Người mà Phù Kinh Dương phái đến gọi tôi là Hi Hoàng khiến tôi cảm thấy hơi buồn, tôi đã yêu cầu anh ta quy thuận thiên đình, nhưng sau khi tôi bảo anh ta quy thuận thì tôi đã bị soán ngôi, bây giờ Phù Kinh Dương vẫn còn những việc tìm tôi, đồng thời còn có việc quan trọng thương lượng.
Tôi bây giờ chẳng là gì cả, chẳng lẽ còn có chuyện cần tìm tôi?
“U Minh đại đế có nói cụ thể nó là gì không?” Tôi hỏi người đàn ông đi tới.
Tôi muốn biết Phù Kinh Dương tìm tôi vì điều gì, nhưng tôi lại càng sợ rằng nếu có chuyện gì đó nghiêm trọng, cuộc sống yên bình hiện tại của tôi sẽ bị phá vỡ.
“Đại đế không nói, chỉ là nhờ tôi mời người đến U Minh Cung.”
Khi người này trả lời tôi, Liễu Kiều Nhi đứng lên phía sau tôi, nhìn người này, và hỏi tôi: “Người này là ai vậy chị Tiểu Bạch, sao lại cổ quái như thế này? Ông ta vẫn đang cầm ô vào ban ngày, có vẻ như đó không phải là một điều gì tốt.”
Liễu Kiều Nhi chưa bao giờ đến địa ngục, và tất nhiên cô bé không biết rằng những yêu quái của địa ngục, họ đã đến nhân gian thì không thể chịu được ánh nắng mặt trời.
Việc cầm ô là điều bình thường.
Vì vậy, tôi giải thích ngắn gọn với Kiều Nhi, rồi quay đầu liếc nhìn Liễu Long Đình, anh ấy nói hãy để anh ấy đi với tôi, dù sao nếu tôi đi một mình, Liễu Long Đình nhất định sẽ không vui.
Liễu Long Đình nói với tôi, xoay người vào phòng đem áo khoác của tôi cùng áo khoác của anh ấy chuẩn bị đi ra ngoài, tôi ở cửa bảo âm binh đi trở về trước, sau đó chúng tôi sẽ tới sau.
Sau khi âm binh rời đi, Liễu Kiều Nhi tiếp tục dạy Ánh Nguyệt chơi cổ cầm.
Hai cô gái rất vui vẻ.
Liễu Long Đằng không nói được lời nào với bọn họ.
Tôi nhìn Liễu Long Đằng ngồi xổm trên mặt đất ở ngoài sân, dùng cành cây chán nản viết và vẽ trên mặt đất, vì vậy tôi đã hỏi Liễu Long Đằng rằng cậu bé có muốn đi chơi với chúng tôi không?
Tôi chỉ thản nhiên hỏi, không ngờ sau khi cùng Long Đằng nói chuyện xong, Long Đằng lập tức ngẩng mặt ngốc nghếch nhìn tôi, gật đầu rồi bước tới nắm tay tôi.
Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Long Đằng, thực sự là dễ thương muốn chết tôi, vì vậy tôi đưa tay ra sờ đầu cậu bé, sau đó nói với Liễu Long Đình rằng chúng tôi nên đi thôi.
Trên đường đến núi Vân Hải, Long Đằng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh tôi, khi tôi hỏi gì thì cậu bé sẽ trả lời, cậu bé không chủ động hỏi tôi và Liễu Long Đình.
Quả thực là cậu bé và Liễu Kiều Nhi không phải giống như một cặp chị em ruột.
Tính ra, từ sau khi ra khỏi động Hoa Tư, tôi không bao giờ tìm kiếm Phù Kinh Dương nữa, lần này khi tôi và Liễu Long Đình đến cổng của U Minh Cung, Phù Kinh Dương vẫn cử Tiên Lăng đến đón chúng tôi.
Tiên Lăng vẫn như thường lệ, khi cô bé nhìn thấy tôi và Liễu Long Đình, khuôn mặt nhỏ nhắn đó ngay lập tức thể hiện sự bất mãn đối với tôi và Liễu Long Đình, và không chào chúng tôi, mà nói thắng: “Chủ nhân của tôi mời chị đến đây một chuyến, vậy mà chị mang theo chồng của mình đến luôn.
Cái này là sợ chủ nhân tôi ăn thịt chị sao?” Vừa nói, cô ta vừa nhìn xuống, thấy tay tôi đang nắm tay Long Đằng, khinh thường nói: “Mang chồng còn chưa đủ.
Chị còn mang theo con ghẻ.
Chị nghĩ chủ nhân của tôi mời chị đến đây để đi du lịch à?”
Liễu Long Đình tự nhiên không thèm để ý tới loại đứa nhỏ này, mà là trực tiếp đi theo Tiên Lăng nói: “Là muốn chúng tôi tự mình đi vào gặp chủ nhân của em sao?”
Nghe thấy những lời nói lạnh lùng của Liễu Long Đình với cô ta, Tiên Lăng nhếch miệng không hài lòng, và quay người dẫn chúng tôi vào U Minh Cung.
Khi bước vào U Minh Cung, Liễu Long Đằng đã nắm tay tôi trong khi quay đầu chăm chú nhìn chằm chằm vào Tiên Lăng.
Tiên Lăng vừa nãy còn kìm nén bởi giọng điệu lạnh lùng của Liễu Long Đình.
Bây giờ Liễu Long Đằng đang nhìn chằm chằm vào cô ta, cô ta liền chuyển sang đối tượng khác và nói: “Cậu nhìn cái gì mà nhìn, hãy cẩn thận, không tôi khoét mắt của cậu bây giờ.”
Tiên Lăng này sẽ không phải là một con Kỳ Lân lửa, đúng không? Với tính tình hung bạo như vậy, tôi còn lo lắng Long Đằng sẽ buồn khi nghe thấy Tiên Lăng hung dữ nói như vậy, nhưng không ngờ Long Đằng vẫn ngốc nghếch nhìn Tiên Lăng và nói với Tiên Lăng: “Chị gái trông thật xinh đẹp.”
Khi Liễu Long Đằng nói điều này, tôi không nói nên lời, Liễu Long Đằng có bị biến dạng về mặt thẩm mỹ không? Không chỉ tôi, mà ngay cả Liễu Long Đình, người đang đi bên cạnh tôi cũng sững sờ khi nghe Liễu Long Đằng nói điều này, và nhìn xuống Liễu Long Đằng.
.
Đam Mỹ Sắc
Vốn dĩ Tiên Lăng nghĩ sẽ cùng với Long Đằng mà cãi nhau, nhưng khi nhìn thấy Long Đằng đột nhiên khen ngợi cô ta, khuôn mặt cô ta đỏ bừng, lời muốn chửi ra đã bị bóp nghẹt trong cổ họng, nhưng cô ta vẫn không có cúi mặt xuống, tức giận nói với Long Đằng một câu: “Coi như cậu thật có mắt nhìn.”
Nói xong cô ta cũng không nói gì nữa, đưa chúng tôi vào cung điện chính của U Minh Cung.
Khi chúng tôi đến, Phù Kinh Dương, anh ta đã chuẩn bị xong đồ uống giải khát và những thứ khác, khi nhìn thấy Liễu Long Đình và tôi đến, anh ta cũng không có chút kinh ngạc, anh ta từ trong phủ đi ra, vẫn cúi người về phía tôi như trước và cúi đầu chào tôi.
Sau đó, anh ta nhìn thấy Liễu Long Đằng và tò mò hỏi tôi: “Có lẽ đây là em trai thứ năm của Liễu Long Đình, Liễu Long Đằng sao.”
Nói xong, mời Liễu Long Đình và tôi ngồi vào chỗ, và cũng nhờ ai đó mang ghế cho Liễu Long Đằng.
Tôi cầm lấy một quả cam cho Long Đằng, sau đó hỏi Phù Kinh Dương: “Lần này đại đế tìm tới tôi, còn có chuyện gì để bàn? Nhưng tôi hiện tại không còn là Hi Hoàng, là người thường, sau này đại đế gặp tôi, không cần phải hành lễ, điều này khiến tôi cảm thấy xấu hổ.”
Phù Kinh Dương cầm ấm trà lên pha trà cho tôi và Liễu Long Đình, tư thế tao nhã, mặc kệ Liễu Long Đình có ở bên cạnh tôi hay không, anh ta nói với tôi: “Trong lòng ta tôn kính và sùng bái người, không phải vì người là Hi Hoàng, mà chỉ vì người là Nữ Hi.”
Liễu Long Đình đang ngồi với tôi, anh ấy cũng biết về mối quan hệ của tôi và Phù Kinh Dương, khi Phù Kinh Dương nói điều này với tôi, Liễu Long Đình cau mày, nhưng anh ấy không hề tỏ ra bất mãn.
“Cái này, cái này… đại đế nói quá lời rồi.” Tôi lúng túng trả lời với Phù Kinh Dương.
Lúc này Long Đằng giống như một tên ngốc si mê, lúc nào cũng nhìn Tiên Lăng, trước đây Tiên Lăng luôn ở bên cạnh Phù Kinh Dương, nhưng bây giờ cô ta lại bị Liễu Long Đằng nhìn chằm chằm, cô ta cảm thấy có chút không thoải mái, liền nói dối với Phù Kinh Dương: “Chủ nhân, Tiên Lăng không có chuyện gì ở đây, vì vậy Tiên Lăng sẽ lui ra trước.”
Nhìn thấy Tiên Lãng rời đi, Long Đằng nhanh chóng đứng dậy hỏi tôi: “Chị Tiểu Bạch, em có thể đi chơi với chị Tiên Lăng được không?”
Tiên Lăng khi nghe Liễu Long Đằng nói điều này, cô ta mở to mắt nhìn Liễu Long Đằng, tôi nhìn Tiên Lăng, cô gái đáng ghét này cuối cùng biết xấu hổ.
Trước đây, cô ta hung dữ với Liễu Long Đình và tôi hai ba lần.
Tôi biết thẩm mỹ của Long Đằng chính là loại mỹ mạo này, lẽ ra tôi nên đưa Long Đằng đến đây từ lâu, để không phải hứng chịu sự tức giận của Tiên Lăng lâu như vậy.
“Đương nhiên là có thể!” Tôi dễ dàng đồng ý với Long Đằng.
Lúc này, Liễu Long Đình có lẽ cảm thấy rằng anh ấy đang ngồi bên cạnh tôi, anh ấy sợ cảm xúc của mình sẽ ảnh hưởng đến tôi và Phù Kinh Dương, và anh ấy không muốn xảy ra mâu thuẫn với tôi nên anh ấy đứng dậy và nói với tôi là anh ấy sẽ đi với Liễu Long Đằng.
Tôi liếc nhìn Liễu Long Đình và gật đầu với anh ấy, sau khi Liễu Long Đình, Liễu Long Đằng và Tiên Lăng đều đã đi ra ngoài, bầu không khí trên bàn của chúng tôi giảm bớt căng thẳng, và Phù Kinh Dương cũng chính thức nói với tôi: “Lần này gọi người tới không phải là chuyện lớn gì lớn lắm, nhưng ta nghĩ nó chắc sẽ hữu ích cho người.
Ta muốn đích thân đến gặp người, nhưng ta không thể nhìn thấy ánh sáng, vì vậy ta chỉ có thể làm phiền người một chuyến đi đến địa ngục.”
Thấy Phù Kinh Dương nói chuyện với tôi rất lịch sự, tôi nói với anh ta rằng điều đó không có gì phiền phức, và nếu anh ta có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra.
“Cách đây vài ngày, cung điện của ta đã cử một người lính canh giữ lối vào của địa ngục đến báo rằng một người phụ nữ đã chui ra từ miệng lối vào của địa ngục.
Người có thể đi ra từ lối vào của địa ngục, ngoại trừ cô và Liễu Long Đình, chính là cô ta.
Lính của ta đã hỏi cô ta là ai.
Cô ta nói rằng tên cô ta là Liễu Liệt Vân, và cô ta đã làm bị thương lính canh của ta.
Cô ta vô cùng mạnh mẽ và đã đi ra khỏi cửa địa ngục.
Nếu ta nhớ không nhầm, Liễu Liệt Vân phải là chị hai của Liễu Long Đình.
Ta không biết nhiều về nhân gian của con người và thiên đình.
Ta nghĩ cần phải nói chuyện với người về vấn đề này, vì vậy ta đã gọi người xuống đây.”
Liễu Liệt Vân cái người này, không phải cô ta đã bỏ đi sau khi cãi nhau với U Quân một năm trước sao? Làm thế nào cô ta vào được cổng địa ngục?
“Liễu Liệt Vân chỉ là một con xà yêu tu luyện khoảng một ngàn năm, cũng không đạt tới cấp độ của tiên gia, trước khi kết hôn với U Quân, mặc dù đã là đế hậu một thời gian, nhưng ma lực của cô ta không có trỗi dậy, và cô ta dựa vào việc ăn xác chết sau khi lưu lạc để duy trì lượng sức mạnh.
Phù Kinh Dương, ngài có chắc rằng sức mạnh của cô ta đã mạnh hơn không? Hay là không phải là cô ta?”
Tôi hơi khó hiểu, xét cho cùng, Phù Kinh Dương chính là người đứng đầu Minh giới, với lượng sức mạnh vô biên, nếu nói rằng cô ta có sức mạnh khủng khiếp, nó sẽ có thể có cùng một lượng sức mạnh như Liễu Long Đình và tôi ở kiếp trước.
Nếu Liễu Liệt Vân biến mất trong một năm, lại có rất nhiều sức mạnh như vậy? Điều này tuyệt đối là không thể..
/901
|