh Đế Tử mặt quái dị hỏi:
- Ngươi dám giết ta?
Lục Nguyên biểu tình kỳ lạ hỏi lại:
- Tại sao ta không dám giết ngươi?
Võ Sinh Đế Tử biến sắc mặt, uy phong nổi lên:
- Ta chính là võ cổ văn minh Võ Sinh Đế Tử, không phải người bình thường, ngươi mà dám giết ta? Ngươi giết ta thì Kiếm Môn khó tránh khỏi họa diệt môn. Vốn chỉ có ta giết ngươi thôi, ta không giết được ngươi cũng đành thôi, không đến phiên ngươi giết ta, đây là thiên lý, đây chính là đạo lý.
Dường như gã hồi phục khỏi thảm bại, nói:
- Ngươi yên tâm, lần này không giết chết ngươi, mà ta sẽ cho ngươi thời gian tu hành năm năm, đến khi đó ta lại đến giết ngươi, xem coi lúc ấy có thể giết ngươi hay không. Nếu vẫn không giết được ngươi thì lại tha mạng ngươi sống năm năm.
Hay cho Võ Sinh Đế Tử vênh vao, giết người không thành còn không sợ bị giết ngược.
Không sai, bởi vì gã là người có thân phận.
Gã là Võ Sinh Đế Tử, là võ cổ văn minh đế tử.
Lục Nguyên thì sao, chỉ là Kiếm Môn ti tiện mà thôi.
Thân phận của hai người chênh lệch quá lớn.
Cho nên chỉ cho phép gã giết Lục Nguyên, không cho hắn giết lại gã.
Đây không chỉ là đạo lý của gã, còn là đạo lý của trung ương thiên triều.
Tại trung ương thiên triều, chuyện như vậy không biết xảy ra bao nhiêu lần, mngwười bình thường đối mặt chuyện này chỉ có thể nhịn.
Võ Sinh Đế Tử chính là chỉ điểm giang sơn, kích dương văn tự nhưng chợt phát hiện một thánh kiếm cực kỳ sắc bén, kiếm khí lãnh liệt đâm tới, kiếm quang sắc lạnh cỡ nào chứ. Võ Sinh Đế Tử cuối cùng còn muốn vùng vẫy nhưng lập tức thấy lưng mình.
Con người thấy lưng mình chỉ có một lý do, đầu lìa khỏi thân!
- Ngươi dám giết ta thật!
Đây là câu cuối cùng trước khi chết của gã.
Lục Nguyên hừ một tiếng, uy hiếp rõ ràng.
Có gan rút kiếm muốn giết mình thì phải bị giết ngược lại, mặc kệ người đó có bối cảnh thông thiên gì, đây là nguyên tắc của Lục Nguyên.
Nói trắng ra là cùng lắm thì lưu lạc thiên nhai, ai sợ ai?
Ta tự cô kiếm hành thiên hạ lại như kha.
Sống trên đời này chỉ cầu hai chữ sảng khoái.
Sảng khoái sống, sảng khoái uống rượu, sáng khoái tự do, sảng khoái thoải mái!
Ai khiến ta khó chịu ta sẽ khiến người đó khó chịu!
Một kiếm chém chết Võ Sinh Đế Tử mới rồi thua mà còn vênh váo, Lục Nguyên thấy vô cùng sung sướng.
Hắn bắt đầu thu gom chiến lợi phẩm. Chiến lợi phẩm của Võ Sinh Đế Tử không ít, khí tức hỗn độn trong hồ lô vẫn chưa dùng hết, kết tinh phòng ngự còn có ba cái, thượng phẩm linh thạch có ba trăm vạn, linh thú cấp truyền thuyết có hai trăm con, hơn xa hỗn động cảnh thập tầng bình thường.
Hơn nữa quan trọng nhất không phải điều đó mà là bản thôn đạo phân cương. Dựa vào phân cương này, cộng thêm quy tắc chung của vô tướng thôn phệ quyết, Lục Nguyên tự tin lấy nó thôi ra vô tướng thôn phệ quyết con rồng thứ tư thôn lôi long.
Chính vào lúc này, một giọng nói vang lên:
- Không uổng là truyền nhân của kiếm cổ văn minh, không uổng là kẻ dùng kiếm, đều giống đám tiểu tử đó, tính tình thà chết không cúi đầu, chỉ bằng mình sảng khoái, ai phạm thì nâng tay chém, không tệ!
Lục Nguyên nghe câu nói này thì bỗng uqya lại. Chỗ này rõ ràng vẫn là trong võ sinh không gian và kiếm chi không gian, người ngoài sao mà vào được? Người bình thường không có khả năng đi vào.
Kết quả ngoái đầu liền thấy một người bình thường.
Đây là một người cực kỳ bình thường.
Lục Nguyên cảnh giác hỏi:
- Ngươi là?
Pháp Nhất Đế Tử lạnh nhạt nói:
- Tiểu tử, đừng căng thẳng, ta là Pháp Nhất Đế Tử, có giao tình sâu với mấy tên kiếm cổ văn minh kỷ nguyên trước.
Pháp Nhất Đế Tử! Lục Nguyên ngây ra, hắn có nghe qua tên này. Nghe nói Pháp Nhất Đế Tử là đứng đầu tất cả đế tử pháp cổ văn minh, hơn nữa nghe nói là cảnh giới phó chủ văn minh, thực lực không dưới phó chủ văn minh phong, dược, giản chi văn minh.
Nhưng nói đi phải nói lại, con người này nếu là Pháp Nhất Đế Tử thì mình không cần đề phòng, đối mặt phó chủ văn minh thì mình đề phòng cũng có tác dụng không?
Pháp Nhất Đế Tử nhàn nhạt nói:
- Đánh chết Võ Sinh Đế Tử là rắc rối không nhỏ. Như vậy đi, ta giải quyết rắc rối này cho ngươi, ngươi đi nhà tranh của ta ở một thời gian, nghỉ ngơi một lúc.
Trong pháp cổ văn minh, rất ít có việc gì Pháp Nhất Đế Tử xử lý không được. Trước mắt việc rắc rối đánh chết Võ Sinh Đế Tử đúng là việc siêu cấp lớn, nhưng đối với phó chủ văn minh như Pháp Nhất Đế Tử thì không tính lớn bao nhiêu.
Gần nhất pháp cổ thế giới, thật là rất náo nhiệt.
Mới bắt đầu là kế hoạch bồi dưỡng tuyệt thế thiên tài, ba trăm năm mươi tinh anh, nhân tài đến từ các nơi văn minh, Vô Thượng Đại Giáo, tiến hành đặc huấn. Trong đặc huấn mười hàng đầu lại ra một người không lệ thuộc văn minh, khiến mọi người giật nảy mình.
Lục Nguyên ngựa ô đến nay cái tên đã lưu truyền trong pháp cổ thế giới.
Đương nhiên lan không xa lắm.
Tuy nhiên lập truyền ra Nghiêm Thiên Pháp và Lục Nguyên quyết đấu. Nghiêm Thiên Pháp là cường giả tuổi trẻ nổi danh từ lâu trong pháp cổ thế giới, Nghiêm Thiên Pháp chủ động khiêu chiến Lục Nguyên đúng là khiến người kinh ngạc. Kết quả liền truyền tin tức Nghiêm Thiên Pháp khiêu chiến Lục Nguyên lý do là vì Kiếm Linh Đế Cơ. Còn lời đồn? Mọi người đều thổi phồng lên, có nói là Kiếm Linh Đế Cơ cùng Lục Nguyên đã đính chung thân, đương nhiên người bình thường sẽ không cho rằng là sự thật, đều là tin đồn mà thôi. Thật ra đây rất gần với sự thật, dù sao Lục Nguyên vốn không biết quy tắc của pháp cổ thế giới, đưa tặng chín con thiên tinh ngư, mà chín con thiên tinh ngư ý nghĩa là một đời một thế, thiên trường địa cửu.
Nhưng mặc kệ sự thật là cái gì, Lục Nguyên vì đó mà nổi danh, toàn pháp cổ thế giới oanh động.
Nghiêm Thiên Pháp, Lục Nguyên, Kiếm Linh Đế Cơ, còn có Phong Nhị Thập Tứ và mấy người khác mắt thấy một trận đấu đại loạn sắp bắt đầu.
Hơn nữa trận đại loạn đấu này cực kỳ thú vị.
Chính vào lúc này, có tin tức nổ tạc.
Võ Sinh Đế Tử chết rồi, vị đế tử này rời khỏi pháp cổ thế giới trên đường bị một đám kẻ cướp tán tu Hắc Võng giết chết. Một đế tử chết không phải tin tức nhỏ, càng đừng nói là võ cổ văn minh đế tử. Việc này xảy ra bên cạnh pháp cổ thế giới, cho nên pháp cổ thế giới phải xon lỗi võ cổ văn minh, còn đưa lễ bồi thường.
Chuyện này không biết sẽ dao động bao nhiêu nữa, cái đám tổ chức ẻ cướp tán tu Hắc Võng chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Mọi người đều chú ý dư âm việc này.
Lúc này thì Pháp Nhất Đế Tử mang theo Lục Nguyên đi qua tầng tầng cám chế đến bên cạnh pháp cổ chi hà. Lục Nguyên phát hiện pháp cổ chi hà, nơi hắn từng tu hành, nước sông đã cạn khô.
Pháp Nhất Đế Tử dẫn Lục Nguyên đi đến đầu nguồn pháp cổ chi hà.
Chỗ đó sơn thế hiểm trở.
Trong vô tận sơn thế trập trùng có một gian nhà tranh.
Gian nhà tranh này cực kỳ đơn giản nhưng có mùi vị nhất ở bên trong, dường như là gian nhà độc nhất vô nhị, gian nhà tranh có mùi vị thiên địa duy nhất.
/1562
|