Người mà vừa rồi mới hiện ra trong đầu, thình lình không báo trước lại xuất hiện trước mặt ta, ngoại trừ kinh hoàng ra còn có thể có suy nghĩ nào khác? Càng khéo hơn nữa là, ta vẫn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận nên làm thế nào thì đã phải đối mặt.
Ví dụ như trước mắt Mộc Cận lúc này, Bạc Thanh Hàn đang cười dịu dàng một cách cực kỳ bất thường.
Cô thật sự gần như vô ý thức vòng tay khoác lấy tay Phương Nhạc, vô ý thức kiềm nén tất cả những nghi vấn trong lòng, vô ý thức coi như người xa lạ, đi lướt qua nhau.
Nhưng Bạc Thanh Hàn rõ ràng không cho đó là một ý kiến hay.
Anh chào cô, ngữ khí trước sau như một, mây trôi nước chảy: “Đã lâu không gặp, Mộc Cận.”
Một câu “Đã lâu không gặp” khiến Mộc Cận suýt chút nữa đã không cầm được nước mắt, nhưng cô vẫn cố duy trì sự bình tĩnh, cũng mây trôi nước chảy chào lại anh: “Đã lâu không gặp. Đến Mộc Độc chơi sao?”
Ánh mắt Bạc Thanh Hàn dừng lại trên cánh tay Mộc Cận đang khoác vào khuỷu tay Phương Nhạc, tiếp đó rất nhanh quét thẳng tới mắt cô: “Đúng. Nghe nói nơi này không tệ, anh tới cho đỡ ngột ngạt.”
“À.” Mộc Cận khẽ gật đầu, nụ cười trên môi như đang che giấu điều gì đó: “Vậy đi chơi vui vẻ. Em phải về nhà nấu cơm, hôm khác có cơ hội sẽ trò chuyện tiếp.”
Nói xong cô gấp gáp kéo Phương Nhạc rời đi.
Bạc Thanh Hàn nhìn Mộc Cận dựa vào bóng người cao lớn bên cạnh, không khỏi khẽ nhíu mày.
Anh ta… Là ai?
Về nhà… Nấu cơm?
Lẽ nào thật sự đã đến muộn rồi sao.
.
Trên bàn cơm, Mộc Cận cố tránh ánh mắt Phương Nhạc, nhưng cuối cùng vẫn không trốn được cái nhìn tò mò của anh, đành giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi muốn hỏi cái gì, hỏi đi.”
Vẻ mặt cô hiên ngang lẫm liệt như tráng sĩ cắt cổ tay, khiến Phương Nhạc phì cười: “Anh có định hỏi gì đâu, em suy nghĩ nhiều rồi.”
“Phương Nhạc!” Mộc Cận thẹn quá hóa giận, “Không hiếu kỳ thế sao từ lúc vào cửa anh cứ chăm chú nhìn em làm gì?”
Phương Nhạc nhíu mày: “Ai bảo là từ lúc vào cửa anh chăm chú nhìn em? Làm sao em biết?”
Một câu khiến Mộc Cận nghẹn họng, hận không thể mang hết canh cá chép về nhà mình ngay lập tức, một thìa cũng không cho tên đàn ông bỏ đá xuống giếng này ăn.
Cuối cùng Phương Nhạc vẫn phải xin tha: “Được rồi anh sai rồi, anh hỏi là được chứ gì, nói đi, anh ta là ai.”
Mộc Cận nhịn không được, khóe miệng run rẩy, không vui trả lời: “Không biết. Người qua đường giáp.”
“Ơ!” Lần này Phương Nhạc rõ ràng không định buông tha cô, “Nếu người qua đường giáp nào cũng đều khiến cảm xúc của em chấn động như vậy, anh cảm thấy trách nhiệm trên vai anh quả thực có chút trọng đại.”
Mặt Mộc Cận lại đầy vạch đen: “Phương Nhạc anh rốt cuộc là thầy dạy Vật lý hay là Ngữ văn thế?”
“Anh dùng tư cách nhà giáo của mình để cam đoan, chắc chắn là thầy dạy Vật lý.” Phương Nhạc trịnh trọng nói.
Mộc Cận hoàn toàn thất bại, gục đầu xuống tiếp tục ăn canh cá, trong đầu rất rối loạn, tất cả đều là cuộc gặp gỡ vừa rồi với Bạc – Thanh – Hàn!
Anh cười nhẹ như gió thoảng mây trôi, còn có chút lười nhác thảnh thơi quen thuộc, giống như cô thực sự đã vô tình gặp một người qua đường giáp nào đó. Nực cười hơn đó là cô lại có thể căng thẳng, còn sợ hãi, thậm chí lần đầu tiên muốn cầu xin sự che chở của Phương Nhạc.
Là muốn chứng minh cho anh cái gì sao? Hay từ trong tiềm thức vẫn luôn muốn cho anh cảm thấy chút gì đó không cam lòng? Hay là… Căn bản chính cô muốn thăm dò anh, rốt cuộc cô đối với anh, là quan hệ thế nào?
Nhưng kết quả thăm dò được là gì đây? Mộc Cận không nén được nụ cười khổ.
Đột nhiên một bàn tay vươn tới, nhẹ nhàng đặt xuống vai cô. Cô ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen nhánh, trong trẻo của Phương Nhạc: “Mộc Cận, thực ra anh chỉ muốn nhìn thấy em vui vẻ.”
Giống như thật lâu thật lâu trước đây, đã từng có một người nói với cô, nếu như ở bên anh ta không hạnh phúc, nhớ rõ còn có anh ở đây.
Mộc Cận ngẩn người hồi lâu mới mỉm cười với Phương Nhạc: “Cảm ơn anh.”
Ánh mắt Phương Nhạc vẫn chưa rời đi, giống như muốn nhìn thẳng vào tận đáy lòng cô. Ánh mắt anh quá sâu xa, khiến Mộc Cận hơi sợ, cười cũng hơi mất tự nhiên: “Anh sao vậy Phương Nhạc?”
Anh lại cười lắc đầu: “Không có gì.”
Mộc Cận hít một hơi thật sâu, đẩy bát đứng lên: “Theo lệ cũ, em nấu cơm anh rửa bát, em không khách sáo nữa. Ngày mai còn có hàng cần giao, em phải về sắp xếp lại, lúc khác sẽ sang nói chuyện phiếm với anh nhé.”
Phương Nhạc nhẹ gật đầu, cũng đứng dậy theo: “Anh đưa em về.”
“Không cần không cần.” Mộc Cận vội vàng đẩy anh ngồi xuống, “Trời vẫn chưa tối, đường đi tổng cộng còn chưa đến ba phút, cần gì phải nhiều nghi thức như vậy. Anh mau rửa bát đi, đừng có lười biếng. Em đi trước nhé!”
Nói xong cô đi như chạy ra khỏi cửa.
Thực ra Mộc Cận cũng không muốn về nhà. Cô cứ đi tới đi lui trên con đường phía trước, nhìn những chiếc xe chở đầy du khách thỉnh thoảng chậm rãi đi qua, cuối cùng dừng lại mua kẹo mạch nha ủng hộ bác Trương, dùng hai chiếc que nhỏ, từ từ xoay một vòng để đảm bảo kẹo không bị rơi xuống.
Có lẽ bây giờ cũng chỉ có vận động máy móc như vậy mới giúp tâm tình bực bội của cô được bình tĩnh lại.
Nhưng trong lúc cô đang vừa xoay kẹo mạch nha trong tay, vừa nhìn cửa nhà mình, âm thầm suy nghĩ xem làm thế nào không để rơi kẹo mà có thể mở cửa thuận lợi, người đàn ông kia lại mang theo gương mặt vui vẻ, từ bên cạnh đi vòng ra.
Lần này ánh mắt anh nhìn cô rõ ràng không có gì tốt đẹp: “Anh thấy bây giờ đúng là cơ hội.”
“Cái gì?” Mộc Cận mờ mịt.
Anh nhướng mày: “Không phải em nói hôm khác có cơ hội sẽ tiếp tục trò chuyện sao, anh thấy bây giờ đúng là cơ hội tốt.”
Mộc Cận cũng nhướng mày: “Ai nói vậy? Em còn có việc, ngại quá.”
Bạc Thanh Hàn chỉ vào kẹo mạch nha trong tay Mộc Cận: “Em bảo có việc chính là ngẩn người đi trên đường rồi cố sức mà kéo chiếc kẹo này sao?”
“Em có việc gì cũng không phiền anh quan tâm.” Ánh mắt Mộc Cận nhàn nhạt lướt qua khuôn mặt Bạc Tam, hình như anh hơi gầy đi.
Có lẽ hiếm khi thấy Mộc Cận chém đinh chặt sắt như vậy, Bạc Thanh Hàn trái lại hơi sững sờ, đôi mày rậm khẽ nhíu lại, ngữ khí mang theo sự ngang ngược, vô lại: “Anh mặc kệ em có việc hay không, nhưng anh bị lạc đường. Anh chỉ quen mỗi mình em, hoặc là em phụ trách đưa anh quay về chỗ ở, hoặc là anh ở lại chỗ em.”
Mộc Cận chán nản.
Sau một hồi giằng co, cô không khỏi có chút mềm lòng: “Anh ở đâu?”
“Anh không biết.” Bạc Thanh Hàn không sợ chết nói.
Mộc Cận nhịn không được vừa tức vừa buồn cười: “Anh bảo không biết?”
“Anh thật sự không biết. Điện thoại và cả túi của anh, lúc xuống xe ở thành Đông đã bị trộm. Không may là, anh để địa chỉ nhà trọ ở trong túi.” Bạc Thanh Hàn nhún vai, nhưng nhìn thế nào cũng thấy vẻ mặt đắc ý, “Nhưng thật khéo, gặp được em.”
Mộc Cận cầm kẹo mạch nha trong tay ném vào thùng rác bên cạnh, chỉ một ngón tay về bên trái: “Đi thẳng hai mươi mét, buồng điện thoại công cộng. Thong thả không tiễn.”
Bạc Thanh Hàn cau mày, khóe miệng run run: “Ngại quá, còn có một vấn đề đó là, bây giờ trên người anh không có đồng nào.”
Mộc Cận cũng không nhịn được run rẩy khóe miệng. Hành lí của anh bị trộm, nhưng anh vừa khéo lại gặp cô…
“Được em muốn hỏi một câu.” Mộc Cận quay đầu nhìn Bạc Thanh Hàn đứng bên cạnh, vẻ mặt cũng nhẹ nhàng mỉm cười: “Làm thế nào anh xuyên qua được toàn bộ thị trấn, xuống xe ở thành Đông lại vô tình gặp được em ở thành Tây?”
Bạc Thanh Hàn nhíu mày, theo thói quen vuốt vuốt trán, nụ cười vui vẻ trên mặt không giấu được: “Vấn đề này anh không có cách nào giải thích, theo như em nói thì, anh cảm thấy đây gọi là duyên phận.”
À… Được.
Đây quả thật là phản ứng đầu tiên của Mộc Cận. Cô dò xét anh từ trên xuống dưới một lượt, trong đầu lại nhảy ra câu nói kia: thà tin rằng trên đời này có ma, cũng không thể tin được mồm miệng của người đàn ông kia.
Anh lại còn có thể dõng dạc cộng thêm mặt không đỏ tim không đập mà nói, đây gọi là duyên phận.
Có lẽ do vẻ khinh thường trên mặt Mộc Cận quá rõ ràng, Bạc Thanh Hàn bày ra vẻ mặt vô tội, vô cùng chân thành, cộng với vô cùng rõ ràng nói: “Anh thật sự thật sự thật sự không phải cố ý.”
Mộc Cận thật sự không nhìn nổi anh nữa, trực tiếp đi qua mở cửa.
Bạc Thanh Hàn cũng rất tự nhiên đi vào theo.
Ai ngờ anh còn chưa vào cửa, Mộc Cận liền xoay người, chỉ một ngón tay vào anh, nói như bắn liên thanh: “Thứ nhất không cho phép gây ra tiếng động, thứ hai không cho phép nói chuyện với em khi em không nói chuyện với anh, thứ ba không cho phép khi chưa được sự đồng ý của em mà mò vào phòng ngủ. Đây gọi là, ba quy tắc.”
Nói xong cô không thèm quay đầu lại, chui luôn vào phòng ngủ, để lại Bạc Thanh Hàn đứng ở cửa ra vào, nụ cười trên mặt hiện ra càng rõ ràng.
Ba quy tắc. Cô ấy vẫn chưa quên sao.
Suốt cả buổi chiều, Mộc Cận kiểm tra hàng hóa mà không tập trung, không phải ở phòng này tính sai các khoản, thì cũng là uể oải sắp xếp ở phòng bên kia. Mỗi lần đi tới đi lui giữa hai phòng ngủ, cô đều nhìn thấy Bạc Thanh Hàn thong thả nhởn nhở tựa trên ghế sa-lông của cô, uống nước của cô ăn táo của cô, xem ti vi của cô.
Mà mỗi lần nhìn thấy anh lại khiến Mộc Cận phải chui về phòng vặn cổ tay, rốt cục là cô đã hít gió ở đâu mà lại mời được một ông thần lớn như thế này đến nhà, hơn nữa còn có dấu hiệu thường trú?
Tục ngữ nói, mời thần đến thì dễ tiến thần đi mới khó, bề ngoài của vị này rõ ràng cho thấy chính là đại thần trong các đại thần, mà ngay cả da mặt cũng đã tu luyện đến một trình độ nhất định. Chẳng lẽ anh không ý thức được một chút nào rằng anh đang ở trong nhà một cô gái, hơn nữa cô gái này còn có mối hận thù gia đình với anh, hai người chỉ hận không thể ngay tại đây diễn một tiết mục đánh nhau quyết liệt để rửa sạch mối thù hay sao?
Mộc Cận ngồi ngay ngắn trước máy vi tính, chỉ cảm thấy đau đầu.
Đang ở vào thời khắc quái lạ như vậy, cú điện thoại của Phương Nhạc lại thành ra vô cùng đúng lúc.
Mộc Cận đang chạy từ phòng ngủ bên này sang phòng ngủ bên kia lấy thẻ đánh dấu sách thì điện thoại reo lên. Cô mở ra xem, là Phương Nhạc, bất chấp hai người chỉ là bạn ăn cơm bình thường, cô chỉ hận không thể tỏ ra ngọt ngào đến phát ngấy, tốt nhất là làm cho Bạc Thanh Hàn toàn thân nổi da gà sau đó chủ động rút lui khỏi địa bàn của cô.
Vì vậy cô đứng ngay giữa hai gian phòng, dựa vào tường nghe.
Thực ra Phương Nhạc chỉ tốt bụng hỏi một câu: “Này, em vẫn khỏe đó chứ?”
“Anh khỏe là em sẽ khỏe thôi.” Khóe miệng Mộc Cận cong lên, ánh mắt đong đưa, vừa nói vừa liếc mắt sang người nào đó đang ngồi trên sa-lông.
Phương Nhạc hơi choáng: “Mộc Cận?”
“Ôi chao anh yên tâm đi, em lúc nào cũng khỏe lắm.” Mộc Cận hơi nghiêng người, cúi thấp đầu, trên môi khẽ nở nụ cười: “Anh không cần lo lắng cho em đâu, thật đấy.”
Giọng nói của cô dịu dàng tưởng chừng như muốn nhấn chìm người ta, Phương Nhạc nhịn không được kêu gào xin tha: “Mộc Cận, anh không làm gì hết, sao em lại đối xử với anh như vậy…”
“Hở?” Mộc Cận chau mày, hơi lúng túng nhìn sang Bạc Thanh Hàn, nhanh chóng thấp giọng nói vào trong điện thoại, “Hôm nay không tiện lắm, hôm khác được không? Em ở nhà làm món ngon cho anh, nhé, anh cứ giở sách nấu ăn ra, muốn ăn cái gì thì em làm cho anh cái đó. Được không?”
Trên ghế sa-lông, Bạc Tam vẫn đang hờ hững thản nhiên xem phim trên ti vi, nhưng thực ra suy nghĩ đã sớm theo cuộc điện thoại của Mộc Cận mà bay lên tận sao Hỏa.
Anh khỏe là em sẽ khỏe – mặc dù hơi giống lời thoại trong quảng cáo, nhưng cô ấy cần gì phải nói mập mờ như vậy chứ?
Anh không cần lo lắng cho em – câu này thì không có vấn đề gì, nhưng em có thể đừng dịu dàng như vậy có được không?
Em ở nhà làm món ngon cho anh – trình độ của em còn không bằng anh đâu, thế mà lại có thể thản nhiên nói anh muốn ăn cái gì thì em làm cho anh cái đó?
Quan trọng nhất là, sao em có thể tùy tùy tiện tiện gọi một người đàn ông khác đến nhà chứ!
Đồng chí Bạc Thanh Hàn ngoài mặt vô cùng bình tĩnh, để giữ được cái vỏ trong sáng vô hại đó, bên trong đang ra sức dùng lý trí hết lần này đến lần khác cố gắng dập tắt ngọn lửa ghen ghét đang hừng hực cháy.
Tai họa, tai họa a.
Suốt một buổi chiều cho đến chạng vạng tối, hai người cứ liên tục giằng co như vậy, không ai chịu nói chuyện.
Nhưng đến tận tối trước lúc đi ngủ mà Mộc Cận vẫn không có dấu hiệu nhường cho Bạc Thanh Hàn một phòng ngủ, anh nhịn không được ho khẽ một tiếng, định cùng với chủ nhà nghiên cứu thảo luận vấn đề này một chút.
Ai ngờ Mộc Cận rất bình tĩnh lấy tay ôm trán, giống như vô cùng khổ não: “Thật xin lỗi, tổng cộng em có hai cái phòng ngủ. Một phòng em ở, một phòng đã chất đầy hàng hóa. Nếu như anh muốn ở lại đây, em cảm thấy… Anh đành phải chịu thiệt mà ngủ trên ghế sô-pha vậy. À, đương nhiên, em cũng có thể cho anh mượn ít tiền để đi nhà trọ.”
Nói xong cô cười tủm tỉm nhìn Bạc Thanh Hàn.
Anh ho nhẹ một tiếng.
Ngay lúc Mộc Cận tưởng anh sẽ nói chấp nhận ngủ trên sô-pha, Bạc Thanh Hàn lại rất điềm tĩnh, cười nhẹ nói: “Vậy thì cho anh mượn một ngàn tệ, anh sẽ nhanh chóng trả lại em.”
Mộc Cận suýt hộc máu.
Mưu kế không thực hiện được, cô nhịn không được muốn ngay lập tức ném thẳng cái con người đến từ hành tinhkhông ép chết người không bỏ qua này ra khỏi cửa, về sau cả đời không bao giờ qua lại nữa.
Nhưng cuối cùng người ta mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt xa cách, đứng ở cửa khách khí chào tạm biệt cô: “Cảm ơn buổi chiều đã tiếp đãi, khi nào quay lại trả tiền anh sẽ trả ơn em tử tế.”
Mộc Cận chẳng vui vẻ gì: “Không cần khách khí, anh biết đã quấy rầy em là được rồi, những cái khác em cũng chẳng trông mong gì. Đúng rồi, tiền trả lại trực tiếp gửi vào thẻ đi, thẻ ở Bắc Kinh em vẫn chưa bỏ đi, vẫn còn đây.”
Bạc Thanh Hàn khẽ nhíu mày, vẻ mặt ngờ vực: “Số thẻ là?”
Lần này Mộc Cận thật sự muốn giết người.
Cô hận không thể cầm cục gạch đập chết chính mình, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi người nào đó ở trước mặt đang khiến cô vô cùng mất bình tĩnh: “Được rồi được rồi, tiền em không cần nữa. Sau này nếu có cơ hội gặp lại anh trực tiếp đưa cho em tiền mặt là được, nếu không gặp được thì coi như em quyên góp cho hội Chữ thập đỏ. Chúc anh du ngoạn Mộc Độc vui vẻ, tạm biệt!”
Nói xong, cô “rầm” một tiếng đóng cửa.
Bạc Thanh Hàn đứng ở cửa nhướng mày mỉm cười.
Sao lại không nhớ được cơ chứ? Lúc trước vì anh đưa cho Mộc Cận tấm thẻ kia, cô vẻ mặt ghét bỏ nói không cần, còn suýt nữa vì nó mà trở mặt.
Không ngờ lâu như vậy, cô vẫn còn giữ.
Tâm trạng anh rất vui vẻ, đêm khuya đứng trên con phố ở Mộc Độc, đi hai bước lại lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Lý: “Thư ký Lý, tôi sẽ về muộn một ngày.”
Ví dụ như trước mắt Mộc Cận lúc này, Bạc Thanh Hàn đang cười dịu dàng một cách cực kỳ bất thường.
Cô thật sự gần như vô ý thức vòng tay khoác lấy tay Phương Nhạc, vô ý thức kiềm nén tất cả những nghi vấn trong lòng, vô ý thức coi như người xa lạ, đi lướt qua nhau.
Nhưng Bạc Thanh Hàn rõ ràng không cho đó là một ý kiến hay.
Anh chào cô, ngữ khí trước sau như một, mây trôi nước chảy: “Đã lâu không gặp, Mộc Cận.”
Một câu “Đã lâu không gặp” khiến Mộc Cận suýt chút nữa đã không cầm được nước mắt, nhưng cô vẫn cố duy trì sự bình tĩnh, cũng mây trôi nước chảy chào lại anh: “Đã lâu không gặp. Đến Mộc Độc chơi sao?”
Ánh mắt Bạc Thanh Hàn dừng lại trên cánh tay Mộc Cận đang khoác vào khuỷu tay Phương Nhạc, tiếp đó rất nhanh quét thẳng tới mắt cô: “Đúng. Nghe nói nơi này không tệ, anh tới cho đỡ ngột ngạt.”
“À.” Mộc Cận khẽ gật đầu, nụ cười trên môi như đang che giấu điều gì đó: “Vậy đi chơi vui vẻ. Em phải về nhà nấu cơm, hôm khác có cơ hội sẽ trò chuyện tiếp.”
Nói xong cô gấp gáp kéo Phương Nhạc rời đi.
Bạc Thanh Hàn nhìn Mộc Cận dựa vào bóng người cao lớn bên cạnh, không khỏi khẽ nhíu mày.
Anh ta… Là ai?
Về nhà… Nấu cơm?
Lẽ nào thật sự đã đến muộn rồi sao.
.
Trên bàn cơm, Mộc Cận cố tránh ánh mắt Phương Nhạc, nhưng cuối cùng vẫn không trốn được cái nhìn tò mò của anh, đành giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi muốn hỏi cái gì, hỏi đi.”
Vẻ mặt cô hiên ngang lẫm liệt như tráng sĩ cắt cổ tay, khiến Phương Nhạc phì cười: “Anh có định hỏi gì đâu, em suy nghĩ nhiều rồi.”
“Phương Nhạc!” Mộc Cận thẹn quá hóa giận, “Không hiếu kỳ thế sao từ lúc vào cửa anh cứ chăm chú nhìn em làm gì?”
Phương Nhạc nhíu mày: “Ai bảo là từ lúc vào cửa anh chăm chú nhìn em? Làm sao em biết?”
Một câu khiến Mộc Cận nghẹn họng, hận không thể mang hết canh cá chép về nhà mình ngay lập tức, một thìa cũng không cho tên đàn ông bỏ đá xuống giếng này ăn.
Cuối cùng Phương Nhạc vẫn phải xin tha: “Được rồi anh sai rồi, anh hỏi là được chứ gì, nói đi, anh ta là ai.”
Mộc Cận nhịn không được, khóe miệng run rẩy, không vui trả lời: “Không biết. Người qua đường giáp.”
“Ơ!” Lần này Phương Nhạc rõ ràng không định buông tha cô, “Nếu người qua đường giáp nào cũng đều khiến cảm xúc của em chấn động như vậy, anh cảm thấy trách nhiệm trên vai anh quả thực có chút trọng đại.”
Mặt Mộc Cận lại đầy vạch đen: “Phương Nhạc anh rốt cuộc là thầy dạy Vật lý hay là Ngữ văn thế?”
“Anh dùng tư cách nhà giáo của mình để cam đoan, chắc chắn là thầy dạy Vật lý.” Phương Nhạc trịnh trọng nói.
Mộc Cận hoàn toàn thất bại, gục đầu xuống tiếp tục ăn canh cá, trong đầu rất rối loạn, tất cả đều là cuộc gặp gỡ vừa rồi với Bạc – Thanh – Hàn!
Anh cười nhẹ như gió thoảng mây trôi, còn có chút lười nhác thảnh thơi quen thuộc, giống như cô thực sự đã vô tình gặp một người qua đường giáp nào đó. Nực cười hơn đó là cô lại có thể căng thẳng, còn sợ hãi, thậm chí lần đầu tiên muốn cầu xin sự che chở của Phương Nhạc.
Là muốn chứng minh cho anh cái gì sao? Hay từ trong tiềm thức vẫn luôn muốn cho anh cảm thấy chút gì đó không cam lòng? Hay là… Căn bản chính cô muốn thăm dò anh, rốt cuộc cô đối với anh, là quan hệ thế nào?
Nhưng kết quả thăm dò được là gì đây? Mộc Cận không nén được nụ cười khổ.
Đột nhiên một bàn tay vươn tới, nhẹ nhàng đặt xuống vai cô. Cô ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen nhánh, trong trẻo của Phương Nhạc: “Mộc Cận, thực ra anh chỉ muốn nhìn thấy em vui vẻ.”
Giống như thật lâu thật lâu trước đây, đã từng có một người nói với cô, nếu như ở bên anh ta không hạnh phúc, nhớ rõ còn có anh ở đây.
Mộc Cận ngẩn người hồi lâu mới mỉm cười với Phương Nhạc: “Cảm ơn anh.”
Ánh mắt Phương Nhạc vẫn chưa rời đi, giống như muốn nhìn thẳng vào tận đáy lòng cô. Ánh mắt anh quá sâu xa, khiến Mộc Cận hơi sợ, cười cũng hơi mất tự nhiên: “Anh sao vậy Phương Nhạc?”
Anh lại cười lắc đầu: “Không có gì.”
Mộc Cận hít một hơi thật sâu, đẩy bát đứng lên: “Theo lệ cũ, em nấu cơm anh rửa bát, em không khách sáo nữa. Ngày mai còn có hàng cần giao, em phải về sắp xếp lại, lúc khác sẽ sang nói chuyện phiếm với anh nhé.”
Phương Nhạc nhẹ gật đầu, cũng đứng dậy theo: “Anh đưa em về.”
“Không cần không cần.” Mộc Cận vội vàng đẩy anh ngồi xuống, “Trời vẫn chưa tối, đường đi tổng cộng còn chưa đến ba phút, cần gì phải nhiều nghi thức như vậy. Anh mau rửa bát đi, đừng có lười biếng. Em đi trước nhé!”
Nói xong cô đi như chạy ra khỏi cửa.
Thực ra Mộc Cận cũng không muốn về nhà. Cô cứ đi tới đi lui trên con đường phía trước, nhìn những chiếc xe chở đầy du khách thỉnh thoảng chậm rãi đi qua, cuối cùng dừng lại mua kẹo mạch nha ủng hộ bác Trương, dùng hai chiếc que nhỏ, từ từ xoay một vòng để đảm bảo kẹo không bị rơi xuống.
Có lẽ bây giờ cũng chỉ có vận động máy móc như vậy mới giúp tâm tình bực bội của cô được bình tĩnh lại.
Nhưng trong lúc cô đang vừa xoay kẹo mạch nha trong tay, vừa nhìn cửa nhà mình, âm thầm suy nghĩ xem làm thế nào không để rơi kẹo mà có thể mở cửa thuận lợi, người đàn ông kia lại mang theo gương mặt vui vẻ, từ bên cạnh đi vòng ra.
Lần này ánh mắt anh nhìn cô rõ ràng không có gì tốt đẹp: “Anh thấy bây giờ đúng là cơ hội.”
“Cái gì?” Mộc Cận mờ mịt.
Anh nhướng mày: “Không phải em nói hôm khác có cơ hội sẽ tiếp tục trò chuyện sao, anh thấy bây giờ đúng là cơ hội tốt.”
Mộc Cận cũng nhướng mày: “Ai nói vậy? Em còn có việc, ngại quá.”
Bạc Thanh Hàn chỉ vào kẹo mạch nha trong tay Mộc Cận: “Em bảo có việc chính là ngẩn người đi trên đường rồi cố sức mà kéo chiếc kẹo này sao?”
“Em có việc gì cũng không phiền anh quan tâm.” Ánh mắt Mộc Cận nhàn nhạt lướt qua khuôn mặt Bạc Tam, hình như anh hơi gầy đi.
Có lẽ hiếm khi thấy Mộc Cận chém đinh chặt sắt như vậy, Bạc Thanh Hàn trái lại hơi sững sờ, đôi mày rậm khẽ nhíu lại, ngữ khí mang theo sự ngang ngược, vô lại: “Anh mặc kệ em có việc hay không, nhưng anh bị lạc đường. Anh chỉ quen mỗi mình em, hoặc là em phụ trách đưa anh quay về chỗ ở, hoặc là anh ở lại chỗ em.”
Mộc Cận chán nản.
Sau một hồi giằng co, cô không khỏi có chút mềm lòng: “Anh ở đâu?”
“Anh không biết.” Bạc Thanh Hàn không sợ chết nói.
Mộc Cận nhịn không được vừa tức vừa buồn cười: “Anh bảo không biết?”
“Anh thật sự không biết. Điện thoại và cả túi của anh, lúc xuống xe ở thành Đông đã bị trộm. Không may là, anh để địa chỉ nhà trọ ở trong túi.” Bạc Thanh Hàn nhún vai, nhưng nhìn thế nào cũng thấy vẻ mặt đắc ý, “Nhưng thật khéo, gặp được em.”
Mộc Cận cầm kẹo mạch nha trong tay ném vào thùng rác bên cạnh, chỉ một ngón tay về bên trái: “Đi thẳng hai mươi mét, buồng điện thoại công cộng. Thong thả không tiễn.”
Bạc Thanh Hàn cau mày, khóe miệng run run: “Ngại quá, còn có một vấn đề đó là, bây giờ trên người anh không có đồng nào.”
Mộc Cận cũng không nhịn được run rẩy khóe miệng. Hành lí của anh bị trộm, nhưng anh vừa khéo lại gặp cô…
“Được em muốn hỏi một câu.” Mộc Cận quay đầu nhìn Bạc Thanh Hàn đứng bên cạnh, vẻ mặt cũng nhẹ nhàng mỉm cười: “Làm thế nào anh xuyên qua được toàn bộ thị trấn, xuống xe ở thành Đông lại vô tình gặp được em ở thành Tây?”
Bạc Thanh Hàn nhíu mày, theo thói quen vuốt vuốt trán, nụ cười vui vẻ trên mặt không giấu được: “Vấn đề này anh không có cách nào giải thích, theo như em nói thì, anh cảm thấy đây gọi là duyên phận.”
À… Được.
Đây quả thật là phản ứng đầu tiên của Mộc Cận. Cô dò xét anh từ trên xuống dưới một lượt, trong đầu lại nhảy ra câu nói kia: thà tin rằng trên đời này có ma, cũng không thể tin được mồm miệng của người đàn ông kia.
Anh lại còn có thể dõng dạc cộng thêm mặt không đỏ tim không đập mà nói, đây gọi là duyên phận.
Có lẽ do vẻ khinh thường trên mặt Mộc Cận quá rõ ràng, Bạc Thanh Hàn bày ra vẻ mặt vô tội, vô cùng chân thành, cộng với vô cùng rõ ràng nói: “Anh thật sự thật sự thật sự không phải cố ý.”
Mộc Cận thật sự không nhìn nổi anh nữa, trực tiếp đi qua mở cửa.
Bạc Thanh Hàn cũng rất tự nhiên đi vào theo.
Ai ngờ anh còn chưa vào cửa, Mộc Cận liền xoay người, chỉ một ngón tay vào anh, nói như bắn liên thanh: “Thứ nhất không cho phép gây ra tiếng động, thứ hai không cho phép nói chuyện với em khi em không nói chuyện với anh, thứ ba không cho phép khi chưa được sự đồng ý của em mà mò vào phòng ngủ. Đây gọi là, ba quy tắc.”
Nói xong cô không thèm quay đầu lại, chui luôn vào phòng ngủ, để lại Bạc Thanh Hàn đứng ở cửa ra vào, nụ cười trên mặt hiện ra càng rõ ràng.
Ba quy tắc. Cô ấy vẫn chưa quên sao.
Suốt cả buổi chiều, Mộc Cận kiểm tra hàng hóa mà không tập trung, không phải ở phòng này tính sai các khoản, thì cũng là uể oải sắp xếp ở phòng bên kia. Mỗi lần đi tới đi lui giữa hai phòng ngủ, cô đều nhìn thấy Bạc Thanh Hàn thong thả nhởn nhở tựa trên ghế sa-lông của cô, uống nước của cô ăn táo của cô, xem ti vi của cô.
Mà mỗi lần nhìn thấy anh lại khiến Mộc Cận phải chui về phòng vặn cổ tay, rốt cục là cô đã hít gió ở đâu mà lại mời được một ông thần lớn như thế này đến nhà, hơn nữa còn có dấu hiệu thường trú?
Tục ngữ nói, mời thần đến thì dễ tiến thần đi mới khó, bề ngoài của vị này rõ ràng cho thấy chính là đại thần trong các đại thần, mà ngay cả da mặt cũng đã tu luyện đến một trình độ nhất định. Chẳng lẽ anh không ý thức được một chút nào rằng anh đang ở trong nhà một cô gái, hơn nữa cô gái này còn có mối hận thù gia đình với anh, hai người chỉ hận không thể ngay tại đây diễn một tiết mục đánh nhau quyết liệt để rửa sạch mối thù hay sao?
Mộc Cận ngồi ngay ngắn trước máy vi tính, chỉ cảm thấy đau đầu.
Đang ở vào thời khắc quái lạ như vậy, cú điện thoại của Phương Nhạc lại thành ra vô cùng đúng lúc.
Mộc Cận đang chạy từ phòng ngủ bên này sang phòng ngủ bên kia lấy thẻ đánh dấu sách thì điện thoại reo lên. Cô mở ra xem, là Phương Nhạc, bất chấp hai người chỉ là bạn ăn cơm bình thường, cô chỉ hận không thể tỏ ra ngọt ngào đến phát ngấy, tốt nhất là làm cho Bạc Thanh Hàn toàn thân nổi da gà sau đó chủ động rút lui khỏi địa bàn của cô.
Vì vậy cô đứng ngay giữa hai gian phòng, dựa vào tường nghe.
Thực ra Phương Nhạc chỉ tốt bụng hỏi một câu: “Này, em vẫn khỏe đó chứ?”
“Anh khỏe là em sẽ khỏe thôi.” Khóe miệng Mộc Cận cong lên, ánh mắt đong đưa, vừa nói vừa liếc mắt sang người nào đó đang ngồi trên sa-lông.
Phương Nhạc hơi choáng: “Mộc Cận?”
“Ôi chao anh yên tâm đi, em lúc nào cũng khỏe lắm.” Mộc Cận hơi nghiêng người, cúi thấp đầu, trên môi khẽ nở nụ cười: “Anh không cần lo lắng cho em đâu, thật đấy.”
Giọng nói của cô dịu dàng tưởng chừng như muốn nhấn chìm người ta, Phương Nhạc nhịn không được kêu gào xin tha: “Mộc Cận, anh không làm gì hết, sao em lại đối xử với anh như vậy…”
“Hở?” Mộc Cận chau mày, hơi lúng túng nhìn sang Bạc Thanh Hàn, nhanh chóng thấp giọng nói vào trong điện thoại, “Hôm nay không tiện lắm, hôm khác được không? Em ở nhà làm món ngon cho anh, nhé, anh cứ giở sách nấu ăn ra, muốn ăn cái gì thì em làm cho anh cái đó. Được không?”
Trên ghế sa-lông, Bạc Tam vẫn đang hờ hững thản nhiên xem phim trên ti vi, nhưng thực ra suy nghĩ đã sớm theo cuộc điện thoại của Mộc Cận mà bay lên tận sao Hỏa.
Anh khỏe là em sẽ khỏe – mặc dù hơi giống lời thoại trong quảng cáo, nhưng cô ấy cần gì phải nói mập mờ như vậy chứ?
Anh không cần lo lắng cho em – câu này thì không có vấn đề gì, nhưng em có thể đừng dịu dàng như vậy có được không?
Em ở nhà làm món ngon cho anh – trình độ của em còn không bằng anh đâu, thế mà lại có thể thản nhiên nói anh muốn ăn cái gì thì em làm cho anh cái đó?
Quan trọng nhất là, sao em có thể tùy tùy tiện tiện gọi một người đàn ông khác đến nhà chứ!
Đồng chí Bạc Thanh Hàn ngoài mặt vô cùng bình tĩnh, để giữ được cái vỏ trong sáng vô hại đó, bên trong đang ra sức dùng lý trí hết lần này đến lần khác cố gắng dập tắt ngọn lửa ghen ghét đang hừng hực cháy.
Tai họa, tai họa a.
Suốt một buổi chiều cho đến chạng vạng tối, hai người cứ liên tục giằng co như vậy, không ai chịu nói chuyện.
Nhưng đến tận tối trước lúc đi ngủ mà Mộc Cận vẫn không có dấu hiệu nhường cho Bạc Thanh Hàn một phòng ngủ, anh nhịn không được ho khẽ một tiếng, định cùng với chủ nhà nghiên cứu thảo luận vấn đề này một chút.
Ai ngờ Mộc Cận rất bình tĩnh lấy tay ôm trán, giống như vô cùng khổ não: “Thật xin lỗi, tổng cộng em có hai cái phòng ngủ. Một phòng em ở, một phòng đã chất đầy hàng hóa. Nếu như anh muốn ở lại đây, em cảm thấy… Anh đành phải chịu thiệt mà ngủ trên ghế sô-pha vậy. À, đương nhiên, em cũng có thể cho anh mượn ít tiền để đi nhà trọ.”
Nói xong cô cười tủm tỉm nhìn Bạc Thanh Hàn.
Anh ho nhẹ một tiếng.
Ngay lúc Mộc Cận tưởng anh sẽ nói chấp nhận ngủ trên sô-pha, Bạc Thanh Hàn lại rất điềm tĩnh, cười nhẹ nói: “Vậy thì cho anh mượn một ngàn tệ, anh sẽ nhanh chóng trả lại em.”
Mộc Cận suýt hộc máu.
Mưu kế không thực hiện được, cô nhịn không được muốn ngay lập tức ném thẳng cái con người đến từ hành tinhkhông ép chết người không bỏ qua này ra khỏi cửa, về sau cả đời không bao giờ qua lại nữa.
Nhưng cuối cùng người ta mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt xa cách, đứng ở cửa khách khí chào tạm biệt cô: “Cảm ơn buổi chiều đã tiếp đãi, khi nào quay lại trả tiền anh sẽ trả ơn em tử tế.”
Mộc Cận chẳng vui vẻ gì: “Không cần khách khí, anh biết đã quấy rầy em là được rồi, những cái khác em cũng chẳng trông mong gì. Đúng rồi, tiền trả lại trực tiếp gửi vào thẻ đi, thẻ ở Bắc Kinh em vẫn chưa bỏ đi, vẫn còn đây.”
Bạc Thanh Hàn khẽ nhíu mày, vẻ mặt ngờ vực: “Số thẻ là?”
Lần này Mộc Cận thật sự muốn giết người.
Cô hận không thể cầm cục gạch đập chết chính mình, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi người nào đó ở trước mặt đang khiến cô vô cùng mất bình tĩnh: “Được rồi được rồi, tiền em không cần nữa. Sau này nếu có cơ hội gặp lại anh trực tiếp đưa cho em tiền mặt là được, nếu không gặp được thì coi như em quyên góp cho hội Chữ thập đỏ. Chúc anh du ngoạn Mộc Độc vui vẻ, tạm biệt!”
Nói xong, cô “rầm” một tiếng đóng cửa.
Bạc Thanh Hàn đứng ở cửa nhướng mày mỉm cười.
Sao lại không nhớ được cơ chứ? Lúc trước vì anh đưa cho Mộc Cận tấm thẻ kia, cô vẻ mặt ghét bỏ nói không cần, còn suýt nữa vì nó mà trở mặt.
Không ngờ lâu như vậy, cô vẫn còn giữ.
Tâm trạng anh rất vui vẻ, đêm khuya đứng trên con phố ở Mộc Độc, đi hai bước lại lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Lý: “Thư ký Lý, tôi sẽ về muộn một ngày.”
/61
|