Chương 3: Em khóc đó, còn chị thì sao
“Ừm….khụ khụ ….khụ….”
Tống Tĩnh Uyển tràn đầy tức giận, nhưng không khống chế được nước mắt nước mũi, nước mặt nước mũi đầm đìa quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô.
“Tống Yểu…..”
“Chị à, có phải chơi rất vui không?”
Tống Yểu Yểu dùng lực kéo tay, khiến cho da đầu của Tống Tĩnh Uyển như muốn rách ra sau, khiến cho Tống Tĩnh Uyển phải ngẩng đầu lên.
Cô như đang áp sát vào má của Tống Tĩnh Uyển, thân mật nói: “Chị sao không nói gì hết vậy? Em còn cho rằng khi nãy ở cạnh bể bơi chị đang trêu đùa với em cơ đây,” Tống Yểu Yểu nói đầy hài hước, “Nước còn chưa quá đầu em,nhưng nước cứ thế tràn vào miệng mũi em, sau đó hô hấp dần dần khó khăn, cái loại cảm giác như vậy---thật khó mà quên!”
Tống Tĩnh Uyển vô cùng xấu hổ, đồng thời cũng rất hoảng loạn, nhưng cô ta cứ sống chết nhìn chăm chăm Tống Yểu Yểu, không nhận sai. Chỉ là đùa mà thôi, lại nói, cô cũng đâu có chết?
“Tống Yểu Yểu, em điên rồi à!” Tống Tĩnh Uyển không cam tâm, điên cuồng muốn túm lấy mặt Tống Yểu Yểu.
“Bốp….” một tiếng, xung quanh yên tĩnh.
Tống Yểu Yểu buông tay ra, u ám nhìn Tống Tĩnh Uyển như nhìn một vũng bùn dơ bẩn, cúi xuống vỗ lên gương mặt cô ta, “Cái này coi như quà của ngày hôm nay, nhớ lấy, chị còn nợ em một mạng đó.”
Bởi vì một lời nói đùa, lại vô duyên vô cớ rơi vào bể bơi, cô sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại món nợ này cho bản thể.
Tống Tĩnh Uyển hai mắt rực lửa như muốn đâm xuyên một nhát sau lưng cô, lồng ngực tức nghẹn, gương mặt cô ta không cam tâm, cơ mặt giật giật.
Cô ta không sai, vĩnh viễn sẽ không thừa nhận cô ta sai! Tống Yểu Yểu, chuyện này chưa xong đâu!
…..
Tống Yểu Yểu kiêu hãnh bước ra khỏi nhà tắm, gương mặt lập tức thay đổi.
Aaaaaaa tát Tống Tĩnh Uyển một cái làm tay cô đau chết đi được!
Cô cố kìm nén, mắt mở to, nước mắt giàn dụa.
“Ồ….”
Lòng bàn tay hơi rát, như bị bỏng vậy.
Không nhịn được nữa rồi!Mẹ nó không thể chịu nổi!! Oa oa oa đau chết cô rồi!
Tống Yểu Yểu sinh ra đã có cảm giác đau khác người bình thường, chỉ một chút đau đớn nhỏ cô cũng sẽ cảm thấy đau đớn vô cùng.
Cô thổi thổi tay, căn phòng này không ở lâu được, cô khịt khịt mũi sau đó đi tìm cái gì ăn.
Tống Yểu Yểu cũ vốn là một người không có cảm giác tồn tại ở những bữa tiệc , nhưng Tống Tĩnh Uyển vẫn vô cùng nhiệt huyết đưa cô đến tham gia. Cô vốn không được nhà họ Tống xem trọng , ở bên ngoài có thể nói là chịu đủ mọi lời chế giễu. Dưới sự so sánh như vậy, Tống Tĩnh Uyển danh tiếng lại càng ngày càng lớn, cô ta càng ngày càng tự cao.
Thậm chí ngay cả khi đói, cô cũng không dám đến bàn điểm tâm mà lấy đồ ăn.
Bây giờ đổi thành Tống Yểu Yểu, bụng cô đã bắt đầu phản kháng lại rồi.
Thay một bộ đồ đơn giản, Tống Yểu Yểu đi ra ngoài.
Trong ký ức, ở Phụng Thành này cao cấp nhất chính là khu nghỉ dưỡng Độ Gỉa, một tổ hợp khu vui chơi ăn uống, được gọi là thiên đường giữa nhân gian.
Ánh trăng trên bầu trời, chiếu rọi mọi thứ bằng ánh sáng mờ mịt. Tống Yểu Yểu đi dọc hành lang ra ngoài, sơn trang rộng kinh người, bụi cây xanh hai bên con đường rải sỏi điểm khuyết vài cái bóng đèn mờ ảo.
Tống Yểu Yểu vẫn chưa phát hiện ra cô càng ngày càng đi xa nhà ăn, thì phát hiện ra xung quanh ánh đèn tối dần, so với nơi hào nhoáng sảng của ma cô đi ra, ở đây có các loại thực vật quý, phong cách kiến trúc cũng khác, nó yên tĩnh lạ thường.
Nhìn cung quanh xem xét một lúc, Tống Yểu Yểu không chú ý, đi thẳng húc đầu vào ai đó. Đối Phương cơ thể rắn chắc, cơ bắp khiến cho đầu cô thấy rất đau, lùi lại hai bước, cô vấp chân ngã xuống đất.
“A…”
Đau đau đau!
Tổng Yểu Yểu không nhịn được, khóc thành tiếng.
/1331
|