Phong cảnh tuyệt đẹp, phòng bệnh tiên tiến, có vài tên vệ sĩ mặc đồ đen đứng canh gác.
Trong phòng bệnh truyền ra tiếng nói chuyện cố tình được đè thấp.
“Tam gia, nửa năm kế tiếp, ngài phải ở nước M.”
Tiếng nói hơi già lộ ra mỏi mệt vang lên.
Người đàn ông tuấn mỹ ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt nhẹ nhàng nhấc mi mắt lên.
Hàng mi dài của anh run rẩy, con ngươi hờ hững liếc nhìn ông lão trước giường bệnh, trong cổ họng phát ra một tiếng cười nhạt.
“Nửa năm sao? Giáo sư Brent ông cũng biết tôi cũng không thích quốc gia này, ông nhiệt tình giữ tôi lại cũng vô dụng.”
Người đàn ông khẽ mở đôi môi mỏng, tiếng nói khàn khàn, giọng điệu không mặn không nhạt.
Thân thể anh xuất hiện vấn đề, chính là Hoắc tam gia Hoắc Vân Giao bị gia tộc suốt đêm đưa đến nước ngoài trị liệu.
Giáo sư Brent đứng trước giường bệnh nghe vậy, thiếu chút nữa bị tức chết.
Cái gì mà không thích quốc gia của bọn họ.
Nếu không phải người trước mắt này, là người đầu tư bệnh viện Walton, ông nhất định cho người ném ra ngoài.
Giáo sư Brent giơ tay ấn mũi, khắc chế tính tình, cắn răng nói: “Tam gia, ngài nên rõ ràng tình huống hiện tại như thế nào, ngay cả việc xuống giường cơ bản nhất ngài cũng không làm được.”
Lời giống như đâm chọt vào ống thở của Hoắc tam gia.
Ngày hôm qua, anh cùng nhị đường ca Hoắc Dịch Dung gặp mặt Nhạc gia, thương nghị hôn sự của nhị đường ca.
Buổi tối uống nhiều mấy ly, chuẩn bị trở về phòng ngủ thì không biết người phụ nữ nào đỏ từ đâu chui ra nằm trên giường.
Anh như trúng tà, liền cùng một người phụ nữ không rõ mặt mũi lăn lộn bên nhau.
Quá trình của nó, một lời khó nói hết.
Lại đến nay làm anh dư vị vô tận.
Cái loại cảm giác phía trên thực dễ nghiện làm hiện tại anh hồi tưởng lại, toàn thân đều ở ẩn ẩn tê dại.
Chỉ là thân thể mục nát này của anh bị hao tổn cực đại.
Hoắc Vân Giao sinh ra thể nhược, luôn vô duyên vô cớ sinh bệnh hôn mê, tìm không thấy bất luận nguyên do phát bệnh là gì.
Tuổi lớn hơn một chút, tình huống mới chuyển biến tốt đẹp không ít.
Ba anh mời đến môn chủ Linh Hư Tử Linh Sơn Môn điều tra thân thể anh
cũng không nhìn ra cái gì, chỉ mịt mờ báo cho người trong nhà phải tận lực không được để anh phá thân thì mới tốt.
Nói ngắn gọn, chính là bảo trì thân thể đồng tử thì anh còn có thể sống lâu thêm mấy năm.
Từ khi đó bắt đầu người trong nhà liền ngàn dặn dò vạn dặn dò anh trăm triệu không thể phá thân.
Ai mà nghĩ đến, ngày hôm qua anh vẫn không giữ được tiết tháo.
Trong phòng bệnh truyền ra tiếng nói chuyện cố tình được đè thấp.
“Tam gia, nửa năm kế tiếp, ngài phải ở nước M.”
Tiếng nói hơi già lộ ra mỏi mệt vang lên.
Người đàn ông tuấn mỹ ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt nhẹ nhàng nhấc mi mắt lên.
Hàng mi dài của anh run rẩy, con ngươi hờ hững liếc nhìn ông lão trước giường bệnh, trong cổ họng phát ra một tiếng cười nhạt.
“Nửa năm sao? Giáo sư Brent ông cũng biết tôi cũng không thích quốc gia này, ông nhiệt tình giữ tôi lại cũng vô dụng.”
Người đàn ông khẽ mở đôi môi mỏng, tiếng nói khàn khàn, giọng điệu không mặn không nhạt.
Thân thể anh xuất hiện vấn đề, chính là Hoắc tam gia Hoắc Vân Giao bị gia tộc suốt đêm đưa đến nước ngoài trị liệu.
Giáo sư Brent đứng trước giường bệnh nghe vậy, thiếu chút nữa bị tức chết.
Cái gì mà không thích quốc gia của bọn họ.
Nếu không phải người trước mắt này, là người đầu tư bệnh viện Walton, ông nhất định cho người ném ra ngoài.
Giáo sư Brent giơ tay ấn mũi, khắc chế tính tình, cắn răng nói: “Tam gia, ngài nên rõ ràng tình huống hiện tại như thế nào, ngay cả việc xuống giường cơ bản nhất ngài cũng không làm được.”
Lời giống như đâm chọt vào ống thở của Hoắc tam gia.
Ngày hôm qua, anh cùng nhị đường ca Hoắc Dịch Dung gặp mặt Nhạc gia, thương nghị hôn sự của nhị đường ca.
Buổi tối uống nhiều mấy ly, chuẩn bị trở về phòng ngủ thì không biết người phụ nữ nào đỏ từ đâu chui ra nằm trên giường.
Anh như trúng tà, liền cùng một người phụ nữ không rõ mặt mũi lăn lộn bên nhau.
Quá trình của nó, một lời khó nói hết.
Lại đến nay làm anh dư vị vô tận.
Cái loại cảm giác phía trên thực dễ nghiện làm hiện tại anh hồi tưởng lại, toàn thân đều ở ẩn ẩn tê dại.
Chỉ là thân thể mục nát này của anh bị hao tổn cực đại.
Hoắc Vân Giao sinh ra thể nhược, luôn vô duyên vô cớ sinh bệnh hôn mê, tìm không thấy bất luận nguyên do phát bệnh là gì.
Tuổi lớn hơn một chút, tình huống mới chuyển biến tốt đẹp không ít.
Ba anh mời đến môn chủ Linh Hư Tử Linh Sơn Môn điều tra thân thể anh
cũng không nhìn ra cái gì, chỉ mịt mờ báo cho người trong nhà phải tận lực không được để anh phá thân thì mới tốt.
Nói ngắn gọn, chính là bảo trì thân thể đồng tử thì anh còn có thể sống lâu thêm mấy năm.
Từ khi đó bắt đầu người trong nhà liền ngàn dặn dò vạn dặn dò anh trăm triệu không thể phá thân.
Ai mà nghĩ đến, ngày hôm qua anh vẫn không giữ được tiết tháo.
/80
|