Từ một góc độ nào đó, nếu lúc đầu không phải Liễu Long Đình, quả thực sẽ không có chiến tranh liên tục trên nhân gian này, nhưng nếu nghĩ ngược lại, ngay cả khi không có Liễu Long Đình thì cũng sẽ có những người khác.
Đế Tuấn đột nhiên thoái vị, anh ta có thể buông tay, nhưng yêu quân trong tay anh ta thì không thể buông tay.
Nếu không thì yêu quân cũng sẽ không nhờ vả Liễu Long Đình nhanh như vậy, cho dù đời trước có như thế nào thì trận chiến nên xảy ra cũng vẫn sẽ xảy ra.
Yêu Thần thoái vị, Nhân Thần quật khởi, đây là vận mệnh của toàn bộ thế giới, nếu không thì tinh khí của đại thần khai thiên lập đại Bàn Cổ cũng sẽ không tạo người có hình dạng của tôi.
Số mệnh của nhân gian này sẽ không thay đổi vì một hoặc hai người, chỉ là một cá thể nhỏ bé: “Nếu em hận anh thì em sẽ không quay lại cứu anh.”
Tôi thẳng thắn nói lời này, nhìn vào mắt Liễu Long Đình rồi hỏi anh ấy: “Chỉ là em không hiểu ra sao lại yêu thích anh nhiều như vậy.”
Nghe tôi nói xong, Liễu Long Đình cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nằm ở bên cạnh tôi, nhắm mắt lại nói: “Yêu anh không phải là tốt sao? Chẳng lẽ em còn muốn yêu ai ngoài anh à?”
“Em nghĩ U Quân đối xử với em tốt hơn anh rất nhiều.
Anh ấy không chỉ nghe lời em mà còn đối xử tốt với em nữa…”
“Nhưng em vẫn yêu anh, và hiện tại em đang ở bên anh.” Liễu Long Đình cũng không đợi tôi nói xong, liền tiếp lời tôi.
Khi tôi nghe được Liễu Long Đình tiếp lời mình như thế thì tôi không nói nên lời, anh ấy thực sự được lắm, dám coi tình yêu của tôi dành cho anh ấy như vốn liếng của anh ấy.
“Anh hãy thôi đi, em nghĩ rằng là do em bị mỡ lợn làm mờ mắt, tâm trí mê muội cho nên mới yêu anh đó.”
Tôi mắng Liễu Long Đình, nhưng lúc này Liễu Long Đình cũng không để tâm, quay đầu nhìn tôi rồi nói: “Nếu em đã chọn anh vậy cho dù thế nào thì em cũng là của anh, em không thể chối bỏ được.”
“Vậy thì em rất sợ.” Tôi giả vờ sợ hãi đáp lại câu nói của Liễu Long Đình, cùng Liễu Long Đình cười cười một tiếng, sau đó nhắm mắt nằm trên ghế, nhớ lại quá khứ.
Khi Liễu Long Đình gặp tôi thì lúc đó tôi vẫn là người của anh trai anh ấy, sao anh ấy lại có thể không biết xấu hổ mà cướp đi người phụ nữ của anh mình như vậy? Có lẽ nào là do anh ấy đã tính được tôi sẽ ở bên anh ấy trong tương lai? Chính vì thế nên khi gặp tôi, anh ấy cũng không khách sáo chút nào.
Tôi muốn hỏi Liễu Long Đình về những sự kiện trong quá khứ và một số chi tiết nhỏ và tôi muốn hỏi anh ấy nghĩ gì, nhưng khi tôi quay đầu về phía Liễu Long Đình thì anh ấy đã nhắm mắt, hai hàng lông mi dài xếp chồng lên nhau.
Khi gió thổi qua, một vài cánh hoa nhỏ rơi trên khuôn mặt anh ấy, cánh hoa mềm mại, khuôn mặt của Liễu Long Đình trắng trẻo, xinh đẹp như được tạc ra từ khuôn đúc.
Cánh hoa mỏng manh vừa rơi trên mặt anh ta cũng mờ mịt trước gương mặt anh, tôi liền vươn tay lấy đi cánh hoa màu đỏ trên mặt anh ấy, chuẩn bị cùng anh ấy nằm xuống.
Nhưng mà lúc này thì tôi đã thấy Ánh Nguyệt và Liễu Kiều Nhi lao ra khỏi nhà.
“Chị Tiểu Bạch, chuyện lớn không hay rồi, Cô Hoạch Điểu đã bị bắt rồi!” Tiếng hét của Liễu Kiều Nhi khiến tôi bị sốc ngay lập tức, tôi nhanh chóng quay lại nhìn Liễu Kiều Nhi và hỏi cô bé có chuyện gì với Cô Hoạch Điểu vậy?
Liễu Kiều Nhi chạy đến và đứng trước mặt tôi, thở hổn hển nói với tôi: “Vừa rồi, em và Ánh Nguyệt định tìm xem Cô Hoạch Điểu đã bay đi đâu để chúng em có thể đi tìm cậu ta.
Chúng em đã phát hiện anh ta đi về phía tây, em cảm nhận được hơi thở của cậu ta, nhưng khi chúng em dùng pháp lực bảo cậu ta gọi lại cho em thì cậu ta đột nhiên biến mất, hơi thở của cậu ta biến mất trong không khí.
Hơn nữa còn có một hơi thở khác xung quanh cậu ta, Cô Hoạch Điểu đã già đầu như vậy rồi và dây thần kinh lại lớn, em không tin là cậu ta sẽ biến mất vô cớ.
Cậu ta hẳn là đã bị hơi thở kia bắt đi!”
Khi Liễu Kiều Nhi nói câu này, Liễu Long Đình cũng mở mắt ra, anh ấy cau mày khi nghe tin Cô Hoạch Điểu bị bắt, vội vàng hỏi Liễu Kiều Nhi: “Vị trí cụ thể là ở đâu? Em có thể cảm thấy hơi thở đó sau khi bắt được thì bay tới ở đâu không? Hơi thở đó ở đâu?”
Trước đây Liễu Long Đình chưa từng quan tâm đến Cô Hoạch Điểu, bây giờ Cô Hoạch Điểu đã không còn nữa thì anh ấy lại lo lắng.
Khi Liễu Kiều Nhi nghĩ đến điều đó, cô bé lập tức trả lời Liễu Long Đình: “Đã bị bắt ở biên giới ba tỉnh đông bắc, hơi thở đó không phải từ dương thế mà là từ âm phủ.”
“Âm phủ?”
Bây giờ toàn bộ âm phủ đều đang do Phù Kinh Dương chống lưng, làm sao có yêu tà từ trong âm phủ dám xông ra ngoài gây sự.
Đồng thời pháp lực của của Cô Hoạch Điểu cũng không sâu không cạn, cho dù là yêu tà ở âm phủ thì cũng sẽ không coi trọng miếng thịt chim chua này, căn bản là không có lý do gì để chạm vào cậu ta.
Nhưng mà sau khi Liễu Kiều Nhi nói điều này, Ánh Nguyệt đã đưa tay về phía tôi và viết trên tay tôi: “Con đã nghe thấy hơi thở này, đó là hơi thở của những hạt màu xanh mà ba con đã từng gặp trước đây.”
La bàn của Liễu Kiều Nhi không chỉ có thể tìm người mà còn truyền tải tất cả các loại thông tin.
Thông tin này còn bao gồm cả hơi thở của bên kia.
Một thời gian trước, U Quân cũng đã nói với tôi rằng những hạt màu xanh mà Ánh Nguyệt đã nhìn thấy trước đây, thực tế chính là Phù Kinh Dương đã thu xếp tất cả những thứ này cho anh ta.
Khi tôi đọc xong mấy chữ cô bé viết trên tay thì tôi đã rất sốc, chẳng lẽ Phù Kinh Dương đã mang con Cô Hoạch Điểu đi?
Ánh Nguyệt vẫn còn nhỏ, cô bé không thể nói dối, thuật toán của Liễu Kiều Nhi sẽ không sai, hiện tại Cô Hoạch điểu quả thật đã mất tích.
Mà trước khi biến mất, cậu ta đã nhìn thấy người cuối cùng, Phù Kinh Dương.
Cô Hoạch Điểu trước đây luôn có mối quan hệ tốt với Phù Kinh Dương, trước đây Phù Kinh Dương sợ Cô Hoạch Điểu có khả năng dò nội tâm người khác nên đã lấy lại sức mạnh của cậu ta.
Nhưng bây giờ tôi nghĩ lại, nếu anh ta thực sự không phải là người tốt như U Quân đã nói, thì anh ta lấy đi sức mạnh của Cô hoạch điểu không đơn giản như người tôi tưởng.
Nhìn thấy Ánh Nguyệt đang viết những dòng chữ này trên tay tôi, Liễu Long Đình quay đầu lại nhìn tôi và nói với tôi: “Anh sẽ đi tìm Cô Hoạch điểu.”
Tôi đang định từ trên ghế đứng dậy, mà khi Liễu Long Đình ngồi dậy, tôi đã vươn tay ôm lấy anh ấy, ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, nói rằng: “Chờ một chút, em sẽ đi cùng anh.”
Mối quan hệ giữa tôi và Phù Kinh Dương là trước đây anh ta đã cứu tôi mà không cần báo đáp.
U Quân nói với tôi rằng tất cả những gì anh ta làm trong quá khứ là do Phù Kinh Dương sắp đặt, và tôi không thể chỉ dựa vào nó mà nghi ngờ Phù Kinh Dương rồi đẩy hết trách nhiệm cho Phù Kinh Dương được.
Chuyện xảy ra lần này Ánh Nguyệt còn nói hơi thở là Phù Kinh Dương nên tôi muốn đi cùng với Liễu Long Đình xem, muốn tìm hiểu coi Phù Kinh Dương là cuối cùng là bạn hay kẻ thù.
“Em cũng đi với anh!” Liễu Kiều Nhi lập tức hét lên với Liễu Long Đình.
Mặc dù Cô Hoạch Điểu luôn bắt nạt Liễu Long Đằng, Liễu Kiều Nhi, nhưng dù sao thì cậu ta cũng đã sống với chúng tôi lâu rồi.
Liễu Kiều Nhi mặc dù nói năng chua ngoa nhưng mà lại yếu lòng, bây giờ Cô Hoạch Điểu có chuyện gì đó, cô bé cũng rất lo lắng.
Liễu Long Đình liếc mắt nhìn tôi, nói với tôi rằng thân thể tôi vẫn chưa khỏe, liệu có thể chống đỡ được không?
Nói xong thì bảo với Liễu Kiều Nhi rằng cô bé nên ở nhà, một đứa trẻ thì nhúng tay vào việc của người lớn làm gì? Hãy để cô bé dạy Ánh Nguyệt chơi cổ cẩm ở nhà.
Khi Liễu Kiều Nhi nghe rằng Liễu Long Đình sẽ không để cho cô bé đi, miệng của cô bé chu lên như một con vịt, tức giận, tôi trả lời Liễu Long Đình: “Anh cho em một chút tinh khi là em có thể đi.”
Liễu Long Đình bây giờ cũng biết mối quan hệ của tôi và Phù Kinh Dương, chúng tôi giống như bị một người bạn phản bội nên Liễu Long Đình cũng không ngăn cản tôi đi nữa, mà gật đầu, nhắc tôi khỏi ghế và nói: “Được rồi, chúng ta cùng đi.”
Tôi không biết có phải Liễu Long Đình sợ tôi bị thương không nên anh ấy đã truyền rất nhiều tinh khí cho tôi, trên đường chúng tôi đi, Liễu Long Đình đã nói với tôi rằng nếu chúng tôi gặp Phù Kinh Dương, bất kể anh ta nói gì thì đó đều là anh ta đang mê hoặc chúng tôi, không cần để trong lòng là được rồi.
Nếu có thể cứu Cô hoạch điểu thì chúng tôi sẽ cứu nó ngay bây giờ, nếu không cứu được thì chúng tôi không nên cưỡng cầu.
Bây giờ khi Liễu Long Đình đưa tôi đến gặp Phù Kinh Dương, mặc dù Liễu Long Đình ngoài mặt trông không có thể hiện ra điều gì nhưng mà tôi luôn cảm thấy chút lo lắng trong giọng điệu của anh ấy.
Nhưng ngay cả khi anh ấy có sốt ruột đi nữa thì anh ấy vẫn không nói với tôi bất cứ điều gì.
Tôi thấy anh ấy như vậy thì cũng không tiện nói gì, không thể làm gì khác hơn là chờ đợi mọi thứ, đợi khi chúng tôi nhìn thấy Phù Kinh Dương rồi lại nói..
/901
|