Tống Tuệ Trí nhàm chán duỗi đôi chân dài thẳng tắp, dựa lưng vào thành ghế trên khán đài, trong bóng râm, cô nheo mắt nhìn Trần Hạo Vĩ đang đầm đìa mồ hôi chạy trên sân.
“Ê… Có muốn nghỉ tí không?” Tống Tuệ Trí la lên.
Trần Hạo Vĩ thở hồng hộc, tưởng chừng như đang vác một thứ vật nặng 180 cân, ngước đầu nhìn cô.
Cậu giơ một ngón tay, ra hiệu còn phải chạy thêm một vòng nữa.
Mỡ thịt trên người lên xuống như từng đợt sóng.
Hai ngọn núi trước ngực cũng bị cậu quấn chặt trong lớp nội y.
Ở trong cơ thể của cô hơn một tháng nay, chỗ nào nên nhìn, chỗ nào không nên nhìn, khụ… Trần Hạo Vĩ đều đã quen thuộc hết rồi.
Càng thân quen với cái cơ thể này, đặc biệt là sau khi đụng mặt với “bà dì”, Trần Hạo Vĩ càng thắc mắc tại sao con người lại có thể thích những sinh vật nữ phiền phức này chứ?
Nét đẹp tiềm ẩn gì đó bên trong cơ thể ở đâu kia chứ?
Chẳng qua bình thường họ hay che giấu thôi.
Sau khi hoàn thành vòng chạy cuối cùng, Trần Hạo Vĩ bước lịch bịch lên khán đài, đặt mông ngồi kế Tống Tuệ Trí.
“Cho… Khương Nhiễm Nhiễm cho cậu bánh nè.”
Trần Hạo Vĩ chán ghét đẩy ra: “Cậu nhìn cái bụng thịt ba chỉ của mình đi. Anh đây thì đang vất vả giúp cậu giảm cân còn cậu thì lại vô tư đưa bánh kem cho anh! Rốt cuộc cậu muốn làm gì đấy hả!”
“Ờm.”
Tống Tuệ Trí lấy về, cô quay qua nói: “Thấy cậu kiên trì quá, tôi đây sẽ giúp đỡ cậu. Ngày mai tôi đưa đồ ăn ít calo cho cậu, ba cậu mới thuê dì giúp việc nấu ăn ngon lắm.”
“… Ừ.”
Trần Hạo Vĩ rầu rĩ đáp cho qua chuyện, tỏ rõ thái độ không muốn trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Biết vậy mà cậu còn nhận đồ của Khương Nhiễm Nhiễm? Có lần tôi thấy cô ta nói xấu cậu trong nhà vệ sinh… À nhầm nhầm, nói xấu tôi mới đúng. Có điều anh lười quản chuyện đám con gái mấy cậu, phiền lắm! Lũ vịt bầu nhiều chuyện.”
Tống Tuệ Trí đặt bánh kem qua một bên, nhàn nhạt nhếch mép: “Cậu ta ghét Tống Tuệ Trí nhưng lại thích Trần Hạo Vĩ. Mà hiện giờ… tôi mới là Trần Hạo Vĩ. So, cậu ta tốt với tôi lắm…”
Trần Hạo Vĩ kinh hãi nhìn lên: “Cậu… cậu muốn làm gì?”
“Làm gì đâu…” Tống Tuệ Trí vỗ tay. “Mà cậu có thích Khương Nhiễm Nhiễm không?”
Trần Hạo Vĩ lắc đầu kịch liệt.
“Vậy được rồi, cậu khỏi lo, tôi tự có chừng mực.”
Trần Hạo Vĩ không hỏi tiếp, chỉ nghi ngờ lườm cô.
Nếu hỏi tiếp, ngược lại còn bị Tống Tuệ Trí sỉ nhục.
“Mà này, sao cậu bịa lúc kiểm tra tôi viết bằng tay trái thế?”
Tống Tuệ Trí chắp tay sau đầu: “Chữ viết hai ta khác nhau, dễ bị lộ. Mà tôi thì lười giải thích nên…”
Đang nói thì dừng lại, cô vẫy tay chào cô gái rạng rỡ ở đằng xa: “Nhiễm Nhiễm!”
Đối với giọng nói trong trẻo cộng thêm chút ngạc nhiên vui mừng này, Trần Hạo Vĩ bất giác nổi da gà.
Khương Nhiễm Nhiễm đang cầm một chiếc hộp trong suốt, vừa tới trước mặt hai người, cô ta lập tức phát hiện bánh kem bị lờ sang một bên, giọng nói vô cùng uất ức: “Hạo Vĩ, cậu không thích socola nữa ư?”
Tống Tuệ Trí lười biếng đáp: “Dạo này trời nóng, socola ngấy lắm.” Cô thản nhiên đổi chủ đề: “Cậu cầm cái gì thế?”
Khương Nhiễm Nhiễm chìa hộp ra: “Salad hoa quả, cũng là món cậu thích ăn đấy.”
Tống Tuệ Trí ngồi thẳng, cô mở hộp ra, bên trong là đủ loại hoa quả màu sắc được cắt thành từng miếng vừa ăn, trông rất ngon miệng.
Cô nở nụ cười mê hoặc: “Nhiễm Nhiễm thật là đảm đang, cảm ơn cậu nhé.”
Khương Nhiễm Nhiễm cười thẹn thùng: “Nếu cậu thích thì sau này tớ làm cho.”
Tống Tuệ Trí cười càng đậm hơn: “Nhiễm Nhiễm người đẹp mà tâm cũng đẹp.”
Tóc Khương Nhiễm Nhiễm bay bay, cô ta nhẹ nhàng trở về lớp.
Trần Hạo Vĩ nhìn thấy cảnh này, hình tượng soái ca lạnh lùng của mình trong chớp mắt biến thành mĩ nam ấm áp tựa gió xuân.
Phong độ của anh…
Cậu không thể chịu nổi, bắt đầu nôn mửa dữ dội: “Tống Tuệ Trí, cậu được lắm! Mai mốt đừng hòng làm mất mặt anh kiểu đó nữa!”
Tống Tuệ Trí nhét hộp salad vào người cậu: “Bỏ uổng lắm, cậu ăn đi.”
Trần Hạo Vĩ không từ chối, cậu dành ba phút tưởng niệm Khương Nhiễm Nhiễm, sau đó mở hộp ra: “Được ta, có dưa hấu, xoài, lê… Toàn trái cây anh thích thôi.”
“Đương nhiên rồi, cậu ta dựa trên khẩu vị của cậu mà.”
Cô dừng một chút: “100g salad hoa quả chứa 134 calo, mà cái hộp này tầm 400g, vậy thì chứa 536 calo. Đường chạy trên sân vận động là 400m, cậu chạy mười vòng, tức là 4000m, 1km cậu tiêu thụ khoảng 70 – 80 calo, nói cách khác, vừa rồi cậu tiêu thụ chừng 300 calo. Bây giờ ăn thêm hộp salad này, cậu sẽ phải chạy thêm hai ngày nữa. Cậu còn muốn ăn không?”
Trần Hạo Vĩ mắc nghẹn miếng dưa hấu, cậu đau đớn nhả ra: “Khương Nhiễm Nhiễm cố tình hả?”
“Ha ha… Ai biết đâu. Nhưng dạo này hai chúng ta thân nhau, cậu ta biết hết à nha.”
“Quả nhiên không thể tin mấy đứa con gái xinh đẹp mà.”
Trần Hạo Vĩ rì rầm: “Mẹ Trương Vô Kỵ[1] nói đúng lắm.”
Sau đó cậu lại trừng mắt nói với Tống Tuệ Trí: “Không đẹp cũng chả đáng tin. Nói tóm lại đàn bà là không thể tin.”
[1] Trương Vô Kỵ là nhân vật trong tác phẩm “Ỷ Thiên Đồ Long ký” của nhà văn Kim Dung.
Tống Tuệ Trí phớt lờ cậu, tiếp tục nêu suy nghĩ của mình: “Công sức bỏ ra chưa chắc tỉ lệ thuận với kết quả thu được, thật lãng phí thời gian. Đây chính là lí do tại sao tôi không giảm cân. Cậu nên đi khám bác sĩ trước, hồi đó tôi bị mắc bệnh suy giáp. Sau một thời gian dùng thuốc thấy không có gì khác biệt nên tôi chưa đi kiểm tra lại.”
Trần Hạo Vĩ hận rèn sắt không thành thép: “Có ai không biết quý trọng bản thân mình như cậu không?!”
Tống Tuệ Trí liếc cậu, ánh mắt dừng lại trên đầu cậu năm giây.
Ngụ ý là: Có ai không biết dùng não như cậu không?
Cô chẳng thèm ngoảnh mặt, đứng dậy phủi phủi tay, chừa cho cậu ta chút thời gian vậy: “Tối nay cậu xin phép ba mẹ tôi đi tới nhà bạn học nhóm, sau đó theo tôi chạy qua nhà cậu. Tôi giúp cậu làm salad rau củ.”
**
Bước vào phòng ngủ nhà mình, Trần Hạo Vĩ thấy có chút lạ lẫm.
Mấy ngày nay, cậu đã quen ở trong căn phòng ngủ chật chội của Tống Tuệ Trí rồi.
Lúc quay lại, không ngờ căn phòng này thật sự khoa trương!
Không gian trống rỗng chẳng có hơi người.
Cả hai ngồi cạnh nhau tại bàn học, Tống Tuệ Trí đang giải thích bài toán rất rõ ràng rành mạch.
Cho dù bài toán khó cỡ nào, vô đến miệng cô đều trở nên rất đơn giản, hơn nữa cô giảng bài lại còn cực kì dễ hiểu.
Trần Hạo Vĩ tập trung lắng nghe, gần như bị giọng nói của cô thôi miên.
Dì Lương dọn dẹp nhà bếp xong liền cho hai đứa một đĩa trái cây, sau đó mới trở về nhà.
Trần Hạo Vĩ ngắt nho bỏ vào miệng, cậu lắc mình đứng dậy, định đi loanh quanh để xốc lại tinh thần.
Có dấu vết kì lạ lẫn quen thuộc trong căn phòng của cậu.
Hửm? Đống thư tình này là sao?
Trần Hạo Vĩ bất mãn nhìn Tống Tuệ Trí: “Lôi từ trong đống bụi đó hả?”
Tống Tuệ Trí quay bút một cách điệu nghệ.
Mí mắt cô giật giật: “Tấm lòng của mấy cô nàng dành cho cậu đó. Tôi giữ lại mấy bài viết mùi mẫn, cho cậu tham khảo để làm văn hay hơn ấy mà.”
Cảm xúc chua xót dâng lên trong lồng ngực Trần Hạo Vĩ.
Cậu mới không thèm ganh tị!
Nhớ hồi trước lúc anh đây là Trần Hạo Vĩ cũng đâu được nổi tiếng đến vậy!
Vậy nên hôm sau, anh phải theo dõi Tống Tuệ Trí để xem cô ta nổi tiếng đến mức nào!
Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng mùa thu ấm áp rọi lên người Tống Tuệ Trí, toàn thân cô phát ra hào quang, rạng ngời bước vào cổng trường.
“Anh Trần, em thật sự rất thích anh…”
Trần Hạo Vĩ đếm thầm: “Một…”
Tống Tuệ Trí mỉm cười, lịch sự nho nhã khom người xuống: “Hân hạnh quá. Em đáng yêu lắm, cảm ơn nha.”
Sau đó cô nhận lấy bức thư tình và quà tặng.
“Hai… Hình như lần này là hộp socola Ferrero?” Trần Hạo Vĩ siết nắm đấm.
“Ba…”
“Bốn…”
Dọc đường tới lớp thí điểm, Tống Tuệ Trí thu liên tục ba bốn món quà.
Mấu chốt chính là bất kể ai đưa, cô đều mỉm cười nhẹ nhàng, còn khen người tặng dễ thương, sau đó tỏ vẻ cảm ơn, ngại quá không dám nhận.
Với cái khí chất trời sinh này cộng thêm sự điềm đạm kia, cô gái nào mà không quỳ rạp trước cậu, chỉ dám thầm ngưỡng mộ, cảm thấy bản thân không xứng với người ta.
Tâm trạng Trần Hạo Vĩ phức tạp, nhìn Tống Tuệ Trí được chào đón nhờ vẻ bề ngoài của mình, cậu tự hào vô cùng, ước gì cô khen đi khen lại cậu cả trăm lần.
Nhưng nhìn thấy cô nổi tiếng hơn mình hồi trước, cậu vừa ganh tị vừa mất mát!
Đây là của anh mà, tất thảy đều là của anh!
Trần Hạo Vĩ quay phắt đầu, quyết định chạy mười vòng trên sân thể dục cho bỏ tức.
Anh còn ở đây vui đùa được sao!
Làm sao cậu ta lại đẹp trai hơn mình chứ!
**
Đối với việc tập thể hình, Trần Hạo Vĩ thấy bản thân mình không thua kém điểm thi của Tống Tuệ Trí là bao.
Trong nửa tháng này, mỗi ngày cậu đều chạy ít nhất mười vòng sân.
Bữa sáng và trưa ăn uống đều đặn, tối đến chỉ ăn một đĩa salad rồi ôm cái bụng đói đi ngủ.
Mặc dù khoảng thời gian này cậu không đo cân nặng, nhưng cái bụng béo của Tống Tuệ Trí có vẻ hơi xẹp xuống.
Hết phình to như trước rồi.
Sáng nay, cậu tự tin bước lên bàn cân, ảo tượng về một bước đột phá trong sự nghiệp giảm cân của mình.
Nhưng kết quả làm cậu chết lặng.
Đệt!
Sao vẫn còn 77kg vậy!
Kém hơn hai tuần trước đúng 1kg!
…
“Ê… Có muốn nghỉ tí không?” Tống Tuệ Trí la lên.
Trần Hạo Vĩ thở hồng hộc, tưởng chừng như đang vác một thứ vật nặng 180 cân, ngước đầu nhìn cô.
Cậu giơ một ngón tay, ra hiệu còn phải chạy thêm một vòng nữa.
Mỡ thịt trên người lên xuống như từng đợt sóng.
Hai ngọn núi trước ngực cũng bị cậu quấn chặt trong lớp nội y.
Ở trong cơ thể của cô hơn một tháng nay, chỗ nào nên nhìn, chỗ nào không nên nhìn, khụ… Trần Hạo Vĩ đều đã quen thuộc hết rồi.
Càng thân quen với cái cơ thể này, đặc biệt là sau khi đụng mặt với “bà dì”, Trần Hạo Vĩ càng thắc mắc tại sao con người lại có thể thích những sinh vật nữ phiền phức này chứ?
Nét đẹp tiềm ẩn gì đó bên trong cơ thể ở đâu kia chứ?
Chẳng qua bình thường họ hay che giấu thôi.
Sau khi hoàn thành vòng chạy cuối cùng, Trần Hạo Vĩ bước lịch bịch lên khán đài, đặt mông ngồi kế Tống Tuệ Trí.
“Cho… Khương Nhiễm Nhiễm cho cậu bánh nè.”
Trần Hạo Vĩ chán ghét đẩy ra: “Cậu nhìn cái bụng thịt ba chỉ của mình đi. Anh đây thì đang vất vả giúp cậu giảm cân còn cậu thì lại vô tư đưa bánh kem cho anh! Rốt cuộc cậu muốn làm gì đấy hả!”
“Ờm.”
Tống Tuệ Trí lấy về, cô quay qua nói: “Thấy cậu kiên trì quá, tôi đây sẽ giúp đỡ cậu. Ngày mai tôi đưa đồ ăn ít calo cho cậu, ba cậu mới thuê dì giúp việc nấu ăn ngon lắm.”
“… Ừ.”
Trần Hạo Vĩ rầu rĩ đáp cho qua chuyện, tỏ rõ thái độ không muốn trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Biết vậy mà cậu còn nhận đồ của Khương Nhiễm Nhiễm? Có lần tôi thấy cô ta nói xấu cậu trong nhà vệ sinh… À nhầm nhầm, nói xấu tôi mới đúng. Có điều anh lười quản chuyện đám con gái mấy cậu, phiền lắm! Lũ vịt bầu nhiều chuyện.”
Tống Tuệ Trí đặt bánh kem qua một bên, nhàn nhạt nhếch mép: “Cậu ta ghét Tống Tuệ Trí nhưng lại thích Trần Hạo Vĩ. Mà hiện giờ… tôi mới là Trần Hạo Vĩ. So, cậu ta tốt với tôi lắm…”
Trần Hạo Vĩ kinh hãi nhìn lên: “Cậu… cậu muốn làm gì?”
“Làm gì đâu…” Tống Tuệ Trí vỗ tay. “Mà cậu có thích Khương Nhiễm Nhiễm không?”
Trần Hạo Vĩ lắc đầu kịch liệt.
“Vậy được rồi, cậu khỏi lo, tôi tự có chừng mực.”
Trần Hạo Vĩ không hỏi tiếp, chỉ nghi ngờ lườm cô.
Nếu hỏi tiếp, ngược lại còn bị Tống Tuệ Trí sỉ nhục.
“Mà này, sao cậu bịa lúc kiểm tra tôi viết bằng tay trái thế?”
Tống Tuệ Trí chắp tay sau đầu: “Chữ viết hai ta khác nhau, dễ bị lộ. Mà tôi thì lười giải thích nên…”
Đang nói thì dừng lại, cô vẫy tay chào cô gái rạng rỡ ở đằng xa: “Nhiễm Nhiễm!”
Đối với giọng nói trong trẻo cộng thêm chút ngạc nhiên vui mừng này, Trần Hạo Vĩ bất giác nổi da gà.
Khương Nhiễm Nhiễm đang cầm một chiếc hộp trong suốt, vừa tới trước mặt hai người, cô ta lập tức phát hiện bánh kem bị lờ sang một bên, giọng nói vô cùng uất ức: “Hạo Vĩ, cậu không thích socola nữa ư?”
Tống Tuệ Trí lười biếng đáp: “Dạo này trời nóng, socola ngấy lắm.” Cô thản nhiên đổi chủ đề: “Cậu cầm cái gì thế?”
Khương Nhiễm Nhiễm chìa hộp ra: “Salad hoa quả, cũng là món cậu thích ăn đấy.”
Tống Tuệ Trí ngồi thẳng, cô mở hộp ra, bên trong là đủ loại hoa quả màu sắc được cắt thành từng miếng vừa ăn, trông rất ngon miệng.
Cô nở nụ cười mê hoặc: “Nhiễm Nhiễm thật là đảm đang, cảm ơn cậu nhé.”
Khương Nhiễm Nhiễm cười thẹn thùng: “Nếu cậu thích thì sau này tớ làm cho.”
Tống Tuệ Trí cười càng đậm hơn: “Nhiễm Nhiễm người đẹp mà tâm cũng đẹp.”
Tóc Khương Nhiễm Nhiễm bay bay, cô ta nhẹ nhàng trở về lớp.
Trần Hạo Vĩ nhìn thấy cảnh này, hình tượng soái ca lạnh lùng của mình trong chớp mắt biến thành mĩ nam ấm áp tựa gió xuân.
Phong độ của anh…
Cậu không thể chịu nổi, bắt đầu nôn mửa dữ dội: “Tống Tuệ Trí, cậu được lắm! Mai mốt đừng hòng làm mất mặt anh kiểu đó nữa!”
Tống Tuệ Trí nhét hộp salad vào người cậu: “Bỏ uổng lắm, cậu ăn đi.”
Trần Hạo Vĩ không từ chối, cậu dành ba phút tưởng niệm Khương Nhiễm Nhiễm, sau đó mở hộp ra: “Được ta, có dưa hấu, xoài, lê… Toàn trái cây anh thích thôi.”
“Đương nhiên rồi, cậu ta dựa trên khẩu vị của cậu mà.”
Cô dừng một chút: “100g salad hoa quả chứa 134 calo, mà cái hộp này tầm 400g, vậy thì chứa 536 calo. Đường chạy trên sân vận động là 400m, cậu chạy mười vòng, tức là 4000m, 1km cậu tiêu thụ khoảng 70 – 80 calo, nói cách khác, vừa rồi cậu tiêu thụ chừng 300 calo. Bây giờ ăn thêm hộp salad này, cậu sẽ phải chạy thêm hai ngày nữa. Cậu còn muốn ăn không?”
Trần Hạo Vĩ mắc nghẹn miếng dưa hấu, cậu đau đớn nhả ra: “Khương Nhiễm Nhiễm cố tình hả?”
“Ha ha… Ai biết đâu. Nhưng dạo này hai chúng ta thân nhau, cậu ta biết hết à nha.”
“Quả nhiên không thể tin mấy đứa con gái xinh đẹp mà.”
Trần Hạo Vĩ rì rầm: “Mẹ Trương Vô Kỵ[1] nói đúng lắm.”
Sau đó cậu lại trừng mắt nói với Tống Tuệ Trí: “Không đẹp cũng chả đáng tin. Nói tóm lại đàn bà là không thể tin.”
[1] Trương Vô Kỵ là nhân vật trong tác phẩm “Ỷ Thiên Đồ Long ký” của nhà văn Kim Dung.
Tống Tuệ Trí phớt lờ cậu, tiếp tục nêu suy nghĩ của mình: “Công sức bỏ ra chưa chắc tỉ lệ thuận với kết quả thu được, thật lãng phí thời gian. Đây chính là lí do tại sao tôi không giảm cân. Cậu nên đi khám bác sĩ trước, hồi đó tôi bị mắc bệnh suy giáp. Sau một thời gian dùng thuốc thấy không có gì khác biệt nên tôi chưa đi kiểm tra lại.”
Trần Hạo Vĩ hận rèn sắt không thành thép: “Có ai không biết quý trọng bản thân mình như cậu không?!”
Tống Tuệ Trí liếc cậu, ánh mắt dừng lại trên đầu cậu năm giây.
Ngụ ý là: Có ai không biết dùng não như cậu không?
Cô chẳng thèm ngoảnh mặt, đứng dậy phủi phủi tay, chừa cho cậu ta chút thời gian vậy: “Tối nay cậu xin phép ba mẹ tôi đi tới nhà bạn học nhóm, sau đó theo tôi chạy qua nhà cậu. Tôi giúp cậu làm salad rau củ.”
**
Bước vào phòng ngủ nhà mình, Trần Hạo Vĩ thấy có chút lạ lẫm.
Mấy ngày nay, cậu đã quen ở trong căn phòng ngủ chật chội của Tống Tuệ Trí rồi.
Lúc quay lại, không ngờ căn phòng này thật sự khoa trương!
Không gian trống rỗng chẳng có hơi người.
Cả hai ngồi cạnh nhau tại bàn học, Tống Tuệ Trí đang giải thích bài toán rất rõ ràng rành mạch.
Cho dù bài toán khó cỡ nào, vô đến miệng cô đều trở nên rất đơn giản, hơn nữa cô giảng bài lại còn cực kì dễ hiểu.
Trần Hạo Vĩ tập trung lắng nghe, gần như bị giọng nói của cô thôi miên.
Dì Lương dọn dẹp nhà bếp xong liền cho hai đứa một đĩa trái cây, sau đó mới trở về nhà.
Trần Hạo Vĩ ngắt nho bỏ vào miệng, cậu lắc mình đứng dậy, định đi loanh quanh để xốc lại tinh thần.
Có dấu vết kì lạ lẫn quen thuộc trong căn phòng của cậu.
Hửm? Đống thư tình này là sao?
Trần Hạo Vĩ bất mãn nhìn Tống Tuệ Trí: “Lôi từ trong đống bụi đó hả?”
Tống Tuệ Trí quay bút một cách điệu nghệ.
Mí mắt cô giật giật: “Tấm lòng của mấy cô nàng dành cho cậu đó. Tôi giữ lại mấy bài viết mùi mẫn, cho cậu tham khảo để làm văn hay hơn ấy mà.”
Cảm xúc chua xót dâng lên trong lồng ngực Trần Hạo Vĩ.
Cậu mới không thèm ganh tị!
Nhớ hồi trước lúc anh đây là Trần Hạo Vĩ cũng đâu được nổi tiếng đến vậy!
Vậy nên hôm sau, anh phải theo dõi Tống Tuệ Trí để xem cô ta nổi tiếng đến mức nào!
Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng mùa thu ấm áp rọi lên người Tống Tuệ Trí, toàn thân cô phát ra hào quang, rạng ngời bước vào cổng trường.
“Anh Trần, em thật sự rất thích anh…”
Trần Hạo Vĩ đếm thầm: “Một…”
Tống Tuệ Trí mỉm cười, lịch sự nho nhã khom người xuống: “Hân hạnh quá. Em đáng yêu lắm, cảm ơn nha.”
Sau đó cô nhận lấy bức thư tình và quà tặng.
“Hai… Hình như lần này là hộp socola Ferrero?” Trần Hạo Vĩ siết nắm đấm.
“Ba…”
“Bốn…”
Dọc đường tới lớp thí điểm, Tống Tuệ Trí thu liên tục ba bốn món quà.
Mấu chốt chính là bất kể ai đưa, cô đều mỉm cười nhẹ nhàng, còn khen người tặng dễ thương, sau đó tỏ vẻ cảm ơn, ngại quá không dám nhận.
Với cái khí chất trời sinh này cộng thêm sự điềm đạm kia, cô gái nào mà không quỳ rạp trước cậu, chỉ dám thầm ngưỡng mộ, cảm thấy bản thân không xứng với người ta.
Tâm trạng Trần Hạo Vĩ phức tạp, nhìn Tống Tuệ Trí được chào đón nhờ vẻ bề ngoài của mình, cậu tự hào vô cùng, ước gì cô khen đi khen lại cậu cả trăm lần.
Nhưng nhìn thấy cô nổi tiếng hơn mình hồi trước, cậu vừa ganh tị vừa mất mát!
Đây là của anh mà, tất thảy đều là của anh!
Trần Hạo Vĩ quay phắt đầu, quyết định chạy mười vòng trên sân thể dục cho bỏ tức.
Anh còn ở đây vui đùa được sao!
Làm sao cậu ta lại đẹp trai hơn mình chứ!
**
Đối với việc tập thể hình, Trần Hạo Vĩ thấy bản thân mình không thua kém điểm thi của Tống Tuệ Trí là bao.
Trong nửa tháng này, mỗi ngày cậu đều chạy ít nhất mười vòng sân.
Bữa sáng và trưa ăn uống đều đặn, tối đến chỉ ăn một đĩa salad rồi ôm cái bụng đói đi ngủ.
Mặc dù khoảng thời gian này cậu không đo cân nặng, nhưng cái bụng béo của Tống Tuệ Trí có vẻ hơi xẹp xuống.
Hết phình to như trước rồi.
Sáng nay, cậu tự tin bước lên bàn cân, ảo tượng về một bước đột phá trong sự nghiệp giảm cân của mình.
Nhưng kết quả làm cậu chết lặng.
Đệt!
Sao vẫn còn 77kg vậy!
Kém hơn hai tuần trước đúng 1kg!
…
/12
|