“Cửu Nguyệt, điện hạ trúng độc đang còn hôn mê bất tỉnh vậy mà ngươi lại còn lừa gạt mọi người, hiện tại điện hạ sinh tử chưa rõ, chúng ta phải tra xét cho rõ, nếu có chuyện gì đắc tội điện ta sẽ chịu trách nhiệm, nhưng ngươi, nếu không có tất giật mình thì sao lại không cho chúng tướng thăm hỏi điện hạ?”
Văn Bác từng bước ép sát, thái độ cương quyết, nhất định không bỏ qua: “Không chừng, ngươi chính là gian tế Nam Tề phái tới để độc hại điện hạ!”
“Gian tế?” Cửu Nguyệt chỉ vào Lưu Yên: “Nàng ta mới là gian tế, vậy mà ngươi lại thả nàng ta ra đây, Văn Bác tiên sinh không có bằng chứng thì đừng bôi nhọ bản tướng quân, tốt nhất nên cho ta một lời giải thích!”
Văn Bác lấy ra một phong thư, rút thư tín bên trong, đắc ý nói: “Đây là mật hàm thái tử Nam Tề tự tay viết, trên mặt có con dấu của hắn, nội dung hứa hẹn chỉ cần hạ độc điện hạ, sau khi Cảnh Hạ bit diệt sẽ phong hầu được bách tính bái lạy, Cửu Nguyệt, ngươi còn gì để nói?”
“Người đâu, đem mật thám Nam Tề ra ngoài giết không tha!”
Đoàn người vòng qua bình phong, thấy Hạ Vũ Phong hôn mê bất tỉnh nằm trên tháp, sắc mặt biến thành màu đen, Văn Bác lại tức giận kích động, nói Cửu Nguyệt hạ độc âm mưu hại Hạ Vũ Phong.
Cửu Nguyệt am hiểu việc dùng độc chúng tướng đều biết rõ, lúc này Hạ Vũ Phong bất tỉnh nhân sự, Cửu Nguyệt hết đường chối cãi.
Văn Bác đã muốn giết nàng từ lâu nhân cơ hội này tất nhiên hắn muốn đẩy nàng vào tử địa.
Cửu Nguyệt bị binh lính gông cổ, hai vị tướng quân đi theo tiến lên ngăn cản: “Quân sư, Cửu Nguyệt có phải gian tế hay không cũng phải đợi điện hạ tỉnh lại tự mình xử lý.”
“Hai vị tướng quân, ta mời các ngươi tới là để bắt gian tế, đây là việc lớn trong quân, hiện tại chứng cớ vô cùng chính xác, chúng ta vẫn nên diệt cỏ tận gốc tiêu trừ hậu hoạn!”
“Tiểu tướng quân là sư đệ của Nguyên soái, không có khả năng hạ độc nguyên soái, chúng ta thấy chuyện này có nhiều điểm kỳ lạ, tốt nhất quân sư không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu nguyên soái bị hắn ta (Cửu Nguyệt) hạ độc, ngươi giết hắn rồi chẳng phải nguyên soái không có thuốc chữa nữa?” hai vị tướng quân phản đối, kiên quyết không đồng ý việc giết Cửu Nguyệt.
Tuy rằng Văn Bác tạm giữ quyền chủ soái, có khả năng sinh sát nhưng vẫn kiêng kỵ hai vị tướng quân này, dù sao binh lính vẫn trực tiếp nghe lệnh võ tướng, một khi nhấc lên xung đột hắn nhất định không chiếm được lợi, nghĩ lại, hắn tống Cửu Nguyệt vào nhà giam trước đó nhốt Lưu Yên.
Lưu Yên tuyên bố với mọi người rằng nàng ta bị Cửu Nguyệt hãm hại, bởi vì nàng vô tình phát hiện mật thư qua lại giữa Nam Tề với Cửu Nguyệt, nên mới bị Cửu Nguyệt nói xấu, nay có Văn Bác che chở, không ai dám đụng đến nàng nữa.
Bị giam lại, bên ngoài có ba tầng binh lính trông coi, dù Cửu Nguyệt có ba đầu sáu tay cũng không có khả năng giãy dụa.
Cuối thu, tiết trời trở lạnh khiến nàng không nhịn được mà rùng mình, một ngụm trà nóng cũng không có, cũng không cho phép binh lính mang đồ ăn vào, nhìn nụ cười nhẹ nhàng xuân phong đắc ý của Văn Bác, nàng giận không chỗ phát tiết, thầm mắng tiểu nhân đắc chí!
Lưu Yên thướt tha đi tới, đong đưa uyển chuyển, đứng trước nhà giam cười nhạo, lại gần nói nhỏ: “Thế nào, cảm giác bị người của mình hãm hại ra sao, cảm thấy khổ sở khi bị giam chưa?
Lúc này Hạ Vũ Phong đang thoi thóp sao cứu được ngươi, mấy ngày nữa các ngươi sẽ gặp nhau ở trên đường xuống hoàng tuyền, sau đó, thiết kỵ Nam Tề liến đạp nát từng tấc đất của Cảnh Hạ!”
Nàng vui vẻ cười đến quyến rũ, muốn đụng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Cửu Nguyệt, nhưng người kia chán ghét né tránh đụng chạm của nàng.
Lưu Yên cũng không để ý, vẫn cười nói như trước: “Nếu ngươi quy thuận chúng ta, chủ tử nhà ta nhất định ngàn dặm nghênh đón, hoàng kim vạn lượng, giai nhân rượu ngon, vinh hoa phú quý, hưởng dụng không hết.
Ngươi không thể ở lại Cảnh Hạ, bọn họ sẽ giết ngươi, chỉ có chủ tử nhà ta mới bảo vệ ngươi, nhìn xem, Văn Bác vừa được thế đã nghĩ mọi biện pháp diệt trừ ngươi, ở trước mặt mọi người không giết được ngươi thì giết sau lưng!”
Chuyên Lưu Yên nói là thật, Văn Bác không ưa nàng, tất nhiên là muốn giết nàng, Hạ Vũ Phong hôn mê bất tỉnh, nàng lại bị gán tội gian tế, đây là một cơ hội tốt.
Nữ nhân hắc y từng nói: “Cửu Nguyệt là một nhân tài, nếu ta có thể sử dụng là tốt nhất, nếu không thể, giết không tha, tuyệt đối không để Cảnh Hạ có được nàng, lời tiên đoán của quốc sư nói người này là một con Phượng Hoàng, tất sẽ bay lượn cửu trọng thiên, không lên tiếng thì thôi, một khi phượng minh, bất kể quốc gia nào có được đều có lợi vô hại.”
Các nàng muốn hoàn thành bá nghiệp, nhất định phải lôi kéo Cửu Nguyệt.
Cửu Nguyệt mỉm cười: “Chủ tử ngươi là ai, thái tử Nam Tề? Vu nữ tộc Minh Y?”
Lời cuối cùng vừa dứt, ánh mắt mênh mang quyến rũ của đối phương xẹt qua một tia sát khí, Cửu Nguyệt liền biết là người sau
Chẳng lẽ Minh Y tộc thật sự phải tái hiện ở Trung Nguyên?
Cửu Nguyệt lại nghĩ tới lời đồn đại từ lâu: “Vu tộc hiện, quần ma loạn thế.”
Mấy trăm năm trước bị treo cổ gần như diệt tộc, chẳng lẽ bọn họ muốn ngóc đầu trở lại?a
Sách cổ có ghi, Minh Y tộc nhân trời sinh tính tình tàn bạo, lấy độc làm vũ khí, lấy cổ làm lưỡi dao, am hiểu vu cổ thuật.
“Ta biết người ngươi cứu đi là Lí Yến Nhi thật, ngươi muốn vạch trần ta trước mặt mọi người, nhưng mà đáng tiếc, ngươi không đợi được đến khi đó, mà nàng ta cũng không có cơ hội ha ha ha.”
Cửu Nguyệt biết ‘nàng’ mà nàng ta vừa nói là ai.l
“Ngươi có ý gì, các ngươi đã làm gì nàng, nếu nàng xảy ra chuyện gì ta tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi, quay lại, ngươi là đồ giả mạo….” Cửu Nguyệt tức giận đánh vào nhà giam kiên cố, trừng mắt rít gào với bóng dáng tao nhã vừa đi.
Bọn họ tìm được chỗ ẩn náu của Lí Yến Nhi?
Hài tử đáng thương kia đã đủ thê thảm, cửa nát nhà tan, bản thân còn bị tù đày tra tấn chịu không nổi, thế mà một đường sống bọn họ cũng không cho, thật là đủ độc ác!
Lưu Yên nói đúng, Văn Bác sẽ không bỏ qua cho nàng, không thể công khai ra tay hắn liền ngấm ngầm làm, dù sao tội chết khó tránh, hơn nữa nếu chạy trốn, vừa hay hắn có thể giết ngay tại chỗ.
Tự tay mình đưa người đáng ghét vào trong nhà giam, trong lòng Văn Bác không biết có bao nhiêu vui sướng, ỷ vào sủng ái của điện hạ mà luôn không để hắn vào mắt, thậm chí nhiều lần vũ nhục hắn, cuối cùng hắn cũng có cơ hội.
“Cửu Nguyệt, ngươi cũng có ngày hôm nay ha ha, trừng cái gì mà trừng, có tin ta giết ngươi ngay tại chỗ không hả!”
Tuy rằng có vài vị tướng quân muốn che chở, nhưng phản quốc thông đồng với địch là tội lớn tru di cửu tộc, hắn đã lập tấu chương trình lên triều đình, chứng cớ vô cùng xác thực, tội chết khó thoát!
Bắt thích khách còn có thể lục ra mật hàm trong lều của nàng thật đúng là trùng hợp, Cửu Nguyệt hừ lạnh: “Mưu kế của tiên sinh thật tốt, một tiễn trúng hai chim, vừa có thể diệt trừ ta lại được nắm quyền to trong quân, nếu sư huynh thật sự đi đời nhà ma, ngươi cũng có thể đem bát nước bẩn này hắt len người ta.”
Ánh mắt Văn Bác lạnh lẽo, lóe lên chút tinh quang: “Cửu Nguyệt, ngươi thực thông minh, nhưng lúc này chẳng ai có thể cứu được ngươi, hừ!”
Vung tay lên liền có mấy người vào lôi Cửu Nguyệt ra bên ngoài.
Mười dặm hoang vắng, đúng là nơi giết người rất tốt.
Cửu Nguyệt thử vặn dây thừng trên người, trói thật chặt, đêm hôm khuya khoắt ở nơi này dù có gào rách họng cũng không ai nghe được
Văn Bác cầm dao sáng lấp lóe khoa tay múa chân, âm trầm tới gần, Cửu Nguyệt thấp thỏm lui về phía sau, muốn tranh thủ thời gian chạy trốn.
“Là ngươi động tay động chân trong dược của ta phải không? Ngươi mới là gian tế Nam Tề, cùng nữ nhân giả mạo kia hợp mưu muốn diệt ta! Văn Bác, ngươi hận ta, hận sư huynh che chở ta, không trọng dụng ngươi, ngươi tràn đầy nhiệt huyết lại bị ta vùi dập, cho dù ta làm sai cái gì Nguyên soái cũng bảo vệ, cho nên ngươi không phục liền đầu quân cho Nam Tề có phải không?”
Cửu Nguyệt trái tránh phải né, tránh thoát mấy đao hung hiểm trí mạng, lăn lộn trên đất không ngừng nói chuyện, Văn Bác hung hăng đâm mấy đao mới thương tổn được một chút, lại chém một đao trên lưng nàng, xác nhận người trên đất không còn động đậy mới tạm dừng lại.
Toàn thân Cửu Nguyệt đều là máu. Khó thở, một thân chật vật không thể phản kháng, trong lòng Văn Bác thoải mái đôi chút.
“Cửu Nguyệt, ngươi sợ tội bỏ trốn, hiện tại bản quân sư tử hình ngươi ngay tại chỗ, các tướng sĩ trong doanh cũng không ý kiến, ngươi nhận mệnh đi, chỉ trách ngươi tài giỏi hơn người!” trong mắt Văn Bác nổi lên sát khí.
Mỗi lần Văn Bác hiến mưu kế cho Hạ Vũ Phong, đều bị bác bỏ, cho dù sách lược của hắn (Văn Bác) tốt hơn hắn ta (Cửu Nguyệt) nhưng Hạ Vũ Phong vẫn không tiếp thu, đơn giản là Cửu Nguyệt đưa ra mưu kế ngược lại. Chúng tướng sĩ chỉ biết nhìn vào vầng sáng của Cửu Nguyệt, chế nhạo hắn vô dụng, thành ra quân sư là một chức quan nhàn hạ.
Hiện tại, Cửu Nguyệt vừa chết, trong quân không còn ai chế nhạo hắn vô năng, hắn kiến công lập nghiệp lên như diều gặp gió, không còn ai cản đường.
“Đi chết đi!”:
Văn Bác nắm chặt đại đao tog tay, vung qua đầu, đâm thẳng vào trái tim Cửu Nguyệt.
Nàng vận sức tránh né mới vượt qua nguy hiểm, Văn Bác nổi điên chém loạn, hắn hận Cửu Nguyệt, hận không thể đem đối phương chém thành thịt vụn.
Ánh trăng lên cao, xua tan bóng tối và u ám không còn dấu vết.
Quả nhiên là một người máu chả đầm đìa, tiểu Bạch anh dũng tiêu sát xuất hiện trước mắt, lúc này trái tim Cửu Nguyệt mới hơi an tĩnh lại, chỉ nhớ dao găm rời tay, Văn Bác sợ tới mức bỏ chạy, một bên chạy một bên hô cứu mạng.
Tiểu Bạch lại cứu nàng một mạng
Hiển nhiên, khi tiểu Bạch xuất hiện thì không thể thiếu Thanh linh điểu, lúc này Cửu Nguyệt thật sự tin tưởng nàng cùng Thanh linh điểu có duyên phận, hoạn là nói bọn chúng vẫn ầm thầm đi theo nàng.
Cửu Nguyệt ôm bạch hổ khóc rống, tự thề trong lòng sau này phải đối tốt với bọn chúng, lại nói một câu khiến bạch hổ thiếu chút cắn chết nàng.
“Tiểu Bạch, ta bị thương, cho nên ngươi phải phụ trách cõng ta đi một nơi.”
Một người một chim một thú vừa đi khỏi, bên trong không còn bóng người, trên mặt đất chỉ còn lại dấu vết đánh nhau cùng một vũng máu.
Lí Yến Nhi mất tích, Nhị Hổ cùng Lão Ưng không biết ở nơi nào, trên người Cửu Nguyệt có thương tích phải ở lại một viện bỏ hoang dưỡng thương mấy ngày, nghe ngóng tung tích bọn họ.
Bạch hổ cùng Thanh linh điểu rất bắt mắt không thích hợp ra phố, một mình Cửu Nguyệt ra ngoài tìm hiểu tin tức, vừa đến chợ liền thấy khắp nơi đều dán lệnh truy nã nàng.
Bất đắc dĩ đành dịch dung thành lão nhân đi vào khách điếm, nghe người thuyết thư nói về một tin tức, nói đại quân Cảnh Hạ mới bắt được hai đồng bọn của gian tế, quân sư Văn Bác hạ lệnh sáng mai treo cổ, giết một người làm gương, cảnh báo chúng tướng sĩ.
Cửu Nguyệt đoán gian tế có thể là đang nói mình, mà hai người đồng loa chỉ có thể là Nhị Hổ và Lão Ưng, hai người này từng là côn đồ đầu đường xó chợ, sau lại theo bên người nàng, đưa ra nhiều chủ ý, đem chuột nhét vào miệng Văn Bác cũng là chủ ý của bọn họ.
Hiển nhiên, đây là tin tức Văn Bác cố ý thả ra, muốn dò hỏi xem Cửu Nguyệt còn sống hay không, nếu còn sống thì chắc chắn đi cứu người, Văn Bác bố trí tốt nhân mã chờ người xông vào đại doanh, một lần túm gọn!
Cửu Nguyệt đoán không sai, đêm đó Văn Bác sợ tới mứa tè ra quần mà chạy, nằm trên giường hai ngày mới có thể xuống, vừa ra khỏi lều liến thấy hai người Nhị Hổ bị thương trở về, muốn gặp mặt Hạ Vũ Phong, còn làm trò trước mặt mọi người nói Lưu Yên mới là gian tế, còn Lí Yến Nhi chân chính là một người khác.
Rồi sau đó, lại nghe nói Văn Bác tìm được mật hàm của Nam Tề trong lều của Cửu Nguyệt, tức giận chỉ thẳng mặt Văn Bác nói hắn không phân biệt được thị phi hắc bạch nói xấu Cửu Nguyệt.
Văn Bác từng bước ép sát, thái độ cương quyết, nhất định không bỏ qua: “Không chừng, ngươi chính là gian tế Nam Tề phái tới để độc hại điện hạ!”
“Gian tế?” Cửu Nguyệt chỉ vào Lưu Yên: “Nàng ta mới là gian tế, vậy mà ngươi lại thả nàng ta ra đây, Văn Bác tiên sinh không có bằng chứng thì đừng bôi nhọ bản tướng quân, tốt nhất nên cho ta một lời giải thích!”
Văn Bác lấy ra một phong thư, rút thư tín bên trong, đắc ý nói: “Đây là mật hàm thái tử Nam Tề tự tay viết, trên mặt có con dấu của hắn, nội dung hứa hẹn chỉ cần hạ độc điện hạ, sau khi Cảnh Hạ bit diệt sẽ phong hầu được bách tính bái lạy, Cửu Nguyệt, ngươi còn gì để nói?”
“Người đâu, đem mật thám Nam Tề ra ngoài giết không tha!”
Đoàn người vòng qua bình phong, thấy Hạ Vũ Phong hôn mê bất tỉnh nằm trên tháp, sắc mặt biến thành màu đen, Văn Bác lại tức giận kích động, nói Cửu Nguyệt hạ độc âm mưu hại Hạ Vũ Phong.
Cửu Nguyệt am hiểu việc dùng độc chúng tướng đều biết rõ, lúc này Hạ Vũ Phong bất tỉnh nhân sự, Cửu Nguyệt hết đường chối cãi.
Văn Bác đã muốn giết nàng từ lâu nhân cơ hội này tất nhiên hắn muốn đẩy nàng vào tử địa.
Cửu Nguyệt bị binh lính gông cổ, hai vị tướng quân đi theo tiến lên ngăn cản: “Quân sư, Cửu Nguyệt có phải gian tế hay không cũng phải đợi điện hạ tỉnh lại tự mình xử lý.”
“Hai vị tướng quân, ta mời các ngươi tới là để bắt gian tế, đây là việc lớn trong quân, hiện tại chứng cớ vô cùng chính xác, chúng ta vẫn nên diệt cỏ tận gốc tiêu trừ hậu hoạn!”
“Tiểu tướng quân là sư đệ của Nguyên soái, không có khả năng hạ độc nguyên soái, chúng ta thấy chuyện này có nhiều điểm kỳ lạ, tốt nhất quân sư không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu nguyên soái bị hắn ta (Cửu Nguyệt) hạ độc, ngươi giết hắn rồi chẳng phải nguyên soái không có thuốc chữa nữa?” hai vị tướng quân phản đối, kiên quyết không đồng ý việc giết Cửu Nguyệt.
Tuy rằng Văn Bác tạm giữ quyền chủ soái, có khả năng sinh sát nhưng vẫn kiêng kỵ hai vị tướng quân này, dù sao binh lính vẫn trực tiếp nghe lệnh võ tướng, một khi nhấc lên xung đột hắn nhất định không chiếm được lợi, nghĩ lại, hắn tống Cửu Nguyệt vào nhà giam trước đó nhốt Lưu Yên.
Lưu Yên tuyên bố với mọi người rằng nàng ta bị Cửu Nguyệt hãm hại, bởi vì nàng vô tình phát hiện mật thư qua lại giữa Nam Tề với Cửu Nguyệt, nên mới bị Cửu Nguyệt nói xấu, nay có Văn Bác che chở, không ai dám đụng đến nàng nữa.
Bị giam lại, bên ngoài có ba tầng binh lính trông coi, dù Cửu Nguyệt có ba đầu sáu tay cũng không có khả năng giãy dụa.
Cuối thu, tiết trời trở lạnh khiến nàng không nhịn được mà rùng mình, một ngụm trà nóng cũng không có, cũng không cho phép binh lính mang đồ ăn vào, nhìn nụ cười nhẹ nhàng xuân phong đắc ý của Văn Bác, nàng giận không chỗ phát tiết, thầm mắng tiểu nhân đắc chí!
Lưu Yên thướt tha đi tới, đong đưa uyển chuyển, đứng trước nhà giam cười nhạo, lại gần nói nhỏ: “Thế nào, cảm giác bị người của mình hãm hại ra sao, cảm thấy khổ sở khi bị giam chưa?
Lúc này Hạ Vũ Phong đang thoi thóp sao cứu được ngươi, mấy ngày nữa các ngươi sẽ gặp nhau ở trên đường xuống hoàng tuyền, sau đó, thiết kỵ Nam Tề liến đạp nát từng tấc đất của Cảnh Hạ!”
Nàng vui vẻ cười đến quyến rũ, muốn đụng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Cửu Nguyệt, nhưng người kia chán ghét né tránh đụng chạm của nàng.
Lưu Yên cũng không để ý, vẫn cười nói như trước: “Nếu ngươi quy thuận chúng ta, chủ tử nhà ta nhất định ngàn dặm nghênh đón, hoàng kim vạn lượng, giai nhân rượu ngon, vinh hoa phú quý, hưởng dụng không hết.
Ngươi không thể ở lại Cảnh Hạ, bọn họ sẽ giết ngươi, chỉ có chủ tử nhà ta mới bảo vệ ngươi, nhìn xem, Văn Bác vừa được thế đã nghĩ mọi biện pháp diệt trừ ngươi, ở trước mặt mọi người không giết được ngươi thì giết sau lưng!”
Chuyên Lưu Yên nói là thật, Văn Bác không ưa nàng, tất nhiên là muốn giết nàng, Hạ Vũ Phong hôn mê bất tỉnh, nàng lại bị gán tội gian tế, đây là một cơ hội tốt.
Nữ nhân hắc y từng nói: “Cửu Nguyệt là một nhân tài, nếu ta có thể sử dụng là tốt nhất, nếu không thể, giết không tha, tuyệt đối không để Cảnh Hạ có được nàng, lời tiên đoán của quốc sư nói người này là một con Phượng Hoàng, tất sẽ bay lượn cửu trọng thiên, không lên tiếng thì thôi, một khi phượng minh, bất kể quốc gia nào có được đều có lợi vô hại.”
Các nàng muốn hoàn thành bá nghiệp, nhất định phải lôi kéo Cửu Nguyệt.
Cửu Nguyệt mỉm cười: “Chủ tử ngươi là ai, thái tử Nam Tề? Vu nữ tộc Minh Y?”
Lời cuối cùng vừa dứt, ánh mắt mênh mang quyến rũ của đối phương xẹt qua một tia sát khí, Cửu Nguyệt liền biết là người sau
Chẳng lẽ Minh Y tộc thật sự phải tái hiện ở Trung Nguyên?
Cửu Nguyệt lại nghĩ tới lời đồn đại từ lâu: “Vu tộc hiện, quần ma loạn thế.”
Mấy trăm năm trước bị treo cổ gần như diệt tộc, chẳng lẽ bọn họ muốn ngóc đầu trở lại?a
Sách cổ có ghi, Minh Y tộc nhân trời sinh tính tình tàn bạo, lấy độc làm vũ khí, lấy cổ làm lưỡi dao, am hiểu vu cổ thuật.
“Ta biết người ngươi cứu đi là Lí Yến Nhi thật, ngươi muốn vạch trần ta trước mặt mọi người, nhưng mà đáng tiếc, ngươi không đợi được đến khi đó, mà nàng ta cũng không có cơ hội ha ha ha.”
Cửu Nguyệt biết ‘nàng’ mà nàng ta vừa nói là ai.l
“Ngươi có ý gì, các ngươi đã làm gì nàng, nếu nàng xảy ra chuyện gì ta tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi, quay lại, ngươi là đồ giả mạo….” Cửu Nguyệt tức giận đánh vào nhà giam kiên cố, trừng mắt rít gào với bóng dáng tao nhã vừa đi.
Bọn họ tìm được chỗ ẩn náu của Lí Yến Nhi?
Hài tử đáng thương kia đã đủ thê thảm, cửa nát nhà tan, bản thân còn bị tù đày tra tấn chịu không nổi, thế mà một đường sống bọn họ cũng không cho, thật là đủ độc ác!
Lưu Yên nói đúng, Văn Bác sẽ không bỏ qua cho nàng, không thể công khai ra tay hắn liền ngấm ngầm làm, dù sao tội chết khó tránh, hơn nữa nếu chạy trốn, vừa hay hắn có thể giết ngay tại chỗ.
Tự tay mình đưa người đáng ghét vào trong nhà giam, trong lòng Văn Bác không biết có bao nhiêu vui sướng, ỷ vào sủng ái của điện hạ mà luôn không để hắn vào mắt, thậm chí nhiều lần vũ nhục hắn, cuối cùng hắn cũng có cơ hội.
“Cửu Nguyệt, ngươi cũng có ngày hôm nay ha ha, trừng cái gì mà trừng, có tin ta giết ngươi ngay tại chỗ không hả!”
Tuy rằng có vài vị tướng quân muốn che chở, nhưng phản quốc thông đồng với địch là tội lớn tru di cửu tộc, hắn đã lập tấu chương trình lên triều đình, chứng cớ vô cùng xác thực, tội chết khó thoát!
Bắt thích khách còn có thể lục ra mật hàm trong lều của nàng thật đúng là trùng hợp, Cửu Nguyệt hừ lạnh: “Mưu kế của tiên sinh thật tốt, một tiễn trúng hai chim, vừa có thể diệt trừ ta lại được nắm quyền to trong quân, nếu sư huynh thật sự đi đời nhà ma, ngươi cũng có thể đem bát nước bẩn này hắt len người ta.”
Ánh mắt Văn Bác lạnh lẽo, lóe lên chút tinh quang: “Cửu Nguyệt, ngươi thực thông minh, nhưng lúc này chẳng ai có thể cứu được ngươi, hừ!”
Vung tay lên liền có mấy người vào lôi Cửu Nguyệt ra bên ngoài.
Mười dặm hoang vắng, đúng là nơi giết người rất tốt.
Cửu Nguyệt thử vặn dây thừng trên người, trói thật chặt, đêm hôm khuya khoắt ở nơi này dù có gào rách họng cũng không ai nghe được
Văn Bác cầm dao sáng lấp lóe khoa tay múa chân, âm trầm tới gần, Cửu Nguyệt thấp thỏm lui về phía sau, muốn tranh thủ thời gian chạy trốn.
“Là ngươi động tay động chân trong dược của ta phải không? Ngươi mới là gian tế Nam Tề, cùng nữ nhân giả mạo kia hợp mưu muốn diệt ta! Văn Bác, ngươi hận ta, hận sư huynh che chở ta, không trọng dụng ngươi, ngươi tràn đầy nhiệt huyết lại bị ta vùi dập, cho dù ta làm sai cái gì Nguyên soái cũng bảo vệ, cho nên ngươi không phục liền đầu quân cho Nam Tề có phải không?”
Cửu Nguyệt trái tránh phải né, tránh thoát mấy đao hung hiểm trí mạng, lăn lộn trên đất không ngừng nói chuyện, Văn Bác hung hăng đâm mấy đao mới thương tổn được một chút, lại chém một đao trên lưng nàng, xác nhận người trên đất không còn động đậy mới tạm dừng lại.
Toàn thân Cửu Nguyệt đều là máu. Khó thở, một thân chật vật không thể phản kháng, trong lòng Văn Bác thoải mái đôi chút.
“Cửu Nguyệt, ngươi sợ tội bỏ trốn, hiện tại bản quân sư tử hình ngươi ngay tại chỗ, các tướng sĩ trong doanh cũng không ý kiến, ngươi nhận mệnh đi, chỉ trách ngươi tài giỏi hơn người!” trong mắt Văn Bác nổi lên sát khí.
Mỗi lần Văn Bác hiến mưu kế cho Hạ Vũ Phong, đều bị bác bỏ, cho dù sách lược của hắn (Văn Bác) tốt hơn hắn ta (Cửu Nguyệt) nhưng Hạ Vũ Phong vẫn không tiếp thu, đơn giản là Cửu Nguyệt đưa ra mưu kế ngược lại. Chúng tướng sĩ chỉ biết nhìn vào vầng sáng của Cửu Nguyệt, chế nhạo hắn vô dụng, thành ra quân sư là một chức quan nhàn hạ.
Hiện tại, Cửu Nguyệt vừa chết, trong quân không còn ai chế nhạo hắn vô năng, hắn kiến công lập nghiệp lên như diều gặp gió, không còn ai cản đường.
“Đi chết đi!”:
Văn Bác nắm chặt đại đao tog tay, vung qua đầu, đâm thẳng vào trái tim Cửu Nguyệt.
Nàng vận sức tránh né mới vượt qua nguy hiểm, Văn Bác nổi điên chém loạn, hắn hận Cửu Nguyệt, hận không thể đem đối phương chém thành thịt vụn.
Ánh trăng lên cao, xua tan bóng tối và u ám không còn dấu vết.
Quả nhiên là một người máu chả đầm đìa, tiểu Bạch anh dũng tiêu sát xuất hiện trước mắt, lúc này trái tim Cửu Nguyệt mới hơi an tĩnh lại, chỉ nhớ dao găm rời tay, Văn Bác sợ tới mức bỏ chạy, một bên chạy một bên hô cứu mạng.
Tiểu Bạch lại cứu nàng một mạng
Hiển nhiên, khi tiểu Bạch xuất hiện thì không thể thiếu Thanh linh điểu, lúc này Cửu Nguyệt thật sự tin tưởng nàng cùng Thanh linh điểu có duyên phận, hoạn là nói bọn chúng vẫn ầm thầm đi theo nàng.
Cửu Nguyệt ôm bạch hổ khóc rống, tự thề trong lòng sau này phải đối tốt với bọn chúng, lại nói một câu khiến bạch hổ thiếu chút cắn chết nàng.
“Tiểu Bạch, ta bị thương, cho nên ngươi phải phụ trách cõng ta đi một nơi.”
Một người một chim một thú vừa đi khỏi, bên trong không còn bóng người, trên mặt đất chỉ còn lại dấu vết đánh nhau cùng một vũng máu.
Lí Yến Nhi mất tích, Nhị Hổ cùng Lão Ưng không biết ở nơi nào, trên người Cửu Nguyệt có thương tích phải ở lại một viện bỏ hoang dưỡng thương mấy ngày, nghe ngóng tung tích bọn họ.
Bạch hổ cùng Thanh linh điểu rất bắt mắt không thích hợp ra phố, một mình Cửu Nguyệt ra ngoài tìm hiểu tin tức, vừa đến chợ liền thấy khắp nơi đều dán lệnh truy nã nàng.
Bất đắc dĩ đành dịch dung thành lão nhân đi vào khách điếm, nghe người thuyết thư nói về một tin tức, nói đại quân Cảnh Hạ mới bắt được hai đồng bọn của gian tế, quân sư Văn Bác hạ lệnh sáng mai treo cổ, giết một người làm gương, cảnh báo chúng tướng sĩ.
Cửu Nguyệt đoán gian tế có thể là đang nói mình, mà hai người đồng loa chỉ có thể là Nhị Hổ và Lão Ưng, hai người này từng là côn đồ đầu đường xó chợ, sau lại theo bên người nàng, đưa ra nhiều chủ ý, đem chuột nhét vào miệng Văn Bác cũng là chủ ý của bọn họ.
Hiển nhiên, đây là tin tức Văn Bác cố ý thả ra, muốn dò hỏi xem Cửu Nguyệt còn sống hay không, nếu còn sống thì chắc chắn đi cứu người, Văn Bác bố trí tốt nhân mã chờ người xông vào đại doanh, một lần túm gọn!
Cửu Nguyệt đoán không sai, đêm đó Văn Bác sợ tới mứa tè ra quần mà chạy, nằm trên giường hai ngày mới có thể xuống, vừa ra khỏi lều liến thấy hai người Nhị Hổ bị thương trở về, muốn gặp mặt Hạ Vũ Phong, còn làm trò trước mặt mọi người nói Lưu Yên mới là gian tế, còn Lí Yến Nhi chân chính là một người khác.
Rồi sau đó, lại nghe nói Văn Bác tìm được mật hàm của Nam Tề trong lều của Cửu Nguyệt, tức giận chỉ thẳng mặt Văn Bác nói hắn không phân biệt được thị phi hắc bạch nói xấu Cửu Nguyệt.
/13
|