Editor: Qin Zồ
Liễu Dự là tú tài năm Hữu Bình đầu tiên,lúc trước Mạnh thái phó cũng có nói nếu Liễu Dự đi thi thì chắc chắn sẽ có công danh. Nhưng một năm kia vì sao Liễu Dự lại không đi học?
Ta nghĩ hoài không ra, lập tức phái người tiếp tục điều tra. Lúc này điều tra kết quả đến rất nhanh, kì thi tuyển năm Hữu Bình đầu tiên, Liễu Dự không hề tham gia. Còn vì sao lại không tham gia, thì không cách nào biết được.
Ta suy đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, ta bắt lấy Liễu Dự để hỏi, thế nhưng hắn lại còn tỏ vẻ nghi hoặc còn hơn cả ta. Ta sai người đưa xấp đề thi khoa cử năm nay cho Liễu Dự làm, rồi lại để Lễ bộ phê duyệt chấm đểm, Lễ bộ Thị lang khen ngợi không thôi, tài năng của người này không thua kém Trạng nguyên lang.
Ta lại phái người đi tìm không ít đặc sản Thanh Tây đem về, trộn lẫn đầy đủ các loại vào trong mỹ thực, rồi để Liễu Dự nếm thử. Cuối cùng, ta làm như vô ý lấy đặc sản Thanh Tây ra hỏi: “Liễu Dự, ngươi có biết những mỹ thực này được chế biến ở đâu không?”
Liễu Dự lại nếm thử qua rồi chậm rãi nói: “Món điểm tâm này vô cùng ngọt, đoán là được làm từ vùng Hoa Tây, hình như chỉ có người Hoa Tây mới thích những món điểm tâm ngọt đến thế này.”
Thanh Tây chính xác thuộc vùng Hoa Tây, Liễu Dự này thật là thông minh.
Ta lại hỏi: “Cụ thể là ở chỗ nào?”
Liễu Dự lắc đầu nói: “Cụ thể ở đâu thì ta không đoán ra, vùng Hoa Tây thích đồ ăn ngọt cũng là do ta đọc sách mà biết, trong phần quy định không nói rõ là ở chỗ nào của Hoa Tây.”
Xem ra ngay cả quê quán của bản thân mình Liễu Dự cũng đã quên, lúc trước Chu đại phu có nói Liễu Dự đã trải qua tổn thương nghiêm trọng, chẳng lẽ vì Liễu Dự bị trọng thương nên đã quên những chuyện trước kia? Nhưng nếu thật sự là thế, vậy thì ta và Liễu Dự trước đó chưa từng chạm mặt nhau, làm sao hắn lại có thể đối với ta thắm thiết như thế?
Cái nghi vấn này cứ vòng tới vòng lui, cuối cùng vẫn vòng trở lại điểm này.
Ban đêm đi ngủ ta nhìn bức họa của Ôn Diễn trên vách đá, chợt nhớ tới toàn bộ nghi vấn hiện nay dường như là đều chỉ phát sinh sau khi Ôn Diễn cho ta hạt giống phò mã kia. Xét cho cùng, vấn đề không phải xuất hiện ở trên người Liễu Dự, mà là Ôn Diễn.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, ta quyết định phải động thủ ngay với Ôn Diễn. Nhưng ra tay với Ôn Diễn thì có chút khó khăn, đầu tiên chính là ta không tìm thấy hắn, tiếp nữa là sợ Ôn Diễn và Liễu Dự khác nhau, ta có thể tính kế với Liễu Dự, nhưng cái người Ôn Diễn này, chỉ sợ ta còn chưa kịp tính kế hắn thì đã trúng phải kế của hắn rồi.
Ta đang lo không biết phải đến gần Ôn Diễn thế nào, không ngờ lúc ta dùng cơm trưa thì Ôn Diễn lại chủ động đến cửa.
Lúc ấy, ta đang ở trong sảnh không yên lòng dùng bữa, mấy món ăn cứ nhạt như nước ốc, cũng không biết là mình ăn phải cái gì mà trong mắt đâu đâu cũng toàn bóng hình Ôn Diễn. Lúc ta suýt nữa bị mắc xương cá thì chợt có đứa đầy tớ vội vàng tiến vào bẩm báo, “Công chúa, có người xé thông báo.”
Bởi vì đã có kinh nghiệm lần trước, ta cũng không lấy làm vui mừng lắm, chỉ nhổ khúc xương cá ra, miễn cưởng hỏi: “Yến Thanh lại tới sao?”
Tên đầy tớ nói: “Bẩm công chúa, không phải là Yến Thượng thư. Tiểu nhân cũng không biết người đó là ai, người đó chỉ nói hắn là A Man…”
Ta vừa nghe, nghĩ thầm A Man không phải là tùy tùng bên người Ôn Diễn sao? Sắc mặt ta lập tức vui vẻ, tinh thần tỉnh táo, ngắt lời của đứa đầy tớ, vội vàng nói: “Còn không mau mau mời hắn vào.”
Liễu Dự tò mò hỏi: “Nương tử, cái người A Man kia chính là người mà nàng muốn đợi?”
Trong lòng ta vô cùng phấn chấn nên liền gật đầu ngay tắp lự.
Liễu Dự lại hỏi: “Là nam hay nữ?”
Ta nói: “Nam.”
Liễu Dự biến sắc, hắn nói: “Nương tử nàng thích hắn sao?”
Ta liếc mắt nhìn hắn, “Không phải.”
Thần sắc Liễu Dự dịu lại, hắn cười cười nói: “Ta biết nương tử sẽ không thích người như vậy.”
Ta nghe thấy thế thì vô cùng hứng thú, hỏi: “Ồ, vậy ngươi cảm thấy ta thích người như thế nào?”
Liễu Dự không chút do dự nói: “Là người giống như ta.”
Da mặt ta giật giật mấy cái, không đáp lại Liễu Dự. Lúc này gã đầy tớ cũng đã quay lại, nhưng phía sau lại không thấy bóng người của A Man, ta lấy làm kinh ngạc hỏi: “A Man đâu?”
Hắn ta chán nản nói: “Bẩm công chúa, sau khi tiểu nhân rời khỏi đây, A Man công tử cũng chẳng thấy đâu, chỉ để lại tấm thiệp này.”
Ta nhận lấy tấm thiệp, vừa nhìn mà không khỏi mừng rỡ.
Ôn Diễn mời ta đến Thúy Minh sơn trang thưởng trà.
Thúy Minh sơn trang nằm ở ngoại ô kinh thành, trang chủ Minh Hàn lúc còn trẻ chính là một hiệp sĩ giang hồ oai phong, sau khi lấy vợ liền quy ẩn giang hồ, mua đất mua vườn ở vùng ngoại ô kinh thành, dựng lên Thúy Minh sơn trang ngày hôm nay.
Nghe nói tính nết của vị trang chủ này rất kỳ quái, bởi vậy rất ít có người lui tới với hắn. Nghe nói trong Thúy Minh sơn trang có một rừng hoa đào, mỗi một mùa xuân đến, cánh hoa đào nhẹ nhàng tung bay khắp mười dặm, y hệt tiên cảnh chốn trần gian. Chẳng qua từ xưa đến nay, triều đình và giang hồ ít khi lui tới, triều đình mặc kệ chuyện giang hồ, giang hồ cũng mặc kệ chuyện triều đình. Mà ta vốn là người hoàng gia, Minh Hàn trang chủ lại là kẻ giang hồ, cho dù Thúy Minh sơn trang có đẹp đến mấy, ta cũng không đi.
Kỳ thật trước đấy ta cũng không hiểu vì sao triều đình với giang hồ lại có tuyến phân cắt rõ ràng như thế, nhưng sau này khi trưởng thành, xem qua các thư quyển trong Tàng thư các, mới biết được nguyên nhân hậu quả.
Năm đó thiên hạ chia làm hai, cao tổ hoàng đế cùng Minh Tú Vương tranh giành thiên hạ, Minh Tú Vương vốn xuất thân là giang hồ, trong giang hồ hết sức có tiếng tăm, nhưng hai người giằng co qua lại cũng chẳng được gì, về sau Minh Tú Vương không muốn tranh giành nữa, thế là cùng cao tổ hoàng đế lập ra ước định. Từ nay về sau Minh Tú Vương quy ẩn giang hồ, cao tổ hoàng đế với đời sau của người không được quấy nhiễu giang hồ, giang hồ cũng chắc chắn sẽ không can thiệp chuyện triều chính. Cao tổ hoàng đế lập tức đáp ứng, vì thế mới có cái quy định bất thành văn ngày hôm nay.
Còn bây giờ, Ôn Diễn mời ta đi thưởng trà, ta đã lấy làm kinh ngạc. Lại còn mời ta đến Thúy Minh sơn trang, ta lại còn kinh ngạc hơn.
Lúc ấy ta đã để Ngô Tung đi thăm dò Liễu Dự, tốt xấu cũng có chút manh mối. Nhưng khi ta để Ngô Tung đi điều tra Ôn Diễn thì lại chẳng tìm được manh mối nào. Ta chỉ cảm thấy trong lòng có sự cảnh giác mơ hồ, thế là để người trong phủ ngầm đi điều tra.
Nhưng kết quả cũng giống như Ngô Tung dò la.
Cái người Ôn Diễn này, thần bí đến kỳ cục.
Lúc ấy Liễu Dự bước đến, dường như muốn xem thiệp mời trong tay ta. Ta nhìn hắn, nghĩ thầm ta đã không tra ra quan hệ giữa Ôn Diễn và Liễu Dự, thôi thì cứ dứt khoát để hai người bọn họ chạm mặt, lúc ấy có thể từ vẻ mặt của Liễu Dự mà phát giác ra dấu vết gì đó.
Nghĩ như thế, ta lại cố tình nghiêng người, để cho Liễu Dự thấy rõ hơn.
Chờ đến khi Liễu Dự thu hồi ánh mắt thì ta nhướn mày nhìn hắn, chỉ thấy hắn nhíu mày lại, dường như suy nghĩ gì đó, qua một lúc lâu mới do dự hỏi ta: “Cái người trong bức họa mà nương tử dán trên vách trong phòng tên là… Ôn Diễn?”
“Ồ? Ngươi có quen sao?”
Liễu Dự cười khổ một tiếng, nói: “Mỗi lần nương tử nhắc đến ai đó thì ánh mắt đều có sự khác nhau. Vừa rồi nương tử nàng nhìn thấy thiệp mời này thì ánh mắt cực kỳ giống với cái đêm nàng ở trong phòng nhìn người trong bức họa.”
Liễu Dự nghiêm túc nhìn ta, “Nương tử, người này ngàn ngàn vạn vạn lần không thể thích được.”
Ta cau mày nói: “Con mắt nào của ngươi thấy ta thích hắn?”
Liễu Dự im lặng không lên tiếng.
Ta bỗng dưng thấy Liễu Dự chẳng ra làm sao cả, cứ chút chút là lại gán ghép lung tung. Ta bây giờ chẳng thiết nhắc đến chuyện tình cảm yêu đương gì cả, thân phận của Ôn Diễn so với Liễu Dự càng không rõ, so ra ta với Vân Vũ ở chung nhau còn có khả năng hơn.
Vân Vũ mới rồi còn lo lắng trở thành đối tượng ‘lau gương’ (1) bỗng nhiên mở miệng nói: “Công chúa, Minh Hàn trang chủ của Thúy Minh sơn trang không phải người trên giang hồ sao? Nếu công chúa muốn đi, chỉ sợ lại có nhiều lời ong tiếng ve về công chúa.”
(1 Thời Trung Quốc cổ đại, đồng tính nữ đc gọi là lau gương 磨镜, hiểu vầy đc rồi, còn cụ thể thì search baidu ha :”>)
Ta gấp thiệp lại, chậm rãi nói: “Lời ong tiếng ve cũng chỉ là phù vân mà thôi. Bổn công chúa bị người ta phàn nàn nhiều năm như thế cũng thành quen rồi. Lại nói, Minh Hàn trang chủ đã sớm rút khỏi giang hồ, làm sao còn được gọi là người giang hồ? Hơn nữa lần này ta đến Thúy Minh sơn trang cũng không dính líu gì đến chuyện trong giang hồ, không phiền đến giang hồ, ta chỉ cùng với quốc sư đi thưởng trà thưởng cảnh mà thôi. Vân Vũ, em lo lắng quá rồi đấy.”
Vân Vũ nói: “Chẳng lẽ quốc sư là người trong giang hồ? Bằng không làm sao lại mời công chúa đến Thúy Minh sơn trang?”
Ta lắc đầu, “Cũng không phải, Ôn Diễn không phải là người trong giang hồ. Hắn đã là quốc sư, khẳng định không có khả năng là người trong giang hồ. Nếu đúng là vậy, bệ hạ cũng sẽ không để hắn vào triều làm quan đâu.” Sau cùng, ta ngáp một cái, nói: “Định là ngày kia, Vân Vũ em mau chuẩn bị thu xếp đi. Sắp đến hè rồi, mùa xuân năm nay ta cũng chưa ra ngoài đạp thanh, thật là lãng phí một cảnh xuân như thế này. Đợi ta với Ôn Diễn thưởng trà xong, chúng ta đi đâu đó đạp thanh.”
Vân Vũ nghe thấy thế thì rất là cao hứng: “Công chúa, chúng ta ở lại bên ngoài mấy ngày?”
Ta “Ưm” một tiếng, “Ước chừng khoảng hai ba ngày thôi, nhưng mà cũng để xem tình hình đã, dù sao gần đây cũng không có chuyện để làm, ở lại bên ngoài lâu tí cũng không phải chuyện không thể.”
Vân Vũ nhắy mắt mấy cái, “Công chúa, không phải ở ngoại ô có một khu ốc xá sao? Không phải trong ốc xá có suối nước nóng sao? Mấy ngày nay công chúa đã lao tâm tổn lực rồi, đi ngâm mình trong suối nước nóng, có thể giảm bớt mệt mỏi đấy ạ.”
Ta thầm nghĩ, có lẽ ý của Vân Vũ là ám chỉ Tiểu Sư Tử ta nuôi trong ốc xá. Tiểu Sư Tử không phải là sư tử, nó chỉ là một con mèo nhỏ, năm ngoái từng có một thời gian ta ở lại ốc xá này, có một chú mèo chạy vào đây trốn, ta cực kỳ yêu thích động vật lông xù, lúc ấy thích quá nên liền đem chú mèo đó hóa trang thành con sư tử. Mà mèo con đó cũng thật là biết điều, kêu meo meo không ngừng, chọc mọi người cười liên tục. Nhất là Vân Vũ, lại càng yêu mến không nỡ buông tay.
Ta cười nói: “Cũng tốt, sau khi đạp thanh sẽ đến tiểu xá Tùng Đào ở mấy ngày.”
Vân Vũ cực kỳ kích động nói: “Phò mã gia cũng có thể đi sao?”
Liễu Dự cũng mở miệng nói: “Nương tử, ta có thể đi cùng nàng sao?”
Ta chính là đang chờ Liễu Dự nói lời này, ta cười híp mắt nói: “Có thể"
Liễu Dự là tú tài năm Hữu Bình đầu tiên,lúc trước Mạnh thái phó cũng có nói nếu Liễu Dự đi thi thì chắc chắn sẽ có công danh. Nhưng một năm kia vì sao Liễu Dự lại không đi học?
Ta nghĩ hoài không ra, lập tức phái người tiếp tục điều tra. Lúc này điều tra kết quả đến rất nhanh, kì thi tuyển năm Hữu Bình đầu tiên, Liễu Dự không hề tham gia. Còn vì sao lại không tham gia, thì không cách nào biết được.
Ta suy đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, ta bắt lấy Liễu Dự để hỏi, thế nhưng hắn lại còn tỏ vẻ nghi hoặc còn hơn cả ta. Ta sai người đưa xấp đề thi khoa cử năm nay cho Liễu Dự làm, rồi lại để Lễ bộ phê duyệt chấm đểm, Lễ bộ Thị lang khen ngợi không thôi, tài năng của người này không thua kém Trạng nguyên lang.
Ta lại phái người đi tìm không ít đặc sản Thanh Tây đem về, trộn lẫn đầy đủ các loại vào trong mỹ thực, rồi để Liễu Dự nếm thử. Cuối cùng, ta làm như vô ý lấy đặc sản Thanh Tây ra hỏi: “Liễu Dự, ngươi có biết những mỹ thực này được chế biến ở đâu không?”
Liễu Dự lại nếm thử qua rồi chậm rãi nói: “Món điểm tâm này vô cùng ngọt, đoán là được làm từ vùng Hoa Tây, hình như chỉ có người Hoa Tây mới thích những món điểm tâm ngọt đến thế này.”
Thanh Tây chính xác thuộc vùng Hoa Tây, Liễu Dự này thật là thông minh.
Ta lại hỏi: “Cụ thể là ở chỗ nào?”
Liễu Dự lắc đầu nói: “Cụ thể ở đâu thì ta không đoán ra, vùng Hoa Tây thích đồ ăn ngọt cũng là do ta đọc sách mà biết, trong phần quy định không nói rõ là ở chỗ nào của Hoa Tây.”
Xem ra ngay cả quê quán của bản thân mình Liễu Dự cũng đã quên, lúc trước Chu đại phu có nói Liễu Dự đã trải qua tổn thương nghiêm trọng, chẳng lẽ vì Liễu Dự bị trọng thương nên đã quên những chuyện trước kia? Nhưng nếu thật sự là thế, vậy thì ta và Liễu Dự trước đó chưa từng chạm mặt nhau, làm sao hắn lại có thể đối với ta thắm thiết như thế?
Cái nghi vấn này cứ vòng tới vòng lui, cuối cùng vẫn vòng trở lại điểm này.
Ban đêm đi ngủ ta nhìn bức họa của Ôn Diễn trên vách đá, chợt nhớ tới toàn bộ nghi vấn hiện nay dường như là đều chỉ phát sinh sau khi Ôn Diễn cho ta hạt giống phò mã kia. Xét cho cùng, vấn đề không phải xuất hiện ở trên người Liễu Dự, mà là Ôn Diễn.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, ta quyết định phải động thủ ngay với Ôn Diễn. Nhưng ra tay với Ôn Diễn thì có chút khó khăn, đầu tiên chính là ta không tìm thấy hắn, tiếp nữa là sợ Ôn Diễn và Liễu Dự khác nhau, ta có thể tính kế với Liễu Dự, nhưng cái người Ôn Diễn này, chỉ sợ ta còn chưa kịp tính kế hắn thì đã trúng phải kế của hắn rồi.
Ta đang lo không biết phải đến gần Ôn Diễn thế nào, không ngờ lúc ta dùng cơm trưa thì Ôn Diễn lại chủ động đến cửa.
Lúc ấy, ta đang ở trong sảnh không yên lòng dùng bữa, mấy món ăn cứ nhạt như nước ốc, cũng không biết là mình ăn phải cái gì mà trong mắt đâu đâu cũng toàn bóng hình Ôn Diễn. Lúc ta suýt nữa bị mắc xương cá thì chợt có đứa đầy tớ vội vàng tiến vào bẩm báo, “Công chúa, có người xé thông báo.”
Bởi vì đã có kinh nghiệm lần trước, ta cũng không lấy làm vui mừng lắm, chỉ nhổ khúc xương cá ra, miễn cưởng hỏi: “Yến Thanh lại tới sao?”
Tên đầy tớ nói: “Bẩm công chúa, không phải là Yến Thượng thư. Tiểu nhân cũng không biết người đó là ai, người đó chỉ nói hắn là A Man…”
Ta vừa nghe, nghĩ thầm A Man không phải là tùy tùng bên người Ôn Diễn sao? Sắc mặt ta lập tức vui vẻ, tinh thần tỉnh táo, ngắt lời của đứa đầy tớ, vội vàng nói: “Còn không mau mau mời hắn vào.”
Liễu Dự tò mò hỏi: “Nương tử, cái người A Man kia chính là người mà nàng muốn đợi?”
Trong lòng ta vô cùng phấn chấn nên liền gật đầu ngay tắp lự.
Liễu Dự lại hỏi: “Là nam hay nữ?”
Ta nói: “Nam.”
Liễu Dự biến sắc, hắn nói: “Nương tử nàng thích hắn sao?”
Ta liếc mắt nhìn hắn, “Không phải.”
Thần sắc Liễu Dự dịu lại, hắn cười cười nói: “Ta biết nương tử sẽ không thích người như vậy.”
Ta nghe thấy thế thì vô cùng hứng thú, hỏi: “Ồ, vậy ngươi cảm thấy ta thích người như thế nào?”
Liễu Dự không chút do dự nói: “Là người giống như ta.”
Da mặt ta giật giật mấy cái, không đáp lại Liễu Dự. Lúc này gã đầy tớ cũng đã quay lại, nhưng phía sau lại không thấy bóng người của A Man, ta lấy làm kinh ngạc hỏi: “A Man đâu?”
Hắn ta chán nản nói: “Bẩm công chúa, sau khi tiểu nhân rời khỏi đây, A Man công tử cũng chẳng thấy đâu, chỉ để lại tấm thiệp này.”
Ta nhận lấy tấm thiệp, vừa nhìn mà không khỏi mừng rỡ.
Ôn Diễn mời ta đến Thúy Minh sơn trang thưởng trà.
Thúy Minh sơn trang nằm ở ngoại ô kinh thành, trang chủ Minh Hàn lúc còn trẻ chính là một hiệp sĩ giang hồ oai phong, sau khi lấy vợ liền quy ẩn giang hồ, mua đất mua vườn ở vùng ngoại ô kinh thành, dựng lên Thúy Minh sơn trang ngày hôm nay.
Nghe nói tính nết của vị trang chủ này rất kỳ quái, bởi vậy rất ít có người lui tới với hắn. Nghe nói trong Thúy Minh sơn trang có một rừng hoa đào, mỗi một mùa xuân đến, cánh hoa đào nhẹ nhàng tung bay khắp mười dặm, y hệt tiên cảnh chốn trần gian. Chẳng qua từ xưa đến nay, triều đình và giang hồ ít khi lui tới, triều đình mặc kệ chuyện giang hồ, giang hồ cũng mặc kệ chuyện triều đình. Mà ta vốn là người hoàng gia, Minh Hàn trang chủ lại là kẻ giang hồ, cho dù Thúy Minh sơn trang có đẹp đến mấy, ta cũng không đi.
Kỳ thật trước đấy ta cũng không hiểu vì sao triều đình với giang hồ lại có tuyến phân cắt rõ ràng như thế, nhưng sau này khi trưởng thành, xem qua các thư quyển trong Tàng thư các, mới biết được nguyên nhân hậu quả.
Năm đó thiên hạ chia làm hai, cao tổ hoàng đế cùng Minh Tú Vương tranh giành thiên hạ, Minh Tú Vương vốn xuất thân là giang hồ, trong giang hồ hết sức có tiếng tăm, nhưng hai người giằng co qua lại cũng chẳng được gì, về sau Minh Tú Vương không muốn tranh giành nữa, thế là cùng cao tổ hoàng đế lập ra ước định. Từ nay về sau Minh Tú Vương quy ẩn giang hồ, cao tổ hoàng đế với đời sau của người không được quấy nhiễu giang hồ, giang hồ cũng chắc chắn sẽ không can thiệp chuyện triều chính. Cao tổ hoàng đế lập tức đáp ứng, vì thế mới có cái quy định bất thành văn ngày hôm nay.
Còn bây giờ, Ôn Diễn mời ta đi thưởng trà, ta đã lấy làm kinh ngạc. Lại còn mời ta đến Thúy Minh sơn trang, ta lại còn kinh ngạc hơn.
Lúc ấy ta đã để Ngô Tung đi thăm dò Liễu Dự, tốt xấu cũng có chút manh mối. Nhưng khi ta để Ngô Tung đi điều tra Ôn Diễn thì lại chẳng tìm được manh mối nào. Ta chỉ cảm thấy trong lòng có sự cảnh giác mơ hồ, thế là để người trong phủ ngầm đi điều tra.
Nhưng kết quả cũng giống như Ngô Tung dò la.
Cái người Ôn Diễn này, thần bí đến kỳ cục.
Lúc ấy Liễu Dự bước đến, dường như muốn xem thiệp mời trong tay ta. Ta nhìn hắn, nghĩ thầm ta đã không tra ra quan hệ giữa Ôn Diễn và Liễu Dự, thôi thì cứ dứt khoát để hai người bọn họ chạm mặt, lúc ấy có thể từ vẻ mặt của Liễu Dự mà phát giác ra dấu vết gì đó.
Nghĩ như thế, ta lại cố tình nghiêng người, để cho Liễu Dự thấy rõ hơn.
Chờ đến khi Liễu Dự thu hồi ánh mắt thì ta nhướn mày nhìn hắn, chỉ thấy hắn nhíu mày lại, dường như suy nghĩ gì đó, qua một lúc lâu mới do dự hỏi ta: “Cái người trong bức họa mà nương tử dán trên vách trong phòng tên là… Ôn Diễn?”
“Ồ? Ngươi có quen sao?”
Liễu Dự cười khổ một tiếng, nói: “Mỗi lần nương tử nhắc đến ai đó thì ánh mắt đều có sự khác nhau. Vừa rồi nương tử nàng nhìn thấy thiệp mời này thì ánh mắt cực kỳ giống với cái đêm nàng ở trong phòng nhìn người trong bức họa.”
Liễu Dự nghiêm túc nhìn ta, “Nương tử, người này ngàn ngàn vạn vạn lần không thể thích được.”
Ta cau mày nói: “Con mắt nào của ngươi thấy ta thích hắn?”
Liễu Dự im lặng không lên tiếng.
Ta bỗng dưng thấy Liễu Dự chẳng ra làm sao cả, cứ chút chút là lại gán ghép lung tung. Ta bây giờ chẳng thiết nhắc đến chuyện tình cảm yêu đương gì cả, thân phận của Ôn Diễn so với Liễu Dự càng không rõ, so ra ta với Vân Vũ ở chung nhau còn có khả năng hơn.
Vân Vũ mới rồi còn lo lắng trở thành đối tượng ‘lau gương’ (1) bỗng nhiên mở miệng nói: “Công chúa, Minh Hàn trang chủ của Thúy Minh sơn trang không phải người trên giang hồ sao? Nếu công chúa muốn đi, chỉ sợ lại có nhiều lời ong tiếng ve về công chúa.”
(1 Thời Trung Quốc cổ đại, đồng tính nữ đc gọi là lau gương 磨镜, hiểu vầy đc rồi, còn cụ thể thì search baidu ha :”>)
Ta gấp thiệp lại, chậm rãi nói: “Lời ong tiếng ve cũng chỉ là phù vân mà thôi. Bổn công chúa bị người ta phàn nàn nhiều năm như thế cũng thành quen rồi. Lại nói, Minh Hàn trang chủ đã sớm rút khỏi giang hồ, làm sao còn được gọi là người giang hồ? Hơn nữa lần này ta đến Thúy Minh sơn trang cũng không dính líu gì đến chuyện trong giang hồ, không phiền đến giang hồ, ta chỉ cùng với quốc sư đi thưởng trà thưởng cảnh mà thôi. Vân Vũ, em lo lắng quá rồi đấy.”
Vân Vũ nói: “Chẳng lẽ quốc sư là người trong giang hồ? Bằng không làm sao lại mời công chúa đến Thúy Minh sơn trang?”
Ta lắc đầu, “Cũng không phải, Ôn Diễn không phải là người trong giang hồ. Hắn đã là quốc sư, khẳng định không có khả năng là người trong giang hồ. Nếu đúng là vậy, bệ hạ cũng sẽ không để hắn vào triều làm quan đâu.” Sau cùng, ta ngáp một cái, nói: “Định là ngày kia, Vân Vũ em mau chuẩn bị thu xếp đi. Sắp đến hè rồi, mùa xuân năm nay ta cũng chưa ra ngoài đạp thanh, thật là lãng phí một cảnh xuân như thế này. Đợi ta với Ôn Diễn thưởng trà xong, chúng ta đi đâu đó đạp thanh.”
Vân Vũ nghe thấy thế thì rất là cao hứng: “Công chúa, chúng ta ở lại bên ngoài mấy ngày?”
Ta “Ưm” một tiếng, “Ước chừng khoảng hai ba ngày thôi, nhưng mà cũng để xem tình hình đã, dù sao gần đây cũng không có chuyện để làm, ở lại bên ngoài lâu tí cũng không phải chuyện không thể.”
Vân Vũ nhắy mắt mấy cái, “Công chúa, không phải ở ngoại ô có một khu ốc xá sao? Không phải trong ốc xá có suối nước nóng sao? Mấy ngày nay công chúa đã lao tâm tổn lực rồi, đi ngâm mình trong suối nước nóng, có thể giảm bớt mệt mỏi đấy ạ.”
Ta thầm nghĩ, có lẽ ý của Vân Vũ là ám chỉ Tiểu Sư Tử ta nuôi trong ốc xá. Tiểu Sư Tử không phải là sư tử, nó chỉ là một con mèo nhỏ, năm ngoái từng có một thời gian ta ở lại ốc xá này, có một chú mèo chạy vào đây trốn, ta cực kỳ yêu thích động vật lông xù, lúc ấy thích quá nên liền đem chú mèo đó hóa trang thành con sư tử. Mà mèo con đó cũng thật là biết điều, kêu meo meo không ngừng, chọc mọi người cười liên tục. Nhất là Vân Vũ, lại càng yêu mến không nỡ buông tay.
Ta cười nói: “Cũng tốt, sau khi đạp thanh sẽ đến tiểu xá Tùng Đào ở mấy ngày.”
Vân Vũ cực kỳ kích động nói: “Phò mã gia cũng có thể đi sao?”
Liễu Dự cũng mở miệng nói: “Nương tử, ta có thể đi cùng nàng sao?”
Ta chính là đang chờ Liễu Dự nói lời này, ta cười híp mắt nói: “Có thể"
/63
|