“Không sao, em có thể hiểu được anh.
Ánh Nguyệt cũng không phải do anh nuôi lớn cho nên anh không thân với cô bé, em sẽ không trách anh đâu.
Hơn nữa anh đã hy sinh rất nhiều sinh mệnh của tiên gia để cứu em rồi, nếu anh cứu thêm Ánh Nguyệt nữa thì chắc chắn sẽ có nhiều tiên gia phải chết hơn.”
Đạo lý thì ai cũng biết, nhưng nếu điều gì đó thực sự xảy ra với bạn thì bất kỳ đạo lý nào cũng vô dụng.
Sau khi Liễu Long Đình nghe tôi nói thì vẻ mặt anh ấy hơi cứng lại, dường như anh ấy không đồng ý với câu nói của tôi, nhưng nếu anh ấy không đồng ý với lời nói của tôi thì còn có những lý do khác sao?
“Thực ra, anh không cứu Ánh Nguyệt là vì…”
Khi Liễu Long Đình nói đến đó thì anh ấy đã không tiếp tục.
Anh ấy luôn nói chuyện như thế này, không muốn nói cho tôi nghe bất kỳ lời giải thích nào, nhưng vẫn như trước tôi hỏi anh ấy: “Lý do là gì?”
Liễu Long Đình nhìn tôi rồi im lặng một lúc, tôi chưa kịp rót rượu cho anh ấy thì anh ấy duỗi thẳng những ngón tay thon dài và trắng nõn đến cái bình.
Anh ấy duỗi tay cầm cái bình rồi rót một ly rượu đầy vào lỵ của mình, cầm nó lên ngửa cổ uống một hớp.
Tôi tưởng phải mất một lúc để thuyết phục Liễu Long Đình uống rượu, không ngờ bây giờ anh ấy lại chủ động uống rượu, điều này khiến tôi có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực.
Sau khi Liễu Long Đình uống xong, tôi lập tức cầm bình rượu lên rót vào ly của anh ấy và tiếp tục nói với anh ấy: “Nếu anh không muốn nói thì đừng nói, nếu anh cảm thấy không thoải mái thì hãy cứ nghĩ về em.
Dù thế nào đi nữa thì em vẫn sẽ ở bên cạnh anh.”
Có lẽ chỉ có khi tôi muốn đòi hỏi cái gì với Liễu Long Đình thì tôi mới có thể nói những điều này với anh ấy.
Nếu như bình thường tôi nói với Liễu Long Đình những điều này thì có lẽ anh ấy sẽ nghĩ tôi bị động kinh.
Nhưng lúc này thì Liễu Long Đình cũng đang rất đau lòng khổ sở nên khi tôi nói những điều này với anh ấy, anh ấy dường như rất xúc động.
Anh ấy đứng dậy chồm qua cái bàn dùng khí lực rất lớn ôm lấy tôi, rồi anh ấy cúi xuống và kéo tôi khỏi ghế, đặt vòng tay trong vòng tay và để tôi ngồi nghiêng trên đùi anh ấy.
“Là anh có lỗi với em, lỗi lầm lớn nhất mà anh đã mắc phải trong cuộc đời đó là để em ở bên anh và dẫn đến tình trạng này.
Anh có lỗi với em…”
Tôi không biết là do tác dụng của rượu hay là tâm trạng của bản thân anh ấy bị ủ dột, nên khi tôi đến hôm nay thì cảm xúc của anh ấy bùng nổ.
“Vậy thì anh không còn yêu em nữa, không muốn ở bên em nữa sao?” Tôi cố gắng hỏi Liễu Long Đình.
Mặc dù bây giờ tôi có chủ ý tiếp cận anh ấy, nhưng tôi vẫn rất lo lắng rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ giống như Ánh Nguyệt mà rời xa tôi.
“Làm sao có thể không yêu em được nhưng mà anh…”
Sau khi Liễu Long Đình nói đến đây thì cũng không tiếp tục được nữa, nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của anh ấy, tôi nhanh chóng cầm rượu trên bàn lên nói với anh ấy: “Anh đừng nghĩ lung tung nữa, em không quan tâm đến chuyện gì nữa, anh uống rượu đi, uống xong rồi sẽ quên hết tất cả mọi thứ.”
Nói xong thì tôi đưa rượu lên bên khóe miệng Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình hoàn toàn không buông chén trong tay tôi, trực tiếp mò tới ly rượu tôi đang cầm hơi cúi đầu đặt môi lên chén trong tay tôi, nắm tay đang cầm rượu của tôi mà uống hết rượu trong một lần.
Có lẽ là do tác dụng của rượu, lúc này ánh mắt Liễu Long Đình nhìn tôi đã có chút ý loạn tình mê.
Tôi thấy anh ấy như thế này thì vội vàng một tay cầm ly rượu, tay kia cầm cái bình rót cho anh ấy thêm một ly.
Liễu Long Đình đã uống gần hết rượu trong cái bình này, tôi đang muốn làm cho Liễu Long Đình uống hết, vì vậy tôi rót cho anh ấy một ly rượu và thuyết phục anh ấy uống cạn.
Lúc này Liễu Long Đình đã uống nhiều rượu như vậy, nhưng mà vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, nói vài câu vô nghĩa rồi lại bắt đầu nói những điều thật lòng.
Thấy tôi vẫn không uống rượu thì anh ấy hỏi tôi tại sao tôi không uống, tôi đến gặp anh ấy là để uống với anh ấy, nếu tôi không uống thì là tôi không yêu anh ấy.
Này cũng quá rồi, nhìn Liễu Long Đình to lớn mà vẫn còn làm nũng như vậy khiến tôi bị chấn động.
Rượu này quá mạnh rồi, nếu tôi thật sự uống thì chắc hẳn sẽ say đến mức cái gì cũng nói rồi.
“Em nhìn anh uống nó là đã hài lòng rồi.” Tôi bất giác muốn đứng dậy khỏi người anh ấy.
Tuy nhiên, Liễu Long Đình thấy tôi muốn đứng dậy khỏi anh ấy thì anh ấy lập tức ôm tôi rồi lật người tôi lại, đặt tôi dạng chân lên trên đùi của anh ấy để phần thân trên của tôi áp sát vào ngực của anh và nói: “Nếu em không uống thì chứng minh là em không yêu anh.
Em có yêu anh hay không? Em nói xem em có yêu anh hay không.
Em không thể không yêu anh được, trên đời này, trong lòng em chỉ có thể có anh mà thôi.
Em mau uống rượu đi, em phải nói mê sảng giống anh, em phải nói rằng em yêu anh! Em uống đi, uống cùng nhau…”
Tôi đoán lần này Liễu Long Đình nhất định đã say, nếu không thì một người thường ngày rất bình tĩnh như anh ấy, làm sao lại có thể như một đứa trẻ mà nói ra một lời nói không an toàn như vậy.
Trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy hơi đau lòng cho anh ấy, nhưng tôi không thể từ bỏ việc cứu Ánh Nguyệt chỉ vì tôi cảm thấy đau lòng cho anh ấy được.
Nhìn thấy Liễu Long Đình đang làm nũng dụ dỗ tôi uống rượu với anh ấy thì tôi đã đứng dậy, đưa tay đón lấy ly rượu không trong tay Liễu Long Đình và rót đầy một ly rượu rồi nói với anh ấy: “Em uống, em uống, được chưa.
Em yêu anh mãi mãi, cho dù chúng ta đều chết hết thì em vẫn yêu anh quá.”
Sau khi nói xong thì tôi uống cạn ly rượu trong tay, Liễu Long Đình mỉm cười hài lòng sau khi nghe những gì tôi nói.
Anh ấy cười lên thật sự rất đẹp, nó giống như một cây hoa lê trắng nở rộ, vô cùng xán lạn, xinh đẹp thoát tục và khuôn mặt tinh xảo của anh giống như được ông trời tỉ mỉ khắc họa.
Nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai của Liễu Long Đình thì tôi không nhịn được nữa, cộng với việc dự mưu từ trước, tôi đưa tay ra ôm lấy khuôn mặt của Liễu Long Đình.
Tôi để cho gương mặt anh ấy đối diện với tôi, sau đó tôi nghiêng người về phía anh ấy và hôn lên môi anh ấy.
Đôi môi tôi chạm vào đôi môi mềm mại của anh ấy và nhẹ nhàng đổ rượu trong miệng tôi vào miệng anh ấy.
Khi tôi đổ rượu từ miệng tôi sang cho Liễu Long Đình thì anh ấy cũng không từ chối, uống hết tất cả.
Hầu kết của anh ấy lăn lên lăn xuống dưới lòng bàn tay tôi, ngay cả khi bây giờ tôi không nhìn thấy nhưng những gì hiện ra từ bàn tay của tôi là một sự quyến rũ và cám dỗ không thể ngăn cản.
.
Truyện Kiếm Hiệp
“Nó có ngon không?” Tôi nhìn lên và hỏi Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình gật đầu, vẻ mặt hoàn toàn mê loạn.
Tôi nhìn anh ấy như thế này, nghĩ thầm chắc cũng đã gần đủ rồi cho nên hỏi lại Liễu Long Đình: “Vậy anh còn muốn uống nữa không?”
Liễu Long Đình gật đầu: “Anh còn muốn em nữa.”
Liễu Long Đình nói xong thì ngẩng đầu nhìn tôi, đưa tay sờ về phía eo rồi từ từ cởi thắt lưng của tôi, lúc này làn da trắng nõn của Liễu Long Đình rất mỏng manh, mịn màng dưới ánh đèn.
Vừa nãy khi vừa mới uống rượu thì có rượu chảy dọc cằm anh ấy đến tận xương quai xanh quyến rũ của anh ấy, tạo thành một đường cong bóng loáng trên làn da trắng nõn của anh ấy.
Vệt ướt át này ngay lập tức gợi lên tất cả những suy nghĩ muốn chiếm lấy anh ấy của tôi.
Tôi cảm thấy anh ấy chính là một con yêu quái, gợi cảm và trêu người, anh ấy quả thật là một kho báu vô song mà nhân gian khó có thể có được.
Tôi luôn nghĩ một người đàn ông làm sao có thể đầu độc người ta như vậy chứ, không có gì lạ khi trước đây chỉ cần anh muốn thì không có người phụ nữ nào từ chối, cho dù là chết thì bọn họ cũng nguyện ý chết dưới tay anh ấy.
Người đàn ông này thực sự là có độc, khiến tôi hoàn toàn không thể hận anh ấy một chút nào.
Mặc dù là anh ấy đã làm rất nhiều điều khiến trái tim tôi tổn thương, nhưng cuối cùng thì tôi không thể không tha thứ cho anh ấy, anh ấy quả thật chính là một con ác quỷ.
Khi tôi ngồi trong vòng tay của Liễu Long Đình một lần nữa thì người tôi đã tràn ngập sức nóng của anh ấy, Liễu Long Đình có lẽ cũng đã say nên nói chuyện vô cùng lớn mật và phóng đãng, từng câu từng câu mà anh ấy nói đều rất đen tối khiến tôi nghe xong mà cảm thấy đỏ mặt.
Tôi không ngờ khi anh ấy phóng đãng thì sẽ có bộ dạng như thế này.
Nhưng bây giờ Liễu Long Đình không còn sức lực để suy nghĩ nữa, trái tim trống rỗng cùng với sự thỏa mãn về thể xác khiến anh ấy không còn muốn nghĩ đến gì nữa, đối với tôi thì cơ hội đã đến rồi.
Vì vậy, đầu tiên tôi hỏi điều gì không liên quan, tôi đã thăm dò Liễu Long Đình và hỏi anh ấy: “Long Đình, anh có sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì em không?”.
/901
|