Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. Tìm truyện ngay
**********
Đang khi tôi nói ra những lời này, Liễu Long Đình có chút tức giận ngẩng đầu nhìn tôi một chút, nói với tôi: "Cái gì mà giọng phụ với với không giống phụ nữ, Bạch Tĩnh, cô cũng đã lớn như vậy rồi, cũng đừng có mà không biết phân biệt phải trái đúng sai như vậy chứ? Tôi đã ở cùng cô lâu như vậy rồi, lại bị một lão già chỉ là người ngoài mà nói gì thì nghe nấy, cô vẫn chưa nhận ra được mình quá ngây thơ ra sao?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi cũng đang quan tâm Liễu Long Đình đấy, vậy mà Liễu Long Đình lại còn nói tôi ngây thơ! Nếu như không phải là vì anh ấy, có quỷ mới thèm động tay vào mấy chuyện không ra gì này của anh ấy, anh ấy cho là tôi rảnh rỗi không có chuyện làm liền nổi hứng lên cãi nhau với anh ấy sao?
Liễu Long Đình còn là lần đầu tiên mắng tôi như thế, khiến cho trong lòng tôi nhất thời vô cùng khó chịu, hoá ra trong lòng anh ấy, mặc kệ tôi có làm gì cũng là ngây thơ không hiểu chuyện.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Được, là tôi ngây thơ, vậy thì sau này tôi mặc kệ anh." Tôi không biết đã chịu đựng cơn tức giận lớn bao nhiêu, mới bật ra miệng câu nói này, sau khi nói xong câu này, mới trượt xuống khỏi đùi Liễu Long Đình, quay người đi vào trong phòng.
Tôi nằm trong phòng cả đêm tới tận buổi chiều ngày hôm sau, cũng không để ý tới Liễu Long Đình. Buổi tối lúc ăn cơm, Liễu Long Đình lại tới gõ cửa gọi tôi ra ăn cơm, mà nhớ tới dáng vẻ anh ấy tức giận với tôi hôm qua, trong lòng tôi liền có chút khó chịu âm thầm, chỉ có điều cho dù có không thoải mái hơn nữa, anh ấy chẳng qua cũng chỉ nói tôi vài câu ngây thơ, khó chịu của tôi cũng đã tiêu tan từ sớm rồi. Chẳng qua tôi tức giận là vì anh ấy có chuyện gì cũng không thèm nói cho tôi biết, thế là thẳng thừng kéo chăn mền lên phủ qua đỉnh đầu trùm kín cả người, thầm nghĩ, mặc kệ anh ấy đi!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Liễu Long Đình kêu tôi nhiều lần, mà vẫn không thấy tôi ra mở cửa, cũng không muốn cho tôi được như ý, thẳng thừng bưng đồ ăn đi thẳng vào phòng tôi, ngồi ở bên cạnh giường, nói với tôi rằng đã một ngày rưỡi tôi chưa ăn cơm rồi, dậy ăn chút gì đó đi. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
Lời nói này rất bình tĩnh, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì cả vậy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nếu như hiện tại Liễu Long Đình lấy lòng tôi một câu, nhận sai với tôi một lần, nói rằng hôm qua anh ấy sai rồi, không nên nói tôi như vậy, trong lòng tôi có lẽ sẽ tốt hơn một chút, nhưng hiện tại anh ấy lại không nói gì cả, khiến cho lửa giận tỏng lòng tôi không có chỗ nào trút, cho nên càng không muốn để ý đến anh ấy, nắm chặt chăn mền, phủ lấy mình càng chặt hơn.
"Bạch Tĩnh, dậy ăn gì đó đi." Câu này Liễu Long Đình nói với giọng có hơi lớn, đồng thời trong lúc anh ấy hô hào thì cũng đưa tay túm lấy chăn mền trên người tôi kéo ra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sức lực của tôi đương nhiên không thể nào mạnh bằng Liễu Long Đình được, đang khi thấy mình sắp bị anh ấy lột mất lớp vỏ chăn mền ra, tôi nằm trên giường mới cố ý giấy, đồng thời giơ một tay lên, lại không cẩn thận hất đổ bát cơm trong tay Liễu Long Đình mà anh ấy đang bưng vào cho tôi!
"Bang bang!" Một tiếng động lớn vang lên, đồ ăn cùng với cơm trắng, vung đầy ra khắp mặt đất.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi vừa định giải thích với Liễu Long Đình rằng không phải tôi cố ý, bởi vì vừa rồi động tác giơ tay kia của tôi, nhìn thế nào cũng hoàn toàn giống như tôi cố ý vung đổ phần cơm Liễu Long Đình bưng vào cho tôi. Thế nhưng, tôi vừa định mở miệng, lại cảm thấy tôi không thể vẫn cứ một mực nén giận với Liễu Long Đình như thế, thế là tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm thẳng tắp về phía Liễu Long Đình, nói rằng tôi không ăn!
"Bây giờ cô có muốn ăn cũng không ăn được nữa rồi." Liễu Long Đình nhìn thoáng qua cơm trắng cùng với đồ ăn đã đổ trên mặt đất, sau đó lại nhìn về phía tôi: "Đứng dậy, đi lấy cây lau nhà ra lau."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Liễu Long Đình vừa rồi còn bảo tôi ăn cơm, vậy mà bây giờ lại bắt tôi phải đi lau nhà, thay đổi như vậy cũng quá lớn đi chứ, dù sao tính tình tôi cũng bướng bỉnh, vừa không ăn cơm mà ăn ta bắt tôi phải ăn, hiện tại cơm đã đổ rồi, đương nhiên tôi sẽ không thể nào nghe lời anh ấy mà đi ra lau dọn rồi, thế là tôi mới ngông nghênh hung hăng nói với Liễu Long Đình một câu rằng tôi không làm đâu! anh ấy có thể làm gì được tôi?
Nói xong tôi lại tiếp tục nằm xuống giường, mà lúc này Liễu Long Đình thẳng thừng cầm tay tôi lật ngược người tôi tại, giơ một bàn tay đánh vào mông tôi một cái, mắng tôi: "Có đi hay không?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mẹ nó, tôi bị một cái đánh của Liễu Long Đình đánh đến nỗi chân cũng hơi tế, nhưng tôi nhất định không đi, thế là vừa chịu đựng cảm giác đau, vừa nói với nói với Liễu Long Đình: "Tôi không đi!"
"Bang!" một tiếng, lại là một cái đánh nữa!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi bị Liễu Long Đình đánh cho nhe răng trợn mắt, trong lòng mắng anh ấy một trăm lần rằng anh ấy là cái đồ khốn kiếp, anh ấy có còn coi tôi là phụ nữ không vậy, còn ra tay mạnh như vậy nữa!
Lúc đầu tôi đã quyết định sẽ luôn bướng bỉnh như thế, nhưng mà sau khi Liễu Long Đình đánh tôi đau đến nỗi tôi thực sự không chịu được, nhưng lại không muốn chịu thua, đứng dậy khoa tay múa chân đánh lại Liễu Long Đình, đồng thời luôn mồm mắng anh ấy, mắng anh ấy vì sao mà cứ phải giấu diểm tôi, nói với tôi thì chết sao. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thế nhưng cho dù là tôi có đánh nhau với Liễu Long Đình, vậy mà anh ấy cũng không cảm thấy đánh nhau với một người phụ nữ là mất mặt cỡ nào, tôi đánh anh ấy như thế nào, anh ấy lại càng dùng lực mạnh hơn đánh lên mông tôi, mãi đến tận khi tôi cuối cùng cũng xuôi theo ý anh ấy, cái mông tôi đau đớn đến nỗi không thể nào ngồi được, thế là vừa khóc vừa thở phì phò lết từ trên giường xuống, lấy cái chổi và cây lau nhà ra, quét dọn hết sạch sẽ những thứ vung vãi trên đất.
Tôi không ngờ Liễu Long Đình lại là người đàn ông lại dám đánh cả phụ nữ, tôi bị anh ấy đánh vừa đau vừa khó chịu, cũng không muốn nhìn thấy anh ấy nữa, mới ngồi yên trong phòng khách một mình rơi nước mắt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vu Anh thấy tôi vừa rồi mắng Liễu Long Đình mắng rất ác, lại ra thấy chuyện gì đã xảy ra giữa tôi và Liễu Long Đình, chẳng những không có tới giúp tôi, ngược lại còn ngồi đó mà cười tươi rói, hiện tại thấy tôi ngồi một mình uất ức trên ghế sa lon, đã nói với tôi đã lớn như vậy rồi, làm sao lại cãi nhau như trẻ con vậy, nếu như Liễu Long Đình không muốn nói cho tôi biết, tôi có náo loạn quậy phá thế nào cũng không làm gì được. Nếu như một nửa tinh nguyên của Liễu Long Đình cũng đã ở trong thân thể của tôi, dù sao Liễu Long Đình vẫn muốn cứu tôi, hiện tại tôi lại cổ gắng đi quy tụ được càng nhiều binh mã, ngược lại đến lúc đó cũng có thể tự vệ, thì còn cần quan tâm đến Liễu Long Đình làm gì?
Dù sao Vu Anh cũng không phải, cô ta không biết tôi thích Liễu Long Đình biết bao nhiêu, mà sau khi Liễu Long Đình thấy tôi khóc lại đi nấu bát mì, bưng đến trước mặt tôi mà bảo tôi ăn mì đi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vốn dĩ lúc nãy tôi đã rất đói bụng, vừa rồi chén cơm kia bị đổ, tôi còn đau lòng hơn Liễu Long Đình nữa, hiện tại Liễu Long Đình lại nấu bát mì đến cám dỗ tôi, lúc này tôi thật sự là không nỡ hận lại giận không yêu nổi, nhìn tô mì nóng hôi hổi đang bốc khói nghi ngút trước mặt do người đàn ông của tôi nấu, tôi đói đến nỗi không thèm để ý đến lòng tự trọng là gì nữa, liền bưng tôi mì lên. cầm đũa gắp một đũa lớn, thổi thổi cho bớt nóng một chút liền dồn cả vào trong miệng. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
Thấy tôi chịu ăn rồi, sắc mặt của Liễu Long Đình cũng hơi dịu xuống, còn hỏi xem tôi ăn có ngon không?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Những lúc như thế này, nào ai có tâm trạng mà trả lời anh ấy xem ăn có ngon không, tôi cũng đã đói tới mức đưa cái gì cũng có thể ăn được rồi, thế nhưng thấy Liễu Long Đình vẫn còn dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió kia, tôi cũng không thể nào nhịn được mà không trả lời anh ấy, thế là lại hỏi anh ấy rằng: "Anh nói những gì mà chú Hoàng nói là giả, nhưng mà những chuyện như thế không có lửa làm sao có khói, anh đừng có mà chuyện gì cũng giấu diếm tôi được không?"
Thấy tôi lại nhắc tới vấn đề này, Liễu Long Đình lập tức lại muốn quay người đi không để ý tới tôi, nhưng mà anh ấy cũng biết mối quan hệ giữa hai chúng tôi mới vừa tương đối tốt lên một chút, thế là lại ngồi xuống lần nữa, nói với tôi: "Có một số việc, em không nên biết thì tương đối tốt hơn, cũng không phải tôi không nói cho em, chẳng qua là cho dù tôi có nói cho em biết thì đối với em cũng không có bất kỳ chuyện gì tốt."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Vậy có phải anh đã nhìn thấy đứa con trong bụng tôi từ sớm rồi không?" Tôi hỏi thẳng Liễu Long Đình, chú Hoàng đã nói, người phụ nữ mà tôi mang trong bụng này, có thể tùy tiện ra ra vào vào từ trong cơ thể tôi, thực ra chính tôi cũng không hiểu nổi, từ lúc tôi mang thai đến này, suốt cả thai kỳ, biểu hiện của thai nhi trong bụng tôi đều rất bình thường như bao nhiêu thai nhi khác, tại sao bây giờ lại thành tôi mang thai một người phụ nữ được?
Tôi đợi Liễu Long Đình trả lời, mà Liễu Long Đình do dự một hồi, giống như là đang suy nghĩ cái gì đó, sau đó nhìn tôi nãy giờ vẫn đang nhìn chằm chằm anh ấy, dường như cũng không
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
/901
|