Chương 5: Anh à, em tên Tống Yểu Yểu
Tống Yểu Yểu ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, người đàn ông cao hơn cô rất nhiều, chiều cao của cô chỉ đến được đến ngực đối phương. Vừa rồi chỉ là mải khóc, bây giờ mới nhìn rõ bộ dạng của người đàn ông này. Gương mặt thanh tú, mái tóc đen bóng, đôi mắt đan phượng dài và đầy phong lưu,anh mặc một chiếc áo choàng dài, khí chất lạnh lùng cao quý, nhìn giống từ trong tranh đi ra vậy.
Tống Yểu Yểu há hốc cái miệng nhỏ nhắn của cô ra, tay vô thức đưa lên xoa cái nốt ruồi đỏ ở trên cổ tay, chỉ có người thân của cô mới biết, chỉ khi Tống Yểu Yếu có cảm giác thèm muốn cái gì đó thì cô mới có hành động nhỏ này.
Nhìn thấy cô ngơ ra, Hoắc Vân Khuyết lắc đầu, “Không nói? Vậy tôi có thể đi rồi chứ.” Anh làm bộ muốn rời đi.
Tống Yểu Yểu nhanh chóng phản ứng lại, vừa kéo anh lại, vừa cẩn thận nhón chân lên nhướn ra phía trước.
Giọng dịu dàng nói: “Không xin lỗi cũng được, vậy anh thổi cho em đi.”
Vô lý cáu kỉnh, tự cao tự đại.
Hoắc Thất trợn trắng mắt lên, rồi nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy cô đang làm gì.
Ngài có khi nào không chịu nổi mà bẻ gãy cổ cô không? Hoắc Thất thở dài, thật đáng tiếc….
Hoắc Vân Khuyết cúi mắt nhìn xuống, trong lòng nghĩ cô gái này đúng là biết tận dụng, còn biết dí sát mũi vào người anh với gương mặt đơn thuần. Anh không đủ nhẫn nại chơi với cô, cảm thấy Tống Yểu Yểu tính khí càng kỳ quái hơn.
Nhưng khi đang muốn đẩy cô ra, thì phát hiện chân cô đang nhón lên bắt đầu run rẩy rồi, đôi mắt đỏ rưng rưng nước mắt, đáng thương đang mong đợi.
Anh khẽ mím môi lại, lúc phản ứng lại, thì người đã cúi xuống, thổi, chỉ thổi một lần…..
Tống Yểu Yểu vừa ý, mặt cô hơi ửng đỏ, đưa tay lên khẽ xoa xoa trán, chỗ người đàn ông kia thổi, tê tê dại dại sao ấy.
Hình như không đau nhiều nữa.
Hoắc Vân Khuyết nhìn cô gái vui vẻ hớn hở, ánh mắt lóe lên, vừa rồi là anh mềm lòng sao?
“Đi thôi.” Hoắc Vân Khuyết lạnh lùng quay người đi, bước nhanh rời khỏi đây.
Đợi đến khi bóng dáng anh sắp không nhìn thấy nữa, Tống Yểu Yểu mới nhớ ra chưa giới thiệu bản thân, “Đúng rồi!Em tên là Tống Yểu Yểu! Anh ơi anh nhớ nhớ lấy nha~”
Anh, anh?
Hoắc Thất khụy chân xuống, chút nữa là ngã nhào ra đất.
Hoắc Vân Khuyết giật giật khóe miệng, hờ hững liếc nhìn Hoắc Thất, “ Nghỉ việc đi, sau này để Hoắc Ngũ qua đây làm.”
Hoắc Thất lập tức mếu máo khóc, miệng mím chặt.
Hai người một trước một sau đi trên đường, Hoắc Thất liếc nhìn một cái xuống dưới lầu, nhìn cái liền cạn lời, anh ta nghi ngờ nói, “Anh, anh xem cô gái kia đang làm gì vậy? Lạc đường rồi hay sao á?”
Hoắc Vân Khuyết uể oải nhìn.
Chỉ nhìn thấy con đường nhỏ dưới lầu mà Tống Yểu Yểu thì cứ mò mẫm đi lung tung mãi, đó là một con đường nhỏ hình chữ thập, mỗi con đường đều có hàng cây bên cạnh y như nhau. Cô mỗi khi thấy có gì không đúng lại đổi một con đường khác, sau đó cứ đi qua đi lại, đại khái đến ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện ra cô đang đi vòng tròn.
Hoắc Thất không chịu được liền che mắt lại không muốn nhìn.
Gặp qua người mù đường rồi, nhưng chưa thấy ai đến mức này.
“Khụ….”
Hoắc Vân Khuyết bịt miệng lại, khẽ nhếch khóe miệng, dặn dò: “Đưa cô ta ra ngoài đi.”
Với một đứa mù đường như cô, sợ đi đến sáng cũng không ăn được cơm.
Hoắc Thất ngơ ra, rồi cúi người cung kính nói: “Vâng! Thuộc hạ đi ngay đây!”
Nói xong anh ta lập tức đi xuống lầu, nhưng hình như lại nghe thấy tiếng của Hoắc Vân Khuyết nói phía sau “Thôi bỏ đi, đưa thẳng cô ta đến nhà ăn luôn cho rồi.”
Bởi vì mới nghĩ ra, cô có thể lạc đường mà đi đến tận đây có khi đưa cô ra, cô cũng không biết nhà ăn ở đâu.
“Thủ hạ hiểu rồi.”
Hoắc Thất bình tĩnh trả lời, nhưng trong lòng lại như sóng biển xô vào bờ. Anh từ khi nào mà lại tốt tính nhiệt tình với người khác như vậy?
/1331
|