Thấy Liễu Long Đình đã đồng ý, Liễu Kiều Nhi nhảy vào vòng tay của Liễu Long Đình một cách hạnh phúc, Liễu Long Đình từng ôm cô và Liễu Long Đằng.
Dù sao thì họ cũng quen nhau và gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng bây giờ họ đã ở nhà lâu rồi nên anh ấy chẳng muốn cúi người xuống cứ để Liễu Kiều Nhi ôm chân mình, vô cùng thờ ơ.
Vì Liễu Long Đình đồng ý đi chợ quỷ với chúng tôi nên Liễu Kiều Nhi và những người khác tự nhiên rất hào hứng, tất cả đều lấy ra những bộ quần áo đẹp mà họ đã lâu không mặc ra mặc.
Hôm nay các tiên quỷ tổ chức lễ hội trên núi, Liễu Kiều Nhi mặc bộ quần áo đẹp của cô bé đi cùng với nhóm người Long Đằng, nhìn họ giống như như là ăn Tết thúc giục tôi và Liễu Long Đình nhanh lên.
Phượng Tố Thiên cũng nhanh chóng đi theo chúng tôi, bây giờ trong nhà chỉ còn lại một người là Hư.
Tôi bảo Hư cũng đi cùng chúng tôi đi, nhưng anh ta chỉ nhếch mép cười bảo chúng tôi đi chơi vui vẻ đi, anh ta ở nhà lo việc nhà.
Nếu lát nữa chúng tôi về muộn, không có ai ở nhà thì không thể nhìn thấy đường.
Bản thân Hư cũng không phải là người yêu thích náo nhiệt lắm, nếu anh ta không đi thì mấy người chúng tôi sẽ cưỡi trên thần liễn đi.
Mà Phượng Tố Thiên sẽ biến thành một con phượng hoàng, mang theo Liễu Kiều Nhi, Ánh Nguyệt và Long Đằng đi ở trước mặt chúng tôi.
Mặc dù trước khi tới đây thì Liễu Long Đình có chút không thích, nhưng lúc đến đây thì anh ấy cũng mặc bộ quần áo thường mặc để đi dự lễ mà bình thường ít mặc.
Tôi thấy anh ấy miệng thì nói một đằng nhưng đầu thì nghĩ một nẻo nên nhất thời tôi không thể nhịn được mà cười nhạo anh ấy.
Tôi hỏi anh ấy rằng liệu anh ấy có tham gia vào phiên chợ quỷ ở núi Trường Bạch trước đây chưa?
Liễu Long Đình do dự một chút, có chút ngượng ngùng mà giải thích với tôi: “Khi còn bé anh làm sao giống Kiều Nhi được chứ, khi đó anh luôn chuyên tâm tu luyện làm sao có thể không làm việc đàng hoàng như vậy?”
“Thôi bỏ đi, trước đây chưa từng tham gia thì chưa từng tham gia, còn nói nhiều nguyên nhân như vậy làm gì.” Tôi lập tức quay sang đánh Liễu Long Đình một cái, nghiêng người nằm trong vòng tay của Liễu Long Đình.
Mà Liễu Long Đình thấy tôi mắng cũng không có tính toán với tôi, khi tôi dựa vào bờ vai dày của anh ấy thì anh ấy cúi đầu, liếc tôi một cái rồi hôn lên trán tôi.
Sau đó lái thần liễn đuổi theo hướng của đám người Phượng Tố Thiên.
Cảnh đêm của núi Trường Bạch lúc này thật sâu và đẹp, những vì sao trên trời đang tỏa sáng trên vùng đất linh thiêng này, chẳng khác gì chốn bồng lai, thoải mái nhất trên đời.
Khi chưa đến chợ quỷ, trên trời cao thì chúng tôi đã nhìn thấy một đoạn rừng núi trước mặt sáng rực, cả khu rừng được ánh lửa từ đèn lồng đỏ chiếu sáng rực rỡ.
Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng đang ở phía trước chúng tôi.
Khi tôi và Liễu Long Đình ở phía sau thì chúng tôi thấy mấy người phía trước liên tục la hét và ồn ào vì phấn khích.
Thần liễn của chúng tôi đã hạ cánh xuống chợ quỷ cùng lúc với thần liễn của Phượng Tố Thiên.
Chợ quỷ lúc này tấp nập người ra vào, sôi động hẳn lên, có người bán đồ, có người biểu diễn, trông giống như một phiên chợ chùa dành cho các thành viên trong gia đình chúng tôi lúc bình thường.
Hầu như tất cả những vị tiên gia tu luyện trên núi đều biết thần liễn của Liễu Long Đình.
Khi chúng tôi và Liễu Long Đình từ trên trời giáng xuống thì những người trong chợ quỷ này lần lượt vây quanh và chắp tay nói mấy lời thân thiết khách sáo với tôi và Liễu Long Đình.
Hoặc là có người sẽ liên tục nhồi nhét cho Liễu Kiều Nhi và Ánh Nguyệt đồ ăn vặt và đồ chơi.
Thấy mọi người rất nhiệt tình với Liễu Long Đình, phong tục dân gian giản dị này đã khiến tôi cảm động rất nhiều, tôi muốn có thể sống ở đây suốt đời và thật tốt biết bao khi được sống như thế này với Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình đáp lại những người tiên gia này và nói với họ vài lời khách sáo, bảo mọi người chơi thật vui vẻ.
Tôi thấy anh ấy giống như một người địa chủ giàu có vừa bước vào hang ổ của người nghèo, mọi người đều mong muốn làm hài lòng anh ấy, muốn có được vẻ giàu có giống như anh ấy.
Tôi thực sự muốn cười, trước đây khi tôi không biết Liễu Long Đình thì tôi thực sự nghĩ rằng anh ấy là một vị thần được ông trời phái xuống trần, không nhiễm khỏi bụi nhân gian.
Tuy nhiên, bất kỳ vị thần nào cũng phải nhiễm khói bụi nhân gian thì mới biến thành một thần linh.
Thật vất vả mới có thể khiến những người này bỏ đi, lúc này thì chúng tôi mới thanh tĩnh lại.
Trong tay Liễu Kiều Nhi, Ánh Nguyệt và Liễu Long Đằng đều đang cầm một cây kẹo đường hình người mà ăn, họ vừa ăn vừa đi phía trước dẫn đường, trong khi tôi và Liễu Long Đình đi theo sau họ, giống như là hai lão tùy tùng.
Lúc tôi và Liễu Long Đình đi dạo trong chợ quỷ này thì anh ấy luôn nắm tay tôi, chúng tôi đi bao lâu thì anh ấy nắm bấy lâu.
Khoảnh khắc này khi tôi có thể đi ở bên cạnh anh ấy, hai bên đều những chiếc đèn lồng đỏ, những chùm pháo hoa rực rỡ còn có những người tươi cười xung quanh chúng tôi.
Ở bên anh ấy có lẽ là khoảng thời gian tôi hạnh phúc nhất.
“Liễu Long Đình.” Tôi gọi cho anh ấy một tiếng.
Tôi vốn định thổ lộ tình cảm thật của mình với Liễu Long Đình.
Vào một đêm rực và ấm áp như vậy cho Liễu Long Đình một chút lãng mạn coi như là qua mấy chục, mấy trăm năm sau, chừng nào chợ quỷ vẫn còn đó thì chúng tôi vẫn sẽ một kỷ niệm tốt khi hồi tưởng lại.
Thế nhưng bây giờ cũng không đợi tôi nói ra, đột nhiên loại cảm giác không thể giải thích được khi bị theo dõi đột nhiên xuất hiện trong trái tim tôi giống như khi tôi đang trên đường đến nhà của Hoàng Tam Nương hai ngày trước.
Vào lúc này, ở trong chợ quỷ này, như thể phía sau tôi luôn có những cặp mắt đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi đột ngột quay lại phía sau, nhưng mà phía sau tôi vẫn là một mảnh nói cười, có các tiên gia mặc cả, mọi chuyện vẫn bình thường, không có việc gì.
Liễu Long Đình thấy vẻ mặt tôi chợt căng thẳng bèn dừng lại bảo Phượng Tố Thiên ở phía trước đừng đưa đám người Ánh Nguyệt đi quá xa, sau đó anh ấy hỏi tôi có chuyện gì vậy?
Trong lúc nhất thời thì tôi không chắc cảm giác này có phải là ảo giác của mình không, vì vậy tôi lắc đầu với Liễu Long Đình và nói rằng không có gì.
Sau đó tôi nắm lấy cánh tay của anh ấy và tiếp tục đi về phía trước, dù sao thì có Liễu Long Đình ở đây rồi, tôi còn sợ hãi cái gì chứ?
Nhưng mà vừa mới vừa đi vài bước thì lại cảm giác được thứ đó theo sau cách đó không ха!
Tôi không nhịn được nữa, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau, lúc này phía sau vẫn là không có gì, vẫn là đám người tiên gia vừa rồi, cảnh tượng giống như lúc trước, không có gì cả.
Liễu Long Đình cảm thấy có điều gì đó không ổn với tôi, vì vậy anh ấy cũng nhìn theo mắt tôi, thậm chí còn đảo mắt nhìn xung quanh phía sau chúng tôi.
Nhưng mà sau khi nhìn xung quanh một vòng thì anh ấy cũng không tìm thấy gì cả, vì vậy anh ấy đưa tay ra kéo tôi vào vòng tay và hỏi tôi cảm thấy được thứ gì rồi sao?
Đây là lần thứ hai tôi cảm thấy có thứ gì đó đang bám theo mình, chắc chắn đó không phải là ảo ảnh.
Tôi nhìn lên Liễu Long Đình và nói với anh ấy: “Em cảm thấy có thứ gì đó đang theo sau em.”
Khi tôi nói điều này thì nước mắt sợ hãi của tôi sắp trào ra, ngoại trừ khi tôi là một con người, tôi không biết rằng có ma quỷ và thần tiên trên nhân gian này vì vậy tôi sợ họ.
Cho đến bây giờ thì tôi đã không có cảm giác sợ hãi này từ lâu, cái cảm giác sợ hãi điều không biết này đối với tôi mà nói là vô cùng khủng bố.
Liễu Long Đình nghe lời tôi nói thì duỗi tay vỗ vai tôi, anh ấy nghiêm túc nhìn quanh chúng tôi nhưng mà vẫn không thấy gì nên bèn nói với tôi rằng đó chỉ là ảo giác của tôi mà thôi, xung quanh chúng tôi không có gì cả.
Liễu Long Đình nhìn hai lần thì đều xác định là không có gì cả, điều này khiến tôi nhất thời phải nghi ngờ chính mình.
Sau đó tôi cũng không tiện nói gì với Liễu Long Đình nữa, vì vậy tôi quay đầu bước về phía trước, nhưng khi bước thêm một bước nữa thì tôi cảm thấy thứ đó đang cách không xa tôi, chuyển động của nó cũng giống như của tôi và khi tôi đi thì nó cũng đi về hướng tôi!
Lần này tôi thực sự không còn nghi ngờ bản thân nữa.
Mặc dù khi tôi quay đầu lại và nhìn ra phía sau thì không có gì kỳ lạ phía sau tôi, nhưng tôi vẫn nói với Liễu Long Đình: “Không, thứ đó ở ngay đây, ngay ở phía sau em, em cảm thấy nó! Hôm nay em đã cảm thấy nó lần thứ ba rồi, nó đang ở phía sau em!”
Pháp lực của Liễu Long Đình cũng không nhỏ, ít nhất là mạnh hơn tôi rất nhiều.
Mà trong tam giới này nếu anh ấy không thể cảm nhận được gì thì một là đó thực sự là ảo giác của tôi, hoặc thứ đó quá mạnh và nó có thể thoát khỏi sự kiểm soát của Liễu Long Đình.
Thế nhưng thứ đó hiện tại trên nhân gian này, hoàn toàn không tồn tại.
Anh hẳn là có thể cảm giác được thứ mà tôi có thể cảm giác được, thế nhưng hiện tại Liễu Long Đình hoàn toàn không cảm giác được hơi thở của thứ đó, ngay cả chính tôi cũng chỉ có giác quan thứ sáu rất mạnh nên mới biết rằng đó là ở phía sau mình.
Thấy tôi sợ quá, Liễu Long Đình vỗ nhẹ vào lưng tôi vừa ôm tôi vào lòng, vừa an ủi tôi: “Đừng sợ, có anh ở đây.
Em xoay người lại đi, nếu có thể cảm giác được là ở phía sau thì em cứ việc dẫn anh đi tới bên nó, anh muốn xem nó là cái gì.”.
/901
|