Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. Tìm truyện ngay
**********
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
“Tôi biết, tôi biết em sẽ không tha thứ cho tôi.” Sau một hồi trầm mặc, Liễu Long Đình nói với tôi những lời này. Nhưng nói xong rốt cuộc cũng không biết nói gì nữa.
Tôi từng nghĩ muốn kể khổ với Liễu Long Đình, muốn nói rằng tôi khởi sở đến mức nào. Nhưng tới hiện tại, ngoại trừ vài câu nhất định phải nói, tôi đã không còn lời nào để nói với anh ta nữa. Tôi là kiểu người như vậy, anh ta khiến lòng tôi chết, tôi liều mạng dùng hết sức làm anh ta tổn thương. Lúc trước hận không thể cả đời ở bên anh ta, đến bây giờ ai ở bên cạnh tôi, tôi cũng không quan tâm nữa. “Nếu anh biết tôi sẽ không tha thứ cho anh, vậy anh còn mang tôi tới đây làm gì? Huống hồ anh thích Ngân Hoa giáo chủ vài trăm năm rồi, nói buông tay cái thì có thể quên được sao, anh là tra nam khốn kiếp a? Nếu thích thì cứ thích đi, vì sao giữa đường lại thay lòng đổi dạ
Bây giờ Liễu Long Đình lại nói chuyện yêu đương với tôi, tôi nhịn không được muốn chất vấn anh ta, luôn miệng nói yêu Ngân Hoa giáo chủ, cuối cùng lại vì tôi tốt với anh ta, anh ta liền nói yêu tôi. Thế nếu sau này người phụ nữ khác đối với anh ta tốt thật tốt, không phải là anh ta bỏ tôi đi luôn à? "Không có đổi lòng." Liểu Long Đình trả lời tôi. Nhưng nói xong, nhìn thấy tôi trầm mặc, lại hỏi: “Chẳng lẽ em chưa bao giờ cảm thấy thắc mắc, tại sao vẻ ngoài của em lại giống Ngân Hoa giáo chủ hay sao?”
Nghe Liễu Long Đình hỏi thế, tôi thấy thật buồn cười, sao anh ta lại không biết xấu hổ như thế, vẫn luôn đa nghi như vậy. Bây giờ Ngân Hoa giáo chủ đi rồi, trong lòng thấy trống rỗng, nên qua đây tìm tôi? “Tôi với cô ta giống nhau thì liên quan gì đến chuyện này, không phải các người đã an bài từ trước khi tôi sinh ra rồi sao?” Tôi làm như không có gì trả lời Liễu Long Đình.
Bây giờ đối với đề tài này tôi chẳng có chút hứng thú nào, chỉ cần Liễu Long Đình đừng làm phiền tôi nữa. Tôi chỉ mong có thể thoát khỏi anh ta. Tôi chẳng quan tâm kiếp trước mình là ai, là ông trời, hay là con chó con mèo, chỉ cần đời này từ nay về sau tôi thuận buồm xuôi gió, không gặp Liễu Long Đình. "Em là em, cô ấy là cô ấy, lần đầu tiên nhìn thấy em khi em lớn, tôi cũng giật mình lắm.
Liễu Long Đình còn trả lời tôi, nhưng tôi không muốn nói tiếp về cái vấn đề nhàm chán này với anh ta thêm chút nào, quay đầu hỏi Liễu Long Đình: "Anh sợ cái gì? Anh không thấy vui mừng muốn chết hả? Người con gái anh thích mấy trăm năm, tay cũng không cho anh cầm. Vẻ ngoài tôi lại giống cô ta, anh hết hôn môi lại làm tình với tôi, coi tôi thành cô ta, không phải nên cảm thấy thỏa mãn muốn chết hả?"
Nghe tôi nói thế, Liễu Long Đình dừng động tác vận chuyển tinh khí trong người tôi lại,, giọng điệu hạ thấp âm trầm: “Em nói lại."
Nghe giọng điệu Liều Long Đình bỗng nhiên thay đổi, lòng tôi run rẩy, trừ bỏ chán ghét, tôi còn rất sợ anh ta. Vốn định không nói gì thêm nữa, chuyển đề tài, nhưng tính tôi lại ương, sao tôi phải sợ anh ta? Có bản lĩnh thì anh ta cứ giết tôi đây này, vì thế cả thân thể tôi đều dán lên người Liễu Long Đình, nói với anh ta: “Tôi nói, vẻ ngoài tôi giống Ngân Hoa giáo chủ, đáng ra anh nên cảm ơn tôi, anh chiếm được thử mà anh không bao giờ có được trên người cô ta, thỏa mãn dục vong sinh lý của anh vì cô ta mà có, cũng có thể anh coi tôi thành cái búp bê bơm hơi có độ chân thực cao nhất, không tốn tiền cũng chiếm được tôi, chẳng lẽ anh không nên cảm ơn tôi đã trả giá cho anh hay sao?" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Tôi nói xong, đứng dậy khỏi sô pha, thử động tay, cảm thấy tay mình đã ổn hơn trước. Hơn nữa trong bụng không còn gì, tôi thấy thoải mái vô cùng, cho dù không làm gì, cứ đứng như thế, tôi cũng thấy tốt. “Mặc kệ lúc trước chúng ta như thế nào, đều đã qua rồi, cho nên, mong anh đừng quấy rầy tôi nữa. Tôi nói thế, rút điện thoại, định gọi xe về.
Ngay lúc tôi thu dọn đồ vật đi về, Liễu Long Đình bỗng nhiên ôm tôi thật chặt từ phía sau. Anh ta cao hơn tôi, vai thì dày, anh ta ôm tôi từ phía sau, tôi không giãy ra khỏi người anh ta được. Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, anh ta vẫn ôm tôi thật chặt, tôi liền dùng sức dầm thật mạnh lên chân anh ta, bắt đầu lên tiếng mắng chửi bắt anh ta phải buông tôi ra
Nhưng tôi càng mắng anh ta càng ôm chặt, tôi không thể giãy dụa được nữa. Vài ngày không gặp, không biết Liễu Long Đình học thói xấu này ở đâu. Lúc tôi dùng sức đẩy anh ta ra, anh ta ôm tôi, xoay người, áp tôi lên tường, sau đó củi xuống, hôn nhẹ lên môi tôi.
Có thể là do lâu rồi tôi không ở gần Liễu Long Đình, bỗng nhiên anh ta dịu dàng với tôi như vậy, làm tôi hơi mơ màng. Liễu Long Đình thấy tôi không bài xích anh ta, cho là tôi đồng ý, hai tay luôn lên, ôm cổ tôi ấn về phía mình, hôn thật mạnh lên môi tôi. Tay còn lại cũng không thành thật vuốt ve từ thắt lưng lên ngực tôi. Tôi không biết có phải do Liễu Long Đình chưa từng trải qua cảm giác nhìn người mình thích người khác hay không, anh ta không yêu tôi, Ngân Hoa giáo chủ không yêu anh ta. Cho nên anh ta mới túi thân muốn ở bên tôi, lại đến lấy lòng tôi. Dù sao mặt tôi với mặt Ngân Hoa giáo chủ giống nhau, cho nên anh ta đem tình yêu dành cho Ngân Hoa giáo chủ, chuyển lên tôi! Nghĩ đến mỗi lần hôn tôi, anh ta lại nghĩ tôi là Ngân Hoa giáo chủ, trong lòng tôi liên cảm thấy ghê tởm.
Nhưng mà tôi cũng chẳng ngồi không, lúc trước tôi yêu anh ta như thế, cho nên nguyện ý tủi thân cầu xin anh ta, chi cần anh ta vui, điều gì tôi cũng làm. Còn giờ tôi không muốn liên quan tỉ nào đến anh ta. Tôi không cần thật mạnh vào thứ mềm mại đang thâm nhập vào miệng mình, mùi máu tươi nhanh chóng tràn lan trong khoang miệng. Liễu Long Đình bị đau nhíu mày, tôi đấy anh ta ra. "Bốp!” Một tiếng giòn giã vang lên, một cái tát lên mặt Liễu Long Đình, nhìn trên mặt anh ta ửng đỏ dấu vân tay và lòng bàn tay đau rát của mình, tôi cảnh cáo Liễu Long Đình lần cuối: "Nếu anh còn dám chạm vào tôi khi tôi chưa đồng ý thêm một lần nào nữa thì tôi nói cho anh biết, anh làm tôi điên lên, tôi chết cũng đánh chết anh, cả mối quan hệ với nhóm tiên gia và đệ mã của tôi. Giờ tôi sẽ giải trừ quan hệ với anh. Đại thần như anh đây tôi không cung phụng nổi. Mặt khác anh giết nhiều người như thế, sắp chết rồi, cho nên làm ơn đi anh muốn chết thì ra chỗ khác mà chết, đừng có chết ở chỗ tôi, đừng có làm tôi xui rủi nữa." Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Bây giờ, đối với Liễu Long Đình, tôi chẳng còn muốn lựa lời mà nói với anh ta nữa, tàn nhẫn thế nào thì tàn nhẫn. Liễu Long Đình thấy ánh mặt hung ác của tôi, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng, chậm rãi buông cánh tay ra. Sau đó nâng cắm tôi lên, nhìn thẳng vào tôi, nói: “Tôi chưa bao giờ gặp ai chọc giận tôi rồi có thể chạy thoát. Cho dù chúng ta đã giải trừ quan hệ, em cũng không trốn thoát lòng bàn tay tôi đâu. Tôi cảnh cáo em, nếu không có sự đồng ý của tôi em lại dám lén trốn đi, đời này em đừng mong gặp lại bà nội, và người thân khác nữa.”
Lúc Liễu Long Đình nói với tôi những lời này, trong mắt đều là sự chọc ghẹo, lạnh lùng. Tôi cũng thấy buồn cười, súc vật đúng là súc vật, ngoại trừ lỗi người nhà ra ép tôi, anh ta có thể làm gì? Lục đạo luân hồi, để anh ta đầu thai làm súc vật, đúng là ông trời giúp tôi giải hận.
Nếu Liễu Long Đình đã nói đến thế, muốn tôi cùng chỗ với anh ta, tôi cùng ở cạnh anh ta, thỏa mãn nguyện vọng của anh ta vậy.
Lúc tôi với Liễu Long Đình đang cãi nhau, bỗng có con rần nhỏ màu trắng rơi xuống chỗ cách tôi không xa lắm. Tôi vừa băng bỏ vết thương cho con rắn nhỏ màu trắng này, giờ ngã xuống thế, lại ra thật nhiều máu, nhiễm đỏ hết băng vết thương quanh người nó.
Nhìn con rần nhỏ màu trắng đang chảy máu, tôi cảm thấy vô cùng đau lòng, cũng không cãi nhau với Liễu Long Đình nữa. Nhanh chóng chạy về phía con rắn, cẩn thận cầm nó lên, hỏi nó sao không nằm ngốc trên bàn đi ngã xuống đây làm gì?
Tôi hỏi xong, có ánh sáng lóe lên, con rắn nhỏ màu trắng biến thành hình người, cả người xụi lơ tựa vào tôi, tóc dài mềm mại nghiêng về bên người tôi, giống như tơ lụa phất phơ, lành lạnh lại dịu dàng “Tóc cậu đẹp thật đấy. Tôi không nhịn được khen Bạch Sinh.
Tay Bạch Sinh ôm vai tôi chống đỡ thân mình, eo dán lên người tôi, áo trắng trên người anh ta, giống như lần đầu tôi gặp Liễu Long Đình, trong lòng không khỏi bị thương, khi đó tình yêu này vừa nảy mầm, nhưng anh ta không yêu tôi.
Trong lòng như có con quái vật đang rít gào, tại sao không yêu tôi, tại sao không yêu tôi! "Tôi thấy cô với Liễu gia cãi nhau, sợ anh ta làm cô bị thương, tôi muốn bảo vệ cô." Bạch Sinh yếu ớt trả lời tôi, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, ánh mắt ôn hòa như nước.
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
**********
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tôi biết, tôi biết em sẽ không tha thứ cho tôi.” Sau một hồi trầm mặc, Liễu Long Đình nói với tôi những lời này. Nhưng nói xong rốt cuộc cũng không biết nói gì nữa.
Tôi từng nghĩ muốn kể khổ với Liễu Long Đình, muốn nói rằng tôi khởi sở đến mức nào. Nhưng tới hiện tại, ngoại trừ vài câu nhất định phải nói, tôi đã không còn lời nào để nói với anh ta nữa. Tôi là kiểu người như vậy, anh ta khiến lòng tôi chết, tôi liều mạng dùng hết sức làm anh ta tổn thương. Lúc trước hận không thể cả đời ở bên anh ta, đến bây giờ ai ở bên cạnh tôi, tôi cũng không quan tâm nữa. “Nếu anh biết tôi sẽ không tha thứ cho anh, vậy anh còn mang tôi tới đây làm gì? Huống hồ anh thích Ngân Hoa giáo chủ vài trăm năm rồi, nói buông tay cái thì có thể quên được sao, anh là tra nam khốn kiếp a? Nếu thích thì cứ thích đi, vì sao giữa đường lại thay lòng đổi dạ
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bây giờ Liễu Long Đình lại nói chuyện yêu đương với tôi, tôi nhịn không được muốn chất vấn anh ta, luôn miệng nói yêu Ngân Hoa giáo chủ, cuối cùng lại vì tôi tốt với anh ta, anh ta liền nói yêu tôi. Thế nếu sau này người phụ nữ khác đối với anh ta tốt thật tốt, không phải là anh ta bỏ tôi đi luôn à? "Không có đổi lòng." Liểu Long Đình trả lời tôi. Nhưng nói xong, nhìn thấy tôi trầm mặc, lại hỏi: “Chẳng lẽ em chưa bao giờ cảm thấy thắc mắc, tại sao vẻ ngoài của em lại giống Ngân Hoa giáo chủ hay sao?”
Nghe Liễu Long Đình hỏi thế, tôi thấy thật buồn cười, sao anh ta lại không biết xấu hổ như thế, vẫn luôn đa nghi như vậy. Bây giờ Ngân Hoa giáo chủ đi rồi, trong lòng thấy trống rỗng, nên qua đây tìm tôi? “Tôi với cô ta giống nhau thì liên quan gì đến chuyện này, không phải các người đã an bài từ trước khi tôi sinh ra rồi sao?” Tôi làm như không có gì trả lời Liễu Long Đình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bây giờ đối với đề tài này tôi chẳng có chút hứng thú nào, chỉ cần Liễu Long Đình đừng làm phiền tôi nữa. Tôi chỉ mong có thể thoát khỏi anh ta. Tôi chẳng quan tâm kiếp trước mình là ai, là ông trời, hay là con chó con mèo, chỉ cần đời này từ nay về sau tôi thuận buồm xuôi gió, không gặp Liễu Long Đình. "Em là em, cô ấy là cô ấy, lần đầu tiên nhìn thấy em khi em lớn, tôi cũng giật mình lắm.
Liễu Long Đình còn trả lời tôi, nhưng tôi không muốn nói tiếp về cái vấn đề nhàm chán này với anh ta thêm chút nào, quay đầu hỏi Liễu Long Đình: "Anh sợ cái gì? Anh không thấy vui mừng muốn chết hả? Người con gái anh thích mấy trăm năm, tay cũng không cho anh cầm. Vẻ ngoài tôi lại giống cô ta, anh hết hôn môi lại làm tình với tôi, coi tôi thành cô ta, không phải nên cảm thấy thỏa mãn muốn chết hả?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe tôi nói thế, Liễu Long Đình dừng động tác vận chuyển tinh khí trong người tôi lại,, giọng điệu hạ thấp âm trầm: “Em nói lại."
Nghe giọng điệu Liều Long Đình bỗng nhiên thay đổi, lòng tôi run rẩy, trừ bỏ chán ghét, tôi còn rất sợ anh ta. Vốn định không nói gì thêm nữa, chuyển đề tài, nhưng tính tôi lại ương, sao tôi phải sợ anh ta? Có bản lĩnh thì anh ta cứ giết tôi đây này, vì thế cả thân thể tôi đều dán lên người Liễu Long Đình, nói với anh ta: “Tôi nói, vẻ ngoài tôi giống Ngân Hoa giáo chủ, đáng ra anh nên cảm ơn tôi, anh chiếm được thử mà anh không bao giờ có được trên người cô ta, thỏa mãn dục vong sinh lý của anh vì cô ta mà có, cũng có thể anh coi tôi thành cái búp bê bơm hơi có độ chân thực cao nhất, không tốn tiền cũng chiếm được tôi, chẳng lẽ anh không nên cảm ơn tôi đã trả giá cho anh hay sao?" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi nói xong, đứng dậy khỏi sô pha, thử động tay, cảm thấy tay mình đã ổn hơn trước. Hơn nữa trong bụng không còn gì, tôi thấy thoải mái vô cùng, cho dù không làm gì, cứ đứng như thế, tôi cũng thấy tốt. “Mặc kệ lúc trước chúng ta như thế nào, đều đã qua rồi, cho nên, mong anh đừng quấy rầy tôi nữa. Tôi nói thế, rút điện thoại, định gọi xe về.
Ngay lúc tôi thu dọn đồ vật đi về, Liễu Long Đình bỗng nhiên ôm tôi thật chặt từ phía sau. Anh ta cao hơn tôi, vai thì dày, anh ta ôm tôi từ phía sau, tôi không giãy ra khỏi người anh ta được. Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, anh ta vẫn ôm tôi thật chặt, tôi liền dùng sức dầm thật mạnh lên chân anh ta, bắt đầu lên tiếng mắng chửi bắt anh ta phải buông tôi ra
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng tôi càng mắng anh ta càng ôm chặt, tôi không thể giãy dụa được nữa. Vài ngày không gặp, không biết Liễu Long Đình học thói xấu này ở đâu. Lúc tôi dùng sức đẩy anh ta ra, anh ta ôm tôi, xoay người, áp tôi lên tường, sau đó củi xuống, hôn nhẹ lên môi tôi.
Có thể là do lâu rồi tôi không ở gần Liễu Long Đình, bỗng nhiên anh ta dịu dàng với tôi như vậy, làm tôi hơi mơ màng. Liễu Long Đình thấy tôi không bài xích anh ta, cho là tôi đồng ý, hai tay luôn lên, ôm cổ tôi ấn về phía mình, hôn thật mạnh lên môi tôi. Tay còn lại cũng không thành thật vuốt ve từ thắt lưng lên ngực tôi. Tôi không biết có phải do Liễu Long Đình chưa từng trải qua cảm giác nhìn người mình thích người khác hay không, anh ta không yêu tôi, Ngân Hoa giáo chủ không yêu anh ta. Cho nên anh ta mới túi thân muốn ở bên tôi, lại đến lấy lòng tôi. Dù sao mặt tôi với mặt Ngân Hoa giáo chủ giống nhau, cho nên anh ta đem tình yêu dành cho Ngân Hoa giáo chủ, chuyển lên tôi! Nghĩ đến mỗi lần hôn tôi, anh ta lại nghĩ tôi là Ngân Hoa giáo chủ, trong lòng tôi liên cảm thấy ghê tởm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng mà tôi cũng chẳng ngồi không, lúc trước tôi yêu anh ta như thế, cho nên nguyện ý tủi thân cầu xin anh ta, chi cần anh ta vui, điều gì tôi cũng làm. Còn giờ tôi không muốn liên quan tỉ nào đến anh ta. Tôi không cần thật mạnh vào thứ mềm mại đang thâm nhập vào miệng mình, mùi máu tươi nhanh chóng tràn lan trong khoang miệng. Liễu Long Đình bị đau nhíu mày, tôi đấy anh ta ra. "Bốp!” Một tiếng giòn giã vang lên, một cái tát lên mặt Liễu Long Đình, nhìn trên mặt anh ta ửng đỏ dấu vân tay và lòng bàn tay đau rát của mình, tôi cảnh cáo Liễu Long Đình lần cuối: "Nếu anh còn dám chạm vào tôi khi tôi chưa đồng ý thêm một lần nào nữa thì tôi nói cho anh biết, anh làm tôi điên lên, tôi chết cũng đánh chết anh, cả mối quan hệ với nhóm tiên gia và đệ mã của tôi. Giờ tôi sẽ giải trừ quan hệ với anh. Đại thần như anh đây tôi không cung phụng nổi. Mặt khác anh giết nhiều người như thế, sắp chết rồi, cho nên làm ơn đi anh muốn chết thì ra chỗ khác mà chết, đừng có chết ở chỗ tôi, đừng có làm tôi xui rủi nữa." Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Bây giờ, đối với Liễu Long Đình, tôi chẳng còn muốn lựa lời mà nói với anh ta nữa, tàn nhẫn thế nào thì tàn nhẫn. Liễu Long Đình thấy ánh mặt hung ác của tôi, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng, chậm rãi buông cánh tay ra. Sau đó nâng cắm tôi lên, nhìn thẳng vào tôi, nói: “Tôi chưa bao giờ gặp ai chọc giận tôi rồi có thể chạy thoát. Cho dù chúng ta đã giải trừ quan hệ, em cũng không trốn thoát lòng bàn tay tôi đâu. Tôi cảnh cáo em, nếu không có sự đồng ý của tôi em lại dám lén trốn đi, đời này em đừng mong gặp lại bà nội, và người thân khác nữa.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc Liễu Long Đình nói với tôi những lời này, trong mắt đều là sự chọc ghẹo, lạnh lùng. Tôi cũng thấy buồn cười, súc vật đúng là súc vật, ngoại trừ lỗi người nhà ra ép tôi, anh ta có thể làm gì? Lục đạo luân hồi, để anh ta đầu thai làm súc vật, đúng là ông trời giúp tôi giải hận.
Nếu Liễu Long Đình đã nói đến thế, muốn tôi cùng chỗ với anh ta, tôi cùng ở cạnh anh ta, thỏa mãn nguyện vọng của anh ta vậy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc tôi với Liễu Long Đình đang cãi nhau, bỗng có con rần nhỏ màu trắng rơi xuống chỗ cách tôi không xa lắm. Tôi vừa băng bỏ vết thương cho con rắn nhỏ màu trắng này, giờ ngã xuống thế, lại ra thật nhiều máu, nhiễm đỏ hết băng vết thương quanh người nó.
Nhìn con rần nhỏ màu trắng đang chảy máu, tôi cảm thấy vô cùng đau lòng, cũng không cãi nhau với Liễu Long Đình nữa. Nhanh chóng chạy về phía con rắn, cẩn thận cầm nó lên, hỏi nó sao không nằm ngốc trên bàn đi ngã xuống đây làm gì?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi hỏi xong, có ánh sáng lóe lên, con rắn nhỏ màu trắng biến thành hình người, cả người xụi lơ tựa vào tôi, tóc dài mềm mại nghiêng về bên người tôi, giống như tơ lụa phất phơ, lành lạnh lại dịu dàng “Tóc cậu đẹp thật đấy. Tôi không nhịn được khen Bạch Sinh.
Tay Bạch Sinh ôm vai tôi chống đỡ thân mình, eo dán lên người tôi, áo trắng trên người anh ta, giống như lần đầu tôi gặp Liễu Long Đình, trong lòng không khỏi bị thương, khi đó tình yêu này vừa nảy mầm, nhưng anh ta không yêu tôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong lòng như có con quái vật đang rít gào, tại sao không yêu tôi, tại sao không yêu tôi! "Tôi thấy cô với Liễu gia cãi nhau, sợ anh ta làm cô bị thương, tôi muốn bảo vệ cô." Bạch Sinh yếu ớt trả lời tôi, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, ánh mắt ôn hòa như nước.
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Anh nợ em một câu yêu thương!
/901
|