Hoắc Chi bị đá vào ngực, thân thể đập vào đến trên vách tường đối diện.
“Khụ khụ….”
ra tiếng.
Cô ôm ngực, thấp khụ
Mùi máu tươi trong miệng bắt đầu lan tràn.
Cơn thịnh nộ của nhị gia thật dữ dội thật đáng sợ.
Hoắc Chi lại lần nữa bò dậy, hai đầu gối quỳ trên mặt đất hướng về phía người đàn ông thanh tuấn đang đứng ở cửa thần sắc âm trầm.
Hoắc Dịch Dung thưởng thức cái súng nhỏ màu bạc tinh tế không biết từ khi nào xuất hiện trong tay.
Anh rũ mắt, đáy mắt nổi lên nhàn nhạt tức giận nhìn chằm chằm vũ khí trong tay.
Tư thế này rơi vào trong mắt Hoắc Khương, ông biết hôm nay Hoắc Chi chắc chắn sẽ bị phế đi.
Tiếng vang thanh thúy lên.
Đây là thanh âm lên đạn.
Hoắc Khương ở ngay lúc thanh âm vang lên lập tức đứng ra.
Ông quỳ gối trước người Hoắc Dịch Dung: “Nhị gia, việc của Tô tiểu thư thật là Hoắc Chi sơ sẩy làm việc bất lợi, cô không thể thoái thác tội của mình, chỉ là nội tình quá mức mịt mờ, cầu nhị gia cho cô ấy cơ hội lấy công chuộc tội.”
“Nga?” Đôi mắt Hoắc Dịch Dung thâm thúy đen nhánh nhìn chằm chằm Hoắc Khương, đáy mắt không hề có tình cảm.
Khóe miệng Hoắc nhị gia giơ lên làm như thật sự cảm thấy hứng thú với lời mà ông nói.
Hoắc Khương cúi đầu, ngôn ngữ kính cẩn mang theo khiêm tốn nói: “Nhị gia, Tô tiểu thư là dây dưa với cận vệ của cô ta, hai người sớm đã có tư tình. Hoắc Chi nghe theo phân phó đi theo Tô tiểu thư đã lâu nhưng một khi Tô tiểu thư vào nhà chính Tô gia, cô ấy không dò xét được bất luận tin tức giá trị nào.”
“Lại là cận vệ sao?” Thần sắc Hoắc Dịch Dung ý vị thâm trường.
“Vâng, Tô tiểu thư đã mang thai ba tháng, thuộc hạ hoài nghi Tô gia khả năng đã biết được việc này.”
“Bang!”
Hoắc Khương vừa dứt lời, trên mặt ăn một cái tát.
“Lão Khương, ông vượt rào.”
Hoắc Dịch Dung thu hồi tay, vũ khí trong tay lại không biết đã biến mất từ khi nào.
Anh ôm tay, lạnh lùng nhìn Hoắc
Khương cùng Hoắc Chi quỳ gối trước mặt.
“Khụ khụ….”
ra tiếng.
Cô ôm ngực, thấp khụ
Mùi máu tươi trong miệng bắt đầu lan tràn.
Cơn thịnh nộ của nhị gia thật dữ dội thật đáng sợ.
Hoắc Chi lại lần nữa bò dậy, hai đầu gối quỳ trên mặt đất hướng về phía người đàn ông thanh tuấn đang đứng ở cửa thần sắc âm trầm.
Hoắc Dịch Dung thưởng thức cái súng nhỏ màu bạc tinh tế không biết từ khi nào xuất hiện trong tay.
Anh rũ mắt, đáy mắt nổi lên nhàn nhạt tức giận nhìn chằm chằm vũ khí trong tay.
Tư thế này rơi vào trong mắt Hoắc Khương, ông biết hôm nay Hoắc Chi chắc chắn sẽ bị phế đi.
Tiếng vang thanh thúy lên.
Đây là thanh âm lên đạn.
Hoắc Khương ở ngay lúc thanh âm vang lên lập tức đứng ra.
Ông quỳ gối trước người Hoắc Dịch Dung: “Nhị gia, việc của Tô tiểu thư thật là Hoắc Chi sơ sẩy làm việc bất lợi, cô không thể thoái thác tội của mình, chỉ là nội tình quá mức mịt mờ, cầu nhị gia cho cô ấy cơ hội lấy công chuộc tội.”
“Nga?” Đôi mắt Hoắc Dịch Dung thâm thúy đen nhánh nhìn chằm chằm Hoắc Khương, đáy mắt không hề có tình cảm.
Khóe miệng Hoắc nhị gia giơ lên làm như thật sự cảm thấy hứng thú với lời mà ông nói.
Hoắc Khương cúi đầu, ngôn ngữ kính cẩn mang theo khiêm tốn nói: “Nhị gia, Tô tiểu thư là dây dưa với cận vệ của cô ta, hai người sớm đã có tư tình. Hoắc Chi nghe theo phân phó đi theo Tô tiểu thư đã lâu nhưng một khi Tô tiểu thư vào nhà chính Tô gia, cô ấy không dò xét được bất luận tin tức giá trị nào.”
“Lại là cận vệ sao?” Thần sắc Hoắc Dịch Dung ý vị thâm trường.
“Vâng, Tô tiểu thư đã mang thai ba tháng, thuộc hạ hoài nghi Tô gia khả năng đã biết được việc này.”
“Bang!”
Hoắc Khương vừa dứt lời, trên mặt ăn một cái tát.
“Lão Khương, ông vượt rào.”
Hoắc Dịch Dung thu hồi tay, vũ khí trong tay lại không biết đã biến mất từ khi nào.
Anh ôm tay, lạnh lùng nhìn Hoắc
Khương cùng Hoắc Chi quỳ gối trước mặt.
/80
|