“Tôn Thanh, tôi cũng không phải là vì tam giới, tôi đã có nói qua, tam giới không có liên quan gì đến tôi cả.
Sau chuyện ngày hôm nay, anh lập tức rời khỏi núi Trường Bạch của tôi đi, người và yêu không thể sống chung, hơn nữa chúng ta không thân không thích, xin anh nên thức thời một chút.”
Tôn Thanh bị Liễu Long Đình nói thẳng như vậy cũng không cảm thấy mất mặt, vẫn giữ nguyên dáng vẻ cười nhẹ nhàng như cũ, nói với anh ấy: “Bần đạo bốn biển là nhà, núi Trường Bạch này cũng là nằm trong bốn biển, vì sao bần đạo lại không thể ở đây được chứ?”
Kiều Nhi ở bên cạnh nghe thấy Tôn Thanh nói như vậy, lập tức chậc chậc hai câu, mắng Tôn Thanh: “Anh, cái tên đạo sĩ thúi này, anh tới nhà của tôi ăn uống, chẳng lẽ chúng tôi còn phải xem anh giống như khách nhân mà chiêu đãi á, đuổi anh đi cũng là chuyện thường tình, không lẽ bây giờ anh còn muốn ở lại nhà của tôi luôn sao? Uổng cho anh vẫn là con người, loài người các anh không phải còn có câu thành ngữ gì mà, nói cái gì tu hú chiếm tổ đó sao? Núi Trường Bạch là địa bàn của tôi, tại sao lại trở thành nơi mà anh muốn ở là ở, muốn đi là đi rồi hả?”
Sau khi Kiều Nhi nói xong lời này, cô bé ngẩng đầu nhìn Liễu Long Đình một chút, nói với Liễu Long Đình một câu: “Đúng không, anh ba.”
Liễu Long Đình không để ý tới Kiều Nhi, chỉ là viền mắt anh ấy khẽ híp nhìn thoáng qua Tôn Thanh, trong khi đó Tôn Thanh lại không hiểu ánh mắt này của Liễu Long Đình là có ý gì.
Mặc dù anh ta thông minh, nhưng luận vũ lực lẫn pháp lực anh ta so ra đều không bằng Kiều Nhi.
Anh ta nhận thấy bản thân không thể ở lại nhà họ Liễu nổi nữa, đành quay đầu lại nhìn tôi một chút, nói với tôi: “Vậy thì bần đạo đành phải rời đi rồi.”
Tôn Thanh cố ý nói câu này với tôi, tôi nghĩ đến rất nhiều sự tình đều là do Tôn Thanh nói với tôi, mặc dù cá nhân tôi cũng không có lưu ý gì nhiều đối với việc anh ta có ở lại nhà họ Liễu hay không, nhưng mà nếu như chúng tôi đuổi anh ta đi, nói như thế nào cũng có vẻ hơi thiếu lễ độ làm người.
Tôi vốn còn muốn nói vài lời hay với Tôn Thanh, nhưng mà Liễu Long Đình lại nhanh chóng quay đầu lại, liếc mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt ác liệt.
Con mẹ nó chứ! Anh ấy liếc mắt nhìn tôi như vậy, nhất thời khiến cho tôi có chút không dám nói ra, tên đàn ông thúi này, đúng là muốn gió có gió, người khác cũng không thể nào nói mưa được.
Nếu như tôi không nói, cho dù Tôn Thanh có muốn ở lại nhà họ Liễu thì cũng không có cơ hội.
Anh ta lập tức thở dài một hơi theo chúng tôi làm một động tác cáo từ, sau đó quay người đi xuống núi.
“Phượng Tố Thiên đâu?” Liễu Long Đình hỏi Kiều Nhi và Long Đằng.
“Đi ra ngoài chơi rồi, để em đi gọi cậu ta trở về!” Tôi nói với anh ấy một câu.
Dù sao Phượng Tố Thiên là thú cưỡi của tôi, chỉ cần không phải anh ta đi tới chỗ nào pháp lực rất mạnh thì tôi đều có thể cảm giác được tương đối vị trí của anh ta.
Liễu Long Đình gật đầu, ừ một tiếng.
Tôi niệm thần chú dịch chuyển, gọi Phượng Tố Thiên trở về.
Liễu Long Đình hôm nay đúng là hiếm lạ, ngày thường anh đều ước gì Phượng Tố Thiên rời khỏi mới tốt, vậy mà bây giờ trước khi chúng tôi xuất phát anh lại muốn tôi gọi Phượng Tố Thiên trở về.
Tiên Lăng thấy chúng tôi chuẩn bị đi cứu Phù Kinh Dương, liên tục canh giữ ở bên cạnh tôi và Liễu Long Đình không đi.
Cô bé nhìn thấy Liễu Long Đình bảo tôi làm cái gì tôi lập tức làm cái đó, mới nói với chúng tôi: “Chị Nữ Hi lúc trước cũng được coi là một Thiên Hoàng đường đường chính chính, không ngờ lúc ở nhà lại bị ngài Liễu dạy dỗ biết nghe lời như vậy.”
Từ sau khi chúng tôi đồng ý với Tiên Lăng là sẽ đi cứu Phù Kinh Dương, cách xưng hô của cô bé đối với tôi và Liễu Long Đình lập tức thay đổi.
Chẳng qua cô bé làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy nhắc tới chuyện này, bình thường tôi uất ức cũng coi như xong, bây giờ còn bị nói ra như vậy nhất thời khiến cho tôi cảm thấy hơi mất mặt.
Nhưng mà tôi cũng xác thực không thể qua mặt được Liễu Long Đình, đây cũng là sự thật không thể bàn cãi.
“Đây chỉ là thứ người ngoài các người nhìn thấy mà thôi, thật ra anh của tôi bị chị Tiểu Bạch dạy dỗ hết sức ngoan ngoãn.”
Long Đằng vẫn luôn không có nói chuyện đột nhiên lại nói một câu như vậy, câu nói này lập tức giống như một cọng rơm cứu vớt tôn nghiêm của tôi.
Thế là tôi vội vàng bám theo lời nói của Long Đằng, giải thích với Tiên Lăng rằng lời này của Long Đằng không sai, thoạt nhìn đều là tôi nghe lời của Liễu Long Đình, thật ra đều là anh ấy nghe lời của tôi, tôi…
Tôi còn chưa nói hết lời, Liễu Long Đình lập tức nghiêng mắt nhìn sang tôi.
Tôi nhìn thấy ánh mắt tận lực của anh đổ dồn vào tôi, có chút sợ hãi đụng chạm, nói đến phần sau âm thanh càng ngày càng nhỏ, gần như là nói không nổi nữa, thật sự là ép đến mức tôi không thể giả bộ thêm được nữa, cảm giác xấu hổ vượt hẳn mức bình thường.
Chờ Phượng Tố Thiên từ bên ngoài tiến vào, thu cánh lại lập tức biến thành hình người chạy vào trong nhà họ Liễu.
Anh ta thấy chúng tôi đều ở đây, mới hỏi tôi có chuyện gì không?
Tôi không nói chuyện, Liễu Long Đình nói với Phượng Tố Thiên: “Một hồi nữa chúng tôi muốn đi động Hoa Tư, cậu mang theo Nữ Hi cùng nhau đi vào trong, tôi ở bên ngoài hộ pháp cho các người.
Phù Kinh Dương ở trong Mê Hồn Lộ của động Hoa Tư, các người đón hắn ta từ bên trong đi ra.
Phù Kinh Dương ở động Hoa Tư sao?
Nhớ tới trước đó khi mà tôi và U Quân đi động Hoa Tư lấy Nước thánh cho Liễu Long Đình, chúng tôi cũng đã chọc giận Động Thần của động Hoa Tư, ông ta nói nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng tôi.
Bây giờ còn muốn tôi đi vào trong, đó không phải là đi vào cùng tôi chịu chết hay sao? Hơn nữa ngay cả Phù Kinh Dương bây giờ cũng đang ở trong động Hoa Tư, vậy thì U Quân ở đâu? Có phải U Quân đã ở trong động Hoa Tư rồi hay không?
Chẳng qua vấn đề này tôi cũng không có dũng khí đi hỏi Liễu Long Đình, anh ấy không thích nhất là việc tôi hỏi về chuyện của U Quân, hầu như nhắc đến lần nào là nổi giận lần đó.
Vì thế tôi cũng chỉ nói chuyện lần trước chúng tôi ở trong động cho Liễu Long Đình biết, hỏi anh ấy xem nếu như hiện tại tôi tiếp tục đi vào thì Động Thần động Hoa Tư có trả thù tôi ở bên trong hay không?
“Yên tâm đi, anh ở bên ngoài, ông ta còn chưa có gan như vậy đâu.”
“Nhưng mà…”
Mặc dù tôi thực sự tin tưởng Liễu Long Đình, nhưng dù sao lần này cũng không phải là tôi và anh ấy cùng nhau tiến vào trong động mà là cùng Phượng Tố Thiên đi vào.
Trong lòng tôi có chút không rõ ngọn nguồn, vì sao Liễu Long Đình lại không đi theo cùng chúng tôi vào trong động cơ chứ?
“Không có nhưng mà gì hết, tôi sẽ bảo hộ ngài thật tốt!”
Phượng Tố Thiên thấy tôi rốt cuộc cũng cần anh ta, lập tức vui vẻ kéo tay của tôi, đi về phía ngoài cửa.
Lông vũ ngũ sắc trong nháy mắt bắt đầu huyễn hóa ở trên cánh tay của anh ta.
Anh ta khẽ cúi người xuống đất, cong eo, nhấc bổng tôi lên, sau đó đột nhiên hóa thân thành một con phượng hoàng to lớn, vọt về phía bầu trời, tiếp theo lại vỗ cánh, giảm độ cao phi hành xuống, đứng ở trước cửa nhà họ Liễu, nhìn vào trong nhà, bảo đám người Liễu Long Đình nhanh lên một chút.
Liễu Long Đình lập tức lấy thần liễn ra, Tiên Lăng cũng không ở lại nhà họ Liễu mà bước lên thần liễn của Liễu Long Đình, chúng tôi lập tức cùng nhau đi núi Kỳ Bàn.
Từ lần trước sau khi ra khỏi động Hoa Tư, tôi gần như cũng không nghĩ tới chuyện bản thân sẽ còn đi vào.
Bây giờ tôi rất lo lắng, sau khi tôi vào động Hoa Tư, lỡ như có gặp phải cái gì ngoài ý muốn thì liệu có thể liên lụy đến Phượng Tố Thiên hay không? Còn có U Quân nữa, hắn ta và Phù Kinh Dương cùng nhau biến mất, nếu như Phù Kinh Dương bị nhốt ở động Hoa Tư, vậy thì U Quân nhất định cũng ở đây.
Phù Kinh Dương có pháp lực cường đại hộ thể, còn U Quân thì lại không có, nếu như động Hoa Tư muốn thôn phệ U Quân, vậy thì quả thực chính là chuyện trong vòng vài phút.
Cho dù tôi không yêu U Quân, nhưng mà tôi cũng không hy vọng hắn ta chết đi.
Dù sao hắn ta cũng là cha của Ánh Nguyệt, giúp tôi dạy dỗ ra được một đứa con gái tốt như vậy, chưa từng để cho Ánh Nguyệt chịu bất kỳ ủy khuất gì.
Lúc chúng tôi tới trước cửa động Hoa Tư trên núi Kỳ Bàn, bấy giờ cửa động của động Hoa Tư so với mấy lần trước u ám và ảm đạm hơn rất nhiều.
Liễu Long Đình từ thần liễn trên cao bước xuống, bảo tôi chuẩn bị cùng Phượng Tố Thiên vào động.
Sau đó anh lại dặn dò Phượng Tố Thiên vài câu, ở trong động tốt nhất không được rời khỏi tôi mà phải đi theo giúp tôi trở ra.
Cái này đối với Phượng Tố Thiên mà nói cũng không tính là chuyện gì.
Lúc đầu Tiên Lăng vội vã muốn gặp Phù Kinh Dương, muốn cùng tôi và Phượng Tố Thiên cùng nhau đi vào trong động, nhưng lại bị Liễu Long Đình ngăn cản, bảo cô bé đừng đi vào trong gây thêm phiền phức cho chúng tôi, bọn họ ở bên ngoài chờ chúng tôi ra ngoài là được rồi.
Sau khi dặn dò mọi thứ xong xuôi, tôi an vị trên thân của Phượng Tố Thiên, bay vào trong hang động tối tăm.
Lúc này ở bên trong động cũng không có giống như tôi nghĩ rằng Động Thần sẽ lập tức tìm tôi gây phiền phức.
Sóng êm gió lặng, bên tai chỉ có tiếng vỗ cánh của Phượng Tố Thiên truyền đến.
Lúc trước Phượng Tố Thiên cũng đã tiến vào động Hoa Tư, đối với động Hoa Tư cũng xem như có chút quen thuộc, ở bên trong cái hang này chính là một thế giới khác, nếu như nói chỉ cần ở trong động này ngày một ngày hai là có thể quen thuộc hết thì đó là chuyện không có khả năng.
“Tố Thiên, đợi lát nữa tới Mê Hồn Lộ phía trước, anh ngàn vạn lần không được để cho những thứ bên trong mê hoặc đấy nhé!”
Tôi dặn dò Phượng Tố Thiên, đoạn Mê Hồn Lộ kia vừa là nơi không có hung hiểm nhưng cũng lại là một nơi hung hiểm bậc nhất.
Lúc trước U Quân xém chút đã bị nhốt ở trong đó không ra được.
Phượng Tố Thiên thấy tôi xoa dịu anh ta như thế, lập tức quay đầu lại nhìn tôi một chút, trả lời tôi: “Bây giờ tôi và Hi nhi được ở cùng nhau, chuyện mà tôi ao ước nhất trên thực tế đều đã thỏa mãn hết, mấy thứ đồ vật này nọ kia làm sao có thể vây khốn tôi lại được chứ?”
Lời vừa dứt, trước mặt chúng tôi xuất hiện một đoạn sương mù dày đặc tối tăm, đây chính là Mê Hồn Lộ, Phù Kinh Dương chính là đang ở bên trong cái Mê Hồn Lộ này.
Tôi và Phượng Tố Thiên không hề nghĩ ngợi, lập tức xông vào bên trong Mê Hồn Lộ..
/901
|