Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày anh thế nhưng sẽ bước vào tòa nhà đại biểu quyền thế này.
Bị người lảo đảo đẩy mạnh vào phòng, Dung Kính đã không còn tâm lý phản kháng, tim anh thình thịch thình thịch nhảy không ngừng.
Hai tròng mắt kinh sợ, sợ hãi đến mức cả khuôn mặt trở nên trắng bệch, đủ loại biểu tình rõ ràng bị Hoắc Dịch Dung xem ở trong mắt.
Anh gợi lên một độ cung ôn hòa, cho người ta một cảm giác hoà bình giả dối: “Anh chính là Dung Kính à.
”
Dùng chính là câu trần thuật, hiển nhiên đã xác định thân phận.
Hai mắt Dung Kính theo tiếng nhìn qua, nhìn nửa khuôn mặt thanh tuấn của người đàn ông mập mờ dưới ánh đèn u ám.
Đối phương mặc áo ngủ, người đầy hơi thở lười biếng, thoạt nhìn thực vô hại.
Nhưng mậ, trên người người đàn ông phóng xuất ra khí tràng đáng sợ bức nhân, cùng với ưu nhã tự phụ tận trong xương cốt, ập vào trước mặt, ép tới mức Dung Kính không tự chủ được mà hạ thấp hô hấp.
Dung Kính nuốt nuốt nước miếng: “Vâng, tôi là Dung Kính, không biết ngài là?”
“Hoắc Dịch Dung.
”
Hoắc nhị gia cười báo tên huý, âm điệu thân hòa, thái độ hữu hảo.
Nhưng mà này bất quá là biểu tượng thôi.
Hai tròng mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm Dung Kính, ý cười trên mặt lạnh băng, không hề có độ ấm.
Chỉ cần Dung Kính lớn mật một chút, đối diện với tầm mắt anh liền biết sâu thẳm trong mắt người này lan tràn khí tràng làm lòng người run sợ.
Dung Kính rũ đầu, nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, theo bản năng làm ra động tác đáp lại.
Đáy lòng anh còn nhắc đi nhắc lại cái tên.
Hoắc Dịch Dung, Hoắc, Dịch, Dung!
Bỗng chốc, Dung Kính trợn to hai mắt, vô cùng hoảng sợ đối diện với tầm mắt Hoắc Dịch Dung.
Trong mắt đối phương nhuộm vẻ lạnh lẽo không nói nên lời, đại khái là thói quen của người ở trên cao nhìn xuống, chỉ là tùy ý thoáng nhìn qua cũng mang theo uy nghiêm kinh dị.
“Hoắc….
Hoắc nhị gia?” Mồm mép Dung
Kính không nhanh nhẹn, nói chuyện lắp bắp.
Anh sắp bị dọa tè ra quần rồi được không!
Hoắc Dịch Dung, người cầm quyền tập đoàn HEA Hoắc thị.
Nghe đồn tâm tư anh thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, lãnh khốc tàn bạo, là người vô cùng khó ở chung, là nhân vật mà vô số con cháu thế gia Kinh Thành nhìn lên.
Liền tính là đám người bên cạnh Dung Kính, cũng có nghe thấy đại danh của Hoắc nhị gia.
Dung Kính đón nhận tầm mắt lạnh băng, đầu quả tim phát run, cảm thấy từ ngữ đồn đãi hình dung anh thật sự quá thích hợp.
Hoắc Dịch Dung nhíu mày, mắt lạnh nhìn
chằm chằm Dung Kính một bộ bị dọa phá gan, biểu tình trở nên như suy tư gì đó.
Anh duỗi tay, màn hình siêu mỏng trên bàn thay đổi phương hướng.
Trên màn hình còn đang tạm dừng ở hình ảnh Hàn Khả Tâm.
Hoắc nhị gia lười vòng vo, nói thẳng vào chủ đề: “Khách sạn Hoàng Đình đêm đó, anh cùng người phụ nữ này ngủ với nhau sao?”
Ngón thon dài tựa trúc lộ ra khớp xương nhẹ nhàng gõ vào người phụ nữ trên màn hình.
Giữa trán Dung Kính toát ra mồ hôi theo gương mặt nhỏ giọt xuống chiếc thảm quý báu trong phòng.
Nhìn thấy Hàn Khả Tâm trong video, anh liên tục lắc đầu, giọng điệu hoảng sợ lẩm bẩm nói: “Không có, không có, sao Hàn Khả Tâm có thể ngủ với tôi được.
”
Anh nói tỉ mỉ chi tiết chuyện đêm đó tiêu tiền mua một người phụ nữ trải qua đêm
xuân.
.
/80
|