Anh ta ở hay không ở chỗ cô, liên quan gì tới tôi?
Mộc Cận ôm đống tài liệu Bạc Tam đã ký xong xuôi, trong đầu vẫn đang suy nghĩ một câu nói này của anh đến mất hồn, không hề để ý thang máy vừa vang lên một tiếng “Đinh” nhỏ, một bóng đen lao ra như lốc xoáy.
Kết quả “Ầm” một tiếng, Mộc Cận hoa lệ tiếp xúc thân mật lần thứ nhất với vật thể không xác định kia, loạng choạng lùi lại hai bước mới giữ được thăng bằng. Ngay sau đó, vật thể kia hét lên một tiếng kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ: “A…”
Mộc Cận nhắm mắt nhíu mày, vất vả đợi đến khi tiếng thét chói tai kia kết thúc mới lờ mờ mở mắt.
Bên ngoài thang máy.
Một người đẹp ngã chổng vó, đang ngồi trên đất, không còn chút hình tượng.
Một đôi giày cao gót văng trên đất cách đó không xa, Mộc Cận nhìn ra được kết luận như sau:
Thứ nhất, gót giày của người đẹp quá cao, dẫn đến không cẩn thận bị ngã…
Thứ hai, người đẹp đi đường nhịp bước không ổn định nên mới không cẩn thận bị ngã…
Thứ ba,…
Mộc Cận nhăn mặt cười cười, vươn tay muốn đỡ người đẹp kia dậy, không ngờ lại bị người đẹp đẩy ra, hung dữ trừng mắt nhìn cô.
Mộc Cận nghĩ thầm, có ý tốt dìu cô dậy lại còn vênh váo, đã thế bà đây cũng không thèm quan tâm nữa, ai thèm!
Vừa nghĩ vậy Mộc Cận vừa bước vào trong thang máy.
Không ngờ người đẹp đang ngồi trên đất kia lại hét lên: “Đứng lại!”
…Mộc Cận chậm rãi quay đầu lại.
“Cô đụng ngã tôi mà cũng không xin lỗi, chưa gì đã định chạy hả?” Người đẹp trợn mắt nhìn Mộc Cận, lông mày dựng ngược, răng nghiến ken két, một đôi mắt phượng hung dữ nhìn cô chằm chằm, đột nhiên giọng nói cùng ánh mắt ấy biến đổi, “Tam thiếu gia, đây là tính cách của nhân viên công ty anh đấy à?”
Hả? Mộc Cận vừa nhìn lên đã thấy Bạc Tam đang dựa ở cửa ra vào, lông mày hơi chau lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn sang bên này.
Bị Bạc Tam bắt gặp, Mộc Cận cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cúi đầu nhìn tập tài liệu trong lòng mình, không nói gì cả.
Người đẹp kia lại không để ý tới cảm xúc của Mộc Cận, vốn đã ăn mặc trang điểm xinh đẹp để đi ăn cơm cùng Tam thiếu gia, cuối cùng chưa gặp được thì đã ngã một cú chổng vó, bực mình hơn nữa, lần trước chính là trước mặt cô gái này mà Tam thiếu gia đuổi cô về.
Thù cũ nợ mới tính luôn một thể, người đẹp muốn đòi lại cả vốn lẫn lời, cất giọng ỏn ẻn nũng nịu: “Tam thiếu gia…”
“Có chuyện gì?” Cuối cùng Bạc Tam đi tới hiện trường xảy ra vụ án.
“Em vừa ra khỏi thang máy, tự nhiên cô ta va vào em!” Người đẹp tố cáo, “Va vào làm ngã người ta thì thôi, nhưng đến một câu xin lỗi cũng không có?”
Mộc Cận sững sờ, thật sự là cô xông tới va vào cô ta sao? Sao cô lại cảm thấy chính là cô ta mới cố tình va vào cô? Kiểu người đụng người này cũng giống như ô-tô tông vào đuôi xe, nhưng luật giao thông cũng không đến mức thấy đèn trước của xe sau vỡ, đèn sau của xe trước còn tốt mà bắt xe trước phải chịu trách nhiệm, người đẹp ơi, chẳng lẽ chỉ vì cô ngã mà tôi không ngã nên cô khăng khăng bắt tôi chịu trách nhiệm à?
Trong đầu Mộc Cận lập tức nảy ra vô số câu nói, thế nhưng chưa kịp làm gì đã bị một câu kia cho tịt ngóm.
Câu nói đó giống như một chậu nước lạnh tạt cô từ đầu đến chân, thật sự lạnh vào tận tim.
Bạc Tam hơi khom người, vòng tay đỡ eo người đẹp, kéo người đẹp đứng thẳng dậy, sau đó mới liếc mắt sang Mộc Cận, nhàn nhạt lên tiếng: “Cô xin lỗi đi.”
Cô xin lỗi đi.
Cô xin lỗi đi.
Anh không hỏi nguyên do, không hỏi chi tiết, thậm chí điệu bộ cũng không giống phê bình người nhà mà là đối xử khách khí với người ngoài, chỉ là rất tự nhiên, lạnh lùng yêu cầu cô xin lỗi.
Sắc mặt Mộc Cận tái nhợt, quả nhiên là thế, anh vĩnh viễn cũng sẽ không dành cho cô con người ấm áp đó, sẽ không dành cho cô con người mạnh mẽ đó, sẽ không bao giờ dành cho cô con người cô đơn nhưng can đảm đó.
Nếu yêu một người như vậy, đã định là sẽ chỉ càng rơi càng sâu, cho đến khi thịt nát xương tan.
Mộc Cận cắn răng, hai tay vẫn ôm lấy tập văn kiện, cúi đầu về phía người đẹp và Bạc Tam, trầm thấp nói: “Thật xin lỗi.”
Nói xong cô quay người đi vào thang máy, ra sức ấn nút đóng cửa.
Nét mặt Bạc Tam phía ngoài thang máy hơi biến đổi, cuối cùng cũng không trông thấy nữa.
Chị Mạnh vừa thấy Mộc Cận về liền giật lấy tập tài liệu, không vui trừng mắt với cô: “Sao lại chậm chạp thế!”
Mộc Cận cố gượng cười: “Ở chỗ giám đốc Bạc, có việc hơi bất tiện…”
Chị Mạnh liếc xéo, thấy ánh mắt cô có vẻ thẫn thờ, dường như hiểu ra điều gì liền xua tay: “Đi đi.”
Mộc Cận gật đầu với thư ký Lý thì thấy đối phương đang dùng vẻ mặt đồng tình thấu hiểu đánh giá cô, bèn cười nhẹ: “Tôi bận chút việc.”
Thư ký Lý chỉ lễ độ mỉm cười.
Mộc Cận quay người đi về chỗ ngồi, lưng rất thẳng, giống như muốn diễn hết sức cho các cô xem. Như người đó đã nói, cho dù bên trong đổ vỡ gục ngã, bên ngoài vẫn phải kiên cường mới không làm mất uy phong của bản thân.
Nhưng một tòa nhà nếu gần đến thời điểm sụp đổ, đều là từ trong ra ngoài. Ầm ầm một chốc, cái gì cũng không còn.
Không còn cười xấu xa trước mắt cô, không còn hình bóng cao ngất từ xa đã trông thấy, không còn ngón tay dịu dàng tình cờ giúp cô xoa trán, không còn những lần thỉnh thoảng gặp gỡ vụng trộm lén lút, hơi thở ấm áp mà rất quen thuộc.
Tuy lúc bắt đầu đẹp đẽ đến không chân thực, nhưng về sau khi cô đã bắt đầu quen với sự không chân thực ấy, thì sự thật sắp phải đối mặt lại càng khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh.
Mộc Cận ngồi tại chỗ đờ đẫn nghĩ ngợi.
Hết giờ làm, Mộc Cận vội ra về, tay xách túi lảo đảo đi về nhà.
Không ngờ chính tại ngã tư đường lần trước, cô vừa đảo mắt đã trông thấy xe Bạc Tam đang dừng trước đèn xanh.
Gần như không suy nghĩ gì, Mộc Cận nhìn thấy một chiếc taxi còn trống liền ngồi vào.
Tài xế taxi nghe xong Mộc Cận nói đuổi kịp chiếc Porsche đằng trước, bèn nhíu mày: “Cô gái à, xe tôi là Volkswagen, làm sao so được với tốc độ của Porsche?”
Mộc Cận lục lấy khăn tay trong túi xách, chỉ còn thiếu nước mắt lã chã: “Anh à, đó là bạn trai tôi, tôi nghi ngờ anh ta hồng hạnh xuất tường có kẻ thứ ba ở bên ngoài, nhất định phải bắt trộm giữ tang vật, bắt gian tại giường. Lúc này anh nhất định phải giúp tôi, có được không?”
Anh lái taxi thở dài: “Thói đời bây giờ, đàn ông có tiền đều hư hỏng. Thật đúng là, cô gái, cô yên tâm, tôi sẽ chở cô bám theo sau anh ta!”
Bạc Tam không đi về hướng nhà mình, trái lại đi vòng quanh bảy lần ngoặt tám lần rẽ.
Mộc Cận thấy Bạc Tam dừng xe đi vào một ngõ nhỏ, vội vàng thanh toán tiền xe. Rẽ trái rẽ phải một đoạn rất xa, cô mới thấy Bạc Tam tiến vào một cánh cổng màu đỏ thẫm.
Mộc Cận quan sát bên ngoài, trên cánh cổng màu son có hai vòng đồng hơi cũ kỹ, cây hòe trong sân vươn cành ra bên ngoài bờ tường, như đang ngoắc tay cười nhẹ nhàng, cực kỳ giống Bạc Tam.
Đây không phải là hồng hạnh xuất tường sao? Mộc Cận cắn môi dưới nghĩ.
Cô ẩn nấp rất lâu trong ngõ hẻm, từ đầu đến cuối tham gia đá cầu với một đám bé gái, vây xem một đám bé trai nằm rạp trên đất đấu dế, trêu ghẹo ra oai với một chú chó con giống Pomeranian[19], nhón chân ngụy trang thành công chúa hồ ly để quyến rũ một chú mèo trắng, nhân tiện cùng một ông cụ thảo luận một chút về việc làm thế nào để nuôi chim bồ câu tốt, đi theo một cụ bà nói chuyện về việc đan áo len dùng hoa văn gì mới đẹp.
Thời gian qua lâu như vậy vẫn chưa thấy Bạc Tam đi ra, thậm chí cánh cửa kia cũng không hề động đậy.
Mộc Cận bắt đầu chán nản, đi bộ loăng quăng, không chú ý đã đi tới cánh cổng đó từ lúc nào.
Đứng gần mới nhận ra, cánh cổng này có vẻ lâu lắm rồi, cửa ra vào mà có hai cái đầu sư tử đá ngồi xổm thì chắc đây là cửa hoa viên sau của một nhà Huyện thái gia.
Đang lúc cô thò đầu vào nhìn ngó, cánh cổng màu son “Xoạch” một tiếng, mở.
Một con Chow Chow màu trắng từ trong chạy vọt ra, sau đó lại quay lại đi tới chạy vòng quanh chân Mộc Cận.
Tiếp đó, một bà cụ có khuôn mặt hiền hậu bước ra, hơi bất ngờ khi nhìn thấy Mộc Cận, nhưng rất nhanh đổi lại nét mặt tươi cười: “Xin hỏi vị tiểu thư này, cô là…”
“À, cháu đi ngang qua, từ xa trông thấy hoa viên này rất đẹp mắt, nên không đành lòng muốn nhìn xem một chút.” Mộc Cận mặt mày hớn hở nói bừa, “Bà ơi, đây là nhà của bà ạ? Nhìn qua chắc chắn là nơi có phong thủy tốt, xem cây hòe phát triển mạnh mẽ thế kia, mấy đứa trẻ khẳng định là cũng rất có triển vọng!”
Mộc Cận bất chấp vừa nãy còn khinh bỉ cái cây kia hồng hạnh xuất tường, lúc này nước bọt tứ tung mà khen ngợi nơi đây đúng là trên trời dưới đất khó tìm.
Tục ngữ nói, thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên[19], thế là một bà cụ, chưa được mấy câu đã bị Mộc Cận gạt cho tươi cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên ấm áp, “Ai nha, cháu gái nhà ai vậy, sao có thể nói thế?”
Mộc Cận cười vui vẻ: “Đó là nhà của bà rất đẹp, cháu chỉ nói sự thật thôi ạ.”
Bà cụ đang định nói tiếp thì từ trong cánh cửa vang lên một giọng nói: “Bà Lý! Bà Lý! Đừng thả bánh bột mì ra!”
Mộc Cận vừa nghe được giọng nói kia thì toàn thân khẽ giật mình, quay đầu muốn cắp đuôi rút lui, không ngờ chủ nhân của giọng nói kia một giây sau đã ra đến cửa, lên tiếng với vẻ nghi hoặc cùng khó hiểu: “Em tới đây làm gì?”
Mộc Cận lại cos đồng chí câm điếc, mặc kệ tiếng nói phía sau, nhưng chân lại tăng tốc bước nhanh ra khỏi cái ngõ này. Chưa đi được hai bước, tay cô đã bị một cánh tay mạnh mẽ tóm lấy, giọng nói Bạc Tam vô cùng nặng nề: “Em đứng đó cho anh, Mộc Cận!”
Mộc Cận bị bắt tại trận, cúi đầu, chỉ dám vụng trộm hé mắt nhìn xem sắc mặt Bạc Tam.
Trái lại vẻ mặt anh rất bình tĩnh, cũng không buông tay, vẫn nắm chặt cánh tay cô, gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Cận.
Rốt cục cô bị anh nhìn chăm chú sởn hết cả gai ốc, mồm miệng nhanh nhẹn thường ngày cũng bị ném đi đâu mất, rụt cổ thì thào: “Ông chủ…”
Bạc Tam hừ lạnh một tiếng, trong mắt tối đen như mực: “Em theo dõi anh.”
Trước kia Mộc Cận cùng với Đào Tử, Đâu Đâu theo dõi trai đẹp cũng không thiếu, nhưng bị đương sự vạch trần thì đây mới là lần đầu. Trên mặt cô lúc đỏ lúc trắng, đầu cúi thấp giống như cô vợ nhỏ phạm lỗi: “Vâng.”
Bà cụ cũng không hiểu có chuyện gì, nói thêm vào: “Tam nhi, cháu quen cô gái này à?”
Bạc Tam gật đầu với bà cụ: “Vâng. Bà Lý, bà bận cứ đi trước đi ạ, khi nào về cháu sẽ giải thích.”
Bà cụ cười nhẹ, nhìn ánh mắt Bạc Tam cũng hiểu ra một chút: “Cô gái này miệng thật là ngọt.”
Bạc Tam lại đưa mắt sang nhìn Mộc Cận, lại hừ lạnh một tiếng: “Cô ấy từ trước tới giờ toàn dỗ ngọt người khác, lừa gạt người mà mắt cũng không chớp cái nào.”
Kẻ sĩ thà chết chứ không thể chịu nhục, Mộc Cận anh dũng ngẩng đầu lên: “Tôi lừa gạt người cái gì hả? Hoa viên này đẹp thật, tôi muốn khen một câu cũng không được hay sao?”
Bạc Tam trừng mắt, Mộc Cận lại ngoan ngoãn cúi đầu…
Bà Lý bật cười, nói với Bạc Tam: “Bà đi về trước, cô gái này nếu không vội về thì mời vào ăn bữa cơm đi.”
Mộc Cận nghe tiếng bước chân của bà Lý đã xa dần, nhưng vị đại thần trước mắt này lại chẳng hề có động tĩnh, nhịn không được lặng lẽ hé mắt nhìn trộm anh.
Áo khoác âu phục đã cởi ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám bạc khiến Bạc Tam trông cực kỳ cao… Dĩ nhiên, trừ cái mặt đen như Bao Công kia ra.
Mộc Cận bắt đầu suy nghĩ viển vông. Nếu như khuôn mặt này có thể thêm một chút thần sắc, một chút yêu chiều thì tuyệt đối là một tiểu công cực kỳ mạnh mẽ… Chiến vô bất thắng, công vô bất khắc[20]…
Thế nhưng, uyên ương ôm nhau thuở nào… Cô đến cái ương cũng không được xem náo nhiệt…
Còn chưa lấy lại tinh thần, cô đã bị Bạc Tam ôm ngang người bế lên.
Mộc Cận ôm đống tài liệu Bạc Tam đã ký xong xuôi, trong đầu vẫn đang suy nghĩ một câu nói này của anh đến mất hồn, không hề để ý thang máy vừa vang lên một tiếng “Đinh” nhỏ, một bóng đen lao ra như lốc xoáy.
Kết quả “Ầm” một tiếng, Mộc Cận hoa lệ tiếp xúc thân mật lần thứ nhất với vật thể không xác định kia, loạng choạng lùi lại hai bước mới giữ được thăng bằng. Ngay sau đó, vật thể kia hét lên một tiếng kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ: “A…”
Mộc Cận nhắm mắt nhíu mày, vất vả đợi đến khi tiếng thét chói tai kia kết thúc mới lờ mờ mở mắt.
Bên ngoài thang máy.
Một người đẹp ngã chổng vó, đang ngồi trên đất, không còn chút hình tượng.
Một đôi giày cao gót văng trên đất cách đó không xa, Mộc Cận nhìn ra được kết luận như sau:
Thứ nhất, gót giày của người đẹp quá cao, dẫn đến không cẩn thận bị ngã…
Thứ hai, người đẹp đi đường nhịp bước không ổn định nên mới không cẩn thận bị ngã…
Thứ ba,…
Mộc Cận nhăn mặt cười cười, vươn tay muốn đỡ người đẹp kia dậy, không ngờ lại bị người đẹp đẩy ra, hung dữ trừng mắt nhìn cô.
Mộc Cận nghĩ thầm, có ý tốt dìu cô dậy lại còn vênh váo, đã thế bà đây cũng không thèm quan tâm nữa, ai thèm!
Vừa nghĩ vậy Mộc Cận vừa bước vào trong thang máy.
Không ngờ người đẹp đang ngồi trên đất kia lại hét lên: “Đứng lại!”
…Mộc Cận chậm rãi quay đầu lại.
“Cô đụng ngã tôi mà cũng không xin lỗi, chưa gì đã định chạy hả?” Người đẹp trợn mắt nhìn Mộc Cận, lông mày dựng ngược, răng nghiến ken két, một đôi mắt phượng hung dữ nhìn cô chằm chằm, đột nhiên giọng nói cùng ánh mắt ấy biến đổi, “Tam thiếu gia, đây là tính cách của nhân viên công ty anh đấy à?”
Hả? Mộc Cận vừa nhìn lên đã thấy Bạc Tam đang dựa ở cửa ra vào, lông mày hơi chau lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn sang bên này.
Bị Bạc Tam bắt gặp, Mộc Cận cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cúi đầu nhìn tập tài liệu trong lòng mình, không nói gì cả.
Người đẹp kia lại không để ý tới cảm xúc của Mộc Cận, vốn đã ăn mặc trang điểm xinh đẹp để đi ăn cơm cùng Tam thiếu gia, cuối cùng chưa gặp được thì đã ngã một cú chổng vó, bực mình hơn nữa, lần trước chính là trước mặt cô gái này mà Tam thiếu gia đuổi cô về.
Thù cũ nợ mới tính luôn một thể, người đẹp muốn đòi lại cả vốn lẫn lời, cất giọng ỏn ẻn nũng nịu: “Tam thiếu gia…”
“Có chuyện gì?” Cuối cùng Bạc Tam đi tới hiện trường xảy ra vụ án.
“Em vừa ra khỏi thang máy, tự nhiên cô ta va vào em!” Người đẹp tố cáo, “Va vào làm ngã người ta thì thôi, nhưng đến một câu xin lỗi cũng không có?”
Mộc Cận sững sờ, thật sự là cô xông tới va vào cô ta sao? Sao cô lại cảm thấy chính là cô ta mới cố tình va vào cô? Kiểu người đụng người này cũng giống như ô-tô tông vào đuôi xe, nhưng luật giao thông cũng không đến mức thấy đèn trước của xe sau vỡ, đèn sau của xe trước còn tốt mà bắt xe trước phải chịu trách nhiệm, người đẹp ơi, chẳng lẽ chỉ vì cô ngã mà tôi không ngã nên cô khăng khăng bắt tôi chịu trách nhiệm à?
Trong đầu Mộc Cận lập tức nảy ra vô số câu nói, thế nhưng chưa kịp làm gì đã bị một câu kia cho tịt ngóm.
Câu nói đó giống như một chậu nước lạnh tạt cô từ đầu đến chân, thật sự lạnh vào tận tim.
Bạc Tam hơi khom người, vòng tay đỡ eo người đẹp, kéo người đẹp đứng thẳng dậy, sau đó mới liếc mắt sang Mộc Cận, nhàn nhạt lên tiếng: “Cô xin lỗi đi.”
Cô xin lỗi đi.
Cô xin lỗi đi.
Anh không hỏi nguyên do, không hỏi chi tiết, thậm chí điệu bộ cũng không giống phê bình người nhà mà là đối xử khách khí với người ngoài, chỉ là rất tự nhiên, lạnh lùng yêu cầu cô xin lỗi.
Sắc mặt Mộc Cận tái nhợt, quả nhiên là thế, anh vĩnh viễn cũng sẽ không dành cho cô con người ấm áp đó, sẽ không dành cho cô con người mạnh mẽ đó, sẽ không bao giờ dành cho cô con người cô đơn nhưng can đảm đó.
Nếu yêu một người như vậy, đã định là sẽ chỉ càng rơi càng sâu, cho đến khi thịt nát xương tan.
Mộc Cận cắn răng, hai tay vẫn ôm lấy tập văn kiện, cúi đầu về phía người đẹp và Bạc Tam, trầm thấp nói: “Thật xin lỗi.”
Nói xong cô quay người đi vào thang máy, ra sức ấn nút đóng cửa.
Nét mặt Bạc Tam phía ngoài thang máy hơi biến đổi, cuối cùng cũng không trông thấy nữa.
Chị Mạnh vừa thấy Mộc Cận về liền giật lấy tập tài liệu, không vui trừng mắt với cô: “Sao lại chậm chạp thế!”
Mộc Cận cố gượng cười: “Ở chỗ giám đốc Bạc, có việc hơi bất tiện…”
Chị Mạnh liếc xéo, thấy ánh mắt cô có vẻ thẫn thờ, dường như hiểu ra điều gì liền xua tay: “Đi đi.”
Mộc Cận gật đầu với thư ký Lý thì thấy đối phương đang dùng vẻ mặt đồng tình thấu hiểu đánh giá cô, bèn cười nhẹ: “Tôi bận chút việc.”
Thư ký Lý chỉ lễ độ mỉm cười.
Mộc Cận quay người đi về chỗ ngồi, lưng rất thẳng, giống như muốn diễn hết sức cho các cô xem. Như người đó đã nói, cho dù bên trong đổ vỡ gục ngã, bên ngoài vẫn phải kiên cường mới không làm mất uy phong của bản thân.
Nhưng một tòa nhà nếu gần đến thời điểm sụp đổ, đều là từ trong ra ngoài. Ầm ầm một chốc, cái gì cũng không còn.
Không còn cười xấu xa trước mắt cô, không còn hình bóng cao ngất từ xa đã trông thấy, không còn ngón tay dịu dàng tình cờ giúp cô xoa trán, không còn những lần thỉnh thoảng gặp gỡ vụng trộm lén lút, hơi thở ấm áp mà rất quen thuộc.
Tuy lúc bắt đầu đẹp đẽ đến không chân thực, nhưng về sau khi cô đã bắt đầu quen với sự không chân thực ấy, thì sự thật sắp phải đối mặt lại càng khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh.
Mộc Cận ngồi tại chỗ đờ đẫn nghĩ ngợi.
Hết giờ làm, Mộc Cận vội ra về, tay xách túi lảo đảo đi về nhà.
Không ngờ chính tại ngã tư đường lần trước, cô vừa đảo mắt đã trông thấy xe Bạc Tam đang dừng trước đèn xanh.
Gần như không suy nghĩ gì, Mộc Cận nhìn thấy một chiếc taxi còn trống liền ngồi vào.
Tài xế taxi nghe xong Mộc Cận nói đuổi kịp chiếc Porsche đằng trước, bèn nhíu mày: “Cô gái à, xe tôi là Volkswagen, làm sao so được với tốc độ của Porsche?”
Mộc Cận lục lấy khăn tay trong túi xách, chỉ còn thiếu nước mắt lã chã: “Anh à, đó là bạn trai tôi, tôi nghi ngờ anh ta hồng hạnh xuất tường có kẻ thứ ba ở bên ngoài, nhất định phải bắt trộm giữ tang vật, bắt gian tại giường. Lúc này anh nhất định phải giúp tôi, có được không?”
Anh lái taxi thở dài: “Thói đời bây giờ, đàn ông có tiền đều hư hỏng. Thật đúng là, cô gái, cô yên tâm, tôi sẽ chở cô bám theo sau anh ta!”
Bạc Tam không đi về hướng nhà mình, trái lại đi vòng quanh bảy lần ngoặt tám lần rẽ.
Mộc Cận thấy Bạc Tam dừng xe đi vào một ngõ nhỏ, vội vàng thanh toán tiền xe. Rẽ trái rẽ phải một đoạn rất xa, cô mới thấy Bạc Tam tiến vào một cánh cổng màu đỏ thẫm.
Mộc Cận quan sát bên ngoài, trên cánh cổng màu son có hai vòng đồng hơi cũ kỹ, cây hòe trong sân vươn cành ra bên ngoài bờ tường, như đang ngoắc tay cười nhẹ nhàng, cực kỳ giống Bạc Tam.
Đây không phải là hồng hạnh xuất tường sao? Mộc Cận cắn môi dưới nghĩ.
Cô ẩn nấp rất lâu trong ngõ hẻm, từ đầu đến cuối tham gia đá cầu với một đám bé gái, vây xem một đám bé trai nằm rạp trên đất đấu dế, trêu ghẹo ra oai với một chú chó con giống Pomeranian[19], nhón chân ngụy trang thành công chúa hồ ly để quyến rũ một chú mèo trắng, nhân tiện cùng một ông cụ thảo luận một chút về việc làm thế nào để nuôi chim bồ câu tốt, đi theo một cụ bà nói chuyện về việc đan áo len dùng hoa văn gì mới đẹp.
Thời gian qua lâu như vậy vẫn chưa thấy Bạc Tam đi ra, thậm chí cánh cửa kia cũng không hề động đậy.
Mộc Cận bắt đầu chán nản, đi bộ loăng quăng, không chú ý đã đi tới cánh cổng đó từ lúc nào.
Đứng gần mới nhận ra, cánh cổng này có vẻ lâu lắm rồi, cửa ra vào mà có hai cái đầu sư tử đá ngồi xổm thì chắc đây là cửa hoa viên sau của một nhà Huyện thái gia.
Đang lúc cô thò đầu vào nhìn ngó, cánh cổng màu son “Xoạch” một tiếng, mở.
Một con Chow Chow màu trắng từ trong chạy vọt ra, sau đó lại quay lại đi tới chạy vòng quanh chân Mộc Cận.
Tiếp đó, một bà cụ có khuôn mặt hiền hậu bước ra, hơi bất ngờ khi nhìn thấy Mộc Cận, nhưng rất nhanh đổi lại nét mặt tươi cười: “Xin hỏi vị tiểu thư này, cô là…”
“À, cháu đi ngang qua, từ xa trông thấy hoa viên này rất đẹp mắt, nên không đành lòng muốn nhìn xem một chút.” Mộc Cận mặt mày hớn hở nói bừa, “Bà ơi, đây là nhà của bà ạ? Nhìn qua chắc chắn là nơi có phong thủy tốt, xem cây hòe phát triển mạnh mẽ thế kia, mấy đứa trẻ khẳng định là cũng rất có triển vọng!”
Mộc Cận bất chấp vừa nãy còn khinh bỉ cái cây kia hồng hạnh xuất tường, lúc này nước bọt tứ tung mà khen ngợi nơi đây đúng là trên trời dưới đất khó tìm.
Tục ngữ nói, thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên[19], thế là một bà cụ, chưa được mấy câu đã bị Mộc Cận gạt cho tươi cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên ấm áp, “Ai nha, cháu gái nhà ai vậy, sao có thể nói thế?”
Mộc Cận cười vui vẻ: “Đó là nhà của bà rất đẹp, cháu chỉ nói sự thật thôi ạ.”
Bà cụ đang định nói tiếp thì từ trong cánh cửa vang lên một giọng nói: “Bà Lý! Bà Lý! Đừng thả bánh bột mì ra!”
Mộc Cận vừa nghe được giọng nói kia thì toàn thân khẽ giật mình, quay đầu muốn cắp đuôi rút lui, không ngờ chủ nhân của giọng nói kia một giây sau đã ra đến cửa, lên tiếng với vẻ nghi hoặc cùng khó hiểu: “Em tới đây làm gì?”
Mộc Cận lại cos đồng chí câm điếc, mặc kệ tiếng nói phía sau, nhưng chân lại tăng tốc bước nhanh ra khỏi cái ngõ này. Chưa đi được hai bước, tay cô đã bị một cánh tay mạnh mẽ tóm lấy, giọng nói Bạc Tam vô cùng nặng nề: “Em đứng đó cho anh, Mộc Cận!”
Mộc Cận bị bắt tại trận, cúi đầu, chỉ dám vụng trộm hé mắt nhìn xem sắc mặt Bạc Tam.
Trái lại vẻ mặt anh rất bình tĩnh, cũng không buông tay, vẫn nắm chặt cánh tay cô, gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Cận.
Rốt cục cô bị anh nhìn chăm chú sởn hết cả gai ốc, mồm miệng nhanh nhẹn thường ngày cũng bị ném đi đâu mất, rụt cổ thì thào: “Ông chủ…”
Bạc Tam hừ lạnh một tiếng, trong mắt tối đen như mực: “Em theo dõi anh.”
Trước kia Mộc Cận cùng với Đào Tử, Đâu Đâu theo dõi trai đẹp cũng không thiếu, nhưng bị đương sự vạch trần thì đây mới là lần đầu. Trên mặt cô lúc đỏ lúc trắng, đầu cúi thấp giống như cô vợ nhỏ phạm lỗi: “Vâng.”
Bà cụ cũng không hiểu có chuyện gì, nói thêm vào: “Tam nhi, cháu quen cô gái này à?”
Bạc Tam gật đầu với bà cụ: “Vâng. Bà Lý, bà bận cứ đi trước đi ạ, khi nào về cháu sẽ giải thích.”
Bà cụ cười nhẹ, nhìn ánh mắt Bạc Tam cũng hiểu ra một chút: “Cô gái này miệng thật là ngọt.”
Bạc Tam lại đưa mắt sang nhìn Mộc Cận, lại hừ lạnh một tiếng: “Cô ấy từ trước tới giờ toàn dỗ ngọt người khác, lừa gạt người mà mắt cũng không chớp cái nào.”
Kẻ sĩ thà chết chứ không thể chịu nhục, Mộc Cận anh dũng ngẩng đầu lên: “Tôi lừa gạt người cái gì hả? Hoa viên này đẹp thật, tôi muốn khen một câu cũng không được hay sao?”
Bạc Tam trừng mắt, Mộc Cận lại ngoan ngoãn cúi đầu…
Bà Lý bật cười, nói với Bạc Tam: “Bà đi về trước, cô gái này nếu không vội về thì mời vào ăn bữa cơm đi.”
Mộc Cận nghe tiếng bước chân của bà Lý đã xa dần, nhưng vị đại thần trước mắt này lại chẳng hề có động tĩnh, nhịn không được lặng lẽ hé mắt nhìn trộm anh.
Áo khoác âu phục đã cởi ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám bạc khiến Bạc Tam trông cực kỳ cao… Dĩ nhiên, trừ cái mặt đen như Bao Công kia ra.
Mộc Cận bắt đầu suy nghĩ viển vông. Nếu như khuôn mặt này có thể thêm một chút thần sắc, một chút yêu chiều thì tuyệt đối là một tiểu công cực kỳ mạnh mẽ… Chiến vô bất thắng, công vô bất khắc[20]…
Thế nhưng, uyên ương ôm nhau thuở nào… Cô đến cái ương cũng không được xem náo nhiệt…
Còn chưa lấy lại tinh thần, cô đã bị Bạc Tam ôm ngang người bế lên.
/61
|