Chương 29 Trông xấu xí nhưng bạn nghĩ về vẻ đẹp
Vào tháng 10, thời tiết lúc nóng lúc lạnh.
Hôm nay chính là thời tiết tốt hiếm có, ánh nắng hắt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, lại khiến người ta không cảm nhận được nửa điểm ấm áp.
Đầu lưỡi Thẩm Tuân chạm vào má, hung dữ quay đầu lại, nhìn chằm chằm Hứa Nguyệt vài giây. Ở trong tầm mắt né tránh của cô ta, giọng nói khàn khàn lạnh như băng, "Cô ta bắt nạt cô, cô không biết bắt nạt lại? Cho rằng khiêu khích hai câu, có thể làm cho ông đây thay cô ra mặt? Tôi thấy bộ dạng cô chẳng ra sao, còn tưởng bản thân rất đẹp ——"
Anh ta cười nhạo một tiếng, châm chọc không ngừng.
Dứt lời, anh ta nhấc chân đá văng cái ghế chặn đường mình, một tay đút túi đi ra ngoài phòng học.
"Anh Tuân, đến giờ học rồi, anh đi đâu thế?! Chờ em! ”
Hàn Quân ngồi cùng Thẩm Tuân ở hàng cuối cùng trừng mắt nhìn bóng lưng tiêu sái của Thẩm Tuân, sửng sốt hai giây, vội vàng đuổi theo.
Sau lưng Thẩm Tuân lại giống như có mắt, trong giọng nói khàn khàn mang theo phần nóng nảy, "Ông đây tìm chỗ ngủ, mẹ nó cậu muốn ngủ cùng tôi? ”
Hình ảnh kia quá đẹp, khiến Hàn Quân dừng bước.
Anh ta gãi gãi tóc, cười hắc hắc, "Vậy... Vậy em sẽ không đi..."
"Đồ ngốc."
Đôi môi Thẩm Tuân khẽ mở, cũng không quay đầu lại, giơ giơ ngón giữa lên với Hàn Quân.
Hàn Quân cũng không tức giận, "Anh Tuân, hẹn gặp lại! Anh Tuân đi đường cẩn thận! ”
Thẩm Tuân vừa đi, trong phòng học lập tức sôi trào.
Mạnh Sương nhìn Tống Yểu Yểu lật sách giáo khoa, cắn môi đỡ Hứa Nguyệt lên.
Tất cả mọi người đều là con cưng, không có ai xuất thân từ gia đình bình thường. Tuổi trẻ bồng bột, trừ phi thật sự đụng phải cái gai như Thẩm Tuân, thì không chịu khuất phục ai.
Cho nên, Hứa Nguyệt ôm cổ tay vừa mới đứng lên, liền nghe được tiếng thảo luận hưng phấn xung quanh.
"Wow! Vừa rồi anh Tuân đang thay Tống Yểu Yểu nói chuyện sao? ”
"Lần này anh Tuân bị đánh thức, thế nhưng không có động thủ đánh người?"
"Cắt... Cậu có suy nghĩ quá nhiều không? Anh Tuân chưa bao giờ đánh phụ nữ? ”
Cũng có nữ sinh mặt vẻ mặt hoa si, ngữ khí nhộn nhạo, "A~~anh Tuân thật man!”
Hứa Nguyệt nghẹn, bình thường ở trường của cô ta cũng thuộc loại đại tỷ, ở trường có thói quen tác quai tác quái. Đương nhiên, có Thẩm Hạnh ở đây thì lại là chuyện khác.
Hiện tại bị tát một cái trước mặt mọi người, còn bị Thẩm Tuân vô tình châm chọc một trận, Hứa Nguyệt cảm thấy muốn chết.
"Hứa Nguyệt, cậu không sao chứ?" Mạnh Sương hỏi.
"Cậu thấy tôi giống như không có việc gì sao?!" Hứa Nguyệt tức giận cười đáp lại, lạnh lùng hất tay Mạnh Sương ra, đứng lên rời đi. Đi ngang qua Tống Yểu Yểu, liếc nhìn cô một cái, "Tống Yểu Yểu, tốt nhất cô nên ở trong phòng học đừng đi ra ngoài, nếu không nhìn tôi sẽ giết chết cô! ”
Nếu cô giống Tống Tĩnh Uyển được nhà họ Tống yêu thương, có lẽ Hứa Nguyệt còn có thể do dự một chút, không dám động đến cô. Nhưng một đứa con gái bị nhà họ Tống bỏ rơi, cô ta có cái gì không dám?
Tống Yểu Yểu cầm bút,đôi mắt cong cong, giọng nói nhẹ nhàng, đặc biệt ôn hoà.
"Được rồi."
Không hiểu chuyện gì, Hứa Nguyệt căm hận cắn răng, tay run run lao ra khỏi phòng học.
Hàn Quân hứng thú, anh ta lùi lại hai bước, cười tủm tỉm, ngồi xổm nghiêng đầu bên cạnh bàn Tống Yểu Yểu, "Tống Yểu Yểu, Hứa Nguyệt nói cậu điên rồi, cậu nghĩ sao? ”
Tống Yểu Yểu l lặng lẽ quay đầu, cùng Hàn Quân nhìn nhau trong giây lát.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào nửa gương mặt của cô, làn da trắng sáng như trong suốt, tinh xảo mềm mại, thanh tú như một đoá hoa. Một cô gái, cực kỳ mê người.
Hàn Quân sững sờ há miệng, nhìn đến choáng váng.
"Bộp——"
/1331
|